Tư Không Dịch cầm di động trên giường lên, nghiêm túc nhấn mở tấm ảnh cực kỳ lẳng lơ của Yến tổng ra nhìn an ủi cho đỡ sợ, quả nhiên ánh mắt “Vương chi miệt thị” của Yến tổng vừa xuất hiện, tâm trạng khẩn trương của cậu khi phát hiện đại bát quái liền biến mất không thấy tăm hơi.

Tư Không Dịch gật gật đầu, không có việc gì, bát quái đáng sợ thế nào đi nữa cũng không bằng Yến tổng OOC hoặc là đột nhiên nổi điên lên. Với lại chuyện này đúng là chuyện lớn mà, thật sự làm cho người ta kích động. Cậu nhìn Từ Đồ Chi hỏi: “Vấn đề thứ nhất.”

Tư Không Dịch dựng thẳng một ngón tay: “Hiện tại Mạnh Thanh Thu là ảnh đế đụng vào là phỏng tay.”

Từ Đồ Chi cười lạnh: “Hắn ta tất nhiên là ảnh đế, bởi vì đó là nhân vật tôi đặc biệt tạo ra cho hắn. Nếu ngay cả như vậy mà hắn cũng không đạt được ảnh đế, hắn sẽ không có bản lĩnh hại tôi đến mức này. Thế nhưng hắn cũng chỉ có thể đạt ảnh đế một lần này thôi, sẽ không có thằng ngốc nào tạo riêng một nhân vật cho hắn nữa đâu.”

Tư Không Dịch não bổ ân oán tình thù của Từ Đồ Chi và Mạnh Thanh Thu, sau đó giơ ngón tay thứ hai: “Vấn đề thứ hai. Anh nói anh là Từ Đồ Chi, nhưng trên mạng viết rất rõ, năm năm trước Từ Đồ Chi mất tích lúc quay phim, sau đó đã được tìm thấy. Chẳng qua từ đó rời khỏi giới giải trí mà thôi. Nếu anh là Từ Đồ Chi, vậy “Từ Đồ Chi” được tìm thấy là ai? Trên thế giới này còn có một Từ Đồ Chi khác sao?”

Tư Không Dịch không hỏi vấn đề này còn tốt, vừa hỏi xong, Từ Đồ Chi lập tức như người mắc bệnh thần kinh, cười điên cuồng: “Ha ha ha ha! Một Từ Đồ Chi khác? Một Từ Đồ Chi khác! Đúng vậy! Trong kế hoạch của hai tên kia, không phải Từ Bạch là một Từ Đồ Chi khác sao?! Cho nên bọn chúng mới đẩy tôi xuống núi, mạo danh thay thế, lúc tôi trở về tìm, bọn chúng lại thuê người giết tôi một lần nữa! Mà ngay cả cha mẹ, chị em tôi đều bị bọn chúng làm đầu óc choáng váng, hoàn toàn không nhận ra con trai, anh em ruột!”

Từ Đồ Chi liên tục cười lạnh: “Tôi sống ba mươi sáu năm, còn không bằng một con chó. Vì chó còn có thể nhận ra con ruột và anh em của nó.”

Tư Không Dịch nghe hắn nói vậy, nhìn thoáng qua Đại Hoàng nằm nhoài bên cạnh, Đại Hoàng khịt mũi coi thường hừ một tiếng. Nó muốn nói, trong mắt nó, hắn sống xưa nay còn không bằng một con chó.

Khóe miệng Tư Không Dịch giật giật. “Ừm, dù sao anh bận rộn lo cho sự nghiệp mà, huống hồ tên Từ Bạch đó rất giống anh, phải không? Nhưng dù thế nào thì khi người nhà tìm được người, không làm xét nghiệm sao?”

Lúc này Từ Đồ Chi cũng trầm mặc, hắn biết bản thân lại vừa mới kích động lần nữa. “… Không. Tôi là người nhà họ Từ. Hơn nữa còn là dòng chính. Sau khi tôi mất tích, dù cha mẹ tôi không làm giám định, các chi khác cũng sẽ yêu cầu làm. Nhưng có lẽ Mạnh Thanh Thu đã có mẫu máu và tóc của tôi từ trước để ứng phó. Còn chuyện Từ Bạch có giống tôi hay không?”

Từ Đồ Chi trào phúng nhếch môi: “Hắn là người đóng thế của tôi, tất nhiên rất giống tôi. Huống chi sau này hắn còn phẫu thuật thẩm mỹ.”

Tư Không Dịch nghe vậy, trong lòng yên lặng thắp nến cho Từ Đồ Chi, loại chuyện “Người đóng thế thay thế chính chủ” chỉ xảy ra trong tiểu thuyết, thế nhưng trên thực tế đã xảy ra trên người ảnh đế tiền nhiệm, dưới tình huống bị mọi người xa lánh, hắn còn kiên trì được đến bây giờ mà vẫn chưa chết, đã là rất kiên cường và dũng cảm rồi.

“Vậy anh muốn tôi giúp anh thế nào? Liên hệ với cha mẹ anh sao?”

Tư Không Dịch nói xong, Từ Đồ Chi liền cười trào phúng: “Nếu có thể trông cậy vào bọn họ, cậu cho là tôi sẽ thành thế này sao?… Hiện tại không thể tin bất cứ ai trong nhà tôi, nếu tôi đoán không sai, gia sản của nhà họ Từ đã sắp bị hai tên anh em rể và cả tên Từ Bạch phân tán hết. Còn có mấy người ở chi khác không an phận nữa, Từ gia khó mà bảo toàn.”

Tư Không Dịch thở dài: “Vậy chỉ có thể dùng cách của tôi giúp anh thôi, tôi có người bạn, hắn có một đội cẩu tử thám thính tin tức, tôi sẽ nhờ bọn họ tận lực theo dõi mọi hoạt động của Từ Bạch và Mạnh Thanh Thu, ngoài ra cũng sẽ tìm chứng cứ ở Từ gia. Có lẽ bốn, năm ngày sau sẽ có tin tức, hiện tại anh nghỉ ngơi ở đây đi.”

Cậu nói xong liền thấy Từ Đồ Chi ngồi đối diện nhìn cậu chằm chằm không chớp mắt, ánh mắt kia có chút quỷ dị: “Sao anh nhìn tôi như vậy?”

Từ Đồ Chi nghe vậy rũ mắt: “Tôi đã nghĩ cậu sẽ nói cậu bó tay chịu thua.”

Tư Không Dịch bĩu môi: “Tuy bây giờ tôi không ăn nổi gan ngỗng và bánh mì nướng năm ngàn một bữa, nhưng anh phải biết, tôi liếc mắt một cái đã thấy anh trong đám người, còn dám mang anh đến đây, vậy cũng đã rất lợi hại rồi, đúng không? Tôi không thể giống người nào đó trực tiếp mở ra khí chất vua chúa đưa anh trở về đỉnh cao, nhưng người nghèo cũng có cách của người nghèo, chúng ta có thể từ từ vạch trần bộ mặt thật của Mạnh Thanh Thu và âm mưu của Từ Bạch. Từng bước đưa anh quay lại, nỗ lực đạt được kết quả như vậy, anh không thấy rất thú vị sao?” Tư Không Dịch nghiêm túc mà thản nhiên nói.

Từ Đồ Chi nhìn thanh niên trước mặt, đột nhiên cảm thấy như cậu đang phát ra hào quang chói lóa. Hắn chậm rãi nhỏ giọng cười: “Cậu nói đúng, từng bước kéo bọn chúng từ trên ngôi vua xuống, nhìn vẻ mặt thống khổ của bọn chúng, đúng là một chuyện cực kỳ không tồi.”

Tư Không Dịch mắt trợn trắng: “Tôi không nói như vậy.”

Cảm xúc của Từ Đồ Chi dường như khá hơn rất nhiều: “Cậu có thể mang một cái máy tính tới cho tôi không? Tôi nghĩ nên biết tin tức của bọn chúng. Huống chi tôi còn có thể viết kịch bản, cũng không thể luôn tiêu tiền của cậu, trước khi kéo bọn chúng xuống, tôi cũng có thể làm vài chuyện.”

Tất nhiên Tư Không Dịch vui vẻ đồng ý với yêu cầu của Từ Đồ Chi, dù sao độ khó của vụ này không nhỏ, nếu đồng đội không có ý chí chiến đấu mà còn cản trở, lúc cậu bắt tay vào làm cũng sẽ cảm thấy bó tay bó chân. Hiện tại xem ra, đồng đội này chẳng những sẽ không cản trở, mà không chừng trong tương lai còn có thể phát triển thành ngoại tuyến của Tiểu đội.

“Được, tôi đi mua cho anh ngay, nhưng anh không cần máy tính quá cao cấp phải không? Hiện tại tôi phải nuôi bốn miệng ăn, phải để dành tiền.”

Từ Đồ Chi cười rộ lên, ánh mắt lóe lên tia sáng: “Không cần quá tốt, hàng secondhand cũng được, chỉ cần có thể lên mạng là tốt rồi.”

Tư Không Dịch lập tức vỗ vỗ bả vai hắn, cười nói: “Không tồi, là một người biết tiết kiệm tiền lo cho gia đình. Chờ chút, trước giờ cơm tối sẽ đưa cho anh.” Cậu nói xong liền sấm rền gió cuốn dẫn đàn em rời khỏi khách sạn, đi mua máy tính cho Từ Đồ Chi.

Hắn nhìn bóng dáng cậu rời đi, cơ thể cứng ngắt mới hơi thả lỏng. Hắn nhịn không được cười khổ một tiếng, cuộc sống năm năm nay vô cùng khổ cực và nguy hiểm, làm hắn ngay cả tiếp xúc với người bình thường cũng làm không được. Thế nhưng, hắn giơ tay sờ sờ bả vai, có lẽ người này là đặc biệt.

“… Quên hỏi tên cậu ấy rồi.” Từ Đồ Chi hơi ảo não, nhưng hắn cũng không lo lắng Tư Không Dịch sẽ bỏ đi luôn. Tuy rằng từ đầu tới cuối, hắn và cậu không bàn đến chuyện báo đáp sau khi trả được thù. Nhưng giữa hai người bọn họ dường như có một sự ăn ý nào đó. “Ân cứu mạng….” Từ Đồ Chi nằm trên giường, cảm thấy hắn như đang nằm mơ, đợi năm năm, cuối cùng cũng có một giấc mơ đẹp.

Động tác của Tư Không Dịch rất nhanh, Từ Đồ Chi cũng không đòi hỏi hàng mới, như vậy có thể đến khu phố cũ quen thuộc của cậu mua rồi.

Tại khu phố cũ, vừa nghe tin vỉa hè vừa mua máy tính, hơn hai tiếng này cậu và bốn nhóc cực kỳ vui vẻ. Cho đến khi Tư Không Dịch gặp lại một  người.

Cậu nhanh chóng nấp vào một góc tường, Đại Hoàng, Đại Hoa, Tiểu Bạch càng lẩn trốn kỹ hơn, không ai nhìn thấy chúng nó. Tiểu Văn ỷ vào ưu thế cơ thể, bay nhanh về phía quân địch, nghiêm túc nghe cái tên vốn nên ở trong tù nói chuyện qua điện thoại.

“Đại thiếu, tin đồn về chuyện lần trước rất căng, tôi thật sự không tìm được người có điều kiện thích hợp! … Ngài đừng nóng giận, ngài ngàn vạn đừng nóng giận! Tôi nhất định sẽ tranh thủ thời gian! Nếu tôi không thành công, ngài có thể tìm Vĩ Hào, bên hắn đều là tiểu minh tinh, tuy không sạch sẽ như nhau, nhưng mấy tiểu minh tinh đó đều rất nghe lời, hơn nữa còn rất phóng đãng!” Dáng vẻ Tống Lập Chí khi nói điện thoại rất chân chó, giống như người đầu dây bên kia là tổ tông nhà hắn vậy. Chờ sau khi hắn nói điện thoại xong, Tư Không Dịch liến thấy hắn thay đổi sắc mặt chỉ trong vòng một giây, từ chân chó biến thành một ông chú trung niên đáng tin sự nghiệp thành công.

“… Hắn thế mà được ra ngoài.” Tư Không Dịch nấp trong góc trường híp mắt: “Nhìn hắn thế này chắc chắn vẫn làm cái chuyện thiếu đạo đức như trước.”

Gâu gâu! [Đó là đương nhiên! Anh nhìn đi! Hắn lại bắt chuyện với một người trẻ tuổi!]

Chít chít chít! [Thật đáng giận, tại sao hắn không bị ngồi tù? Hắn giả mạo làm người đại diện lừa anh vào ổ mại dâm, chẳng lẽ không nên bị bắn chết sao?]

Meo meo. [Không đến mức bắn chết, nhưng tuyệt đối phải ngồi tù. Thế mà bây giờ hắn đang ở ngoài.]

Vo ve. [Chẳng những được thả ra, thoạt nhìn còn không tồi.]

“Giai cấp tà ác thì có đặc quyền vạn ác.” Tư Không Dịch đen mặt tổng kết, nghĩ sơ cũng biết Tống Lập Chí làm cách nào được ra ngoài, bởi vì chủ nhân trên danh nghĩa của An Nhạc Hương chính là tên đầu trọc, dù gã có làm cách nào cũng trốn không thoát, chỉ có thể ngồi tù. Nhưng Tống Lập Chí lại khác, hắn hoàn toàn có thể nói bản thân cũng là người bị hại, bị công ty lừa, cuối cùng mới bị cưỡng ép bất đắc dĩ đi gạt người, Sau đó lại có đặc quyền giai cấp tác động bên trong một chút, Tống Lập Chí liền được thả ra. Cuối cùng hắn tiếp nhận vị trí của tên đầu trọc, trở thành người liên hệ trực tiếp với “Đại thiếu“.

Xem ra vị “Đại thiếu” này rất yêu thích và cực kỳ chấp nhất với việc cưỡng ép thanh niên nam nữ trẻ tuổi sạch sẽ.

“Đi thôi, trước tiên không cần xen vào việc của Tống Lập Chí, gần đây chắc là hắn không lừa được ai. Lát nữa tra xem có ai tên “Vĩ Hào” trong giới giải trí không, phỏng chừng tên đó mới là đầu sỏ.” Tư Không Dịch nhìn Tống Lập Chí liên tục thất bại, sau đó hắn hơi bực mình rời đi, lúc này cậu mới ôm laptop và xách một túi quần áo, giày dép đi ra. Vốn nghĩ rằng đã phá được một ổ mại dâm, hiện tại xem ra trong chuyện này nước rất sâu, cậu cần phải trao đổi bàn bạc cẩn thận rồi mới hành động.

Sau đó Tư Không Dịch quay lại khách sạn, đưa đồ cho Từ Đồ Chi, hắn thấy ngoại trừ laptop còn có quần áo và giày dép, không nói gì một lúc lâu.

“Đây là ba nghìn tệ, anh dùng để ăn cơm trước đi, một tháng sau, nếu anh có thể tự lực cánh sinh, tôi sẽ không đưa anh tiền ăn nữa. Còn nếu không thì tôi lại tiếp tục giúp anh. Anh không cần ngại hay mất thể diện gì đó, ai mà không có lúc đi xuống chứ. Chờ anh qua trận này rồi trả tiền lại cho tôi là được.”

Từ Đồ Chi nhìn Tư Không Dịch chăm chú, cảm thấy càng nhìn càng không dời mắt được.

“Cám ơn.”

Tư Không Dịch lắc đầu: “Không cần cảm ơn, tôi phải về căn tin ăn tối. Hơn nữa tối nay còn phải xem kịch bản, mấy ngày sau sẽ thử vai, rất khẩn trương.”

Lúc Từ Đồ Chi nghe thấy hai chữ thử vai, gương mặt hắn lộ ra vẻ kinh ngạc, sau đó hắn nhìn vẻ ngoài gần như hoàn mỹ của cậu, cười cười lắc đầu, người như vậy mà không được phát hiện rồi vào giới giải trí mới là kỳ quái. “À, cậu tên là…”

“Ồ, tôi tên Tư Không Dịch, anh gọi tôi là Tư Không hoặc là Tiểu Dịch đều được.”

“Tôi không ngờ cậu thế mà cũng là diễn viên. Nói như vậy có lẽ tôi có thể giúp cậu làm chút chuyện. Tốt xấu gì tôi cũng có kinh nghiệm diễn xuất hơn mười năm, nếu cậu có vấn đề gì về nhân vật hay cách diễn, hy vọng cậu có thể để tôi giúp đỡ.” Từ Đồ Chi nhìn Tư Không Dịch, giọng nói rất thành khẩn.

Tư Không Dịch nghe vậy ánh mắt sáng ngời: “Đúng rồi, anh chính là ảnh đế mà. Vậy thì tốt quá, ngày mai tôi tới tìm anh khớp kịch bản được không? Nói thật, nhân vật đó là vai diễn đầu tiên của tôi, tôi rất xem trọng, cũng có chút lo lắng. Dù sao một tập là hai vạn tệ mà, cộng lại là mua được một ngôi nhà, tôi rất muốn có được vai này.”

Từ Đồ Chi nghe thế, nhịn không được nhỏ giọng cười lên, hiếm khi thấy ai nói thẳng ra đi đóng phim là vì tiền. “Tôi ở đây chờ cậu, Tiểu Dịch.”

“Tạm biệt.”

Tư Không Dịch tạm biệt Từ Đồ Chi rồi dẫn đàn em rời đi, trở lại công ty vừa kịp giờ cơm tối. Trong nhà ăn công ty, sau khi ăn xong ba đĩa thịt kho tàu, cà ri gà, canh cải trắng đậu hũ chan cơm và một chén lớn canh cà chua trứng gà, cậu thỏa mãn đứng dậy định về phòng xem tài liệu, kết quả điện thoại di động đột nhiên vang lên. Tư Không Dịch cúi đầu bấm mở tin nhắn, liền thấy được tin nhắn chất vấn của Yến đại tổng tài:

[Nói cho tôi một món quà bất ngờ đâu? Cậu định lừa tôi đúng không? Cậu không biết những người lừa tôi đều bị trầm sông sao?]

Tư Không Dịch đọc tin nhắn, lập tức nhớ đến tấm ảnh khổng tước xòe đuôi kia, nhếnh môi cười, trả lời tin nhắn:

[Đừng gấp, tôi mới ăn cơm xong, trở về làm ngay. Anh đợi cả buổi chiều à?]

Lát sau, cậu nhận được tin trả lời:

[Ha hả, tôi bận như vậy, sao có thể? Nhanh làm ngay đi.]

Tư Không Dịch nghĩ thầm, nể mặt gan ngỗng năm nghìn tệ, tôi không so đo với anh. Mà lúc này, trong tổng công ty Yến thị, Ngô Hình đã đứng cả buổi chiều nhìn tổng tài đại nhân bấm di động cả buổi chiều luôn, thiếu điều rơi lệ đầy mặt. Đại thiếu, cầu anh đừng bấm di động nữa! Cả buổi chiều mà anh chưa xem xong bảng báo cáo và tài liệu này, có rất nhiều hợp đồng và thông tin quan trọng đó! Tôi quỳ xuống lạy anh, có thể làm việc hay không?! Đồ đê tiện yêu diễm không biết xấu hổ nào câu dẫn tổng tài bọn họ nhìn di động? Hắn vừa thấy tổng tài gửi tin nhắn! Chờ hắn bắt được tên tiểu yêu tinh này, phải ngâm lồng heo mới được! Lúc này tiểu yêu tinh Tư Không Dịch đang lướt di động. Hoặc là nói, cậu đang biên tập tài khoản Weibo.

Hôm nay bị tổng tài đại nhân ngầm đe dọa giáo dục thông suốt, Tư Không Dịch quyết định vì sự an toàn, vẫn nên đổi hình avatar! Tuy trên ảnh chỉ nhìn thấy dáng người tao nhã của Tiểu Văn, nhưng lỡ như có người giống tổng tài đại ma vương, sức quan sát kinh người và não động xé trời, nếu cậu lại bại lộ sẽ không có vận may như hôm nay nữa đâu. Vì thế, Tư Không Dịch quyết định đổi hình avatar khác. Còn chuyện đổi thành hình ai ấy hả? Đội trưởng Tiểu đội bát quái tỏ vẻ, sau này làm con dê đầu đàn dẫn đầu bát quái trong giới giải trí, Weibo của Tiểu đội bát quái tuyệt đối không thể tùy tiện để hình cây cối hoa cỏ được, không thể làm nổi bật khí chất vương giả của bọn họ, chỉ có chữ viết không có ảnh avatar cũng không được.

Vì vậy Tư Không Dịch quyết định, up ảnh chụp của đối tác làm avatar. Như vậy có thể biểu đạt lòng kính trọng của cậu đối với Yến đại ma vương, làm Yến tổng cao hứng một chút, cũng biểu đạt sự khác biệt của Tiểu đội – Trừ Tiểu đội bát quái của cậu ra, ai có thể trâu bò được như vậy, chụp được một tấm ảnh Yến đại tổng tài đầy lẳng lơ và khí phách?! Nhìn ánh mắt “Vương chi miệt thị” khinh thường phàm nhân này đi! Nhìn ánh mắt giống con khổng tước xòe đuôi này đi! Tư Không bát quái tỏ vẻ, ảnh chụp này vừa đăng lên, không ai có thể tranh đua với cậu được!

Vì thế, Yến đại tổng tài lướt di động cả buổi chiều, thật vất vả mới rảnh mà xem mấy phần tài liệu, uống một ly cà phê, sau đó lại mở Weibo ra xem, liền phát hiện bản thân lại lên hot search. Mà lần này đề tài lên hot search cũng không phải là #Yến tổng rất bận nghìn bài như một, mà là #Vì sao Yến tổng không bận? #Yến tổng soái đến nỗi tôi không khép được chân!

Yến đại tổng tài nheo mắt, cảm thấy lại là chuyện do người nào đó gây ra rồi. Hắn nhanh chóng mở Weibo của Tiểu đội bát quái, quả nhiên thấy một bài đăng mười phút trước đó________

@Tiểu đội bát quái: Để triển lãm năng lực mạnh mẽ của Tiểu đội bát quái, nghiêm túc bày tỏ, quyết tâm vì hài hòa giới giải trí mà phấn đấu. Đặc biệt đổi hình avatar làm chí hướng. Mặt chó.jpg

_____________________________________



Canh trứng gà



Canh đậu hũ cải trắng



Cà ri gà



Ngâm lồng heo

Một hình phạt tương đối tàn khốc ngày xưa ờ Trung Quốc. Hình phạt này tương đối phổ biến dành cho những cặp nam nữ chưa kết hôn mà người phụ nữ đã mang thai, hay những cặp ngoại tình mà bị chồng/vợ mình bắt tại trận.

Đôi nam nữ phạm tội ( hay còn gọi là “ gian phu,dâm phụ”) sau khi bị tuyên án, người phụ nữ sẽ bị nhốt vào một cái lồng tre thường dùng để chứa heo, trai làng sẽ khiêng “ dâm phụ” ra bờ sông thả xuống nước cho đến chết. Còn người đàn ông cũng sẽ bị ngâm lồng heo chung với nữ nhân, hoặc bị các trai làng dùng gậy đánh đến thừa chết thiếu sống.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện