Nguyệt Vịnh nằm mơ! Cô mơ thấy mình và Dương Khang đánh nhau lớn, sinh tử chi chiến. Kết quả cuối cùng cô thất bại, bị hắn chửi rủa, đánh đập, còn chuẩn bị làm nhục cô.
Đúng lúc này một người mặc đồ đen hoa văn mây đỏ, con mắt đỏ ngầu có dấu phẩy đen xoay tròn với sáu chiếc cánh trắng toát từ trên bầu trời hạ xuống cứu cô, cho cô ăn đan dược, giúp cô chăm sóc vết thương, sửa soạn lại đầu tóc.
Đang lúc hắn muốn giúp cô thay quần áo, cô hoảng hốt giật mình tỉnh lại!
....
Chính Nam vẫn trong trang phục Akatsuki, Tả Luân Nhãn xoay tròn cúi đầu nhìn Nguyệt Vịnh hỏi: “Tỉnh rồi sao? Vết thương thế nào?”
Nguyệt Vịnh chớp chớp đôi mắt, nhìn rõ người trước mặt chính là người xuất hiện trong giấc mơ kỳ quái của mình, cô có chút hoảng hốt muốn lùi lại. Kết quả đụng vết thương làm cô đau không chịu nổi, khóe miệng lại tràn ra một tia máu.
Chính Nam thấy cô gái này có vẻ sợ mình, hắn đổi giọng hiền hòa nói: “Cô đừng cử động mạnh, vết thương của cô rất nặng, trong vòng mấy ngày sẽ không xuống được giường. Cô cứ yên tâm ở đây, sẽ có người chăm sóc cô.”
Nguyệt Vịnh nghĩ tới chăm sóc, là loại chăm sóc nào? Nghĩ tới trong giấc mơ người này đang muốn cởi đồ cô, Nguyệt Vịnh đưa hai tay lên che ngực, yếu ớt nói: “Cảm… cảm ơn. Tôi… tôi tự lo được.”
Chính Nam càng là kỳ quái, che ngực làm gì a, hẳn là vết thương tái phát nên đau chứ. Hắn ngồi xuống bên cạnh Nguyệt Vịnh, đưa tay muốn giúp cô xem vết thương.
Nguyệt Vịnh gặp hắn ngồi xuống cạnh mình, còn đưa tay về phía ngực cô, muốn gỡ hai tay đang che ngực của cô ra thì càng sợ hãi. Cô muốn giãy dụa nhưng vết thương quá nặng, nguyên khí trong cơ thể tán loạn không điều động nổi. Bất lực, cô đành nằm im không cử động, đầu nghiêng sang một bên, nước mắt chậm rãi chảy xuống.
“Đau quá khóc a.” - Chính Nam nghĩ trong đầu như vậy.
Tay của hắn sắp chạm tới cánh tay Nguyệt Vịnh để bắt mạch thì cửa phòng bật tung ra. Gia Như phú bà và Ngọc Ngân cùng nhau đi vào.
Tình hình trong phòng hiện tại là Chính Nam ngồi cạnh bị thương nặng không thể động đậy Nguyệt Vịnh, bàn tay hắn đang trong tư thế “Long Trảo Thủ” muốn “làm gì đó” với phần ngực của Nguyệt Vịnh.
Nguyệt Vịnh thì một mặt chấp nhận số phận, nghiêng đầu qua một bên khóc.
Nói thế nào cũng ít nhất là 7 nồi bánh chưng mới được về!
Chính Nam giống như vẫn chưa nhận ra tình hình không đúng, hậu tri hậu giác nói: “Làm sao vào không gõ cửa a, thật không có ý thức.”
Gia Như phú bà thấy Chính Nam đang “làm chuyện xấu” còn có mặt mũi mắng mình, cô nghiến răng nghiến lợi nói: “Không đại nhân, anh đang làm gì thế?” - Nói, cô và Ngọc Ngân như hai làn gió xuất hiện bên cạnh Chính Nam để đảm bảo bàn tay của hắn không có chạm vào phần núi đồi đang phập phồng vì sợ hãi kia.
Chính Nam than thở: “Cô gái này bị thương rất nặng ở vùng phổi, lại thêm xương sườn vỡ nát thành nhiều mảnh nhỏ tán loạn trong cơ thể. Mặc dù đã dùng cấp 3 hoàn mỹ Liệu Thương Đan để ổn định tình hình nhưng vết thương như thế này chỉ có thể chậm rãi hồi phục rồi dùng tự thân nguyên khí hòa tan mảnh xương vỡ mà thôi. Tôi đang muốn điểm huyệt giúp cô ấy giảm đau. Cô gái này giống như đau quá nên khóc đây.”
Hắn lại cúi xuống nói với Nguyệt Vịnh: “Này, cô bị thương là nội tạng bên trong, đừng dùng tay bưng vết thương sẽ khiến nó trở nên tệ hơn.”
Ba cô gái lập tức sững sỡ, sau đó gương mắt đều hỏa hồng, tiếc là hai người ẩn sau mặt nạ nên không ai thấy, chỉ có Nguyệt Vịnh là cảm giác không chốn dung thân.
“Thì ra là hiểu lầm hắn a!” - Cả ba cô cùng nghĩ giống nhau.
Chính Nam không để ý Nguyệt Vịnh kỳ quái mà nhanh tay điểm mấy cái quanh vết thương của cô rồi nói: “Tốt rồi, mặc dù làm giảm chút ít tốc độ khôi phục nhưng ít nhất là sẽ giảm đau. Giáp, em tới chăm sóc cho cô ấy. Bắc Đẩu, chúng ta ra ngoài nói chuyện.” - Nói, hắn đưa cho Ngọc Ngân chén cháo hắn chuẩn bị từ nãy đang cất trong balo rồi cùng Gia Như phú bà ra ngoài.
...
Chính Nam và Gia Như phú bà ra ngoài rồi Nguyệt Vịnh mới yếu ớt nói: “Này, cô… là ai? Đây là đâu?” - Nhìn thấy bàn tay nhận lấy chén cháo trắng muốt, thon gọn, Nguyệt Vịnh đánh bạo đoán giới tính của người đeo mặt nạ Giáp trước mặt.
Ngọc Ngân ngồi xuống cạnh Nguyệt Vịnh, vừa giúp cô ăn cháo vừa nói: “Cứ gọi tôi Giáp là được. Đây là đâu thì không thể nói.”
Nguyệt Vịnh húp một chút cháo, cô bị thương nặng nên vị giác sẽ bị ảnh hưởng, ăn sơn hào hải vị hay cháo trắng cũng không khác gì nhau. Thay vào đó, cô có vẻ tò mò về Chính Nam hơn: “Hai người vừa rồi là ai thế? Cấp trên của cô sao?”
Tiết lộ những thứ này cũng không có ảnh hưởng gì nên Ngọc Ngân cũng không giấu: “Nữ là Bắc Đẩu thần sứ, nam là Không thần sứ. Tôi là hộ pháp của Không thần sứ.”
Nguyệt Vịnh càng nghe càng tò mò, đây là dấu hiệu không tốt: “Lúc tôi bị trúng một chưởng của Dương Khang, cảm thấy mình sắp chết mới nhìn thấy… Không thần sứ từ trên trời hạ xuống với đôi cánh. Đó thật là cánh sao?”
Ngọc Ngân gật đầu: “Mỗi người trong tổ chức đều được Không thần sứ ban cho một đôi cánh, đây là của tôi.” - Nói, cô lùi lại mấy bước rồi xòe ra [ Ma Linh ], vẫy nhẹ hai cái rồi thu trở lại.
Nguyệt Vịnh hai mắt sáng quắc nói: “Đẹp quá a. Hôm qua các người là ở trên bầu trời nhìn chúng tôi đánh nhau sao?”
Ngọc Ngân híp híp mắt, không trả lời vấn đề của Nguyệt Vịnh mà quay đầu đi: “Cô yên tâm ở lại đây đi. Cố gắng khôi phục cho tốt, còn nhiều chuyện đang chờ cô đấy.” - Dứt lời Ngọc Ngân đóng cửa lại rồi rời đi.
Trong phòng, Nguyệt Vịnh nhìn chằm chằm trần nhà, nghĩ lại lúc mình sắp chết tới nơi, hắn từ trên trời với đôi cánh chậm rãi hạ xuống cứu mạng mình, lại trong giấc mơ “Hắn hẳn là muốn giúp mình trị thương chứ không phải “cái kia” a”, gương mặt cô lại hồng.
Cơn buồn ngủ ập đến, Nguyệt Vịnh chậm rãi nhắm mắt lại, yên tâm ngủ ngon vì ít nhất cô biết sẽ không có ai lợi dụng lúc cô ngủ mà xâm hại hay giết hại cô.
...
Chính Nam cùng Gia Như phú bà ra ngoài lập tức cởi ra phục trang Akatsuki rồi cùng nhau tới Phúc Đạt. Hôm qua hắn một hơi khoắng mấy trăm ngàn trung phẩm linh thạch của Phúc Đạt để mua ba đôi cánh, mặc dù tiền bán đan dược có thể bù vào được nhưng hành vi của hắn đã cấu thành tội “Lợi dụng tín nhiệm để chiếm đoạt tài sản” theo các điều 168, 169, 170, 171, 172, 173, 174 và 290 của Bộ luật Hình Sự năm 2015 rồi, cho nên xin lỗi vẫn là phải làm a.
Đúng vậy, là xin lỗi suông!
Vừa tới Phúc Đạt hắn đã bị Lê Nhân Doanh tự mình xuất hiện lôi kéo lên tầng hai, Gia Như phú bà cũng đi cùng.
Trong phòng, nhìn Tú Anh phú bà tóc tai rối loạn, hai mắt vằn vện tơ máu, đầy trên bàn và mặt đất là giấy tờ các thứ, Chính Nam âm thầm giật mình: “Cô nàng này không phải thức cả đêm tra tìm tin tức Akatsuki chứ?”
Cúi người nhặt lên một tờ giấy trên đất, ở trên ghi một đoạn ngắn thông tin về Cửu Dương Các, Chính Nam nhìn Lê Nhân Doanh, ánh mắt hỏi thăm.
Lê Nhân Doanh lắc đầu thở dài: “Từ sáng sớm nay tới giờ tiểu thư đã như vậy, nói nhất định phải tra ra mới thôi.”
Chính Nam biết còn giả ngu hỏi: “Có cái gì bí mật tới mức Trần gia tình báo cũng tra không ra mà phải để Trần đại tiểu thư mất ăn mất ngủ như vậy?”
Lê Nhân Doanh đưa cho Chính Nam một bản danh sách, là Tân Tinh Bảng mới nhất. Hắn nói: “Tối hôm qua Tân Tinh bảng thứ 13 “Cửu Dương” Dương Khang bị người giết chết. Vị trí đó hiện tại thuộc về một người tên là Giáp hộ pháp.”
Oscar nợ Chính Nam một cái tượng vàng!
Hắn đầu tiên là mặt đầy bất ngờ nhận lấy bản Tân Tinh Bảng mới nhất, sau đó cau mày nói: “Giáp? Tên gì kỳ quái như vậy a?” – Càng kỳ quái là Thiên Đạo Tông nhanh như vậy đã biết được chuyện này, còn có thời gian soạn một cái Tân Tinh Bảng mới rồi gửi tới đây cho Tú Anh phú bà.
5G hay gì đây!?
Lê Nhân Doanh cũng không giấu Chính Nam những gì hắn biết: “Nói cho em biết, hôm qua anh và tiểu thư vừa vặn có mặt tại hiện trường. Người kia rất kỳ quái a, anh nhìn không thấu tu vi, cũng không hiểu người đó ngay trước mặt hai người anh rời đi như thế nào. Chỉ biết người đó là cái cô gái, trước khi đi còn nhắc tới một thế lực thần bí gọi Akatsuki và cô ấy chỉ là hộ pháp của một người gọi “Không thần sứ” mà thôi.”
Lê Nhân Doanh vẫn là không nói ra người đó đã từng xuất hiện tại Phúc Đạt, hắn còn muốn thăm dò thái độ Chính Nam về Akatsuki, bởi vì chính Akatsuki đã từng dùng một viên hoàn mỹ Chân Khí Đan tới “thuê” Phúc Đạt che chở Lý gia mấy ngày trước.
Chính Nam và Gia Như phú bà nhìn nhau. Nếu hai người không phải là “thủ phạm” mà chỉ là “người qua đường” như Tú Anh phú bà, hẳn là cũng đoán không ra cái gì a.
Chính Nam lại gần Tú Anh phú bà, cô đã gần như nhập ma, ở trên giấy vẽ loạn xạ biểu đồ quan hệ. Hắn nói: “Tú Anh, nghỉ ngơi một chút đi, chờ tinh thần tỉnh táo mới nghĩ ra được.”
Tú Anh phú bà giống như không có nghe được hắn nói, cô vẫn tiếp tục vẽ và lục lọi đống giấy tờ.
Lê Nhân Doanh bất đắc dĩ nói: “Tiểu thư không nghe lọt tai bất kỳ thứ gì, thật sự là mệt mỏi a.”
Chính Nam cau mày, hắn quay lưng về phía Lê Nhân Doanh, bắt lấy hai vai Tú Anh phú bà, cúi sát đầu nhìn thẳng vào mắt cô, thì thầm: “Akatsuki không phải là một thế lực, nó chỉ là một tổ chức nhỏ mà thôi, cô nghĩ đến khả năng đó chưa?”
...
Đúng lúc này một người mặc đồ đen hoa văn mây đỏ, con mắt đỏ ngầu có dấu phẩy đen xoay tròn với sáu chiếc cánh trắng toát từ trên bầu trời hạ xuống cứu cô, cho cô ăn đan dược, giúp cô chăm sóc vết thương, sửa soạn lại đầu tóc.
Đang lúc hắn muốn giúp cô thay quần áo, cô hoảng hốt giật mình tỉnh lại!
....
Chính Nam vẫn trong trang phục Akatsuki, Tả Luân Nhãn xoay tròn cúi đầu nhìn Nguyệt Vịnh hỏi: “Tỉnh rồi sao? Vết thương thế nào?”
Nguyệt Vịnh chớp chớp đôi mắt, nhìn rõ người trước mặt chính là người xuất hiện trong giấc mơ kỳ quái của mình, cô có chút hoảng hốt muốn lùi lại. Kết quả đụng vết thương làm cô đau không chịu nổi, khóe miệng lại tràn ra một tia máu.
Chính Nam thấy cô gái này có vẻ sợ mình, hắn đổi giọng hiền hòa nói: “Cô đừng cử động mạnh, vết thương của cô rất nặng, trong vòng mấy ngày sẽ không xuống được giường. Cô cứ yên tâm ở đây, sẽ có người chăm sóc cô.”
Nguyệt Vịnh nghĩ tới chăm sóc, là loại chăm sóc nào? Nghĩ tới trong giấc mơ người này đang muốn cởi đồ cô, Nguyệt Vịnh đưa hai tay lên che ngực, yếu ớt nói: “Cảm… cảm ơn. Tôi… tôi tự lo được.”
Chính Nam càng là kỳ quái, che ngực làm gì a, hẳn là vết thương tái phát nên đau chứ. Hắn ngồi xuống bên cạnh Nguyệt Vịnh, đưa tay muốn giúp cô xem vết thương.
Nguyệt Vịnh gặp hắn ngồi xuống cạnh mình, còn đưa tay về phía ngực cô, muốn gỡ hai tay đang che ngực của cô ra thì càng sợ hãi. Cô muốn giãy dụa nhưng vết thương quá nặng, nguyên khí trong cơ thể tán loạn không điều động nổi. Bất lực, cô đành nằm im không cử động, đầu nghiêng sang một bên, nước mắt chậm rãi chảy xuống.
“Đau quá khóc a.” - Chính Nam nghĩ trong đầu như vậy.
Tay của hắn sắp chạm tới cánh tay Nguyệt Vịnh để bắt mạch thì cửa phòng bật tung ra. Gia Như phú bà và Ngọc Ngân cùng nhau đi vào.
Tình hình trong phòng hiện tại là Chính Nam ngồi cạnh bị thương nặng không thể động đậy Nguyệt Vịnh, bàn tay hắn đang trong tư thế “Long Trảo Thủ” muốn “làm gì đó” với phần ngực của Nguyệt Vịnh.
Nguyệt Vịnh thì một mặt chấp nhận số phận, nghiêng đầu qua một bên khóc.
Nói thế nào cũng ít nhất là 7 nồi bánh chưng mới được về!
Chính Nam giống như vẫn chưa nhận ra tình hình không đúng, hậu tri hậu giác nói: “Làm sao vào không gõ cửa a, thật không có ý thức.”
Gia Như phú bà thấy Chính Nam đang “làm chuyện xấu” còn có mặt mũi mắng mình, cô nghiến răng nghiến lợi nói: “Không đại nhân, anh đang làm gì thế?” - Nói, cô và Ngọc Ngân như hai làn gió xuất hiện bên cạnh Chính Nam để đảm bảo bàn tay của hắn không có chạm vào phần núi đồi đang phập phồng vì sợ hãi kia.
Chính Nam than thở: “Cô gái này bị thương rất nặng ở vùng phổi, lại thêm xương sườn vỡ nát thành nhiều mảnh nhỏ tán loạn trong cơ thể. Mặc dù đã dùng cấp 3 hoàn mỹ Liệu Thương Đan để ổn định tình hình nhưng vết thương như thế này chỉ có thể chậm rãi hồi phục rồi dùng tự thân nguyên khí hòa tan mảnh xương vỡ mà thôi. Tôi đang muốn điểm huyệt giúp cô ấy giảm đau. Cô gái này giống như đau quá nên khóc đây.”
Hắn lại cúi xuống nói với Nguyệt Vịnh: “Này, cô bị thương là nội tạng bên trong, đừng dùng tay bưng vết thương sẽ khiến nó trở nên tệ hơn.”
Ba cô gái lập tức sững sỡ, sau đó gương mắt đều hỏa hồng, tiếc là hai người ẩn sau mặt nạ nên không ai thấy, chỉ có Nguyệt Vịnh là cảm giác không chốn dung thân.
“Thì ra là hiểu lầm hắn a!” - Cả ba cô cùng nghĩ giống nhau.
Chính Nam không để ý Nguyệt Vịnh kỳ quái mà nhanh tay điểm mấy cái quanh vết thương của cô rồi nói: “Tốt rồi, mặc dù làm giảm chút ít tốc độ khôi phục nhưng ít nhất là sẽ giảm đau. Giáp, em tới chăm sóc cho cô ấy. Bắc Đẩu, chúng ta ra ngoài nói chuyện.” - Nói, hắn đưa cho Ngọc Ngân chén cháo hắn chuẩn bị từ nãy đang cất trong balo rồi cùng Gia Như phú bà ra ngoài.
...
Chính Nam và Gia Như phú bà ra ngoài rồi Nguyệt Vịnh mới yếu ớt nói: “Này, cô… là ai? Đây là đâu?” - Nhìn thấy bàn tay nhận lấy chén cháo trắng muốt, thon gọn, Nguyệt Vịnh đánh bạo đoán giới tính của người đeo mặt nạ Giáp trước mặt.
Ngọc Ngân ngồi xuống cạnh Nguyệt Vịnh, vừa giúp cô ăn cháo vừa nói: “Cứ gọi tôi Giáp là được. Đây là đâu thì không thể nói.”
Nguyệt Vịnh húp một chút cháo, cô bị thương nặng nên vị giác sẽ bị ảnh hưởng, ăn sơn hào hải vị hay cháo trắng cũng không khác gì nhau. Thay vào đó, cô có vẻ tò mò về Chính Nam hơn: “Hai người vừa rồi là ai thế? Cấp trên của cô sao?”
Tiết lộ những thứ này cũng không có ảnh hưởng gì nên Ngọc Ngân cũng không giấu: “Nữ là Bắc Đẩu thần sứ, nam là Không thần sứ. Tôi là hộ pháp của Không thần sứ.”
Nguyệt Vịnh càng nghe càng tò mò, đây là dấu hiệu không tốt: “Lúc tôi bị trúng một chưởng của Dương Khang, cảm thấy mình sắp chết mới nhìn thấy… Không thần sứ từ trên trời hạ xuống với đôi cánh. Đó thật là cánh sao?”
Ngọc Ngân gật đầu: “Mỗi người trong tổ chức đều được Không thần sứ ban cho một đôi cánh, đây là của tôi.” - Nói, cô lùi lại mấy bước rồi xòe ra [ Ma Linh ], vẫy nhẹ hai cái rồi thu trở lại.
Nguyệt Vịnh hai mắt sáng quắc nói: “Đẹp quá a. Hôm qua các người là ở trên bầu trời nhìn chúng tôi đánh nhau sao?”
Ngọc Ngân híp híp mắt, không trả lời vấn đề của Nguyệt Vịnh mà quay đầu đi: “Cô yên tâm ở lại đây đi. Cố gắng khôi phục cho tốt, còn nhiều chuyện đang chờ cô đấy.” - Dứt lời Ngọc Ngân đóng cửa lại rồi rời đi.
Trong phòng, Nguyệt Vịnh nhìn chằm chằm trần nhà, nghĩ lại lúc mình sắp chết tới nơi, hắn từ trên trời với đôi cánh chậm rãi hạ xuống cứu mạng mình, lại trong giấc mơ “Hắn hẳn là muốn giúp mình trị thương chứ không phải “cái kia” a”, gương mặt cô lại hồng.
Cơn buồn ngủ ập đến, Nguyệt Vịnh chậm rãi nhắm mắt lại, yên tâm ngủ ngon vì ít nhất cô biết sẽ không có ai lợi dụng lúc cô ngủ mà xâm hại hay giết hại cô.
...
Chính Nam cùng Gia Như phú bà ra ngoài lập tức cởi ra phục trang Akatsuki rồi cùng nhau tới Phúc Đạt. Hôm qua hắn một hơi khoắng mấy trăm ngàn trung phẩm linh thạch của Phúc Đạt để mua ba đôi cánh, mặc dù tiền bán đan dược có thể bù vào được nhưng hành vi của hắn đã cấu thành tội “Lợi dụng tín nhiệm để chiếm đoạt tài sản” theo các điều 168, 169, 170, 171, 172, 173, 174 và 290 của Bộ luật Hình Sự năm 2015 rồi, cho nên xin lỗi vẫn là phải làm a.
Đúng vậy, là xin lỗi suông!
Vừa tới Phúc Đạt hắn đã bị Lê Nhân Doanh tự mình xuất hiện lôi kéo lên tầng hai, Gia Như phú bà cũng đi cùng.
Trong phòng, nhìn Tú Anh phú bà tóc tai rối loạn, hai mắt vằn vện tơ máu, đầy trên bàn và mặt đất là giấy tờ các thứ, Chính Nam âm thầm giật mình: “Cô nàng này không phải thức cả đêm tra tìm tin tức Akatsuki chứ?”
Cúi người nhặt lên một tờ giấy trên đất, ở trên ghi một đoạn ngắn thông tin về Cửu Dương Các, Chính Nam nhìn Lê Nhân Doanh, ánh mắt hỏi thăm.
Lê Nhân Doanh lắc đầu thở dài: “Từ sáng sớm nay tới giờ tiểu thư đã như vậy, nói nhất định phải tra ra mới thôi.”
Chính Nam biết còn giả ngu hỏi: “Có cái gì bí mật tới mức Trần gia tình báo cũng tra không ra mà phải để Trần đại tiểu thư mất ăn mất ngủ như vậy?”
Lê Nhân Doanh đưa cho Chính Nam một bản danh sách, là Tân Tinh Bảng mới nhất. Hắn nói: “Tối hôm qua Tân Tinh bảng thứ 13 “Cửu Dương” Dương Khang bị người giết chết. Vị trí đó hiện tại thuộc về một người tên là Giáp hộ pháp.”
Oscar nợ Chính Nam một cái tượng vàng!
Hắn đầu tiên là mặt đầy bất ngờ nhận lấy bản Tân Tinh Bảng mới nhất, sau đó cau mày nói: “Giáp? Tên gì kỳ quái như vậy a?” – Càng kỳ quái là Thiên Đạo Tông nhanh như vậy đã biết được chuyện này, còn có thời gian soạn một cái Tân Tinh Bảng mới rồi gửi tới đây cho Tú Anh phú bà.
5G hay gì đây!?
Lê Nhân Doanh cũng không giấu Chính Nam những gì hắn biết: “Nói cho em biết, hôm qua anh và tiểu thư vừa vặn có mặt tại hiện trường. Người kia rất kỳ quái a, anh nhìn không thấu tu vi, cũng không hiểu người đó ngay trước mặt hai người anh rời đi như thế nào. Chỉ biết người đó là cái cô gái, trước khi đi còn nhắc tới một thế lực thần bí gọi Akatsuki và cô ấy chỉ là hộ pháp của một người gọi “Không thần sứ” mà thôi.”
Lê Nhân Doanh vẫn là không nói ra người đó đã từng xuất hiện tại Phúc Đạt, hắn còn muốn thăm dò thái độ Chính Nam về Akatsuki, bởi vì chính Akatsuki đã từng dùng một viên hoàn mỹ Chân Khí Đan tới “thuê” Phúc Đạt che chở Lý gia mấy ngày trước.
Chính Nam và Gia Như phú bà nhìn nhau. Nếu hai người không phải là “thủ phạm” mà chỉ là “người qua đường” như Tú Anh phú bà, hẳn là cũng đoán không ra cái gì a.
Chính Nam lại gần Tú Anh phú bà, cô đã gần như nhập ma, ở trên giấy vẽ loạn xạ biểu đồ quan hệ. Hắn nói: “Tú Anh, nghỉ ngơi một chút đi, chờ tinh thần tỉnh táo mới nghĩ ra được.”
Tú Anh phú bà giống như không có nghe được hắn nói, cô vẫn tiếp tục vẽ và lục lọi đống giấy tờ.
Lê Nhân Doanh bất đắc dĩ nói: “Tiểu thư không nghe lọt tai bất kỳ thứ gì, thật sự là mệt mỏi a.”
Chính Nam cau mày, hắn quay lưng về phía Lê Nhân Doanh, bắt lấy hai vai Tú Anh phú bà, cúi sát đầu nhìn thẳng vào mắt cô, thì thầm: “Akatsuki không phải là một thế lực, nó chỉ là một tổ chức nhỏ mà thôi, cô nghĩ đến khả năng đó chưa?”
...
Danh sách chương