Tiểu Tê Vô ngây thơ hỏi: "Thứ của Nhân giới, không thể dùng cho Địa phủ sao?"

Ba vị quỷ thần lập tức không biết trả lời như thế nào.

Không phải là không thể, là trước kia Địa phủ hoàn toàn không rảnh quản những chuyện này, chỉ sinh tử luân hồi, xử ác khen thiện, cũng đã phí hết tâm tư rồi.

Nhưng nếu là bây giờ, hình như cũng không phải là không thể? Cấm Văn nói: "Đại nhân, chúng ta và Nhân giới đã cắt đứt kết nối lâu rồi."

Tiểu Tê Vô hỏi: "Vậy còn có thể kết nối lại lần nữa không?"

Tất nhiên là có thể, nhưng nếu không có tín ngưỡng công đức thì không thể được, chỉ là hôm nay Diêm Vương còn nhỏ, nếu muốn được nhà nhà đều biết giống như Thập Điện Diêm Vương, đây phải làm như thế nao?

Ba quỷ thần còn đang suy nghĩ muốn giải thích như thế nào, chợt nghe cách đó không xa có một quỷ đứng lên chống nạnh nói: "Tất nhiên ta đẹp trai rồi, trước khi chết cũng là minh tinh được nhà nhà biết, ra ngoài mua đồ ăn thôi cũng sẽ bị người nhận ra."

"Cái gì mà nhà nhà đều biết, trước kia chúng ta là hoàng thượng là thiên tử! Cũng không mấy người nhìn thấy được bộ dạng của chúng ta!"

"Thời đại không giống nhau, ta quay một tiết mục, nhân dân cả nước đều có thể nhìn thấy ta, có thể giống nhau sao?"

"Ta biết ta biết, con gái của ta rất thích ngươi, nếu có thể báo mộng, ta nhất định phải nói cho con bé biết, ta và thần tượng của con bé chết chung, còn ở chỗ này nói chuyện phiếm nữa."

"..."



Lại có quỷ thở dài: "Mặc kệ là chính sách hay là sự phát triển, Địa phủ vẫn nên học Nhân giới một chút, đừng để cho quỷ chết còn không được yên bình."

"Ừ ừ, ngươi nói đúng."

"Chứ còn gì nữa..." Quỷ kia quay đầu tìm người đang nói, lập tức dối diện với một khuôn mặt đáng yêu non nót, giọng nói chợt dừng lại: "Ngươi..."

"Ừ?" Lúc này tiểu Tê Vô đã được Đế Thính đưa xuống, bé đứng sau bầy quỷ, một đôi mắt sáng như sao chớp chớp, vô cùng xinh đẹp.

Quỷ đó sững sốt một chút, nhìn quần áo của bé gái trước mắt, ánh mắt chợt sáng, kịp phản ứng lại: "Má nó, đây là con nít của triều đại nào, thật sự quá đáng yêu!"

Lúc này, phía sau vang lên một giọng quát khẽ: "Vô lễ."

Quỷ nói chuyện bị uy áp này làm cho sợ hãi giật mình một cái, ngẩng đầu lên, mới phát hiện ba đại quỷ thần của Địa phủ đều đồng loạt đứng sau lưng đứa trẻ này, chăm chú nhìn vào mình.

Quỷ này bị dọa thiếu chút nữa chết một lần nữa.

"Chuyện đó chuyện đó chuyện đó..."

Tiểu Tê Vô cười lên, tiếng cười trong trẻo, giống như mang theo một năng lượng ôn hòa, khẽ vuốt ve sự sợ hãi của quỷ hồn ở đây: "Bổn vương không phải là trẻ con của triều đại nào, ừ... Bọn họ đều gọi bổn vương là, Diêm Vương đại nhân."

Nhất thời bờ Vong Xuyên yên lặng như tờ.

Tất cả mọi người đều cảm nhận được cổ lực lượng kia, thật sự để cho phiền não của bọn họ đều tan biến, sau đó bọn họ thấy Diêm Vương đại nhân đi về phía trước vài bước, nhìn quỷ minh tinh nói chuyện ban nãy: "Ngươi lớn lên thật là đẹp."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện