Trình Kiều Ân nói tiếp:"Anh có biết những năm qua em sống như thế nào không? Em rất hối hận về những gì mình làm."

- "Vậy em có biết những năm qua tôi sống như thế nào không?" Anh hỏi lại, ánh mắt trầm ngâm:"Tôi giờ đã bỏ qua mọi chuyện năm xưa rồi, chúng ta giờ mang danh nghĩa là anh em, đừng lôi chuyện quá khứ ra nói nữa."

Trình Kiều Ân lắc đầu, tiến về phía anh một bước rồi ôm trầm lấy anh, khuôn mặt áp sát vào lồng ngực anh.

- "Lam, em chưa bao giờ chấp nhận việc chúng ta là anh em, em yêu anh và anh vẫn còn yêu em, đúng không?"

Ánh mắt anh xa xăm, hơi thở có chút nặng nề, cô gái này là người con gái anh yêu vào năm mười lăm tuổi, cùng trải qua những gì đẹp đẽ nhất của mối tình đầu, đối với bản thân ai cũng vậy, mối tình đầu là mối tình mà mình khắc cốt ghi tâm nhất.

- "Tiểu Ân, thời gian đã thay đổi tất cả, chúng ta không thể làm được gì đâu." Giọng anh nhỏ nhẹ, trầm thấp, trong không gian yên tĩnh nghe thật lắng động.

Lâm gia...

Hoắc Thuyến và Lâm Mạn Ninh ngồi một bên, đối diện là mẹ Lâm, trên ghế kia là cha Lâm. Cha Lâm vui vẻ nói.

- "Tiểu Thuyến thật không ngờ bây giờ đã lớn nhanh như thế, lại còn rất đẹp trai và thành đạt. Chú chúc mừng con nhé, con như vậy cha mẹ ở trên trời sẽ vui mừng vì con lắm."

Hoắc Thuyến cười, nâng ly rượu lên:"Con được như ngày hôm nay đều là nhờ vào năm đó có cô chú Lâm cưu mang, thật không có gì đền đáp nổi công ơn của hai vị tiền bối."

- "Không có gì, con cháu trong nhà, ta giúp là chuyện bình thường thôi."

Lâm Mạn Ninh nói:"Cha, trong công ty cha có người nào xinh đẹp giỏi giang mau giới thiệu cho anh ấy đi, con thấy bây giờ anh ấy nên lập gia đình rồi đấy."

- "Phải, con bé này lâu lâu nói cũng đúng lắm, Tiểu Thuyến, cô có vài người bạn có con gái gần tuổi con, xinh đẹp và giỏi giang, con thích hình mẫu như thế nào cứ nói ra, để ta tìm giúp con." Mẹ Lâm nói.

Cha Lâm gật đầu:"Ừ, đúng lắm."

- "Cháu vẫn chưa nghĩ đến chuyện đó, cháu đang chờ một người lớn lên khi cô ấy trưởng thành cháu sẽ nghĩ đến chuyện đó." Hoắc Thuyến nói, ánh mắt tràn ngập vẻ cưng chiều.

Mẹ Lâm cười:"Ra là đã có mục tiêu rồi, ai mà được cháu nhìn phải may mắn lắm."

Cha Lâm gật đầu:"Nhưng đợi người đó trưởng thành sao? Vậy con đang yêu một cô bé à?"

Lâm Mạn Ninh tất nhiên hiểu người Hoắc Thuyến nói là ai. Cô cười gượng.

Hoắc Thuyến mỉm cười:"Cô ấy rất trẻ con, cháu chỉ là đợi cô ấy lớn vẻ bề ngoài, còn tâm hồn cháu vẫn thích cô ấy mãi như vậy."

Bữa cơm trôi qua tràn ngập vui vẻ, cuộc nói chuyện xôn xao diễn ra đến khuya.

Mười giờ hơn, cha Lâm tiễn Hoắc Thuyến về, rồi ông đi lên phòng ngủ, Lâm Mạn Ninh đi lên phòng thì bị mẹ cô kéo lại.

- "Tiểu Ninh, người bạn đó của con thế nào rồi? Hôm qua hai đứa đi chơi vui vẻ chứ? Mẹ thấy cậu ta rất được, con lo mà giữ cho chặt nhé!."

Chết rồi, giờ cô mới nhớ ra tên Hắc biến thái nói với cô sẽ đón cô đi học về, nhưng giờ...

Nếu vậy thì cô là người có lỗi sao? Lâm Mạn Ninh áy náy nói.

- "Sáng nay tụi con có hẹn mà gặp anh Tiểu Thuyến nên đã về ngay đây, bỏ lỡ cuộc hẹn rồi."

Mẹ Lâm ngạc nhiên nói:"Hả? Vậy được sao? Con bé này, cậu ấy hoàn hảo như vậy, con lại không biết đường giữ, mẹ không biết đâu, mẹ đã chấm cậu ấy làm con rể rồi, nếu con không lấy cậu ấy thì đừng trách mẹ."

Lâm Mạn Ninh cau có nói:"Mẹ, con đã nói con và tên đó chỉ là bạn bè bình thường mà".

Mẹ Lâm quay người bước lên phòng, bỏ lại một câu:"Mẹ không biết đâu, mẹ đã chấm cậu ấy ròi, lo mà giữ cho chặt."

Lâm Mạn Ninh ỉu xìu quay người đi lên lầu, cô cầm một bộ váy ngủ rồi đi vào phòng tắm. Xả một bồn nước ấm rồi vào trong ngồi, cô lấy sữa tắm xoa lên cơ thể mình.

Chắc tên đó cũng quên hẹn với cô rồi, sẽ không đến đón cô đâu. Không đúng, lần trước hẹn vẫn còn nhớ, lần này không có lí do gì mà quên, nếu vậy cô có lỗi rồi.

- "Hắc biến thái à Hắc biến thái, chú đừng giận tôi, tôi cũng chẳng muốn cho chú leo cây đâu."

Cô ảo nảo dội sạch cơ thể rồi mặc quần áo vào đi ra ngoài, vừa mới mở cánh cửa phòng tắm ra cô đã thấy một bóng đen từ ngoài lao vào. Cũng may tim cô rất tốt nên không vì thế mà hoảng sợ.

Hắc Bạch Lam leo tường nhảy qua cửa sổ vào phòng cô, anh nhìn cô đang đứng trước cửa phòng tắm.

- "Vật nhỏ, em được lắm, hôm nay để tôi đợi em tận ba mươi phút, em rất vui có phải không?"

Lâm Mạn Ninh cười cười:"Chú, tôi thật sự không cố ý đâu, xin lỗi nhé! Nhưng lần sau chú có thể đừng nhảy qua cửa sổ vào phòng tôi có được không?"

- "Tại sao?" Anh hỏi.

Lâm Mạn Ninh đi về phía anh:"Nhỡ đâu tôi đang làm gì đó bị chú bắt gặp được thì sao?"

- "Bắt gặp em đang xem phim cấm? Hay thay quần áo? Hoặn là làm chuyện gì đó mờ ám?"

Lâm Mạn Ninh bĩu môi:"Dù sao đây cũng là phòng tôi chú không nên tùy tiện như thế."

Hắc Bạch Lam mỉm cười kéo cô vào trong ngực, cúi đầu hôn lên môi cô. Lâm Mạn Ninh nhất thời bất ngờ, mở to mắt nhìn anh, lưỡi anh cạy hàm răng cô ra, đi vào quấn lấy lưỡi cô.

- "Ưm..."

Nụ hôn đầy nóng bỏng, Lâm Mạn Ninh thở gấp, cố gắng bám vào người anh để làm điểm tựa, nụ hôn của anh khi nào cũng thành công quét sạch lí trí của cô. Hôn đến loạn nhịp hơi thở Hắc Bạch Lam mới buông cô ra.

Lâm Mạn Ninh khẽ hít thở, cô cau mày:"Trên người chú có mùi nước hoa của phụ nữ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện