Vũ Vân la một lúc mới dừng lại, cảm thấy xung quanh không có động tĩnh gì cô mới mở mắt ra nhìn.

Phát hiện xung quanh mọi người đều nhìn mình như thiểu năng, cả chị cô Vũ Tuyết cũng có mặt, Vũ Vân lập tức hiểu ra vấn đề. Mặt cô đỏ như trái cà, lí nhí nói: “Tôi... chưa chết a?”

Ba người còn lại xém chút té ngửa.

Sau khi giải thích rõ tình hình cho Vũ Vân, bốn người lại tiếp tục bàn bạc thêm các chi tiết nhỏ khác rồi tranh thủ lên đường trở về Hà thành bởi vì Chính Nam muốn trở về trước khi trời sáng.

Lợi dụng sáng sớm vắng người, Chính Nam và Ngọc Ngân quẹo qua mấy con phố, lại tấp vào một con hẻm vắng người rồi đổi trang phục lại thành đồ hàng ngày.

Nhìn Ngọc Ngân lại một bộ đồ đen xì che kín toàn thân, Chính Nam lắc đầu nói: “Em có muốn mua chút quần áo mới không? Nếu không lần sau muốn cùng nhau ra ngoài đều không có quần áo phù hợp a.”

Ngọc Ngân tâm động, nhưng vẫn từ chối Chính Nam: “Không… không cần đâu ạ. Em mặc như thế này quen rồi.”

Chính Nam biết cô nàng này ngượng ngùng, lại nghĩ tiết kiệm tiền cho hắn mới nói như vậy, chứ làm gì có cô gái nào không thích mua đồ cơ chứ. Hắn biết nói nhẹ không được, đánh phải giở giọng Sen nói với Boss: “Quen hay không quen là do mình thôi. Anh nhìn em mặc cái này không thoải mái cho nên phải đổi, cái gì váy dài, quần ngắn đều phải mua. Còn nữa, không cho phép lại nịt ngực chặt như vậy, sẽ làm biến hình.”

Ngọc Ngân ngượng ngùng, cúi đầu lí nhí nói: “Vâng, nô tỳ biết rồi.” - Ánh mắt cô không giấu nổi vui vẻ.

Chính Nam một trận lắc đầu cười khổ. Hắn và Ngọc Ngân thoải mái vui chơi, mua sắm mà không biết rằng tin tức hắn vào thành đã bay vun vút tới phòng làm việc của rất nhiều người.

...

Tại Lý gia, Gia Như phú bà đang ngồi làm sổ sách thu chi nhưng quyển sổ rõ ràng là để ngược, lại thêm bút của cô không hề ướt mực chứng tỏ cô ngồi như vậy nhưng không hề viết gì cả, thậm chí ánh mắt thỉnh thoảng nhìn cửa, giống như hi vọng có ai đó tới.

Cửa phòng bỗng vang lên tiếng gõ cửa làm Gia Như phú bà mừng khấp khởi, nhưng nghĩ lại nếu là Chính Nam thì chắc chắn sẽ không gõ cửa, cô lại ỉu xìu. Lúc này bên ngoài có người lên tiếng: “Tiểu thư, nô tỳ có việc báo cáo.”

Gia Như phú bà xuất ra Đại tiểu thư phong phạm, khí tràng bắn ra bốn phía: “Ừm, vào đi.”

“Tiểu thư, Nam công tử sáng nay vào thành. Theo thám tử hồi báo thì Nam công tử từ trong Vạn Tượng Sâm Lâm đi ra cùng hai cô gái lạ nhưng đã tách ra trước khi vào thành, chỉ có Vệ Đại đội trưởng cùng Nam công tử trở về chung. Sau đó hai người… hai người…” - Nô tỳ ấp úng, bởi vì cô càng báo cáo không khí càng lạnh, hiện tại giữa mùa hè, cô lại cảm thấy muốn chết cóng rồi.

“Tiếp tục nói.” - Gia Như phú bà thư ra lệnh, không chút nào để ý nô tỳ kia dị trạng.

“Vâng. Hai người ghé mua quần áo, Nam công tử mua một lần gần một nửa tiệm quần áo, còn cùng ông chủ tiệm hỏi chuyện đặt may, sau đó mới ra về. Khoảng chừng 15 phút nữa sẽ về tới Lý phủ.” - Nô tỳ nói xong, chân đã run lẩy bẩy, đứng cũng sắp không vững nữa rồi.

Trong phòng rơi vào trầm mặc. Nô tỳ trong lòng đã xin lỗi cha mẹ, xin lỗi người yêu, lại nghe được Gia Như phú bà lên tiếng: “Được rồi, cô lui ra đi, làm rất tốt, qua phòng thu ngân nhận lấy tiền thưởng đi. Đúng, chuyện này đừng lộ ra ngoài cho ai, cô hiểu a?”

Nô tỳ tranh thủ gật đầu, rồi ra ngoài, mừng như năm mới: “Dạ hiểu, cám ơn tiểu thư, nô tỳ đi trước.”

Trong phòng, Gia Như phú bà hít sâu mấy hơi, thu lại khí tràng, hoàn toàn biến thành màu đen tròng mắt cũng trở lại bình thường đôi mắt, nở nụ cười tự nói: “Tốt anh cái Chính Nam, đi mấy ngày trở về cũng không tới tìm tôi, còn mang theo mấy cô gái, lại còn mua quần áo. Anh là muốn ở ngoài bao nuôi bao nhiêu cô gái mới đủ a. Tôi cũng không tin anh mua nhiều quần áo như vậy chỉ cho một mình chị Ngọc Ngân. Anh về đây, xem tôi có cạo chết anh hay không, dám mang tiền của Lý gia ra ngoài bao gái.”

Cùng lúc đó Tú Anh phú bà và Liên Hoa phú bà cũng đều nhận được tin tức Chính Nam vào thành, mỗi người đều có cách biểu lộ khác nhau nhưng đều có một điểm chung là đồ đạc trong phòng gặp không may.

Chính Nam bên kia đang một mặt đắc chí cùng Ngọc Ngân trở về Lý gia, bỗng nhiên cảm thấy lạnh sống lưng, mũi đánh cái hắt xì, một mặt mộng bức: “Thần mẹ nó, có người rủa trẫm, tên điêu dân to gan nào, đừng để trẫm biết được.”

..

Về tới Lý gia hai người liền tách ra, ai làm việc người nấy. Chính Nam mấy ngày nay mệt mỏi đủ rồi, đang muốn về phòng ngủ bù lại có nô tỳ nói Gia Như phú bà có chuyện tìm hắn.

Trong thư phòng, Gia Như phú bà ngồi nhàn nhã uống trà, một bộ hoàng hoa khuê nữ, cử chỉ ưu nhã, nụ cười như ẩn như hiện, rất có tiên nữ khí chất.

Chính Nam vừa bước vào, gặp cảnh này liền tìm đường chết: “Vị tiên nữ này, cô có thấy con sư tử nhà tôi nuôi đâu hay không, đại khái khoảng 15 tuổi, lớn lên khá xinh đẹp, cao 1m6, nặng 50kg, số đo ba vòng…”

Tiên nữ liền thành hổ nữ.

Gia Như phú bà cầm ly trà ném, xù lông mắng: “Anh nói ai sư tử, anh nói ai nuôi ai? Em 1m62, chỉ có 48kg…” - Nói nửa chừng Gia Như phú bà biết mình bị sáo lộ, lập tức im miệng không nói nữa, ánh mắt bốc lửa nhìn Chính Nam.

“Ha ha, được, được.” - Chính Nam cười haha, tiếp tục tìm đường chết: “1m62, 48kg, còn số đo 3 vòng nói luôn đi, quỳ cầu số đo ba vòng!”

Gia Như phú bà không dây dưa chuyện số đo ba vòng, nói ngay tới vấn đề mình muốn biết: “Hừ, Lý gia hiện tại đang ở đầu sóng ngọn gió, anh lại có tâm trạng ra ngoài vui chơi, mua sắm. Thiếu chủ a, sao em thấy anh không lo lắng chút nào hết vậy?”

“Đáng lẽ ra anh cũng muốn lo á, nhưng mà vào rừng cảnh đẹp ý vui, bất đắc dĩ anh và Ngọc Ngân phải tay nắm tay du ngoạn núi rừng mấy ngày, đuổi chim, bắt cá, xem bình minh, ngắm hoàng hôn, tối đếm sao băng…” - Chính Nam cảnh giới tìm đường chết đã tới mức thượng thừa, thậm chí đã tìm tới cửa địa ngục.

Lần này Gia Như phú bà ném cả cái ghế qua, tức giận không được: “Ai quan tâm anh đi đâu, anh mang Lý gia hộ vệ đội trưởng đi mấy ngày, hiện tại đội hộ vệ đình trệ không hoạt động, hậu quả anh gánh được sao?”

“Như vậy a, mai anh lại qua với Ngọc Ngân, cùng nhau huấn luyện hộ vệ chung vậy.” - Chính Nam bắt lấy cái ghế, nhẹ nhàng đặt xuống rồi ngồi lên.

“Không cần, em sẽ sắp xếp cho chị Ngân cùng đội hộ vệ tu luyện gấp đôi bù vào mấy ngày nghỉ, anh tới tu luyện cùng em.” - Gia Như phú bà quyết tâm cạo Chính Nam, không cho Chính Nam qua tìm Ngọc Ngân nữa, cô muốn hắn hàng ngày làm bia ngắm cho mình tu luyện.

“Cái gì! Không được!" - Chính Nam không ngu, nhìn Gia Như phú bà bộ dáng kia rõ ràng là muốn trả thù hắn. Hắn mới không đưa đầu ra cho cô chặt: "Anh rất bận, vừa luyện đan, vừa đọc sách, còn phải tăng lên tu vi, không có thời gian rảnh đâu, không muốn làm trễ nãi Đại tiểu thư tu luyện.”

“Anh không theo em tu luyện thì dược liệu không có, Tàng Kinh Các cũng không cho vào, vậy liền rảnh rồi, đúng không, Nam công tử?” - Haha, cùng bản tiểu thư đấu? Nơi này là Lý gia, thật trùng hợp, bản tiểu thư cũng họ Lý, mọi người còn gọi một tiếng “Đại tiểu thư”.

Chính Nam há hốc mồm: “Em chơi xấu, công báo tư thù, anh muốn phản kháng!”

Gia Như phú bà đắc ý hất hàm: “Phản đối vô hiệu, phản kháng vô hiệu. Ngay lập tức thi hành, tới tu luyện mật thất.”

Chính Nam biết mình đi nhiều ngày để Gia Như phú bà ở nhà là mình sai, lại còn đi hai về bốn, có lẽ nên chiều cô một lần để cô trong lòng không có khúc mắc. Hắn bất đắc dĩ đáp: “Được được, không phải là đánh một trận sao, đằng nào anh chẳng thắng a, thích thú như vậy làm gì.”

Đi theo Gia Như phú bà tới một gian phòng có vẻ là mới xây, Chính Nam quan sát hoàn cảnh xung quanh.

Căn phòng hình tròn bán kính khoảng 200m, không có nóc, bên trên còn có từng vòng, từng vòng trận pháp phòng ngự, hoàn toàn không có bất kỳ hoàn cảnh gì để lợi dụng.

Chính Nam âm thầm gật đầu. Gia Như phú bà quả nhiên là một cô gái thông minh, thua cho hắn vài lần đã đoán ra những yêu cầu thiết yếu trong chiêu thức của hắn. Nếu là mấy ngày trước, Chính Nam khả năng là bị đè lên đánh rồi, nhưng mà hiện tại nha, cũng không biết chắc được.

Hai người cũng không nói gì thêm, đứng cách nhau 50m, sau đó lao thẳng vào nhau.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện