“Em không sao…” - Tú Anh phú bà lên tiếng trước.
“Không sao? Khí huyết loạn thành một đoàn, kinh mạch xoắn lại với nhau, đây rõ ràng là biểu hiện của tẩu hỏa nhập ma mà em còn nói là không sao!?” - Chính Nam không vui.
Hắn quay qua nói với Vũ Tuyết phú bà và Ngọc Ngân phú bà: “Hai người chỉ bị thương nhẹ, dùng đan dược với minh tưởng là không sao. Hắc Vô Thường bị nặng hơn nên anh sẽ chữa trị cho cô ấy trước. Trong thời gian này mọi người cố gắng cẩn thận thêm một chút, đừng để bị thương vô lý sẽ tốn thời gian để chữa trị.”
Ba vị phú bà đều cười khổ. Các cô cũng không biết vì sao tâm thần bỗng nhiên không yên mới để xảy ra vấn đề. Tập trung ở đây cũng là để hỏi thăm lẫn nhau đấy chứ.
Cuộc họp rất nhanh thì giải tán. Chính Nam dẫn theo Tú Anh phú bà về phòng cô để tiến hành chữa trị thương thế.
Vừa đóng cửa lại, Tú Anh phú bà lập tức cởi ra trang phục Akatsuki rồi ôm chầm lấy Chính Nam, nghiêng đầu áp sát vào ngực hắn.
Chính Nam không hiểu ra sao nhưng vẫn đưa tay vuốt ve sau lưng cô, nói: “Em sao thế? Anh mới đi có một buổi sáng chứ có lâu la gì đâu?”
Tú Anh phú bà nỉ non: “Em không biết. Sáng nay bỗng nhiên cảm thấy tim đau nhói, tâm thần không yên, luôn có cảm giác bồn chồn, giống như có chuyện không may xảy ra. Anh lại không có ở nhà nên em rất sợ hãi. May mà mọi chuyện đều ổn.”
Chính Nam nhẹ nhàng an ủi cô, trong lòng thì ngọt lịm: “Ra là lúc mình “chết” các cô ấy cảm nhận được nên mới không tập trung mà bị thương. Trách oan các phú bà a.”
Giúp Tú Anh phú bà ổn định khí huyết và chải vuốt kinh mạch xong, Chính Nam lại tới tìm Ngọc Ngân phú bà chữa trị nội thương.
Cuối cùng hắn tới phòng Vũ Tuyết phú bà gõ cửa.
Trong phòng, Chính Nam ngồi quỳ trên hai đầu gối, trước mặt hắn là Vũ Tuyết phú bà để lưng trần đang nằm sấp trên giường.
Vũ Tuyết phú bà hô hấp sâu và đều, lim dim mắt hưởng thụ Chính Nam massage thì nghe hắn nói: “Em đối với Hải thành biết có nhiều không?”
"Tại sao anh lại hỏi tới Hải thành?"
"Không có gì, chỉ là đột nhiên muốn biết."
Vũ Tuyết phú bà trầm ngâm, sau đó chậm rãi nói: “Hải thành ban đầu chỉ là một cái làng chài nhỏ ven biển gọi Hải thôn, chủ yếu lấy đánh bắt cá và mậu dịch hàng hải làm chủ, không có gì khác biệt với các làng chài khác.
Nhưng hơn 500 trăm nước, Thiên Thánh Cung cung chủ Chính Thiên quyết định xây dựng một cảng mậu dịch hàng hải lớn nhất khu vực phía bắc, mục đích là để tăng cường thông thương giao dịch với Bắc Băng đại lục thông qua đường biển và vị trí của Hải thôn rất thuận lợi nên đã được lựa chọn.
Hải lão gia chủ lúc ấy được Chính Thiên cung chủ giao cho toàn quyền xây dựng và để coi như ghi nhớ thì Hải thôn khi ấy được đổi tên thành Hải thành.”
Chính Nam khá là bất ngờ với câu chuyện này: “Ồ, nói như vậy Hải gia khi đó còn là thế lực phụ thuộc của Thiên Thánh Cung sao?”
Vũ Tuyết phú bà lắc đầu: “Khi đó Hải thôn mọi người hầu hết là họ Hải, nhân số khoảng 300 người, tu vi cao nhất Hải lão gia chủ Hải Đại Dương cũng chỉ là Không Minh sơ kỳ, làm sao lọt vào mắt Chính Thiên cung chủ được.”
Chính Nam cảm thấy có gì đó không đúng, làm sao quay vòng vòng như vậy: “Em vừa mới nói Chính Thiên cung chủ giao toàn quyền xây dựng Hải thành cho Hải lão gia chủ, sau đó lại nói Chính Thiên cung chủ cũng không coi trọng Hải thôn, làm sao lộn xộn như vậy?”
Vũ Tuyết phú bà mỉm cười: “Bởi vì lúc ấy dọc theo bờ biển, Chính Thiên cung chủ cũng đồng thời tiến hành cho xây dựng thêm sáu tòa thành khác với cùng một mục đích như thế.”
Chính Nam lúc này mới hiểu ra vấn đề, nhưng hắn lại có thắc mắc mới: “Coi như lúc ấy Chính Thiên cung chủ tầm nhìn lớn, muốn phát triển hàng hải để tăng cường thông thương, tại sao đến bây giờ Hải thành gần như không mở cửa thông thương với bên ngoài bằng đường biển nữa, chỉ giống như những tòa thành bình thường, thông thương bằng đường bộ như vậy?”
Vũ Tuyết phú bà ánh mắt sắc bén, hạ thấp giọng nói: “Cái đó thì phải nói tới sự xuất hiện của Vũ gia.”
Chính Nam biết sự tình hệ trọng, hắn vung tay lên không, điều động trận pháp cô lập căn phòng này thành một khu vực phong kín, sau đó gật đầu ra hiệu.
Vũ Tuyết phú bà lúc này mới nói tiếp: “Sau khi Hải thành xây dựng hoàn tất, cùng với Thanh thành, Quảng thành, Khánh thành, Thuận thành, Minh thành và Liêu thành trở thành bảy mắt xích kinh tế quan trọng của đại lục. Đó cũng là lúc vấn đề bắt đầu sinh ra.”
Chính Nam rót cho Vũ Tuyết phú bà một ly nước để cô uống khỏi khô cổ họng.
Vũ Tuyết phú bà uống một ngụm, tiếp tục: “Hải thành với vị trí gần với Bắc Băng đại lục nhất trong 7 tòa thành, lúc ấy liền trở thành điểm đến ưa thích của thương nhân khắp đại lục. Hải lão gia chủ làm Hải thành thành chủ, tất nhiên là được các thương nhân này ra sức nịnh bợ để công việc làm ăn được suôn sẻ.
Anh nghĩ xem, vốn là một cái trưởng thôn đánh cá nghèo, vụt một cái trở thành được mọi người nịnh nọt, bợ đỡ đại nhân vật khiến cho Hải lão gia chủ dần dần trở nên sa đọa trong tiền bạc, rượu chè, gái gú…”
Chính Nam tỏ ra hiểu rõ vấn đề này, đây là nhân chi thường tình mà thôi. Như kiếp trước của hắn, chuyện người ta trúng số rồi sa đọa đều nghe hàng ngày, ở đây Hải lão gia chủ ngoài có Tiền, còn có Quyền, thậm chí có cả Thế, nhân sinh đầy đủ như vậy, không sa đọa cũng là quá khó.
“Hải lão gia chủ lúc ấy bị quyền thế làm cho mờ mắt, bắt đầu giấu giếm Thiên Thánh Cung tiến hành thiên vị các thương nhân cùng hắn có quan hệ khiến cho Hải thành dần dần trở thành lãnh địa riêng của hắn.” - Vũ Tuyết phú bà ánh mắt xa xăm, nhớ lại những hồi ức của mình: “200 năm sau khi bảy mắt xích thương thành được thành lập, Chính Thiên cung chủ tiến hành thay mới quyền lực tại các tòa thành thương mại này.
Và ông nội của em cùng toàn bộ Vũ gia được điều tới Hải thành tiếp quản quyền thành chủ.”
“Ồ, nói như vậy Vũ gia lúc đó cũng phải có Độ Kiếp kỳ cường giả đi, làm sao lại…” - Chính Nam bật thốt lên hỏi, sau đó biết mình thất thố, hắn lại im miệng.
Vũ Tuyết phú bà cắn răng, ánh mắt thù hận: “Đúng vậy, ông nội em lúc ấy là Độ Kiếp sơ kỳ, cha của em cũng đã là Lý Sương hậu kỳ. Nếu không có gì bất ngờ, ít nhất ba đời Vũ gia sẽ trở thành bá chủ Hải thành.”
Cô hít một hơi thật sâu, giữ cho mình bình tĩnh, tiếp tục nói: “Ban đầu Hải gia cũng tỏ rất thân thiện, thậm chí chủ động chuyển giao quyền lực cho Vũ gia để Vũ gia nhanh chóng trở thành đệ nhị gia tộc tại Hải thành.”
Chính Nam gật đầu: “Rất thuận lợi nha, người đời bây giờ nhớ tới Vũ gia cũng chỉ nghĩ tới “Hải thành đệ nhị gia tộc”. Lúc ấy đã xảy ra chuyện gì?”
Vũ Tuyết phú bà lạnh lẽo kể lại: “Hải gia không phải là thứ gì tốt lành, bọn họ nhanh chóng chuyển giao quyền lực chính là muốn đẩy hết trách nhiệm kinh doanh thua lỗ cho Vũ gia gánh vác.
Mấy trăm năm làm thổ bá vương tại Hải thành, Hải gia cũng biết họ làm thua lỗ bao nhiêu tiền của Thiên Thánh cung để mập túi tiền riêng, bây giờ có Vũ gia tới chết thay, tất nhiên bọn họ phải vui mừng hợp tác.”
“Thật sự là một lũ khốn nạn! Lừa trên, dối dưới.” - Chính Nam cũng tỏ ra bất bình thay cho tình cảnh của Vũ gia khi ấy.
Vũ Tuyết phú bà cười lạnh: “Bọn khốn nạn ấy còn thiết kế bẫy cha của em lên giường cùng Hải gia đại tiểu thư lúc ấy là Hải Tiểu Diệp, âm mưu kéo Vũ gia về cùng một chiến tuyến, tiếp tục lừa dối Thiên Thánh Cung.
Kế hoạch vỡ lở khiến ông nội của em tới tận cửa tìm Hải gia đòi lý lẽ. Hải Tiểu Diệp không chịu nổi miệng đời nói ra nói vào mới tự sát trong phòng của mình, lúc này ả đã mang cái thai không biết của ai.”
Chính Nam ánh mắt nghi ngờ: “Đáng đời. Nhưng nếu Hải gia khi đó danh tiếng đều nát như vậy, tại sao Thiên Thánh Cung không có động tĩnh gì thế? Lại nói, cái thai kia không phải...”
“Sau này điều tra mới biết đó là kiệt tác của ả cùng anh ruột của mình gian díu mà có, muốn cho cha em đổ vỏ mà thôi.” - Vũ Tuyết phú bà hơi thở dồn dập, lửa giận bắt đầu cháy hừng hừng: “Bởi vì Chính Thiên cung chủ cùng vợ đột nhiên mất tích, mọi chuyện lúc ấy được một người gọi “Lý tổng quản” một mình xử lý cho nên sự tình mới không có được giải quyết triệt để.”
Chính Nam ánh mắt lấp lóe, thì thầm: “Lý tổng quản, Lý Anh Tuấn sao?”
Vũ Tuyết phú bà không để ý Chính Nam kỳ quái, cô tiếp tục: “Ban đầu Hải gia còn sợ Thiên Thánh Cung tung hỏa mù, sợ rằng Chính Thiên cung chủ chơi trò biến mất để dụ các con sâu trong nồi canh nổi lên cho nên vẫn chưa dám làm gì quá đáng.
Nhưng lâu dần Chính Thiên cung chủ không xuất hiện, lại thêm lời đồn nổi lên bốn phía, nói rằng Chính Thiên cung chủ cùng vợ đã chết, Hải gia bắt đầu lộ ra nanh vuốt.”
...
“Không sao? Khí huyết loạn thành một đoàn, kinh mạch xoắn lại với nhau, đây rõ ràng là biểu hiện của tẩu hỏa nhập ma mà em còn nói là không sao!?” - Chính Nam không vui.
Hắn quay qua nói với Vũ Tuyết phú bà và Ngọc Ngân phú bà: “Hai người chỉ bị thương nhẹ, dùng đan dược với minh tưởng là không sao. Hắc Vô Thường bị nặng hơn nên anh sẽ chữa trị cho cô ấy trước. Trong thời gian này mọi người cố gắng cẩn thận thêm một chút, đừng để bị thương vô lý sẽ tốn thời gian để chữa trị.”
Ba vị phú bà đều cười khổ. Các cô cũng không biết vì sao tâm thần bỗng nhiên không yên mới để xảy ra vấn đề. Tập trung ở đây cũng là để hỏi thăm lẫn nhau đấy chứ.
Cuộc họp rất nhanh thì giải tán. Chính Nam dẫn theo Tú Anh phú bà về phòng cô để tiến hành chữa trị thương thế.
Vừa đóng cửa lại, Tú Anh phú bà lập tức cởi ra trang phục Akatsuki rồi ôm chầm lấy Chính Nam, nghiêng đầu áp sát vào ngực hắn.
Chính Nam không hiểu ra sao nhưng vẫn đưa tay vuốt ve sau lưng cô, nói: “Em sao thế? Anh mới đi có một buổi sáng chứ có lâu la gì đâu?”
Tú Anh phú bà nỉ non: “Em không biết. Sáng nay bỗng nhiên cảm thấy tim đau nhói, tâm thần không yên, luôn có cảm giác bồn chồn, giống như có chuyện không may xảy ra. Anh lại không có ở nhà nên em rất sợ hãi. May mà mọi chuyện đều ổn.”
Chính Nam nhẹ nhàng an ủi cô, trong lòng thì ngọt lịm: “Ra là lúc mình “chết” các cô ấy cảm nhận được nên mới không tập trung mà bị thương. Trách oan các phú bà a.”
Giúp Tú Anh phú bà ổn định khí huyết và chải vuốt kinh mạch xong, Chính Nam lại tới tìm Ngọc Ngân phú bà chữa trị nội thương.
Cuối cùng hắn tới phòng Vũ Tuyết phú bà gõ cửa.
Trong phòng, Chính Nam ngồi quỳ trên hai đầu gối, trước mặt hắn là Vũ Tuyết phú bà để lưng trần đang nằm sấp trên giường.
Vũ Tuyết phú bà hô hấp sâu và đều, lim dim mắt hưởng thụ Chính Nam massage thì nghe hắn nói: “Em đối với Hải thành biết có nhiều không?”
"Tại sao anh lại hỏi tới Hải thành?"
"Không có gì, chỉ là đột nhiên muốn biết."
Vũ Tuyết phú bà trầm ngâm, sau đó chậm rãi nói: “Hải thành ban đầu chỉ là một cái làng chài nhỏ ven biển gọi Hải thôn, chủ yếu lấy đánh bắt cá và mậu dịch hàng hải làm chủ, không có gì khác biệt với các làng chài khác.
Nhưng hơn 500 trăm nước, Thiên Thánh Cung cung chủ Chính Thiên quyết định xây dựng một cảng mậu dịch hàng hải lớn nhất khu vực phía bắc, mục đích là để tăng cường thông thương giao dịch với Bắc Băng đại lục thông qua đường biển và vị trí của Hải thôn rất thuận lợi nên đã được lựa chọn.
Hải lão gia chủ lúc ấy được Chính Thiên cung chủ giao cho toàn quyền xây dựng và để coi như ghi nhớ thì Hải thôn khi ấy được đổi tên thành Hải thành.”
Chính Nam khá là bất ngờ với câu chuyện này: “Ồ, nói như vậy Hải gia khi đó còn là thế lực phụ thuộc của Thiên Thánh Cung sao?”
Vũ Tuyết phú bà lắc đầu: “Khi đó Hải thôn mọi người hầu hết là họ Hải, nhân số khoảng 300 người, tu vi cao nhất Hải lão gia chủ Hải Đại Dương cũng chỉ là Không Minh sơ kỳ, làm sao lọt vào mắt Chính Thiên cung chủ được.”
Chính Nam cảm thấy có gì đó không đúng, làm sao quay vòng vòng như vậy: “Em vừa mới nói Chính Thiên cung chủ giao toàn quyền xây dựng Hải thành cho Hải lão gia chủ, sau đó lại nói Chính Thiên cung chủ cũng không coi trọng Hải thôn, làm sao lộn xộn như vậy?”
Vũ Tuyết phú bà mỉm cười: “Bởi vì lúc ấy dọc theo bờ biển, Chính Thiên cung chủ cũng đồng thời tiến hành cho xây dựng thêm sáu tòa thành khác với cùng một mục đích như thế.”
Chính Nam lúc này mới hiểu ra vấn đề, nhưng hắn lại có thắc mắc mới: “Coi như lúc ấy Chính Thiên cung chủ tầm nhìn lớn, muốn phát triển hàng hải để tăng cường thông thương, tại sao đến bây giờ Hải thành gần như không mở cửa thông thương với bên ngoài bằng đường biển nữa, chỉ giống như những tòa thành bình thường, thông thương bằng đường bộ như vậy?”
Vũ Tuyết phú bà ánh mắt sắc bén, hạ thấp giọng nói: “Cái đó thì phải nói tới sự xuất hiện của Vũ gia.”
Chính Nam biết sự tình hệ trọng, hắn vung tay lên không, điều động trận pháp cô lập căn phòng này thành một khu vực phong kín, sau đó gật đầu ra hiệu.
Vũ Tuyết phú bà lúc này mới nói tiếp: “Sau khi Hải thành xây dựng hoàn tất, cùng với Thanh thành, Quảng thành, Khánh thành, Thuận thành, Minh thành và Liêu thành trở thành bảy mắt xích kinh tế quan trọng của đại lục. Đó cũng là lúc vấn đề bắt đầu sinh ra.”
Chính Nam rót cho Vũ Tuyết phú bà một ly nước để cô uống khỏi khô cổ họng.
Vũ Tuyết phú bà uống một ngụm, tiếp tục: “Hải thành với vị trí gần với Bắc Băng đại lục nhất trong 7 tòa thành, lúc ấy liền trở thành điểm đến ưa thích của thương nhân khắp đại lục. Hải lão gia chủ làm Hải thành thành chủ, tất nhiên là được các thương nhân này ra sức nịnh bợ để công việc làm ăn được suôn sẻ.
Anh nghĩ xem, vốn là một cái trưởng thôn đánh cá nghèo, vụt một cái trở thành được mọi người nịnh nọt, bợ đỡ đại nhân vật khiến cho Hải lão gia chủ dần dần trở nên sa đọa trong tiền bạc, rượu chè, gái gú…”
Chính Nam tỏ ra hiểu rõ vấn đề này, đây là nhân chi thường tình mà thôi. Như kiếp trước của hắn, chuyện người ta trúng số rồi sa đọa đều nghe hàng ngày, ở đây Hải lão gia chủ ngoài có Tiền, còn có Quyền, thậm chí có cả Thế, nhân sinh đầy đủ như vậy, không sa đọa cũng là quá khó.
“Hải lão gia chủ lúc ấy bị quyền thế làm cho mờ mắt, bắt đầu giấu giếm Thiên Thánh Cung tiến hành thiên vị các thương nhân cùng hắn có quan hệ khiến cho Hải thành dần dần trở thành lãnh địa riêng của hắn.” - Vũ Tuyết phú bà ánh mắt xa xăm, nhớ lại những hồi ức của mình: “200 năm sau khi bảy mắt xích thương thành được thành lập, Chính Thiên cung chủ tiến hành thay mới quyền lực tại các tòa thành thương mại này.
Và ông nội của em cùng toàn bộ Vũ gia được điều tới Hải thành tiếp quản quyền thành chủ.”
“Ồ, nói như vậy Vũ gia lúc đó cũng phải có Độ Kiếp kỳ cường giả đi, làm sao lại…” - Chính Nam bật thốt lên hỏi, sau đó biết mình thất thố, hắn lại im miệng.
Vũ Tuyết phú bà cắn răng, ánh mắt thù hận: “Đúng vậy, ông nội em lúc ấy là Độ Kiếp sơ kỳ, cha của em cũng đã là Lý Sương hậu kỳ. Nếu không có gì bất ngờ, ít nhất ba đời Vũ gia sẽ trở thành bá chủ Hải thành.”
Cô hít một hơi thật sâu, giữ cho mình bình tĩnh, tiếp tục nói: “Ban đầu Hải gia cũng tỏ rất thân thiện, thậm chí chủ động chuyển giao quyền lực cho Vũ gia để Vũ gia nhanh chóng trở thành đệ nhị gia tộc tại Hải thành.”
Chính Nam gật đầu: “Rất thuận lợi nha, người đời bây giờ nhớ tới Vũ gia cũng chỉ nghĩ tới “Hải thành đệ nhị gia tộc”. Lúc ấy đã xảy ra chuyện gì?”
Vũ Tuyết phú bà lạnh lẽo kể lại: “Hải gia không phải là thứ gì tốt lành, bọn họ nhanh chóng chuyển giao quyền lực chính là muốn đẩy hết trách nhiệm kinh doanh thua lỗ cho Vũ gia gánh vác.
Mấy trăm năm làm thổ bá vương tại Hải thành, Hải gia cũng biết họ làm thua lỗ bao nhiêu tiền của Thiên Thánh cung để mập túi tiền riêng, bây giờ có Vũ gia tới chết thay, tất nhiên bọn họ phải vui mừng hợp tác.”
“Thật sự là một lũ khốn nạn! Lừa trên, dối dưới.” - Chính Nam cũng tỏ ra bất bình thay cho tình cảnh của Vũ gia khi ấy.
Vũ Tuyết phú bà cười lạnh: “Bọn khốn nạn ấy còn thiết kế bẫy cha của em lên giường cùng Hải gia đại tiểu thư lúc ấy là Hải Tiểu Diệp, âm mưu kéo Vũ gia về cùng một chiến tuyến, tiếp tục lừa dối Thiên Thánh Cung.
Kế hoạch vỡ lở khiến ông nội của em tới tận cửa tìm Hải gia đòi lý lẽ. Hải Tiểu Diệp không chịu nổi miệng đời nói ra nói vào mới tự sát trong phòng của mình, lúc này ả đã mang cái thai không biết của ai.”
Chính Nam ánh mắt nghi ngờ: “Đáng đời. Nhưng nếu Hải gia khi đó danh tiếng đều nát như vậy, tại sao Thiên Thánh Cung không có động tĩnh gì thế? Lại nói, cái thai kia không phải...”
“Sau này điều tra mới biết đó là kiệt tác của ả cùng anh ruột của mình gian díu mà có, muốn cho cha em đổ vỏ mà thôi.” - Vũ Tuyết phú bà hơi thở dồn dập, lửa giận bắt đầu cháy hừng hừng: “Bởi vì Chính Thiên cung chủ cùng vợ đột nhiên mất tích, mọi chuyện lúc ấy được một người gọi “Lý tổng quản” một mình xử lý cho nên sự tình mới không có được giải quyết triệt để.”
Chính Nam ánh mắt lấp lóe, thì thầm: “Lý tổng quản, Lý Anh Tuấn sao?”
Vũ Tuyết phú bà không để ý Chính Nam kỳ quái, cô tiếp tục: “Ban đầu Hải gia còn sợ Thiên Thánh Cung tung hỏa mù, sợ rằng Chính Thiên cung chủ chơi trò biến mất để dụ các con sâu trong nồi canh nổi lên cho nên vẫn chưa dám làm gì quá đáng.
Nhưng lâu dần Chính Thiên cung chủ không xuất hiện, lại thêm lời đồn nổi lên bốn phía, nói rằng Chính Thiên cung chủ cùng vợ đã chết, Hải gia bắt đầu lộ ra nanh vuốt.”
...
Danh sách chương