Lý Mộ Vũ không quá kinh ngạc. Nàng đã sớm cảm nhận được cỗ quan tài này có gì đó bất thường nhưng Diệp Thiên đã chủ động không nhắc đến nên mới làm ngơ nó đi.

- Bên trong là thứ gì? Diệp Thiên khẽ lắc đầu:

- Ta làm sao biết được. Bất quá…

Hắn lấy tay phủi nhẹ lớp bụi ở phần mặt ác quỷ trên nắp quan tài, nhìn kỹ sẽ thấy bên trên có khắc các văn tự khá nhỏ. Diệp Thiên chậm rãi đọc lên cho Lý Mộ Vũ cùng nghe:

- Hoàng Thiên Trần Hồn Tướng, nguyện đời đời thủ hộ hoàng thất vương triều Hạ Minh.

Lý Mộ Vũ kinh ngạc:

- Hoàng Thiên?

- Ngươi biết hắn?

- Đây là lão tướng cuối thời kỳ vương triều Hạ Minh. Hắn một mực tận trung, ra sức ngăn cản ma thuật sư khống chế đất nước nhưng lực bất tòng tâm. Sau cùng bị gian thần hãm hại vu tội giết hại hoàng tộc nên bị trảm đầu thị chúng. Người này chết trước sự kiện vương triều Hạ Minh biến mất ít nhất năm mươi năm, tại sao quan tài của hắn lại được đặt ở đây?

Diệp Thiên bật cười:

- Ngươi cho rằng với kỹ thuật của thời đại đó, muốn xây dựng lên một lăng mộ khổng lồ như thế này dưới lòng đất cần tiêu tốn bao nhiêu thời gian?

Lý Mộ Vũ càng kinh ngạc hơn:

- Ý của ngươi là lăng mộ này được xây dựng trước khi vương triều Hạ Minh biến mất hơn năm mươi năm?

Diệp Thiên vẫn lắc đầu:

- Hẳn là hơn một trăm năm đi, còn trải qua vài lần tu sửa. Ta dựa vào niên đại loại đá dùng trên bậc thang, có vài chỗ niên đại không giống, ước chừng chênh lệch một trăm năm.

- Ngươi làm sao biết được niên đại chênh lệch? Vương triều này cách đây hơn mười sáu ngàn năm, chênh lệch một trăm năm gần như nhỏ đến mức không tính toán ra được.

- Trực giác đi.

Đáp lại một câu khiến người khác không biết phải phản bác thế nào, Diệp Thiên liền nói tiếp:

- Tóm lại dựa theo tình huống này, vương triều Hạ Minh đã chuẩn bị thứ này rất lâu, thậm chí hơn hai đời hoàng đế. Cũng có thể do bọn hắn muốn an táng cùng một chỗ, nhưng ta nghiên về trường hợp mục đích ban đầu của nơi này vốn không phải là lăng mộ. Không có kẻ ngốc nào xây dựng một lăng mộ khổng lồ như vậy sau đó kéo tất cả hoàng tộc và ma thuật sư của đất nước đến đây chôn cùng.

Lý Mộ Vũ gật đầu:

- Suy luận này rất hợp lý, vậy ngươi nghĩ mục đích của bọn hắn là gì?

Diệp Thiên nhúng vai:

- Ta làm sao biết được, có thể hỏi thứ này xem?

Diệp Thiên đưa tay vỗ nhẹ một cái vài mặt quỷ, nắp quan tài lập tức vỡ nát. Một màn cực kỳ buồn nôn đập vào trong mắt Lý Mộ Uyển. Bên trong quan tài sâu hơn năm mét có một sinh mặc một bộ chiến giáp rách nát rỉ sét. Sinh vật này chỉ còn sót lại một bộ xương màu xám đen, dính lấy một ít huyết nhục nhìn qua còn rất mới. Nó đứng trên một núi xương, đang ngấu nghiến một cánh tay người. Xung quanh có rất nhiều bộ phận cơ thể người còn mới, đoán chừng mới chết chưa được bao lâu.

Nắp quan tài bị phá, sinh vật kia lập tức phản ứng lại. Nó ném cánh tay đang ăn dở sang một bên, cầm lấy một thanh đại đao rỉ sét cắm ngay bên cạnh, quay đầu nhìn về phía hai người. Trong hộp mắt của sinh vật này cháy lên hai ngọn lửa nhỏ màu đen, hàm răng sắc nhọn vẫn còn dính đầy máu tươi và huyết nhục.

Cảnh tượng này không khiến Diệp Thiên sợ hãi. Hắn đã từng nhìn thấy những thứ còn đáng sợ hơn rất nhiều, cho dù chỉ là trong huyễn cảnh. Nhìn từ huyết nhục và những mảnh y phục rách nát còn sót lại, đoán chừng đây chính là những nhóm đi trước. Bọn hắn thực sự có chút đáng thương, nói cái gì mà thăm dò tìm bảo vật, đến cửa còn chưa qua đã bị quái vật này ăn thịt.

Quái vật cầm lấy đại đao, đôi chân bằng xương cong lại đến cực hạn rồi búng người phóng lên. Diệp Thiên ngại nó làm bẩn tay mình, Phá Hiểu ngang hông lập tức rút ra. Sinh vật kia vừa bay đến miệng quan tài liền khựng lại. Lý Mộ Vũ còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra đã thấy nó vỡ tan thành từng mảnh vụn, một đốt xương nhỏ cũng bí chém thành hàng chục mảnh rơi trở lại quan tài.

Diệp Thiên tiện tay diệt sát sinh vật, rút từ trong ba lô ra một tờ khăn giấy cùng một bình xịt lâu đi vết bẩn trên Phá Hiểu. Con người hắn vẫn tương đối ưa thích sạch sẽ, mang theo những thứ này đều là để phòng hờ. Dù sao bên trong lăng mộ của người chết ít nhiều sẽ ít nhiều có những thứ dơ bẩn.

Tố chất tâm lý của Lý Mộ Vũ rất mạnh, nàng nhanh chóng hoàn hồn lại hỏi:

- Ngươi giết nó?

- Chẳng lẽ để nó tấn công chúng ta? Không được, ta chỉ mang theo có một bộ y phục, bẩn sẽ không có bộ khác để thay.

Lý Mộ Vũ dùng tay xoa trán, nàng cảm thấy mình và Diệp Thiên không cùng tần số sóng não. Ngươi sợ bẩn y phục, đây là trọng tâm vấn đề sao?

- Ý ta là thứ này có thể giết hết các nhóm đi trước, thực lực hẳn là rất mạnh.

Diệp Thiên lắc đầu:

var _avlVar=_avlVar||[];_avlVar.push(["6f8adab64618480bb109e5dcefadecf7","[yo_page_url]","[width]","[height]"]);

- Ta cũng không rõ, dù sao cũng không chịu nổi một đòn. Bất quá nếu dùng tiêu chuẩn của ngươi phán định thì có lẽ rất mạnh. Đây là một loại hoạt thi, dùng thi thể người vừa mới chết để tế luyện thành. Thông thường hoạt thi nếu không kích hoạt chỉ tồn tại được tối đa một ngàn năm. Vị tướng quân kia khi còn sống hẳn là không kém nên mới biến dị thành công, tồn tại được cho đến tận bây giờ. Hoạt thi biến dị mạnh hơn hoạt thi thông thường một ít, vài tên cao cấp Võ Giả quả thực không phải đối thủ của nó.

- Sau khi những nhóm đi trước tiến vào các cánh cửa kia, hoạt thi sẽ bị cấm chế bố trí trên người thức tỉnh. Khi đó nó sẽ điên cuồng đói khát, phải dùng huyết nhục để thỏa mãn. Lẽ dĩ nhiên, mục tiêu chính là những người đi vào. Nếu ta đoán không sai, nó sẽ đi vào Diệt Môn đầu tiên, sau khi giết sạch sẽ chuyển qua các cửa còn lại, cuối cùng là Hồng Môn. Cho nên Diệt Môn chính là cửa nguy hiểm nhất.

- Vì chúng ta vẫn chưa đi vào, hoạt thi vẫn chưa bị cấm chế kích động. Cho nên ta chủ động mở nắp quan tài tiêu diệt nó.

Lý Mộ Vũ kinh ngạc:

- Cho nên ngay từ đầu ngươi đã biết tất cả mọi chuyện?

Diệp Thiên bật cười:

- Sao có thể. Chẳng qua cái quan tài này sau nhiều năm đã mục nát, không che hết được mùi máu tanh tươi mới. Các ngươi đeo mặt nạ nên không phát hiện ra mà thôi.

Giải thích này dễ chấp nhận hơn một chút, Lý Mộ Vũ cũng không hỏi thêm nữa. Nàng lấy trong chiếc ba lô lớn sau lưng ra một ngọn đuốc, châm lửa rồi ném vào trong quan tài. Đây là những người đã hi sinh để thám hiểm lăng mộ, thân xác bị quái vật xé nát ăn thịt. Nàng không thể mang bọn hắn về, chỉ có thể giúp bọn hắn hỏa táng, yên nghĩ tại nơi này.

Tưởng niệm người đã khuất trong một phút, Lý Mộ Vũ quay sang Diệp Thiên:

- Thứ này đã bị loại trừ, nguy hiểm hẳn là đã giảm bớt rất nhiều.

Diệp Thiên lắc đầu:

- Ngươi sẽ không ngây thơ cho rằng một lăng mộ khổng lồ như vậy chỉ có một con hoạt thi canh gác chứ? Hồng Môn hẳn là an toàn hơn nhiều nhưng vẫn có nguy hiểm. Về phần cửa mà chúng ta lựa chọn…

- Thế nào?

Lý Mộ Vũ không thích kiểu nói chuyện úp mở của Diệp Thiên, cảm thấy rất khó chịu. Diệp Thiên chỉ cười đáp:

- Còn có thể thế nào. Nguy hiểm trùng trùng, núi đao biển lửa, thập tử nhất sinh…

- A…

- Đùa với ngươi thôi, vẫn chỉ là một trò chơi, không hơn không kém.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện