Tập đoàn Thụy Đạt là một xí nghiệp danh tiếng, có một tòa nhà văn phòng độc lập ở trung tâm thành phố, có thể nhận được tiền tài trợ từ Thụy Đạt, đối với câu lạc bộ trong trường mà nói, cũng được xem là chuyện lớn đáng ăn mừng.

Ở trường có không ít câu lạc bộ tổ chức hoạt động dành cho sinh viên vào mùa xuân và mùa thu, nhưng không phải hoạt động nào cũng thu hút được nhà tài trợ.

Trong phòng làm việc tại tập đoàn Thụy Đạt, Giản Tư Tầm mặc âu phục đen vừa vặn, ngồi trước bàn cùng bàn bạc với nhân viên bộ phận thị trường về việc tài trợ, cử chỉ bình tĩnh, vẻ mặt đĩnh đạc. Giản Tư Tầm được xem là ban cán sự không chỉ có tài hoa mà còn có năng lực lãnh đạo và giao tiếp, tập đoàn Thụy Đạt tài trợ thế nào chỉ dựa vào một mình anh ngồi đàm phán.

Kim Tịch ngồi sau lưng Giản Tư Tầm, cô mặc áo sơ mi trắng viền hoa bên trong kết hợp với chiếc áo vest nhỏ, buộc tóc đuôi ngựa, nhìn qua rất có thần thái.

Cô cẩn thân lắng nghe Giản Tư Tầm thương lượng với đối phương, anh cần tài liệu gì thì cô sẽ nhanh chóng lấy trong túi văn kiện ra đưa qua.

Trải qua hai tiếng bàn bạc, song phương quyết định những chi tiết cụ thể trong lần hợp tác tài trợ này. Nhân viên của Thụy Đạt cũng thoải mái ký hợp đồng, báo khoản tài trợ này khoảng hai ngày nữa sẽ gửi tới cho họ.

Đi ra khỏi tòa nhà, hai người cùng thở phào nhẹ nhõm.

Giản Tư Tầm xoa xoa lớp mồ hôi mỏng trên trán: “Vừa rồi căng thẳng chết đi được.”

Kim Tịch nhớ lại, anh nói chuyện vui vẻ bình tĩnh như thường ngày, cô đi theo còn thấy thích thú, hoàn toàn thả lỏng, không sợ hãi gì.

Kết quả anh nói anh căng thẳng muốn chết, ảnh đế cũng không diễn lại anh đâu.

“Cùng đi với học trưởng em học được rất nhiều ạ.” Kim Tịch nói lời này không hề khách sáo, nói rất thật lòng thật dạ.

Ít nhất để cô thấy trước được tác phong quản lý của người khác, đồng thời, Kim Tịch cũng cảm thấy khi làm việc với những câu lạc bộ nhỏ trong trường sẽ khác thực tiễn, Giản Tư Tầm thật sự dùng cái tâm để làm việc.

Cô nghĩ làm việc dưới trướng học trưởng có thể rèn luyện được bản thân.

Bây giờ không còn sớm nữa, hai người vừa hay đang ở trung tâm thành phố, nên Giản Tư Tầm đề nghị đến một nhà hàng âm nhạc gần đó ăn cơm, chiêu đãi một bữa vì hôm nay đã vất vả.

Kim Tịch vui vẻ đồng ý.

Nhà hàng âm nhạc được thiết kế trông rất phong cách, trên sân khấu có ca sĩ đang hát, người đó vừa đàn ghi ta vừa hát một bài ca dao, giai điệu du dương, cây xanh xung quanh che đi ánh nắng, vừa yên ả vừa mát mẻ.

Hai người ngồi vào bàn cạnh cửa sổ, người phục vụ bước đến đưa menu.

Trong lúc đợi món ăn, màn hình điện thoại của Kim Tịch bỗng hiện lên thông báo tin nhắn wechat mới, là Bạc Diên.

Bạc Diên gửi đến một đoạn video ngắn, trong video, anh mặc áo khoác quân đội, chân sau hơi cong, ngồi trên sân huấn luyện đầy cỏ khô.

Đại Bạch Bạch đang nằm trên đầu gối của anh, kêu meo meo vài tiếng.

Bạc Diên cầm cái chân của Đại Bạch Bạch vẫy chào ống kính: “Đại Bạch Bạch nói, sao Tịch Tịch còn không để ý tới học trưởng vậy.”

Đại Bạch Bạch: “Meo~”

“Đại Bạch Bạch nói, Tịch Tịch đừng giận nữa, học trưởng biết lỗi rồi mà.”

Đại Bạch Bạch nằm ngửa để lộ ra cái bụng: “Meo~”

“Đại Bạch Bạch nói, nếu Tịch Tịch không để ý tới học trưởng nữa, em sẽ không chơi với Tịch Tịch đâu, mèo con cũng sẽ không chơi với chị luôn.”

Đại Bạch Bạch: “Meo meo meo???”

Khóe môi Kim Tịch bất giác cong lên, cô soạn tin nhắn: Anh là anh, Đại Bạch Bạch là Đại Bạch Bạch, nó vốn không thèm chơi với em đâu.”

Nhưng sau khi gõ xong, Kim Tịch do dự chốc lắt rồi xóa hết.

Không muốn nói chuyện với anh.

Những món ăn tinh xảo nóng hổi được bưng lên, theo luật lệ giang hồ, trước tiên phải chụp hình.

Giản Tư Tầm kiên nhẫn chờ món ăn cuối cùng được bưng lên, đợi Kim Tịch chụp xong mới động đũa.

Tiếp xúc với học trưởng Giản Tư Tầm, càng cảm nhận được mặt lễ độ của anh, có phong độ của một thân sĩ.

Mỗi lần Bạc Diên thấy cô chụp ảnh cứ mãi giục cô, ghét chết đi được.

Lúc này, có hai nữ sinh trong câu lạc bộ dắt tay dạo phố, lúc đi ngang qua trông thấy Kim Tịch ngồi trước cửa sổ thủy tinh bèn vẫy tay chào cô.

Kim Tịch cũng rối rít đáp lại, hai nữ sinh đó không ngừng liếc nhìn Giản Tư Tầm, lộ ra vẻ mặt ý tứ sâu xa.

Giản Tư Tầm là nam thần trường học siêu đỉnh siêu nổi trong trường, anh vẫn còn độc thân, cho tới giờ chưa từng thấy anh ăn cơm riêng với cô gái nào.

Ngửi được mùi bát quái, hai cô gái đi đến một góc, lấy điện thoại ra lén chụp ảnh hai người ngồi ăn trong nhà hàng âm nhạc, sau đó gửi vào nhóm chat trong phòng ngủ của mình.

Từ nhóm chat trong phòng ngủ gửi qua nhóm chat của câu lạc bộ, từ câu lạc bộ lại gửi sang nhóm chat ban cán sự, từ ban cán sự tiếp tục gửi cho nhóm chat trao đổi hàng hóa trong trường, nhóm này lại gửi tiếp cho nhóm chat trạm tân binh chuyển phát nhanh…

Mấy tiếng đồng hồ sau, tin lá cải Học Trưởng Tháng Tư hẹn hò với nữ sinh được truyền đi khiến dư luận bàn tán sôi nổi.

Thẩm Bình Xuyên là người thấy hình đầu tiên trong nhóm chat chuyển phát nhanh, sau đó anh ta nhanh như chớp gửi qua cho Bạc Diên—

Mẹ nó!! Em gái thối yêu đường rồi à???!!!

Bạc Diên giang hai chân ngồi xuống đầu tường chướng ngại vật, bàn tay dính bùn đất mở lớn hình trong điện thoại lên.

Cô gái trong hình mặc áo vest màu lam nhạt xinh xắn, không cài nút lại mà để mở ra tùy ý, rất có tinh thần. Ánh đèn vàng ấm áp ở bức tường phía sau chiếu rọi lên khuôn mặt trứng ngỗng đỏ hồng của cô, trên mặt nở nụ cười nhạt.

Cô cười lên đẹp biết bao nhiêu.

“Bạc Diên lề mề gì đó?” Tiếng quở trách của huấn luyện viên vang lên từ bên dưới.

Bạc Diên nhảy khỏi bức tường chướng ngại vật cao hai mét, cũng không thèm chuyển sang chướng ngại vật kế tiếp, một mình anh đi tới chỗ nghỉ ngơi bên kia, lấy bình nước tu một hơi.

Vạt áo trước ngực bị ướt hết một mảng lớn, làm màu áo trở nên tối hơn.

“Bạc Diên, quay về chỗ ngay!” Huấn luyện viên ra lệnh.

Bạc Diên chậm rãi quay về chỗ, huấn luyện viên lại nói: “Ai cho phép em đang huấn luyện còn mang theo điện thoại! Dẹp ngay!”

Anh lấy điện thoại ra, thờ ơ ném vào trong bụi cỏ, giọng điệu lười biếng: “Thầy hài lòng chưa ạ?”

Những chàng trai đang tập luyện ở xung quanh dừng lại mọi động tác, quay sang nhình anh—

Anh tựa như đang cười, đáy mắt giăng một lớp sương lạnh mong manh.

Gan to thật, còn dám nói thế với huấn luyện viên.

“Hít đất tại chỗ 400 cái ngay!” Huấn luyện viên chắp tay sau lưng, bất mãn nói: “Làm gì mà như ăn mấy trăm tấn thuốc súng thế.”

Hai tiếng sau, sắc trời dần tối, trên sân huấn luyện đã không còn bóng người, trên bầu trời đêm, có vài đốm sáng nhỏ nằm rải rác.

Bạc Diên trở mình nằm lên cỏ khô, ngực phập phòng lên xuống, miệng mở lớn thở hổn hển.

Đại Bạch Bạch thẳng đuôi đi tới, ngậm điện thoại đặt lên người anh, sau đó leo lên ngồi xổm trên cơ bụng của anh, kêu meo meo hai tiếng.

Bạc Diên nhìn trời đêm, uể oải lẩm bẩm—-

“Có lẽ..cô ấy thật sự không cần anh.”

**

Kim Tịch mặc đồ ngủ in hình hoạt hình, khoác tấm thảm màu bạc ngồi trên ghế dựa, đang điên cuồng giải thích chuyện Giản Tư Tầm với anh cô.

Bọn em bàn bạc xong chuyện tài trợ rồi sẵn tiện đi ăn thôi, không có hẹn hò gì đâu!

Anh cái người này…sao không nghe hiểu tiếng người hả!

A a a a đừng mà!

Cô sắp hỏng tới nơi: Học trưởng Giản Tư Tầm là hotboy cấp bậc đại thần đó! Anh quá coi trọng em gái của anh rồi!

Kim Tịch còn chụp lại ảnh tài liệu cho Thẩm Bình Xuyên xem, lúc này Thẩm Bình Xuyên mới hơi hơi tin tưởng cô.

Thẩm Bình Xuyên: Ai kia tổ chức hội thơ còn lấy được tài trợ từ tập đoàn Thụy Đạt nữa à? Kim Tịch: Thế nên em mới nói học trưởng lợi hại lắm.

Thẩm Bình Xuyên gửi qua icon hừ.

Em làm cộng sự với Giản Tư Tầm được một thời gian, anh ấy thực sự rất lợi hại đó.

Đúng đó, em cảm thấy có anh ấy ở đây, Hội Thơ Cốc Vũ nhất định sẽ được tổ chức cực kỳ linh đình.

Thẩm Bình Xuyên: Vậy giữa anh của em và cậu ta, ai giỏi hơn [Hừ hừ ]

Kim Tịch gửi qua icon tươi cười: Anh muốn nghe đánh giá khách quan hả, hay muốn nghe suy nghĩ chủ quan trong lòng em.

Thẩm Bình Xuyên: Tất nhiên là đánh giá khách quan rồi.

Kim Tịch: Học trưởng Giản Tư Tầm. [Cười ngây ngô]

Vậy giữa cậu ta và học trưởng Bạc Diên của em thì sao, lần này anh muốn nghe suy nghĩ trong lòng em.

Ngón tay Kim Tịch hơi khựng lại, sau đó nói: Anh đừng nói cho ai biết nhé.

Thẩm Bình Xuyên: Yên tâm đi, người khác chả quan tâm em nghĩ gì đâu.

Kim Tịch liếm liếm đôi môi mềm mại, trong đôi mắt trong suốt như lưu ly dâng lên sắc thái nhu hòa—

Trong lòng em, không ai có thể so sánh với Bạc Diên.

Dù anh chọc cô giận, bên ngoài có thể thấy được hàng trăm hàng ngàn tật xấu, nhưng ai cũng không thể so với anh.

Mặc dù Thẩm Bình Xuyên hứa hẹn đủ điều, tuyệt đối không nói cho ai biết, nhưng lật mặt còn nhanh hơn lật bánh, trực tiếp gửi ảnh chụp màn hình đoạn chat sang cho Bạc Diên.

Chính là Bạc Diên không phải ai khác.

Không có khuyết điểm gì.

Thẩm Bình Xuyên: Cậu có trọng lượng rất nặng trong lòng em gái thối của tôi đấy, địa vị đã ngang hàng với ông đây rồi.

Lúc lâu sau, Bạc Diên trả lời lại: Cậu còn muốn ngang hàng với tôi à?

Thẩm Bình Xuyên:???

Bà mẹ nó.

Mọi người trong phòng phát hiện ra vài ngày nay Bạc Diên thay đổi sắc mặt liên tục giống như thời tiết thay đổi, lúc thì mây đen giăng kín, lúc lại nhìn màn hình điện thoại lộ ra nụ cười mỉm mê hoặc.

Trông rất đáng suy ngẫm.

Sáng hôm sau, Kim Tịch mới vừa đẩy cửa phòng ra, chợt thấy Bạc Diên mặc áo thun đen ngắn tay đứng đối diện, anh nhanh chóng đứng lên, hai tay bắt lấy khung cửa bắt đầu hít xà.

Anh nắm lấy khung cửa, do dùng sức nên bắp thịt ở cánh tay căng lên. Da anh rất trắng, đường gân xanh trên cánh tay cũng hiện ra rõ ràng.

Dưới áo thun đen, phần cơ bụng như ẩn như hiện, đường nhân ngư nối dài đến bên trong quần.

Anh treo trên cánh cửa tập hít xà, dùng giọng điệu trầm trầm chào cô: “Tịch thối, chào buổi sáng!”

Mới sáng sớm mà bạn học Bạc xuất sắc đã ném cơ bụng vào mặt cô.

Kim Tịch liếc mắt xem thường, “Rầm” một tiếng đóng cửa lại—

Bệnh thần kinh à!

Trong giờ học, Kim Tịch nhận được tin nhắn của Bạc Diên: Ngày mai anh sẽ dẫn mèo con đến nhà người nhận nuôi, đi cùng nhau nhé?

Kim Tịch biết, câu lạc bộ Meo Meo có tài khoản weibo và wechat, rất thường đăng tin mèo con chó con cần người nhận nuôi, có không ít fan theo dõi.

Có khá hiều người tốt bụng đến nhận nuôi những chú chó mèo hoang trong trường, để chúng có nhà của riêng mình.

Đại Bạch Bạch sinh được ba chú mèo con, đã được nhận nuôi hai con, bây giờ chỉ còn lại một chú mèo có lông trắng đen, ngày mai cũng sẽ đưa đi.

Kim Tịch tất nhiên rất muốn đi, hai lần trước do chương trình học kéo dài nên cô không có cơ hội đưa chúng, ngày mai vừa vặn cuối tuần, là cơ hội tốt.

Nhưng mà….

Cô do dự vì mấy ngày qua Bạc Diên gửi tin nhắn cho cô mà cô không trả lời lần nào, kìm nén nhiều ngày rồi không lẽ gục ngã trước lũ mèo con sao.

Kim Tịch cầm điện thoại trầm tư rất lâu.

Bạc Diên dường như biết cô đang chú ý đến.

“Vậy đi nhé, ba giờ chiều mai anh chờ em trước cổng trường, chờ 10 phút, nếu em muốn đến thì đến, quyết định vậy đi.”

Ngón tay thon thả của Kim Tịch vuốt ve màn hình, thở phào nhẹ nhõm.

Thời gian còn lại suy nghĩ xem.

Chiều ngày hôm sau, câu lạc bộ văn học mở buổi họp, thời gian đăng ký đã sắp kết thúc, Hội Thơ Cốc Vũ đã được quyết định tổ chức vào đầu tháng tư.

Bởi vì nhận được tài trợ từ tập đoàn Thụy Đạt, mức tiền thưởng tăng cao thu hút nhiều bạn học tích cực tham gia, do đó lượng công việc của ban cán sự tăng lên không ít.

Kim Tịch ngồi tại chỗ, cứ thỉnh thoảng ấn vào màn hình xem giờ.

2h45, 2h50…

Hội trưởng đang phân công công việc vào ngày tranh giải, bởi vì cán sự của câu lạc bộ văn học không đủ người, nên mọi người đều được phân công.

Lúc này cô không tiện xin rời đi.

“Đến lúc đó ban tổ chức sẽ quản lý toàn bộ hiện trường, duy trì trật tự…”

Hai chân Kim Tịch đạp đạp mặt đất, lại nhìn sang đồng hồ, 2h58.

Giản Tư Tầm ngồi bên cạnh chú ý tới dáng vẻ không tập trung của cô: “Em có chuyện gì sao?”

Kim Tịch thấp giọng nói: “Không, không sao ạ.”

Dù sao cô cũng chưa đồng ý sẽ đi với Bạc Diên, anh đã nói chờ 10 phút, nếu đợi không được thì anh cũng rời đi thôi.

Giản Tư Tầm: “Nếu không phải chuyện gì quan trọng thì kiên trì chút nhé, chờ ban tổ chức sắp xếp hết công việc là có thể đi ngay.”

Kim Tịch gật đầu.

Ban tổ chức phụ trách quản lý toàn bộ quá trình thi đấu, Kim Tịch nhận nhiệm vụ sắp xếp thí sinh vào sân tranh giải, còn phải liên hệ với các học tỷ học trưởng ở học viện nghệ thuật và truyền thông sang đảm nhiệm vai trò giám khảo.

Còn rất nhiều việc phải làm.

Chờ đến khi hội trưởng sắp xếp cụ thể từng hạng mục công việc xong đã là 3h30.

Kim Tịch không kịp chờ tới khi cuộc họp kết thúc đã vội viện lý do với Giản Tư Tầm rồi ôm cặp sách chạy ra cổng trường.

Cô chạy một mạch, đến khi thể lực chịu không nổi bèn dừng lại nghỉ ngơi, sau đó chạy chậm chừng 10 phút thì đến trước cổng trường, vừa chạy vừa thở hồng hộc.

Cô vuốt vuốt khuôn ngực đang phập phòng, nhìn xung quanh một vòng.

Trước cổng trường có nhiều bạn học ra vào, nhưng không thấy bóng dáng Bạc Diên đâu.

Kim Tịch nhíu mày, lại tỉ mỉ tìm lần nữa, chắc Bạc Diên đã đi mất rồi, cảm giác mất mác dâng lên.

Vốn do mình thất hứa, không thể nói gì khác.

Bạc Diên chỉ chờ 10 phút, cô cách tận nửa tiếng mới tới, chẳng lẽ còn hy vọng anh vẫn chờ cô à.

Kim Tịch cúi đầu, dá văng hòn đá bên chân.

Hình như cô đang hy vọng thật.

Giống một đứa ngốc.

Hòn đá lăn tròn đến cạnh cây ngô đồng ven đường, sau đó bị ai đó đá trở lại.

“Tới trễ nửa tiếng, anh nên phạt em thế nào đây.”

Giọng nói quen thuộc vang lên, mang đến cảm giác khàn khàn, lại trầm thấp từ tính, tựa như lá cây bay theo gió rơi xuống.

Kim Tịch ngạc nhiên ngẩng đầu lên thì thấy Bạc Diên đang khoanh tay, lười biếng dựa vào thân cây.

Dưới ánh nắng mặt trời, con ngươi của anh như thủy tinh trong suốt, sáng ngời, đôi mắt phượng đen nhánh chứa ý cười nhàn nhạt, nó đang ngắm nhìn cô.

“Anh còn chưa đi hả?”

Bạc Diên đi tới cạnh người cô, cố chỉnh lại mái tóc bị rối của cô, dịu dàng nói: “Vốn định đi rồi, nhưng trong lòng có một âm thanh cứ mãi vang lên, nó bảo cô nhóc này hay lơ mơ nhớ nhằm thời gian, cứ chờ thêm 10 phút nữa đi.”

Sau đó anh cứ chờ, chờ thêm mấy lần 10 phút nữa.

Kim Tịch khẽ cắn môi dưới: “Vậy…cùng nhau đi thôi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện