Edit: Salween

Beta: Gà

Đêm vừa qua, đối với Bạc Diên mà nói có thể gọi là kỳ dị.

Mấy cô gái đi dạo ở cửa hàng Hello Kitty, chỉ là chụp ảnh mà cũng phải mất một lúc, sau đó đi ăn bánh ngọt, chụp hình ở cửa hàng bánh ngọt, tiếp tục đi dạo phố mua quần áo, mẹ nó lại thêm một trận chụp ảnh điên cuồng nữa!

Chụp xong rồi còn phải chọn lựa thật kỹ, chọn ra bức hình mọi người đều ưng ý, hơn nữa còn dùng phần mềm chỉnh sửa cho đẹp mới đăng lên vòng bạn bè, còn khen ngợi lẫn nhau.

Toàn bộ quá trình người tàng hình Bạc Diên đều có vẻ mặt người da đen đầy dấu hỏi*.

da đen

Kim Tịch nghĩ Bạc Diên đi theo các cô quả thực rất buồn chán, vì vậy lôi kéo anh tới chụp ảnh cùng, để anh cảm thấy mình không bị lẻ bóng.

Bạc Diên không thích chụp ảnh, lúc đó coi như là liều mình bồi quân tử, miễn cưỡng lên tinh thần, nở “nụ cười giả dối chuyên nghiệp”, chụp hình với bọn cô.

“Tịch Tịch, chúng tớ có thể đăng hình học trưởng của cậu lên vòng bạn bè được không?” Bạn tốt thấp giọng hỏi Kim Tịch: “Anh trai này đẹp trai như vậy còn đi chơi cùng chúng ta nữa! Đăng lên cho người khác thèm muốn chết luôn.”

Kim Tịch xoay người hỏi Bạc Diên: “Có thể đăng hình của anh lên vòng bạn bè được không ạ?”

“Em muốn đăng sao?”

Kim Tịch nhấn mạnh: “Bạn em muốn.”

Bạc Diên liếc nhìn cô, đuôi mắt khẽ nhíu: “Em muốn sao?”

Kim Tịch chớp chớp đôi mắt nai trong suốt, nói: “Em cũng muốn.”

Bạc Diên nói: “Muốn anh đồng ý, vậy em cũng phải đăng.”

Kim Tịch ngoảnh đầu nhìn đám bạn thân của mình, các cô ấy gật đầu với cô không ngừng.

Không thể làm gì khác hơn, Kim Tịch chọn ảnh rồi đăng —

“Bạn bè suốt đời…”

Đăng kèm theo bức ảnh mọi người chụp cùng nhau.

Chín giờ tối, mấy cô gái ôm ôm hôn hôn chào tạm biệt nhau.

Bạc Diên thả chậm bước chân đạp lên ánh trăng buổi tối, cùng Kim Tịch trở về trường.

Bầu trời đêm trong vắt, gió đêm thổi nhẹ qua mang theo hơi thở mát mẻ đầu thu.

Tay Bạc Diên để trong túi, đi sau lưng cô, dáng vẻ như một đứa trẻ lười biếng.

Cũng không biết vì sao, khi anh đi cạnh mình, Kim Tịch luôn thấy rất mệt mỏi, muốn ngã vào người anh ngủ một giấc.

Rất có cảm giác an toàn.

Kim Tịch như nhớ ra gì đó, hỏi: “Tại sao đột nhiên lại muốn đi chơi cùng em vậy ạ.”

Bạc Diên cũng không giấu diếm, nói thẳng cho cô biết: “Có người nói tối nay em đi hẹn hò, anh muốn gặp bạn trai của em một lần.”

Kim Tịch ngẩn người, đỏ mặt: “Bạn trai! Ai bịa đặt vậy thật đáng ghét!”

Bạc Diên: “Bạn cùng phòng với huấn luyện viên Hứa của em, trở về sẽ giúp em đánh cậu ta.”

Kim Tịch dừng bước chân, ngước mắt nhìn Bạc Diên: “Vậy cũng rất kỳ quái nha, nếu em muốn hẹn hò, thì sao học trưởng lại muốn gặp bạn trai của em?”

Bạc Diên thong thả đi tới trước mặt cô, cúi người, chậm rãi tiến lại gần mặt cô.

Kim Tịch thấy rõ ràng ngũ quan anh tuấn của anh dần dần phóng đại.

“A…”

Đây là muốn làm gì hả? Hai người cách nhau chỉ mấy centimet, nhìn vào mắt nhau, Kim Tịch cảm giác hình như có chút… không thể thở nổi.

Mắt cô nhìn đi nơi khác, Bạc Diên giữ gáy của cô, xoay lại, ép cô nhìn mình.

Ngũ quan của anh hiện ra rõ nét, đường nét rất có tính công kích, ánh mắt mạnh mẽ —

“Không cho phép yêu đương.”

Đôi mắt Kim Tịch chớp chớp, lông mi như bàn chải nhỏ quét qua sống mũi anh: “Hả?”

“Em còn quá nhỏ, bây giờ con trai không hề đơn giản, không được qua lại với bọn họ, biết chưa.”

Kim Tịch lui về sau mấy bước, ngẩng đầu nhìn Bạc Diên, thấy Bạc Diên có chút hơi không tự nhiên, hai tai đỏ lên —

“Muốn yêu đương, phải tìm một người con trai tốt một chút.”

Ví dụ như người trước mặt em.

Một lúc lâu sau, Kim Tịch “À” một tiếng, coi như đồng ý với anh.

Bạc Diên thuận tay xoa xoa đầu cô, khóe miệng giương lên, đưa cô về trường.

Cô gái ở bên cạnh rất biết nghe lời, điều này khiến anh không khỏi có chút hâm mộ Thẩm Bình Xuyên.

Có em gái đáng yêu ngoan ngoãn như vậy cùng lớn lên, Thẩm Bình Xuyên còn đắc ý khiến người khác ghét bỏ, thực sự anh ta quá may mắn.

Đi đến cổng trường học, Kim Tịch nhận được điện thoại của ba dượng Thẩm Thạch Sơn.

“Tiểu Tịch, con đang ở đâu?”

“Con ở trường học ạ.” Kim Tịch có chút chột dạ, dù sao cũng đã trễ thế này.

Tuy chỉ mới tới cổng trường nhưng cũng coi như là ở trường rồi đi.

“Chú Thẩm, sao vậy ạ?”

Thẩm Thạch Sơn phẫn nộ nói: “Anh con đánh nhau bị bắt tới đồn cảnh sát, chú sợ con gặp chuyện không may nên gọi điện hỏi thăm một chút, không sao là tốt rồi.”

“Thẩm Bình Xuyên đánh nhau? Còn tới đồn cảnh sát ạ?”

Bạc Diên ngẩng đầu nhìn Kim Tịch.

Kim Tịch một mực khẳng định: “Thẩm Bình Xuyên là một sinh viên tốt, sao lại đánh nhau được, nhất định là hiểu lầm!”

Thẩm Thạch Sơn nói: “Bây giờ chú đang tới đồn cảnh sát bảo lãnh nó, tình huống cụ thể thế nào vẫn chưa rõ lắm, muộn thế này con đừng có đi lung tung, ngoan ngoãn ở trường nhé.”

Kim Tịch cúp máy, lòng tràn đầy lo lắng.

“Học trưởng, Thẩm Bình Xuyên sao có thể đánh nhau với người khác được, còn tới đồn cảnh sát, anh ấy chưa bao giờ đánh nhau, chỉ biết nói đạo lý, anh ấy còn là cán bộ trong hội sinh viên, vẫn luôn làm tấm gương tốt, anh ấy nhất định bị người ta đánh.”

Bạc Diên vốn muốn nói, Thẩm Bình Xuyên bị người ta đánh thật ra là điều rất bình thường, nhưng mà nhìn dáng vẻ đang lo lắng của Kim Tịch, anh cũng không nhẫn tâm nói lời châm chọc, anh đi qua, vỗ vai cô an ủi: “Trước tiên đừng quá sốt ruột, để chú của em xử lý, em về trước đi.”

Kim Tịch lắc đầu: “Em phải về nhà chờ, chú Thẩm bị chọc tức rồi, khẳng định sẽ đánh anh ấy, em phải trở về ngăn lại, nếu không hôm nay Thẩm Bình Xuyên chắc chắn phải nhập viện.”

“Anh đưa em đi.”

“Không cần đâu, ký túc xá sắp đến giờ đóng cửa rồi, nhà của em ở rất xa, học trưởng không cần đưa em đi đâu.”

Kim Tịch nói xong mở phần mềm gọi xe.

“Ở xa thì càng không thể để em đi một mình.” Bạc Diên nói: “Em không đọc tin tức sao, sinh viên nữ mất tích, vài ngày sau thì phát hiện thi thể ở vùng hoang vu hẻo lánh.”

Kim Tịch run run, hiển nhiên có chút sợ: “Vậy… vẫn là phải làm phiền học trưởng đưa em đi một đoạn ạ.”

Nhà cô quả thực có hơi xa, ở tiểu khu hạng sang thuộc ngoại ô thành phố.

Bạc Diên biết chỗ tiểu khu này, là một trong số ít những tiểu khu nhà giàu đầy khiêm tốn ở thành phố này, sở dĩ khiêm tốn là bởi vì tiểu khu không xây thành biệt thự lớn, mà là những ngôi nhà hiện đại ba bốn tầng có vườn hoa, không hề khiến người khác chú ý, song chất lượng quản lý cực kỳ tốt.

Xe dừng ở cửa tiểu khu, Bạc Diên hỏi cô: “Trong nhà có người không?”

Kim Tịch lắc đầu: “Không biết nữa, có thể chú Thẩm vẫn chưa trở về.”

“Còn mẹ em đâu?”

“À, mẹ qua đời rồi.”

Bạc Diên ngẩn ra, lập tức phản ứng lại, kinh ngạc nhìn cô, nét mặt của cô rất bình thường, chắc là chuyện đã qua rất lâu rồi.

Vì vậy anh cũng không nói gì nữa.

Kim Tịch cà thẻ đi vào cửa lớn tiểu khu, đi được mấy bước thì quay đầu lại, phát hiện Bạc Diên vẫn chưa rời đi, anh lẻ loi một mình đứng dưới ánh đèn, đang dõi mắt theo cô.

Tay anh để trong túi, ánh mắt dưới ngọn đèn chìm trong bóng tối không thể nhìn rõ được, thân hình cao lớn hình như có chút cô đơn.

Kim Tịch vẫy tay với anh, ý bảo anh mau trở về.

**

Cô về đến nhà không được bao lâu, Thẩm Thạch Sơn xách cổ áo Thẩm Bình Xuyên vào phòng như thể lôi con chó con.

Sắc mặt của Thẩm Thạch Sơn rất tệ, sau khi qua cửa còn đẩy anh một cái.

“Đánh nhau với người ta lại còn đánh đến tận đồn cảnh sát nữa! Con cũng bản lĩnh quá đấy nhỉ Thẩm Bình Xuyên.”

Thẩm Bình Xuyên lảo đảo một cái, suýt nữa bị ngã, may mà Kim Tịch chạy nhanh tới giữ anh lại.

Mặt Thẩm Bình Xuyên bị thương, khóe miệng có máu ứ đọng, mắt cũng hơi sưng lên, thật đúng là đánh nhau với người ta bị thương một cách anh dũng.

“Hổ phụ vô khuyển tử*, ba có tiền có thế, con có bản lĩnh lớn cũng là ba ban cho.”

(*Hổ phụ vô khuyển tử: Cha tài giỏi nhưng con chẳng ra gì.)

“Con còn có mặt mũi để lắm lời hả! Ông đây phải đánh chết con!”

Kim Tịch vội vã chắn trước mặt Thẩm Bình Xuyên: “Anh còn nói thêm hai câu, xem ra hôm nay đánh nhau còn chưa đủ phải không.”

“Em về nhà làm gì vậy?” Thẩm Bình Xuyên nhìn thấy Kim Tịch thì có chút kinh ngạc: “Ai cho em về.”

“Em về xem chú Thẩm đánh anh như thế nào đó.” Kim Tịch nói: “Đúng là có bản lĩnh nha, lại còn đánh nhau với người ta.”

Thẩm Bình Xuyên tức tối đẩy đẩy cô: “Đi đi đi, đi về phòng em đi, xem náo nhiệt còn không chê chuyện lớn, thế mà dám chạy về, còn vui vẻ xem anh của em gặp họa.”

“Con còn có mặt mũi nói em gái con.” Thẩm Thạch Sơn tức giận cầm dép đập anh: “Ba để con làm tấm gương tốt cho em gái, đây chính là tấm gương tốt của con à! Vào quán bar, còn đánh nhau với người ta! Đọc bao nhiêu sách thế kia có phải bị chó ăn hết rồi không?”

Thẩm Bình Xuyên tránh cơn đột kích của dép, cúi đầu xuống không tranh luận nữa.

Thẩm Thạch Sơn thở phì phò chỉ vào anh: “Ba còn trông cậy vào tương lai sáng lạn của con, tốt nghiệp xong sau đó giao công ty cho con quản lý, hiện tại xem ra, em gái con còn có tiền đồ hơn con!”

Thẩm Bình Xuyên nhìn Kim Tịch: “Em ấy hiểu cái gì đâu, một đứa em gái thối, còn không phải họ Thẩm. Ba, con mới là con trai ruột của ba.”

“Kim Tịch là con gái của ba.”

Thẩm Bình Xuyên vui tươi hớn hở nói: “Vậy ba để em ấy gọi ba một tiếng ba thử xem.”

Dép chân phải của Thẩm Thạch Sơn lập tức bay tới, đầu Thẩm Bình Xuyên nghiêng đi, nhanh nhẹn tránh được.

Kim Tịch nhặt hai chiếc dép lại cho Thẩm Thạch Sơn, chân chó đặt dưới chân ông, rồi quay đầu sang nói với Thẩm Bình Xuyên: “Đừng nghĩ lảng tránh được, mau thành thật khai báo, vì sao vào quán bar, còn đánh nhau với người ta!”

Thẩm Bình Xuyên như đang nhìn con sói mắt trắng nhỏ, liếc cô một cái, nói: “Anh là vì ai chứ!”

Kim Tịch nhíu mày: “Không thể nào vì em được, em mời anh đi quán bar hả?”

“Còn không phải là vì…”

Thẩm Bình Xuyên do dự chỉ trong chốc lát, chung quy vẫn bỏ qua, ngoan ngoãn nhận sai với ba: “Bởi vì gần đây áp lực học tập lớn quá, bạn bè dẫn con đi thả lỏng, gặp mấy tên lưu manh ăn nói lỗ mãng với con, con nhịn một lúc không chịu được mới đánh nó.”

“Không phải mới vừa khai giảng sao, ở đâu ra chuyện áp lực học tập vậy?”

Kim Tịch mới không tin lý do thoái thác này của Thẩm Bình Xuyên, cô còn không hiểu anh sao, anh quả thực là một cái máy học tập, có thể có áp lực gì?

“Chú Thẩm, chú đừng tin anh ấy, nhất định là có nguyên nhân khác.”

“Em gái thối câm miệng, có phải lại ngứa da rồi không.”

“Con còn có mặt mũi hung dữ với em gái con!” Thẩm Thạch Sơn trực tiếp chộp lấy cái móc áo quay lại muốn đánh anh: “Con rốt cuộc có nói thật không! Sao lại đánh nhau!”

Thẩm Thạch Sơn là một người đàn ông thô lỗ, không hiểu cách dạy dỗ con cái, từ nhỏ anh ăn đòn mà lớn lên, cũng từ đó dạy dỗ được đứa con hiếu thảo dưới đòn roi, cũng tốt là Thẩm Bình Xuyên thông minh từ nhỏ, rất ít phải chịu đòn. Kim Tịch chỉ là con gái kế, mặc dù có thời gian nghịch ngợm cũng không thể đánh được.

Lúc này móc áo nện hai cái vào lưng Thẩm Bình Xuyên, thực sự phải ăn quả đau, anh kêu lên hai tiếng, cuối cùng rất không có tiền đồ trốn sau lưng em gái.

Kim Tịch đứng ra bảo vệ Thẩm Bình Xuyên: “Chú Thẩm, chú đừng đánh nữa, anh cháu da non thịt mềm không thể chịu đòn, chú mau ngồi xuống nghỉ ngơi chút đã, chuyện gì cũng phải từ từ.”

Thẩm Thạch Sơn vẫn luôn muốn có con gái, có Kim Tịch thì sau này càng thêm yêu thương cưng chiều như con gái ruột. Cô chạy vội về nhà, xem náo nhiệt là giả, làm ba mẹ còn có thể không biết sao, cô chính là về bảo vệ anh trai mình.

Thẩm Thạch Sơn chỉ vào Thẩm Bình Xuyên thở phì phò nói: “Nhìn theo mà học tập em gái con, ông đây tha cho con, nếu còn có lần sau, không có chuyện nhẹ nhàng như vậy đâu.”

Thẩm Bình Xuyên còn định nói vài câu, Kim Tịch dùng sức nháy mắt với anh, lúc này anh mới chấm dứt chiến tranh.

Đêm đã khuya, Kim Tịch cầm cồn i-ốt diệt khuẩn và một ít thuốc mỡ tan máu bầm, lén lút chui vào phòng của Thẩm Bình Xuyên.

Trong phòng chỉ bắt mỗi đèn bàn nhỏ, anh ngồi trước bàn đọc sách đêm, vẻ mặt chuyên chú.

“Keng keng keng, học sinh tốt ba cấp hôm nay cũng đánh nhau rồi.”

Thẩm Bình Xuyên không ngẩng đầu, lật Nhất Hiệt Thư tiếp tục đọc, hừ nhẹ một tiếng: “Đồ sói mắt trắng.”

Kim Tịch đi tới bên cạnh bàn, tự mình dùng bông vải thấm cồn i-ốt, sau đó nắm lấy cằm Thẩm Bình Xuyên, lau khóe miệng cho anh.

Cằm anh bây giờ đã lún phún vài cọng râu, dưới da còn có màu xanh nhạt, lúc này Kim Tịch mới phát hiện, anh trai của cô đã trưởng thành thật rồi.

Không chỉ có chiều cao, bắp thịt trên người cũng nhiều, đứa trẻ nhỏ trở thành thiếu niên, người thiếu niên đã trở thành đàn ông.

Thẩm Bình Xuyên vò vò tóc, lầu bầu nói: “Đi ra, ông đây vẫn còn giận đấy.”

“Đừng nhúc nhích.”

Mắt nai của Kim Tịch trừng lên, Thẩm Bình Xuyên lập tức ngồi ngay ngắn, để cô tùy ý sát trùng vết thương ở khóe miệng mình: “A, đau.”

“Biết đau còn đánh nhau với người ta.”

“Tên kia cũng chịu không nhẹ, ông đây đánh cho bọn họ gãy hai cái răng.”

Kim Tịch: Còn đắc ý nữa chứ.

“Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?” Cô nghiêm mặt hỏi: “Người như anh sao có thể đi tới mấy chỗ như quán bar đó.”

Rất nhiều điều không tiện giải thích với ba, nhưng anh em thì luôn không có gì giấu nhau, anh có thể nói cho cô biết chứ.

Thẩm Bình Xuyên không nhịn được lại nói: “Là chuyện của anh, không liên quan đến em.”

“Có phải trong trường có người không ưa anh, muốn đối phó anh.”

“Có rất nhiều người không ưa ông đây.” Thẩm Bình Xuyên nói: “Ngày hôm nay ông đây giết gà dọa khỉ, sau này bọn họ phải biết cân nhắc trước một chút, dám để ý tới em gái anh…”

Anh dừng một chút: “Dám có ý đồ với anh, anh lột da chúng!”

Tay Kim Tịch dùng lực mạnh hơn, Thẩm Bình Xuyên đau đến kêu rên.

Cô trừng mắt liếc anh: “Đó là người trong trường, em bảo anh không nên quá khoe mẽ, lại không nghe, giờ thì hay rồi, cả trường đều ghét anh.”

“Mặc kệ bọn họ, anh mới không để ý, anh chỉ cần làm tốt công việc của mình thôi. Không nói mấy thứ này nữa, em gái thối, không phải hôm nay em đi dạo phố với bạn học cấp ba sao, chơi vui không?”

“Rất vui ạ, mấy bạn ấy vẫn như ngày xưa.” Khóe miệng Kim Tịch đột nhiên vểnh lên: “Nhưng mà có chuyện hay này, hôm nay Bạc Diên cũng đi cùng em.”

“Bạc Diên?” Thẩm Bình Xuyên biến sắc: “Cậu ta đi làm gì?”

“Nói là vì em đi hẹn hò, muốn đi xem thôi.” Kim Tịch càng nghĩ càng thấy buồn cười: “Anh không đi nên không biết đâu, lúc anh ấy đi dạo cùng chúng em ở cửa hàng hello kitty của con gái, chuyện này gọi là xấu hổ, thật sự là…”

Thẩm Bình Xuyên hơi hé miệng, sau đó liền chậm rãi khép lại, cuối cùng cũng không nói một câu, một lúc lâu, anh xoa xoa đầu Kim Tịch: “Mau về đi ngủ đi.”

“Anh cũng vậy, đi ngủ sớm chút.” Kim Tịch thu dọn bình thuốc trên bàn: “Em sẽ nói với chú Thẩm, để chú không giận anh nữa.”

Vẻ mặt Thẩm Bình Xuyên đầy ghét bỏ: “Em gái thối, em đừng nghĩ chim gáy chiếm tổ chim khách, đó là ba ruột của anh, còn giúp anh nói tốt, em chỉ là con gái kế thôi.”

Kim Tịch nhún nhún vai, “Chúc ngủ ngon, đồ đại ngốc.”

**

Buổi tối, lúc Bạc Diên quay về ký túc xá, quả nhiên ký túc xá đã đóng cửa, nhưng mà người này nói ngọt, dùng hai ba lời thăm hỏi ân cần đã dụ được dì quản lý ký túc vui vẻ mở cửa cho anh.

Mới vừa rửa mặt chuẩn bị ngủ thì nhận được một yêu cầu thêm wechat của một nick tên là Sơn Xuyên Triều Tịch.

Thấy cái tên này, Bạc Diên thấy có chút hơi hơi đau trứng, cũng đoán được người thêm là ai.

Sau khi thêm bạn tốt,Thẩm Bình Xuyên vào thẳng chủ đề: Bạc Diên, ngày mai đến văn phòng hội sinh viên của tôi lấy lại mấy quyển tạp chí ‘màu vàng*’ đi. (*Màu vàng ý chỉ những quyển tạp chí thuộc dạng 18+).

Bạc Diên: Ông lớn xem xong rồi à?

Thẩm Bình Xuyên: Mẹ nó cút đi.

Bạc Diên: Đã xấu còn không chịu nói, chịu đòn không kỳ quái chút nào.

Thẩm Bình Xuyên trầm lặng trong chốc lát, rồi gửi tin nhắn qua: Chuyện là… hôm nay cảm ơn cậu đã trông chừng em gái nhà tôi.

Bạc Diên không trả lời anh ta, mấy phút sau, màn hình điện thoại của anh lại sáng lên.

Thẩm Bình Xuyên: Cậu ở gần, giúp tôi trông coi một chút, đừng để cho mấy con cừu con khốn nạn đánh chủ ý lên con bé.

Bạc Diên nhếch mày: Có lợi lộc gì.

Thẩm Bình Xuyên: Sau này kiểm tra phòng ngủ, phòng 409 trong sạch, nghe nói cậu thích uống sữa tươi, hai thùng sữa bò Úc tiệt trùng tinh khiết.”

Bạc Diên: Thành giao.
Tác giả có lời muốn nói:

Tên đại ngốc nào đó có được phiếu ăn dài dài rồi.

Bạc Diên: Danh chính ngôn thuận.jpg
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện