Kỳ nghỉ đông kết thúc, đầu tháng ba, én bay cỏ mọc, nghênh đón mùa tựu trường đầy náo nhiệt.

Câu lạc bộ văn học biến mất gần cả một học kỳ rốt cuộc cũng mở họp câu lạc bộ lần đầu.

Trong phòng học thưa thớt ngồi không quá mười người, Kim Tịch và Sở Chiêu lơ mơ bị bắt làm cán sự ban tổ chức.

Cô nói khẽ với Sở Chiêu: “Câu lạc bộ khá nổi mà tiêu điều ghê, còn kém hơn câu lạc bộ Meo Meo của chúng ta.”

Sở Chiêu trả lời: “Câu lạc bộ Meo Meo của bọn mình dù sao cũng có Bạc gia gánh vác nhan sắc, anh Kinh Trì gánh vác tài nguyên, huấn luyện viên Hứa gánh vác nhân lực, còn câu lạc bộ văn học thì….”

Ngay lúc Sở Chiêu đang nói chợt có một nam sinh đi vào phòng học, lập tức thu hút tất cả ánh mắt của nữ sinh.

Trưởng ban tổ chức, Giản Tư Tầm.

Giản Tư Tầm trắng nõn, cặp mặt đào hoa phong lưu đa tình, cười rộ lên khiến người khác như được tắm gió xuân.

Mọi người đều gọi anh ta là anh Tư, nguyên nhân là vì trước đây có nữ sinh tỏ tình với Giản Tư Tầm, cô gái ấy đã nói vì “Anh là trời tháng tư của trần gian*”, tuy đúng như dự đoán là nữ sinh kia bị từ chối thẳng thừng, nhưng câu nói ‘anh là trời tháng tư của trần gian’ đã được lưu giữ lại, từ đây biến thành biệt hiệt của Giản Tư Tầm—-học trưởng tháng tư.

(Anh là trời tháng tư của trần gian: Đây là tên bài thơ của nhà thơ Lâm Huy Nhân – Trung Quốc).

Có thể nói một mình anh ta là người gánh vác toàn bộ nhan sắc và tài hoa của câu lạc bộ văn học.

Anh ta vừa mới tiến vào, các em gái trong câu lạc bộ văn học lập tức ồn ào không ngừng.

“Anh Tư của em tới rồi.”

“Hụ hụ, tham gia câu lạc bộ văn học chỉ vì Tứ Nhi của chúng ta.”

Kim Tịch quan sát thấy vị học trưởng Giản này rất có khí chất thần tượng.

Giản Tư Tầm vào phòng học rồi đi thẳng tới trước mặt Kim Tịch, cúi đầu nhìn cô.

Dõi theo bước chân của anh, tất cả ánh mắt của nữ sinh trong phòng cũng rơi trên người cô.

Kim Tịch:? Tình huống gì đây.

Cô chột dạ nhìn Giản Tư Tầm trước mặt, lại quay sang nhìn Sở Chiêu, thấp giọng hỏi cô ấy: “Học trưởng Giản định làm gì thế?”

Sở Chiêu cũng không hiểu gì: “Chẳng lẽ vừa ý cậu à?”

Mặt già của Kim Tịch đỏ lên, không thể nào, gì mà vừa ý, tiểu thuyết tình cảm không xuất hiện trên người cô đâu.

Cô ngượng ngùng gãy gãy tóc.

Giản Tư Tầm nhếch khóe miệng: “Bạn học ơi, em ngồi nhầm vào vị trí của trưởng ban tổ chức rồi, làm phiền em nhường chỗ cho anh.”

“…”

Cô dùng sức chọt Sở Chiêu, Sở Chiêu nhích sang bên cạnh, Kim Tịch ngồi vào chỗ của cô ấy, còn Giản Tư Tầm ngồi xuống cạnh cô.

Thật lúng túng.

Giản Tư Tầm là trưởng ban tổ chức, lúc thì cúi đầu nhỏ giọng nói vài câu với Kim Tịch và Sở Chiêu. Khi hai cô đối mặt với anh ta thì luôn có cảm giác bị điện giật.

Học trưởng như thần tiên, đôi mắt đen sâu láy kia còn rất nghiêm túc!

Giản Tư Tầm không chỉ có dáng đẹp, mà còn có tài hoa, đã từng tham gia trận đấu ngâm thơ cổ, còn được nhận giải trên tivi, anh ta được khen ngợi là “Nam thần học đường có tài hoa nhất”.

Bây giờ “Nam thần học đường’ sống sờ sờ ngồi kế bên Kim Tịch và Sở Chiêu, hai cô giống như bao nữ sinh khác, vừa tò mò vừa kích động.

“Liên quan tới hội thơ Cốc Vũ, vừa rồi hội trưởng có nói qua, anh sẽ không nhắc lại nữa.” Giản Tư Tầm nói với Kim Tịch và Sở Chiêu: “Tiếp theo anh sẽ sắp xếp công việc về sau của chúng ta.”

“Khoan đã, vừa rồi hội trưởng nói gì ạ?”

“Hội thơ Cốc Vũ là gì?”

Hai cô gái chỉ lo nhìn nam thần, hội trưởng nói ca tràng dài đến mức miệng lưỡi khô khốc ở trên bục giảng mà hai người các cô không nghe lấy một chữ.

Giản Tư Tầm bất đắc dĩ lắc đầu: “Vậy anh nói lại lần nữa, lần này nghe cho kỹ nhé.”

Kim Tịch và Sở Chiêu lập tức ngồi thẳng người, có tinh thần còn nhiều hơn lúc học quân sự.

“Tiết Cốc Vũ*, câu lạc bộ văn học sẽ tổ chức Hội Thơ Cốc Vũ, đây là thông lệ hằng năm, cần các thành viên đồng tâm hiệp lực tổ chức thành công hội thơ.”

(Tiết Cốc Vũ là một trong 24 tiết, thường bắt đầu khoảng ngày 19 20 tháng 4 dương lịch).

Sở Chiêu nói: “Vậy câu lạc bộ văn học biến mất nửa năm, giờ đột nhiên xuất hiện là muốn bắt chúng ta làm việc à.”

Kim Tịch dùng khủy tay huých cô ấy: “Đừng có đoán mò.”

Giản Tư Tầm dường như không tức giận, ho khẽ: “Hoạt động thế này của câu lạc bộ chúng ta thường được tổ chức vào học kỳ kế tiếp đầu mùa xuân, học kỳ mới có sinh viên mới nhập học, rất nhiều phương diện không thích hợp, vội tổ chức hoạt động sẽ không có hiệu quả tốt.”

Kim Tịch và Sở Chiêu ngoan ngoãn gật đầu, vâng vâng vâng, người đẹp trai nói gì cũng đúng.

Giản Tư Tầm lập một nhóm chat cho ban tổ chức, thêm Kim Tịch và Sở Chiêu vào để thuận tiện sắp xếp công việc sắp tới.

Hơn nửa tháng tiếp theo, Kim Tịch và Sở Chiêu hay mang bàn nhỏ tới căn tin nơi có nhiều sinh viên đến ăn uống để tuyền truyền về Hội Thơ Cốc Vũ, thu hút các bạn sinh viên đăng ký tham gia.

Ngày đầu tiên bày chỗ, Kim Tịch nhìn tấm poster tuyên truyền trên bàn học rồi lâm vào trầm tư sâu sắc.

Hội Thơ Cốc Vũ, bốn chữ được viết tạm chấp nhận, nhưng xung quanh vẽ thêm những bông hoa nhỏ nhìn xấu quá.

Sở Chiêu phê bình: “Nhìn thấy hoa cúc này khiến hoa cúc của người ta cũng căng thẳng.”

Kim Tịch: “Gì, đây rõ ràng là hoa sen mà.”

Sở Chiêu: “Tấm poster này xấu tới trình độ cao cấp luôn, bức tường cũng không ngăn nổi ban tuyên truyền.”

Giản Tư Tầm đứng bên cạnh, lúng túng nói: “Cái đó…hoa này thật ra là hoa hải đường*, là anh vẽ đấy.”

Kim Tịch khoanh tay, như có điều suy nghĩ gật đầu một cái: “Sở Chiêu, tớ cảm tháy hoa hải đường nhất chi độc tú* này thật đẹp, cậu thấy sao?”

(Nhất chi độc tú: Ý chỉ bông hoa nở ra từ một nhành cây.)

Sở Chiêu nghiêm túc đáp: “Đúng đó, nét vẽ và ý miêu tả hòa vào nhau lộ ra đẳng cấp, không có căn cơ không dám tùy tiện thử đâu!”

Giản Tư Tầm:….

Cảm ơn lời cổ vũ của các em.

Chuông tan học vang lên, các bạn học rối rít ra khỏi tòa nhà dạy học đi tới căn tin, phần lớn đều nhìn qua tấm poster rồi rời đi.

Sở Chiêu nghi ngờ: “Tại sao không ai đến đăng ký vậy?”

Giản Tư Tầm liếc nhìn tấm poster của mình, nói: “Chúng ta nên hấp dẫn mọi người, các em có tài nghệ gì không?”

Kim Tịch và Sở Chiêu liếc mắt nhìn nhau, Sở Chiêu chỉ Kim Tịch: “Cậu ấy có thể dùng ngực đập vỡ tảng đá.”

Giản Tư Tầm: “Hay là Kim Tịch ngâm một bài thơ cho mọi người nghe đi.”

Kim Tịch:…

Lúc xế chiều, đám người Bạc Diên và Kinh Trì rời khỏi sân huấn luyện, họ mặc áo tay ngắn, xách theo áo khoác quân đội, đi dưới trời chiều, cái bóng ngược hướng bị kéo dài ra, đi như vậy nói trắng ra trông rất ngang tàng.

Mới vừa kết thúc tiết học vượt chướng ngại vật, nên cánh tay cũng dính khá nhiều bùn đất như trên trang phục, mấy người đó có thân hình cao lớn, đẹp trai ngời ngời, đi trên đường thu hút nhiều sự chú ý của người khác.

Lúc đi ngang qua cửa căn tin số ba, một giong nói trẻ trung giòn giã truyền vào tai Bạc Diên—

“Nếu như em yêu anh,

Em tuyệt đối sẽ không làm một dây leo như lăng tiêu,

Bám vào cơ thể của anh để làm nổi bật chiều cao của mình.”

“Bạc gia, cùng đi ăn nhé?”

“Tớ không đói, các cậu đi ăn trước đi.”

Bạc Diên sãi bước đến đám người đang đứng đằng kia, xuyên qua những sinh viên đang chen chút và anh trông thấy Kim Tịch đứng cạnh bàn nhỏ đọc thơ.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng, hai tay căng thẳng nắm lại trước ngực, đóng mở đôi môi—-

“Anh có cành cây vững chải,

Giống đao, giống kiếm,

Cũng giống vòng tay bảo vệ,

Em cũng có đóa hoa hồng tươi thắm,

Khoe sắc khoe hương,

Lại giống như ngọn lửa anh dũng.”

Bạc Diên chen vào đám người đang vây quanh, anh còn cao hơn những nam sinh ở đó một đoạn nên dễ dàng nhìn vào trong.

Kim Tịch thấy anh trong đám người, không biết sao càng thấy khẩn trương hơn.

Anh mặc áo quân đội màu xanh ôm sát người, trên vai vắt áo khoác, bắp thịt trên cánh tay đầy đặn lưu loát, mặt dính chút bùn đất, trên quần áo cũng bị có bụi bẩn, nhưng không ảnh hưởng tới vẻ đẹp của anh tẹo nào, ngược lại còn thêm mấy phần phóng khoáng ngang ngược.

Anh hất cằm mỉm cười, trong con ngươi đen nhánh hiện lên tia sáng lười biếng.

Giọng Kim Tịch run run—

“Yêu, không chỉ yêu hình dáng vĩ đại của anh, mà yêu cả tấm lòng kiên cường đứng dưới chân thổ địa*.”

(Bài thơ Kim Tịch đọc là bài thơ Gửi Tặng Cây Sồi của nhà thơ Thư Đình được sáng tác năm 1977, bản dịch bài thơ mình trích từ nhiều nguồn tìm trên GG).

Nhìn anh đọc thơ có cảm giác là lạ.

Kinh Trì đi tới cạnh Bạc Diên, nhẹ nhàng vỗ vai anh: “Nghe gì mà mê mẩn thế.”

Vẻ mặt Bạc Diên rất nghiêm túc: “Tịch thối của tớ đọc thơ cho tớ nghe.”

“Cậu tự mình đa tình quá rồi, sao biết người ta đọc cho cậu nghe hả.”

“Là đọc cho tớ nghe.”

“Được rồi, ông lớn cậu nói gì thì chính là cái đó.”

Bạc Diên lấy áo khoác quân đội trên vai giũ giũ rồi mặc vào, đi tới cạnh Kim Tịch, mạnh mẽ cất giọng: “Tich thối!”

Nữ sinh đứng xung quanh nhìn hai người với ánh mắt khác thường.

Trên mặt Kim Tịch còn đọng lại nét ửng đỏ, sững sờ gọi: “Học trưởng Bạc Diên.”

Bạc Diên đi tới, theo thói quen xoa đầu cô: “Em đang làm gì đó?”

Cô đưa cho anh một tờ giấy tuyên truyền: “Bọn em tổ chức hội thơ ạ, anh có biết không?”

Bạc Diên không có hứng thú với hội thơ, cúi đầu nhìn tờ poster trên bàn bên cạnh, nhìn kiểu nào cũng thấy khó chịu: “Em vẽ nó hả?”

“Không phải ạ, là…”

Giản Tư Tầm đi tới: “Là tôi vẽ đó.”

Bạc Diên nhướng mày: “Cậu vẽ hoa sen thật cá tính.”

Kim Tịch kéo tay áo anh, thấp giọng nói: “Đó không phải hoa sen đâu, là hoa hải đường ý.”

Giản Tư Tầm tự hiểu mấy đóa hoa hải đường mình vẽ lên đã phá hỏng bốn chữ Hội Thơ Cốc Vũ, anh ta dứt khoát cuộn tấm poster lại: “Để anh mời bạn ở học viện mỹ thuật vẽ giúp một tấm vậy.”

Sở Chiêu nhìn Bạc Diên: “Không cần nhờ người khác đâu ạ, ở đây có sẵn một vị đại thiên tài rồi, học trưởng Bạc Diên ơi, nếu anh rảnh thì vẽ giúp bọn em tờ poster nhé?”

Kim Tịch kéo kéo ống tay áo của cô ấy: “Học trưởng bận huấn luyện các thứ nữa đó.”

Bạc Diên cười mỉm nhìn Kim Tịch, thờ ơ nói: “Chỉ cần em mở miệng anh không gấp gì hết.”

Sở Chiêu cố sức ra dấu bằng mắt với Kim Tịch, thật sự Kim Tịch không muốn mang đến phiền phức cho Bạc Diên, nhưng đã nói thế rồi, cô xem như con vịt tự dâng mình thôi.

“Vậy…vậy làm phiền học trưởng vẽ giúp bọn em một tấm ạ, được không anh?”

“Được chứ, mai anh sẽ đưa cho em.”

Kim Tịch liếc thấy bùn đất còn bám trên tay áo của anh, nên đi tới nhón nhón chân phủi bùn đất và cỏ khô trên quần áo cho anh.

“Học trưởng anh đi đâu trộm gà trộm chó thế, làm mình bẩn thế này.”

“Nếu học trưởng của em có bản lĩnh trộm gà trộm chó thì không bằng trộm người luôn cho rồi.”

Kim Tịch bị anh chọc cười: “Anh muốn trộm con gái nhà người ta à?”

Bạc Diên xoa xoa cái đầu nhỏ của cô: “Đương nhiên là con gái nhà người ta rồi, bằng không trộm học sinh tiểu học như em à?”

Kim Tịch xem thường bĩu môi, lôi tay áo anh: “Anh đã giúp em vẽ poster vậy anh cởi áo ra đi, em giặt giúp anh cho, hôm nay sẽ giặt xong, mai có thể mặt được luôn.”

Bạc Diên thoải mái cởi áo khoác xuống, vắt trên vai Kim Tịch.

“Giặt sạch đó.”

“Em biết rồi.”

Đợi anh rời đi rồi, Kim Tịch xếp áo khoác quân đội lại thật gọn gàng, cẩn thận từng li từng tí bỏ vào cặp sách của mình.



Ngày kế tiếp, bên bàn nhỏ của câu lạc bộ văn học, tấm poster lớn được vẽ tay thu hút không ít bạn học vây xem.

“Hội Thơ Cốc Vũ” bốn chữ được viết to, nét bút mạnh mẽ có lực, mây trôi nước chảy, không thua mấy tác phẩm ở phòng triển lãm thư pháp mà Kim Tịch đã xem.

Ngoại trừ mấy chữ “Hội Thơ Cốc Vũ” ra, xung quanh còn được điểm xuyến vài đóa hoa mai vàng rực rỡ, dùng mực vẽ vài nhánh cây rồi vẩy mực đỏ lên, màu sắc phối hợp cực kỳ tốt.

Các bạn học bị tấm poster hấp dẫn, rốt rít dừng lại chụp ảnh.

Giản Tư Tầm thở dài nói: “Vị học trưởng ở học viện quốc phòng này của em đúng là thâm tàng bất lộ, còn biết viết thư pháp nữa.”

Kim Tịch vui vẻ nhìn tờ poster, đáy mắt hiện lên tia sáng: “Anh ấy…rất rất lợi hại đó.”

Giản Tư Tầm nhìn ra được ý tứ rất không bình thường từ nét mặt cô, không chỉ là sùng bái thôi đâu.

Hai chữ Bạc Diên này, Giản Tư Tầm thường nghe hai người nhắc đến, Sở Chiêu thì không nói, chủ yếu là Kim Tịch, nói ra mấy câu thì câu nào cũng có bốn từ học trưởng Bạc Diên.

“Học trưởng Bạc Diên hình như cao hơn rồi, cậu nói xem nữ sinh cao bao nhiêu mới xứng với anh ấy.”

“Học trưởng Bạc Diên lại thi đấu thắng rồi, anh ấy mạnh quá chừng.”

“Học trưởng Bạc Diên lại lại lại được tỏ tình, hừ, sức hấp dẫn đáng chết!”



Từ lời nói của các cô, Giản Tư Tầm đại khái lĩnh hội được vị ‘học trưởng Bạc Diên’ này có nhân khí cao nhường nào.

Nhưng trên thực tế, khi các nữ sinh rảnh rổi ngồi tám chuyện với nhau, sao chỉ nói đến một nam sinh được.

“Giản Tư Tầm”, tần số nhắc đến cái tên này ở phòng ký túc 410 cũng cao chót vót.

“Học Trưởng Giản Tư Tầm còn mời được tập đoàn Thụy Đạt tài trợ cho chúng ta, mẹ nó, quá giỏi!”

“Học trưởng Giản Tư Tầm tự chuẩn bị bài thơ đó, khi không có việc gì lại đi giúp đỡ người khác.”

“Đôi mắt hai mí của học trưởng Giản Tư Tầm đẹp ghê, hâm mộ quá.”



Những lời này dĩ nhiên không phải Kim Tịch nói hết, nhưng giọng điệu khen ‘đôi mắt hai mí đẹp ghê’ đã bị Bạc Diên của phòng 409 đi ngang qua…nghe được, cái giọng đó không ai khác chính là Kim Tịch.

Anh quay về phòng ký túc, cầm tấm kính trên bàn Hạ Vưu lên xem, nhìn anh trong gương, đôi mắt một mí lộ ra vẻ lười biếng lạnh lùng.

Kinh Trì nói: “Đừng nhìn nữa, mắt một mí của cậu ý, có nhìn thêm cũng không thành mắt hai mí đâu.”

Bạc Diên vỗ tấm gương trong tay xuống bàn một cái rầm: “Mắt hai mí đẹp thế à?”

Kinh Trì bật cười: “Vậy phải xem nó nằm trên mặt ai, Giản Tư Tầm ấy à, là nam thần xuất hiện trên tivi, được công nhận là hotboy, cậu nói xem nó có đẹp không?”

Bạc Diên cười lạnh: “Vậy cậu ta có thể mang nặng 20kg và hít đất bằng một tay không?”

Kinh Trì: “Không biết, nhưng cậu ta biết ngâm thơ.”

Bạc Diên:…

**

Buổi chiều, các tầng lầu ký túc xá tiến hành tổng vệ sinh, hành lang vừa mới lau qua nên rất trơn trợt.

Bởi vì Sở Chiêu vội vàng đưa tài liệu cho trưởng ban Giản Tư Tầm, vừa ra cửa đã chạy đi, kết quả là “ầm” một tiếng ngã xuống hành lang.

Cửa phòng ký túc 409 không đóng, Kinh Trì cầm bút, vốn anh đang trong phòng cẩn thận tính toán thu chi và tiền lời, chợt nghe trên hành lang vang lên giọng nói “Ui da má ơi”.

Giọng nói này rất quen tai.

Anh đặt máy tính xuống, lười biếng đi ra khỏi phòng.

Ở cách đó không xa, Sở Chiêu đang ngồi bệch dưới đất che chân mình, cắn răng nhíu mày, đau đớn không thôi.

Kinh Trì dựa vào cạnh cửa, hả hê nhìn cô.

Sở Chiêu và Kinh Trì có mối thù cá nhân, hai người vừa gặp mặt đã la ó om xòm, Sở Chiêu cho tới tận giờ cũng không mấy vui vẻ khi thấy anh.

Có thể nói đây là thâm cừu đại hận, thật ra nguyên nhân là Kinh Trì phát hiện ra Sở Chiêu hình như có dấu hiệu thích Hứa Triều Dương.

Sau đó vô tình anh nói với Sở Chiêu: “Huấn luyện viên Hứa của em không hề đặt nụ hôn lúc chơi đại mạo hiểm ở trong lòng, vả lại em không phải là người mà huấn luyện viên Hứa thích, người mà huấn luyện viên Hứa thích là em gái kiểu nóng bỏng chứ không phải người đọc sách.”

Thật sự Hứa Triều Dương không có tâm tư gì khác với Sở Chiêu, bởi vì anh ta thích hoa khôi của học viện truyền thông, trái tim đang độ rạo rực, mỗi ngày đều lải nhải trong phòng ký túc rằng hoa khôi học viện đẹp thế nào, dáng người ra sao.

Vào lần điền tờ giấy khảo sát, Hứa Triều Dương nói đã có người mình thích, người đó chính là hoa khôi, nhưng lại làm Sở Chiêu hiểu lầm.

Kinh Trì đã từng thăm dò hỏi anh ta, trong bốn em gái phòng đối diện, bảo anh ta chọn một người thì anh ta sẽ chọn ai.

Hứa Triều Dương chọn Lâm Lạc chứ không phải Sở Chiêu, khi đó Kinh Trì biết ngay em gái mềm mại như Sở Chiêu không phải gu của anh ta, Hứa Triều Dương thích con gái có khí thế mạnh mẽ và dáng người nóng bỏng.

Từ lúc tâm tư nhỏ của mình bị vạch trần, Sở Chiêu cũng không thềm để ý tới Kinh Trì nữa.

Kinh Trì ung dung đi tới, xách tấm biển màu vàng ở trên đặt trước mặt Sở Chiêu, khẽ cười nói—-

“Cẩn thận trơn trợt.”

Sở Chiêu cố gắng nhặt văn kiện bị rơi trên đất lại, không quan tâm tới anh.

“Bạn học Sở Chiêu à, quyết chí không nói chuyện với anh luôn hả?”

Kinh Trì chống gối, hơi khom người trước mặt cô, cười nói: “Chẳng lẽ đời này cũng không để ý tới học trưởng Kinh trì sao?”

Mặt Sở Chiêu đỏ hồng, cắn môi, phần môi bị cắn trắng bệch, cô bực bội nói: “Đi ra đồ quỷ đáng ghét!”

Anh đụng nhẹ vào đôi giày thể thao màu hồng của cô: “Em có bị thương không?”

Sở Chiêu không nhịn được ‘ui da’ một tiếng: “Đau!”

“Ha.” Kinh Trì bất đắc dĩ nói: “Phải đến phòng y tế thôi, bôi ít thuốc lên.”

Anh nói xong cũng không chờ cô phản ứng lại, một tay anh vòng qua người cô, đỡ lưng cô, một tay khác vòng qua đầu gối đang cong lại, vững vàng ôm cô lên.

Sở Chiêu mở to hai mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn giống như ấm nước bị đun sôi, xèo xèo bốc hơi nóng lên.

Đến tận giờ vẫn chưa được nam sinh nào ôm kiểu công chúa.

“Để em xuống!”

“Không bao giờ.” Kinh Trì cười, ôm cô nhanh chóng đi xuống lầu, tay cô không biết đặt đâu đành thuận thế khoác qua cổ anh.

Kinh Trì không giống Hứa Triều Dương, da anh không tốt thế, cũng không phải là kiểu con trai trắng nõn tinh tế, anh hoàn toàn ngược lại, da màu lúa mạch, giống như cây ngũ cốc dưới ánh nắng mặt trời, tràn đầy năng lượng.

Sở Chiêu có thể cảm nhận được cơ bắp cánh tay săn chắc có lực của anh.

Cô chôn mặt vào cổ anh, cúi đầu, không muốn bị người khác nhìn thấy.

“Thích xen vào việc của người khác.”

Thanh âm của cô nhỏ đến mức không ai nghe thấy được, nhưng cô đang vùi sát tai anh để nói, thế nên Kinh Trì nghe rất rõ ràng.

“Rốt cuộc cũng chịu nói chuyện với anh rồi à?”

Sở Chiêu im lìm không nói tiếp.

Sở Chiêu thật sự rất ghét anh, ghét anh biết hết mọi trái phải trong mắt, cũng ghét anh nói cho mình nghe cái gọi là chân tướng.

Người luôn tự cho là đúng.

Kim Tịch cầm ly kem đi vào ký túc xá, vừa vặn nhìn thấy Kinh Trì ôm Sở Chiêu đi ra, Sở Chiêu nhỏ bé chôn mặt trong ngực anh ta, khuôn mặt nhỏ nhắn còn đỏ bừng.

“Wow!”

Cô mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn hai người đi lướt qua trước mặt cô, hoảng sợ đến mức ly kem trong tay cũng rơi xuống.

Đang diễn phim ngôn tình hoàng tử công chúa hường phấn trong trường à?

Mặt Kim Tịch đầy ngơ ngác, người ngơ ngác giống thế còn có dì quản lý ký túc xá.

Dì quản lý có mái tóc uốn xoăn rối tự nhiên dò xét nhìn ra cửa sổ, ngước cổ dài ra, cực kỳ hoảng sợ nhìn theo bóng lưng hai người kia, sau đó ánh mắt sắc bén nhìn về phía Kim Tịch.

Kim Tịch lập tức phủi sạch quan hệ: “Cháu không biết họ!”

Dì quản lý tức giận đi ra khỏi phòng trực, lau sạch mấy chữ được viết bằng phấn “Ở ký túc xá không được nói lớn tiếng ồn ào, không được truyền bá những thứ không tốt cho sức khỏe”, kế đó viết lại: “Nam nữ ở ký túc xá không được phép vào phòng của nhau, không được phép lôi kéo đùa giỡn, không được phép yêu đương!”

Kim Tịch vội chạy lên lầu, vừa chạy đế cửa phòng 409 liền đụng vào cơ bụng cứng rắn của Bạc Diên.

Bạc Diên tay dài xách cổ áo của cô, cúi người nhìn đôi mắt nai đang hoảng sợ ấy, trầm giọng hỏi: “Em gặp quỷ hả?”

Kim Tịch nắm một tay đã không còn ly kem cuộn, cái tay khác kéo tay áo Bạc Diên, vội dẫn anh đi tới cạnh hành lang, chỉ Kinh Trì ở phía xa xa—-

“Anh mau nhìn họ…họ…”

“Ừm?”

“Anh nói xem anh ấy ôm cậu ấy đi đâu?”

“Anh không biết, em nghĩ sao?”

Ánh mắt Kim Tịch lộ ra vẻ giảo hoạt, cười ranh mãnh: “Đi chỗ kia.”

Bạc Diên khẽ cốc nhẹ lên trán cô: “Gì mà chỗ kia, trong đầu em toàn nghĩ mấy thứ không lành mạnh thế.”

“Vậy anh nói đi, hai người họ làm gì, còn ôm kiểu công chúa nữa!”

Bạc Diên giải thích: “Bạn cùng phòng của em bị ngã, Kinh Trì ôm em ấy đến phòng y tế.”

Kim Tịch bừng tỉnh: “Ngã sao, vậy em phải đi xem cậu ấy thế nào.”

Nhưng Kim Tịch vừa mới đi tới cạnh cửa bèn vội quay lại: “Xong rồi, xong rồi, dì quản lý đi lên kiểm tra phòng ngủ!”

Kim Tịch sợ hết hồn hết vía định đi thẳng vào nhà vệ sinh để tránh mặt, Bạc Diên bèn giữ cổ áo cô, nói: “Dì quản lý kiểm tra phòng ngủ, đầu tiên sẽ vào nhà vệ sinh đấy.”

Kim Tịch hơi luống cuống, nếu chạy loạn trong ký túc nam nhỡ bị bắt được, rồi đăng thông báo phê bình chắc mất hết thể diện luôn.

Ký túc xá bốn bề có không gian nhỏ, thường ngày giấu giếm đồ điện vi phạm quy định còn dễ dàng bị phát hiện, cả người to thế này hoàn toàn không có chỗ trốn mà.

“Chậc.” Bạc Diên trầm giọng nói: “Anh không thích thế.”

“Anh không thích như nào?”

“Không thích để con gái trốn tránh, em ở trong phòng ký túc của anh, chuyện này không sao cả.”

“Gì mà không sao chứ!” Kim Tịch lo lắng nói: “Dì quản lý ký túc xá cấm trai gái yêu đương đó! Nếu bị nhìn thấy sẽ gặp rắc rối lớn luôn.”

“Có rắc rối gì để anh gánh.” Trước nay anh là người ngay thẳng: “Cho dù là nói yêu đương cũng quản nữa à.”

“Ai nói yêu đương.” Kim Tịch lẩm bẩm: “Chuyện không phải sự thật, em không muốn bị người khác hiểu lầm đâu.”

Sắc mặt Bạc Diên lạnh xuống: “Em không muốn bị ai hiểu lầm?”

Tiếng bước chân của dì quản lý càng ngày càng gần, Kim Tịch muốn ra ban công nấp, Bạc Diên nắm giữ cổ tay cô lại: “Có nấp cũng vô dụng thôi, không bằng đối diện đi.”

Kim Tịch dùng sức giãy ra, nhưng làm gì được Bạc Diên chứ, anh dùng sức rất mạnh, xương cốt tựa như bị anh bóp nát hết.

Vừa vặn lúc này dì quản lý đẩy cửa vào, nhìn thấy hai người lôi kéo dây dưa đầy mập mờ.

Dì quản lý hơi sững sờ, rồi trở nên giận dữ, rống lên trách mắng: “Hai người làm gì đó, nấp ở trong phòng ngủ định làm gì!”

Các nam sinh tò mò đến gần cửa phòng ký túc, bát quái ngó dáo dác vào trong phòng—

“Ôi trời, thật sự bị bắt tại trận kìa!”

“Cô nam quả nữ có thể làm chuyện gì tốt chứ.”

“Bạc Diên giỏi thật, còn dẫn em gái vào phòng ngủ.”



Kim Tịch cúi đầu, mặt đỏ như nhỏ máu, tay còn bị Bạc Diên siết chặt.

Anh bình tĩnh nói: “Sinh viên nói yêu đương mà dì cũng quản ạ, cháu không còn gì để nói nữa.”

“Người trẻ các cháu nói chuyện yêu đương dì mặc kệ.” Dì quản lý tức giận nói: “Nhưng không thể ở ký túc xa nam số 8 này làm chuyện xấu, dì phải quản lý các cháu theo quy định! Nếu ai cũng giống hai đứa thì trai gái yêu đương dẫn về phòng, ký túc xá sẽ náo loạn thành dạng gì đây?”

Trong mắt các nam sinh hiện lên vẻ suy ngẫm.

Dì quản lý ghi nhớ tên hai người, rồi xoay người xuống lầu.

Mặt Kim Tịch đầy thẹn thùng, dùng sức hất tay Bạc Diên ra, hung hăng trợn mắt trừng anh một cái, nức nở nói: “Bạc Diên, tại sao anh luôn không nói lý lẽ như vậy!”

Cô chạy về phòng ngủ của mình, dùng sức đóng cửa lại.

Sắc mặt Bạc Diên lạnh như băng, ngước đôi mắt đen láy như đầm nước sâu, rống lên với mọi người: “Nhìn đủ rồi thì cút đi!”

Mọi người cùng ồ lên rồi giải tán.

Trong đầu Bạc Diên bây giờ chỉ có câu nói mang theo tiếng nức nở của cô “Anh luôn không nói lý lẽ”.

Cực kỳ phiền não, anh đạp một cước đóng chặt cửa phòng lại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện