Âm tào địa phủ, nơi chúng ta sinh ra và chết đi, chủ nơi này là Diêm vương, do trời đất sinh ra.

Cửa U Minh, nơi giam giữ những ác quỷ tội ác tày trời không thể đầu thai, ngàn năm trước, Địa phủ rung chuyển bất an, ác quỷ ở cửa U Minh nhân cơ hội phá tan cấm chế, Thập Điện Diêm Vương hợp sức ra trận mới củng cố lại được, nhưng bởi vậy bỏ mình hồn tiêu.

Vì vậy Địa phủ chìm vào trong hỗn loạn vô tận, sông Vong Xuyên đứt đoạn, cầu Nại Hà lõm xuống, dựa vào nhóm quỷ thần còn lại mới miễn cưỡng duy trì trật tự, nhưng lại thiếu người đứng đầu Địa phủ, toàn bộ địa phủ gần như cắt đứt với Nhân giới, tín ngưỡng công đức gần như không còn.

Linh khí mà Thập Điện Diêm La lưu lại ngàn năm sau mới sinh ra được vương mới của Địa phủ, tên là Tê Vô.

Tê Vô sinh ra, sát khí bao phủ Địa phủ ngàn năm qua dường như tan biến trong tích tắc, quỷ cùng quỷ thần đều im lặng trong phút chốc.

Chúng quỷ thần đều cho rằng nghênh đón hi vọng mới, cho đến khi một tiếng trẻ con khóc nỉ non vang vọng toàn bộ Địa phủ, mọi người chỉ thấy một bé gái sơ sinh gào khóc đòi ăn.

Nhóm quỷ thần hai mặt nhìn nhau: “Mẹ nó...”

Sắc mặt Phán Quan âm trầm: “Thất thần làm cái gì, tìm sữa lại đây.”

---

Hôm nay cầu Nại Hà chậc ních quỷ, mấy năm nay Địa phủ có quá nhiều quỷ chưa đầu thai, sát khí quỷ càng lúc càng nồng, dẫn đến thời tiết dưới đất đều lạnh tận xương, quỷ tầm thường không toàn không chịu nổi.



Hơn nữa Địa phủ khác với Nhân giới, Nhân giới đều có chủ trương bảo vệ môi trường nên không thờ cúng, vì thế ma quỷ ở Địa Phủ khó nhận đồ cúng tế, chỉ có thể tìm một nơi kín gió để đảm bảo trước khi đầu thai sẽ không bị hồn phi phách táng.

“Bên kia đừng đẩy tới đẩy lui, chỗ của ta sắp dính vào nước Vong Xuyên rồi, quỷ nhà ngươi không hiểu đạo lý tới trước tới sau hả!”

“Quả thực là làm càn, hôm nay hầm cầu này rõ ràng là bản tướng quân đến cướp trước, các ngươi vậy mà can đảm dám chen bản tướng quân!”

“Tỉnh táo lại đi đại tướng quân, lúc này đều thời đại gì rồi, ngươi thu hồi tư tưởng phong kiến của mình lại đi!”

“Thế nào, có phải là muốn đánh nhau không!”

Chúng quỷ lôi kéo nhau, quỷ sai đi ngang qua sau khi nghe được thì gầm lên: “Đều thành thật đi! Ai dám đánh nhau!”

Quỷ mới nhìn thấy một màn này, khiếp sợ hỏi: “Trời ơi, tên đồ cổ này không lẽ đã xếp hàng đầu thai đến tận bây giờ đi? Vậy chúng tôi xếp tới khi nào?!”

Quỷ sai trầm mặc, uyển chuyển trả lời: “Khó mà nói, chỉ là dựa theo thời gian ngươi tử vong, nếu không ngươi cứ đi theo các tiền bối đã xuống trước lấy kinh nghiệm tìm vị trí tốt che gió che mưa?”

Vừa nói xong, một trận gió âm thổi qua, xung quanh nhất thời bị đông lạnh, tiếng quỷ kêu khắp nơi, vẻ mặt quỷ mới sắp sụp đổ, bĩu môi: “Quỷ sai đại ca, đừng như vậy! Ta cho ngươi tiền! Ngươi cho ta chen hàng được không?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện