12 tuổi ở kiếp trước còn là học sinh đi, cái gì tiêu diệt học sinh mạnh nhất? Đúng vậy! Chính là nó, chính là “Cá Viên Chiên”.

Hàng ngày ra cổng trường tiểu học bán đảm bảo có lời, người ta còn giành nhau địa bàn bán cá viên chiên trước cổng trường cơ mà.

Chính Nam một bên vò viên chiên, một bên giải thích cho cái con mèo nhỏ ăn vụng đang đứng nuốt nước miếng bên cạnh: “Món này gọi “Vô địch cá viên”, chính là dùng cá xay, thịt xay, bột mì cộng thêm hơn 180 loại gia vị độc môn của anh trộn đều, sau đó chiên trong dầu...”

“Cái này gọi “Thiên hạ đệ nhất bò viên”. Làm cái này khó nha, phải lựa thịt bò thật kỹ, sau đó blah.... blah.... blah....”

“Món này gọi “Sử thượng vô song tôm viên”...

“Đây là “Vũ trụ vô đối bạch tuộc viên”...

“Còn món này là…”

...

Tên món ăn nghe sida chưa từng thấy, nhiều nhất cũng lừa được mấy cái đứa nhóc con không hiểu chuyện, nhưng may mắn là đứng ngay cạnh hắn bây giờ đúng là một đứa như thế.

Lý Gia Nguyệt hai mắt đã bắn vô số ngôi sao nhỏ, nhìn mấy cái viên chiên phồng còn đang xèo xèo dầu, mùi thơm nức mũi, cô bé vừa thò tay tính bốc một cái cá viên lại bị Chính Nam gõ một cái: “Chưa ăn được, phải chờ nó nguội một chút, em đi rửa tay đi, anh làm nước chấm.”

Lý Gia Nguyệt phồng lên hai má nhưng cũng không nói gì mà chạy đi rửa tay như một làn gió. Lúc cô bé quay trở lại đã thấy một chén sền sệt màu đỏ tươi để bên cạnh dĩa viên chiên. Chính Nam chỉ tay vào chén nước chấm, cười nói: “Cái này gọi… tương ớt, chính là dùng ớt xay nhuyễn, một ít bột mì và hơn 200 loại gia vị pha thành, ăn đặc biệt cay nồng, em chấm ít một thôi.”

Lý Gia Nguyệt lúc nào còn chờ được, vèo một cái chính là ba viên một lần, cái má nhỏ cũng phồng lên, vừa cay vừa nóng làm nước mắt cô bé chảy ra.

Chính Nam thấy vậy liền đi lấy một ly nước cho Lý Gia Nguyệt uống, mỉm cười đứng vỗ lưng cô bé giúp dễ nuốt. May mắn không có ai nhìn thấy, nếu không hẳn là sẽ vỗ vai Chính Nam, nói: “Người anh em, bảy năm cất bước, cao nhất tử hình!”

Không thể trách Lý Gia Nguyệt ăn không có hình tượng như vậy, tại nơi dị giới này linh khí tràn đầy, không khí không ô nhiễm nên nguyên liệu nấu ăn tươi mới hơn hẳn, lại thêm “Cá viên chiên” là tinh hoa văn hóa ẩm thực Việt không thể bàn cãi, một cô bé như Lý Gia Nguyệt là không có cách nào cưỡng lại được.

Lý Gia Nguyệt đang nhồm nhoàm ăn cá viên chiên, bỗng nhiên cửa nhà bếp bị ai đó đá tung ra, ba bóng người xuất hiện. Một người lớn tiếng quát: “Tránh xa Nhị tiểu thư một chút, cái đồ cóc ghẻ… Thơm quá a!”

Chính Nam và Lý Gia Nguyệt đồng loạt quay đầu về phía cửa, đứng ở đó là ba tên nhóc con đang đứng chống nạnh, quần áo sang trọng, vừa nhìn liền biết là con nhà giàu, thế nhưng biểu tình kia…

“Ồ, ba vị thiếu gia hôm nay có hứng thú xuống nhà bếp sao?” - Chính Nam cười híp mắt, giọng nói sặc mùi nguy hiểm.

Hắn có thể giả vờ hữu hảo, nhưng Lý Gia Nguyệt thì không. Cô bé lớn tiếng quát: “Cút! Không thấy bản tiểu thư đang ăn hay sao mà dám tới phá đám. Muốn chết cả lũ đúng không?”

Ba đứa nhỏ bị Lý Gia Nguyệt quát một tiếng liền cụp đuôi, mắt rưng rưng nước: “Nhị tiểu thư thật đáng sợ… hức… hức.”

“Hức… Đúng vậy… hức!”



Chính Nam một mặt im lặng. Tình huống này hắn phải ra tay thôi: “Gia Nguyệt, đừng có quát bạn.”

Chính Nam vừa lên tiếng, Lý Gia Nguyệt lập tức từ “Hổ cái” hình thức biến thành “Mèo con” hình thức: “Ai bảo bọn họ dám tới phá đám chúng ta~. Hừ! Tha cho mấy người, cút đi!” - Cô bé vẫn là không muốn có người khác ở đây ngoài Chính Nam.

Chính Nam vội vàng lên tiếng: “Được rồi. Mấy vị thiếu gia cũng đã tới rồi, vậy thì lại đây ăn thử cái này đi. Một mình em ăn cũng không hết nổi nhiều như vậy a.”

Lý Gia Nguyệt phồng má giận dỗi, điều cô bé lo lắng cuối cùng cũng xảy ra.

Bị giành ăn rồi!

Ba tên nhóc vẫn đứng lì tại cửa ra vào không dám tiến tới, rõ ràng là sợ Lý Gia Nguyệt.

“Không nghe anh Nam nói hay sao còn đứng đấy. Lại đây ăn, mỗi người chỉ được ăn thử một viên, sau đó cút ngay! Đàn ông con trai gì lề mà lề mề.” - Lý Gia Nguyệt càng nhìn càng ngứa mắt ba đứa nhóc này, hận không thể đạp mỗi người một cái.

Ba vị “tiểu thiếu gia” run như cầy sấy đi tới bàn ăn, mỗi người nhét đại một viên chiên vào miệng nhai nhồm nhoàm, nóng chảy cả nước mắt nhưng không ai dám hé miệng nói một lời.

Chính Nam cười tủm tỉm: “Ba vị tiểu thiếu gia ăn từ từ, không có gì phải vội. Món này ăn muốn ngon là phải chấm thêm nước chấm đặc biệt màu đỏ này.” - Nói, hắn đưa tay chỉ chỉ vào chén tương ớt trên bàn.

Ba tên nhóc đứng im bất động nhìn viên chiên, lại nhìn nước chấm, cuối cùng là nhìn Lý Gia Nguyệt.

“Anh Nam bảo ăn thử thì ăn thử đi.” - Lý Gia Nguyệt hậm hực: “Mỗi người ăn thêm một viên rồi cút đi, đừng quấy rầy bản tiểu thư và anh Nam.”

Ba tên nhóc nhìn nhau rồi ăn thử. Có lẽ vì ăn quá ngon nên ba người còn muốn ăn thêm, thế nhưng hành động này lập tức phạm húy.

“Cút ngay! Dám ăn thêm một viên bản tiểu thư lột da cả ba đứa chúng mày bây giờ.” - Lý Gia Nguyệt gầm thét, có vẻ ba tên này ăn nghiện a.

Ba tên nhóc giật mình, thả xuống viên chiên trên đũa, quay đầu chạy thẳng.

“Hừ, đồ vô dụng.” - Nhìn ba người té lên, té xuống chạy ra ngoài, Lý Gia Nguyệt càng tỏ ra ghét bỏ. Vẫn là cảm thấy ăn có lý hơn.

Chính Nam nhìn theo ba vị “tiểu thiếu gia”, nói: “Gia Nguyệt, tiểu thư khuê các không nên nói những lời như vừa rồi, phải thục nữ a.”

Lý Gia Nguyệt gật đầu, cười híp mắt: “Em biết rồi.”

Chính Nam cười lắc đầu, nói: “Em tiếp tục ăn đi, anh trở lại ngay.” - Không chờ Lý Gia Nguyệt phản ứng, hắn đã đi ra ngoài cửa. Để lại Lý Gia Nguyệt vẫn nhồm nhoàm với dĩa viên chiên.



Ở một nơi cách nhà bếp khá xa, ba tên nhóc đang vịn cây thở hổn hển.

“Thật… thật đáng sợ. Nhị tiểu thư thật đáng sợ a!”

“Đúng vậy. Cảm giác như bị yêu thú nhìn chằm chằm, không thể động đậy nổi…”

...

“Ba vị tiểu thiếu gia, những lời vừa rồi tốt nhất không nên để cho Nhị tiểu thư nghe được, nếu không hậu quả có thể không vui vẻ gì đâu a.”

Ba tên nhóc đang tụ tập nói xấu Lý Gia Nguyệt, lại bị người lên tiếng cảnh báo từ phía sau khiến cả ba hoảng hồn.

“Ai… ai mới lên tiếng!” - Một trong 3 người quát lên.

Chính Nam bước ra từ sau một cái cây lớn, mặt mỉm cười, nói: “Chính là tiểu nhân. Ba vị tiểu thiếu gia vẫn tốt chứ. Mới mấy ngày không gặp, có vẻ ba vị tiểu thiếu gia đã quên tiểu nhân rồi a?”

Đúng vậy, ba đứa nhóc này chính là ba người đã sai các gia đinh khác đánh đập nguyên chủ rồi vứt trong chuồng ngựa, tạo điều kiện cho Chính Nam xuyên qua.

“Lại… lại là mày. Đồ nghèo kiết xác, chính vì mày mà tụi tao bị Nhị tiểu thư ghét bỏ.”

“Mày còn dám xuất hiện trước mặt tụi tao, có vẻ trận đòn mấy ngày trước chưa đủ làm mày sợ đúng không?”

“Mày chỉ là một con chó ở Lý gia này thôi, mày lấy tư cách gì mà mở miệng nói chuyện với tụi tao, đồ không biết thân biết phận.”

Ba người không dám làm gì Lý Gia Nguyệt, nhưng Chính Nam chỉ là một cái nô tài, như vậy…

Một trận chửi mắng, sau đó ba đứa nhóc nhào lên đánh đập Chính Nam. Nếu như nói đánh nhau, với thân thể hiện tại Chính Nam chắc chắn đánh không lại ba người này, nhưng nếu hắn muốn chạy thì hoàn toàn không trở ngại.

Thế nhưng vấn đề là hắn không muốn chạy a!

Một trận mưa đấm đá từ ba đứa nhỏ trút lên người Chính Nam. Nơi này là dị giới, người ta luyện võ từ nhỏ, chưa nói tới ba đứa nhỏ này lại là con nhà giàu, ngâm thuốc, cắn dược là chuyện rất bình thường. Chỉ qua chốc lát, Chính Nam đã bị đánh không thành hình người.

“Ba… ba vị thiếu gia... Tiểu nhân… tiểu nhân chỉ là nghe lời… Nhị tiểu thư làm việc… Không… không có ý gì khác…” - Chính Nam khó khăn nói từng chữ một.

Ba đứa nhỏ vẫn không dừng tay, vừa đánh vừa mắng: “Đừng mang Nhị tiểu thư ra làm lý do. Tụi tao đã cảnh báo mày nhiều lần, mày vẫn không biết thân biết phận mà còn lởn vởn quanh Nhị tiểu thư. Đây đều là do mày tự chuốc lấy.”

“Hôm nay cho dù có đánh chết mày ở đây thì Nhị tiểu thư cũng chẳng làm gì bọn tao đâu. Mày nghĩ mày rất quan trọng với Nhị tiểu thư sao, đồ con hoang.”

“Vẫy đuôi tốt hay không tốt chung quy vẫn chỉ là chó, đừng mong có ngày ngẩng được đầu lên làm người.”

Ba đứa nhỏ càng đánh càng hăng, càng ra tay càng nặng. Nhiều người hầu, nô tỳ khác nhìn thấy cũng chỉ biết tránh đi thật xa, không ai dám mở miệng nói đỡ cho Chính Nam nửa lời.

Chính Nam hai tay ôm đầu, nằm trên mặt đất chịu đòn, thân thể hắn quá yếu, trận đòn này khả năng sẽ để hắn nằm cả tháng trên giường, nhưng hắn đang mỉm cười.

Đúng vậy!

Chính Nam mỉm cười, bởi vì hắn biết Lý Gia Nguyệt đến rồi.

Hệ thống có tính năng định vị phú bà đã tỏa định trong phạm vi 100m quanh Chính Nam và Lý Gia Nguyệt chỉ còn cách hắn có một khúc cua mà thôi.

“Tiểu nhân… tiểu nhân chỉ muốn… muốn Nhị tiểu thư vui vẻ, muốn… muốn thấy Nhị tiểu thư cười… Như vậy… như vậy cũng… cũng là sai... sao?” - Khi Gia Nguyệt phú bà chỉ còn cách hắn khoảng 10m, Chính Nam cắn răng, dùng sức lớn tiếng nói.

“Sai, tất nhiên là sai. Bởi vì mày tư cách gặp Nhị tiểu thư cũng không có chứ đừng nói tới chuyện muốn làm Nhị tiểu thư cười.” - Một đứa nhỏ nở nụ cười tàn nhẫn rồi giơ cao chân đạp xuống đầu gối Chính Nam.

Rắc…!!!

Aaaaaaaa!!!

Chính Nam la lên một tiếng thảm thiết, dùng hai tay ôm lấy đùi đang run rẩy của mình, cắn răng nói: “Cho dù… cho dù như vậy đi nữa. Nhị… Nhị tiểu thư vẫn sẽ mãi… mãi là bạn…”

“Khốn kiếp! Sao tụi mày dám!!!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện