Sau khi U Nghiên rời đi, Diệc Thu chui vào hốc cây.
Hốc cây này rất lớn, cơn gió mùa hạ sẽ thổi từ ngoài vào, chỉ cần mở mắt là có thể nhìn thấy bóng đêm bên ngoài.
Mặc dù núi Côn Luân rất đẹp, kỳ trân dị thảo sinh trưởng rất nhiều, ban đêm còn có đom đóm bay khắp núi, nhưng điều này lại không lãng mạn chút nào —— Giống như ngủ ở phòng khách vào ban đêm, cửa chính bị người ta phá khiến bản thân không hề cảm nhận được sự an toàn.
Không phải Diệc Thu chưa từng ngủ ở nơi núi rừng hoang vắng, ít nhất cái hốc cây này cũng chặn lại không gian xung quanh trên đầu, đã tốt hơn rất nhiều so với việc tìm đại một chỗ cắm lửa trại, sau đó dựa cây để ngủ rồi.
Nhưng điều kiện tiên quyết là phải có U Nghiên ở bên cạnh.
Chỉ cần có U Nghiên cạnh bên, cho dù ở trên trời, hai chân không chạm mặt đất, cơ thể không có chỗ nằm, nàng cũng dám ngủ.
Nghĩ đến đây, Diệc Thu nhận ra một điều.
Đã lâu thật lâu rồi nàng chưa từng rời xa U Nghiên.
Thì ra, sự ỷ lại của một người dành cho một người khác lại có thể sâu như vậy.
Vậy mà vào cái năm nàng chuyển từ nhà sang phòng trọ còn nhất trí cho rằng chỉ cần con người ta trưởng thành thì sẽ không hề ỷ lại vào người khác nữa...
Hốc cây này cực kỳ đặc biệt, nó vốn dĩ là một cái cây rất rất lớn, bên ngoài hốc cây còn có vô số rễ cây rậm rạp mọc lộ ra.
Cái cây lớn như vậy nên chắc có lẽ rễ cây dưới nền đất đã vươn dài thật xa, cũng chẳng biết có phải vì cái này mà cây cối gần đó không dễ mọc rễ, dẫn đến hiện tượng cây cối thưa thớt xung quanh, nhìn thoáng qua có chút hoang vắng.
Đất trong hốc cây này vừa dơ vừa cứng, điểm tốt duy nhất là nơi này không có muỗi —— Có lẽ vì tiểu Hồng Hoa đang ở chỗ này.
Tiểu Dương Đà dựa vào vách cây lạnh lạnh, yên lặng cuộn lấy hai chân trước, đôi mắt nhắm lại rồi mở ra, mở ra rồi nhắm lại, lặp đi lặp lại một lúc lâu mà cơn buồn ngủ vẫn chưa đến.
Không biết thời gian trôi bao lâu, Diệc Thu đột nhiên ngẩng đầu, xoắn cổ nhìn bộ lông lấm lem của mình, sau đó lại ủ rũ gục đầu xuống đất.
Ảo cảnh và hiện thực chênh lệch quá lớn.

Bây giờ nàng chỉ là một con Dương Đà hoang dã vô chủ, chủ cũ ở ngay trước mặt lại xem nàng như một con mèo hoang chó hoang gặp được ở ven đường, chỉ cần cho ăn mỗi ngày là được, hoàn toàn không hề nghĩ đến chuyện mang nàng về nhà.
Nhưng với tình thế hiện tại của tiểu U Nghiên, e là mang nàng về nhà cũng chưa chắc có thể cho nàng một cuộc sống tốt đẹp như bên ngoài ảo cảnh nhỉ?
Bởi vì khi còn nhỏ trông U Nghiên thật sự rất lôi thôi, so sánh với điểu nữ nhân bên ngoài ảo cảnh, làm gì có chuyện nàng cho phép chính bản thân mình nhếch nhác như vậy? Đừng nói đến việc không cho phép bản thân nhếch nhác, ngay cả tiểu Dương Đà ô uế cũng sẽ bị ném thẳng vào dòng suối nhỏ hoặc bồn tắm.
Tiểu Dương Đà đang nghĩ ngợi thì chợt thấy một đoá hồng hoa nhỏ xuất hiện trong tầm mắt.
Nó xoay xoay hai vòng bên cạnh tiểu Dương Đà, rồi sau đó viết một hàng chữ xuống mặt đất.

—— Ngươi không ngủ được à?
"Có chút..."
—— Ta cũng không ngủ được.
"Tại sao vậy?" Diệc Thu nghĩ, bởi vì nàng cảm thấy hoàn cảnh nơi đây quá kém và không có cảm giác an toàn, nhưng tiểu Hồng Hoa sống ở nơi này đã lâu, chắc hẳn sẽ không ghét bỏ tổ ấm nhỏ của mình đâu nhỉ?
—— Ta có thể giăng mạng nhện ở trong góc được không?
—— Không lớn.
Diệc Thu nghẹn lời một lúc.
Thì ra tiểu Hồng Hoa không ngủ được là vì không có mạng nhện...
Vậy đúng là do lỗi của nàng rồi.
Cái cây đại thụ đã chết này vốn dĩ là sào huyệt của tiểu Hồng Hoa, bây giờ lại được U Nghiên nhặt và mang về, thế nên tiểu Dương Đà có vẻ giống như tu hú chiếm tổ.
Diệc Thu suy nghĩ rồi nói: "Ngươi giăng đi, ta không nhìn bên kia là được."
Tiểu Hồng Hoa rung rung đóa hoa trên lưng, vui vẻ chạy vào một góc.
Tính tình của con nhện này tốt thật...
Nghĩ vậy, Diệc Thu lại nhớ đến tiểu U Nghiên vâng vâng dạ dạ với mình vào lúc ban ngày.
Rõ ràng Dương Đà chỉ là một con yêu tinh nhỏ yếu, đừng nói là U Nghiên có được sức mạnh cường đại từ khi sinh ra, mà ngay cả tiểu Hồng Hoa đang vui vẻ giăng mạng nhện ở một góc chỉ cần phóng thích độc tố trong cơ thể ra ngoài cũng có thể gi3t chết nàng ngay lập tức.

Ấy vậy mà nàng vẫn được tôn trọng và hưởng một đãi ngộ cực kỳ tốt.
Tiểu Hồng Hoa nói, ở trong núi, ngoại trừ U Nghiên không một ai đối xử tốt với nó.
U Nghiên cũng đã từng nói, tất cả mọi người trong núi Côn Luân đều chán ghét nàng, đều luôn xa lánh nàng, cô lập nàng.
Phải chăng chính vì nguyên nhân ấy mà cả U Nghiên và tiểu Hồng Hoa mới tự ti, đồng thời cũng cố gắng đối xử thật tốt với mỗi một người không xa lánh các nàng?
Nếu mọi thứ nơi này, ngoại trừ tiểu Dương Đà đều là sự tồn tại chân thật, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mới khiến một đứa trẻ lương thiện như U Nghiên trở thành dáng vẻ trong tương lai?
Còn Tiểu Hồng Hoa thì sao?
Người bạn tốt nhất của U Nghiên rốt cuộc đã đi đâu? Tại sao không nghe U Nghiên nhắc đến...

Đêm hôm đó, Diệc Thu suy nghĩ rất nhiều chuyện nhưng không có chuyện nào nàng nghĩ rõ ràng.

Nàng cứ suy nghĩ mãi, cũng không biết tại sao lại dần dần chìm vào giấc ngủ cùng với tiếng ve kêu ở gần đó.
Ngày hôm sau, nàng tỉnh dậy sau giấc mơ đêm, đôi mắt lim dim, ngáp một cái thật to.

Lúc mở mắt ra, U Nghiên đang ngồi xổm trước mặt nàng, đôi mắt lá liễu trừng to, nghiêng đầu quan sát nàng.
Tiểu Hồng Hoa bị một đoá hồng hoa che khuất gần như cả cơ thể cũng đang ghé vào vai U Nghiên, đóa hoa trên lưng hơi nghiêng nên có lẽ đầu cũng nghiêng theo.
Diệc Thu hoang mang ngẩng cổ lên, học theo động tác của U Nghiên và tiểu Hồng Hoa, nàng nghiêng đầu, phát ra một tiếng nghi hoặc từ chóp mũi: "Hử?"
"Ngươi tỉnh rồi!" U Nghiên nói, đôi tay biến ra hai cái bánh rán trứng gà, nhỏ giọng lẩm bẩm, "Nó sắp lạnh rồi!"
"Không sao, lạnh thì lạnh đi!" Diệc Thu nói, đem mũi lại gần để ngửi, đang định há mồm ăn luôn thì chợt thấy cái tay cầm bánh rán của U Nghiên rút về, thoáng chốc bèn cảm thấy vô cùng khó hiểu.
"Hâm nóng đã, ăn nóng sẽ ngon hơn một chút." Nói xong, U Nghiên vận chuyển linh lực, hâm nóng hai cái bánh rán kia.
Vào khoảnh khắc ấy, Diệc Thu không khỏi nhớ đến những ngày tháng mình và U Nghiên làm khách ở Tiên Lộc Môn.
Nàng nhớ, vào một buổi sáng nọ, nàng đi tìm tiểu trư chân, sau đó lại bị U Nghiên bắt về phòng cho khách, bữa sáng đã chuẩn bị đầy đủ trên bàn đều nguội lạnh.
Nàng còn nhớ, một buổi tối nào đó, U Nghiên cùng ngắm mặt trời lặn với nàng, sau đó lại vì một câu đề nghị của nàng mà tự chạy đi báo danh đại hội thí luyện cho tiểu trư chân, lúc trở về còn mang theo hai cái bánh nướng nguội ngắt.
Mỗi một lần U Nghiên đều dùng linh lực hâm nóng lại cho nàng, hâm xong mới đút nàng ăn từng miếng từng miếng.
"Ngươi thật sự là U Nghiên sao?" Nàng ngơ ngác không nhịn được mà hỏi.
"Hửm?" U Nghiên mờ mịt chớp chớp mắt, dường như không hiểu, rồi nàng xé một miếng bánh nhỏ rồi đưa đến bên miệng Diệc Thu, "Mau ăn nào."
Diệc Thu lập tức hoàn hồn, nhanh chóng ăn cho xong bữa sáng U Nghiên mang đến.
Sau khi ăn xong bữa sáng, tiểu Dương Đà nằm lười nhác ở ngoài động, bắt đầu phơi nắng
Dường như không có chuyện gì làm nên tiểu U Nghiên cũng ngồi xổm bên cạnh tiểu Dương Đà, không ngừng vuốt v e bộ lông mềm mại của tiểu Dương Đà, từ đầu đến lưng, vuốt v e tới vuốt v e lui liên tục, suốt quá trình còn nghịch cái đuôi nhỏ hai lần, vì thế lại rước lấy sự kháng nghị của Diệc Thu.
Không khó để nhận ra sự thích thú khi U Nghiên vuốt v e bộ lông của Dương Đà.
—— Thật là trẻ con.

Trong lòng Diệc Thu nghĩ vậy.
Trẻ con đều thích những thứ lông xù xù, đồng thời cũng không biết cách kiềm chế sự yêu thích của mình.
Sau khi lớn lên, tuy U Nghiên vẫn thích tìm kiếm cơ hội để vuốt v e nàng, nhưng đáy mắt hoàn toàn không có sự vui mừng không biết cách che giấu này.
Xem ra điểu nữ hài thật sự đáng yêu hơn điểu nữ nhân rất nhiều.
Nếu như mình có thể sạch sẽ một chút thì hay biết mấy, bẩn như vậy chưa chắc cảm giác khi U Nghiên vuốt v e sẽ tốt bằng.
"Ừm..."
"Sao vậy?" U Nghiên nghe thấy tiếng rầm rì của tiểu Dương Đà.
"Ta muốn tắm rửa." Diệc Thu nhỏ giọng nói, "Cơ thể có hơi dơ, ta không thoải mái lắm..."
Đột nhiên hiểu ra U Nghiên "à" một tiếng, xoa xoa cái ót Diệc Thu, đứng dậy cười bảo: "Vậy ngươi đi theo ta, ta dẫn ngươi đến một nơi vắng người!"
"Ừ!" Diệc Thu đáp lời, đứng dậy.
Sau đó theo bản năng nàng lại quay đầu nhìn thoáng qua tiểu Hồng Hoa ở trong động, tò mò hỏi: "Tiểu Hồng Hoa không đi cùng chúng ta hả?"
U Nghiên trả lời, đi trước dẫn đường: "Tiểu Hồng Hoa sợ ánh sáng, hầu như ban ngày đều sẽ nghỉ ngơi ở trong động."
"Ra là vậy." Diệc Thu đáp lời, quay đầu bước theo sau U Nghiên, đang do dự có nên nói một tiếng với tiểu Hồng Hoa không, nàng chợt thấy tiểu Hồng Hoa quơ quơ đoá hoa sau lưng như phất tay chào, bèn hắng giọng hô, "Chờ bọn ta về nhé!"
Lời vừa dứt, tiểu Hồng Hoa lại bắt đầu cuộn tròn.
Diệc Thu xoay người chạy đến bên cạnh U Nghiên, nói: "Tiểu Hồng Hoa thích ăn thứ gì? Lát nữa chúng ta mang cho nó một chút đi!"
U Nghiên: "Sâu đấy, khi đói bụng nó sẽ tự đi bắt, ngươi cũng muốn bắt giúp nó à?"
Diệc Thu: "......"
Thôi bỏ đi, nàng không dám bắt sâu.
Thấy ánh mắt tiểu Dương Đà có chút sợ sệt, U Nghiên bật cười thành tiếng, sau đó thiếu nữ chạy nhảy tung tăng ở phía trước.
Không thể không nói, núi Côn Luân thật sự rất lớn.
Diệc Thu đi theo U Nghiên suốt cả chặng đường, ngoại trừ một ít chim bay cá nhảy bình thường, dọc theo đường đi còn thấy vài loài động vật có hình thù kỳ lạ.
Chẳng qua khi thấy U Nghiên những động vật kia đều đi đường vòng như gặp phải ôn thần, ánh mắt chứa đầy chán ghét vô cùng rõ ràng.
Tốc độ của U Nghiên cực kỳ mau, Diệc Thu đuổi theo một lúc liền thở hổn hển không thôi, tiếp đó lại không ngừng kêu: "U Nghiên, ngươi đợi, đợi ta với..."
U Nghiên nghe xong, ngoan ngoãn ngừng lại bước chân, đứng đợi tại chỗ trong chốc lát.
Vừa đuổi kịp, còn chưa thở được vài hơi Diệc Thu đã nhịn không được mà hỏi: "Khi nào mới đến nơi?"
U Nghiên nghiêm túc trả lời: "Nhanh thôi."
Tiểu Dương Đà bất lực đành nằm xuống đất: "Ta mệt quá, cho ta nghỉ ngơi một chút..."

Nàng vô thức nhìn thoáng qua hệ thống, độ thiện cảm và những dòng khác trên thanh thuộc tính đều biến thành "???", nhưng chỉ số thể lực và sức khoẻ vẫn như cũ.
Lúc này, thể lực của nàng chỉ còn 30.

Dựa theo kinh nghiệm trong quá khứ, thể lực chạm đáy sẽ ngất xỉu.
"Đừng, đừng trách ta yếu ớt, chỗ ngươi nói thật sự rất xa, lúc ra cửa mặt trời vẫn còn ở phía đông, mà bây giờ lại sắp treo lên đ ỉnh đầu rồi..." Diệc Thu sống dở chết dở nói, "Ta thật sự không chạy nổi nữa..."
"Xin lỗi..." U Nghiên áy náy nhỏ giọng giải thích, "Mọi người đều không thích ta, cho nên ta cũng ít lui đến chỗ mọi người dùng nước để tắm rửa và xách nước...!Nơi đó có chút xa, nhưng không xa lắm, ta lại ngại đi..."
Diệc Thu nhất thời nói không nên lời, nhìn vào đôi mắt chứa đầy áy náy của U Nghiên, suốt nửa ngày cũng chưa biết trả lời sao cho phải.
Một thoáng xấu hổ trôi đi, U Nghiên đột ngột ngồi xổm xuống trước mặt tiểu Dương Đà, đưa lưng về phía tiểu Dương Đà, quay đầu, nói một cách nghiêm túc: "Nếu, nếu ngươi không chê, vậy để ta cõng ngươi đi!"
"Hơ..." Diệc Thu sửng sốt không thôi.
Ngạc nhiên thật, lúc còn nhỏ U Nghiên cũng biết chủ động cõng Dương Đà à?
U Nghiên thấy tiểu Dương Đà có hơi do dự, sự thất vọng không khỏi hiện lên trong mắt: "Nếu ngươi sợ, ta sẽ nghỉ ngơi ở đây một lát với ngươi..."
Nghe vậy Diệc Thu liền biết U Nghiên hiểu lầm.
Chưa kịp suy nghĩ nhiều, nàng bổ nhào vào tấm lưng mảnh khảnh của U Nghiên, hai cái chân trước khoác lên cổ U Nghiên, đầu gác trên đỉnh đầu U Nghiên.
"Có gì mà phải sợ!"
"......"
"Tại sao lại cảm thấy ta sẽ lo lắng cái này?"
"...!Bởi vì ngoại trừ tiểu Hồng Hoa, tất cả mọi người đều không muốn chạm vào ta, bọn họ nói ở gần ta sẽ bị ta hại chết."
Diệc Thu trầm mặc một lát, nói: "Bọn họ nói bậy."
Nói xong, nàng dùng cằm cọ cọ đầu tóc bù xù của U Nghiên, nhỏ giọng thì thầm: "Lúc này ta đang suy nghĩ, nếu ngươi nói cõng ta sớm hơn, ta không cần phải chạy một quãng đường dài như vậy rồi!"
Lời vừa dứt, hình như nàng nghe được một tiếng cười khẽ của thiếu nữ.
Sau một lúc im lặng ngắn ngủi, U Nghiên mở miệng nói: "Ngươi thật kỳ lạ."
"Kỳ lạ ở chỗ nào?"
"Chỗ nào cũng kỳ lạ, tiên linh và yêu linh trong núi không một ai giống như ngươi, nhưng mà..."
"Nhưng mà gì?"
"Nhưng mà ta lại cảm thấy, dường như ta đã gặp ngươi ở đâu rồi.".


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện