Chính Nam dùng bản lĩnh Dược Hoàng của mình cứu người thì ít mà giúp người hút chích thì nhiều.
Đáng sợ hơn, Dục Tiên Dục Tử Tán này không phải chỉ sử dụng Hoa Anh Túc làm chủ tài, mà còn được phối hợp thêm rất nhiều loại linh dược, độc dược khác để mang tới hiệu quả gây nghiện cho cả tu luyện giả.
Theo tính toán của Chính Nam, Dục Tiên Dục Tử Tán liều nhỏ có thể khiến người thường dùng một lần là nghiện, tu luyện giả sẽ cần liều lượng lớn hơn và thời gian dài tiếp xúc dài hơn nhưng cũng chắc chắn là không có lối về, một khi đã mắc vào chỉ có thể làm nô lệ cho nó đổi lấy vài giây ảo giác mà thôi.
Nguyệt Vịnh im lặng quan sát biểu hiện của Hải Đại Quý, đây là do Chính Nam yêu cầu cô làm. Hắn cần kết quả thử nghiệm lâm sàng mới có đánh giá liều lượng cụ thể.
Đáng thương Hải Đại Quý, bị một vị biến thái Y Hoàng đem ra làm chuột bạch thử thuốc.
"Không sai, đôi mắt hoàn toàn mất đi tiêu cự, tay chân co giật không chủ đích, nước mắt, nước mũi, nước dãi hoàn toàn không chịu khống chế... có vẻ hắn thật sự đang ở nơi cực lạc nào đó chứ không ở đây nữa rồi."
Nguyệt Vịnh thu hết phản ứng lâm sàng của Hải Đại Quý vào mắt rồi cởi trói cho hắn, lột sạch đồ chỉ để lại một mảnh bảo vệ tiểu kê rồi mặc kệ hắn trên giường, đóng cửa ra về.
...
Chiều cùng ngày.
"Người đâu, nước! Bản thiếu gia muốn uống nước!"
Hải Đại Quý từ trong mê man tỉnh lại, ngay lập tức phát ra tiếng heo kêu.
Hai tên hộ vệ nghe thấy liền lật đật chạy lên với hai ấm trà trong tay.
Ực! Ực! Choang!
Hải Đại Quý đập tan bình trà thứ nhất, tiếp tục nốc cạn bình trà thứ hai mới cảm thấy thoát chết, lúc này nhìn quanh: "Cô gái... vị tiên tử kia đâu?"
"Đã rời đi từ sớm. Thiếu gia, những vết thương này..."
"Không liên quan, Được rồi, không có chuyện gì nữa, để tao yên đi."
Hai hộ vệ nhìn nhau không hiểu chuyện gì nhưng vẫn thu dọn hết mảnh vỡ rồi ra ngoài đóng cửa.
"Tiên tử... cô là ai a!?"
Hải Đại Quý nhớ lại cảm giác buổi sáng khi bị trói chặt và đánh đập. Ban đầu còn đau đớn và tức giận, nhưng sau đó dần dần là một cảm giác đam mê, sung sướng đầy nhục dục thay thế mà hắn chưa bao giờ trải qua.
Chỉ là cảm giác sau đó nữa mới chính thức để Hải Đại Quý nhớ mãi không thôi, một cảm giác lơ lửng, cả người nhẹ nhõm, lâng lâng để hắn cho rằng mình sắp với tới Thiên Đạo tới nơi.
"Người tới! Tra cho tao vị tiên tử hôm qua là ai, nếu tìm được thì mời cô ấy tới Hải gia làm khách vài ngày!"
Không thể đợi thêm một giây để trải nghiệm lại cảm giác kia a!
...
Buổi tối, trong phòng Chính Nam.
"Chủ nhân, ngày hôm nay ngài để nô tỳ làm việc trái với lương tâm như vậy, nô tỳ rất đau khổ a~"
Nguyệt Vịnh bắt đầu ăn vạ, cô biết chắc chắn Chủ nhân sẽ mềm lòng.
"Ừ, hôm nay em làm rất tốt." - Chính Nam gật gù.
Hắn biết chuyện này đối với các cô gái không ai muốn làm, nhưng bản thân hắn hiện tại chỉ là phàm nhân, không thể tự mình đứng ra được nên chỉ có thể ép họ rút thăm mà thôi.
"Chủ nhân, tiểu Vịnh tâm linh bị tổn thương a, cầu chữa trị~"
"Thương tâm sao? Anh cũng muốn chữa trị cho em lắm, chỉ có điều..."
"Có điều gì?"
"Em cũng thấy đấy, trước tim chính là..."
Tay phải Chính Nam đổi thành tư thế "Long Trảo Thủ" rồi bóp hai cái, ý đồ dọa lui Nguyệt Vịnh.
Thế nhưng lần hắn xem nhẹ nô tỳ của mình rồi.
Nguyệt Vịnh không chỉ không bị dọa lui, còn chủ động tiến tới nhào vào Chính Nam.
"Khanh khách, anh là Y Sư, em là người bệnh a, không có phân biệt nam nữ. Nhanh tới chữa cho em nào..."
Bụp! Ặc!
Ngọc Ngân phú bà từ trong không khí hiện ra, bàn tay vẫn còn đang duy trì tư thế đánh vào gáy Nguyệt Vịnh.
"Càng ngày càng quá đáng!"
Không biết là mắng Nguyệt Vịnh hay đang dằn mặt Chính Nam.
"Nhắc nhở là được rồi, không cần ra tay như vậy a." - Chính Nam cười khổ: "Chuyện hôm nay cũng có phần quá cưỡng ép, nên để Nguyệt Vịnh xả hết ấm ức trong lòng mới không để lại hậu quả."
"Em biết, nhưng anh cũng không nên để cô ấy muốn làm gì thì làm." - Ngọc Ngân phú bà thở dài: "Càng ngày càng được nước làm tới! Trước đây còn sợ đánh không lại anh, bây giờ biết anh không có sức đánh trả là muốn "nằm trên" ngay rồi đấy."
Chính Nam khóe miệng co giật, với bản tính SM của Nguyệt Vịnh, hắn mà lọt vào tay cô sợ rằng...
Chính Nam nổi hết cả da gà, tiểu Chính Nam cũng rụt cổ lại trốn mất tăm.
"Mà em tìm anh có chuyện gì không?"
Nói đại sự, chuyện trong nhà khi khác tính.
"Hải Đại Quý cho người điều tra tìm kiếm tung tích Nguyệt Vịnh khắp cả Hải thành rồi, ngày mai cô ấy nên xuất hiện nữa không?"
"Không." - Chính Nam khóe miệng cười lạnh: "Dục Tiên Dục Tử Tán chính là như vậy, người dùng nó sẽ chịu cảm giác thôi thúc mãnh liệt muốn dùng thêm, nhưng càng dùng thêm lại càng cần thêm cho đến khi trở thành nô lệ cho nó lúc nào không biết.
Hải Đại Quý vốn là kẻ ăn chơi, hiện tại lại đang chịu gò bó trong nhà và chúng bạn xa lánh, hắn nhất định sẽ càng thèm khát cảm giác được giải thoát kia. Treo khẩu vị hắn vài ngày đi rồi mới tiếp tục cho ăn sau."
Ngọc Ngân phú bà nhìn kỹ Chính Nam: "Loại thuốc kia..."
"Anh biết. Là độc dược, loại độc có thể vô thanh vô tức kéo sập bất kỳ thế lực nào." - Chính Nam nắm tay Ngọc Ngân phú bà kéo vào lòng: "Nhưng anh sẽ không phổ biến nó ra ngoài, cũng không bao giờ dùng nó lên "người nhà", em đừng lo."
"Ừm, anh nói vậy thì em yên tâm."
Chính Nam tất nhiên sẽ không mang ma túy ra bán đại trà, đó chính là hành động phản nhân loại.
Chế tạo ra ma túy vốn đã là một sai lầm, nhưng vì mục đích của mình mà Chính Nam buộc phải sử dụng nó như một công cụ đối địch thôi, đó là điểm giới hạn của hắn.
Kiếm tiền từ buôn bán ma túy... vẫn là thôi đi!
Ngọc Ngân phú bà cùng Chính Nam bàn thêm ít chuyện mới rời đi, chỉ là trước khi đi cô còn dùng ánh mắt rất thâm thúy nhìn kỹ một nam một nữ trong phòng, ý tứ kia... không cần nói nhiều a!
Chính Nam cười khổ.
Có vẻ chuyện hắn đánh đòn Nguyệt Vịnh và Vũ Vân đã bị Ngọc Ngân phú bà biết, cộng thêm Lưu Ảnh Thạch ghi lại những gì hôm nay Nguyệt Vịnh làm với Hải Đại Quý đã để cô gắn cho hắn cái mác không hay gì đó rồi cũng nên.
"Ta không vào địa ngục thì ai vào đây!"
Chính Nam thở dài bế Nguyệt Vịnh lên giường, đắp mền cho cô ngủ ngon.
Còn hắn... mò qua phòng Ngọc Ngân phú bà ngủ.
...
Ba ngày sau.
"Vô dụng! Một lũ vô dụng!"
Ầm! Choang!
Liên tục là tiếng đổ vỡ, tiếng mắng chửi nhưng cả đám hạ nhân Hải gia đều chỉ biết cúi đầu.
"Ba ngày, một chút manh mối cũng không có. Hải gia bỏ nhiều tiền như vậy nuôi lũ chúng mày để bây giờ muốn chúng mày tìm một người trong thành cũng tìm không ra!? Là do chúng mày ngu ngốc làm không được việc, hay do Hải gia nhà tao ngu đi nuôi chúng mày hả?"
Hải Đại Quý gầm thét, còn liên tục đập phá đồ đạc trong phòng.
Ba ngày nay hắn ăn gì cũng không ngon, ngủ đều nằm mơ thấy vị tiên tử kia cầm roi da quất hắn, thế nhưng mỗi lần như vậy đều quất tới hắn sắp lên đỉnh thì người ta... bỏ đi.
Cảm giác hụt hẫng kia mấy ai mà chịu được a!
Vậy mà Hải Đại Quý hắn phải cứng rắn chịu liên tục ba ngày, mỗi ngày hai lần.
Aaaaa!!!
"Tao đếch cần biết chúng mày làm cách nào, hết ngày hôm nay nếu không tìm được cô gái kia cho tao thì chúng mày không cần về nữa, tự ra Biển Đông làm bạn với cá đi. Cút! Cút cho khuất mắt tao!"
Đám hạ nhân mặt đầy khổ bức chạy ra ngoài đi tìm người. Đâu phải bọn họ lười biếng hay làm qua loa đâu, chỉ là thật sự tìm không ra a, cô gái kia giống như tan biến khỏi Hải thành rồi.
"Tiểu Quý, có chuyện gì mà tức tối thế hả?"
Đang lúc Hải Đại Quý buồn bực tới mức muốn giết người thì lại có người tới tìm hắn.
Là một người trung niên có nhiều nét giống Hải Đại Quý, có lẽ là người thân.
"Không có gì, chú tới đây có việc gì không?"
Mặc dù mở miệng gọi "Chú" nhưng Hải Đại Quý không có chút kính trọng hay thân thiết nào, ngược lại trong giọng nói còn mang theo bài xích và... ghét bỏ.
Hải Đại Lộc, em trai của Hải gia đương đại Gia chủ Hải Đại Phát, chú ruột của Hải Đại Quý, tu vi Lý Sương sơ kỳ.
Hắn cũng không vì thái độ của Hải Đại Quý mà thay đổi nét mặt, vẫn một nụ cười tỏa nắng đáp: "Mấy ngày nay cháu nháo Hải thành lớn như vậy, cha cháu thì bận nhiều việc không có thời gian tìm hiểu nên chú tới hỏi thăm thay ông ấy thôi."
"Không có gì, tìm người mà thôi. Cha cháu bận như vậy còn chú có vẻ rảnh quá nhỉ?"
Rất châm chọc, rất cay nghiệt!
"Tìm người a, ai mà để Hải thiếu gia quan tâm như vậy, kém chút liền lật úp cả Hải thành lên rồi!?"
"Ai thì không cần chú quan tâm, thay vào đó chú nên lo tốt việc của mình đi, hừ!"
Hải Đại Quý từ đầu đến cuối đều không liếc nhìn chú mình một lần, nói tới câu thứ hai đã phẩy tay áo bỏ lên lầu.
Đáng sợ hơn, Dục Tiên Dục Tử Tán này không phải chỉ sử dụng Hoa Anh Túc làm chủ tài, mà còn được phối hợp thêm rất nhiều loại linh dược, độc dược khác để mang tới hiệu quả gây nghiện cho cả tu luyện giả.
Theo tính toán của Chính Nam, Dục Tiên Dục Tử Tán liều nhỏ có thể khiến người thường dùng một lần là nghiện, tu luyện giả sẽ cần liều lượng lớn hơn và thời gian dài tiếp xúc dài hơn nhưng cũng chắc chắn là không có lối về, một khi đã mắc vào chỉ có thể làm nô lệ cho nó đổi lấy vài giây ảo giác mà thôi.
Nguyệt Vịnh im lặng quan sát biểu hiện của Hải Đại Quý, đây là do Chính Nam yêu cầu cô làm. Hắn cần kết quả thử nghiệm lâm sàng mới có đánh giá liều lượng cụ thể.
Đáng thương Hải Đại Quý, bị một vị biến thái Y Hoàng đem ra làm chuột bạch thử thuốc.
"Không sai, đôi mắt hoàn toàn mất đi tiêu cự, tay chân co giật không chủ đích, nước mắt, nước mũi, nước dãi hoàn toàn không chịu khống chế... có vẻ hắn thật sự đang ở nơi cực lạc nào đó chứ không ở đây nữa rồi."
Nguyệt Vịnh thu hết phản ứng lâm sàng của Hải Đại Quý vào mắt rồi cởi trói cho hắn, lột sạch đồ chỉ để lại một mảnh bảo vệ tiểu kê rồi mặc kệ hắn trên giường, đóng cửa ra về.
...
Chiều cùng ngày.
"Người đâu, nước! Bản thiếu gia muốn uống nước!"
Hải Đại Quý từ trong mê man tỉnh lại, ngay lập tức phát ra tiếng heo kêu.
Hai tên hộ vệ nghe thấy liền lật đật chạy lên với hai ấm trà trong tay.
Ực! Ực! Choang!
Hải Đại Quý đập tan bình trà thứ nhất, tiếp tục nốc cạn bình trà thứ hai mới cảm thấy thoát chết, lúc này nhìn quanh: "Cô gái... vị tiên tử kia đâu?"
"Đã rời đi từ sớm. Thiếu gia, những vết thương này..."
"Không liên quan, Được rồi, không có chuyện gì nữa, để tao yên đi."
Hai hộ vệ nhìn nhau không hiểu chuyện gì nhưng vẫn thu dọn hết mảnh vỡ rồi ra ngoài đóng cửa.
"Tiên tử... cô là ai a!?"
Hải Đại Quý nhớ lại cảm giác buổi sáng khi bị trói chặt và đánh đập. Ban đầu còn đau đớn và tức giận, nhưng sau đó dần dần là một cảm giác đam mê, sung sướng đầy nhục dục thay thế mà hắn chưa bao giờ trải qua.
Chỉ là cảm giác sau đó nữa mới chính thức để Hải Đại Quý nhớ mãi không thôi, một cảm giác lơ lửng, cả người nhẹ nhõm, lâng lâng để hắn cho rằng mình sắp với tới Thiên Đạo tới nơi.
"Người tới! Tra cho tao vị tiên tử hôm qua là ai, nếu tìm được thì mời cô ấy tới Hải gia làm khách vài ngày!"
Không thể đợi thêm một giây để trải nghiệm lại cảm giác kia a!
...
Buổi tối, trong phòng Chính Nam.
"Chủ nhân, ngày hôm nay ngài để nô tỳ làm việc trái với lương tâm như vậy, nô tỳ rất đau khổ a~"
Nguyệt Vịnh bắt đầu ăn vạ, cô biết chắc chắn Chủ nhân sẽ mềm lòng.
"Ừ, hôm nay em làm rất tốt." - Chính Nam gật gù.
Hắn biết chuyện này đối với các cô gái không ai muốn làm, nhưng bản thân hắn hiện tại chỉ là phàm nhân, không thể tự mình đứng ra được nên chỉ có thể ép họ rút thăm mà thôi.
"Chủ nhân, tiểu Vịnh tâm linh bị tổn thương a, cầu chữa trị~"
"Thương tâm sao? Anh cũng muốn chữa trị cho em lắm, chỉ có điều..."
"Có điều gì?"
"Em cũng thấy đấy, trước tim chính là..."
Tay phải Chính Nam đổi thành tư thế "Long Trảo Thủ" rồi bóp hai cái, ý đồ dọa lui Nguyệt Vịnh.
Thế nhưng lần hắn xem nhẹ nô tỳ của mình rồi.
Nguyệt Vịnh không chỉ không bị dọa lui, còn chủ động tiến tới nhào vào Chính Nam.
"Khanh khách, anh là Y Sư, em là người bệnh a, không có phân biệt nam nữ. Nhanh tới chữa cho em nào..."
Bụp! Ặc!
Ngọc Ngân phú bà từ trong không khí hiện ra, bàn tay vẫn còn đang duy trì tư thế đánh vào gáy Nguyệt Vịnh.
"Càng ngày càng quá đáng!"
Không biết là mắng Nguyệt Vịnh hay đang dằn mặt Chính Nam.
"Nhắc nhở là được rồi, không cần ra tay như vậy a." - Chính Nam cười khổ: "Chuyện hôm nay cũng có phần quá cưỡng ép, nên để Nguyệt Vịnh xả hết ấm ức trong lòng mới không để lại hậu quả."
"Em biết, nhưng anh cũng không nên để cô ấy muốn làm gì thì làm." - Ngọc Ngân phú bà thở dài: "Càng ngày càng được nước làm tới! Trước đây còn sợ đánh không lại anh, bây giờ biết anh không có sức đánh trả là muốn "nằm trên" ngay rồi đấy."
Chính Nam khóe miệng co giật, với bản tính SM của Nguyệt Vịnh, hắn mà lọt vào tay cô sợ rằng...
Chính Nam nổi hết cả da gà, tiểu Chính Nam cũng rụt cổ lại trốn mất tăm.
"Mà em tìm anh có chuyện gì không?"
Nói đại sự, chuyện trong nhà khi khác tính.
"Hải Đại Quý cho người điều tra tìm kiếm tung tích Nguyệt Vịnh khắp cả Hải thành rồi, ngày mai cô ấy nên xuất hiện nữa không?"
"Không." - Chính Nam khóe miệng cười lạnh: "Dục Tiên Dục Tử Tán chính là như vậy, người dùng nó sẽ chịu cảm giác thôi thúc mãnh liệt muốn dùng thêm, nhưng càng dùng thêm lại càng cần thêm cho đến khi trở thành nô lệ cho nó lúc nào không biết.
Hải Đại Quý vốn là kẻ ăn chơi, hiện tại lại đang chịu gò bó trong nhà và chúng bạn xa lánh, hắn nhất định sẽ càng thèm khát cảm giác được giải thoát kia. Treo khẩu vị hắn vài ngày đi rồi mới tiếp tục cho ăn sau."
Ngọc Ngân phú bà nhìn kỹ Chính Nam: "Loại thuốc kia..."
"Anh biết. Là độc dược, loại độc có thể vô thanh vô tức kéo sập bất kỳ thế lực nào." - Chính Nam nắm tay Ngọc Ngân phú bà kéo vào lòng: "Nhưng anh sẽ không phổ biến nó ra ngoài, cũng không bao giờ dùng nó lên "người nhà", em đừng lo."
"Ừm, anh nói vậy thì em yên tâm."
Chính Nam tất nhiên sẽ không mang ma túy ra bán đại trà, đó chính là hành động phản nhân loại.
Chế tạo ra ma túy vốn đã là một sai lầm, nhưng vì mục đích của mình mà Chính Nam buộc phải sử dụng nó như một công cụ đối địch thôi, đó là điểm giới hạn của hắn.
Kiếm tiền từ buôn bán ma túy... vẫn là thôi đi!
Ngọc Ngân phú bà cùng Chính Nam bàn thêm ít chuyện mới rời đi, chỉ là trước khi đi cô còn dùng ánh mắt rất thâm thúy nhìn kỹ một nam một nữ trong phòng, ý tứ kia... không cần nói nhiều a!
Chính Nam cười khổ.
Có vẻ chuyện hắn đánh đòn Nguyệt Vịnh và Vũ Vân đã bị Ngọc Ngân phú bà biết, cộng thêm Lưu Ảnh Thạch ghi lại những gì hôm nay Nguyệt Vịnh làm với Hải Đại Quý đã để cô gắn cho hắn cái mác không hay gì đó rồi cũng nên.
"Ta không vào địa ngục thì ai vào đây!"
Chính Nam thở dài bế Nguyệt Vịnh lên giường, đắp mền cho cô ngủ ngon.
Còn hắn... mò qua phòng Ngọc Ngân phú bà ngủ.
...
Ba ngày sau.
"Vô dụng! Một lũ vô dụng!"
Ầm! Choang!
Liên tục là tiếng đổ vỡ, tiếng mắng chửi nhưng cả đám hạ nhân Hải gia đều chỉ biết cúi đầu.
"Ba ngày, một chút manh mối cũng không có. Hải gia bỏ nhiều tiền như vậy nuôi lũ chúng mày để bây giờ muốn chúng mày tìm một người trong thành cũng tìm không ra!? Là do chúng mày ngu ngốc làm không được việc, hay do Hải gia nhà tao ngu đi nuôi chúng mày hả?"
Hải Đại Quý gầm thét, còn liên tục đập phá đồ đạc trong phòng.
Ba ngày nay hắn ăn gì cũng không ngon, ngủ đều nằm mơ thấy vị tiên tử kia cầm roi da quất hắn, thế nhưng mỗi lần như vậy đều quất tới hắn sắp lên đỉnh thì người ta... bỏ đi.
Cảm giác hụt hẫng kia mấy ai mà chịu được a!
Vậy mà Hải Đại Quý hắn phải cứng rắn chịu liên tục ba ngày, mỗi ngày hai lần.
Aaaaa!!!
"Tao đếch cần biết chúng mày làm cách nào, hết ngày hôm nay nếu không tìm được cô gái kia cho tao thì chúng mày không cần về nữa, tự ra Biển Đông làm bạn với cá đi. Cút! Cút cho khuất mắt tao!"
Đám hạ nhân mặt đầy khổ bức chạy ra ngoài đi tìm người. Đâu phải bọn họ lười biếng hay làm qua loa đâu, chỉ là thật sự tìm không ra a, cô gái kia giống như tan biến khỏi Hải thành rồi.
"Tiểu Quý, có chuyện gì mà tức tối thế hả?"
Đang lúc Hải Đại Quý buồn bực tới mức muốn giết người thì lại có người tới tìm hắn.
Là một người trung niên có nhiều nét giống Hải Đại Quý, có lẽ là người thân.
"Không có gì, chú tới đây có việc gì không?"
Mặc dù mở miệng gọi "Chú" nhưng Hải Đại Quý không có chút kính trọng hay thân thiết nào, ngược lại trong giọng nói còn mang theo bài xích và... ghét bỏ.
Hải Đại Lộc, em trai của Hải gia đương đại Gia chủ Hải Đại Phát, chú ruột của Hải Đại Quý, tu vi Lý Sương sơ kỳ.
Hắn cũng không vì thái độ của Hải Đại Quý mà thay đổi nét mặt, vẫn một nụ cười tỏa nắng đáp: "Mấy ngày nay cháu nháo Hải thành lớn như vậy, cha cháu thì bận nhiều việc không có thời gian tìm hiểu nên chú tới hỏi thăm thay ông ấy thôi."
"Không có gì, tìm người mà thôi. Cha cháu bận như vậy còn chú có vẻ rảnh quá nhỉ?"
Rất châm chọc, rất cay nghiệt!
"Tìm người a, ai mà để Hải thiếu gia quan tâm như vậy, kém chút liền lật úp cả Hải thành lên rồi!?"
"Ai thì không cần chú quan tâm, thay vào đó chú nên lo tốt việc của mình đi, hừ!"
Hải Đại Quý từ đầu đến cuối đều không liếc nhìn chú mình một lần, nói tới câu thứ hai đã phẩy tay áo bỏ lên lầu.
Danh sách chương