Nhân giới.

"Oa, là miếu của bổn vương nha!"

Tô Văn nhìn chằm chằm vào miếu Diêm Vương tiêu điều ở trước mặt, gân xanh trên trán không ngừng nhảy," ... Đã nhìn ra."

Tiểu Diêm Vương quay đầu lại: "Ngươi lại tức giận sao?"

Tô Văn hít sâu một hơi: "Không có."

Khổng Lẫm nói miếu Diêm Vương đúng là đã được quét dọn qua, vị trí ngay trên một ngọn núi của một công viên bỏ hoang ở ngay tại Bắc thành, coi như sạch sẽ, cũng có một cánh cửa lớn, phía trước thờ cúng tượng thần Diêm Vương đã từng đến Nhân giới, phía sau có dành một cái tiểu viện cho người trông coi miếu ở, mà mấy chữ miếu Diêm Vương ở cửa đã bị mờ gần như không thấy rõ nữa.

Trái lại Tô Văn không phải cảm thấy hoàn cảnh kém, hắn chỉ tức giận, tức giận tại sao miếu Diêm Vương lại sa sút thành như vậy, thậm chí còn không bằng miếu của Thành Hoàng nữa.

Vốn dĩ Tô Văn muốn nói, sắp xếp hành lý, sau đó đi đăng ký tiết mục giải trí, nhưng quay đầu nhìn lại, mình và tiểu Diêm Vương hoàn toàn không có thứ gì, lập tức càng khó chịu hơn.

Để lại Đế Thính ở nhà trông nhà, Tô Văn mang theo tiểu Diêm Vương lần đầu xuống núi.

Một lớn một nhỏ đứng ở giao lộ, ở Nhân giới xe đến xe đi, giao thông bốn thông tám đạt, trực tiếp làm cho tiểu Diêm Vương nhìn đến ngẩn ngơ, nắm tay Tô Văn thật chặt, vẻ mặt có chút căng thẳng.

Ở chỗ này hoàn toàn khác với Địa phủ.

"Phán Quan..." Tiểu Diêm Vương lùi sát đến bên cạnh hắn.



Lúc này Tô Văn mới ý thức được, cho dù ngài ấy là Diêm Vương, nhưng cũng biết sợ hãi, ở Nhân giới cũng chỉ là một đứa bé chưa hiểu chuyện mà thôi.

Hắn cúi người, ôm tiểu Diêm Vương vào lòng: "Đại nhân không cần sợ."

Tiểu Tê Vô dãn chặt vào lòng hắn, nhưng vẫn vươn bàn tay nhỏ ra vỗ vỗ hắn, giọng nói rất nhỏ: "Bổn vương, bổn vương không sợ, ngươi cũng không cần sợ."

Tô Văn ngẩn ra, lông mày vẫn luôn nhíu chặt từ từ giãn ra.

Hình như, sống cùng với tiểu Diêm Vương cũng không tệ lắm.

Hồi lâu không đến Nhân giới, hai người hoàn toàn không ý thức được quần áo mặc trên người không thích hợp, cho đến khi cảm nhận được tầm mắt của người qua đường, mới ý thức được.

Thấy bên đường có hai người một lớn một nhỏ có bộ dạng đặc biệt đẹp, hơn nữa quần áo còn rất quái dị, nhưng người đi đường đều rất tò mò, còn có người lấy điện thoại ra chụp hình, có một ít người trực tiếp tò mò tiến lên hỏi: "Hai người là đang cosplay sao? Hay là mới đi ra từ một tổ đóng phim gì đó?"

Tô Văn nghiêm mặt nói: "Không phải."

Nữ sinh kia lấy dũng khí nói tiếp: "Oa, vậy đây là sở thích sao? Các người cũng quá đẹp rồi đi, có thể chụp tấm hình không?"

Đây là loài người! Tiểu Tê Vô từ trong lòng Tô Văn thò đầu ra, tò mò nhìn đối phương: "Chụp hình là cái gì?"

Nữ sinh bị sự đáng yêu này tập kích, bé gái này còn đẹp hơn anh đẹp trai này nữa, lại có có nốt ruồi son!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện