- …Nàng năm nay hai mươi tuổi, được Chu Minh Hạo một tay nâng đỡ, thuộc về loại hình thiên tài hiếm có. Không chỉ dung mạo xinh đẹp, vóc dáng tốt, Chu Tử Uyển còn thông thạo diễn kỹ, sáng tác bài hát, biết chơi dương cầm, ghi ta cùng các loại nhạc cụ thông dụng. Ngoài ra, nàng còn có rất nhiều tài lẻ như bắn cung, cưỡi ngựa, trượt băng…nên được mệnh danh là thiên tài trong hàng ngũ nghệ sĩ. Hiện tại nhân khí của Chu Tử Uyển chỉ kém Chu Minh Hạo một chút. Nàng được nhiều nam nhân dành tặng danh xưng “Tình đầu quốc dân”, đại biểu cho vẻ đẹp thuần khiết nhưng mãi mãi chỉ là tiếc nuối không thể chạm đến. Nhưng nàng chỉ mới hơn hai mươi, đoán chừng không quá nửa năm sẽ vượt qua Chu Minh Hạo. Tương lại nhất định sẽ trở thành minh tinh đứng đầu Thương Huyền Quốc chúng ta, thậm chí vươn xa ra quốc tế. Ừm, nàng kỹ năng rất tốt, trong chương trình sinh tồn này có thể dựa vào…

Diệp Thiên vội ngắt lời:

- Nàng đa tài như vậy, trình độ nấu ăn thế nào? Vương Lỗi do dự:

- Nàng chưa từng tham dự chương trình đầu bếp nào. Bất quá ta cảm thấy Chu Tử Uyển rất hoàn hảo, phương diện nấu hẳn là không quá tệ.

- Rất tốt sao?

- Hẳn là rất tốt.

- A.

Diệp Thiên thở phào nhẹ nhõm. Mấy ngày qua làm quen với cuộc sống bình thường, Diệp Thiên có hứng thú nồng đậm với mỹ thực. Tự thân hắn lại không giỏi nấu ăn. Một tháng trên đảo không có đồ ngon để ăn cũng có chút khó chịu. Tuy nói không ăn cũng không sao, nhưng có đương nhiên là tốt hơn.

Cảm thấy Diệp Thiên chỉ quan tâm đến ăn ngon mà không để ý những chuyện khác, Vương Lỗi thầm thở dài. Tổ tông quả nhiên là tổ tông, sinh ra đã ăn sung mặc sướng, hiện tại lại cua được bạch phú mỹ, chưa từng trải sự đợi. Hắn thật sự sợ Diệp Thiên sau khi chịu khổ sẽ tìm mình gây khó dễ, đến khi đó sự nghiệp của hắn rất có thể sẽ chấm dứt. Vương Lỗi không rõ Diệp Thiên lợi hại như thế nào, nhưng hắn biết chỉ cần một câu nói của Tần Khinh Tuyết cũng đủ khiến mình xong đời.

Vương Lỗi dốc sức dặn dò toàn bộ những gì có thể, hi vọng Diệp Thiên sẽ không xảy ra chuyện. Đến đúng mười giờ, hắn nhận được thông báo tập trung tại xe của công ty, bắt đầu lên đường đến sân bay. Mười hai giờ sẽ khai máy, bọn hắn không được phép đến trễ.

Trên xe ngoại trừ năm người Diệp Thiên tham dự tiết mục còn có Vương Lỗi và vài người đại diện khác. Vì bọn hắn không được phép lên máy bay đến đảo hoang nên chỉ có thể tranh thủ trên đường đi dặn dò kỹ càng. Chương trình này mang lại phần thưởng rất lớn, nhưng đối với nghệ sĩ bọn hắn, càng quan trọng hơn chính là danh tiếng. Phàm là người giành được thứ hàng trong mười người đứng đầu sẽ được vinh danh. Nếu đã có sẵn chút danh tiếng liền lên như diều gặp gió. Về phần Diệp Thiên, do dính dáng đến Tần Khinh Tuyết, hắn trở thành đối tượng nguy hiểm mà mọi người phải chủ động né tránh. Ngoại trừ Vương Lỗi cắn răng bồi tiếp Diệp Thiên, không ai nguyện ý làm quen với hắn như lúc vừa vào công ty.

Đến sân bay, mỗi nhóm được phân vào một khu vực riêng để nghỉ ngơi. Đúng giờ phát sóng sẽ có nhân viên đến làm một bài phỏng vấn nhỏ với từng thành viên, cũng như kiểm tra qua các vật dụng bọn hắn mang theo có đúng quy định hay không. Nếu không có vấn đề, mỗi nhóm sẽ được sắp xếp chuyên cơ riêng đưa đến một nơi bất kỳ trên đảo hoang. Hòn đảo này có diện tích rất rộng, vị trí của hai mươi nhóm cách nhau khá xa. Dựa theo thông lệ từ những chương trình trước, trung bình phải mất một tuần mới xảy ra tình trạng các nhóm gặp phải nhau. Đôi khi bọn hắn khá hữu hảo, thế nhưng đã phần chính là tính kế loại bỏ đối phương để giành thứ hạng cao. Sau khi kết thúc một tháng, những người còn sót lại sẽ dựa trên những gì đã làm được cùng thang điểm bí mật của ban tổ chức để tính điểm. Theo như chương trình gần đây nhất, ban tổ chức sẽ âm thầm thêm vào vài nhiệm vụ ẩn, hoàn thành sẽ có điểm số cao hơn. Nhưng những nhiệm vụ này rất hiếm gặp, cần dựa vào vận khí và thực lực để hoàn thành. Thường được dùng để phân chia những người ở thứ hạng đầu.

Trong phòng chờ, bốn người đang thảo luận các bọn hắn sử dụng vật phẩm lựa chọn. Lương thực và nước uống trong ba ngày đã có ban tổ chức chuẩn bị. Thứ hạng phụ thuộc rất nhiều vào hai vật phẩm tự chọn mỗi người mang theo. Ngoại trừ Lạc Thien, bốn ngươi đã sớm thảo luận từ trước sẽ mang theo thứ gì. Trong đó hộp quẹt hay đèn pin và thuốc chống dị ứng đều là vật phẩm bắt buộc. Ngoài ra còn có lều bạt chống mũi, dao thợ săn…

Diệp Thiên ngồi một mình ở góc với thanh dao cất trong túi da đeo ngang hông cùng một túi đồ trước mặt. Hắn có chút nhàm chán nên chủ động đi lại chỗ Chu Tử Uyển bắt chuyện. Về phần nguyên nhân lựa chọn nàng rất đơn giản. Chu Tử Uyển tuổi trẻ xinh đẹp, còn lại chính là hai nam nhân cùng một nữ nhân đã qua một đời chồng. Chỉ cần không phải kẻ ngốc đều sẽ lựa chọn giống Diệp Thiên.

Chu Tử Uyển cũng không quá cảnh giác Diệp Thiên như những người khác. Nàng và anh họ Chu Minh Hạo đều là nhân vật quan trọng trong công ty giải trí Quang Minh, cho dù rời đi cũng sẽ có rất nhiều công ty đến mời chào. Dù sao Thương Huyền Quốc cũng không phải một mình tập đoàn Quang Diệu là bá chủ. Chu Tử Uyển lại thuộc loại hình thiên tài toàn năng, cho dù đến đâu cũng sẽ được trọng dụng, tạo ra thành tích kinh người. Đã là ngọc thì ở đâu cũng sẽ tỏa sáng. Chẳng qua có vài người nhắc nhở, Chu Minh Hạo lại để nàng đừng chủ động bắt chuyện với Diệp Thiên nên mới lơ hắn đi mà thôi.

Hiện tại Diệp Thiên chủ động bắt chuyện, Chu Tử Uyển cũng theo lễ phép đáp lại.

- Ngươi tốt, ta là Diệp Thiên.

- Chu Tử Uyển.

- Ta vừa mới gia nhập giải trí Quang Minh, mong giúp đỡ nhiều hơn.

- Tốt

var _avlVar=_avlVar||[];_avlVar.push(["6f8adab64618480bb109e5dcefadecf7","[yo_page_url]","[width]","[height]"]);



Im lặng. Theo những kiến thức mà Diệp Thiên đọc được, đây là cách thức xã giao của thế giới này. Nhưng cách Chu Tử Uyển đáp lại đại ý chính là không muốn nói chuyện với hắn. Tình huống này thực sự có chút xấu hổ.

Chu Minh Hạo đang ngồi cạnh Chu Tử Uyển thấy vậy liền nói:

- Chu Minh Hạo. Diệp Thiên, ta nhìn ngươi còn rất trẻ, mạo muội gọi một tiếng tiểu Thiên. Tiểu Thiên, em họ ta tuy giỏi về nhiều phương diện nhưng giao tiếp tương đối kém, ngươi cũng đừng để ý.

- Hạo ca, không sao a.

Từ đầu đến giờ Chu Tử Uyển nói rất ít, đây có thể là do tính cách của nàng. Diệp Thiên cũng không để tâm nhiều, thay vào đó tập trung trò chuyện với Chu Minh Hạo. Thấy Diệp Thiên tương đối dễ tính, Đại Lãng là Lâm Liễu Liễu cũng lên tiếng làm quen.

Diệp Thiên quả thực rất dễ tính, chấp nhận để mọi người gọi hắn là tiểu Thiên. Tên này mặt dày bỏ qua những năm tháng lịch luyện trong huyễn cảnh hay tu tập thần kỹ, bí pháp trong tàng thư các, tự nhận mình chỉ mới mười sáu tuổi. Hắn không quan tâm xưng hô cũng chẳng cần địa vị. Nếu địa vị quan trọng Diệp Thiên đã chẳng rời bỏ Thái Hư Thần Cung.

Thân thiết hơn một chút, tất cả bắt đầu thảo luận về cách sinh tồn trên đảo hoang. Ngoài bọn hắn là nghệ sĩ, những nhóm khác đều bao gồm người chơi chuyên về những lĩnh vực khác nhau được lựa chọn kỹ càng, khi kết hợp lại khá toàn diện. Trừ Diệp Thiên, cả bốn đều là người có danh tiếng, không ai muốn bị loại quá sớm, thậm chí muốn giành thứ hạng càng cao càng tốt nên thảo luận rất nghiêm túc.

Đến lượt Diệp Thiên, hắn chỉ vào túi đồ trước mặt cùng thanh dao găm đeo ngang hông:

- Ta mang theo hai thứ này.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện