Thân thể của hắn ta khẽ run, hốc mắt dần dần ửng đỏ, giọng nói khàn khàn: "Đại nhân..."

Tiểu Tê Vô đi về phía trước một bức, nhẹ nhàng vỗ lên áo giáp của hắn ta, nghiêm túc nói: "Bổn vương sẽ cố gắng, để cho tướng quân giỏi sớm đầu thai, có một cuộc sống tốt."

Từ Minh cảm thấy mình thật sự không có tiền đồ, nhưng cho tới bây giờ bị sát khi xâm nhiễu nhiều năm chưa từng tĩnh táo thư thái như vậy, cũng chưa từng vì một câu mà cảm động như thế.

Lần đầu tiên hắn ta biết, thì ra sự tồn tại của vị Diêm Vương mới này, là một chuyện quan trọng và không bao giờ thay thế được.

Thân hình cao lớn của hắn ta chợt cúi xuống, quỳ một chân xuống đất, trầm giọng nói: "Vâng, cảm ơn đại nhân."

Tiếp theo, tiểu Tê Vô đi đến trước cửa U Minh, ở trước mặt ba vị quỷ thần, quỷ sai và Từ Minh, vươn tay đặt lên trên cửa U Minh, trong phút chốc, quanh thân của bé có một đoàn ánh sáng màu trắng, cũng không nhức mắt, mà là mang theo gió dịu dàng, thổi qua toàn bộ cửa U Minh.

Bóng người nho nhỏ của cô bé, đi đường còn chưa vững, lúc này ánh sáng trên người lại để cho mọi người ở chỗ này cam tâm thần phục.

Vốn dĩ những ác quỷ trong bóng tối mai phục bên trong cửa U Minh đang xao động, nhưng chỉ trong chốc lát đã bị trấn áp xuống, không dám thở mạnh.

Chợt, một giọng nói non nớt vang lên, tức giận mang theo sự đáng yêu: "Đáng giận, nói cho bổn vương, là ai khi dễ Phán Quan?"

Tô Văn: "..."

Đối mặt với tầm mắt của đồng nghiệp và thuộc hạ xung quanh, nhất thời hắn cảm thấy, có chút mất mặt.



Bên trong cửa U Minh yên tĩnh dị thường, ngoài cửa lại là bầu không khí quỷ dị.

Cấm Văn và Khổng Lẫm đồng loạt nhìn chằm chằm Tô Văn, ánh mắt rất rõ ràng: Ngươi nhìn ngươi có biết xấu hổ hay không? Tô Văn cũng kinh ngạc, không nghĩ đến tiểu Diêm Vương thật sự làm chỗ dựa cho mình.

Lại nghĩ đến chuyện hắn là Phán Quan, ở Địa phủ triền đấu nhiều năm với ác quỷ, còn chưa từng được người khác bảo vệ, chỉ có hắn che chở cho người khác.

Loại cảm giác này quá mới lạ, Tô Văn cúi đầu thấp giọng nói: "Đại nhân, thuộc hạ không có bị khi dễ."

Tiểu Tê Vô quay đầu lại nói: "Nhưng mới vừa rồi ngươi không vui mà."

Tô Văn nghẹn một cái, chuyện làm cho hắn không vui có rất nhiều, trên thực tế hắn mới vừa rồi còn đang không vui vì chuyện nuôi trẻ con, đây chính là chuyện đại nghịch bất đạo.

Lúc này, tiểu Tê Vô nghiêng đầu nhỏ giọng nói tiếp bên tai của hắn: "Đã nói rồi, ta sẽ cho ngươi khi dễ trở lại."

Tô Văn ngẩn ra, sau đó không tiếng động cười một chút, nụ cười này làm cho vẻ mặt lạnh nhạt hờ hững của hắn thả lỏng hơn rất nhiều.

Quỷ thần xung quanh thấy một màn này cũng cảm thấy kỳ lạ, ngàn năm qua, lúc nào Phán Quan cười chứ, đây là lần đầu tiên đi.

Phán Quan không nhận ra sự thay đổi của mình, mà là gật đầu nói: "Đã khi dễ trở lại rồi."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện