Edit: Mộc Tử Đằng

Trong nhóm chat phòng 410, Kim Tịch gửi vào một tin nhắn—

Tớ nói cho các cậu biết một tin siêu to khổng lồ, học trưởng Bạc Diên ý, cực – kỳ – ngon!

Sở Chiêu: Ngon chỗ nào? Kim Tịch: Cơ ngực này, cơ bụng, cơ đùi, đường nhân ngư….[điên cuồng phun máu mũi]

Lâm Lạc: Hai người lên giường rồi à?

Kim Tịch: A a a! Không có!

Sở Chiêu: Nói rõ ràng xem, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Kim Tịch: ….Không nói đâu, dù sao thì học trưởng cực kỳ ngon.

Cô đặt điện thoại xuống, đáy lòng chộn rộn không thôi, không biết nên giải tỏa thế nào, vì thế cô cưỡi phong hỏa luân* tiến vào phòng Thẩm Bình Xuyên.

(Phong hỏa luân: Vật cưỡi của Na Tra.)

Thẩm Bình Xuyên đang nằm sấp trên giường chơi game, thấy Kim Tịch vào bèn ngoắc ngoắc tay với cô: “Nào, lại đây chơi game với anh một ván.”

Kim Tịch nhảy lên giường, vén áo của Thẩm Bình Xuyên lên, nhìn cái bụng bằng phẳng của anh thì chê cười nói: “Anh à, cơ bụng của anh nhỏ quá, còn nằm đó chơi game, mau ngồi dậy vận động đi!”

“Con nhóc chết tiệt này.”

“Còn cơ ngực của anh nữa, vốn chả có gì.”

“Ông đây không có cơ ngực nhưng còn lớn hơn em đấy!”

Kim Tịch:…

Cô dùng sức đạp anh một cái.

Thẩm Bình Xuyên mắng to: “Tối nay em trúng gió gì hả!”

Kim Tịch bị Thẩm Bình Xuyên đuổi cổ ra khỏi phòng, nhóm chat trong điện thoại đã bùng nổ dữ dội, các bạn cùng phòng thay nhau oanh tạc Kim Tịch—-

Sở Chiêu: Chỉ nói một nửa, quá đáng ghét mà.

Lâm Lạc: Mau nói đi, có chuyện gì! Sao cậu thấy được thân thể ngọc ngà của học trưởng Bạc Diên thế!

Kim Tịch: Thì vừa rồi….hình như anh ấy ấn nhằm, cho tớ xem live stream trực tiếp lúc tắm.

Sở Chiêu: Oa!

Lâm Lạc: Có nhìn thấy không?

Kim Tịch: Ừ.

Lâm Lạc: Cái đó của học trưởng, cũng thấy hả?!

Sở Chiêu: Hu hu hu!

Kim Tịch: Hả? Tớ chỉ mãi ngắm cơ bụng thôi.

Lâm Lạc: Thế nên, cơ hội tốt vậy mà ánh mắt cậu chỉ nhìn chằm chằm vào cơ bụng của người ta = =!

Kim Tịch: À.

Đúng nhỉ, tại sao cô chỉ nhìn chằm chằm vào cơ bụng của anh thôi ta?

Nửa tiếng sau, Bạc Diên gửi lời mời video call đến lần nữa, lần này Kim Tịch chuẩn bị tư thế sẵn sàng, tập trung toàn bộ tinh thần nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại.

Video được kết nối.

Bạc Diên:…

Tại sao cô trừng mắt to đến thế! Cô muốn nhìn cái gì!

Kim Tịch thấy Bạc Diên mặc quần áo mềm mại thoải mái ở nhà thì kinh ngạc hỏi: “Học trưởng, anh tắm xong rồi ư.”

Anh vô cùng mất tự nhiên ừ một tiếng.

Kim Tịch khôn khéo nói: “Vừa rồi em không thấy gì hết ý.”

Bạc Diên không biết làm sao: “Sao trông em còn hơi thất vọng thế.”

Kim Tịch chột dạ nói: “Không có, không có thất vọng đâu.”

Anh ngồi xuống sô pha, lấy điều khiển từ xa mở tivi lên, thoải mái lên tiếng giải thích: “Vừa rồi anh vô tình ấn sai.”

“Em biết mà, nhất định là học trưởng ấn sai.” Kim Tịch cười nói: “Vóc người học trưởng đẹp thật đấy.”

Gương mặt Bạc Diên hơi ửng đỏ: “Vậy mà bảo không thấy gì hết.”

Kim Tịch gãi gãi đầu: “À, thì, thì chỉ thấy cơ bụng thôi.”

“Em còn muốn nhìn cái gì nữa.”

Kim Tịch lén cười trộm, lộ ra hai cái răng khểnh giống một con vật nhỏ giảo hoạt, còn tỏ ra thẹn thùng: “Đâu có.”

Hôm nay Bạc Diên đã mất đi trinh tiết của đấng đàn ông, giờ này thấy rất mất mác, anh tựa vào sô pha làm ổ, uể oải nói: “Tìm anh có việc gì không?”

Lúc này Kim Tịch mới sực nhớ, cô có chuyện muốn hỏi ý kiến của Bạc Diên.

“Em hỏi học trưởng việc này, sinh nhật của cậu nhóc sáu bảy tuổi thì tặng gì làm nó thích nhỉ.”

Bạc Diên xem tivi, thờ ơ hỏi: “Thẩm Bình Xuyên đã đề xuất cái gì rồi?”

Kim Tịch hô lên: “Học trưởng dự đoán như thần ý, Thẩm Bình Xuyên bảo em tặng nó máy game PSP, nhưng nếu em tặng cái máy đó không biết cha và dì sẽ dùng vẻ mặt gì để nhìn em nữa.”

Bạc Diên ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Ngày mai em có rảnh không?”

“Có ạ.”

“Chút nữa anh gửi địa chỉ này cho em, em dựa theo địa chỉ đến tìm anh, anh sẽ dẫn em đi chọn quà.”

Kim Tịch chân chó cười cười: “Anh thật tốt.”

Bạc Diên nhướng mày, nhìn cô gái trong video, cô mặc quần áo ngủ bằng nhung viền ren flannel, có màu hồng nhạt, đang xếp bằng ngồi trên giường lớn, căn phòng sau lưng được trang trí vô cùng đơn thuần.

Mọi thứ thuộc về cô, cũng đáng yêu như thế.

“Học trưởng, anh đang nhìn gì đó.”

“Đang thăm quan phòng của em.”

“Ồ.” Kim Tịch chỉnh ống kính ra sau, để Bạc Diên nhìn phòng ngủ kiểu công chúa của mình: “Mấy thứ này đều do anh của em làm đó.”

“Thẩm Bình Xuyên?”

“Đúng ạ, anh ấy trang trí phòng của em bằng lông nhung mềm mại hồng phấn, trai thẳng quá sến súa!”

Bạc Diên vừa định bật thốt lên hai chữ ‘đẹp lắm’ chợt giữa chừng bị anh đáng thương ấp úng nuốt vào.

**

6:28 chiều, Kim Tịch đang lúc băng qua con phố tấp nập xe chợt nhận được điện thoại của cha—

“Ông ta có quyền gì không cho con về nhà ăn tết, nhà con về là nhà cha ruột, cũng chính là nhà của con, ông ta dựa vào đâu mà không cho phép!” Kim Mậu tựa như có chút giận: “Con cũng đồng ý hả?”

Kim Tịch ngồi xuống cái ghế ven đường, cúi đầu nhìn đôi bốt màu lá hạnh, buồn buồn vâng một tiếng.

“Không được, ăn tết thì nhất định phải về nhà, cũng là để ông bà nội nhìn con chút, họ lớn tuổi rồi, muốn gặp cháu gái một lần.”

Kim Tịch nói: “Hôm sinh nhật em trai con sẽ về, năm nay con ăn tết ở Thẩm gia.”

“Con nhóc này, con còn chỉa cùi chỏ ra bên ngoài, Thẩm gia có quan hệ gì với con? Nói trắng ra là không có quan hệ gì hết! Con xem bọn họ là người thân nhưng không biết họ có xem con là người thân không, nếu con còn nhỏ, cha hẳn sẽ giành lại quyền nuôi dưỡng, bây giờ con lớn rồi, cha không muốn tổn thương cảm tình của con, nên mới để con ở lại Thẩm gia.”

Kim Tịch buồn bực nói: “Năm đó lúc mẹ mất, cha cũng không dẫn con về còn gì.”

Kim Mậu đang lãi nhãi không ngừng đột nhiên nghe câu nói này thì không biết nói gì nữa.

Khi đó ông ta đã có gia đình của riêng mình, Kim Tịch cũng vừa mới 10 tuổi, do là con gái nên không được ông bà yêu thương.

Sau khi vợ trước qua đời, Thẩm gia cũng không chủ động trả con gái lại, mà để ở nhà mình nuôi. Kim Mậu dứt khoát mở một mắt nhắm một mắt để con gái ở lại Thẩm gia.

Bây giờ con gái đã lớn, còn hiểu chuyện, Kim Mậu thường hay nhớ lại tình cảm của mình và vợ trước, hy vọng được qua lại với con gái ruột nhiều hơn, để bồi đắp tình cảm cha con.

“Nói tóm lại đến sinh nhật em con sẽ về.” Kim Tịch nói xong bèn cúp máy.

Mưa như trút nước bất chợt đổ xuống, khiến xung quanh hiện lên tầng sương mỏng.

Người đi đường bị cơn mưa to bất ngờ kéo đến làm chạy tán loạn khắp nơi, Kim Tịch vội đứng dưới mái hiên của một cửa hàng trú mưa.

Đường phố bị nước mưa thấm ướt, phản chiếu lên ánh sáng loang lổ của phố phường.

Kim Tịch tháo cái gọng kính dày cộm của mình xuống, dùng khăn giấy lau khô những giọt nước đọng lại trên tròng kính.

Cô dựa theo địa chỉ mà Bạc Diên cho, đi đến một con hẻm nhỏ ở con phố sau trường học. Trong hẻm nhỏ có mở các cửa hàng bán đồ thẩm mỹ hoặc cửa hàng thức ăn nhỏ, còn gắn mấy loại đèn màu sắc sặc sỡ.

Kim Tịch đi đến trước một cửa hàng không có biển hiệu ở cuối con hẻm nhỏ.

Nói là cửa hàng còn không bằng nói là phòng làm việc, trong cửa hàng nhỏ hẹp tùy tiện bày vài chiếc bàn chiếc ghế, có vài bức tranh sáng màu treo trên tường.

Hứa Triều Dương và Kinh Trì đang ngồi đánh bài trên quầy, thấy Kim Tịch đi vào thì Kinh Trì vẫy tay với cô: “Tiểu Tịch thối đến rồi à, học trưởng của em còn ngủ trên lầu ấy, em chờ chút nhé.”

“Chỗ này là phòng tranh của bọn anh à!”

“Em cứ tùy ý thăm quan đi.”

Trong phòng rất loạn, không giống một phòng tranh sáng lạn gọn gàng, bốn bức tường treo đủ loại tranh từ phác họa đến tranh màu nước.

“Những bức này đều do học trưởng Bạc Diên vẽ ạ?”

Hứa Triều Dương cười nói: “Một mình cậu ấy sao có thể vẽ nhiều vậy, những bức này do mấy sinh viên mỹ thuật treo ở đây để bán, bọn anh bán được thì chiết khấu lại, cửa hàng này Kinh Trì và Bạc Diên thuê chung, lúc anh rảnh rỗi sẽ đến giúp việc.”

Kim Tịch nhìn Kinh Trì: “Học trưởng Kinh Trì còn chưa về nhà ạ?”

Kinh Trì đặt bài trong tay xuống: “Khoảng thời gian ăn tết này bán buôn được lắm, anh ở lại trông cửa hàng, thuận tiện chăm sóc lũ chó mèo trong trường luôn, anh đã mua vé xe lửa về trong ngày 30 rồi, dù sao chỉ ở thị trấn gần thành phố B, có thể về kịp.”

Kim Tịch biết Kinh Trì thường xuyên mua đi bán lại một ít vật phẩm nhỏ ở ký túc xá nam, nhưng không ngờ anh ta và Bạc Diên còn tự thuê được một cửa hàng có mặt tiền lớn thế này.

Thảo nào chi phí của câu lạc bộ Meo Meo đều do một vai họ gánh vác.

Kim Tịch không khỏi khâm phục hai người họ, lúc tất cả sinh viên khác còn nhận sự trợ giúp từ gia đình thì họ đã có thể tự kiếm tiền, còn tự buôn bán.

Kim Tịch đến khoảng nửa tiếng, có không ít khách đến xem tranh, giá tranh tại cửa hàng dao động từ 100 đến 600 tệ, đều là những sinh viên tự vẽ tranh kiếm thêm thu nhập.

Người ngoài nghề như Kim Tịch thì thấy, những bức tranh màu nước được vẽ vô cùng đẹp, treo ở nhà để trang trí quá tuyệt luôn.

Những bức tranh này không thể nào so với những tác phẩm chuyên nghiệp được trưng bày trên hành lang ở nơi triển lãm tranh, song giá cả cũng không đắt, nên việc buôn bán rất khá khẩm.

“Không biết Bạc Diên còn ngủ bao lâu nữa, tiểu Tịch thối, em đi lên lầu tìm cậu ta đi.” Hứa Triều Dương đề nghị: “Ở đây chờ không biết chờ tới khi nào đâu.”

“Vâng ạ.”

Cô bước lên thang lầu đi lên, trên lầu chính là phòng làm việc chính của phòng tranh, bản vẽ để ngổn ngang, đầy rẫy khay màu, còn cả những bức tranh còn dang dở.

Ba mặt đều là cửa sổ sát đất, ánh sáng rất tốt, giờ phút này màn đêm đã buông xuống, bên ngoài cửa sổ là đèn đuốc mỏng manh, hiện thành từng chấm nhỏ.

Có một ngọn đèn yếu ớt trên tường, căn phòng vô cùng yên tĩnh.

“Học trưởng, anh dậy chưa…”

Kim Tịch vừa bước vào bỗng bị vấp thứ gì đó nên ngã dúi về phía trước.

Ui da.

Không hề đau như tưởng tượng, không bị ngã xuống đất, cô chạm vào thứ gì đó mềm mềm, còn mang theo hơi ấm?

Kim Tịch ngạc nhiên ngẩng đầu lên, dưới ánh đèn, ngũ quan người đàn ông trông rõ nét, lông mi dài cong, con ngươi đầy thâm thúy, hàng lông mi dài để lại một bóng mờ dưới mi mắt, trong đôi mắt nhuốm chút màu mệt mỏi.

“Ồ.”

Cô vấp phải anh.

Bạc Diên liếc mắt nhìn cô, mái tóc dài của cô xõa ra trước mặt, làn da rất trắng, trên người còn có mùi thơm.

Là mùi hương sạch sẽ của con gái, ngửi rất thơm.

“Học trưởng, anh ngủ dưới đất hả?”

Bạc Diên xoa xoa đầu, buồn buồn ừ một tiếng, giọng điệu trầm thấp, còn mang theo chút lười biếng vừa mới ngủ dậy.

Trên đất trải đầy giấy vẽ bỏ đi, vừa rồi anh chỉ vẽ một lúc thì cơn buồn ngủ ập đến, vừa mới nằm xuống đã ngủ ngay.

Kim Tịch nằm trên người anh, tay chống lên bụng anh, cách lớp vải mỏng manh, dường như có thể cảm nhận được cơ bụng cứng rắn săn chắc của anh.

Một bàn tay khác của cô siết lấy cổ áo của Bạc Diên, hơi thở nhẹ nhàng phả vào cổ của anh, rất nhột.

Anh quan tâm hỏi: “Ngã có trúng đâu không?”

Kim Tịch cảm nhận, hình như không bị trúng đâu cả nên cô lắc đầu.

“Vậy mau lấy cái chân của em ra.”

Kim Tịch nhìn xuống, chợt phát hiện ra đầu gối của mình vững vàng đè lên chỗ không thể nói ấy….

Và giờ phút này sức nặng toàn thân của cô đều tập trung về đầu gối.

Trong lòng Kim Tịch hốt hoảng, vội lấy đầu gối ra, định ngồi dậy lại không ngờ trọng tâm không ổn định nên đè xuống một tẹo.

Cô nghe được rõ ràng tiếng rên khẽ trầm khàn của người đàn ông truyền đến bên tai.

“Ôi, em xin lỗi ạ!”

Nhìn thôi cũng đã thấy đau rồi.

Kim Tịch tay chân luống cuống đứng dậy, lui về sau hai bước, trong lòng áy náy không thôi.

“Học trưởng…Anh không sao chứ?”

Bạc Diên chỉ muốn hỏi em thử để ông đây đạp một cước xem, nhưng nhìn dáng vẻ xinh đẹp ngoan ngoãn của Kim Tịch khiến anh muốn đạp cũng mẹ nó không nỡ.

Bạc Diên đứng lên, chân dài thẳng tắp, chẳng qua tướng đi trông như hình chữ bát (八).

Nhìn dáng vẻ đó..chắc bị thương không nhẹ đâu.

Kim Tịch cảm thấy thể chất của mình cũng không mạnh đến nỗi nào, vậy mà luôn không cẩn thận mạnh chân ‘tổn thương’ đến mấy anh trai thế? Cô vô cùng áy náy, ân cần hỏi han: “Học trưởng, có cần đến bệnh viện không ạ?”

Bạc Diên:….

Để anh đến nam khoa không bằng giết anh luôn đi.

“Không sao đâu, ông đây chịu đựng được.”

Đây là nỗi quật cường sau cùng của Bạc Diên.

Kim Tịch thành tâm thành ý khen ngợi: “Học trưởng, anh được lắm.”

Bạc Diên:…

Không ổn rồi, sao anh mẹ nó có cảm giác muốn cứng lên thế này?

Bạc Diên bước chậm chân, chờ cảm thấy khá hơn mới dọn dẹp sơ xung quanh, dời bản vẽ và công cụ vẽ qua bên cạnh, sẵn miệng hỏi: “Sao giờ này mới đến?”

“Vừa rồi trời mưa nên đến trễ ạ.”

Ánh mắt Kim Tịch dừng trên khung vẽ tranh của Bạc Diên, trên tờ giấy trắng tinh tựa như có đường nét của một cô gái, cô tò mò đi tới: “Đẹp quá đi.”

Nhưng cô còn chưa thấy rõ thì Bạc Diên nhanh chóng bước lên cuốn bức tranh lại.

“Học trưởng…”

Bạc Diên hơi ngượng ngùng, gò má ửng hồng: “Còn chưa vẽ xong.”

“Chưa vẽ xong thì không thể nhìn sao?”

“Ừ.”

“Tại sao ạ?”

“Không có tại sao gì hết, thì không thể nhìn thôi.”

“Vậy..học trưởng vẽ xong sẽ cho em nhìn sao?”

“Xem tâm trạng anh thế nào.”

“Chậc, keo kiệt quá.”

Bạc Diên cầm tranh vẽ đi vào trong, dè dặt mở ra—

Cô gái trong tranh có hình dáng giống gần chín phần với Kim Tịch, đang ngồi cong gối bên bệ cửa sổ, thân hình hơi nghiêng về phía trước, khuôn mặt trứng ngỗng tựa lên đầu gối, nghiêng qua lộ một bên má, ánh sáng từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào, trông cô xinh đẹp tựa như một con thiên nga mềm mại.

Chỉ là cô ở trong tranh không mặc quần áo, cái lưng trần mềm mại, xương bướm nhỏ nhắn tựa như muốn hóa bướm bay đi, bộ ngực tựa vào gối, để lộ ra đường ranh nhấp nhô.

Đây là hình ảnh trong suy nghĩ của Bạc Diên qua những buổi đêm dài thao thức.

Bức tranh này…tuyệt đối không thể để cô nhìn thấy, cũng không thể cho bất kỳ ai nhìn thấy.

Bạc Diên dọn dẹp xong thì đi ra, anh thấy Kim Tịch ngồi một mình bên cửa sổ, có cơn gió nhẹ thổi vào phòng, đầu gối hơi cong, đang ngắm nhìn cảnh đêm mờ ảo bên ngoài cửa kính, gió khẽ lay động rèm cửa, cũng thổi bay vài sợi tóc trước trán của cô, nhìn thế này giống mấy phần với người trong tranh.

Chẳng qua hình ảnh cô trong tưởng tượng của anh còn không đẹp bằng thế này.

Lòng Bạc Diên rung động, dịu dàng nói: “Tịch thối, hôm nào đến làm người mẫu cho anh đi.”

Kim Tịch quay đầu nhìn anh: “Hả?”

“Làm người mẫu cho anh, anh muốn vẽ em.”

Trong con ngươi đen nhánh của anh lóe lên ý nghĩ nghiêm túc và thành kính.

Kim Tịch xấu hổ: “Sao anh vẽ được.”

“Đều được cả, bất kỳ tư thế nào.”

Dù thế nào anh cũng thấy đẹp.

“Vậy cũng được.” Kim Tịch gật đầu: “Đợi hôm nào em mặc đẹp rồi anh hẳn vẽ em.”

Thật ra Bạc Diên cảm thấy…cô không mặc gì thì tốt hơn.

Kim Tịch không quên nói chuyện chính: “Học trưởng, anh đã nói dẫn em di mua quà cho em trai.”

“Đi với anh.”

Bạc Diên lười biếng đi xuống lầu, kéo ngăn kéo ra, lấy một tập giấy bìa cứng, phía trên dùng nét vẽ phát họa những đường nét phức tạp của nhân vật hoạt hình, chỉ cần tô màu vào là được.

Kim Tịch nhìn ra được, những nét vẽ lẫn đường gấp trong tập tranh này đều do tự tay anh làm ra, cũng không phải là phiên bản graffiti được in ra bày bán, đây là loại được làm thủ công, tự tô màu lên hiệu quả mang đến vô cùng tốt.

“Doodle art* có ích cho sự phát triển trí não ở trẻ nhỏ.” Bạc Diên nhẹ giọng giải thích: “Hè năm ngoái, bọn anh mở lớp dạy vẽ cho lũ trẻ, mấy đứa nhóc năm sáu tuổi dường như rất thích cách vẽ này, nếu em thấy tạm được thì anh sẽ cho em thêm bộ màu nước.”

(Doodle art có thể gọi là nghệ thuật nghuệch ngoạc, nét vẻ độc đáo được tạo nên từ sức sáng tạo của tiềm thức.)

3db48930c45ff970cc92c4a63c981e11

Nào chỉ tạm được, đây là quá được ấy chứ, Kim Tịch vốn muốn tặng quà có ích cho trí tuệ thế này, còn tốt hơn nhiều so với máy chơi game của anh kế Thẩm Bình Xuyên.

“Cảm ơn học trưởng ạ, em mua cái này!  Quá tuyệt vời!”

Bạc Diên đưa tập tranh cho Hứa Triều Dương: “Gói quà cho học muội của cậu.”

“Học trưởng ơi, cái này bao nhiêu tiền thế.” Kim Tịch cúi đầu tìm ví.

Động tác của Bạc Diên hơi khựng lại, đưa mắt ngắm cô, cười khẽ: “Em cảm thấy nó có giá bao nhiêu.”

Kim Tịch cũng không định giá được, cô kéo kéo tay áo Bạc Diên, siêu cấp chân chó nói: “Anh Bạc Diên vẽ là vô giá.”

“Rất biết nịnh nọt.” Hứa Triều Dương cười híp mắt nói: “Nhưng mà tiểu Tịch thối à, hôm qua anh Bạc Diên của em đã thức suốt đêm để vẽ một bộ bốn bức doodle cho em đó, em tính toán tiền bạc với cậu ấy không bằng nói chuyện tình cảm luôn đi.”

Đôi mày thanh tú của Kim Tịch cau lại, cúi đầu ngẫm nghĩ, nói: “Vậy em đổi cách khác cảm ơn học trưởng nhé.”

**

Phòng tranh nhìn tồi tàn vậy thôi chứ khâu đóng gói không thể phê bình được, doodle art sau khi được Hứa Triều Dương trang trí thì bỏ vào hộp quà với đống màu nước, trông rất đẹp, không hề kém cạnh với những tác phẩm nghệ thuật thanh cao được bày triển lãm ở hành lang đâu.

Mấy người này buôn bán rất tốt, có kiểu mẫu hình dáng cả.

Bạc Diên để Kim Tịch tự ra giá, cô lại chân chó nói ‘vô giá’, đưa tiền nhất định không được, cô muốn đổi cách khác để cảm ơn Bạc Diên.

Bạc Diên bèn dẫn cô đi mua đồ tết với mình.

Lúc ra cửa, Thẩm Bình Xuyên đã bỏ ly nước ấm giữ nhiệt vào túi của Kim Tịch, trong ly nước đựng trà táo mật ong, Kim Tịch ngại vướng tay vướng chân nên không chịu mang theo, thế là Thẩm Bình Xuyên dùng cả tay lẫn chân ngăn cửa lại, nếu cô không mang theo sẽ không cho ra cửa.

“Trời bên ngoài lạnh như vậy, nếu khát thì uống chút nước nóng đi?”

“Em có thể uống trà sữa mà.”

“Trà sữa của anh cho em là trà táo đó!”

“Ôi, phiền quá đi.”

“Sợ phiền thì kiếp sau đừng có đầu thai làm con gái.”

Phần lớn khoảng thời gian Thẩm Thạch Sơn đều bận rộn công việc, dường như Kim Tịch do một tay ‘bà quản gia’ Thẩm Bình Xuyên nuôi lớn, mùa đông thì uống nước táo tàu tốt cho dạ dày, còn mùa hè sẽ uống nước chanh, nấu chè đậu xanh ngân nhĩ.

Nếu cô là em trai thì Thẩm Bình Xuyên không thèm biến thành ‘bà quản gia’ đâu. Chính vì cô là con gái nên mới bị anh cưng chiều nuôi dưỡng.

Con gái rất quý báu, mềm mại yếu đuối, không thể tùy tiện bị sứt đầu mẻ trán, còn phải đề phòng không cho người khác bắt nạt, chuyện gì cũng phải cẩn thận.

Năm mười hai tuổi, Thẩm Bình Xuyên ghi danh cho Kim Tịch học một lớp vẽ tranh mùa hè, thầy giáo yêu cầu mọi người vẽ một bức tranh màu nước chủ đề ‘Em và Mẹ’, những người bạn nhỏ khác đều vẽ tranh tay trong tay với mẹ.

Còn trong tranh của Kim Tịch, cô vẽ một cô bé mặc quần áo trắng xinh đẹp, ngồi bên cạnh là con chó lông vàng cao lớn, trên cổ con chó lông vàng đeo một cái vòng cổ màu đen, đang há miệng mỉm cười, lè lưỡi ra ngoài.

Trên đỉnh đầu con chó lông vàng, có ba chữ ‘Thẩm Bình Xuyên’ được viết xiêu vẹo.

Từ nhỏ trong thâm tâm của Kim Tịch, con chó lớn ngốc nghếch Thẩm Bình Xuyên cũng giống như mẹ tồn tại bên cạnh vậy.

**

Bên ngoài quảng trường A của khu Thiên Nhai, Bạc Diên gặp được Kim Tịch, cô khoác áo màu trắng, trên chóp mũi có một quả lông xù nhỏ, bên dưới quần đen là một đôi bốt màu ngân hạnh.

Cô ngồi trên ghế dài cạnh tượng đài của quảng trường, đang nhìn ngó xung quanh.

Cô cầm ly giữ nhiệt trong tay, thỉnh thưởng mở nắp ra hút vài ngụm.

Cùng lúc này, có một người bạn nhỏ mặc áo khoác giống hệt cái của cô, tung ta tung tăng đi ngang qua. Kim Tịch nhìn người bạn nhỏ, lại nhìn áo khoác trên người mình, chỉ biết trợn mắt há hốc mồm, ly nước trong tay suýt nữa đã rơi xuống.

Cô gửi cho Thẩm Bình Xuyên một tin nhắn âm thanh: “Anh mua quần áo trẻ em cho em hả!”

Thẩm Bình Xuyên không chút do dự đáp: “Đúng thế.”

Kim Tịch:….

Chó Thẩm Bình Xuyên!

Bạc Diên cầm ly nước giữ nhiệt lên, quan sát Kim Tịch, cười nói: “Bộ quần áo này rất thích hợp với em.”

“Mới lạ đó!”

Kim Tịch nhận lấy ly nước, đứng dậy sửa sang lại cổ áo và vạt áo của mình.

Nếu không phải thấy người bạn nhỏ mặc giống mình, cô thật sự cảm thấy cái áo này rất đáng yêu, bây giờ nhìn lại đúng là kiểu dáng quần áo trẻ em mà.

Tức quá, chỉ muốn nhanh chóng về nhà đập Thẩm Bình Xuyên thôi!

Bạc Diên thật ra rất thích kiểu quần áo này của Kim Tịch, mặc dù là quần áo trẻ em nhưng thân thể cô nhỏ nhắn, trông qua không khác học sinh tiểu học là bao.

Bạc Diên khoác tay lên vai cô, giống như ôm con gái vào lòng.

“Con gái cưng, cha dẫn con đi mua quần áo có được không.”

Kim Tịch: “Không được!”

Ai là con gái cưng chứ!

Dĩ nhiên Kim Tịch tới là đi mua quần áo với Bạc Diên, một phần là muốn cảm ơn anh, cũng vừa vặn cuối năm nên mua vài bộ quần áo mới luôn, đi dạo phố là việc cô am hiểu nhất.

Khu Thiên Nhai này có bốn cửa hàng ABCD, quần áo trang sức đủ các nhãn hiệu, Kim Tịch dẫn Bạc Diên vào một cửa hàng bán quần áo nam, tận lực chọn quần áo cho anh.

Bạc Diên lười biếng theo sau Kim Tịch, nhìn cô phấn chấn tuôn trào chọn quần áo.

Chủ yếu là đi dạo phố, cô hết lòng chọn cho anh, ra sức ướm thử quần áo lên người anh, khiến Bạc Diên thấy vô cùng ấm áp trong lòng.

Anh đột nhiên nghĩ ra chuyện quan trọng, “Quần áo của Thẩm Bình Xuyên cũng do em chọn hả?”

Kim Tịch đặt quần áo xuống, nói: “Không phải đâu, tất cả quần áo của Thẩm Bình Xuyên đều do anh ấy mua trên Taobao, anh ấy không muốn em mua quần áo cho.”

Bạc Diên thở phào nhẹ nhõm.

Loại thẳng nam có phong cách ăn mặc low* như Thẩm Bình Xuyên ấy, nếu quần áo trước nay đều do Kim Tịch mua thì hôm nay Bạc Diên không dám tin tưởng vào ánh mắt của cô nàng này.

(Low: Ý nói cách ăn mặt không đẹp…)

Vậy cũng an tâm hơn.

Kim Tịch biết Bạc Diên chê cái nhìn của Thẩm Bình Xuyên, đừng nói là anh, ngay cả em gái như cô cũng chê lên chê xuống.

Cô chọn được vài bộ quần áo, sau đó kéo Bạc Diên đến phòng thử đổ thay.

Gần cuối năm, trung tâm thương mại có nhiều người đến, ngay cả thử quần áo cũng phải xếp hàng, thật vất vả mới đến lượt Bạc Diên, lúc Kim Tịch đẩy anh vào, Bạc Diên cũng thuận tay kéo cô vào phòng thử đồ.

“Này…anh là gì thế!”

“Ở đây có vài bộ, em cho anh xin ý kiến với.”

Bạc Diên không nói không rằng đóng cửa phòng thử đồ lại.

Trên đầu là ánh đèn sáng chói, cô không thể trốn chạy đành bị nhốt trong gian phòng thử đồ nhỏ hẹp.

Bạc Diên đứng trước mặt cô, hai người cách nhau rất gần, gần như đứng sát vào nhau.

Nếu đổi lại là bình thường thì không sao, nhưng ở nơi có không gian nhỏ hẹp này tồn tại vô vàn khả năng, trong phòng một nam một nữ, dù Kim Tịch là một cô gái có thần kinh thô cũng có phát hiện gì đó, không thể làm thinh được.

Kim Tịch sợ hãi dựa vào vách ngăn, cố hết sức cách xa anh ra: “Anh…muốn làm gì hả!”

Bạc Diên vốn không muốn làm gì cả, nhưng thấy cô kinh hoàng thế này, trong lòng anh còn dâng lên ý nghĩ muốn trêu chọc cô.

Anh xoắn tay áo lên, thong thả ung dung đi tới, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai cô.

Kim Tịch hít thở dồn dập, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên: “Bạc…Bạc Bạc Diên.”

Anh tiến sát gần vành tai ửng đỏ của cô, dịu dàng nói: “Hửm, đừng có lên tiếng, nếu không bên ngoài sẽ cho là chúng ta đang làm chuyện xấu đó.”

Nghe vậy quả nhiên Kim Tịch im lặng, đôi mắt nai to đen nhánh nhìn anh đầy căng thẳng.

Bạc Diên duỗi tay gỡ gọng kính đen của cô xuống, tầm nhìn của cô lập tức trở nên mơ hồ, nhưng vẫn nhìn rõ ngũ quan tuấn tú của anh.

Giờ phút này, hai người chỉ cách nhau trong gang tấc.

Tay Kim Tịch theo bản năng ngăn trước ngực, làm thế mới miễn cưỡng khỏi bị anh đè ép, chỉ là phòng thử đồ quá mức nhỏ hẹp, cô giống như con thú nhỏ tuyệt vọng bị dã thú đuổi theo không còn chỗ trốn, chỉ biết để mặc anh muốn làm gì thì làm.

Kim Tịch hô hấp rối loạn, ngực nhỏ lên xuống phập phồng, nhắm chặt hai mắt lại.

Bạc Diên nâng cằm cô lên, khiến mặt cô ngửa về phía anh.

“Em nhắm mắt làm gì thế?”

“A?”

Kim Tịch mở mắt ra, lập tức thấy được nụ cười tinh nghịch đùa giỡn trên khóe môi của anh, giống như xấu từ tận xương tủy.

“Chờ anh hôn em hả?”

“Không…không có đâu.”

Đây chỉ là phản ứng tự nhiên mà thôi.

Kim Tịch cúi đầu, che khuôn mặt nóng bỏng của mình: “Anh chỉnh em!”

“Hình như em hơi thất vọng?” Bạc Diên đè vai cô lần nữa, cúi đầu muốn hôn cô: “Đùa thành thật cũng được.”

Lần này động tác vô cùng nhanh, Kim Tịch hoàn toàn bất ngờ không kịp đề phòng, trong nháy mắt khi anh sắp đến gần, cô vội đưa tay lên ngăn.

Bạc Diên hôn vào mu bàn tay của cô, nhẹ nhàng dịu dàng, còn thêm hơi lạnh.

Nếu cô không che lại có lẽ nụ hôn đầu của mình đã bị mất ở đây rồi!

“Anh…làm thật!” Cô tức giận đẩy anh, tất nhiên sức lực này không đáng là bao, không thể đẩy anh ra được.

Bạc Diên để lộ con người đen bóng, trong khóe mắt đượm ý cười khiêu khích: “Anh chưa bao giờ đùa cả.”

“Anh quá đáng lắm!”

Đáy mắt của anh vẫn có ý cười, kiên nhẫn nhìn cô: “Quá đáng thế nào?”

“Ai bảo anh hôn em!”

“Không thể hôn sao?”

“Không thể!” Kim Tịch phòng bị dùng tay che môi mình, nói lấy lệ: “Anh không thể hôn em!”

“Tại sao?”

“Anh hay trêu chọc như vậy, ai biết được anh đã hôn qua bao nhiêu cô gái chứ.” Mặt Kim Tịch đỏ hồng, nghĩ cái gì thì nói cái đó.

Bạc Diên nghe thế hơi ngẩn ra, ngay sau đó anh cúi đầu cười, đeo mắt kính lên cho cô: “Được rồi, trò chơi trong phòng thử đồ đến đây kết thúc, anh phải thử quần áo, em nhìn giúp anh nhé.”

Đang là mùa đông, chỉ cần thay áo khoác và áo len là được, cũng không có nhiều cấm kỵ.

Tuy trong lòng Kim Tịch có cảm giác không đúng nho nhỏ, nhưng vẫn tận tâm chọn quần áo thay anh.

Vóc người của anh rất tốt, cơ bắp rõ ràng, eo thon, dù cho bên trong mặc nhiều quần áo cũng khó che hết vóc người hoàn mỹ.

Vóc người thế này không cần chọn quần áo, Kim Tịch thấy anh mặc bất kỳ cái gì, chỉ cần vừa người, anh mặc cách nào cũng thấy khác biệt.

Cô hoàn toàn không biết cho ý kiến gì, tự chọn vài bộ quần áo thấy đẹp mắt, Bạc Diên dứt khoát mua lại hết.

Sau khi chọn xong quần áo, Kim Tịch dẫn Bạc Diên đi dạo IKEA*.

(IKEA: viết tắt từ Ingvar Kamprad Elmtaryd Agunnaryd, là tập đoàn bán lẻ đồ nội thất lớn nhất thế giới của Thụy Điển – Wikipedia)

Hứng thú đi dạo IKEA của cô còn nhiều hơn vào cửa hàng quần áo, giống như chú chuột Hamster yêu thích xây dựng ổ, Kim Tịch cũng rất thích mua thêm những vật dụng gia đình đáng yêu ấm áp cho nhà nhỏ của mình.

Đến trước máy tạo độ ẩm hình tròn màu trắng, Kim Tịch dừng bước: “Máy tạo độ ẩm và bộ tinh dầu được giảm giá này! Ôi muốn mua quá!”

Bạc Diên đứng bên cạnh cô, tay bỏ túi, thuận miệng nói: “Mua thôi.”

“Trong phòng ngủ không có chỗ đặt, để trong nhà nhất định bị tên quỷ Thẩm Bình Xuyên đáng ghét kia mang đi xông tất thối của anh ấy.” Kim Tịch bỉu môi, than thở nói tiếp: “Chờ sau này em có nhà rồi mua thôi.”

Bạc Diên giơ tay hứng sương trắng từ máy tạo độ ẩm: “Anh thích mùi chanh.”

Kim Tịch nhìn máy tạo độ ẩm quyến luyến không rời: “Đến khi đó nhà chúng ta sẽ mua tinh dầu hương chanh.”

“Một lời đã định.”

“Một lời đã…”

Khoan đã, từ từ, tại sao cô muốn một lời đã định với anh chứ!!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện