“À quên chưa giới thiệu. Ta tên là Hoàng Vũ”

Lúc này Yêu đế cũng mở miệng nói ra tên của hắn.

Mà Lý Thành nghe vậy cũng ôm quyền nói:

“Tại hạ Lý Thành Gặp qua Hoàng Vũ các hạ”

“Lý đạo hữu khách khí rồi”

Hoàng Vũ cũng có lễ đáp lại không tự cao tư đại.

Tuy là lúc trước Quy Lão đã giới thiệu qua. Nhưng mấy người lần lượt ôm quyền chào hỏi.

Khi cảm thụ đến linh khí lưu động trên mỗi người. Hoàng Vũ cũng tặc lưỡi nghĩ thầm

“Mấy vị này không ai tu vi thấp a”

Lúc này Lý Thành cũng để ý đến phần bụng của Hoàng Vũ đang bị một tầng hắc khí hủ thực. Khiến cho một vùng bị thối rữa.

Mà Hoàng Vũ cũng chỉ có thể dùng pháp lực miễn cưỡng áp chế.

Thấy Thế Lý Thành cũng hỏi:

“Không biết vết Thương kia trên người Hoàng Vũ đạo hữu rất khó thanh trừ sao?”

Nghe vậy Hoàng Vũ cũng một nụ cười khổ nói:

“Không dấu gì Lý đạo hữu. Ta đây là trong trận đại chiến bị địch nhân dùng thiên phú thần thông trọng thương”

Nói đến đây trên mặt hiện lên từng tia thống khổ nói tiếp

“Tuy cố gắng áp chế nhưng cũng chỉ là áp chế. Không thể thanh từ cho dù lấy tu vi của ta cũng không thể. Mà loại thần thông này cứ như độc vật khiến cho toàn thân như bị thiêu đốt”

Quan sát vết thương hồi lâu Lý Thành cũng nói ra.

“Theo ta quan sát đây như một loại nguyền rũ chi lực, cộng thêm đối phương tu luyện độc thuật cho nên mới khó thanh trừ”.

Nghe đến đây Hoàng Vũ cũng nở nụ cười Gượng gạo. Trên người lúc này đã xuất hiện lấm tấm mồ hôi.

“Để Lý đạo hữu chê cười. Đây cũng là lý do vì sao ta phải tự phong ấn lâm vào ngủ say.”

Mà lúc hắn đang nói chuyện trên vết thương của Hoàng Vũ đang có dâu hiệu biến nặng.

Hắc khí phá đi áp chế mà lan rộng ra. Những nơi hắc khí đi qua chỉ là một màu đen cùng mùi hôi thối.

Nhìn thấy vậy mọi người biến sắc

Hoàng Vũ nói

“Ta trước giờ dồn hết tinh lực ngăn cản không cho nó thấm vào lục phũ ngũ tạng cùng cốt cách. Cho nên mới miễn cưỡng đến bây giờ”

Lý Thành gật đầu nói:

“Hoàng Vũ đạo hữu làm vậy là đúng. Niếu để độc tính xâm nhập cốt cách e rằng đây là đại nạn của ngươi.”

Chưa để Mọi người phản ứng

Lý Thành lại tiếp lời.

“ Nhưng niếu Lấy tu vi của đạo hữu tuy không thể dứt điểm cũng không thể tình hình tệ như vậy?”

Nghe vậy đám người cũng gật đầu.

“ Phải biết tu vi của Hoàng Vũ hiện tại cũng là đỉnh tiên chiến lực a”

Nghe vậy Hoàng Vũ cũng cười khổ nói

“Không sai cũng là vì người trọng thương cũng không phải duy nhất mình ta”

Nói rồi hắn động ý niệm trong hư không một mãnh ảo ảnh hiện ra mà mọi người nhìn kỹ cũng thấy hai bóng hình một lớn một nhỏ

Tương tự như Hoàng Vũ

Thì bên cạnh lại nghe tiếng của hắn.

“Đó là thê tử cùng nữ nhi của ta. Các nàng cũng trọng thương.”

Nói đến ánh mắt hắn mang theo vẻ bi ai

“Trước đây vốn dĩ ta có bốn nữ nhi. Nhưng vì thử hộ mãnh đại lục này bọn hắn đã không còn.”

Nói đến hắn ngập ngừng khuôn mặt mang theo sự tiếc nuối cùng đau khổ.

Mà Tống Cầm nhìn kỹ một lúc sau mới mở miệng hỏi.

“Tiền bối có phải phu nhân vẫn đang mang thai”

Mọi người nghe vậy mới nhìn kỹ phần bụng của vị kia.

“Đúng Vậy vì để cho thai nhi an toàn cho nên ta phong ấn nàng cũng như áp chế ngăn cản nguyền rủa lực lây dính”

“Còn về phần nữ nhi của ta nàng cũng trúng chiêu có điều may mắn là nàng cũng không nặng”

“Nhưng đối với ta hiện tại hữu tâm vô lực”

Nghe vậy chúng nữ cũng bùi ngùi.

Vì thủ hộ mãnh đại lục này khiến cho nhà tan cửa nát. Đây mới là anh hùng trung liệt.

Mà bọn hắn khi nghe nói đại chiến bọn hắn cũng đã suy đoán ra.

Trận đại chiến kia Lý Thành đã từng nói qua bọn hắn nghe.

Đến đây Lý mẫu cũng không cầm được nước mắt bắt đầu thút thít. Mà tam nữ cũng vậy? Mấy người còn lại cũng lòng đầy chua sót.

“Ai đây cũng là số mệnh. Năm đó ta niếu như có bản lĩnh ba nữ nhi của ta đã không l……….”

Hoàng Vũ nói đến đây hai mắt đã đẫm lệ. Trên mặt hắn tuy vẫn là hình hài yêu thú.

Nhưng vẫn khiến người ta có cảm giác hắn già đi rất nhiều.

Còn gì đau đớn khi thấy cảnh thê nữ người vong người thương thế.

Nhìn vậy Lý Thành cũng nhịn không được mà cảm thán.

“Người tốt sống không lâu a. Cả nhà này điều là anh hùng”

Nhưng vừa nghĩ đến điều gì hắn lúc này mở miệng nói

“Hoàng Vũ đạo hữu nói không chừng Ta có thể trị hết Thương Thế cho các ngươi”

Mà nghe vậy không những Hoàng Vũ mà những người khác cũng dâng lên một tia hy vọng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện