Trên sân, chỉ còn một vùng đất nhỏ chưa bị lôi đình đánh qua nữa là toàn bộ sân đấu đều bị cày nát, Tú Anh phú bà cũng đã bắt đầu hụt hơi.
“Mọi người nhất định phải trói được anh ấy lại để tôi cũng được đá một cái mới bõ công sức ngày hôm nay a.”
“Sợ rằng em phải thất vọng rồi.” - Chính Nam bất thình lình lên tiếng từ phía sau Tú Anh phú bà.
“Nhu Quyền - Châm Huyệt”
“Thông Linh Thuật - La Sinh Môn”
Chính Nam biết mình vừa hiện thân sẽ bị các cô gái điên cuồng tấn công, cho nên hắn vừa ra tay điểm huyệt Tú Anh phú bà đã ngay lập tức thông linh La Sinh Môn để bảo vệ mình.
Ầm! Ầm! Ầm! La Sinh Môn nháy mắt liền vỡ tan, nhưng như vậy đã quá đủ để Chính Nam an toàn đặt Tú Anh phú bà, lúc này đã ngất đi, xuống một nơi an toàn.
Hắn ngẩng đầu dùng đôi mắt Tả Luân Nhãn song câu ngọc nhìn lên bầu trời: “Còn lại năm người. Ai sẽ tiếp theo đây!?” - Nói, Chính Nam chậm rãi biến mất trong màn sương giống như bóng ma thợ săn trong sương mù chết chóc, còn các cô gái là con mồi đang bị hắn vờn quanh.
Mọi người trên bầu trời đều trầm mặc.
Cơ hội duy nhất do Tú Anh phú bà dùng cả “tính mạng” mình để sáng tạo cho các cô đã trôi qua.
Chính Nạm thậm chí hơi thở cũng không loạn, này còn đánh như thế nào a!
Lam Phụng giọng có chút run nói: “Chúng ta như người mù vậy, còn anh ấy có thể nhìn thấy tất cả mọi thứ, phải làm sao đây?”
Nguyệt Vịnh cắn răng: “Mặt đất bây giờ đã nhiễm đầy lôi điện nên không thể độn thổ được nữa, như vậy anh ấy cũng giống như chúng ta, đang bay trong màn sương nhìn chúng ta mà thôi. Tôi sẽ dồn toàn bộ nguyên khí kích phát “Hiểu Nguyệt” tới mức tối đa, mọi người phải tranh thủ cơ hội nhé.
Chị Tuyết, chị cũng đừng duy trì trận pháp này nữa, chúng ta đã hết thời gian rồi.”
Ngọc Ngân phú bà và Vũ Tuyết phú bà nhìn nhau rồi gật đầu. Những người còn lại cũng lên tinh thần cho một khoảnh khắc quyết định này.
“Hiểu Nguyệt - 12 thành công lực”
Mặt trăng trên đỉnh đầu mọi người phát ra ánh sáng chói lọi, chiếu sáng toàn bộ sân đấu rõ như ban ngày.
Cách đó không xa, Chính Nam đang bay lơ lửng nhìn mọi người, khuôn mặt phía sau mặt nạ cong lên nụ cười lạnh. Hắn biết mình thắng rồi.
Năm cô gái vừa phát hiện tung tích Chính Nam thì ngay lập tức tấn công.
Không chút nương tay, không chút lưu tình.
Chính Nam bay lượn trên bầu trời tránh né các công kích như mưa rào đang đổ xuống người hắn, tất cả đều được hắn khống chế để “xém chút nữa” là trúng đích.
Rất nhanh Ngọc Ngân phú bà phát hiện điểm không đúng, bởi vì Chính Nam ngoài bay vòng tròn ra thì cái gì cũng không làm.
“Mọi người mau dừng lại, đó không phải là bản thể của anh ấy.”
Bỗng nhiên, Nguyệt Vịnh la lên một tiếng hoảng sợ: “Aaaaa! Khônggggg! Không nên như vậy, không nên như vậy…” - Tiếng la của cô im bặt, mặt trăng trên bầu trời và Tà Nguyệt kết giới cũng theo đó tắt ngúm rồi biến mất.
Mọi người hoảng hốt quay lại nhìn, chỉ kịp thấy Nguyệt Vịnh đang rơi xuống màn sương rồi mất tăm, khuôn mặt cô tràn đầy hoảng sợ, hai mắt không có tiêu cự nhìn chằm chằm vào khoảng không, rõ ràng là bị trúng ảo thuật.
Giọng nói của Chính Nam vang vọng trong sân đấu: “Bốn người các cô còn năm phút trước khi kết giới thu hẹp lại môt nửa nhé. Chuẩn bị sẵn tinh thần đi.”
Đầy ám ảnh và ma mị!
Lam Phụng sợ hãi bám lấy cánh tay Vũ Vân, mếu máo nói: “Nếu không… nếu không chúng ta chịu thua đi. Em… em không chịu nổi… em thật sự không chịu nổi...”
Vũ Vân cũng không khá hơn chút nào, cô níu lấy áo Vũ Tuyết, khẽ kéo kéo.
Vũ Tuyết phú bà nhìn về phía Ngọc Ngân phú bà, ánh mắt hỏi thăm.
Ngọc Ngân phú bà nói: “Chúng ta còn một cơ hội cuối cùng khi kết giới thu hẹp lại, bởi vì khi đó anh ấy cũng sẽ gần chúng ta hơn. Nếu như không được nữa thì chỉ có thể chịu thua thôi.”
Bốn người dựa vào nhau cảnh giác xung quanh, chờ đợi kết giới thu hẹp lại.
Đúng 5 phút sau, Chính Nam như lời hứa tiến hành thu hẹp kết giới lại một nửa, kể cả độ cao cũng bị hắn giảm xuống.
“Linh Đồng”
“Anh ấy ở trước mặt chúng ta khoảng 30m, hướng 4 giờ cũng có một người, hướng 8 giờ cũng có một người. Tất cả… tất cả… đều… đều là thực thể.” - Vũ Vân run rẩy nói.
Không đợi bốn người có phản ứng, cả ba Chính Nam đồng loạt xông lên tấn công. Mục đích của hắn là muốn chia cắt đội hình bốn người đang dựa vào nhau của các cô thành từng mảnh nhỏ.
Chính Nam vì trận chiến này cũng đã thu hồi hai ảnh phân thân đang luyện đan của mình tới tham chiến, hắn chính là muốn dùng nghiền ép tư thái đánh tan phe Nữ Quyền.
Bản thể Chính Nam tấn công cận chiến Ngọc Ngân phú bà, còn lại hai ảnh phân thân thì đánh từ xa với ba người còn lại.
“Ngân, tới đây anh xem gần đây tiến bộ thế nào, hắc hắc.” - Chính Nam dùng một ngón tay khiêu khích Ngọc Ngân phú bà.
Ngọc Ngân phú bà biết mình 1 chọi 1 là không thể nào thắng được Chính Nam nhưng cô nhất định phải đánh, đi xa tới như thế này không phải là để giây phút quyết định lại rút lui.
Rút ra vũ khí của mình, cô xông thẳng tới cùng Chính Nam chiến đấu.
Nơi khác, Vũ Tuyết phú bà và một ảnh phân thân của Chính Nam đang “đấu phép” tán loạn.
Lam Phụng và Vũ Vân cũng đã có đối thủ cho mình.
Rất nhanh chiến cuộc nghiêng về một phía khi lợi thế về đồng thuật của Chính Nam trong cả cận chiến và viễn chiến đều là quá lớn. Các cô gái mỗi người chỉ có một sở trường riêng chứ không toàn năng như hắn, cho nên đơn đấu hoàn toàn bị hắn khắc chế sít sao.
Ngọc Ngân phú bà bắt đầu đuối sức. Cô biết mình không thể nào một mình chống lại Chính Nam và cô cũng biết phe mình đã không còn khả năng chiến thắng bởi vì hai người có khả năng quần chiến, khống chế mạnh nhất là Tú Anh phú bà và Nguyệt Vịnh đã bị hắn loại bỏ từ trước đó.
Vũ Tuyết phú bà, trong một giây lơ là nhìn về phía Vũ Vân khi nghe cô hét lên đau đớn vì bị trúng đòn, đã để cơ hội cho phân thân của Chính Nam đánh trúng một chiêu.
Ngay sau đó là liên hoàn Nhu Quyền, kết thúc bằng Bát Quái Chưởng, chính thức loại cô ra khỏi vòng chiến.
Phe “Nữ Quyền” chính thức bước vào giai đoạn sụp đổ.
Nhìn Vũ Tuyết phú bà, Lam Phụng, Vũ Vân đều bị Chính Nam khống chế, Ngọc Ngân phú bà cười khổ nói: “Em chịu thua.”
Chính Nam mỉm cười gật đầu rồi điểm vào sau gáy cô, để cô mềm oặt cả người ngã vào lòng hắn.
Đến đây cả sáu cô gái đã toàn bộ bại vào tay Chính Nam, tất cả đều đang ngất đi chờ hắn “thẩm phán”.
…
Trong phòng, Chính Nam vuốt cằm nhìn sáu cô gái nằm song song nhau trên một cái giường “lớn” mà hắn mua trong cửa hàng hệ thống.
“Nên làm gì trong tình huống này đây? Làm thì không khác gì loài cầm thú, nhưng không làm thì cầm thú cũng không bằng a? Khó nghĩ, khó nghĩ!”
Nếu có người khác ở đây nhất định sẽ chỉ tay lên trời quát lên: “Hàng này còn sống tới ngày hôm nay thì chắc chắc là do thiên lôi tắc trách rồi. Quá trang bức!”
Cuối cùng Chính Nam nghĩ tới một chủ ý không tệ.
Hắn vừa huýt sáo vừa làm hành động khiến nhân, thần công phẫn.
…
Vũ Tuyết phú bà mơ màng tỉnh lại.
Đầu óc cô có chút mơ hồ, chỉ nhớ là mình đang cùng Chính Nam chiến đấu thì bất cẩn bị hắn đánh bại, sau đó cái gì cũng không biết nữa.
“Đây là…”
Cô cảm thấy có cái gì đó đè lên người mình có chút khó thở nên nghiêng đầu nhìn quanh xem tình huống như thế nào.
Quay qua bên trái!
Quay qua bên phải!
Cuối cùng ngóc đầu lên nhìn rồi há hốc mồm mộng bức không nói nên lời.
Chỉ thấy lúc này cô và năm người khác bị tên khốn nào đó quấn thành tôm cuộn trong sáu cái chăn dày, sau đó bị đặt chung lên một cái giường lớn rồi tên khốn kiếp kia nằm ngang lên trên sáu người các cô.
Đây quả thật không xem các cô thành “con người” để đối đãi mà xem như chăn mền tới nằm đè lên a.
Lại nói, sáu người các cô ai không nhan sắc nghiêng thành, thiên phú nhất tuyệt, vậy mà tên khốn kiếp kia cái gì cũng không làm, lại xem các cô như “đồ vật” mà thôi.
Vũ Tuyết phú bà càng nghĩ càng tức giận, càng nghĩ càng ủy khuất.
Nếu có thể, cô muốn bật dậy dạy cho tên khốn kiếp kia một bài học về tôn trọng và yêu thương phụ nữ, nhất là phụ nữ xinh đẹp và tài năng như các cô.
Đúng lúc này một giọng nói mang theo hài hước vang lên: “Ồ, có vẻ như đã có người tỉnh lại a. Tuyết, em cảm thấy có thoải mái hay không?”
Vũ Tuyết phú bà cắn răng trừng mắt Chính Nam, cô muốn mở miệng mắng hắn nhưng huyệt đạo bị điểm không thể nói được a.
Chính Nam vỗ trán mình, nói: “Quên mất là chưa có giải huyệt câm cho em. Chờ lát nữa mọi người đều tỉnh lại đi rồi anh sẽ giải huyệt cho tất cả mọi người.”
“Mọi người nhất định phải trói được anh ấy lại để tôi cũng được đá một cái mới bõ công sức ngày hôm nay a.”
“Sợ rằng em phải thất vọng rồi.” - Chính Nam bất thình lình lên tiếng từ phía sau Tú Anh phú bà.
“Nhu Quyền - Châm Huyệt”
“Thông Linh Thuật - La Sinh Môn”
Chính Nam biết mình vừa hiện thân sẽ bị các cô gái điên cuồng tấn công, cho nên hắn vừa ra tay điểm huyệt Tú Anh phú bà đã ngay lập tức thông linh La Sinh Môn để bảo vệ mình.
Ầm! Ầm! Ầm! La Sinh Môn nháy mắt liền vỡ tan, nhưng như vậy đã quá đủ để Chính Nam an toàn đặt Tú Anh phú bà, lúc này đã ngất đi, xuống một nơi an toàn.
Hắn ngẩng đầu dùng đôi mắt Tả Luân Nhãn song câu ngọc nhìn lên bầu trời: “Còn lại năm người. Ai sẽ tiếp theo đây!?” - Nói, Chính Nam chậm rãi biến mất trong màn sương giống như bóng ma thợ săn trong sương mù chết chóc, còn các cô gái là con mồi đang bị hắn vờn quanh.
Mọi người trên bầu trời đều trầm mặc.
Cơ hội duy nhất do Tú Anh phú bà dùng cả “tính mạng” mình để sáng tạo cho các cô đã trôi qua.
Chính Nạm thậm chí hơi thở cũng không loạn, này còn đánh như thế nào a!
Lam Phụng giọng có chút run nói: “Chúng ta như người mù vậy, còn anh ấy có thể nhìn thấy tất cả mọi thứ, phải làm sao đây?”
Nguyệt Vịnh cắn răng: “Mặt đất bây giờ đã nhiễm đầy lôi điện nên không thể độn thổ được nữa, như vậy anh ấy cũng giống như chúng ta, đang bay trong màn sương nhìn chúng ta mà thôi. Tôi sẽ dồn toàn bộ nguyên khí kích phát “Hiểu Nguyệt” tới mức tối đa, mọi người phải tranh thủ cơ hội nhé.
Chị Tuyết, chị cũng đừng duy trì trận pháp này nữa, chúng ta đã hết thời gian rồi.”
Ngọc Ngân phú bà và Vũ Tuyết phú bà nhìn nhau rồi gật đầu. Những người còn lại cũng lên tinh thần cho một khoảnh khắc quyết định này.
“Hiểu Nguyệt - 12 thành công lực”
Mặt trăng trên đỉnh đầu mọi người phát ra ánh sáng chói lọi, chiếu sáng toàn bộ sân đấu rõ như ban ngày.
Cách đó không xa, Chính Nam đang bay lơ lửng nhìn mọi người, khuôn mặt phía sau mặt nạ cong lên nụ cười lạnh. Hắn biết mình thắng rồi.
Năm cô gái vừa phát hiện tung tích Chính Nam thì ngay lập tức tấn công.
Không chút nương tay, không chút lưu tình.
Chính Nam bay lượn trên bầu trời tránh né các công kích như mưa rào đang đổ xuống người hắn, tất cả đều được hắn khống chế để “xém chút nữa” là trúng đích.
Rất nhanh Ngọc Ngân phú bà phát hiện điểm không đúng, bởi vì Chính Nam ngoài bay vòng tròn ra thì cái gì cũng không làm.
“Mọi người mau dừng lại, đó không phải là bản thể của anh ấy.”
Bỗng nhiên, Nguyệt Vịnh la lên một tiếng hoảng sợ: “Aaaaa! Khônggggg! Không nên như vậy, không nên như vậy…” - Tiếng la của cô im bặt, mặt trăng trên bầu trời và Tà Nguyệt kết giới cũng theo đó tắt ngúm rồi biến mất.
Mọi người hoảng hốt quay lại nhìn, chỉ kịp thấy Nguyệt Vịnh đang rơi xuống màn sương rồi mất tăm, khuôn mặt cô tràn đầy hoảng sợ, hai mắt không có tiêu cự nhìn chằm chằm vào khoảng không, rõ ràng là bị trúng ảo thuật.
Giọng nói của Chính Nam vang vọng trong sân đấu: “Bốn người các cô còn năm phút trước khi kết giới thu hẹp lại môt nửa nhé. Chuẩn bị sẵn tinh thần đi.”
Đầy ám ảnh và ma mị!
Lam Phụng sợ hãi bám lấy cánh tay Vũ Vân, mếu máo nói: “Nếu không… nếu không chúng ta chịu thua đi. Em… em không chịu nổi… em thật sự không chịu nổi...”
Vũ Vân cũng không khá hơn chút nào, cô níu lấy áo Vũ Tuyết, khẽ kéo kéo.
Vũ Tuyết phú bà nhìn về phía Ngọc Ngân phú bà, ánh mắt hỏi thăm.
Ngọc Ngân phú bà nói: “Chúng ta còn một cơ hội cuối cùng khi kết giới thu hẹp lại, bởi vì khi đó anh ấy cũng sẽ gần chúng ta hơn. Nếu như không được nữa thì chỉ có thể chịu thua thôi.”
Bốn người dựa vào nhau cảnh giác xung quanh, chờ đợi kết giới thu hẹp lại.
Đúng 5 phút sau, Chính Nam như lời hứa tiến hành thu hẹp kết giới lại một nửa, kể cả độ cao cũng bị hắn giảm xuống.
“Linh Đồng”
“Anh ấy ở trước mặt chúng ta khoảng 30m, hướng 4 giờ cũng có một người, hướng 8 giờ cũng có một người. Tất cả… tất cả… đều… đều là thực thể.” - Vũ Vân run rẩy nói.
Không đợi bốn người có phản ứng, cả ba Chính Nam đồng loạt xông lên tấn công. Mục đích của hắn là muốn chia cắt đội hình bốn người đang dựa vào nhau của các cô thành từng mảnh nhỏ.
Chính Nam vì trận chiến này cũng đã thu hồi hai ảnh phân thân đang luyện đan của mình tới tham chiến, hắn chính là muốn dùng nghiền ép tư thái đánh tan phe Nữ Quyền.
Bản thể Chính Nam tấn công cận chiến Ngọc Ngân phú bà, còn lại hai ảnh phân thân thì đánh từ xa với ba người còn lại.
“Ngân, tới đây anh xem gần đây tiến bộ thế nào, hắc hắc.” - Chính Nam dùng một ngón tay khiêu khích Ngọc Ngân phú bà.
Ngọc Ngân phú bà biết mình 1 chọi 1 là không thể nào thắng được Chính Nam nhưng cô nhất định phải đánh, đi xa tới như thế này không phải là để giây phút quyết định lại rút lui.
Rút ra vũ khí của mình, cô xông thẳng tới cùng Chính Nam chiến đấu.
Nơi khác, Vũ Tuyết phú bà và một ảnh phân thân của Chính Nam đang “đấu phép” tán loạn.
Lam Phụng và Vũ Vân cũng đã có đối thủ cho mình.
Rất nhanh chiến cuộc nghiêng về một phía khi lợi thế về đồng thuật của Chính Nam trong cả cận chiến và viễn chiến đều là quá lớn. Các cô gái mỗi người chỉ có một sở trường riêng chứ không toàn năng như hắn, cho nên đơn đấu hoàn toàn bị hắn khắc chế sít sao.
Ngọc Ngân phú bà bắt đầu đuối sức. Cô biết mình không thể nào một mình chống lại Chính Nam và cô cũng biết phe mình đã không còn khả năng chiến thắng bởi vì hai người có khả năng quần chiến, khống chế mạnh nhất là Tú Anh phú bà và Nguyệt Vịnh đã bị hắn loại bỏ từ trước đó.
Vũ Tuyết phú bà, trong một giây lơ là nhìn về phía Vũ Vân khi nghe cô hét lên đau đớn vì bị trúng đòn, đã để cơ hội cho phân thân của Chính Nam đánh trúng một chiêu.
Ngay sau đó là liên hoàn Nhu Quyền, kết thúc bằng Bát Quái Chưởng, chính thức loại cô ra khỏi vòng chiến.
Phe “Nữ Quyền” chính thức bước vào giai đoạn sụp đổ.
Nhìn Vũ Tuyết phú bà, Lam Phụng, Vũ Vân đều bị Chính Nam khống chế, Ngọc Ngân phú bà cười khổ nói: “Em chịu thua.”
Chính Nam mỉm cười gật đầu rồi điểm vào sau gáy cô, để cô mềm oặt cả người ngã vào lòng hắn.
Đến đây cả sáu cô gái đã toàn bộ bại vào tay Chính Nam, tất cả đều đang ngất đi chờ hắn “thẩm phán”.
…
Trong phòng, Chính Nam vuốt cằm nhìn sáu cô gái nằm song song nhau trên một cái giường “lớn” mà hắn mua trong cửa hàng hệ thống.
“Nên làm gì trong tình huống này đây? Làm thì không khác gì loài cầm thú, nhưng không làm thì cầm thú cũng không bằng a? Khó nghĩ, khó nghĩ!”
Nếu có người khác ở đây nhất định sẽ chỉ tay lên trời quát lên: “Hàng này còn sống tới ngày hôm nay thì chắc chắc là do thiên lôi tắc trách rồi. Quá trang bức!”
Cuối cùng Chính Nam nghĩ tới một chủ ý không tệ.
Hắn vừa huýt sáo vừa làm hành động khiến nhân, thần công phẫn.
…
Vũ Tuyết phú bà mơ màng tỉnh lại.
Đầu óc cô có chút mơ hồ, chỉ nhớ là mình đang cùng Chính Nam chiến đấu thì bất cẩn bị hắn đánh bại, sau đó cái gì cũng không biết nữa.
“Đây là…”
Cô cảm thấy có cái gì đó đè lên người mình có chút khó thở nên nghiêng đầu nhìn quanh xem tình huống như thế nào.
Quay qua bên trái!
Quay qua bên phải!
Cuối cùng ngóc đầu lên nhìn rồi há hốc mồm mộng bức không nói nên lời.
Chỉ thấy lúc này cô và năm người khác bị tên khốn nào đó quấn thành tôm cuộn trong sáu cái chăn dày, sau đó bị đặt chung lên một cái giường lớn rồi tên khốn kiếp kia nằm ngang lên trên sáu người các cô.
Đây quả thật không xem các cô thành “con người” để đối đãi mà xem như chăn mền tới nằm đè lên a.
Lại nói, sáu người các cô ai không nhan sắc nghiêng thành, thiên phú nhất tuyệt, vậy mà tên khốn kiếp kia cái gì cũng không làm, lại xem các cô như “đồ vật” mà thôi.
Vũ Tuyết phú bà càng nghĩ càng tức giận, càng nghĩ càng ủy khuất.
Nếu có thể, cô muốn bật dậy dạy cho tên khốn kiếp kia một bài học về tôn trọng và yêu thương phụ nữ, nhất là phụ nữ xinh đẹp và tài năng như các cô.
Đúng lúc này một giọng nói mang theo hài hước vang lên: “Ồ, có vẻ như đã có người tỉnh lại a. Tuyết, em cảm thấy có thoải mái hay không?”
Vũ Tuyết phú bà cắn răng trừng mắt Chính Nam, cô muốn mở miệng mắng hắn nhưng huyệt đạo bị điểm không thể nói được a.
Chính Nam vỗ trán mình, nói: “Quên mất là chưa có giải huyệt câm cho em. Chờ lát nữa mọi người đều tỉnh lại đi rồi anh sẽ giải huyệt cho tất cả mọi người.”
Danh sách chương