【 Vậy cũng không có khả năng từ bỏ trị liệu, chẳng lẽ là bệnh lạ gì đó? 】
【 Đã mấy tháng rồi, khi mẹ Lượng Lượng nghe được điện thoại của Tiểu Tê Vô, nhất định sẽ rất cảm động, vậy mà Tiểu Tê Vô vẫn còn nhớ bạn mình, thật hiểu chuyện. 】
【 Quá ngoan, còn biết an ủi mẹ Lượng Lượng nữa, thật hiểu chuyện, đúng là bảo bối của tôi! 】
Khi xuống dưới lầu, Tiểu Tê Vô ngoan ngoãn nghe Tô Văn nói, sau đó vẫy tay nhỏ với hiệu trưởng: “Hiệu trưởng, hẹn gặp lại.”
“Tiểu Tê Vô ngày mai gặp lại”
Chờ hiệu trưởng rời đi, Tiểu Tê Vô lập tức chờ mong nhìn Tô Văn.
Lúc này Tô Văn cũng đã thăm dò rõ ràng tình huống của Lượng Lượng, vì thế ngồi xổm xuống nhìn Tiểu Tê Vô: “Bây giờ đã biết chưa?”
Mặc dù Tiểu Tê Vô vẫn luôn đi phía trước cùng Lượng Lượng, Lượng Lượng không thế nghe thấy cuộc trò chuyện phía sau, nhưng bé lại nghe thấy, dù sao bé cũng là Tiểu Diêm Vương.
Bé gật đầu, lại lắc đầu.
Gật đầu là nghe thấy, nhưng lắc đầu là không biết.
Bé tìm Sổ Sinh Tử trong cặp sách, lật qua lật lại, buồn rầu nói: “Tìm không thấy.”
Tô Văn ừ một tiếng: “Không có trên đó, nên không tìm thấy.”
【 Không tìm thấy cái gì vậy? Biết cái gì? Hai ba con này đang chơi trò gì vậy! 】
【 Chồng và con tôi giấu mẹ nó một bí mật hu hu hu. 】
【 Chắc là đang chơi cùng đứa trẻ đúng không, không phải cuốn vở kia trắng tinh sao? Đương nhiên là không tìm thấy gì rồi. 】
【 Lúc nãy khi Tiểu Tê Vô gọi điện thoại, có phải đã lấy cuốn sổ ra để hỏi sinh thần bát tự không? 】
【 Từ khi biết cô bé là người trông miếu của miếu Diêm Vương, tôi luôn không nhịn được mà nghĩ sang hướng khác. 】
Lúc này, Tô Văn cúi người chọc vào trán Tiểu Tê Vô, dùng pháp ấn nói: “Người chưa chết, hồn chưa về, sinh tử vô danh, cậu bé không thể tìm thấy đường về, đã bị người khác cản đường rồi.”
Tiểu Tê Vô ngơ ngác giương mắt nhìn.
Tô Văn nghiêm túc chỉ dạy Tiểu Diêm Vương, vì thế cũng đang chờ bé tự mình hiểu rõ.
Tê Vô là linh khí còn sót lại của Thập Điện Diêm La, được linh khí thiên địa nuôi dưỡng sinh ra, cho nên đối với sinh tử luôn có sự thông triệt rất mạnh.
Có lẽ là vì trong thân thể vẫn còn có linh lực của Thập Điện Diêm La.
Bé suy nghĩ một chút, mới hiểu được, Lượng Lượng bị bệnh xuất hồn, hồn lại chậm chạp không về được, đã bị người khác vây khốn, hay còn gọi là triệt đi đường sống.
Bé mím môi: “Vậy cậu ấy…”
Tô Văn: “Trộm mệnh.”
Triệt đi đường sống, là trộm mệnh mà quỷ thần thường nhắc đến.
Người khác trộm mệnh của Lượng Lượng.
Tiểu Tê Vô bỗng nhiên mở to hai mắt, không thể tin nhìn sang Lượng Lượng, cậu bé vẫn đang chờ bé và người ba lợi hại của bé giúp đỡ.
Tô Văn: “Mẹ con bọn họ là người sống, duyên lại mỏng, cho nên người trộm mệnh mới dễ dàng thành công như vậy”
Tiểu Tê Vô gật đầu, vừa rồi Hiệu trưởng cũng đã nói, bên cạnh Lượng Lượng và mẹ cậu ấy không còn ai cả.
【 Đã mấy tháng rồi, khi mẹ Lượng Lượng nghe được điện thoại của Tiểu Tê Vô, nhất định sẽ rất cảm động, vậy mà Tiểu Tê Vô vẫn còn nhớ bạn mình, thật hiểu chuyện. 】
【 Quá ngoan, còn biết an ủi mẹ Lượng Lượng nữa, thật hiểu chuyện, đúng là bảo bối của tôi! 】
Khi xuống dưới lầu, Tiểu Tê Vô ngoan ngoãn nghe Tô Văn nói, sau đó vẫy tay nhỏ với hiệu trưởng: “Hiệu trưởng, hẹn gặp lại.”
“Tiểu Tê Vô ngày mai gặp lại”
Chờ hiệu trưởng rời đi, Tiểu Tê Vô lập tức chờ mong nhìn Tô Văn.
Lúc này Tô Văn cũng đã thăm dò rõ ràng tình huống của Lượng Lượng, vì thế ngồi xổm xuống nhìn Tiểu Tê Vô: “Bây giờ đã biết chưa?”
Mặc dù Tiểu Tê Vô vẫn luôn đi phía trước cùng Lượng Lượng, Lượng Lượng không thế nghe thấy cuộc trò chuyện phía sau, nhưng bé lại nghe thấy, dù sao bé cũng là Tiểu Diêm Vương.
Bé gật đầu, lại lắc đầu.
Gật đầu là nghe thấy, nhưng lắc đầu là không biết.
Bé tìm Sổ Sinh Tử trong cặp sách, lật qua lật lại, buồn rầu nói: “Tìm không thấy.”
Tô Văn ừ một tiếng: “Không có trên đó, nên không tìm thấy.”
【 Không tìm thấy cái gì vậy? Biết cái gì? Hai ba con này đang chơi trò gì vậy! 】
【 Chồng và con tôi giấu mẹ nó một bí mật hu hu hu. 】
【 Chắc là đang chơi cùng đứa trẻ đúng không, không phải cuốn vở kia trắng tinh sao? Đương nhiên là không tìm thấy gì rồi. 】
【 Lúc nãy khi Tiểu Tê Vô gọi điện thoại, có phải đã lấy cuốn sổ ra để hỏi sinh thần bát tự không? 】
【 Từ khi biết cô bé là người trông miếu của miếu Diêm Vương, tôi luôn không nhịn được mà nghĩ sang hướng khác. 】
Lúc này, Tô Văn cúi người chọc vào trán Tiểu Tê Vô, dùng pháp ấn nói: “Người chưa chết, hồn chưa về, sinh tử vô danh, cậu bé không thể tìm thấy đường về, đã bị người khác cản đường rồi.”
Tiểu Tê Vô ngơ ngác giương mắt nhìn.
Tô Văn nghiêm túc chỉ dạy Tiểu Diêm Vương, vì thế cũng đang chờ bé tự mình hiểu rõ.
Tê Vô là linh khí còn sót lại của Thập Điện Diêm La, được linh khí thiên địa nuôi dưỡng sinh ra, cho nên đối với sinh tử luôn có sự thông triệt rất mạnh.
Có lẽ là vì trong thân thể vẫn còn có linh lực của Thập Điện Diêm La.
Bé suy nghĩ một chút, mới hiểu được, Lượng Lượng bị bệnh xuất hồn, hồn lại chậm chạp không về được, đã bị người khác vây khốn, hay còn gọi là triệt đi đường sống.
Bé mím môi: “Vậy cậu ấy…”
Tô Văn: “Trộm mệnh.”
Triệt đi đường sống, là trộm mệnh mà quỷ thần thường nhắc đến.
Người khác trộm mệnh của Lượng Lượng.
Tiểu Tê Vô bỗng nhiên mở to hai mắt, không thể tin nhìn sang Lượng Lượng, cậu bé vẫn đang chờ bé và người ba lợi hại của bé giúp đỡ.
Tô Văn: “Mẹ con bọn họ là người sống, duyên lại mỏng, cho nên người trộm mệnh mới dễ dàng thành công như vậy”
Tiểu Tê Vô gật đầu, vừa rồi Hiệu trưởng cũng đã nói, bên cạnh Lượng Lượng và mẹ cậu ấy không còn ai cả.
Danh sách chương