Sử Kiến Nghiệp hiểu rất rõ, một năm này sẽ không chạy thoát khỏi phạm vi khống chế của Cư Ứng Phong, ít nhất là trong thời gian tù treo, trừ phi cậu muốn bị truy nã.

Tài sản của bản thân đều bị tịch thu, dùng để trả cho công ty khách hàng bị tổn thất hơn năm trăm vạn. Cậu hiện tại phải nói là hai bàn tay trắng rồi.

Thế nhưng cậu đối với tương lai của bản thân vẫn ôm chút hi vọng, cậu cảm thấy mình cả đời không thể sinh hoạt bên cạnh tên ác ma kia, hắn còn là xã hội đen, loại người vốn nên cách xa cậu.

Vì cuộc sống về sau của bản thân, cậu phải ở đây đứng lên, ít nhất cũng phải tích góp được một ít tài sản, dùng để lo cho cuộc sống về sau, cho nên cậu phải tìm được công việc, đầu tiên là không cùng xã hội tách rời, thứ hai là phải tích góp một ít tiền, nhưng ba tháng trôi qua, công việc của cậu vẫn là không hề tiến triển.

Không thể không nói, Cư Ứng Phong cũng không phải người ngày ‘làm’ đêm ‘làm’, tính dục cơ bản của hắn là một tuần một lần, cậu có thể ứng phó được, đương nhiên cũng không loại trừ, hắn bên ngoài còn có người khác, hơn nữa cậu không chỉ một lần ở trên người Cư Ứng Phong ngửi được đủ loại mùi nước hoa khác nhau.

Dưới thân xỏ khuyên tuy có chút lạ lạ, nhưng lâu ngày thấy cũng bình thường.

Vài ngày ngồi ngốc ở nhà, Điền Vân có tìm đến cậu vài lần, hỏi cậu người chú kia trong công ty đảm nhận chức vụ gì, cậu chỉ có thể úp úp mở mở nói là trưởng phòng này nọ.

Đột nhiên một ngày nọ Điền Vân gọi điện thoại cho cậu, nói là muốn gặp “chú ấy” khiến Sử Kiến Nghiệp sửng sốt, Điền Vân ở đầu dây bên kia không đợi cậu nói đã bảo, ngày mai sẽ đến công ty tìm cậu, muốn cậu giới thiệu cho chú.

Sự tình không thể dối gạt được. Buổi tối ban đêm Sử Kiến Nghiệp mở cửa ngồi chờ Cư Ứng Phong muốn cùng hắn nói chuyện này, gần đây không biết có chuyện gì, bọn họ luôn thường về rất khuya.

Sử Kiến Nghiệp nhìn đồng hồ đã chỉ hai giờ sáng, đột nhiên con chó ‘con Thỏ’ đang ngủ bên chân đứng dậy, chạy ra ngoài, bọn Cư Ứng Phong theo đã từ thang máy lên tới.

Cư Ứng Phong nhìn thấy con Thỏ trước, khen ngợi vỗ vỗ đầu con chó.

“Vẫn là con Thỏ có lương tâm, khuya như vậy vẫn chờ ở cửa, được rồi chó ngốc, trở về ngủ đi.”

Cư Ứng Phong kéo một chân trước của con chó nhất lên cao khiến hai chân sau của nó chỉ chạm hờ mặt đất, hắn kéo kia con chó đi về phía trước. Sử Kiến Nghiệp ra đón, thấy con chó trung thành ra nghênh đón chủ nhân mà bị đối xử như vậy, liền thấy con chó thật đáng thương.

“Mấy anh về rồi à? Sao lại về trễ vậy?”

Cư Ứng Phong buông chân chó trên tay xuống, như đứa trẻ thấy món đồ chơi tốt hơn, vẻ mặt tươi cười nhìn Sử Kiến Nghiệp.

“Thỏ Con cũng không ngủ sao?!”

Cư Ứng Phong khẩu khí có phần hưng phấn. Vài ngày trước kia nếu sau mười giờ bọn họ chưa về, Sử Kiến Nghiệp sẽ tự mình đóng cửa đi ngủ, hắn trở về mà còn tinh lực thì sẽ mở cửa vào trêu chọc cậu một chút, nếu thật sự khuya mệt nhọc trở về thì sẽ đi mở một phòng khác ngủ.

Thấy Cư Ứng Phong xáp tới gần, Sử Kiến Nghiệp theo trực giác lui về phía sau, Cư Ứng Phong cười luôn khiến người ta bất giác khẩn trương.

“Tôi có chuyện muốn nói với anh.”

Sử Kiến Nghiệp giải thích, âm thanh có chút run run.

Lôi đi tới, hỏi.

“Không thể nói vào ngày mai sao, hôm nay bọn này mệt chết được.”

“Tôi biết các anh đi ra ngoài một ngày rất vất vả, nhưng mà ngày mai sẽ không kịp.”

Sử Kiến Nghiệp làm bộ đáng thương nhìn mấy người trước mặt.

“Tụi bây đi nghỉ đi, tối nay tao ngủ với Thỏ Con.”

Cư Ứng Phong để bốn người kia đều tự tìm chỗ nghỉ ngơi, hắn ôm Sử Kiến Nghiệp trở về phòng cậu.

Cư Ứng Phong vào cửa cởi giày, cởi quần áo rồi tiến về phòng tắm, đem Thỏ Con chỉ mặc áo ngủ kéo vào. Xả nước lại quên cởi quần áo cho Sử Kiến Nghiệp. Sử Kiến Nghiệp một bên bất đắc dĩ trốn tránh bọt nước, nhìn Cư Ứng Phong tắm rửa, vừa nghĩ làm sao mở miệng mới không kích thích đến hắn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện