61.
Thụy Vương phủ chỉ cách tòa nhà Yến đại nhân vừa mua một bức tường ngăn, buổi tối sau khi người trong Vương phủ đã ngủ hết rồi, một bóng người cao lớn lặng yên không chút tiếng động đang trèo tường, vững vàng nhảy xuống hậu viện.
Yến đại nhân phủi phủi bụi đất dính trên người, thoáng nhíu mày, thầm nghĩ thủ vệ Vương phủ này lỏng lẻo quá rồi, hôm nào phải nhắc nhở tiểu Vương gia để y phòng ngừa cẩn thận mới được.
Yến đại nhân không tốn chút sức nào nhảy lên ngưỡng cửa sổ đi vào sương phòng của tiểu Vương gia, trong phòng đốt huân hương an thần thơm mát giúp ngủ ngon, đấy là do Xảo Xảo sợ tối đến tiểu Vương gia lạnh quá ngủ không ngon nên thêm vào, tiểu Vương gia hôm nào cũng phải ngửi mùi thơm ấy mới ngủ được.
Yến đại nhân đi đến bên cạnh, ngồi lên mép giường, không làm gì cả, chỉ nhìn bộ dáng ngủ say của tiểu Vương gia, nhìn thẳng đến lúc trời sắp sáng mới rời đi.
Từ ấy mỗi ngày lúc trời tối, Yến đại nhân đều sẽ xuất hiện trong phòng tiểu Vương gia.
Hắn phát hiện tiểu Vương gia ngủ không an phận, đôi lúc sẽ đấm đá quyền cước trong chăn, có đôi khi lại thương tâm nức nở nghẹn ngào.
Yến đại nhân ghé sát vào để nghe, ba chữ rõ ràng: Yến ca ca.
Trái tim Yến đại nhân như bị bóp nghẹt, hắn cận thận từng li từng tí xốc chăn tiểu Vương gia lên, nằm bên cạnh ôm chặt lấy y.
Hôm sau Xảo Xảo vào dọn phòng phát hiện, huân hương trong lư hương đã cháy hết từ lúc nào, Xảo Xảo mừng rỡ: “Xem ra gần đây tiểu Vương gia đã quen với khí hậu ở đây rồi, không có huân hương mà vẫn có thể ngủ rất ngon.”
Tiểu Vương gia ôm lò sưởi trong tay ngồi đầu giường, cười tủm tỉm không nói gì.
62.
Tối đến tiểu Vương gia lại gặp ác mộng, trong mơ là chuyện xảy ra ở nội cung đêm ấy.
Yến đại nhân ngã xuống trước mặt y, y cực sợ, còn sợ hơn so với việc biết mình có khả năng bị Hoàng đế diệt khẩu.
Y không do dự, dùng hết sức lực cõng Yến đại nhân lên vai, đạp tuyết lầy lội đi tới Thái y quán.
Ngày đó, con đường vốn chỉ cần một nén nhang, nhưng y đi mất gần một canh giờ (hai tiếng).
Trước đó bị Yến đại nhân đẩy ngã đã làm tổn thương đến chân, giờ phút này mỗi lần bước đi cổ chân sẽ truyền đến cảm giác đau đớn cả linh hồn, nhưng y không dám khóc, y sợ khóc rồi sẽ không còn đủ sức chống đỡ đến Thái y quán nữa.
Trên lưng y truyền ra một chút hô hấp yếu ớt, đó là cả thế giới của y, mặc dù y vừa biết rằng thế giới ấy không thuộc về mình.
Tiểu Vương gia đắm chìm trong giấc mộng khẽ nức nở, khóe mắt đổ lệ.
Tim Yến đại nhân lại như bị ai đâm, không cầm lòng được đặt môi lên ấn đường của tiểu Vương gia, nhẹ nhàng trấn an.
Xúc cảm ấm áp khiến cho tiểu Vương gia dần ngừng nức nở, nhưng Yến đại nhân lại không biết đủ, được một tấc lại muốn tiến một thước dời môi xuống, trượt qua mũi y, má y, rồi trực tiếp chiếm lấy môi y, cẩn thận mà hôn.
Tiểu Vương gia bị hôn đến tỉnh, mở to mắt nhìn hắn.
Yến đại nhân vẫn chưa thỏa mãn mà buông ra, dịu dàng gọi: “Tiểu Cửu…”
Tiểu Vương gia trầm mặt: “Hãy gọi ta là Vương gia, ngươi đây chính là bất kính.”
63.
Tiểu Vương gia nghiêm khắc tuyên bố trước mặt hắn, sau này không cho phép hắn tới đây nữa.
“Nếu vẫn tới thì sao?” Yến đại nhân hỏi.
Tiểu Vương gia vẫn chưa nghĩ ra câu trả lời, ấp úng nhưng vẫn giả bộ trừng mắt: “Tới nữa, ta… ta sẽ mang Vương phủ đi luôn!”
Tuy rằng không có uy lực gì, nhưng Yến đại nhân vẫn rất phối hợp mà nói: “Không dám.”
Hôm sau Yến đại nhân quả nhiên không xuất hiện nữa, ban ngày không gõ cửa, ban đêm cũng không tới bên giường.
Tiểu Vương gia ngủ không nổi, trong chăn lạnh quá, y gọi Xảo Xảo đốt lò sưởi.
Tiểu Vương gia núp trong chăn tự ôm lấy mình, nghĩ thầm hôm đó mình dữ như thế, chỉ sợ Yến đại nhân đã hồi kinh rồi.
Giữa trưa ngày thứ hai tiểu Vương gia mở cửa phòng, bên ngoài bay có một con bồ câu bay vào, bồ câu giương chân lên cho tiểu Vương gia, lộ ra một cuốn thư.
Tiểu Vương gia tháo xuống xem, trên thư viết: Hôm nay tuyết rơi rất nhiều, thời tiết giá lạnh, Vương gia cố gắng đừng ra ngoài. Yến Hằng.
Đến ngày thứ ba, bồ câu lại đưa đến một phong thư: Hôm nay ngoài Vương phủ có bán hồ lô, còn ngon hơn cả kinh thành, Vương gia có thể đi thử một lần. Yến Hằng.
Ngày thứ tư bồ câu lại bay tới, lần này bay hơi chậm, bay cao được chút lại hạ xuống hai phần, tiểu Vương gia còn tưởng bồ câu bị thương bèn vội vã xem xét, kết quả trông thấy trên đùi bồ câu bị buộc một mảnh gỗ, phía trên khắc một con thỏ nhỏ.
Thủ pháp chạm khắc có vẻ cứng nhắc quá, còn vụng về hơn đồ tiểu Vương gia sưu tầm trước đây, tiểu Vương gia đành bất đắc dĩ nhận lấy.
Đã đến ngày thứ năm, hôm nay bồ câu tới muộn hơn, tiểu Vương gia đợi đã lâu rồi, y vội vàng gỡ thư xuống, trên đó chỉ có bốn chữ:
Ta rất thích ngươi.
Thụy Vương phủ chỉ cách tòa nhà Yến đại nhân vừa mua một bức tường ngăn, buổi tối sau khi người trong Vương phủ đã ngủ hết rồi, một bóng người cao lớn lặng yên không chút tiếng động đang trèo tường, vững vàng nhảy xuống hậu viện.
Yến đại nhân phủi phủi bụi đất dính trên người, thoáng nhíu mày, thầm nghĩ thủ vệ Vương phủ này lỏng lẻo quá rồi, hôm nào phải nhắc nhở tiểu Vương gia để y phòng ngừa cẩn thận mới được.
Yến đại nhân không tốn chút sức nào nhảy lên ngưỡng cửa sổ đi vào sương phòng của tiểu Vương gia, trong phòng đốt huân hương an thần thơm mát giúp ngủ ngon, đấy là do Xảo Xảo sợ tối đến tiểu Vương gia lạnh quá ngủ không ngon nên thêm vào, tiểu Vương gia hôm nào cũng phải ngửi mùi thơm ấy mới ngủ được.
Yến đại nhân đi đến bên cạnh, ngồi lên mép giường, không làm gì cả, chỉ nhìn bộ dáng ngủ say của tiểu Vương gia, nhìn thẳng đến lúc trời sắp sáng mới rời đi.
Từ ấy mỗi ngày lúc trời tối, Yến đại nhân đều sẽ xuất hiện trong phòng tiểu Vương gia.
Hắn phát hiện tiểu Vương gia ngủ không an phận, đôi lúc sẽ đấm đá quyền cước trong chăn, có đôi khi lại thương tâm nức nở nghẹn ngào.
Yến đại nhân ghé sát vào để nghe, ba chữ rõ ràng: Yến ca ca.
Trái tim Yến đại nhân như bị bóp nghẹt, hắn cận thận từng li từng tí xốc chăn tiểu Vương gia lên, nằm bên cạnh ôm chặt lấy y.
Hôm sau Xảo Xảo vào dọn phòng phát hiện, huân hương trong lư hương đã cháy hết từ lúc nào, Xảo Xảo mừng rỡ: “Xem ra gần đây tiểu Vương gia đã quen với khí hậu ở đây rồi, không có huân hương mà vẫn có thể ngủ rất ngon.”
Tiểu Vương gia ôm lò sưởi trong tay ngồi đầu giường, cười tủm tỉm không nói gì.
62.
Tối đến tiểu Vương gia lại gặp ác mộng, trong mơ là chuyện xảy ra ở nội cung đêm ấy.
Yến đại nhân ngã xuống trước mặt y, y cực sợ, còn sợ hơn so với việc biết mình có khả năng bị Hoàng đế diệt khẩu.
Y không do dự, dùng hết sức lực cõng Yến đại nhân lên vai, đạp tuyết lầy lội đi tới Thái y quán.
Ngày đó, con đường vốn chỉ cần một nén nhang, nhưng y đi mất gần một canh giờ (hai tiếng).
Trước đó bị Yến đại nhân đẩy ngã đã làm tổn thương đến chân, giờ phút này mỗi lần bước đi cổ chân sẽ truyền đến cảm giác đau đớn cả linh hồn, nhưng y không dám khóc, y sợ khóc rồi sẽ không còn đủ sức chống đỡ đến Thái y quán nữa.
Trên lưng y truyền ra một chút hô hấp yếu ớt, đó là cả thế giới của y, mặc dù y vừa biết rằng thế giới ấy không thuộc về mình.
Tiểu Vương gia đắm chìm trong giấc mộng khẽ nức nở, khóe mắt đổ lệ.
Tim Yến đại nhân lại như bị ai đâm, không cầm lòng được đặt môi lên ấn đường của tiểu Vương gia, nhẹ nhàng trấn an.
Xúc cảm ấm áp khiến cho tiểu Vương gia dần ngừng nức nở, nhưng Yến đại nhân lại không biết đủ, được một tấc lại muốn tiến một thước dời môi xuống, trượt qua mũi y, má y, rồi trực tiếp chiếm lấy môi y, cẩn thận mà hôn.
Tiểu Vương gia bị hôn đến tỉnh, mở to mắt nhìn hắn.
Yến đại nhân vẫn chưa thỏa mãn mà buông ra, dịu dàng gọi: “Tiểu Cửu…”
Tiểu Vương gia trầm mặt: “Hãy gọi ta là Vương gia, ngươi đây chính là bất kính.”
63.
Tiểu Vương gia nghiêm khắc tuyên bố trước mặt hắn, sau này không cho phép hắn tới đây nữa.
“Nếu vẫn tới thì sao?” Yến đại nhân hỏi.
Tiểu Vương gia vẫn chưa nghĩ ra câu trả lời, ấp úng nhưng vẫn giả bộ trừng mắt: “Tới nữa, ta… ta sẽ mang Vương phủ đi luôn!”
Tuy rằng không có uy lực gì, nhưng Yến đại nhân vẫn rất phối hợp mà nói: “Không dám.”
Hôm sau Yến đại nhân quả nhiên không xuất hiện nữa, ban ngày không gõ cửa, ban đêm cũng không tới bên giường.
Tiểu Vương gia ngủ không nổi, trong chăn lạnh quá, y gọi Xảo Xảo đốt lò sưởi.
Tiểu Vương gia núp trong chăn tự ôm lấy mình, nghĩ thầm hôm đó mình dữ như thế, chỉ sợ Yến đại nhân đã hồi kinh rồi.
Giữa trưa ngày thứ hai tiểu Vương gia mở cửa phòng, bên ngoài bay có một con bồ câu bay vào, bồ câu giương chân lên cho tiểu Vương gia, lộ ra một cuốn thư.
Tiểu Vương gia tháo xuống xem, trên thư viết: Hôm nay tuyết rơi rất nhiều, thời tiết giá lạnh, Vương gia cố gắng đừng ra ngoài. Yến Hằng.
Đến ngày thứ ba, bồ câu lại đưa đến một phong thư: Hôm nay ngoài Vương phủ có bán hồ lô, còn ngon hơn cả kinh thành, Vương gia có thể đi thử một lần. Yến Hằng.
Ngày thứ tư bồ câu lại bay tới, lần này bay hơi chậm, bay cao được chút lại hạ xuống hai phần, tiểu Vương gia còn tưởng bồ câu bị thương bèn vội vã xem xét, kết quả trông thấy trên đùi bồ câu bị buộc một mảnh gỗ, phía trên khắc một con thỏ nhỏ.
Thủ pháp chạm khắc có vẻ cứng nhắc quá, còn vụng về hơn đồ tiểu Vương gia sưu tầm trước đây, tiểu Vương gia đành bất đắc dĩ nhận lấy.
Đã đến ngày thứ năm, hôm nay bồ câu tới muộn hơn, tiểu Vương gia đợi đã lâu rồi, y vội vàng gỡ thư xuống, trên đó chỉ có bốn chữ:
Ta rất thích ngươi.
Danh sách chương