“Suy nghĩ lại” của Cao Dật Phong khiến Tiểu Béo bất ngờ.

Ra khỏi trường thi, cô có chút thoải mái, dù sao cô cũng giỏi tiếng Anh, điểm khoa học tự nhiên đáng thương kia chỉ trông cậy vào tiếng Anh để bù vào thôi. Mới vừa trở lại lớp học, chủ nhiệm lớp hấp tấp đi tới, vừa thấy Tiểu Béo liền hỏi: “Hình Tuyết, em có biết Cao Dật Phong ở đâu không?”

“Ơ, em và cậu ấy không thi chung trường…”

“Cô biết, nhưng mà em ấy không đến thi.”

Tiểu Béo cảm thấy như bị gõ một gậy trên đầu, cô bực bội nói, “Cậu ấy sao vậy ạ?”

“Cô không rõ lắm, di động không ai tiếp. Cô lo em ấy xảy ra chuyện gì, nếu không tìm được, cô chỉ có thể liên lạc với phụ huynh của em ấy.”

Vừa nghe nói đến phụ huynh, Tiểu Béo không khỏi rùng mình. Bố của Cao Dật Phong tính tình nóng nảy, từ trước đến nay dạy dỗ con trai đều dùng bạo lực để giải quyết. Tiểu Béo vội vàng ngăn lại, “Cô Vương, để em giúp cô tìm trước, nếu lại không tìm thấy thì cô hẵng nói cho gia đình của cậu ấy.”

“Một tiếng nữa thôi.”

“Vâng ạ.”

Cô giáo đi rồi, Tiểu Béo gọi cho di động của Cao Dật Phong, mới vang hai tiếng thì đã tiếp máy, trong di động truyền đến tiếng say khướt, “A lô?”

“Cao Dật Phong, cậu uống rượu hả?”

“A lô? Tiểu Béo?”

“Ừ, là tớ, cậu đang ở đâu?”

“Tớ không biết.”

“…”

Cao Dật Phong ở trong một quán bar nhỏ hẻo lánh. Anh nằm sấp trên bàn, nhìn chằm chằm vào ly rượu trước mắt, cười dịu dàng, ánh mắt mê ly.

Tiểu Béo vừa vào cửa thì đã thấy anh, trái tim của cô như bị điện giật một cái, từ từ đi tới.

Làm gì chứ, Tiểu Béo nói với chính mình, làm gì mà quá tích cực thế. Trong tình bạn hơn mười năm của cô và Cao Dật Phong, cho dù anh có chuyện, anh không nói, đương nhiên anh có lý do không thể nói, cô không biết, không có nghĩa là cô không tin. Ngoại trừ chúc phúc thì cô còn có thể nói gì? Giận hờn cũng chẳng đi tới đâu…

Khinh bỉ mình một hồi, Tiểu Béo đi qua. Cao Dật Phong híp mắt cười với cô, thấp giọng gọi “Tiểu Béo” nhiều lần.

Đối với thanh âm của Cao Dật Phong, sức chống cự của Tiểu Béo là số không, tiếng nói trầm thấp trong trẻo này sau khi cố ý hạ thấp lại có ma lực hồn xiêu phách tán, Tiểu Béo không uống rượu, nhưng cô cảm thấy mình cũng say.

Tiểu Béo đi qua nhẹ nhàng đẩy anh một cái, “Cao Dật Phong, chúng ta đi thôi.”

Cao Dật Phong không mượn rượu làm càn, ngoan ngoãn đứng lên, tuỳ ý để Tiểu Béo dìu đi, khi hai người đang muốn rời đi, người phục vụ không vui, “Tính tiền…”

Tiểu Béo cười xin lỗi, ban nãy toàn bộ sự chú ý của cô đều đặt trên người Cao Dật Phong. Cô vừa định hỏi bao nhiêu tiền, Cao Dật Phong lại rất có khí phách mà đặt ví tiền trên quầy bar, “Tự lấy đi.”

Tiểu Béo dở khóc dở cười lấy tiền trong ví đưa cho người phục vụ, sau đó nhét ví vào trong túi quần của Cao Dật Phong, tay còn chưa rút ra, Cao Dật Phong lại đè tay cô, cười đến xinh đẹp, “Đừng sờ loạn!”

Tiểu Béo, “…” Vốn không có tâm tư này, nhưng ngài đè một cái như vậy, tôi không sờ cũng không được…

Cao Dật Phong say rượu là một chuyện hài, tửu lượng của anh rất tốt, uống rượu không dễ say, Tiểu Béo không biết lần này anh uống bao nhiêu, cũng không biết anh còn lại mấy phần lý trí, cô chìa một ngón tay ra thử anh, “Đây là mấy?”

Cao Dật Phong cười cười, không trả lời mà lại nắm tay cô. Tiểu Béo rút ra nhưng không được, sức lực của anh rất lớn. Có lẽ là vì uống nhiều, lòng bàn tay của anh thật nóng, vì vậy gương mặt của Tiểu Béo cũng bắt đầu nóng theo.

Hai người nắm tay nhau đi trên đường mà không có đích đến. Tiểu Béo rất may mắn Cao Dật Phong không uống đến nỗi hai chân mềm nhũn ra, bằng không cô thật không biết làm sao đưa anh về. Cao Dật Phong chỉ uống đến mức đầu óc không rõ ràng, anh nắm tay Tiểu Béo càm ràm lẩm bẩm, Tiểu Béo cũng ừ hử trả lời, hận không thể nhét anh vào trong túi rồi nhanh chóng cõng trở về.

Cao Dật Phong đột nhiên dừng lại, nhìn Tiểu Béo một cách nghiêm túc, “Tiểu Béo, tớ xin lỗi.”

“Hở?”

Cao Dật Phong: “Tớ làm rất nhiều chuyện không tốt đối với cậu.”

“Ví dụ như?”

“Tớ không phải người bạn tốt.”

Tiểu Béo thật áy náy, “Không phải, hôm đó tớ chỉ nói đùa thôi, cậu, cậu đừng tưởng thật.”

“Thật sao?”

“Người nên xin lỗi là tớ, tớ quá nhỏ nhen.”

“Tiểu Béo.”

“Hở?”

Cao Dật Phong thì thào gọi Tiểu Béo, đột nhiên kéo cô vào trong ngực, nhẹ nhàng ôm lấy.

Động tác này bất ngờ và mạnh mẽ, Tiểu Béo không kịp phản ứng đã rơi vào trong lồng ngực của Cao Dật Phong. Chỉ là một cái ôm, cô lại cảm thấy mình như bị anh vây quanh, trong ngực của anh, bờ vai của anh, cánh tay của anh…hơi thở của anh.

Tiểu Béo nhắm mắt lại, có chút mê muội.

Cao Dật Phong tựa sát bên tai cô, dùng cằm nhẹ nhàng cọ cổ cô. Anh dịu dàng nói: “Tiểu Béo, đừng ghét tớ.”

“Ừ, không ghét.”

“Đừng tránh tớ.”

“Ừ, không tránh.”

“Tiểu Béo…”

“Tớ nói này,” Tiểu Béo đẩy anh, “Cái kia ấy, nam nữ thụ thụ bất thân…”

Cao Dật Phong cười ha ha lặp lại: “Nữ…thụ…bất…thân?”

Ách, miễn cưỡng coi như đúng? Tiểu Béo gật đầu, đối với người uống rượu không thể yêu cầu quá cao.

Cao Dật Phong buông Tiểu Béo ra, nhìn cô chăm chú, anh nhoẻn miệng cười, “Nữ gầy, không hôn. Nữ béo, có thể hôn?”

“Hả?”

Không đợi cô phản ứng, Cao Dật Phong đã cúi đầu, nhanh chóng đặt một nụ hôn trên môi cô.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện