Lâm Mạn Ninh bắt một chiếc taxi đi đến biệt thự của Hắc Bạch Lam, cô bước xuống xe trả tiền rồi đi đến trước cổng.

Hai người vệ sĩ ở cổng thấy cô đến liền giơ tay chắn ngang lại, một người nói.

- "Xin lỗi tiểu thư, cô không thể vào".

Lâm Mạn Ninh lùi ra sau, hỏi:"Tại sao tôi không thể vào?"

- "Lão nhị của chúng tôi đã nói những người chưa có sự cho phép của ngài ấy đều không được đặt chân vào đây." Tên kia nói với Lâm Mạn Ninh.

Lâm Mạn Ninh khoanh tay lại:"Được, các người giỏi lắm. Anh gọi điện cho hắn bảo có người tên là Lâm Mạn Ninh muốn gặp."

Hai tên nhìn nhau, cô gái này vừa gọi lão nhị của mình là "hắn" sao? Đây là lần đầu tiên họ thấy người phụ nữ ngông cuồng như vậy? Phải chăng đã chán sống rồi?"

Lâm Mạn Ninh hất cằm:"Sao hả? Hai anh không nghe tôi nói gì sao? Mau gọi cho hắn đi."

Tên kia gật đầu, người còn lại liền lấy điện thoại ra. Hắn cung kính nói.

- "Lão nhị, trước cổng có vị tiểu thư tên là Lâm Mạn Ninh muốn gặp ngài."

- "..."

Hắn gật đầu:"Vâng, tôi hiểu rồi ạ."

Hắn cất điện thoại rồi nói với Lâm Mạn Ninh:"Tiểu thư, mời cô vào trong. Vừa rồi có gì thất lễ mong cô bỏ qua."

Lâm mạn Ninh đi ngang qua họ, còn cố tình cau mày làm mặt xấu với hai tên đó.

Cô đi vào trong nhà, người giúp việc liền nhận ra cô, họ cúi đầu chào:"Tiểu thư."

- "Họ Hắc nhà các người đang ở đâu?" Lâm Mạn Ninh hỏi.

Mấy người giúp việc nhìn nhau, "họ Hắc" sao? Vị tiểu thư này chắc chắn đã chê cuộc sống quá dài.

- "Hắc thiếu gia đang trên phòng ngủ ạ." Một người nói.

Lâm Mạn Ninh đi lên cầu thang, từng bước mạnh mẽ, hừ, dám khiến cô phải về nhà ở sao? Tên già biến thái này, cô sẽ xử đẹp hắn ta.

"Rầm" Lâm Mạn Ninh dùng lực đá cánh cửa đang khép hờ ra. Cô cau có.

- "Hắc biến thái, chú ra đây cho tôi." Cô nói rồi nhìn xung quanh, ơ? Sao trong đây không có ai? Cô nhìn về phía phòng tắm, Lâm Mạn Ninh không chần chừ gì mà bước về phía đó, cô đưa tay mở cánh cửa ra.

- "Hắc biến thái, tôi nói cho chú biết, chú không được làm phiền tôi nữa." Lâm Mạn Ninh mặc kệ Hắc Bạch Lam vừa tắm xong, trên người chỉ quấn một chiếc khăn.

Hắc Bạch Lam quay lại nhìn cô, mỉm cười:"Cô bé, chào mừng em đến với căn nhà này lần thứ hai."

Lâm Mạn Ninh đi về phía anh, cô dùng ngón tay chỉ vào ngực anh.

- "Hắc biến thái, chú biết mình đã làm gì không hả? Tôi bị chú lấy đi lần đầu tiên trong khi tôi chỉ mới mười bảy tuổi, tôi chẳng kiện hay đòi chú bồi thường thì thôi đi, tại sao chú lại còn tìm tôi?"

Hắc Bạch Lam vẫn chăm chú nhìn cái miệng nhỏ nhỏ của cô, Lâm Mạn Ninh tức giận nói.

- "Tất cả là tại chú, nếu không phải chú thì tôi đã không phải về nhà ở, Hắc biến thái, chú thật quá khốn nạn." 

Hắc Bạch Lam cau mày:"Em vừa nói gì? Tôi khốn nạn?"

Lâm Mạn Ninh chống nạnh:"Phải, chú là Hắc biến thái, Hắc khốn nạn."

Hắc Bạch Lam ép sát thân thể cô vào tường, bàn tay càn rỡ đặt lên hông cô:"Tôi sẽ cho em biết tôi biến thái hơn những gì em nghĩ."

Lâm Mạn Ninh đứng hình, vật nóng ấm bên dưới đang cạ vào nơi yếu ớt của cô, từng cơ ngực cơ bụng của anh gần cô trong gang tấc, đẹp quá, quyến rũ quá.

Lâm Mạn Ninh lắc đầu, không được, cô đến đây là để xử tên này, không thể để hắn quyến rũ cô được.

- "Chú tránh ra, chú biến thái như thế nào thì tôi đã biết rõ rồi." Lâm Mạn Ninh nói, ánh mắt dán chặt vào lồng ngực anh, đẹp quá, sờ vào chắc cứng lắm.

Hắc Bạch Lam tất nhiên không bỏ qua ánh mắt của cô, anh càng áp sát vào thân thể cô hơn:"Làm sao mà em có thể biết hết được chứ? Bảo bối."

Lâm Mạn Ninh lắc đầu, không đươc, không được, không thể được, cô cắn mạnh lên ngực anh.

- "A.." Hắc Bạch Lam không kìm được mà la lên một tiếng.

Lâm Mạn Ninh mở miệng ra, trên ngực anh nhanh chóng hằn lên dấu răng.

Lâm Mạn Ninh nói:"Đồ biến thái." Nói rồi Lâm Mạn Ninh bỏ chạy ra ngoài.

Hắc Bạch Lam đặt tay lên ngực mình, vật nhỏ này cùng dùng lực quá đi, đau chết anh. Lâm Mạn Ninh chạy ra khỏi cổng liền bị hai tên vệ sĩ chặn lại.

- "Tiểu thư, lão nhị nói chúng tôi dặn không được để cô rời đi."

Lâm Mạn Ninh cau mày:"Các người bị biến thái giống nhau sao? Tránh ra."

Hai tên vệ sĩ vẫn nhất quyết giữ cô lại:"Tiểu thư, chúng tôi chỉ làm theo lệnh, có gì không vừa lòng cô cứ lên nói với lão nhị."

Lâm Mạn Ninh lườm hắn rồi đi lên phòng, Hắc Bạch Lam đang ngồi nhàn nhã ở ghế sofa uống rượu, anh như thể biết chắc chắn cô sẽ đi lên tìm anh.

Lâm Mạn Ninh đi về phía anh:"Họ Hắc, chú mau bảo họ cho tôi về. Chú đừng quá đáng."

Hắc Bạch Lam đặt ly rượu xuống bàn:"Bảo bối, em cắn tôi rồi bỏ chạy như vậy sao? Ít nhất em phải làm gì đó để bù đắp cho tổn thương này của tôi chứ?"

- "Biến thái." Lâm Mạn Ninh chửi rồi ngồi xuống đối diện anh, cô nhìn lên đòng hồ treo tường, bây giờ đã chín giờ sáng, bố cô đi công tác, mẹ cô đi chơi với bạn đến sáu giờ mới về, không sao, ở đây thêm cũng được.

- "Tôi đói rồi, chú mau kêu người làm gì đó cho tôi đi." Cô mặc kệ lời anh, nhẹ giọng nói.

Hắc Bạch Lam mỉm cười:"Được."

Anh sai người chuẩn bị bữa ăn sáng cho cô, Lâm Mạn Ninh đi về phía giường, cô nằm ngang lên chiếc giường.

Tối qua đi về khuya, sáng nay chưa ngủ được bao nhiêu đã phải lên lớp học, thật sự quá buồn ngủ.

Hắc Bạch Lam đi về phía cô, anh ngồi xuống khiến cho chiếc giường lún xuống một khoảng.

- "Bảo bối, em còn nhớ chiếc giường này chứ?"

Lâm Mạn Ninh nhìn trần nhà:"Chiếc giường này có gì đặc biệt sao?"

- "Đêm hôm trước em và tôi cùng ân ái trên chiếc giường này cả một đêm, rất tuyệt vời." Anh mặt dày nói.

***

Chap sau có thịt nữa rồi:))
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện