Kể từ khi Mi Lê mang thai, Thành Long chăm sóc cô chu đáo, chiều chuộng hết mực, còn căn dặn cho người hầu để ý cô thật chặt chẽ, có chuyện gì phải báo cho cậu biết. Long Vương cũng hay tin mà thưởng nhiều đồ vật quý giá cho Mi Lê và đứa cháu nội còn trong bụng mẹ.

Bỗng một hôm, vì có chuyện xảy ra ở một nhánh của Long Cung nên Thành Long phải đi xử lý, trước khi đi cậu đã dặn dò cô đủ thứ, khuôn mặt mang nét lo lắng. Cô vội trấn an cậu bằng cách nắm lấy tay cậu và nói:

- Không sao đâu, anh cứ xử lý cho tốt. Em sẽ cẩn thận.

Nghe cô nói vậy, lòng của cậu cũng nhẹ nhõm hơn phần nào nhưng vẫn còn lo lắng cho cô nên đã nhắc nhở Linh Hà trông chừng rồi đi đến chỗ xảy ra chuyện, có lẽ cũng phải mất một thời gian.

. . .

Mọi chuyện yên bình được hai ngày thì Ly Châu biết chuyện nên nhân cơ hội đó hại Mi Lê lẫn đứa con trong bụng. Mi Lê và Lăng Ngân đang đi dạo ở khu vườn san hô để tám chuyện vui vẻ thì Ly Châu núp ở sau một góc kia mà đi ra giơ chân chắn ngang đường làm cho cô vấp phải, may mắn Lăng Ngân phản ứng nhanh nên không chuyện gì xảy ra quá lớn. Lăng Ngân trừng mắt nhìn cô ta, rồi hỏi han Mi Lê như nào rồi dẫn đi chỗ khác. Trước khi đi, Lăng Ngân lên giọng cảnh cáo:

- Nói ít hiểu nhiều, đừng có hành động thiếu suy nghĩ kẻo xong mạng nhỏ của cô đấy.

Cô ta nghe xong liền quay người lui mà bỏ đi. Như nước đổ lá khoai, không thèm nghe lời cảnh cáo đó.

Lần khác, Ly Châu đem một loại thuốc cho Mi Lê uống. Cô ta nói là thuốc bổ quý hiếm cho long mạch nên đem tặng, xem như lời xin lỗi. Cô ta cũng sai người nấu thuốc.

Nhưng có phải là thuốc bổ hay không? Khi chén thuốc được đem lên, Mi Lê nửa tin nửa ngờ, lưỡng lự cầm chén thuốc thì Linh Hà từ đâu đến khiến cô giật mình làm bể chén thuốc và cảnh tượng ngay sau đó làm cô nhếch mép.

- Cô cũng "tốt" thật đó.

Ly Châu bị phát hiện, Linh Hà mới dùng sức mạnh ném cô ta qua một cái cực kì mạnh, suýt nữa là cô ta gãy luôn xương sườn.

Một lần khác nữa, Mi Lê đang đi dạo một mình, chơi với những chú cá con thì cô ta bỗng dưng xuất hiện trước mặt cô làm cô ngạc nhiên, không còn làm những trò như hai lần trước mà lần này dùng sức mạnh để làm hại cô luôn. Tay phải nâng cô lên cao, đồng thời bóp cổ của cô. Tay trái thì dùng nó để khiến bụng cô đau quằn quại.

Đúng lúc Thành Long đi về sau 8 ngày phải xử lý vụ kia, cậu cầm thêm những đồ vật quý giá để tặng cô thì đập vào trước mặt cậu là cảnh tượng nãy giờ hiện đang xảy ra. Cậu lập tức thả những thứ cầm trên tay xuống mà chạy nhanh tới, dùng phép hất cô ta văng ra xa phía bên kia và đỡ ôm lấy cô. Mi Lê đau đớn, giọng thoi thóp nói:

- Con của em...

Thành Long vội hét lên:

- Người đâu hết rồi? Gọi long y. Còn cô, tôi sẽ xử lý cô sau.

Cô ta ngồi đó run cả người, mặt mày tái mét cả lên vì sợ rồi đứng dậy bỏ về. Một lúc lâu sau, long y đi ra gặp cậu, cúi đầu mà nhẹ nhàng nói:

- Sức khỏe của đại hoàng phi và đứa con trong bụng hiện đã ổn định lại. May mắn là vẫn còn kịp thời, nếu không e là...

Thành Long thở phào nhẹ nhõm, nói:



- Cảm ơn long y rất nhiều.

Long y mỉm cười đáp:

- Đây là trách nhiệm của tôi. Phải cho đại hoàng phi uống thuốc đều đặn nhé. Tôi lui trước.

Bên kia ở nhánh nhỏ ở sông Tiên Lãng, thân vương bên đó không biết phải đối mặt như thế nào với Thành Long cả. Ném sổ sách vào người của cô ta mà quát:

- Bị điên hay sao mà dám làm trò đó? Ngươi muốn mất mặt nhánh nhỏ và cả sông Tiên Lãng hay sao hả? Chắc chắn sẽ truy tập tất cả các khu vực biển và sông, Tiên Lãng đại vương khi đó sẽ trách cứ ta. Nếu đại hoàng phi và đứa trẻ có chuyện gì, ngươi tự gánh lấy, ta không cứu được.

- Cha...

- Cút về phòng tự kiểm điểm. Đợi ngày ngươi bị phạt đi.

. . .

Đúng như lời của thân vương đó nói, Long Vương tập hợp tất cả mọi người ở tất cả các khu vực biển và sông, Ly Châu cũng có mặt. Ông ấy thở dài nhìn xuống dưới, nghiêm giọng nói:

- Chắc các vị biết ta tập hợp vì có chuyện gì rồi đúng không? Nãi Nãi nữ vương đáp:

- Vâng. Ta cũng có nghe nói chuyện này từ Lăng Ngân rồi.

Đại vương của sông Hàn Diên thẳng thắn nói:

- Con gái của thân vương Tiên Lãng đúng là làm một chuyện "tốt".

Tiên Lãng đại vương nhìn qua người em trai mình, nghiêm giọng nói:

- Có ý kiến gì không? Đúng là mất mặt cả sông Tiên Lãng mà.

Tiên Lãng thân vương nói:

- Xin lỗi các vị, ta sẽ dạy lại đứa con gái ngỗ nghịch này.

Tiên Lãng thân vương ngay lập tức không nói không rằng dùng sức mạnh chỉa vào Ly Châu. Cô ta quỳ xuống xin tha nhưng không được vì thế đã biến thành một con cá màu hồng, ai ai cũng ngạc nhiên vì sự nghiêm túc của thân vương này. Tiên Lãng đại vương cũng gật gù vì hành động đó. Coi như chuộc lỗi với Long Cung. Còn Thành Long chứng kiến được điều đó mà lắc đầu thở dài, thôi thì cứ nghĩ là báo ứng của cô ta vậy.

Long Vương nói:



- Mọi chuyện cũng đã xử lý. Sắp đến ngày tổ chức bữa tiệc, mời mọi người đến dự.

Tất cả mọi người đồng thanh đáp:

- Cảm ơn Long Vương đã mời.

. . .

Ở trong một nơi ở Long Cung, Lăng Ngân đang ngồi chơi một mình thì Lục Long ra ngoài thấy vậy mà ngồi bên cạnh, lạnh lùng hỏi:

- Sao ngồi đây mà không về nhà?

Lăng Ngân đáp:

- Tại em chán...

Lục Long nói:

- Chán thì về nhà đọc sách, xử lý các sớ cho chị gái mình đi.

Lăng Ngân mới xìu mặt xuống mà hỏi:

- Anh không thích em thật hả?

Lục Long đứng lên rồi phũ phàng đáp:

- Không.

Dứt câu xong cậu ấy đi luôn, mới đi khoảng vài bước thì nghe tiếng khóc thút thít của Lăng Ngân nên quay lại nhìn nhưng không thấy bóng dáng đó nữa, cậu ấy mới quay lưng lại mà bước đi. Bách Long cùng với vợ mình ở bên kia ló ngó ngồi xem, cậu ấy mới bảo:

- Muốn đánh nó ghê.

Vợ Bách Long nói:

- Có khác gì anh đâu.

Bách Long mếu máo đáp lại:

- Ơ kìa, anh khác nó mà...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện