Đế Thính: "Ngài có lễ phép không vậy? Ta có chỗ nào là tính tình không tốt!"
Tô Văn: "Chính ngươi tự nhìn."
Tiểu Tê Vô vội vàng sờ đầu Đế Thính: "Đế Thính ngoan ngoãn nào."
Tô Văn không lên tiếng nữa.
Cấm Văn cười chen vào: "Được rồi, Phán Quan là theo chúng ta trở về, hay là tiếp tục ở lại cửa U Minh giống như lúc trước?"
Trước kia gần như Tô Văn sẽ không rời khỏi chỗ này, trừ phi là Phán Quan Ti của mình quản lý xảy ra vấn đề gì lớn.
Khổng Lẫm: "Hắn sẽ không đi..."
"Trở về." Tô Văn mặt không cảm xúc cắt đứt lời của y, "Nếu Đại nhân đã đến, cửa U Minh sẽ yên bình một đoạn thời gian, ta trở về với các ngươi."
Nụ cười trên mặt Cấm Văn càng tươi hơn: "Cũng được."
Trên đường trở về, tiểu Tê Vô cầm Sổ Sinh Tử mới vừa tới tay, Sổ Sinh Tử rất mỏng, nhưng ghi lại vô số tên của quỷ, mới vừa xem qua một đời người của quỷ tướng quân, sau khi tiếp xúc thứ đồ mới mẻ, bé rất muốn biết đời người của các quỷ khác.
Đó là thứ mới lạ, bé chưa từng nhìn thấy.
Nhưng phía trên thật sự có quá nhiều tiên, bé mới sờ được mấy cái tên, đã cảm thấy đau đầu, rồi sau đó bị Phán Quan ngăn cản.
Tiểu Tê Vô chóng mặt ngẩng đầu lên: "Những thứ này, đều là quỷ chưa đầu thai sao?"
Tô Văn: "Vâng."
"1234..." Tiểu Tê Vô đếm không hết, nhíu khuôn mặt nhỏ nhắn lại, "Thật là nhiều."
Ba quỷ thần đều có chút yên lặng, cuối cùng Cấm Văn nhẹ giọng nói: "Sẽ tốt lên, sau này sẽ dần ít đi thôi."
Tiểu Tê Vô lại hỏi: "Bổn vương có thể đi xem bọn họ một chút sao?"
Bé vẫn luôn ở điện Diêm Vương, chưa từng thấy những quỷ hồn này.
Tô Văn không chút suy nghĩ từ chối: "Không được."
"Tại sao."
"Bởi vì..." Bởi vì ngài còn nhỏ, những chuyện này quá nặng nè.
Lời này Tô Văn không thể nói ra khỏi miệng, Cấm Văn cũng không có cách nào mở miệng.
Trái lại Khổng Lẫm gật đầu, “Có thể."
Hai quỷ thần còn lại lập tức nhìn về phía y, Khổng Lẫm thở dài: "Đây là chuyện nên làm, sớm muộn gì cũng phải đối mặt, không phải sao?"
Tô Văn nhíu mày, nhỏ giọng nói: "Bây giờ đại nhân còn nhỏ."
Khổng Lẫm chắc chắn nói: "Ta biết, nhưng như vậy thì thế nào? Ngài ấy là Diêm Vương, đây đều là sứ mạng của ngài ấy."
"Ngươi..."
Tô Văn còn chưa nói xong, tay đã bị nắm lấy, hắn quay đầu, thấy tiểu Diêm Vương ngồi trên ghế nhỏ nhoài người đến, mê mang nhìn hắn: "Các ngươi không nên cãi nhau."
Tô Văn nhịn sự phiền muộn trong lòng xuống: "Không có cãi nhau."
Khổng Lẫm quay đầu lại hỏi: "Đại nhân, mới vừa rồi ở cửa U Minh, tại sao ngài lại nói những lời đó."
Tiểu Tê Vô nghiêng đầu suy nghĩ: "Đó là, Mạnh bà bà dạy, nàng nói, ở bên ngoài, đối với những quỷ không có thân thiện, phải nói như vậy."
Cấm Văn kinh ngạc: "Vậy mà ngài lại nhớ?"
Tiểu Tê Vô gật đầu: "Lời của Mạnh bà bà nói, bổn vương đều nhớ kỹ."
Mặc dù bé nói chuyện vẫn được xem như rõ ràng, nhưng lúc nói câu dài, cần phải dừng lại sắp xếp ngôn ngữ, cho nên ngừng mấy giây mới tiếp tục nói: "Các ngươi đã nói, sau này bổn vương phải làm, làm một Diêm Vương lợi hại."
Tô Văn: "Chính ngươi tự nhìn."
Tiểu Tê Vô vội vàng sờ đầu Đế Thính: "Đế Thính ngoan ngoãn nào."
Tô Văn không lên tiếng nữa.
Cấm Văn cười chen vào: "Được rồi, Phán Quan là theo chúng ta trở về, hay là tiếp tục ở lại cửa U Minh giống như lúc trước?"
Trước kia gần như Tô Văn sẽ không rời khỏi chỗ này, trừ phi là Phán Quan Ti của mình quản lý xảy ra vấn đề gì lớn.
Khổng Lẫm: "Hắn sẽ không đi..."
"Trở về." Tô Văn mặt không cảm xúc cắt đứt lời của y, "Nếu Đại nhân đã đến, cửa U Minh sẽ yên bình một đoạn thời gian, ta trở về với các ngươi."
Nụ cười trên mặt Cấm Văn càng tươi hơn: "Cũng được."
Trên đường trở về, tiểu Tê Vô cầm Sổ Sinh Tử mới vừa tới tay, Sổ Sinh Tử rất mỏng, nhưng ghi lại vô số tên của quỷ, mới vừa xem qua một đời người của quỷ tướng quân, sau khi tiếp xúc thứ đồ mới mẻ, bé rất muốn biết đời người của các quỷ khác.
Đó là thứ mới lạ, bé chưa từng nhìn thấy.
Nhưng phía trên thật sự có quá nhiều tiên, bé mới sờ được mấy cái tên, đã cảm thấy đau đầu, rồi sau đó bị Phán Quan ngăn cản.
Tiểu Tê Vô chóng mặt ngẩng đầu lên: "Những thứ này, đều là quỷ chưa đầu thai sao?"
Tô Văn: "Vâng."
"1234..." Tiểu Tê Vô đếm không hết, nhíu khuôn mặt nhỏ nhắn lại, "Thật là nhiều."
Ba quỷ thần đều có chút yên lặng, cuối cùng Cấm Văn nhẹ giọng nói: "Sẽ tốt lên, sau này sẽ dần ít đi thôi."
Tiểu Tê Vô lại hỏi: "Bổn vương có thể đi xem bọn họ một chút sao?"
Bé vẫn luôn ở điện Diêm Vương, chưa từng thấy những quỷ hồn này.
Tô Văn không chút suy nghĩ từ chối: "Không được."
"Tại sao."
"Bởi vì..." Bởi vì ngài còn nhỏ, những chuyện này quá nặng nè.
Lời này Tô Văn không thể nói ra khỏi miệng, Cấm Văn cũng không có cách nào mở miệng.
Trái lại Khổng Lẫm gật đầu, “Có thể."
Hai quỷ thần còn lại lập tức nhìn về phía y, Khổng Lẫm thở dài: "Đây là chuyện nên làm, sớm muộn gì cũng phải đối mặt, không phải sao?"
Tô Văn nhíu mày, nhỏ giọng nói: "Bây giờ đại nhân còn nhỏ."
Khổng Lẫm chắc chắn nói: "Ta biết, nhưng như vậy thì thế nào? Ngài ấy là Diêm Vương, đây đều là sứ mạng của ngài ấy."
"Ngươi..."
Tô Văn còn chưa nói xong, tay đã bị nắm lấy, hắn quay đầu, thấy tiểu Diêm Vương ngồi trên ghế nhỏ nhoài người đến, mê mang nhìn hắn: "Các ngươi không nên cãi nhau."
Tô Văn nhịn sự phiền muộn trong lòng xuống: "Không có cãi nhau."
Khổng Lẫm quay đầu lại hỏi: "Đại nhân, mới vừa rồi ở cửa U Minh, tại sao ngài lại nói những lời đó."
Tiểu Tê Vô nghiêng đầu suy nghĩ: "Đó là, Mạnh bà bà dạy, nàng nói, ở bên ngoài, đối với những quỷ không có thân thiện, phải nói như vậy."
Cấm Văn kinh ngạc: "Vậy mà ngài lại nhớ?"
Tiểu Tê Vô gật đầu: "Lời của Mạnh bà bà nói, bổn vương đều nhớ kỹ."
Mặc dù bé nói chuyện vẫn được xem như rõ ràng, nhưng lúc nói câu dài, cần phải dừng lại sắp xếp ngôn ngữ, cho nên ngừng mấy giây mới tiếp tục nói: "Các ngươi đã nói, sau này bổn vương phải làm, làm một Diêm Vương lợi hại."
Danh sách chương