Chính Nam quay người lại, đập vào mắt là hai mắt bốc lửa, quần áo không gió tự bay Gia Như phú bà đang đứng cách hắn chỉ một bước chân.
Chính Nam vừa rồi “xoa bóp” quá nhập tâm, có người tới gần cũng không biết luôn. Hắn ho khan một cái nói: “Bắc Đẩu a, em tới lúc nào thế, sao không gõ cửa?”
Gia Như phú bà trừng mắt hắn, hậm hực nói: “Hừ, gõ cửa làm gì? Gõ cửa làm sao bắt được tận tay anh… lợi dụng người ta.”
Chính Nam nghĩa chính ngôn từ: “Lợi dụng cái gì a! Cô ấy bị bệnh, anh chỉ là đang giúp trị bệnh mà thôi. Giữa thầy thuốc và bệnh nhân không nên có khái niệm giới tính.”
Nếu bàn tay hắn ngừng xoa nắn và không lâu lâu bóp cái điểm nhô cao kia thì có lẽ lời này đã lừa được Gia Như phú bà rồi.
Gia Như phú bà trừng mắt, xách tai hắn: “Còn chưa đủ hay sao, anh muốn tiếp tục đến bao giờ nữa!?”
Chính Nam tiếc nuối a. Tranh thủ vuốt mũi bé Thỏ một cái cuối cùng hắn mới từng tay, muốn giúp Nguyệt Vịnh mặc áo vào.
“Tránh ra, để em.” - Gia Như phú bà không cho Chính Nam thêm bất kỳ cơ hội nào nữa.
Giúp Nguyệt Vịnh mặc áo xong, Gia Như phú bà mới quay qua trừng Chính Nam thêm một cái: “Đi ra ngoài nói chuyện.”
Chính Nam khóe miệng cong lên nụ cười! Vừa rồi cùng Gia Như phú bà nói chuyện, hắn đã cố ý kích kinh mạch cho Nguyệt Vịnh tỉnh lại, nhưng vẫn giả vờ không biết mà tiếp tục xoa bóp, chính là muốn để lại trong lòng cô ám hiệu, hi vọng sẽ giúp hắn bắt được cô vào Akatsuki.
Nghe được tiếng đóng cửa Nguyệt Vịnh mới mở mắt ra, cô đưa tay khẽ xoa bầu ngực phải của mình. Nơi đó vẫn còn hơi ấm, vẫn vô hình cảm nhận được có bàn tay nhẹ nhàng xoa nắn, cô mỉm cười thỏa mãn.
…
Chính Nam bị Gia Như phú bà lôi kéo mặc thường phục đi dạo phố. Hắn bất đắc dĩ hỏi: “Có chuyện gì mà tìm anh gấp thế?”
Gia Như phú bà ỉu xìu trả lời: “Một tuần nữa là kỳ nghỉ của em kết thúc, em phải trở về thư viện đi học lại rồi. Lần này nhập học phải tới mùa xuân em mới được về lần nữa, chính là năm tháng sau a.”
Chính Nam bất ngờ: "Đi học sao? Nửa năm mới về cơ à?"
“Nếu đã như vậy, không bằng chúng ta…” - Chính Nam thì thầm gì đó vào tai Gia Như phú bà.
Bị Chính Nam bất ngờ làm cử chỉ thân mật trên phố, Gia Như phú bà ngượng chín cả mặt, nhưng nghe được những gì hắn đang thì thầm hai mắt cô sáng ngời rồi gật đầu lia lịa.
Chính Nam mỉm cười nói: “Quyết định như vậy nha. Bây giờ chúng ta tiếp tục dạo phố.”
Hai người tay trong tay bắt đầu la cà hàng quán, từ ăn vặt tới mua sắm, từ chơi trò chơi đến xem kịch.
Một ngày này Gia Như phú bà cảm thấy cực kỳ vui vẻ, nghĩ tới ý định tối nay của Chính Nam, trong lòng cô càng chờ mong.
Đi chơi mấy tiếng đồng hồ, Chính Nam cảm thấy không còn chỗ nào để đi nên quyết định lôi kéo Gia Như phú bà trở về.
Nếu không cưỡng ép ngăn lại đam mê dạo phố của phụ nữ, họ có thể đi tới lúc ngừng thở a!
Tắm rửa rồi ăn tối xong, đúng 10 giờ, Chính Nam trong trang phục Akatsuki truyền âm cho Gia Như phú bà: “Bắc Đẩu, đi thôi, đến giờ rồi.”
“Đi thôi, em không chờ được nữa rồi.” - Gia Như phú bà lập tức trả lời, cô có vẻ rất hào hứng.
Hai người gặp nhau ở một nơi vắng người rồi bay vút lên bầu trời.
…
Buổi chiều Chính Nam nói là hẹn Gia Như phú bà tối nay sẽ cùng nhau bay lên trời ngắm cảnh đêm Hà thành, rồi tìm một nơi thật cao cùng nhau ngắm trăng, đếm sao.
Từ trên trời nhìn xuống Hà thành, Gia Như phú bà than thở: “Thật đẹp a, nếu chúng ta đi sớm hơn có lẽ sẽ còn đẹp hơn nữa.” - Đường phố tuy còn sáng đèn nhưng đã thưa người khiến cho cô khá là tiếc nuối.
Chính Nam không nói gì mà nắm lấy tay Gia Như phú bà rồi chậm rãi bay từ thành đông sang thành tây, từ thành nam sang thành bắc, từ trên cao nhìn ngắm kiến trúc, ngắm đường phố, ngắm những con người tất bật trong màn đêm dần đậm hơn.
Hai người nắm tay nhau tăng tốc bay vút về phía Vạn Tượng Sâm Lâm, không chút hay biết phía sau có một bóng đen một mực giữ khoảng cách với hai người.
…
Trên một mỏm đá lưng chừng núi, Chính Nam và Gia Như phú bà ngồi dựa lưng vào nhau ngắm trăng và sao, gió núi hiu hiu làm mái tóc hai người liên tục phấp phới.
“Thật yên bình a.” - Gia Như phú bà cảm khái, cô cởi mặt nạ ra hít một hơi gió núi, lành lạnh nhưng trong lành, mang theo mùi hoa cỏ.
Chính Nam tháo xuống mặt nạ, cười nói: “Đúng vậy. Em nói, chúng ta ở đây nhìn mặt trăng, có khi nào trên đó cũng có người đang nhìn chúng ta không?”
Gia Như phú bà giọng đầy hứng thú nói: “Có thể a, dù sao chúng ta sống được ở đây, người khác cũng có thể ở trên đó sống được chứ!?”
Chính Nam xoay người ôm cô vào lòng, lại gõ nhẹ vào đầu cô nói: “Không có đâu, trên mặt trăng không có cây, không có nước, sống thế nào được.”
Gia Như phú bà cười ngọt ngào rúc vào lòng hắn, thì thầm: “Vậy anh nói trong vô số ngôi sao kia có nơi nào giống chúng ta ở đây, có cây, có nước, có người không?”
Chính Nam ánh mắt thâm thúy: “Có chứ, thậm chí còn không ít nơi giống chúng ta nơi này đâu.
Thế nhưng mà muốn gặp được nhau lại là khó khăn rất nhiều.”
Gia Như phú bà hỏi: “Khó khăn như thế nào? Không phải là cứ bay thẳng là tới a?”
Chính Nam cười lắc đầu: “Dễ dàng như vậy thì Đại Thừa Kỳ đại năng tại sao còn phải ở lại đây rồi chậm rãi chết đi, nếu rời đi được họ sẽ rời đi tìm cơ hội đột phá tiếp rồi.”
Gia Như phú bà suy nghĩ một lát rồi gật đầu đồng ý: “Cũng đúng. Mà không biết phía trên Đại Thừa Kỳ còn có cảnh giới cao hơn không nhỉ?”
Chính Nam xoa đầu Gia Như phú bà cười nói: “Có chứ, cha mẹ anh chính là đột phá Đại Thừa Kỳ mới bị Thiên Đạo cưỡng ép truyền tống đi đấy thôi.” - Nói tới cha mẹ, hắn lại có chút không vui, cả hai đời cha mẹ hắn đều chưa trả được chút hiếu nào.
Gia Như phú bà tò mò: “Phía trên Đại Thừa Kỳ a? Cảnh giới ấy gọi là gì?”
Chính Nam buột miệng: “Gọi là Tiên…”
Trang bỗng nhiên nhảy ra ngắt lời hắn: “Ký chủ, nói bậy sẽ bị Thiên Đạo phát hiện. Ký chủ không muốn sớm độ kiếp chứ?”
Chính Nam lau mồ hôi, xém chút lỡ miệng bị sét đánh. Hắn trả lời Gia Như phú bà: “Không thể nói ra, nếu không sẽ mang tới tai họa.”
Gia Như phú bà cũng không hỏi nữa mà im lặng ngắm trăng sao. Lát sau cô khẽ nói: “Anh...Em lạnh.” - Khuôn mặt cô cũng hồng hào bởi vì lý do này hơi bị… chuối.
Chính Nam trong lòng nhổ nước bọt: “Nguyên Anh Kỳ bị gió núi thổi lạnh? Anh ít đọc sách, cô đừng có lừa anh.” - Ngoài mặt hắn vẫn mỉm cười, vòng tay ôm cô chặt vào lòng nói: “Dựa vào anh cho đỡ lạnh.”
Tựa vào vai anh a!
Gia Như phú bà cười ngọt ngào, cô chính là giả vờ nhõng nhẽo thôi, cảm giác được chiều chuộng rất tốt a.
Hừ!
Bỗng nhiên, phía sau hai người phát ra một tiếng hừ lạnh!
Chính Nam và Gia Như phú bà nhanh chóng đeo lên mặt nạ rồi bật dậy là tư thế phòng ngự.
“Không thần sứ, Bắc Đẩu thần sứ, trùng hợp quá nhỉ!?”
Từ phía sau một tảng đá lớn bước ra một người, cũng áo dài đen hoa văn mây đỏ, mặt nạ trắng khắc chìm chữ Hắc, châm chọc nói: “Hai người cũng ở đây ngắm sao à?”
Chính Nam hai mắt đen thui, hôm nay bị bắt quả tang hai lần, thật sự không phải là ngày lành.
Gia Như phú bà nhìn ra là người mình thì thở phào một hơi, cô truyền âm cho Chính Nam: “Hắc thần sứ? Hắc cái gì vậy anh?”
Chính Nam truyền âm: “Hắc Vô Thường á, mạnh hơn anh và em nhiều, đừng manh động.” - Ngoài mặt hắn giả vờ cool ngầu nói: “Hắc Vô Thường thần sứ a, tối nay… cô có hứng thú ra ngoài ngắm sao cơ à? Hôm nay… trăng đẹp quá ha!?”
Tú Anh phú bà truyền âm: “Hứng thú cái rắm! Ném công việc ở Hồ Tây cho tôi làm, ra ngoài hẹn hò với gái. Nếu không phải tôi vô tình nhìn thấy anh bay vút qua bầu trời chắc là vẫn phải ở nhà tiếp tục ngu ngốc làm cu li a.” - Ngoài mặt cô vẫn bình tĩnh nói: “Không có hứng thú, đi ngang qua phát hiện nơi này có người nên tới xem thử, không phá vỡ không khí của hai người chứ?”
“Không sao.” - Chính Nam đang muốn trả lời nhưng Gia Như phú bà đã cướp lời trước: “Hắc Vô Thường thần sứ đúng không? Chúng ta tới so chiêu một chút chứ?”
Chính Nam mộng bức, hắn vừa mới nói người này rất mạnh, Gia Như phú bà lại nhảy ra muốn so chiêu, đây là muốn náo thành cái gì a!
“Bắc Đẩu, em đừng…”
Chính Nam muốn can ngăn nhưng bị Gia Như phú bà cản lại: “Anh không cần lo lắng, chỉ là thử tay một chút, điểm đến là ngừng. Cô nói đúng không, Hắc Vô Thường thần sứ?”
Chính Nam vừa rồi “xoa bóp” quá nhập tâm, có người tới gần cũng không biết luôn. Hắn ho khan một cái nói: “Bắc Đẩu a, em tới lúc nào thế, sao không gõ cửa?”
Gia Như phú bà trừng mắt hắn, hậm hực nói: “Hừ, gõ cửa làm gì? Gõ cửa làm sao bắt được tận tay anh… lợi dụng người ta.”
Chính Nam nghĩa chính ngôn từ: “Lợi dụng cái gì a! Cô ấy bị bệnh, anh chỉ là đang giúp trị bệnh mà thôi. Giữa thầy thuốc và bệnh nhân không nên có khái niệm giới tính.”
Nếu bàn tay hắn ngừng xoa nắn và không lâu lâu bóp cái điểm nhô cao kia thì có lẽ lời này đã lừa được Gia Như phú bà rồi.
Gia Như phú bà trừng mắt, xách tai hắn: “Còn chưa đủ hay sao, anh muốn tiếp tục đến bao giờ nữa!?”
Chính Nam tiếc nuối a. Tranh thủ vuốt mũi bé Thỏ một cái cuối cùng hắn mới từng tay, muốn giúp Nguyệt Vịnh mặc áo vào.
“Tránh ra, để em.” - Gia Như phú bà không cho Chính Nam thêm bất kỳ cơ hội nào nữa.
Giúp Nguyệt Vịnh mặc áo xong, Gia Như phú bà mới quay qua trừng Chính Nam thêm một cái: “Đi ra ngoài nói chuyện.”
Chính Nam khóe miệng cong lên nụ cười! Vừa rồi cùng Gia Như phú bà nói chuyện, hắn đã cố ý kích kinh mạch cho Nguyệt Vịnh tỉnh lại, nhưng vẫn giả vờ không biết mà tiếp tục xoa bóp, chính là muốn để lại trong lòng cô ám hiệu, hi vọng sẽ giúp hắn bắt được cô vào Akatsuki.
Nghe được tiếng đóng cửa Nguyệt Vịnh mới mở mắt ra, cô đưa tay khẽ xoa bầu ngực phải của mình. Nơi đó vẫn còn hơi ấm, vẫn vô hình cảm nhận được có bàn tay nhẹ nhàng xoa nắn, cô mỉm cười thỏa mãn.
…
Chính Nam bị Gia Như phú bà lôi kéo mặc thường phục đi dạo phố. Hắn bất đắc dĩ hỏi: “Có chuyện gì mà tìm anh gấp thế?”
Gia Như phú bà ỉu xìu trả lời: “Một tuần nữa là kỳ nghỉ của em kết thúc, em phải trở về thư viện đi học lại rồi. Lần này nhập học phải tới mùa xuân em mới được về lần nữa, chính là năm tháng sau a.”
Chính Nam bất ngờ: "Đi học sao? Nửa năm mới về cơ à?"
“Nếu đã như vậy, không bằng chúng ta…” - Chính Nam thì thầm gì đó vào tai Gia Như phú bà.
Bị Chính Nam bất ngờ làm cử chỉ thân mật trên phố, Gia Như phú bà ngượng chín cả mặt, nhưng nghe được những gì hắn đang thì thầm hai mắt cô sáng ngời rồi gật đầu lia lịa.
Chính Nam mỉm cười nói: “Quyết định như vậy nha. Bây giờ chúng ta tiếp tục dạo phố.”
Hai người tay trong tay bắt đầu la cà hàng quán, từ ăn vặt tới mua sắm, từ chơi trò chơi đến xem kịch.
Một ngày này Gia Như phú bà cảm thấy cực kỳ vui vẻ, nghĩ tới ý định tối nay của Chính Nam, trong lòng cô càng chờ mong.
Đi chơi mấy tiếng đồng hồ, Chính Nam cảm thấy không còn chỗ nào để đi nên quyết định lôi kéo Gia Như phú bà trở về.
Nếu không cưỡng ép ngăn lại đam mê dạo phố của phụ nữ, họ có thể đi tới lúc ngừng thở a!
Tắm rửa rồi ăn tối xong, đúng 10 giờ, Chính Nam trong trang phục Akatsuki truyền âm cho Gia Như phú bà: “Bắc Đẩu, đi thôi, đến giờ rồi.”
“Đi thôi, em không chờ được nữa rồi.” - Gia Như phú bà lập tức trả lời, cô có vẻ rất hào hứng.
Hai người gặp nhau ở một nơi vắng người rồi bay vút lên bầu trời.
…
Buổi chiều Chính Nam nói là hẹn Gia Như phú bà tối nay sẽ cùng nhau bay lên trời ngắm cảnh đêm Hà thành, rồi tìm một nơi thật cao cùng nhau ngắm trăng, đếm sao.
Từ trên trời nhìn xuống Hà thành, Gia Như phú bà than thở: “Thật đẹp a, nếu chúng ta đi sớm hơn có lẽ sẽ còn đẹp hơn nữa.” - Đường phố tuy còn sáng đèn nhưng đã thưa người khiến cho cô khá là tiếc nuối.
Chính Nam không nói gì mà nắm lấy tay Gia Như phú bà rồi chậm rãi bay từ thành đông sang thành tây, từ thành nam sang thành bắc, từ trên cao nhìn ngắm kiến trúc, ngắm đường phố, ngắm những con người tất bật trong màn đêm dần đậm hơn.
Hai người nắm tay nhau tăng tốc bay vút về phía Vạn Tượng Sâm Lâm, không chút hay biết phía sau có một bóng đen một mực giữ khoảng cách với hai người.
…
Trên một mỏm đá lưng chừng núi, Chính Nam và Gia Như phú bà ngồi dựa lưng vào nhau ngắm trăng và sao, gió núi hiu hiu làm mái tóc hai người liên tục phấp phới.
“Thật yên bình a.” - Gia Như phú bà cảm khái, cô cởi mặt nạ ra hít một hơi gió núi, lành lạnh nhưng trong lành, mang theo mùi hoa cỏ.
Chính Nam tháo xuống mặt nạ, cười nói: “Đúng vậy. Em nói, chúng ta ở đây nhìn mặt trăng, có khi nào trên đó cũng có người đang nhìn chúng ta không?”
Gia Như phú bà giọng đầy hứng thú nói: “Có thể a, dù sao chúng ta sống được ở đây, người khác cũng có thể ở trên đó sống được chứ!?”
Chính Nam xoay người ôm cô vào lòng, lại gõ nhẹ vào đầu cô nói: “Không có đâu, trên mặt trăng không có cây, không có nước, sống thế nào được.”
Gia Như phú bà cười ngọt ngào rúc vào lòng hắn, thì thầm: “Vậy anh nói trong vô số ngôi sao kia có nơi nào giống chúng ta ở đây, có cây, có nước, có người không?”
Chính Nam ánh mắt thâm thúy: “Có chứ, thậm chí còn không ít nơi giống chúng ta nơi này đâu.
Thế nhưng mà muốn gặp được nhau lại là khó khăn rất nhiều.”
Gia Như phú bà hỏi: “Khó khăn như thế nào? Không phải là cứ bay thẳng là tới a?”
Chính Nam cười lắc đầu: “Dễ dàng như vậy thì Đại Thừa Kỳ đại năng tại sao còn phải ở lại đây rồi chậm rãi chết đi, nếu rời đi được họ sẽ rời đi tìm cơ hội đột phá tiếp rồi.”
Gia Như phú bà suy nghĩ một lát rồi gật đầu đồng ý: “Cũng đúng. Mà không biết phía trên Đại Thừa Kỳ còn có cảnh giới cao hơn không nhỉ?”
Chính Nam xoa đầu Gia Như phú bà cười nói: “Có chứ, cha mẹ anh chính là đột phá Đại Thừa Kỳ mới bị Thiên Đạo cưỡng ép truyền tống đi đấy thôi.” - Nói tới cha mẹ, hắn lại có chút không vui, cả hai đời cha mẹ hắn đều chưa trả được chút hiếu nào.
Gia Như phú bà tò mò: “Phía trên Đại Thừa Kỳ a? Cảnh giới ấy gọi là gì?”
Chính Nam buột miệng: “Gọi là Tiên…”
Trang bỗng nhiên nhảy ra ngắt lời hắn: “Ký chủ, nói bậy sẽ bị Thiên Đạo phát hiện. Ký chủ không muốn sớm độ kiếp chứ?”
Chính Nam lau mồ hôi, xém chút lỡ miệng bị sét đánh. Hắn trả lời Gia Như phú bà: “Không thể nói ra, nếu không sẽ mang tới tai họa.”
Gia Như phú bà cũng không hỏi nữa mà im lặng ngắm trăng sao. Lát sau cô khẽ nói: “Anh...Em lạnh.” - Khuôn mặt cô cũng hồng hào bởi vì lý do này hơi bị… chuối.
Chính Nam trong lòng nhổ nước bọt: “Nguyên Anh Kỳ bị gió núi thổi lạnh? Anh ít đọc sách, cô đừng có lừa anh.” - Ngoài mặt hắn vẫn mỉm cười, vòng tay ôm cô chặt vào lòng nói: “Dựa vào anh cho đỡ lạnh.”
Tựa vào vai anh a!
Gia Như phú bà cười ngọt ngào, cô chính là giả vờ nhõng nhẽo thôi, cảm giác được chiều chuộng rất tốt a.
Hừ!
Bỗng nhiên, phía sau hai người phát ra một tiếng hừ lạnh!
Chính Nam và Gia Như phú bà nhanh chóng đeo lên mặt nạ rồi bật dậy là tư thế phòng ngự.
“Không thần sứ, Bắc Đẩu thần sứ, trùng hợp quá nhỉ!?”
Từ phía sau một tảng đá lớn bước ra một người, cũng áo dài đen hoa văn mây đỏ, mặt nạ trắng khắc chìm chữ Hắc, châm chọc nói: “Hai người cũng ở đây ngắm sao à?”
Chính Nam hai mắt đen thui, hôm nay bị bắt quả tang hai lần, thật sự không phải là ngày lành.
Gia Như phú bà nhìn ra là người mình thì thở phào một hơi, cô truyền âm cho Chính Nam: “Hắc thần sứ? Hắc cái gì vậy anh?”
Chính Nam truyền âm: “Hắc Vô Thường á, mạnh hơn anh và em nhiều, đừng manh động.” - Ngoài mặt hắn giả vờ cool ngầu nói: “Hắc Vô Thường thần sứ a, tối nay… cô có hứng thú ra ngoài ngắm sao cơ à? Hôm nay… trăng đẹp quá ha!?”
Tú Anh phú bà truyền âm: “Hứng thú cái rắm! Ném công việc ở Hồ Tây cho tôi làm, ra ngoài hẹn hò với gái. Nếu không phải tôi vô tình nhìn thấy anh bay vút qua bầu trời chắc là vẫn phải ở nhà tiếp tục ngu ngốc làm cu li a.” - Ngoài mặt cô vẫn bình tĩnh nói: “Không có hứng thú, đi ngang qua phát hiện nơi này có người nên tới xem thử, không phá vỡ không khí của hai người chứ?”
“Không sao.” - Chính Nam đang muốn trả lời nhưng Gia Như phú bà đã cướp lời trước: “Hắc Vô Thường thần sứ đúng không? Chúng ta tới so chiêu một chút chứ?”
Chính Nam mộng bức, hắn vừa mới nói người này rất mạnh, Gia Như phú bà lại nhảy ra muốn so chiêu, đây là muốn náo thành cái gì a!
“Bắc Đẩu, em đừng…”
Chính Nam muốn can ngăn nhưng bị Gia Như phú bà cản lại: “Anh không cần lo lắng, chỉ là thử tay một chút, điểm đến là ngừng. Cô nói đúng không, Hắc Vô Thường thần sứ?”
Danh sách chương