Vũ Tuyết phú bà cau mày hỏi: “Nghe hai người nói tôi cũng đã hiểu vấn đề, nhưng mục tiêu bọn họ muốn tấn công là ai, hay là thế lực, tổ chức nào?”
Ngọc Ngân phú bà ngắn gọn: “Tà Nguyệt Tông.”
Nguyệt Vịnh đứng phắt dậy nói: “Chủ nhân, em phải báo tin này cho Dì em…”
Chính Nam lập tức ngăn cô lại: “Không cần, Nguyệt Nhi trưởng lão nhất định sẽ đoán được. Cái anh muốn chúng ta phải tính tới là bọn họ dựa vào cái gì cho rằng họ sẽ ăn chắc chúng ta?”
Tú Anh phú bà nói: “Em đã điều tra kỹ lưỡng, mặc dù rất nhiều gia chủ, tông chủ, môn chủ,... đến bái phỏng Ngô Đức Võ nhưng đều rất nhanh rời đi.
Bọn họ còn lo cái đầu trên cổ không biết lúc nào bị Bạch Vô Thường cắt xuống đâu!"
Chính Nam và mọi người liếc qua Ngọc Ngân phú bà, gật gù đồng ý.
Chết có thể rất đáng sợ, nhưng cảm giác mà cái chết cứ ở một góc tối nhìn chằm chằm suốt ngày đêm thì không phải là đáng sợ nữa mà là khủng bố.
"Nói như vậy thì chỉ có thể là sát thủ hoặc dong binh?" - Ngọc Ngân phú bà giọng cực kỳ bình tĩnh, giống như kẻ khủng bố kia và cô không có liên quan gì với nhau.
Chính Nam gật đầu nói: “Tiền có thể làm mờ mắt nhiều người, cho nên không thể loại trừ bất kỳ khả năng nào.
Lo dài không bằng lo ngắn, Nguyệt Vịnh, em liên lạc với Nguyệt Nhi trưởng lão, nói cho bà ấy biết ngay tối nay chuẩn bị rời khỏi Hà thành, động tác càng lớn càng tốt. Anh cũng muốn xem Ngô Đức Võ và Dương Cương là dựa vào cái gì mà tự tin như vậy.”
Nguyệt Vinh lo lắng nói: “Anh là muốn dùng Dì làm mồi nhử sao, như vậy có nguy hiểm quá không?”
Chính Nam cười nói: “Yên tâm, hành động tối nay anh sẽ tự mình giám sát toàn cục. Lo lắng của em là không sai, cho nên Khởi Nguyên chiến hạm cũng sẽ được tham gia, có đủ hay chưa?”
Nguyệt Vịnh gật đầu nói: “Như vậy thì em yên tâm. Em đi trước, tối nay gặp lại mọi người.”
Nguyệt Vịnh vừa đi, Tú Anh phú bà mới nói: “Có một chuyện em nhất định phải nói với anh mà không có cô ấy.”
Chính Nam nhướn mày: “Chuyện gì?”
“Ngô Đức Võ là Thiên Đạo Tông quản sự, như vậy hắn rất có thể sở hữu một tới hai Thiên Đạo Vệ. Thứ này…” - Tú Anh phú bà muốn nói lại thôi.
Chính Nam cau mày hỏi: “Thứ này? Không phải người sao?”
Tú Anh phú bà lắc đầu nói: “Là người, nhưng cũng không phải là người.
Cách để tạo ra Thiên Đạo Vệ chỉ có Thiên Đạo tông biết, nhưng nghe những người từng may mắn đào thoát dưới tay Thiên Đạo Vệ nói bọn họ không biết đau, nguyên khí cũng không có đáy, không có tình cảm.
Bọn họ tồn tại chỉ vì một mục đích duy nhất là bảo vệ người sở hữu bọn họ, nghe lệnh và chiến đấu. Ngoài ra còn điểm đặc biệt nữa là nếu nhiệm vụ thất bại, họ sẽ không ngần ngại tự bạo Nguyên Anh chứ không để bị bắt sống. Nếu như bằng cách nào đó họ không thể tự bạo thì vẫn sẽ bị chủ nhân họ giết chết chỉ bằng một suy nghĩ.”
Chính Nam nhếch mép nói: “Một dạng tử sĩ sao, thế lực nào cũng bí mật bồi dưỡng tử sĩ đấy thôi, điều gì làm Thiên Đạo Vệ trở nên ghê gớm hơn những tử sĩ khác?”
Tú Anh phú bà nghiêm trọng nói: “Đó là khả năng ẩn thân của bọn họ. Phải công nhận đôi mắt của anh có thể rất lợi hại, nhưng em không biết chắc nó có thể nhìn thấy hay bắt kịp hành động của Thiên Đạo vệ hay không. Bởi vì nếu như họ không chủ động hiện thân, ngay cả Độ Kiếp Kỳ cũng không thể cảm nhận được sự tồn tại của họ.”
Chính Nam ngẩn người: “Nói như vậy không phải bọn họ vô địch rồi. Im lặng ám sát Độ Kiếp Kỳ, có mặt ở mọi nơi nghe ngóng tình báo.”
Tú Anh phú bà lắc đầu giải thích: “Mặc dù có rất nhiều ưu điểm nhưng nhược điểm của Thiên Đạo Vệ cũng không ít.
Đơn giản nhất là việc tạo ra họ không dễ, nếu không thì họ đã ở khắp nơi rồi.
Thứ hai là em nói bọn họ nguyên khí không đáy không phải là họ có rất nhiều nguyên khí, mà là bọn họ không có nguyên khí, toàn bộ chiến đấu của họ là dựa vào thân thể cận chiến, có lẽ cũng vì không có nguyên khí nên bọn họ mới khó bị phát hiện như vậy.”
"Không có nguyên khí!? Vậy bọn họ ẩn thân bằng cách nào?" - Vũ Tuyết phú bà cắt ngang.
Cho dù năng lực ẩn thân mạnh như Bạch Vô Thường là đến từ huyết mạch của cô nhưng cũng phải cần nguyên khí để kích hoạt a.
"Không ai biết được." - Tú Anh phú bà liếc mắt: "Đó chính là lý do vì sao Thiên Đạo Vệ đáng sợ như vậy."
Chính Nam đã tạm hiểu vấn đề, hắn nói: “Như vậy chúng ta vẫn phải tính đến tình huống xuất hiện một tới hai cỗ máy giết chóc mang tên “Thiên Đạo Vệ” này.
Để bảo đảm an toàn, tối nay Giáp và Ất ở lại trên Khởi Nguyên chiến hạm theo dõi tình hình, những người còn lại toàn bộ ra trận. Nếu Thiên Đạo Vệ thật sự xuất hiện, mọi người có quyền rút lui chiến lược.
Đều hiểu rõ chứ?”
“Rõ!”
Lam Phụng và Vũ Vân ỉu xìu nhưng cũng không phản bác lại Chính Nam, hai cô vẫn tự hiểu khả năng của mình tới đâu.
...
Tà Nguyệt Tông bên kia cũng bắt đầu rục rịch có động tác rời khỏi Hà thành, thậm chí là khá khoa trương khi bọn họ còn mua ngựa, xe ngựa, lương thực, v.v.
20 giờ 30 phút, toàn bộ Akatsuki ngồi trên Khởi Nguyên chiến hạm xuất phát từ Thanh Vân Tông tới bầu trời Hà thành và chờ đợi. Trước khi đi Chính Nam cũng dặn dò Lam Chiến ở lại tọa trấn tông môn, đồng thời mở ra hộ tông đại trận để đảm bảo không có gì sai sót khi hắn và các phú bà đi vắng.
21 giờ 30 phút, đoàn người Tà Nguyệt Tông bắt đầu lần lượt lên ngựa rồi sẵn sàng rời thành.
Chính Nam bên này cũng đã chuẩn bị sẵn sàng.
22 giờ, Nguyệt Nhi trưởng lão và mấy tên đệ tử bỏ lại sau lưng Hà thành, thẳng hướng đường lớn trở về Tà Nguyệt Tông.
5 giờ sáng ngày hôm sau, Chính Nam mở miệng nói: “Tới rồi.”
Đang ngồi châu đầu nói chuyện phiếm mấy cô gái cũng dừng lại câu chuyện, lên tinh thần.
Bên dưới, Nguyệt Nhi trưởng lão cũng đã cảm thấy có động tĩnh, bà nói: “Đều cẩn thận, có động tĩnh.”
Bỗng nhiên, từ bên đường bay tới một đạo quyền ấn hừng hực ngọn lửa vàng to bằng chiếc xe tải thẳng hướng Nguyệt Nhi trưởng lão.
Nguyệt Nhi trưởng lão khinh thường cười một tiếng rồi tung người bay lên tránh qua chiêu này của Dương Cương, thế nhưng chú ngựa xấu số bà cưỡi không tránh được, bị nổ thành phấn vụn.
Nguyệt Nhi trưởng lão cười nói: “Cửu Dương Các đám chuột nhắt, xuất hiện đi, trốn trốn tránh tránh đánh lén phụ nữ như tao chúng mày không thấy nhục mặt đàn ông hả?”
Dương Cương từ trong rừng cây nhảy ra, cười lớn nói: “Phụ nữ? Lão thái bà thì nhận là lão thái bà, còn bày đặt phụ nữ cái gì, haha.”
Các đệ tử Cửu Dương Các cũng hùa theo cười cợt, không có chút nào sợ hãi uy áp của Lý Sương sơ kỳ Nguyệt Nhi trưởng lão.
Thế nhưng kỳ lạ là Nguyệt Nhi trưởng lão lần này lại không có bất kỳ tức giận, thậm chí bà còn cười tủm tỉm nói: “Lão thái bà hay không ít nhất nếu tao muốn thì vẫn có người xin chết. Còn mày, bây giờ có người cởi sạch đứng trước mặt mày, liệu mày có lên được hay không a, haha.”
Đám nữ đệ tử Tà Nguyệt Tông đều đỏ bừng mặt, cúi đầu bẽn lẽn cười.
Bên kia Dương Cương mặt cũng đỏ nhưng là vì tức giận, bởi vì hắn thấy chính đệ tử của hắn cũng đang cố gắng nín cười.
Cha hắn đặt tên cho hắn là Dương Cương vì lý do gì thì ai cũng biết, khổ nỗi người tính không bằng trời tính, bạn nhỏ của hắn hết cỡ cũng chỉ bằng ngón tay cái, cả chiều dài lẫn chiều rộng. Cũng vì chuyện này mà hắn ba lần lấy vợ đều bị cho đội nón xanh, là vạn dặm xung quanh nổi tiếng “Chúa tể của những chiếc nón”.
Dương Cương cắn răng gào thét: “Lên, tất cả đều lên, giết chết đám gà mái này.” - Người bình thường còn có thể xem trọng sắc đẹp của đệ tử Tà Nguyệt Tông chứ Dương Cương hắn không cần.
Cần cũng không thể a! Cùng lúc đó, từ trong rừng cây nhảy ra năm người mặc áo đen, che mặt, trong đó có hai người Không Minh sơ kỳ, một người Không Minh trung kỳ, một người Không Minh hậu kỳ, còn một người đã là Lý Sương sơ kỳ.
Nguyệt Nhi trưởng lão sắc mặt khẽ biến nói: “Dong binh!? Thậm chí có cả Lý Sương sơ kỳ? Lần này mày tốn không ít tiền đấy nhỉ?”
Dương Cương cười gằn nói: “Chỉ cần mang được đầu mày về cho Các chủ thì giá nào cũng xứng đáng. Giết!” - Hắn la lên một tiếng rồi dẫn đầu xông lên.
Năm người dong binh kia khẽ gật đầu rồi tiến lên.
Nhìn cách năm người xông lên nhưng trận hình không loạn, bước tiến đều đặn thì có thể thấy được đây không phải là năm tên dong binh bất kỳ mà đã quen biết với nhau từ lâu, phối hợp đã trở thành thói quen rồi.
Đối với trận hình đối phương như vậy, Nguyệt Nhi trưởng lão cũng có chút vướng tay chân nhưng không có nghĩa là bà sẽ rất nhanh bị thua.
Chiến đấu chính thức nổ ra, Nguyệt Nhi trưởng lão bị năm tên dong binh và Dương Cương vây công một chỗ, đệ tử hai bên cũng tìm được đối thủ cho mình, tình hình chiến đấu cực kỳ rầm rộ.
...
Ngọc Ngân phú bà ngắn gọn: “Tà Nguyệt Tông.”
Nguyệt Vịnh đứng phắt dậy nói: “Chủ nhân, em phải báo tin này cho Dì em…”
Chính Nam lập tức ngăn cô lại: “Không cần, Nguyệt Nhi trưởng lão nhất định sẽ đoán được. Cái anh muốn chúng ta phải tính tới là bọn họ dựa vào cái gì cho rằng họ sẽ ăn chắc chúng ta?”
Tú Anh phú bà nói: “Em đã điều tra kỹ lưỡng, mặc dù rất nhiều gia chủ, tông chủ, môn chủ,... đến bái phỏng Ngô Đức Võ nhưng đều rất nhanh rời đi.
Bọn họ còn lo cái đầu trên cổ không biết lúc nào bị Bạch Vô Thường cắt xuống đâu!"
Chính Nam và mọi người liếc qua Ngọc Ngân phú bà, gật gù đồng ý.
Chết có thể rất đáng sợ, nhưng cảm giác mà cái chết cứ ở một góc tối nhìn chằm chằm suốt ngày đêm thì không phải là đáng sợ nữa mà là khủng bố.
"Nói như vậy thì chỉ có thể là sát thủ hoặc dong binh?" - Ngọc Ngân phú bà giọng cực kỳ bình tĩnh, giống như kẻ khủng bố kia và cô không có liên quan gì với nhau.
Chính Nam gật đầu nói: “Tiền có thể làm mờ mắt nhiều người, cho nên không thể loại trừ bất kỳ khả năng nào.
Lo dài không bằng lo ngắn, Nguyệt Vịnh, em liên lạc với Nguyệt Nhi trưởng lão, nói cho bà ấy biết ngay tối nay chuẩn bị rời khỏi Hà thành, động tác càng lớn càng tốt. Anh cũng muốn xem Ngô Đức Võ và Dương Cương là dựa vào cái gì mà tự tin như vậy.”
Nguyệt Vinh lo lắng nói: “Anh là muốn dùng Dì làm mồi nhử sao, như vậy có nguy hiểm quá không?”
Chính Nam cười nói: “Yên tâm, hành động tối nay anh sẽ tự mình giám sát toàn cục. Lo lắng của em là không sai, cho nên Khởi Nguyên chiến hạm cũng sẽ được tham gia, có đủ hay chưa?”
Nguyệt Vịnh gật đầu nói: “Như vậy thì em yên tâm. Em đi trước, tối nay gặp lại mọi người.”
Nguyệt Vịnh vừa đi, Tú Anh phú bà mới nói: “Có một chuyện em nhất định phải nói với anh mà không có cô ấy.”
Chính Nam nhướn mày: “Chuyện gì?”
“Ngô Đức Võ là Thiên Đạo Tông quản sự, như vậy hắn rất có thể sở hữu một tới hai Thiên Đạo Vệ. Thứ này…” - Tú Anh phú bà muốn nói lại thôi.
Chính Nam cau mày hỏi: “Thứ này? Không phải người sao?”
Tú Anh phú bà lắc đầu nói: “Là người, nhưng cũng không phải là người.
Cách để tạo ra Thiên Đạo Vệ chỉ có Thiên Đạo tông biết, nhưng nghe những người từng may mắn đào thoát dưới tay Thiên Đạo Vệ nói bọn họ không biết đau, nguyên khí cũng không có đáy, không có tình cảm.
Bọn họ tồn tại chỉ vì một mục đích duy nhất là bảo vệ người sở hữu bọn họ, nghe lệnh và chiến đấu. Ngoài ra còn điểm đặc biệt nữa là nếu nhiệm vụ thất bại, họ sẽ không ngần ngại tự bạo Nguyên Anh chứ không để bị bắt sống. Nếu như bằng cách nào đó họ không thể tự bạo thì vẫn sẽ bị chủ nhân họ giết chết chỉ bằng một suy nghĩ.”
Chính Nam nhếch mép nói: “Một dạng tử sĩ sao, thế lực nào cũng bí mật bồi dưỡng tử sĩ đấy thôi, điều gì làm Thiên Đạo Vệ trở nên ghê gớm hơn những tử sĩ khác?”
Tú Anh phú bà nghiêm trọng nói: “Đó là khả năng ẩn thân của bọn họ. Phải công nhận đôi mắt của anh có thể rất lợi hại, nhưng em không biết chắc nó có thể nhìn thấy hay bắt kịp hành động của Thiên Đạo vệ hay không. Bởi vì nếu như họ không chủ động hiện thân, ngay cả Độ Kiếp Kỳ cũng không thể cảm nhận được sự tồn tại của họ.”
Chính Nam ngẩn người: “Nói như vậy không phải bọn họ vô địch rồi. Im lặng ám sát Độ Kiếp Kỳ, có mặt ở mọi nơi nghe ngóng tình báo.”
Tú Anh phú bà lắc đầu giải thích: “Mặc dù có rất nhiều ưu điểm nhưng nhược điểm của Thiên Đạo Vệ cũng không ít.
Đơn giản nhất là việc tạo ra họ không dễ, nếu không thì họ đã ở khắp nơi rồi.
Thứ hai là em nói bọn họ nguyên khí không đáy không phải là họ có rất nhiều nguyên khí, mà là bọn họ không có nguyên khí, toàn bộ chiến đấu của họ là dựa vào thân thể cận chiến, có lẽ cũng vì không có nguyên khí nên bọn họ mới khó bị phát hiện như vậy.”
"Không có nguyên khí!? Vậy bọn họ ẩn thân bằng cách nào?" - Vũ Tuyết phú bà cắt ngang.
Cho dù năng lực ẩn thân mạnh như Bạch Vô Thường là đến từ huyết mạch của cô nhưng cũng phải cần nguyên khí để kích hoạt a.
"Không ai biết được." - Tú Anh phú bà liếc mắt: "Đó chính là lý do vì sao Thiên Đạo Vệ đáng sợ như vậy."
Chính Nam đã tạm hiểu vấn đề, hắn nói: “Như vậy chúng ta vẫn phải tính đến tình huống xuất hiện một tới hai cỗ máy giết chóc mang tên “Thiên Đạo Vệ” này.
Để bảo đảm an toàn, tối nay Giáp và Ất ở lại trên Khởi Nguyên chiến hạm theo dõi tình hình, những người còn lại toàn bộ ra trận. Nếu Thiên Đạo Vệ thật sự xuất hiện, mọi người có quyền rút lui chiến lược.
Đều hiểu rõ chứ?”
“Rõ!”
Lam Phụng và Vũ Vân ỉu xìu nhưng cũng không phản bác lại Chính Nam, hai cô vẫn tự hiểu khả năng của mình tới đâu.
...
Tà Nguyệt Tông bên kia cũng bắt đầu rục rịch có động tác rời khỏi Hà thành, thậm chí là khá khoa trương khi bọn họ còn mua ngựa, xe ngựa, lương thực, v.v.
20 giờ 30 phút, toàn bộ Akatsuki ngồi trên Khởi Nguyên chiến hạm xuất phát từ Thanh Vân Tông tới bầu trời Hà thành và chờ đợi. Trước khi đi Chính Nam cũng dặn dò Lam Chiến ở lại tọa trấn tông môn, đồng thời mở ra hộ tông đại trận để đảm bảo không có gì sai sót khi hắn và các phú bà đi vắng.
21 giờ 30 phút, đoàn người Tà Nguyệt Tông bắt đầu lần lượt lên ngựa rồi sẵn sàng rời thành.
Chính Nam bên này cũng đã chuẩn bị sẵn sàng.
22 giờ, Nguyệt Nhi trưởng lão và mấy tên đệ tử bỏ lại sau lưng Hà thành, thẳng hướng đường lớn trở về Tà Nguyệt Tông.
5 giờ sáng ngày hôm sau, Chính Nam mở miệng nói: “Tới rồi.”
Đang ngồi châu đầu nói chuyện phiếm mấy cô gái cũng dừng lại câu chuyện, lên tinh thần.
Bên dưới, Nguyệt Nhi trưởng lão cũng đã cảm thấy có động tĩnh, bà nói: “Đều cẩn thận, có động tĩnh.”
Bỗng nhiên, từ bên đường bay tới một đạo quyền ấn hừng hực ngọn lửa vàng to bằng chiếc xe tải thẳng hướng Nguyệt Nhi trưởng lão.
Nguyệt Nhi trưởng lão khinh thường cười một tiếng rồi tung người bay lên tránh qua chiêu này của Dương Cương, thế nhưng chú ngựa xấu số bà cưỡi không tránh được, bị nổ thành phấn vụn.
Nguyệt Nhi trưởng lão cười nói: “Cửu Dương Các đám chuột nhắt, xuất hiện đi, trốn trốn tránh tránh đánh lén phụ nữ như tao chúng mày không thấy nhục mặt đàn ông hả?”
Dương Cương từ trong rừng cây nhảy ra, cười lớn nói: “Phụ nữ? Lão thái bà thì nhận là lão thái bà, còn bày đặt phụ nữ cái gì, haha.”
Các đệ tử Cửu Dương Các cũng hùa theo cười cợt, không có chút nào sợ hãi uy áp của Lý Sương sơ kỳ Nguyệt Nhi trưởng lão.
Thế nhưng kỳ lạ là Nguyệt Nhi trưởng lão lần này lại không có bất kỳ tức giận, thậm chí bà còn cười tủm tỉm nói: “Lão thái bà hay không ít nhất nếu tao muốn thì vẫn có người xin chết. Còn mày, bây giờ có người cởi sạch đứng trước mặt mày, liệu mày có lên được hay không a, haha.”
Đám nữ đệ tử Tà Nguyệt Tông đều đỏ bừng mặt, cúi đầu bẽn lẽn cười.
Bên kia Dương Cương mặt cũng đỏ nhưng là vì tức giận, bởi vì hắn thấy chính đệ tử của hắn cũng đang cố gắng nín cười.
Cha hắn đặt tên cho hắn là Dương Cương vì lý do gì thì ai cũng biết, khổ nỗi người tính không bằng trời tính, bạn nhỏ của hắn hết cỡ cũng chỉ bằng ngón tay cái, cả chiều dài lẫn chiều rộng. Cũng vì chuyện này mà hắn ba lần lấy vợ đều bị cho đội nón xanh, là vạn dặm xung quanh nổi tiếng “Chúa tể của những chiếc nón”.
Dương Cương cắn răng gào thét: “Lên, tất cả đều lên, giết chết đám gà mái này.” - Người bình thường còn có thể xem trọng sắc đẹp của đệ tử Tà Nguyệt Tông chứ Dương Cương hắn không cần.
Cần cũng không thể a! Cùng lúc đó, từ trong rừng cây nhảy ra năm người mặc áo đen, che mặt, trong đó có hai người Không Minh sơ kỳ, một người Không Minh trung kỳ, một người Không Minh hậu kỳ, còn một người đã là Lý Sương sơ kỳ.
Nguyệt Nhi trưởng lão sắc mặt khẽ biến nói: “Dong binh!? Thậm chí có cả Lý Sương sơ kỳ? Lần này mày tốn không ít tiền đấy nhỉ?”
Dương Cương cười gằn nói: “Chỉ cần mang được đầu mày về cho Các chủ thì giá nào cũng xứng đáng. Giết!” - Hắn la lên một tiếng rồi dẫn đầu xông lên.
Năm người dong binh kia khẽ gật đầu rồi tiến lên.
Nhìn cách năm người xông lên nhưng trận hình không loạn, bước tiến đều đặn thì có thể thấy được đây không phải là năm tên dong binh bất kỳ mà đã quen biết với nhau từ lâu, phối hợp đã trở thành thói quen rồi.
Đối với trận hình đối phương như vậy, Nguyệt Nhi trưởng lão cũng có chút vướng tay chân nhưng không có nghĩa là bà sẽ rất nhanh bị thua.
Chiến đấu chính thức nổ ra, Nguyệt Nhi trưởng lão bị năm tên dong binh và Dương Cương vây công một chỗ, đệ tử hai bên cũng tìm được đối thủ cho mình, tình hình chiến đấu cực kỳ rầm rộ.
...
Danh sách chương