Thẩm Bình Xuyên dừng xe trước một quán lẩu, Kim Tịch từ từ đi xuống khỏi chỗ ngồi sau xe, rồi nhìn biển hiệu cầu vòng trước mặt.

“Ăn lẩu à anh.”

Thẩm Bình Xuyên vô cùng mất tự nhiên ừ một tiếng, giống như rất sợ Kim Tịch hỏi nhiều hơn, anh nhanh chóng đẩy xe đạp sang đậu ở chỗ chuyên dụng bên đường.

Kim Tịch đứng sau lưng, nói: “Nhưng hai ngày kia sắp tới kỳ kinh rồi, không ăn cay được.”

“Vậy anh gọi lẩu uyên ương cho em.”

“Anh nhất định phải ăn lẩu sao?”

“Ừ.”

Kim Tịch nhún nhún vai, cùng đi vào với anh.

Hạ Khinh mặc đồng phục của nhân viên phục vụ, cô đang bưng một cái khay, thấy khuôn mặt quen thuộc xuất hiện ở cửa thì lập tực tiến lên tiếp đón, trên mặt hiện lên vẻ kinh gnạc: “Ôi, học trưởng Thẩm, anh tới ăn lẩu sao?”

Thẩm Bình Xuyên ngượng ngùng gãi gãi đầu: “Ừ, em gái của anh gào khóc bảo muốn ăn lẩu.”

Kim Tịch kinh ngạc: “Em…”

Cô còn chưa nói xong đã bị Thẩm Bình Xuyên vỗ một cái lên lưng.

“Đúng vậy đúng vậy đúng vậy ạ.” Kim Tịch bị anh vỗ đột nhiên nhạy bén hiểu ra, vô cùng ăn ý nói mấy lần đúng vậy, trên mặt còn mang theo nụ cười vui vẻ: “Cực kỳ muốn ăn lẩu ạ!”

“Mau vào trong đi.”

Hạ Khinh để hai người ngồi xuống bàn cạnh cửa sổ.

Sau khi Kim Tịch ngồi xuống, thỉnh thoảng cô sẽ len lén đánh giá cô ấy.

Lông mi của cô ấy rất đẹp, đôi mắt một mí, mang theo sắc thái đặc biệt nào đó của cô gái phương đông, nhưng trong vẻ mềm mại lại mang đến cảm giác kiên cường, ngũ quan tỏa ra vẻ anh khí.

Không hổ là chị gái học viện quốc phòng, cực kỳ anh tuấn.

Có lẽ hôm nay thấy hai mẹ con dì Tưởng trang điểm đậm lòe loẹt, nên Kim Tịch chân thực cảm thấy Hạ Khinh rất đẹp.

Chờ Hạ Khinh đi lấy menu cho hai người, Kim Tịch lập tức nhích lại ngồi gần Thẩm Bình Xuyên, thấp giọng nói: “Khó trách đi hơn nửa thành phố để tới đây, hóa ra có ý khác….không phải đến để ăn lẩu nha!”

Thẩm Bình Xuyên hơi căng thẳng, vội nói: “Em đừng có tỏ ra không bình thường! Biểu hiện bình thường vào!”

Hạ Khinh đi tới, Thẩm Bình Xuyên lập tức đẩy Kim Tịch ra, sau đó chỉnh là cà vạt của mình.

Kim Tịch liếc mắt nhìn anh, trên mặt lộ ra nụ cười mỉm chi.

Mấy ngày nay đi làm ở trung tâm bán nhà, mỗi ngày Thẩm Bình Xuyên đều phải mặc áo sơ mi thắt cà vạt, trông rất có khí chất.

Thẩm Bình Xuyên gọi thức ăn, rồi trả lại menu cho Hạ Khinh, dịu dàng nói: “Làm phiền em.”

Hạ Khinh nghi ngờ hỏi: “Anh gọi đồ ăn cho em gái chưa?”

“Không cần đâu, em gái thối ăn gì cũng được, rất dễ nuôi.”

Hạ Khinh hơi dừng lại, rồi đưa menu cho Kim Tịch: “Em gái, em xem qua đi, ở sau vẫn còn đồ ăn vặt và bánh ngọt đó.”

Kim Tịch không nhịn được cảm động vô cùng! Cô cầm menu hung hăn liếc xéo Thẩm Bình Xuyên một cái.

Để cho anh tự chủ trương à! Dường như Kim Tịch thích cô ấy ngay.

Cô cầm bút chì, đầu bút chọt vào gò má phúng phính, nghiêm túc chọn chọn vẽ vẽ trong menu.

Thẩm Bình Xuyên nhìn cô, không nhịn được nhắc nhở: “Em kiềm chế chút đi, không ăn hết rất lãng phí đó.”

“Em ăn hết mà.”

“Vậy cũng không nên chọn quá nhiều, tối ăn nhiều mập đó.”

“Thẩm Bình Xuyên anh đừng có lải nhải nữa!”

Ở dưới bàn, Thẩm Bình Xuyên đạp Kim Tịch một cước, cô hơi ngừng lại, sau đó cười híp mắt nói lại: “Nẩu Nẩu* của chúng ta dịu dàng hiền lành thế mà.”

Hạ Khinh cúi đầu cười khẽ, nhận lấy menu.

Sau khi cô ấy rời đi, Kim Tịch lập tức ngồi lại gần: “Nẩu Nẩu, biểu hiện của em có tốt không?”

Thẩm Bình Xuyên cau mày nói: “Em đừng có cố gắng nữa! Người ta đã nhìn ra rồi đấy!”

“Thật không?”

“Em cho là ai cũng ngu ngốc như em sao.”

Kim Tịch ngồi thẳng người dậy, trịnh trong nói: “Vậy anh nói đi, em phải là gì đây, em nghe theo anh đó.”

“Khen người khác phải ung dung, không để lộ dấu vết, để người ta không nghe ra là em đang khen, nhưng vẫn có thể cảm nhận được Nẩu Nẩu của em rất tốt.”

Kim Tịch nhíu mày: “Đây…còn là một trang bị rất đặc biệt.”

“Được rồi, em vẫn nên im lặng đi, đừng có biến khéo thành vụn.”

“Anh yên tâm, em chắc chắc sẽ giúp anh cưa đỗ chị gái.”

Hai anh em thảo luận lầm bà lầm bầm tựa như hai con chim bồ câu cúc cu, Hạ Khinh ở phía sau đang bưng sữa đậu phộng, lúng túng nói: “À…làm phiền chút.”

Thân hình Thẩm Bình Xuyên run lên.

Xong đời rồi, những lời vừa rồi chắc chắn đã bị cô ấy nghe được.

Kim Tịch cười nói: “Chị Hạ Khinh, Nẩu Nẩu của em nói món lẩu này ngon lắm đó.”

Hạ Khinh bất đắc dĩ nói: “Nhưng đồ ăn của hai người còn chưa được mang lên mà.

“À.”

Thẩm Bình Xuyên lấy tay che trán, vẻ mặt không còn gì lưu luyến nữa.

Hạ Khinh đặt đậu phộng lên bàn, nói: “Em nói với ông chủ, tặng hai người đồ uống này.”

“Cảm ơn chị ạ!”

“Không có gì.”

Quán lẩu dần động khách, Hạ Khinh cũng bận rộn hơn.

Kim Tịch không ngừng gắp thức ăn cho Thẩm Bình Xuyên, dè dặt dỗ dành anh: “Anh à, không có chuyện gì đâu, anh nên lên tinh thần lại đi.”

Thẩm Bình Xuyên sa sút tinh thần lắc đầu: “Dẫn em đến là muốn để em tranh nói với anh à, bữa ăn này, xác định người ta sẽ nghĩ hai anh em mình là một tổ hợp ngu ngốc.”

Kim Tịch lại gắp thịt ba chỉ cho anh: “Không nên tự chịu đựng,anh phải có lòng tin!”

Hạ Khinh tới bàn họ mấy lần, rót trà cho hai người, bảo nếu hai người cần gì có thể trực tiếp gọi cô ấy, cực kỳ ân cần và chu đáo.

Có vài chàng trai trẻ tuổi ngồi bàn gần đó, giọng nói khá lớn, ồn ào náo nhiệt, có người thậm chí còn cởi áo, bắt đầu chơi oảnh tù tì, nếu thua hoặc là uống rượu hoặc là chơi đại mạo hiểm, tìm vài cô gái ngồi xung quanh để xin số điện thoại, nhưng không ai để ý tới họ.

Biểu cảm của Thẩm Bình Xuyên rất cảnh giác, nên họ không dám đến quấy rầy Kim Tịch.

Có một tên tóc húi cua uống say khướt bị một bàn nữ làm lơ, anh ta lảo đảo quay đầu lại, kết quả đụng trúng Hạ Khinh đang bưng một đĩa dầu.

Ai cũng ngỡ cái đĩa dầu đó sẽ bị rơi ra ngoài, nhưng không ngờ Hạ Khinh cầm đĩa xoay chuyển cho chúng không bị rơi, sóng yên biển lặng nằm trong đĩa.

Kim Tịch trừng to mắt, thở dài nói: “Thân thủ chị tốt quá.”

Trên mặt Thẩm Bình Xuyên hiện lên vẻ kiêu ngạo: “Cô ấy rất lợi hại, hầu như tất cả đàn ông đều không phải đối thủ của cô ấy.”

Tuy yên ổn được đĩa dầu, nhưng vẫn có vài giọt dầu bắn ra ngoài, rơi trúng áo sơ mi của tên tóc húi cua, do anh ta đang mặc áo sơ mi trắng nên vài đốm váng dầu trông rất nổi bật.

Hạ Khinh nói xin lỗi với anh ta, không ngờ tên tóc húi cua không muốn dễ dàng bỏ qua cho cô, nói: “Phục vụ, cô làm văng dầu lên người tôi, nói một câu xin lỗi thì xong à?”

Làm nghề phục vụ, bất kể là khách đúng hay sai, tuyệt đối không được tranh cãi với khách.

Hạ Khinh chỉ đành thành khẩn xin lỗi lần nữa: “Anh có thể cởi áo ra, tôi cầm ra sau bếp giặt vệt dầu giúp anh, như vậy được không ạ.”

Tên tóc húi cua cười lên, nói với các anh em bên kia: “Cô gái nhỏ này muốn tôi cởi áo kìa!”

Mấy người đàn ông đó bắt đầu ồn ào lên: “Bảo cậu cởi thì cậu cởi đi!”

Tên tóc húi cua cho dù mặc áo cũng nhìn ra được cái thân hình gầy trơ xương, anh ta không cởi áo ra, chỉ nói: “Tôi cởi áo không tiện lắm, cô gái à, cô làm văng dầu lên người tôi, cũng không thể tính thế được.”

“Vậy tôi sẽ bồi thường tiền cho anh.”

“Tiền à, tôi còn cần chút tiền này sao?”

Tên tóc húi cua đó cầm một chai bia lên, đặt vào tay Hạ Khinh: “Tới đây nào, uống với anh vài ly, nếu anh thấy vui vậy thì chuyện này xem như xong.”

“Tôi đang làm việc, không thể uống rượu được.”

“Không uống đúng không, được thôi, kêu ông chủ của cô tới đây! Cô khiến cả người tôi dính dầu, tôi muốn trò chuyện với ông chủ chút!”

Hạ Khinh cúi đầu nghĩ ngợi trong chốc lát, cuối cùng cầm lấy chai bia.

Ngay lúc này, có người đi sát qua cô, toàn bộ đĩa dầu tỏi bị ụp lên trên áo của tên tóc húi cua.

Hạ Khinh kinh ngạc ngẩng đầu liền chạm vào đôi mắt đen nhánh của Thẩm Bình Xuyên, anh hơi nhíu mày, cười nói: “Xin lỗi người anh em, tôi bị trượt tay, lỡ làm ướt áo cậu rồi.”

Áo sơ mi trắng tinh của tên tóc húi cua nhuộm một mảng dầu lớn, còn bị dính cả tỏi bâm và hành lá thái nhỏ, nhìn dơ bẩn không thôi.

Anh ta tức giận ầm ĩ lên: “Này! Cậu đi đường kiểu gì vậy! Bị đui rồi hả!”

“Ánh mắt của tôi chỉ nhìn thấy người không thấy súc…” Thẩm Bình Xuyên còn chưa nói hết câu đã bị Hạ Khinh bên cạnh nắm chặt vạt áo của anh.

Thẩm Bình Xuyên đành miễn cưỡng nuốt vào hai chữ ‘súc sinh’ đã đến bên miệng.

Nếu trong quán xảy ra mâu thuẫn, Hạ Khinh hẳn sẽ bị chủ quán la mắng, Thẩm Bình Xuyên nhịn xuống tính tình của mình, bưng ly bia lên chạm vào ly của mấy tên kia: “Vầy đi, tôi uống cùng mấy cậu.”

Tên tóc húi cua liếc nhìn ly bia rồi nói: “Đàn ông mà uống bia gì, nào, người anh em, uống rượu trắng đi.”

Một bình rượu trắng lớn được bưng lên, Thẩm Bình Xuyên uống một hớp, rồi cười nói—

“Tối hôm nay thật tình cờ, tôi mời mọi người, coi như kết bạn với nhau đi.”

Chìa tay không đánh người mặt cười, mấy tên đàn ông kia tuy tức giận nhưng bây giờ cũng không thể phát tiết được, chỉ có thể bỏ qua.

Thẩm Bình Xuyên quay về bàn của mình, phẫn nộ chửi thề một câu: “Bà nó.”

Kim Tịch nhìn gò má đỏ hồng của anh, cười nói: “Thẩm thái tử của chúng ta chưa từng nén bực bội như này nha.”

Anh uống một ly sữa đậu phộng ấm, đè xuống vị cay xè khó chịu trong cổ họng: “Thật sự là chưa từng có.”

Đừng nhìn Thẩm Bình Xuyên ngày thường hay cười hi hi ha ha, nhiều lúc anh tức giận thì cùng xả ra thẳng luôn.

Không ngờ chị gái Hạ Khinh này có thể chế ngự được anh, thật hiếm thấy nha.

Sau khi ăn tối xong, Hạ Khinh tiễn hai anh em ra cửa, cố tình nói cảm ơn với Thẩm Bình Xuyên, anh nhếch miệng nói không sao, lần trước cô đã giúp anh rồi, đây chỉ là chuyện nhỏ.

Chờ Hạ Khinh quay lại quán, Kim Tịch mới nói: “Anh ơi, tự em về đây.”

“Vậy còn anh phải làm sao?”

“Tất nhiên anh phải ở lại chờ chị ấy rồi!” Kim Tịch lục lọi trong giỏ xe một lúc, tìm ra được cái nệm màu hồng, bèn tỉ mỉ gắn vào yên sau: “Anh chờ chị ấy tan việc, bảo mình phải đưa chị ấy về, để chị ấy ngồi sau xe.”

Thẩm Bình Xuyên nhìn cái nệm màu hồng của cô, anh đã mua cái này lúc học cấp ba, vốn định mỗi ngày chạy xe chở Kim Tịch đi học, kết quả cô nhóc này không đi cùng anh, chỉ muốn đi với bạn thân, nên cái nệm chưa từng được dùng qua.

Anh không được tự tin lắm: “Nhỡ, nhỡ cô ấy từ chối thì làm sao?”

“Từ chối thì từ chối thôi.” Kim Tịch thờ ơ nói: “Đàn ông theo đuổi con gái bị từ chối mấy lần là thường thôi.”

“Anh, anh anh không theo đuổi cô ấy.” Thẩm Bình Xuyên xấu hổ, nói năng lắp bắp: “Theo đuổi cô ấy chỗ nào chứ.”

“Vậy anh có thích chị ấy không, không thích thì về nhà với em.”

Thẩm Bình Xuyên cúi đầu, mũi chân đá vài hòn đá trên mặt đất: “Anh không biết.”

Không nói chớ, con trai xấu hổ quả thật rất đáng yêu.

“Có gì mà không biết.” Kim Tịch đi tới gần, vỗ vai anh: “Trong đầu anh có thường xuyên xuất hiện khuôn mặt của chị ấy không, lúc nào cũng muốn nhìn thấy chị ấy.”

Thẩm Bình Xuyên suy ngẫm một lúc, khẽ nói: “Anh muốn nhìn cơ bụng của cô ấy, cái này tính không.”

“…”

“Anh có thể thử nói cho chị ấy biết nguyện vọng của mình.”

Thẩm Bình Xuyên nuốt nước bọt: “Vậy anh chết chắc.”

Anh xoắn xuýt một lúc, cuối cùng quyết định ở lại chờ Hạ Khinh tan làm, đưa cô về ký túc xá, còn Kim Tịch đi bộ về nhà.

Gió đêm mát mẻ, thành phố vừa lên đèn, Kim Tịch đeo cái cặp sách của mình, đi đến đầu đường thì dừng chân, vào dạo trong cửa hàng trang sức vài vòng.

Có một cặp tình nhân đi lướt qua người cô, Kim Tịch nhìn họ, lại bắt đầu nhớ tới cái người đáng ghét kia.

Bất tri bất giác, đã một tháng trôi qua, hoàn toàn không có tin tức gì về anh.

Cô đứng bên giao lộ giữa dòng xe cộ chạy qua, thật ra trong lòng rất khó chịu.

Lúc cô ở trước mặt Thẩm Bình Xuyên thì tỏ ra mình không sao, nhưng khi ở một mình mới dám vụng trộm buồn.

Ngay lúc này, điện thoại trong tay cô vang lên âm báo mời gọi video.

Kim Tịch nhìn hình ảnh đại diện trong màn hình, suýt nữa đã ngưng thở.

Là Bạc Diên.

Hình đại diện của anh là một con gấu trắng, có một cô bé ngồi tren vai con gấu trắng đó, đây là nhân vật hoạt hình được anh vẽ dựa theo khuôn mặt của cô.

Kim Tịch cứ mãi xác định, hình đại diện được vẽ bằng tay đó, thật sự là anh rồi.

Cô kích động cẩn thận kết nối video, cố gắng ổn định lại tâm trạng của mình: “Anh Bạc Diên.”

Hình ảnh bên kia đen thui không thấy rõ, trong loa phát ra tiếng gió lạnh lẽo rít gào, bên cạnh đó còn có tiếng rè rè của sóng âm, giọng nói đứt quãng của Bạc Diên truyền đến: “Có thể nghe được không, a lô? Tịch Tịch?”

“Em nghe được, bảo bối, em rất nhớ anh, em…em cực kỳ cực kỳ nhớ anh…”

Hai mắt Kim Tịch lập tức đỏ lên.

“Ở doanh trại không có tín hiệu, ông đây phải leo lên núi mới tìm được chút mạng mẽo, anh không nghe rõ em nói, vừa rồi em đã nói gì?”

“Em nói, em rất nhớ anh!”

Bên kia truyền tới một tràng soạt soạt soạt, đi đôi với nó là âm thanh đứt quãng của Bạc Diên: “Đừng có làm hỏng mạng, Dương ngu ngốc, cậu mau tới đây cho tôi đạp lên…”

Hình ảnh rõ hơn một tẹo, dường như thấy được bả vai của Bạc Diên và Hứa Triều Dương, rốt cuộc thì chất lượng hình ảnh đã tốt hơn nhiều.

“Tịch Tịch, có nghe anh nói không?”

Kim Tịch:…

Không nghe thấy tiếng gì hết.

Cuối cùng Bạc Diên cũng thấy được hình ảnh rõ ràng trên điện thoại, Kim Tịch đang đứng trên đường xe chạy, cô mặc áo sơ mi màu trắng, cổ áo có đeo một cái nơ bướm màu đen, hai má đỏ ửng, đôi mắt nai đen nhánh nhuận nước, trông như sắp khóc.

Bạc Diên cau mày: “Tại sao lại khóc.”

“Không có, sao em có thể khóc chứ, do bị gió lớn trên đường thổi thôi.”

Cô nghe rõ được tiếng hừ nặng nề của Bạc Diên, hiển nhiên là anh không tin lời cô nói.

“Bên anh quá tối, em tìm một chỗ sáng đèn đi, đến đó sẽ thấy được anh.”

Kim Tịch ngẩng đầu nhìn xung quanh, rồi chạy đến dưới ánh đèn quảng cáo đủ màu sắc ở đối diện.

Thông qua màn ảnh đầy màu sắc của biển quảng cáo, cô thấy được mặt Bạc Diên, ngũ quan anh tuấn của anh nổi lên dưới ánh sáng phát ra từ màn hình, chiếu sáng đôi mắt trong suốt của anh.

Kim Tịch xoa mũi, hít lấy hơi, cố nén nước mắt: “Anh ở trên núi sao rồi?”

“Tối nay được dùng điện thoại, nhưng ở doanh trại không có tín hiệu, thế là anh chạy lên núi mới dò mạng được, còn sợ em không mang điện thoại theo bên người.”

“Có, em…em đi ngủ cũng không dám tắt máy, em không biết anh liên lạc với em lúc nào.”

“Tịch Tịch có nhớ anh không?”

Ngón cái Kim Tịch không nhịn được vuốt ve ngũ quan được phóng đại của anh trên màn ảnh: “Không hề nhé, một chút cũng không nhớ đại móng heo như anh.”

“Nhưng anh rất nhớ em, nhớ em như điên.” Trong mắt Bạc Diên đầy tình cảm dịu dàng: “Bây giờ ông đây thấy một cái cây cổ thụ lùn cũng sẽ cảm thấy nó thật giống em, còn cmn muốn làm nó.”

“…”

Đột nhiên muốn cúp máy ghê.

Kim Tịch hít mũi, lẩm bẩm nói: “Anh lại đang nói lời hư hỏng gì.”

Còn nói rất chân thành sâu sắc như thế, âu cũng vì say mê.

“Để anh nhìn em nào, xem con gái cưng của cha có mập lên không.”

Kim Tịch kéo màn hình ra xa, để anh nhìn được cả người mình.

Ánh mắt thâm tình của Bạc Diên miêu tả ngũ quan của cô, khóe miệng khẽ cong lên: “Thật ngoan.”

Ở bên dưới, Hứa Triều Dương “xì’ một tiếng: “Lúc hai người anh anh em em nên chú ý ở đây còn người khác nữa đấy.”

Kim Tịch hỏi Bạc Diên: “Huấn luyện viên Hứa không gọi điện cho bạn gái sao?”

“Có, nói chưa tới một phút.”

“À. Không phải tất cả bạn gái trên đời đều giống như bạn gái của anh Bạc Diên, dịu dàng thùy mị như vậy.”

“Chuẩn.”

Hứa Triều Dương hô to: “Bạc Diên cậu có tin ông đây đẩy cậu ngã chết không.”

Kim Tịch nhìn Bạc Diên, cười nói: “Hình như anh xấu hơn rồi, râu ria lổm chổm.”

Dưới ánh sáng nhu hòa, đúng là mặt Bạc Diên trông lôi thôi hơn nhiều, cằm lúng phúng râu xanh, trông có vị đàn ông hơn.

“Đúng vậy xấu đi rồi.” Bạc Diên sờ trán mình, “Huấn luyện cả tháng nay, so với một năm hết tết đến còn khổ hơn nhiều lần.”

Kim Tịch đau lòng cho anh, mắt cũng đỏ lên: “Em rất muốn ôm anh một cái.”

Bạc Diên dịu dàng nói: “Được rồi, con gái lớn đừng có khóc sướt mướt nữa, cười một cái cho Bạc gia của em xem.”

Kim Tịch nghe lời kéo ra một nụ cười mếu máu.

Anh nhướng mày, bình phẩm: “Khó nhìn.”

Ở bên dưới, giọng nói dồn dập của Hứa Triều Dương truyền đến: “Ở đối diện hình như có ánh đèn pha, tớ đoán là bị phát hiện rồi.”

Bạc Diên nhìn qua đó, rồi nói ngay: “Nguy rồi, Tịch Tịch, anh phải đi đây.”

“Về đây cho tôi.”

Đoạn sau anh nói dường như bị lag, đứt quãng làm Kim Tịch không nghe rõ, chỉ thấy hình ảnh quay cuồng, sau đó đột nhiên tắt.

Cô đứng một bình ở bên đường, nhìn ánh sáng nhàn nhạt phát ra từ màn hình, một lúc sau, vẫn chưa hồi hồn lại, trong lòng hơi đắng chát cũng hơi ngọt ngào.

Buổi tối về nhà, cô vùi mình trên salon xem tivi, Thẩm Thạch Sơn gửi tin nhắn về, nói tối nay phải đi tiếp khách, có thể ngủ luôn ở khách sạn, bảo anh em khóa cửa kỹ càng.

Kim Tịch gửi tin nhắn lại cho Thẩm Thạch Sơn, bảo ông uống ít rượu thôi.

Sau đó cô lại nhận được điện thoại của Thẩm Bình Xuyên.

“Nẩu Nẩu, tình huống sao rồi! Đã giải quyết chị gái chưa!”

Ở đều bên kia điện thoại yên lặng quỷ dị mấy giây: “Chào em, chị là Hạ Khinh.”

“…”

Ối.

Cô xuống lầu thì thấy được Hạ Khinh và Thẩm Bình Xuyên.

Thẩm Bình Xuyên say bí tỉ, ngồi ở trên nệm hồng sau xe đẹp, được Hạ Khinh chở về.

“Hình như anh ấy bị dị ứng cồn.” Hạ Khinh dừng xe lại, đỡ Thẩm Bình Xuyên xuống: “Rượu trắng có tác dụng chậm, lúc tan làm chị thấy anh ấy bất tỉnh nhân sự ở ven đường, sao em có thể bỏ mặc vứt anh ấy ở ven đường chứ?”

“À.”

Lúc ở đấy dường như không có chuyện gì mà, nào biết được một ly rượu trắng tác dụng chậm lại có hậu quả lớn như này, trước đây tên này còn chưa uống rượu lần nào nha.

“Quá làm phiền chị Hạ Khinh rồi ạ.”

Kim Tịch vừa nói vừa đón lấy Thẩm Bình Xuyên, kết quả bị sức nặng của anh làm lảo đảo, hai anh em lập tức ngã xuống đất, Kim Tịch cảm giác mông sắp tét rồi.

Tên đàn ông này…quá nặng mà.

Hạ Khinh kéo Kim Tịch lên, không thể làm gì hơn là ngồi xuống, đặt Thẩm Bình Xuyên trên lưng, rồi dùng sức đứng lên.

“Được rồi, chị cõng anh ấy lên giúp em.”

Kim Tịch nhìn Hạ Khinh cõng Thẩm Bình Xuyên, dễ dàng đi vào tiểu khu.

Cô chỉ biết trợn mắt há hốc mồm!

Thẩm Bình Xuyên cao gần một mét chín, cường tráng như trâu, lại được cô ấy cõng dễ như trở bàn tay.

Chị gái ở học viện quốc phòng quả nhiên trâu bò nha!

“Chị ơi, sao chị tìm được nhà bọn em ạ?”

“Trên điện thoại anh ấy có địa chỉ nhà.”

“Vâng, làm phiền chị quá ạ, còn phải đưa anh của em về.”

“Không sao đâu, cũng không thể để anh ấy ngủ một giấc trên đường lớn.”

Kim Tịch định nói, thật ra như vậy cũng được thôi.

Vào thang máy, ánh đèn chiếu lên mặt Hạ Khinh, lúc này cô phát hiện ra trên mặt cô ấy có nét ửng đỏ mất tự nhiên.

Kim Tịch vốn nghĩ Hạ Khinh mệt, định bảo đặt anh mình xuống rồi kéo về là được.

Nhưng khi cô nghiêng đầu, bỗng nhiên thấy cánh tay tráng kiện của Thẩm Bình Xuyên đang vắt qua vai Hạ Khinh, vững vàng ôm lấy bầu ngực cô ấy.

Không chỉ như thế, thậm chí anh giống như đang sờ vắt mì, còn xoa bóp…

Mặc dù Hạ Khinh rất bình nh nhưng mặt đỏ cả lên.

Kim Tịch muốn ngưng thở, sợ hãi không dám nhìn tiếp.

Con chó Thẩm Bình Xuyên này. Anh mẹ nó đừng có giả vờ đó chớ!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện