Trên thế giới tồn tại một số ít bảo vật gắn liền với một vị danh nhân nào đó, theo chân hắn trong một đoạn lịch sử. Nhưng bảo vật này được lưu truyền đến hiện tại, có tin đồn rằng bọn chúng chứa đựng sức mạnh của những vị danh nhân kia. Với sự xuất hiện của Tu Đạo Giả, nguyên nhân của chuyện này cũng được giải đáp. Nó giống như một dạng ký thác linh hồn. Nếu một danh nhân đạt đủ số lượng người tôn thờ, khi hắn chết đi, linh hồn sẽ không tan biến mà được tín ngưỡng lực tiếp tục duy trì, sau đó mượn nhờ bảo vật gắn liền với mình để tiếp tục tồn tại như một khí linh. Những bảo vật như vậy được gọi là Hồn Khí, có khả năng ban cho chủ sở hữu của chúng năng lực vô song. Mà kiếm của vua Duy Tư chính là một món bảo vật như vậy.

Thế nhưng nó vẫn đang trong trạng thái ngủ say chưa được kích hoạt, Tần gia đưa thanh kiếm đến căn cứ để nghiên cứu, nhằm tìm hiểu cách đánh thức linh hồn vị vua kia cũng như hoàn toàn khống chế bảo vật này.

Bảo kiếm đã được đưa ra khỏi lăng mộ, tất nhiên không thể trả về. Nữ nhân cùng nhóm của nàng muốn đoạt lại nó, không thể để sức mạnh của tổ tiên rơi vào tay kẻ khác. Tất nhiên việc này không thể làm một cách đường đường chính chính. Việc Tần gia mua lại nó thông qua một buổi đấu giá ngầm là tin cơ mật không thể công bố. Ngoài ra việc lăng mộ tổ tiên bị bọn trộm mộ xâm nhập sẽ ảnh hưởng đến danh dự hoàng tộc của một quốc gia vẫn đang theo chế độ quân chủ như Thanh Mỹ Quốc.

Nội bộ vương quốc, đấu tranh giữa các thế lực, Hồn Khí…những vấn đề này tương đối phức tạp. Diệp Thiên chỉ nghe cho biết chứ không có nhiều hứng thú. Hắn thừa nhận Hồn Khí rất lợi hại, kể cả là ở Thần Giới. Nhưng điều đó còn tùy thuộc vào phẩm chất của binh khí cùng linh hồn nhập vào. Tại thế giới này, muốn tìm một thanh Hồn Khí chân chính cũng rất khó, đừng nó loại có phẩm chất siêu cấp như đám đệ tử Thái Hư Thần Cung hay sử dụng.

Đem tin tức này báo lại cho Tần Khinh Tuyết, Diệp Thiên không quên nhấn mạnh đám người này dường như không phải tội phạm quốc tế như nàng đã nói. Tần Khinh Tuyết rất nhanh hồi đáp lại, đại ý là nàng sẽ phái người đến mang bọn hắn đi. Đồng thời đưa ra thêm một chút tin tức liên quan đến nhóm người này:

- Xích Lang, phong hiệu Xích Huyết Tham Lang, đội trưởng biệt đội lính đánh thuê lừng danh tại Bắc Âu. Tên này bị liệt vào danh sách truy nã của hơn bốn mươi quốc gia, từng ám sát lãnh đạo nhiều nước.

- Độc Nha, chiến tướng mạnh nhất dưới tay Xích Lang, ra tay độc ác, thủ đoạn tàn nhẫn. Từng sử dụng dị năng độc của mình giết chết hơn năm trại tập trung quân sự, số người chết vì chất độc của hắn nhiều không kể hết.

- Ô Địch, Dị Năng Giả cấp B hoạt động tự do. Từng xâm nhập vào các tổ chức tình báo chính phủ, điều khiển quan chức cắp cao, trộm đi không ít tin tức bí mật. Cũng bị liệt vào hàng ngũ tội phạm truy nã quốc gia.

Về phần những người còn lại đều thuộc dạng không có nhiều danh tiếng. Đặc biệt là nữ nhân cao gầy, Tần Khinh Tuyết không có chút thông tin nào về nàng.

Diệp Thiên nhìn qua nữ nhân, hắn có cảm giác mình vừa bị lừa dối:

- Không phải ngươi nói mình đến từ hoàng tộc Thanh Mỹ Quốc sao? Đám người này rõ ràng là tội phạm truy nã quốc tế a.

Nữ nhân vội đáp:

- Bọn ta được chia thành nhiều nhóm để đoạt lại bảo vật. Nhưng địa vị của ta tại hoàng tộc không cao, nhân lực có hạn nên đành phải tìm đến đám người này. Ngươi cũng biết, tuy bọn hắn là tội phạm nhưng năng lực rất lợi hại. Chỉ cần…

Diệp Thiên phất tay:

- Được rồi, không cần giải thích với ta. Lát nữa sẽ có người đến mang các ngươi đi, những chuyện xảy ra về sau ta sẽ không quản. Bất quá nếu lời ngươi nói là thật, bọn hắn hẳn là sẽ không làm khó ngươi, nhiều lắm chỉ là trả về Thanh Mỹ Quốc, đồng thời ban lệnh cấm ngươi tiến vào Thương Huyền Quốc nữa mà thôi.

Vẻ mặt nữ nhân trở nên tái nhợt:

- Không được, nếu ta tay không trở về, bọn hắn nhất định sẽ không tha cho ta. Đây đã là cơ hội cuối cùng…

var _avlVar=_avlVar||[];_avlVar.push(["6f8adab64618480bb109e5dcefadecf7","[yo_page_url]","[width]","[height]"]);

Diệp Thiên khẽ lắc đầu, hắn cảm thấy nữ nhân đang gặp khó khăn gì đó. Nhưng chuyện này thì có liên quan gì đến hắn? Diệp Thiên chỉ muốn yên ổn làm một cái diễn viên, rảnh rỗi sẽ tiến vào Vùng Đất Thần Thánh hùng bá thiên hạ, cần gì phải đi quản những chuyện khác.

Sợ nữ nhân tiếp tục than khóc, Diệp Thiên liền tốt bụng giúp nàng ngủ một giấc. Hắn cũng không kéo khăn che mặt ra, đây là phép lịch sự tối thiểu. Cứ để một đám người nằm quanh đó, Diệp Thiên xác nhận không có dã thú hay rắn độc xong liền rời đi. Hắn chơi chán, cảm thấy việc này có chút vô nghĩa, tiếp tục đi vòng quanh đảo nhìn những người khác chơi vật lộn để sinh tồn còn thú vị hơn. Đây là hậu quả của việc thực hiện mọi chuyện quá dễ dàng.

Diệp Thiên rời khỏi khu vực trung tâm, bắt đầu đi dạo chơi nhìn xem quá trình phấn đấu của những người khác. Hắn thường đứng nhìn từ trên những ngọn cây cao, không hề có ý định ra tay giúp đỡ cũng như không muốn bị đối phương nhờ vả.

Diệp Thiên nhìn những người kia vất vả săn giết một con lợn rừng hay bị một đám sói hoang truy đuổi. Dùng cả ngày dài đốn hạ một gốc cây to rồi chặt thành từng phần, dùng dây leo buộc lại thành một ngôi nhà trên cây để tránh thú hoang. Gương mặt bọn hắn rất mệt mỏi nhưng vẫn hiện lên sự vui vẻ khi đạt được một thành tựu nào đó, thứ mà Diệp Thiên vốn không thể cảm nhận được. Có những niềm vui rất giản đơn nhưng kẻ như hắn lại không cách nào hiểu được.

Thế giới này chính là như vậy, người nghèo hướng đến cuộc sống của kẻ giàu có, kẻ giàu có lại muốn có một cuộc sống bình yên đạm bạc. Con người ta luôn hướng đến thứ mà mình không có được. Giống như Diệp Thiên, hắn có sức mạnh, có quyền lực nhưng lại vứt bỏ tất cả tìm đến một cuộc sống bình phàm.

Kể cả là vậy, Diệp Thiên vẫn không hiểu được cảm giác thành tựu khi xây dựng được một căn nhà nhỏ trên cây hay săn giết được một con lợn rừng. Chung quy vẫn có sự khác biệt, hắn cũng không thể tự lừa dối bản thân, biến mình thành kẻ yếu đuối, vất cả chỉ để giết một con thú hoang hay xây một căn nhà bằng gỗ nhỏ. Bình phàm của Diệp Thiên không giống những người khác, diễn viễn đã là nghề nghiệp bình thường nhưng khó thực hiện nhất trong suy nghĩ của hắn rồi.

Sau khi biết Diệp Thiên trong vòng một ngày đã xây dựng xong một ngôi nhà gỗ lớn cùng bể lọc nước, Tần Khinh Tuyết sợ hắn làm ra chuyện gì quá kinh người nên dứt khoát không đưa thêm hình ảnh của Diệp Thiên lên màn ảnh cho đến hết chương trình. Nàng không quên cho người cách lý ngôi nhà kia, đồng thời thông báo cho bốn người Chu Minh Hạo giữ bí mất về năng lực của Diệp Thiên. Mọi chuyện xong xuôi, Tần Khinh Tuyết mới thầm thở ra một hơi. Năng lực của tên này quá mạnh, những chuyện đơn giản cũng làm đến mức này, sớm muộn cũng có ngày bại lộ. Về sau nhất định phải cẩn thận hơn.

Lại thêm một tuần, Diệp Thiên nhìn chán liền trở về nhà gỗ nghỉ dưỡng. Hắn phát hiện ra một số người đang canh gác, tiến lại gần mới biết đây là mệnh lệnh của Tần Khinh Tuyết. Xác nhận thân phận xong, Diệp Thiên liền được đi qua. Hắn còn đang định dùng hết mấy ngày còn lại để nghỉ dưỡng tại đây thì nhận được tin báo khẩn cấp từ chỗ Tần Khinh Tuyết.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện