Ông Hắc cau mày:"Thái độ gì vậy? Tiểu Ân là em gái con, con nỡ lòng nhìn nó chết oan vậy sao?"
- "Chết oan, ông đã quên những gì cảnh sát nói sao? Tiểu Ân là tự sát, không phải bị hại."
Ông Hắc lớn tiếng nói:"Tự sát? Cũng chưa chắc gì, con bé đang yên đang lành sao lại đi tự sát?"
Hắc Bạch Lam cười lạnh:"Tại sao ngày xưa mẹ tôi mất, ông không tỏ thái độ như vậy? Trịnh Kiều Ân tự sát cũng như năm xưa mẹ tôi mất, tôi cũng không cầu xin ông điều gì, nên giờ tôi không muốn liên quan gì đến chuyện này."
- "Mẹ mày là do bệnh nên mất."
- "Ông im đi, có bao giờ ông nghĩ lại tại sao mẹ tôi lại mất chưa? Nếu năm xưa ông không ngoại tình, nếu năm xưa ông không độc ác đánh đuổi mẹ tôi, nếu năm xưa ông không tàn nhẫn thì bà ấy đã không mất, ông không có quyền nói như vậy." Anh lớn tiếng nói lại.
Hắc Bạch Lam lạnh lùng nói tiếp:"Ông lo lắng cho bà ta sẽ buồn vì mất mất đi con gái sao? Rốt cuộc ông có từng xem tôi là con trai chưa?".
- "Nếu không xem mày là con trai vậy năm xưa tao nuôi dưỡng mày là vì chuyện gì?" Ông Hắc hỏi lại.
Hắc Bạch Lam cười lạnh:"Còn không phải vì ông sợ tài sản này sẽ rơi vào người ngoài sao? Chưa có người cha nào độc ác như ông, những chuyện ông làm, dù có chết tôi cũng không quên."
- "Tôi thấy ghế tởm dòng máu đang chảy trong người mình, thật sự." Anh nói rồi bước ra ngoài.
Lần nào cũng vậy, bố con anh rất lâu mới gặp nhau một lần, nhưng lần nào gặp cũng cải nhau.
Mẹ kế vuốt ngực ông Hắc:"Ông ơi, ông đừng kích đôing, tôi biết ông lo cho tôi, để tôi ra nói chuyện với Tiểu Lam."
Ông Hắc thở dài:"Những lời tôi nói nó còn không nghe, bà làm sao mà nói được."
Mẹ kế gật đầu rồi đi ra ngoài, chạy đến chỗ xe của Hắc Bạch Lam. Anh chuẩn bị nhấn ga rời đi thì mẹ kế gõ cửa kính xe.
- "Tiểu Lam, ta có chuyện muốn nói với con."
Hắc Bạch Lam cười lạnh rồi bước xuống xe:"Có chuyện gì mà phải tốn công chạy ra ngoài đây vậy mẹ kế?"
Trịnh Tâm Như ngập ngừng nói:"Tiểu Lam, con có thể sai người điều tra chuyện của Tiểu Ân được không? Con bé thật sự không phải tự sát đâu, nó sẽ không ngu ngốc đến vậy."
Hắc Bạch Lam cười lạnh:"Chứ không phải bà sợ Trịnh Kiều Ân làm hỏng kế hoạch của bà nên ra tay trừ khử cô ta trước sao? Bà cũng giả tạo quá rồi đấy".
- "Con..con nói gì vậy chứ?" Mẹ kế ngập ngừng hỏi.
Hắc Bạch Lam lạnh lùng nói:"Những chuyện bà làm, trời đang nhìn, đất đang thấu, ngay cả tôi cũng có thể đoán ra, Trịnh Kiều Ân gần đây không chịu nghe lời bà nên bà muốn ra tay trừ khử chính em ruột mình."
Trịnh Tâm Như bị nói trúng tim đen liền lo sợ lùi ra sau, dạo gần đây Trịnh Kiều Ân toàn làm hỏng kế hoạch của bà nên bà rất tức giận, cô ta lại biết quá nhiều bí mất, sống một ngày chỉ khiến bà lo sợ, nên đã có ý định ra tay, nhưng chưa kịp ra tay thì đã tự sát.
Hắc Bạch Lam cười lạnh:"Tôi chỉ nói vậy thôi, tốt nhất bà nên biết điều dừng lại, bố tôi có mệnh hệ gì, bà sống không yên đâu."
Nói rồi anh lạnh lùng bước lên xe, nhấn ga rời khỏi biệt thự.
Tối đến, tại Lâm gia...
Lâm Mạn Ninh ăn cơm cùng cha mẹ Lâm rồi lên phòng học bài, lúc này mẹ Lâm dưới lầu gọi lên.
- "Mạn Ninh, Tiểu Thuyến đến nhà chơi đấy, xuống đây một lát đi."
Lâm Mạn Ninh cau mày, cô đặt quyển sách xuống rồi đi ra khỏi phòng, Hoắc Thuyến nhìn thấy cô liền chạy đến ôm chầm lấy Lâm Mạn Ninh.
- "Mạn Ninh, rốt cuộc cũng gặp được em rồi, ba ngày nay em làm anh lo quá, rốt cuộc em đã đi đâu vậy?"
Lâm Mạn Ninh khẽ đẩy anh ra, cha mẹ Lâm nhìn nhau, ánh mắt có chút khác lạ, cô nói.
- "Em ở nhà của một người bạn, anh bận như vậy mà vẫn đến đây sao?"
Hoắc Thuyến mỉm cười:"Đến gặp em, dù bận cũng thành rảnh."
- "Thôi, anh nói chuyện với cha mẹ em đi, em phải học bài đây, mai còn thi nữa."
Mẹ Lâm gật đầu:"Phải, ngày mai Tiểu Ninh phải thi học kì, con bé cần học bài, con nói chuyện với chúng ta là được rồi."
Hoắc Thuyến nói:"Hay là con lên kèm Tiểu Ninh học bài, dù sao bài nhiều, cũng có chỗ cô ấy không hiểu."
Cha Lâm gật đầu:"À, vậy con lên kèm con bé học giúp chú, nó dạo này học hành tụt dốc lắm."
Lâm Mạn Ninh đau khổ nhìn họ, cô không thích lắm không gian chỉ có hai người họ. Anh và cô lên phòng rồi, cha Lâm và mẹ Lâm nói nhỏ.
- "Ông có thấy Tiểu Thuyến dạo gần đây rất khác với Tiểu Ninh không?"
Cha Lâm gật đầu:"Tôi cũng thấy vậy, ngày trước nó có nói đã có người trong lòng, nếu nghĩ kĩ lại, người đó rất có thể là Tiểu Ninh nhà chúng ta."
- "Phải, nhưng tôi chỉ xem nó là con cháu trong nhà, không muốn nó trở thành con rể đâu."
Cha Lâm gật đầu:"Từ giờ phải hạn chế cho hai đứa gặp nhau, mà Tiểu Lam dạo này không đến đây sao? Cẩn thận tuột mất nó đấy."
- "Ông yên tâm, tôi đã chấm nó làm con rể rồi, có chạy đằng trời."
Cha Lâm nghiêm mặt:"Vẫn bạo dạn như ngày xưa."
- "Chứ sao? Không bao dạn như vậy, ngày xưa có mà ông chạy thoát rồi, không bạo dạn thì làm sao kiếm được con rể tốt như vậy."
Hai ông bà nhìn nhau cười đầy đen tối.
- "Chết oan, ông đã quên những gì cảnh sát nói sao? Tiểu Ân là tự sát, không phải bị hại."
Ông Hắc lớn tiếng nói:"Tự sát? Cũng chưa chắc gì, con bé đang yên đang lành sao lại đi tự sát?"
Hắc Bạch Lam cười lạnh:"Tại sao ngày xưa mẹ tôi mất, ông không tỏ thái độ như vậy? Trịnh Kiều Ân tự sát cũng như năm xưa mẹ tôi mất, tôi cũng không cầu xin ông điều gì, nên giờ tôi không muốn liên quan gì đến chuyện này."
- "Mẹ mày là do bệnh nên mất."
- "Ông im đi, có bao giờ ông nghĩ lại tại sao mẹ tôi lại mất chưa? Nếu năm xưa ông không ngoại tình, nếu năm xưa ông không độc ác đánh đuổi mẹ tôi, nếu năm xưa ông không tàn nhẫn thì bà ấy đã không mất, ông không có quyền nói như vậy." Anh lớn tiếng nói lại.
Hắc Bạch Lam lạnh lùng nói tiếp:"Ông lo lắng cho bà ta sẽ buồn vì mất mất đi con gái sao? Rốt cuộc ông có từng xem tôi là con trai chưa?".
- "Nếu không xem mày là con trai vậy năm xưa tao nuôi dưỡng mày là vì chuyện gì?" Ông Hắc hỏi lại.
Hắc Bạch Lam cười lạnh:"Còn không phải vì ông sợ tài sản này sẽ rơi vào người ngoài sao? Chưa có người cha nào độc ác như ông, những chuyện ông làm, dù có chết tôi cũng không quên."
- "Tôi thấy ghế tởm dòng máu đang chảy trong người mình, thật sự." Anh nói rồi bước ra ngoài.
Lần nào cũng vậy, bố con anh rất lâu mới gặp nhau một lần, nhưng lần nào gặp cũng cải nhau.
Mẹ kế vuốt ngực ông Hắc:"Ông ơi, ông đừng kích đôing, tôi biết ông lo cho tôi, để tôi ra nói chuyện với Tiểu Lam."
Ông Hắc thở dài:"Những lời tôi nói nó còn không nghe, bà làm sao mà nói được."
Mẹ kế gật đầu rồi đi ra ngoài, chạy đến chỗ xe của Hắc Bạch Lam. Anh chuẩn bị nhấn ga rời đi thì mẹ kế gõ cửa kính xe.
- "Tiểu Lam, ta có chuyện muốn nói với con."
Hắc Bạch Lam cười lạnh rồi bước xuống xe:"Có chuyện gì mà phải tốn công chạy ra ngoài đây vậy mẹ kế?"
Trịnh Tâm Như ngập ngừng nói:"Tiểu Lam, con có thể sai người điều tra chuyện của Tiểu Ân được không? Con bé thật sự không phải tự sát đâu, nó sẽ không ngu ngốc đến vậy."
Hắc Bạch Lam cười lạnh:"Chứ không phải bà sợ Trịnh Kiều Ân làm hỏng kế hoạch của bà nên ra tay trừ khử cô ta trước sao? Bà cũng giả tạo quá rồi đấy".
- "Con..con nói gì vậy chứ?" Mẹ kế ngập ngừng hỏi.
Hắc Bạch Lam lạnh lùng nói:"Những chuyện bà làm, trời đang nhìn, đất đang thấu, ngay cả tôi cũng có thể đoán ra, Trịnh Kiều Ân gần đây không chịu nghe lời bà nên bà muốn ra tay trừ khử chính em ruột mình."
Trịnh Tâm Như bị nói trúng tim đen liền lo sợ lùi ra sau, dạo gần đây Trịnh Kiều Ân toàn làm hỏng kế hoạch của bà nên bà rất tức giận, cô ta lại biết quá nhiều bí mất, sống một ngày chỉ khiến bà lo sợ, nên đã có ý định ra tay, nhưng chưa kịp ra tay thì đã tự sát.
Hắc Bạch Lam cười lạnh:"Tôi chỉ nói vậy thôi, tốt nhất bà nên biết điều dừng lại, bố tôi có mệnh hệ gì, bà sống không yên đâu."
Nói rồi anh lạnh lùng bước lên xe, nhấn ga rời khỏi biệt thự.
Tối đến, tại Lâm gia...
Lâm Mạn Ninh ăn cơm cùng cha mẹ Lâm rồi lên phòng học bài, lúc này mẹ Lâm dưới lầu gọi lên.
- "Mạn Ninh, Tiểu Thuyến đến nhà chơi đấy, xuống đây một lát đi."
Lâm Mạn Ninh cau mày, cô đặt quyển sách xuống rồi đi ra khỏi phòng, Hoắc Thuyến nhìn thấy cô liền chạy đến ôm chầm lấy Lâm Mạn Ninh.
- "Mạn Ninh, rốt cuộc cũng gặp được em rồi, ba ngày nay em làm anh lo quá, rốt cuộc em đã đi đâu vậy?"
Lâm Mạn Ninh khẽ đẩy anh ra, cha mẹ Lâm nhìn nhau, ánh mắt có chút khác lạ, cô nói.
- "Em ở nhà của một người bạn, anh bận như vậy mà vẫn đến đây sao?"
Hoắc Thuyến mỉm cười:"Đến gặp em, dù bận cũng thành rảnh."
- "Thôi, anh nói chuyện với cha mẹ em đi, em phải học bài đây, mai còn thi nữa."
Mẹ Lâm gật đầu:"Phải, ngày mai Tiểu Ninh phải thi học kì, con bé cần học bài, con nói chuyện với chúng ta là được rồi."
Hoắc Thuyến nói:"Hay là con lên kèm Tiểu Ninh học bài, dù sao bài nhiều, cũng có chỗ cô ấy không hiểu."
Cha Lâm gật đầu:"À, vậy con lên kèm con bé học giúp chú, nó dạo này học hành tụt dốc lắm."
Lâm Mạn Ninh đau khổ nhìn họ, cô không thích lắm không gian chỉ có hai người họ. Anh và cô lên phòng rồi, cha Lâm và mẹ Lâm nói nhỏ.
- "Ông có thấy Tiểu Thuyến dạo gần đây rất khác với Tiểu Ninh không?"
Cha Lâm gật đầu:"Tôi cũng thấy vậy, ngày trước nó có nói đã có người trong lòng, nếu nghĩ kĩ lại, người đó rất có thể là Tiểu Ninh nhà chúng ta."
- "Phải, nhưng tôi chỉ xem nó là con cháu trong nhà, không muốn nó trở thành con rể đâu."
Cha Lâm gật đầu:"Từ giờ phải hạn chế cho hai đứa gặp nhau, mà Tiểu Lam dạo này không đến đây sao? Cẩn thận tuột mất nó đấy."
- "Ông yên tâm, tôi đã chấm nó làm con rể rồi, có chạy đằng trời."
Cha Lâm nghiêm mặt:"Vẫn bạo dạn như ngày xưa."
- "Chứ sao? Không bao dạn như vậy, ngày xưa có mà ông chạy thoát rồi, không bạo dạn thì làm sao kiếm được con rể tốt như vậy."
Hai ông bà nhìn nhau cười đầy đen tối.
Danh sách chương