Ở trong mắt khán giả, Tiểu Tê Vô một mình đi vào góc, bắt đầu nói chuyện với góc tường, micro ghi lại giọng nói của bé, nhưng người quay phim chỉ chụp được bóng lưng của cô bé thôi.
[Người quay phim mau đi qua đi! Để tôi xem thử con gái của tôi đang làm gì!]
[Nhưng góc tường không có ai, sao lại đột nhiên nói chuyện với không khí.]
[Nhớ lại cảnh thờ cúng hồi sáng, thấy hơi sợ đó.]
Người quay phim chính là tai mắt của khán giả, biết rõ khán giả thích xem gì, vì thế đi lên phía trước.
Lúc này Tiểu Tê Vô đã chạy đến trước mặt cậu bé khóc đến nỗi mắt đỏ hoe kia, phát hiện không thích hợp.
Đây không phải người, cũng không phải là quỷ.
Nếu là quỷ, bé sẽ cảm nhận được, nhưng bạn nhỏ trước mặt lại không có hơi thở của quỷ đó.
Rất kỳ quái.
Mà cậu bé cũng nhìn thấy cô bé trước mặt này, trái phải xác nhận một chút, quả thật đang nói chuyện với mình, cậu bé lập tức lau mắt, vui mừng nói: “Cậu có thể nhìn thấy mình sao?”
Tiểu Tê Vô ôm bình sữa, im lặng gật đầu.
Cậu bé nhanh chóng đi lên phía trước, vừa tủi thân vừa bất lực nói: “Buổi sáng, mình đến tìm nhóm bạn tốt để chơi, nhưng, tất cả mọi người đều không để ý đến mình, cũng không nhìn thấy mình.”
Tiểu Tê Vô đang định nói chuyện, lại nhìn thấy camera đáng ghét kia đã tới trước mặt mình, không được, ba Phán Quan đã từng nói, không thể để mọi người biết mình có thể nhìn thấy quỷ.
Hiển nhiên cậu bé vẫn không biết tình huống của bản thân, mờ mịt nhìn Tiểu Tê Vô, rồi lại nhìn camera: “Sao cậu không nói lời nào thế? Cậu là người nổi tiếng hả?”
“Mình cũng sẽ lên TV sao?”
Tiểu Tê Vô hơi khó xử, đôi mày nhỏ chau vào nhau, cắn bình sữa theo bản năng.
Lúc này cậu bé rất nôn nóng: “Cậu cũng không để ý đến mình hả?”
Vẻ mặt cậu bé vô cùng sốt ruột, vừa muốn khóc, Tiểu Tê Vô đã gấp gáp đi lên, nghĩ nghĩ, bé lại đi từng bước về phía trước, nhẹ nhàng nắm tay cậu bé rồi vỗ về.
Cậu bé ngơ ngác nhìn Tiểu Tê Vô.
Lúc này Tiểu Tê Vô đột nhiên nhớ đến thứ đồ lúc trước ba dùng để liên lạc với tổ chương trình, tên là điện thoại di động, có thể không nhìn thấy người nhưng vẫn nói chuyện được.
Mắt cô bé sáng lên, để bình sữa của mình xuống, cởi chiếc cặp nhỏ ra, lấy điện thoại ba Phán Quan vẫn để ở chỗ này của cô bé ra, sau đó đưa lên lỗ tai.
Cô bé nhẹ giọng nói: “Xin chào.”
Cậu bé không hiểu Tiểu Tê Vô đang làm gì: “Cậu đang gọi điện thoại hả? Vậy mình sẽ im lặng.”
Tiểu Tê Vô sốt ruột lắc đầu, lại đưa tay ra vỗ cậu bé: “Mình đang nói chuyện với cậu đó!”
Cậu bé: “Cậu đang nói chuyện với mình sao?”
Tiểu Tê Vô gật đầu: “Đúng đúng, mình tên là Tê Vô.”
Vậy đây là đang chơi trò gọi điện thoại sao? Cậu bé nghĩ, rồi cũng lấy tay làm động tác gọi điện thoại, đưa lên tai, nói: “Mình tên là Dư Lượng Lượng.”
“Ồ.” Tiểu Tê Vô nhìn cậu bé, nghiêm túc hỏi: “Do không có bạn nhỏ nào chơi với cậu nên cậu mới khóc đúng không?”
[Người quay phim mau đi qua đi! Để tôi xem thử con gái của tôi đang làm gì!]
[Nhưng góc tường không có ai, sao lại đột nhiên nói chuyện với không khí.]
[Nhớ lại cảnh thờ cúng hồi sáng, thấy hơi sợ đó.]
Người quay phim chính là tai mắt của khán giả, biết rõ khán giả thích xem gì, vì thế đi lên phía trước.
Lúc này Tiểu Tê Vô đã chạy đến trước mặt cậu bé khóc đến nỗi mắt đỏ hoe kia, phát hiện không thích hợp.
Đây không phải người, cũng không phải là quỷ.
Nếu là quỷ, bé sẽ cảm nhận được, nhưng bạn nhỏ trước mặt lại không có hơi thở của quỷ đó.
Rất kỳ quái.
Mà cậu bé cũng nhìn thấy cô bé trước mặt này, trái phải xác nhận một chút, quả thật đang nói chuyện với mình, cậu bé lập tức lau mắt, vui mừng nói: “Cậu có thể nhìn thấy mình sao?”
Tiểu Tê Vô ôm bình sữa, im lặng gật đầu.
Cậu bé nhanh chóng đi lên phía trước, vừa tủi thân vừa bất lực nói: “Buổi sáng, mình đến tìm nhóm bạn tốt để chơi, nhưng, tất cả mọi người đều không để ý đến mình, cũng không nhìn thấy mình.”
Tiểu Tê Vô đang định nói chuyện, lại nhìn thấy camera đáng ghét kia đã tới trước mặt mình, không được, ba Phán Quan đã từng nói, không thể để mọi người biết mình có thể nhìn thấy quỷ.
Hiển nhiên cậu bé vẫn không biết tình huống của bản thân, mờ mịt nhìn Tiểu Tê Vô, rồi lại nhìn camera: “Sao cậu không nói lời nào thế? Cậu là người nổi tiếng hả?”
“Mình cũng sẽ lên TV sao?”
Tiểu Tê Vô hơi khó xử, đôi mày nhỏ chau vào nhau, cắn bình sữa theo bản năng.
Lúc này cậu bé rất nôn nóng: “Cậu cũng không để ý đến mình hả?”
Vẻ mặt cậu bé vô cùng sốt ruột, vừa muốn khóc, Tiểu Tê Vô đã gấp gáp đi lên, nghĩ nghĩ, bé lại đi từng bước về phía trước, nhẹ nhàng nắm tay cậu bé rồi vỗ về.
Cậu bé ngơ ngác nhìn Tiểu Tê Vô.
Lúc này Tiểu Tê Vô đột nhiên nhớ đến thứ đồ lúc trước ba dùng để liên lạc với tổ chương trình, tên là điện thoại di động, có thể không nhìn thấy người nhưng vẫn nói chuyện được.
Mắt cô bé sáng lên, để bình sữa của mình xuống, cởi chiếc cặp nhỏ ra, lấy điện thoại ba Phán Quan vẫn để ở chỗ này của cô bé ra, sau đó đưa lên lỗ tai.
Cô bé nhẹ giọng nói: “Xin chào.”
Cậu bé không hiểu Tiểu Tê Vô đang làm gì: “Cậu đang gọi điện thoại hả? Vậy mình sẽ im lặng.”
Tiểu Tê Vô sốt ruột lắc đầu, lại đưa tay ra vỗ cậu bé: “Mình đang nói chuyện với cậu đó!”
Cậu bé: “Cậu đang nói chuyện với mình sao?”
Tiểu Tê Vô gật đầu: “Đúng đúng, mình tên là Tê Vô.”
Vậy đây là đang chơi trò gọi điện thoại sao? Cậu bé nghĩ, rồi cũng lấy tay làm động tác gọi điện thoại, đưa lên tai, nói: “Mình tên là Dư Lượng Lượng.”
“Ồ.” Tiểu Tê Vô nhìn cậu bé, nghiêm túc hỏi: “Do không có bạn nhỏ nào chơi với cậu nên cậu mới khóc đúng không?”
Danh sách chương