Dương Hiểu Viện thấy vẻ mặt Kim Tịch không tốt lắm, nên vội vàng giải thích: “Học tỷ, chị đừng hiểu lầm, em không ngồi trên xe đạp của anh Bạc Diên đâu, bọn em chỉ đi bộ cùng nhau thôi.”

Kim Tịch nhìn Bạc Diên, anh gật đầu liên tục, vẻ mặt vô tội.

Cô nắm lấy ghi đông xe đạp từ tay Bạc Diên, buồn bực lên tiếng: “Đây là xe của anh em, để em mang về.”

Bạc Diên lo lắng không yên nói: “Được, em cứ lấy lại trước đi nhé, nói với anh của anh một tiếng, đừng quên ngày mai chơi bóng.”

“Ai là anh của anh cơ chứ.” Kim Tịch bĩu môi: “Muốn nói thì tự anh nói đi, em cũng chẳng phải cái loa của các anh.”

Dương Hiểu Viện thấy thế, lo lắng hỏi: “Em… Em đã nói sai chỗ nào nên mới làm cho học tỷ mất hứng đúng không ạ?”

Cơn tức trong lòng Kim Tịch càng nhiều, dáng vẻ vô tội đáng thương của cô ta như thế, giống như là cô đang cả vú lấp miệng em bắt nạt cô ta vậy.

Sở Chiêu giữ tay Kim Tịch, nói: “Thế này nhé, nếu không đi xe đạp được, mà học muội lại không nỡ ngồi xe taxi, vậy bọn mình đi bộ nhé, cùng nhau đưa học muội về, coi như là đi dạo buổi tối.”

Kim Tịch ra sức nháy mắt với Sở Chiêu, tỏ vẻ bản thân không muốn đi tiếp nữa, nhưng Sở Chiêu lại không nhìn cô, mắt nhìn chằm chằm Dương Hiểu Viện, cười đầy hàm ý.

Ban đầu Dương Hiểu Viện nghĩ Kim Tịch đang muốn đi, nên thở dài nhẹ nhõm một hơi, giờ nghe thấy Sở Chiêu nói thế, vẻ mặt liền sụp đổ: “Em không phải không nỡ gọi xe, nhưng mà thấy không cần phải… lãng phí tiền, đường cũng không xa lắm.”

“Đúng vậy, đường không xa, chúng ta đi bộ một chút cũng đến.”

“Không cần các học tỷ phải tiễn em đâu ạ.”

Sở Chiêu thẳng thắn ném vấn đề sang cho Bạc Diên: “Học trưởng Bạc Diên, anh nói xem?”

Đương nhiên Bạc Diên muốn ở cùng Kim Tịch thêm một lúc nữa, khoảng thời gian sau cô phải đóng cửa đọc sách, sẽ ít có cơ hội gặp mặt.

“Cùng nhau đi.”

Nếu Bạc Diên đã nói thế, Dương Hiểu Viện đương nhiên không khăng khăng nữa, cô ta và Bạc Diên vẫn cùng nhau đi song song phía trước, Kim Tịch và Sở Chiêu đi sau.

Sở Chiêu kéo Kim Tịch bước nhanh lên, thẳng bước vào khoảng trống giữa hai người kia, để Bạc Diên đi cùng với Kim Tịch, mà cô ấy thì đi bên cạnh Dương Hiểu Viện.

Một tay Bạc Diên dắt xe, tay kia thì tiện thể nắm tay Kim Tịch.

Kim Tịch cố gắng giãy ra, thế nhưng tay anh dùng hết sức, nắm chặt tay cô, từ đầu đến cuối không giãy ra nổi.

Bạc Diên nắm tay cô, nhét vào trong túi mình.

Kim Tịch cố gắng bấm bấm lòng bàn tay anh, tỏ vẻ cảnh cáo.

Còn Sở Chiêu hỏi Dương Hiểu Viện mượn quyển “Thương Ương Gia Thố Thi Tập”, tay lật lật, rồi đưa cho Kim Tịch, cười nói: “Học muội còn rất văn nghệ nhé.”

Dương Hiểu Viện nói: “Cái này không phải văn nghệ, em vẫn rất thích Thương Ương Gia Thố ạ, cảm thấy ông ấy viết thơ vô cùng rung động lòng người, rất cảm động, làm em thấy đồng cảm, dù em đến từ vùng quê nhỏ, nhưng em cũng lên mạng, từ khi đọc được thơ của ông ấy trên đấy thì bị mê hoặc luôn.”

Mắt Sở Chiêu cong cong mang ý cười: “Nếu em thấy hứng thú với ông ý, sau này vào đại học sẽ có rất nhiều cơ hội tìm đọc tư liệu tài liệu lịch sử văn học, hiểu thêm về cuộc đời và sáng tác của ông ấy, so với internet thì đáng tin cậy hơn nhiều.”

Dương Hiểu Viện cảm nhận được địch ý từ hai cô gái, cũng nói không chút khách khí: “Em chỉ vì thấy thơ ông ấy rất hay, nên mới thích, thế thôi.”

“Vài năm gần đây thơ của Thương Ương Gia Thố bị dân mạng chế nhiều lắm, có rất nhiều thứ nhìn thì giống như trích lời kinh điển cảm động, nhưng thực ra đều do những người trên mạng nhàm chán phỏng theo thôi.” Kim Tịch giơ giơ sách trong tay lên: “Trên thị trường lượng tiêu thụ thơ của ông ấy rất nhiều, bài thơ đầu tiên này không phải do ông ấy viết đâu, em không biết hả?”

Dương Hiểu Viện kinh ngạc cầm lấy sách, lật lật: “Không phải do ông ây viết? Sao lại thế, sao chị biết được?”

“Thương Ương Gia Thố là người nhà Thanh, em xem thơ trong này, có rất nhiều vấn đề tình cảm của người hiện đại, chẳng lẽ ông ấy xuyên không sao?”

Tay Dương Hiểu Viện cầm sách run run, cô ta cẩn thận đọc vài câu thơ, cũng phát hiện ra vấn đề, thơ hiện đại cảm động của ông ấy, tuyệt nhiên không giống như từ thế hệ từ thời nhà Thanh viết.

Mặt cô ta căng ra, mắc phải sai lầm ngu ngốc như thế, lại còn trước mặt Bạc Diên, cô ta cảm thấy không biết giấu mặt vào đâu.

Vốn Kim Tịch không định làm thế, tính cách cô cũng chẳng phải kiểu so sánh chi ly như thế, nhưng cái cô Dương Hiểu Viện kia cứ một câu lại một câu “Anh Bạc Diên”, cô nghe đến mức khó chịu.

Đi đến cửa tứ hợp viện, Dương Hiểu Viện đỏ mặt, không nói lời nào chạy vào trong.

Sở Chiêu hỏi Bạc Diên: “Học trưởng, cô ta là họ hàng gì với anh à, giống như đang ăn thuốc nổ vậy.”

“Không phải họ hàng, ông nội anh luôn giúp đỡ cô ấy học tập, hôm nay cũng là lần đầu tiên anh gặp cô ấy.”

Bạc Diên quay đầu lại nói với Kim Tịch: “Anh đưa em về.”

Kim Tịch đẩy Bạc Diên ra, bảo Sở Chiêu leo lên xe: “Không cần anh đưa, tự em đi xe về.”

Sở Chiêu đành liếc mắt nhìn Bạc Diên, vẫn ngồi lên xe đạp: “Học trưởng, ngại ghê.”

Bạc Diên chau mày, hô to về phía bóng lưng của hai cô: “Đạp chậm một chút.”

Trên đường về nhà, Kim Tịch hỏi Sở Chiêu: “Bạc Diên nói là cô ta được ông nội giúp do có hoàn cảnh khó khăn, xem chừng gia cảnh không tốt lắm, việc vừa nãy bọn mình làm có quá đáng quá không?”

Sở Chiêu ngồi yên sau, mũi chân chạm đất: “Hoàn cảnh khó khăn thì sao, Sơ Đường cũng xin học bổng trợ cấp học tập cho sinh viên nghèo, cũng chẳng thấy cậu ấy giống như cái cô Dương gì gì đấy, chạm tí là vỡ, giống như toàn bộ thế giới đều có lỗi với cô ta ý.”

“Thật ra có thể hiểu mà, trông cô ta kiểu hiếu thắng ý.”

“Bạn trai cậu đưa thẻ sách cho bọn mình, ai nhìn cũng thấy cô ta không thích, không muốn cùng bọn mình dùng chung thẻ sách, lại còn muốn bạn trai cậu mua sách cho bản thân, cứ cho là tớ tin cô ta không cố ý chiếm lợi nhỏ này đi, nhưng cái kiểu EQ thấp như cô ta, dễ làm người khác mệt chết đi được, tớ không thích cái kiểu người thế này.”

“Tớ cũng không thích.”

Sở Chiêu hừ lạnh một tiếng: “Về sau ở trường không thiếu cơ hội nói chuyện, giờ coi như cho cô ta một bài học nhỏ.”

Tối đến, Kim Tịch dắt xe về nhà, để ở ngoài sân.

Thẩm Bình Xuyên về đến nhà, thấy Kim Tịch đang cầm khăn lau lau xe đạp bảo bối của anh.

“Không phải anh đưa xe này cho Bạc Diên rồi à, sao em lại mang về thế?”

Kim Tịch lau xe sạch bong sáng bóng, rồi quay đầu lại trách: “Xe này là món quà mà cha thưởng cho anh khi anh đỗ đại học, hơn sáu vạn, anh nói tặng là tặng luôn, thái tử Thẩm nhiều tiền đến mức không có chỗ tiêu luôn nhỉ!”

Thẩm Bình Xuyên giật mình, cảnh cáo vỗ vỗ sau đầu Kim Tịch: “Ông đây trêu em à!”

Kim Tịch che đầu, bĩu môi.

Thẩm Bình Xuyên ngồi xổm xuống cạnh cô, cũng lấy khăn ra lau xe giúp: “Cãi nhau với Diên Diên?”

“Diên Diên.” Kim Tịch muốn nôn luôn mất: “Anh đừng có gọi kiểu thân mật thế được không.”

“Gọi kiểu gì không quan trọng, quan trọng là…. Anh với cậu ta đều thưởng thức nhau, bọn anh là những người bạn tốt nhất.”

Kim Tịch buồn phiền ném khăn lau lên vai anh, xoay người đi: “Các anh hợp với nhau đấy, hai kẻ ngốc nghếch vô cùng!”

……….

Vài ngày nữa khai giảng, Bạc Diên nhắn tin cho Kim Tịch —–

Tịch Tịch, dọn đồ đi nhé, 10 giờ sáng mai anh đến đón em.

Kim Tịch ngồi khoanh chân trên sô pha, bỏ quyển sách bìa cứng trong tay xuống, trả lời: “Không cần, em sẽ đến trường với anh trai em, không phiền Bạc gia ngài.”

Cô soạn xong tin này, nghĩ nghĩ, lại không kìm được mà nhắn thêm một tin: Dù sao anh cũng không thiếu học muội giống em mà.

Gửi đi thì hối hận ngay, hình như lộ vẻ ghen tuông rõ ràng quá rồi, Kim Tịch ấn thu hồi tin nhắn, thì tin nhắn của Bạc Diên lại nhảy vào —–

Nhưng anh chỉ có một người con gái là em thôi.

Khóe miệng Kim Tịch hơi nhếch lên, trong lòng tràn đầy hương vị ngọt ngào, cô không trả lời lại tin nhắn của anh.

Bạc Diên nằm trên giường, nhìn trần nhà, đổi tay gửi tin nhắn cho Thẩm Bình Xuyên.

Vài phút sau, Thẩm Bình Xuyên đi qua phòng Kim Tịch, mệt mỏi nói: “Em gái thối, ngày mai khai giảng em tự đến trường nhé.”

Kim Tịch nhảy dựng trên giường, mở cửa phòng: “Vì sao?”

“Mai anh có việc, phải đến công ty của cha một chuyến.” Thẩm Bình Xuyên dựa vào tường: “Cũng chẳng phải không biết đường, tự em đi đến trường cũng có vấn đề gì đâu.”

“Nhưng vali em nặng lắm.” Kim Tịch tội nghiệp lẩm bẩm: “Nẩu Nẩu~”

Thẩm Bình Xuyên nghĩ đến chuyện Bạc Diên vừa đồng ý cho anh ngồi dự bị ở giải đấu bóng rổ, tâm liền cứng rắn, xoa xoa tóc cô đầy yêu thương: “Em có kêu Nẩu Nẩu cũng vô dụng thôi, ngoan, tự nghĩ cách đi nhé.”

“Vâng.” Cô méo miệng, đóng cửa đầy thất vọng.

Bạc Diên lại gửi tin nhắn đến: Tịch Tịch, 10 giờ sáng mai anh đợi em dưới tầng nhé.

Kim Tịch nhìn vali siêu to khổng lồ của mình, xoắn xuýt một hồi, quyết định thỏa hiệp ———-

Được rồi, cho anh một cơ hội đấy.

Bạc Diên nhìn tin nhắn, thì ngồi bật dậy. Nằm sấp xuống chống đẩy hơn chục cái, trong lòng tung tăng hơn 10 phút, bỗng nhận được điện thoại của ông nội: “8 giờ sáng mai, cháu đưa Dương Hiểu Viện đi báo danh.”

Trong lòng Bạc Diên lộp bộp: “Có lẽ không được rồi ông nội ơi.”

“Hiểu Viện chưa quen ở đây, cháu không đưa cô bé đến trường báo danh, chẳng lẽ ông già như ông đây, tự mình xách vali to vali nhỏ đưa cô bé đi à?”

“…”

Cúp điện thoại, Bạc Diên mở Wechat, cân nhắc một lúc, bèn gửi tin nhắn cho Hứa Triều Dương.

**********

Sáng sớm hôm sau, Bạc Diên đứng cạnh cây ngô đồng lo lắng chờ đợi, hết nhìn nhìn đồng hồ, rồi lại đá đá mấy viên đá dưới chân.

Rất nhanh, Kim Tịch kéo vali ra khỏi khu nhà.

Cô đón lấy ánh nắng mặt trời, dừng ở vị trí cách anh khoảng hai mét, ánh nắng giữa hè bao bọc lấy cô, giữ cô trong vòng sáng rực rỡ lung linh, gió thổi qua, làm tóc trên trán cô tung bay.

Bạc Diên mỉm cười đi đến, cầm lấy vali trong tay cô: “Khai giảng vui vẻ.”

“Chả vui tí nào.” Kim Tịch cũng thuận tay nắm lấy cổ tay anh, cùng anh đứng bên đường chờ xe taxi: “Ai mà thích khai giảng chứ.”

“Anh nhớ hình như có người nào đấy lúc hết học kì, đã khóc sướt mướt bảo không muốn nghỉ đâu, không nỡ xa ông đây ý nhỉ.”

Hai má Kim Tịch vì ngượng ngùng nên đỏ bừng, cô đẩy Bạc Diên một cái: “Em không hề nói không nỡ xa anh nhé, ai mà không bỏ được cái móng heo như anh đâu.”

Bạc Diên cúi người xuống, nhìn thẳng vào đôi mắt sáng long lanh của cô, khóe miệng giương cao: “Anh vô cùng mong chờ cuộc sống ‘ở chung’ mỗi ngày mở mắt có thể gặp nhau.”

“Ai ‘ở chung’ với anh cơ, nghĩ đẹp nhỉ.”

Bạc Diên nhẹ nhàng nhắm mắt lại, lông mi dài và dày được phô bày hoàn toàn dưới ánh nắng, miệng anh khẽ nhếch lên.

Kim Tịch biết ngay tên không biết xấu hổ này đang đòi hôn, tay cô đặt lên eo anh, nắm nhẹ nhàng, rồi kiễng chân, hôn lấy môi dưới khô ráo của anh.

Đúng lúc này, bên tai truyền đến một tiếng “Ha” đầy mạnh mẽ, dọa Kim Tịch lùi liên tục vài bước về sau.

Cô quay đầu lại, thấy Thẩm Bình Xuyên ngồi trong xe Mercedes màu đen, giơ tay lên chào hai người: “Lúc hôn chú ý chừng mực nhé, em gái tôi còn nhỏ đấy!”

Kim Tịch đỏ mặt giậm chân: “Không phải anh đến công ty của cha à, sao không mau đi đi!”

Thẩm Bình Xuyên định hạ cửa kính xe xuống, bỗng nhiên Bạc Diên mở miệng: “Thái tử Thẩm, hay cậu nhường xe lại cho bọn tôi đi?”

“Hả?” Thẩm Bình Xuyên kinh ngạc: “Tại sao phải nhường cho hai người?”

Tay Bạc Diên đặt lên vai Kim Tịch, khóe miệng nhếch lên lộ ra nụ cười khẽ: “Bởi vì anh là anh trai mà.”

“……….”

Thẩm Bình Xuyên á khẩu không trả lời được, im lặng một chút, cuối cùng vẫn xuống xe, “Cạch” một cái mở cốp xe ra, cất vali đồ của Kim Tịch vào, ném chìa khóa cho Bạc Diên: “Được được được, phải để ông đây nhường cho hai người.”

Bạc Diên ngồi vào xe, thắt dây an toàn cho Kim Tịch.

Thẩm Bình Xuyên ngoài cửa sổ lo lắng dặn dò: “Đi chậm một chút, an toàn là trên hết.”

“Yên tâm.”

“Với lại, chuyện thi đấu bóng rổ…”

“Cứ để đó cho tôi.”

“Tôi muốn đánh tiên phong.”

“Được.”

Bạc Diên đẩy đầu Thẩm Bình Xuyên ra ngoài, kéo kính xe lên, khởi động xe chạy đến trường.

**

Dương Hiểu Viện để hành lý túi lớn túi nhỏ trước cửa tứ hợp viện, cô ta không chờ được Bạc Diên, mà lại chờ được một tên con trai lạ hoắc.

Anh ta mặc áo bóng rổ màu trắng, quần đùi, chân đi giày đá bóng, nhìn có vẻ tươi sáng và ấm áp.

“Xin chào, anh là Hứa Triều Dương, bạn của Bạc Diên, cậu ấy nhờ anh qua đón em.” Sau khi Hứa Triều Dương tự giới thiệu, thì tay liền nhận lấy hành lý trên tay của Dương Hiểu Viện.

Cô ta không đưa cho anh ta, cô ta theo bản năng đề phòng với tất cả người xa lạ.

“Sao anh Bạc Diên không đến?”

Hứa Triều Dương cười nói: “Hôm nay là ngày báo danh khai giảng, đương nhiên cậu ấy muốn đón bạn gái rồi, chỉ có loại học trưởng cẩu độc thân như anh mới có thời gian đến đây đón em.”

Trong lòng Dương Hiểu Viện nhói nhói, cảm thấy không dễ chịu lắm.

Hứa Triều Dương thấy vẻ mặt cô ta xị xuống, bèn kêu hai tiếng “ôi chao ôi chao”: “Học muội, không phải em thích Bạc Diên đấy chứ?”

“A, anh nói bậy gì đấy?” Vẻ mặt Dương Hiểu Viện nháy mặt chuyển sang đỏ bừng, liên tiếp phủ nhận: “Sao có thể chứ! Không thể nào!”

“Em kích động như thế làm gì.” Dường như Hứa Triều Dương không cảm thấy có gì lo lắng cả: “Các cô gái thích Bạc Diên ở trường chúng ta có thể mở một đại hội thể dục thể thao đó, thêm em cũng không thừa mà, nhưng anh phải báo trước, Bạc Diên rất quan tâm bạn gái cậu ta, lo lắng cho người ta lắm, tốt nhất em nên bỏ ý nghĩ trong đầu đi.”

Dương Hiểu Viện cắn chặt môi, không nói được lời nào.

“Đúng rồi, anh có bạn tên Kinh Trì, là người ổn phết, cũng là cẩu độc thân, hay anh giới thiệu cho em nhé?”

“Anh… anh là đồ điên.”

Dương Hiểu Viện xoay người đi, Hứa Triều Dương vội vàng đuổi theo, nói: “Em giận à? Anh hay nói đùa thôi, xin lỗi nhé.”

Cả đường đi Dương Hiểu Viện không để ý đến Hứa Triều Dương, ấn tượng đầu tiên của cô đối với Hứa Triều Dương không tốt lắm, cảm thấy anh ta hơi cà chớn, không trầm ổn, kém hơn Bạc Diên nhiều.

Hứa Triều Dương cẩu thả, hoàn toàn không cảm nhận được tâm tư của cô gái này, đương nhiên anh ta cũng không để ý, dù sao chỉ cần hoàn thành việc mà anh em nhờ vả, đưa người sống đến trường cũng tính là hoàn thành nhiệm vụ.

**

Trên đường nhựa đang phả ra cái nóng bức của mùa hè, miệng Kinh Trì ngậm một ngọn cỏ, tay đút túi, nghiêng người đứng dưới tán cây đa tươi tốt trước cổng sân.

Anh hơi nheo nheo mắt, tay kéo kéo cổ áo phông đen, phần trước ngực sẫm màu hơn một chút, là dấu vết khi bị mồ hôi thấm vào.

Thể chất anh hay đổ mồ hôi, mỗi lần huấn luyện xong đều giống như vừa gặp cơn mưa to vậy.

Cứ một lúc, anh ấy sẽ lôi khăn tay sạch sẽ mềm mại trong balo ra, lau lau khuôn mặt đỏ bừng.

Sở Chiêu bối rối ló đầu nhỏ ra cửa sổ, thấy người con trai đã chờ dưới tầng, lập tức vội vàng chạy vào toilet, dùng lược chải chải đầu.

Kinh Trì gửi tin nhắn qua Wechat —–

Không cần vội vàng quá đâu, anh đến sớm thôi.

Sao anh ấy như kiểu cái gì cũng biết thế.

Tay Sở Chiêu cầm bàn chải điện đánh răng vừa súc súc miệng, vừa nhét quần áo vào trong vali.

Mẹ cô đi vào phòng, nhìn ngoài cửa sổ, hỏi: “Chiêu Chiêu, cậu con trai kia đến đón con à?”

Sở Chiêu dọn hành lý, thuận miệng trả lời: “Vâng, học trưởng của con.”

“Học trưởng hay bạn trai?”

“Không phải đâu, là bạn tốt ơi là tốt thôi mẹ.”

Trong mắt mẹ cô lộ ra vẻ nghi ngờ, nhưng thấy mặt Sở Chiêu không đổi sắc tim không đập mạnh, không giống như đang nói dối, mới yên tâm: “Bây giờ con còn nhỏ, không cần quen bạn trai sớm làm gì, việc học hành phải đặt lên hàng đầu.”

“Con học vẫn tốt mà.”

Sở Chiêu tăng tốc dọn hành lý, rồi ra ngoài: “Mẹ ơi con về trường đây, hẹn gặp lại nha.”

Mẹ đưa cô ra đến cửa: “Mẹ thấy dáng dấp cậu con trai dưới tầng kia không đứng đắn lắm, về sau con hạn chế tiếp xúc với cậu ta đi.”

Trong lòng Sở Chiêu không vui lắm, lẩm bẩm: “Sao mẹ biết chứ.”

“Ơ hay, mẹ không đùa đâu, sinh viên mẹ tiếp xúc còn nhiều hơn số cơm con ăn đấy, kiểu gì cũng đã gặp qua.”

Mẹ Sở Chiêu là giáo viên, kiểu giáo viên chủ nhiệm mà bọn học sinh sợ nhất, cả ngày trưng khuôn mặt dạy dỗ học sinh, ở nhà lại càng quản Sở Chiêu nghiêm hơn, cũng đặt kì vọng cao vào cô.

“Chiêu Chiêu, mẹ nói cũng chỉ vì muốn tốt cho con, tương lai còn dài, giờ mới đến chỗ nào đâu chứ, không nên vì mấy chuyện vớ vẩn làm chậm trễ tiền đồ.”

Sở Chiêu biết rõ tính cách cố chấp của mẹ, bà ấy đã nhận định cái gì thì rất khó thay đổi, vậy nên cô cũng không cãi lại, kéo vali vào thang máy.

Kinh Trì thấy cô đi ra thì đáy mắt chứa đầy ánh sáng, đi lên nhận lấy vali của cô, cười nói: “Hứa Triều Dương đi vây Ngụy cứu Triệu rồi, có anh đến đây thôi, mong không làm em thất vọng.”

“Sao lại thế được, anh đã bằng lòng đến đón em, em vô cùng cảm kích.”

“Thế là tốt rồi.”

Lúc anh cười, đuôi mắt cong cong lên, mắt đào hoa xinh đẹp mang theo vài phần cảm giác lưu manh.

Chẳng trách mẹ bảo anh ấy không đứng đắn, trên người anh ấy luôn có dấu hiệu của một tên con trai hư hỏng.

Kiểu con trai ấm áp như ánh mặt trời giống Hứa Triều Dương có thể làm phụ huynh thích, nhưng Sở Chiêu không thích so sánh Kinh Trì với Hứa Triều Dương, không thể so được, không tài nào so được. Tính cách Hứa Triều Dương hướng ngoại, còn tính Kinh Trì thì hướng nội ổn trọng, cái gì cũng có ưu điểm riêng của nó.

Ra ngoài khu nhà, Sở Chiêu hỏi Kinh Trì: “Học trưởng Bạc Diên nhờ Hứa Triều Dương làm gì thế ạ?”

“Không rõ lắm, hình như là đi đón người.”

“À.”

“Nếu em không vui, anh sẽ gọi ngay cho huấn luyện viên Hứa của em đến đổi chỗ nhé.”

Kinh Trì ra vẻ lấy điện thoại ra, Sở Chiêu vội vàng nắm cổ tay anh ấy: “Anh đừng mà, sao em không vui chứ, không đâu.”

“Anh thấy em có vẻ hơi thất vọng.”

“Không thật mà! Anh đừng nghĩ thế, anh có tâm đến xách đồ giúp em, em vui lắm luôn.”

Vốn Kinh Trì cũng chỉ đùa Sở Chiêu thôi, nhưng anh thấy được sự chân thành trong mắt cô, không phải cô đang nói dối.

Sự phát hiện này làm Kinh Trì vô cùng mừng rỡ.

Anh đi đến giao lộ, chuẩn bị bắt xe, đúng lúc thấy xe bus đang đi đến, Sở Chiêu vội vàng kéo anh ấy lên xe: “Đi xe bus đến trường mất có 1 tuyến thôi, học trưởng mau lên xe.”

“Gọi xe đi.”

Nếu Kinh Trì đã đến đón cô, sao lại để cô ngồi xe bus chứ.

“Chỗ em không dễ bắt xe đâu, có khi nửa tiếng cũng không bắt được xe ý.” Sở Chiêu bước lên xe bus, lôi thẻ ra quẹt cho hai người, rồi quay đầu nói: “Mau lên đi ạ.”

Kinh Trì đứng cạnh cửa, do dự một chút, cuối cùng vẫn lên xe.

Xe bus không có chỗ ngồi, Kinh Trì che chở cô đến đứng ở chỗ cạnh cửa sổ xe, dùng thân hình cao lớn vây cô vào một góc.

Xe chậm chạp khởi động, tầm mắt Kinh Trì nhìn ra ngoài cửa sổ, rõ ràng phía sau vẫn có vài chiếc taxi, chỗ này là trung tâm khu vực hoàng kim, sao lại có khả năng không có xe taxi chứ.

Sở Chiêu lừa anh đây mà.

Kinh Trì biết rõ, sao lại không nhìn ra tâm tư cẩn thận của cô được.

“Sở Chiêu, thật ra em không cần phải làm thế.” Giọng anh trầm trầm: “Học trưởng không đến mức không để em ngồi taxi được đâu.”

Sở Chiêu cúi đầu thấp thỏm: “Em… Không phải, em say xe taxi….”

Đúng lúc này, xe bus phanh kít lại, toàn bộ người trên xe nghiêng ngả, trọng tâm của Sở Chiêu không vững, đổ người về phía Kinh Trì.

Kinh Trì nhanh tay giữ vai cô lại, ổn định cơ thể.

Trán Sở Chiêu đụng vào lồng ngực săn chắc của anh.

Đợi đến lúc xe bus chạy vững vàng, Sở Chiêu chợt phát hiện, hình như Kinh Trì không buông cô ra, tay anh vẫn để trên vai cô.

Cô ấy cảm nhận được sức nặng của anh, trái tim dần đập thình thịch, không biết ý của người con trai trước mặt là như nào.

“Kinh Trì, anh…”

Kinh Trì lập tức buông cô ra, mắt nhìn sang phía khác nói: “Cảm ơn em đã suy nghĩ cho anh.”

Sở Chiêu thở dài nhẹ nhõm, cười nói: “Không có mà, em say xe thật.”

Lộ trình xe bus cũng không gần, khoảng hơn 20 trạm, điều hòa trên xe không mát lắm, trán và mũi Kinh Trì đổ đầy mồ hôi.

Sở Chiêu lôi giấy ăn trong túi mình ra, định đưa cho anh, nhưng tay anh đang nắm tay cầm rồi, thế nên cô dứt khoát cầm khăn lau mặt cho anh.

Vốn Kinh Trì đang nhắm mắt dưỡng thần, cảm nhận được sự mềm mại của giấy ăn, anh chợt mở mắt ra.

Trên trán cô gái đổ vài giọt mồ hôi, mắt đen sáng ngời trong suốt, môi hồng như cánh hoa.

Kinh Trì mỉm cười: “Làm gì thế?”

Sở Chiêu vội vàng giải thích: “Thấy anh nóng quá, em chỉ giúp anh lau mồ hôi thôi.”

“Anh đổ mồ hôi nhiều lắm.” Anh cầm cổ tay Sở Chiêu, áp tay cô lên mặt: “Nếu em giúp anh, thì không được dừng đâu đấy, biết chưa.”

“Được thôi ạ.” Sở Chiêu mỉm cười, rút tờ mới ra, giúp anh lau lau vầng trán cao, mắt đen nhánh: “Em có thể giúp anh.”

Kinh Trì giấu đi tình cảm mãnh liệt trong đôi mắt, đột nhiên, anh nắm tay cô, kéo xuống.

Sở Chiêu mờ mịt nhìn anh.

Kinh Trì nắm chặt cổ tay mảnh khảnh của cô, giọng khàn khàn: “Sở Chiêu, em thích anh đi được không, Hứa Triều Dương không xót em, nhưng anh thương em.”

Sở Chiêu cúi đầu, mắt đảo đảo sang bên cạnh, hai má đỏ bừng, thở gấp.

Kinh Trì bình tĩnh nhìn cô, rồi buông lỏng tay cô ra: “Không cần trả lời anh ngay, anh chỉ mong em đồng ý với anh một việc.”

Sở Chiêu bối rối ngẩng đầu: “Việc gì ạ?”

“Hứa Triều Dương muốn tỏ tình với em.”

Sở Chiêu sợ đến mức lui người lại, không tin nổi nói: “Em á, thật hay giả vậy?”

Kinh Trì hít sâu: “Trước khi em đồng ý cậu ta…”

Anh mím môi, đôi mắt màu hạt dẻ nghiêm túc nhìn cô ấy: “Em cân nhắc anh một chút đi được không, anh tốt lắm mà.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện