Mà cùng lúc đó, gió lạnh nổi lên bốn phía của Địa phủ, bọn quỷ lại bắt đầu tranh đoạt nhau mà cướp cầu.

Sắc mặt Mạnh Bà và Thành Hoàng hơi thay đổi, đại khái đã biết chuyện gì xảy ra.

Bình sữa của Tiểu Diêm Vương trống không.

Nhưng ngay sau đó, lúc này điện Diêm Vương đã cũ nát nhiều năm lại như là rơi xuống vài hạt ánh sáng mỏng manh, bảng hiệu trước điện cũng bắt đầu chậm rãi rút đi bụi bặm.

Gió lạnh cũng bị vài hạt ánh sáng đó chặn lại một ít.

Mặc dù yếu ớt nhưng vẫn có thể nhìn thấy.

Cấm Văn không thể tin nhìn những ánh sáng đó: "Công đức, là công đức."

Thực sự là công đức, xưa nay Thập Điện Diêm La vốn là tín ngưỡng của con người, công đức nhận được có thể bảo vệ cả Địa phủ, hàng năm điện Diêm Vương luôn có công đức bao quanh, nhưng từ khi tín ngưỡng suy tàn, về sau Thập Điện Diêm La cũng ngã xuống, điện Diêm Vương không còn thấy công đức nữa.

Nhưng bây giờ, Tiểu Diêm Vương mới đến Nhân giới không được mấy ngày, thế mà cũng nhận được công đức rồi? Cấm Văn ngây ngẩn một lúc lâu: “Không ngờ, lại thật sự có tác dụng.”

Thấy vậy, Khổng Lẫm cũng thở phào nhẹ nhõm: “Có tác dụng là tốt rồi, có tác dụng là tốt rồi.”

Y mang tâm lý được ăn cả ngã về không, nghĩ một biện pháp có lợi nhất vào lúc này, thật ra quan trọng nhất là muốn Tiểu Diêm Vương và Tô Văn cùng nhau đi kiếm tiền, dù sao khoảng tiền ký hợp đồng kia cũng không hề ít, giấy tiền nhan đèn từ tay Diêm Vương cho Địa phủ, là một khoản khá lớn, đồng thời cũng để cho Tiểu Diêm Vương quan sát Nhân giới hiện tại.

Mắt Cấm Văn hơi ươn ướt, quả thật Địa phủ suy bại lâu quá rồi, bên Bắc m Đại Đế không có một chút tin tức nào, nghìn năm trôi qua, gần như chẳng nhìn thấy tương lai, nhóm quỷ thần ít ỏi hiểu rõ sau này sẽ ra sao.



Nàng nhẹ giọng nói: “Có là tốt rồi, có là tốt rồi…”

Dừng một lúc thì khó hiểu hỏi: “Có điều, công đức này là sao?”

Khổng Lẫm: “Không biết.”

Theo lý bây giờ dù tiền vào sổ sách, nhưng nếu đốt đến đây thì cần phải qua tay của sở Phán Quan Ti.

Cấm Văn nói: “Ngươi có nhiều miếu Thành Hoàng ở Nhân giới như thế, ráng để ý tin tức của Diêm Vương Đại Nhân, ngài ấy còn nhỏ.”

“Ừm.”

-

Lúc này tiểu Tê Vô chưa hề làm gì, nhưng trong phòng livestream đã có rất nhiều người vào, phần nhiều trong đó là vì giá trị nhan sắc của cô bé, còn vì đôi cha con kỳ quái này.

Nhìn thấy tiểu Tê Vô không có sữa uống, làn sóng bình luận vô cùng đau đớn, có khá nhiều người điên cuồng tặng quà.

[Cho bé uống! Không được để cho bé con của tôi bị đói.]

Tất nhiên Tiểu Tê Vô không thể bị đói, Tô Văn biết tiền đã vào tài khoản, nên hắn ôm Tiểu Tê Vô đến bàn thờ trước miếu, đặt bé lên trên, sau đó đốt nhang đã mua, nhẹ giọng nói: “Lát nữa chúng ta sẽ đi mua sữa.”

Không có sữa uống, nhưng có thể hít nhang nến, Tiểu Tê Vô rất vui, ngồi trên bàn thờ lắc lư đôi chân nhỏ: “Tốt quá.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện