Giữa bầu trời tuyết rơi, tiểu Dương Đà lẳng lặng nhìn vào đôi mắt đang đẫm lệ của thiếu nữ trước mặt, nàng thấy nỗi đau thương vô tận trong đôi mắt ấy dần chuyển thành mờ mịt.

Cho đến cuối cùng, ánh mắt dần dần không còn gợn sóng, bình tĩnh như thể cả người máu tươi ấy không hề có bất kỳ vết thương nào, mấy ngàn năm trôi đi chỉ để lại vết sẹo nhỏ bé không đáng kể, có lẽ nó từng khắc vào xương máu nhưng bởi vì quá lâu nên đã không còn cảm giác đau đớn nữa rồi.

"U Nghiên?" Diệc Thu nhẹ giọng dò hỏi, thử kiểm tra xem người mà mình luôn tâm niệm liệu có trở về hay chưa.

Sau một thoáng lặng im, ngón tay dính máu của thiếu nữ nâng lên, khảy nhẹ lỗ tai tiểu Dương Đà, cong mi nói: "Đúng là ngươi không thích hợp để làm thú cưỡi."

Diệc Thu: "......"

U Nghiên: "Chạy trốn thật chậm."

Tiểu Dương Đà nghiến răng, phản bác: "Ngươi không biết ngươi nặng lắm hả? Ta là Dương Đà, có phải ngựa..."

Chưa kịp dứt lời, tai nàng đã bị U Nghiên đè lại, sau đó khẽ vuốt ve lông trên đầu nàng.

Nàng bất giác cúi đầu xuống, nhỏ giọng nỉ non: "Nhẹ chút..."

U Nghiên nghe vậy, bắt đầu quan sát nghiêm túc tiểu Dương Đà dính đầy máu trước mặt —— Cũng may đó đều là máu của nàng, lần này nàng không hề để tiểu gia hoả yếu ớt phải gánh chịu tổn thương vì nàng.

Không khí yên tĩnh một lúc, nàng nhịn không được mà nhẹ giọng kêu: "Tiểu dương ngốc."

Xưng hô quen thuộc nhưng đã rất lâu chưa từng được nghe thấy giờ khắc này lại rơi vào tai Diệc Thu lần nữa.

Diệc Thu sững người, nghệch mặt ngóng nhìn U Nghiên một lúc lâu, đôi mắt cũng dần dần ngấn lệ, hít hít cái mũi, nói: "Ngươi... Ngươi thật sự..."

Thật sự tỉnh rồi sao? Nhưng khung cảnh xung quanh vẫn chưa biến mất.

Dường như các nàng vẫn còn ở trong giấc mộng...

"Ngươi có biết đây là cảnh trong mơ của ta không, nếu ta bị thương rồi chết ở trong mơ, đơn giản chỉ là quên tất cả, sau đó mang theo tàn hồn bị thương tiến vào vòng lặp tiếp theo của cảnh trong mơ. Nhưng ngươi thì khác, ngươi là kẻ xâm nhập ngoài ý muốn, đối với ngươi những thứ này không phải mơ, nếu chết ở nơi đây ngươi chắc chắn sẽ hồn phi phách tán."

"Ta... Ta biết, biết nếu như ngươi không tỉnh, ngươi sẽ không ngừng tiến vào vòng lặp vô tận của ác mộng." Cái đầu dính bẩn của Diệc Thu hơi gục xuống, "Ta cũng đoán được đại khái, nếu ta chết thì hồn phách sẽ hoàn toàn tiêu tán ở cảnh trong mơ."

Kẻ cố chấp xâm nhập vào giấc mơ của người khác nếu chết ở trong đó, linh hồn chắc chắn sẽ biến mất —— rất nhiều tiểu thuyết đều viết như vậy.

Nó dường như đã là luật bất thành văn, và hầu hết các tác giả mẹ kế đều thích dùng những giả thiết xui xẻo này để viết một số đoạn ngược chết các nhân vật trong truyện, sau đó lại nhìn người đọc ở phần bình luận gào khóc trong bất lực.

Tóm lại, xem tiểu thuyết nhiều nên những giả thiết hố cha thường thấy này vẫn tương đối dễ đoán.

"Nếu ngươi biết vậy ngươi cũng có thể tìm hiểu nguyên nhân ta thất bại như thế nào, từ đó chờ thời cơ thích hợp để đi đến viễn cảnh tiếp theo tìm ta." U Nghiên bình tĩnh phân tích, "Có kinh nghiệm của lần trước, ngươi có thể nghĩ ra cách ngăn cản những chuyện sắp xảy ra, đồng thời mang ta rời khỏi Côn Luân."

Giọng điệu của nàng lý trí và bình tĩnh vô cùng, chỉ một câu đơn giản nhưng lại là giải pháp tối ưu nhất.

Diệc Thu hoàn toàn chắc chắn, U Nghiên mà nàng quen thuộc đã trở lại.

U Nghiên có thể vững vàng đối mặt với chuyện trước mắt dù có xảy ra chuyện gì của trước đây, cuối cùng cũng thành công khôi phục ý thức của mình sau khi tránh khỏi cơn ác mộng.

"Ngươi không nên mạo hiểm đào vong cùng ta, ngươi hoàn toàn không biết năm đó ta phải trải qua những gì, cũng chẳng biết cảnh trong mơ và hiện thực khác nhau bao lớn..." Nàng nói với giọng bình tĩnh, nhưng dù bình tĩnh thế nào cũng không giấu được vẻ lo lắng sâu trong lòng mình, "Liệu ngươi có nghĩ đến chuyện, lỡ như, lỡ như ta thoát không được không?"

"Ta..."

"Chừng nào ngươi mới có thể thông minh hơn một chút đây?"

Diệc Thu ấm ức gục đầu xuống: "Ta, ta không nghĩ được nhiều như vậy."

Vào khoảnh khắc tất cả đau khổ buông xuống giấc mộng của U Nghiên, nàng thật sự không nghĩ được gì nhiều.

Lúc ấy, ý nghĩ duy nhất của nàng chính là nhất định phải cứu đứa bé kia.

Cho dù đây chỉ là một giấc mộng, cho dù mọi thứ trong mộng chỉ là hư vô, có thể khởi động lại từ đầu, nhưng nàng vẫn không muốn bỏ mặc đứa bé đã phải nhận hết tất cả đau khổ từ sớm kia.

"Mắc mớ gì ta phải thông minh hơn một chút chứ? Ta không viết tiểu thuyết trùng sinh... Ta chỉ muốn cứu ngươi, cứu ngươi ngay lập tức. Ta không muốn thất bại, không muốn tìm ngươi ở vòng lặp tiếp theo, không muốn dù chỉ một lần..." Diệc Thu thấp giọng nói, đáy lòng dâng trào lên nỗi niềm không biết tên khiến nàng đột ngột nói năng lộn xộn, "Ta không muốn bỏ ngươi lại, không muốn bỏ mặc mỗi một phiên bản của ngươi... Cảnh trong mơ hay ảo cảnh cũng vậy, ta chỉ biết ngươi cần ta, ta chỉ biết lúc ấy chỉ còn có ta ở bên cạnh ngươi..."

"......"

"Phải, ta biết ta vô dụng, ta rất ngốc, đầu óc ta sẽ không thay đổi... Nhưng ta biết, ta biết rất rõ bản thân mình đang làm gì, ta đến để bầu bạn với ngươi nên dù có ra sao ta cũng sẽ không bỏ rơi ngươi, một lần cũng không được... Nếu không khi ngươi tỉnh, nhớ trong mơ ta từng bỏ ngươi lại, ngươi sẽ khổ sở biết bao nhiêu..."

"Ta sẽ không để ý đến những chuyện đó."

"Nhưng ta để ý!" Tiểu Dương Đà khẽ nói, bỗng dưng ngước mắt lên, nhìn thẳng vào mắt U Nghiên, không nói gì.

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, U Nghiên nhịn không được bèn hỏi: "Ngươi để ý cái gì?"

"Ta để ý có chuyện ngươi đều giấu ở trong lòng, ta để ý rõ ràng là ngươi để bụng nhưng vẫn luôn gạt ta nói rằng không quan tâm." Diệc Thu liệt kê, lắc đầu, hai mắt đỏ hoe, nói tiếp, "Ta không tin một người như ngươi sẽ giao phó toàn bộ lòng tin cho một kẻ từng bỏ rơi ngươi vào thời khắc sinh tử."

"Ngươi..."

"Ta không tin, nếu vào lúc ngươi cần ta mà ta lại lùi bước, lần tiếp theo gặp phải khó khăn ngươi vẫn còn mang một tia hy vọng dành cho ta." Diệc Thu cười khổ, "Bởi đừng nói là ngươi, ngay cả ta cũng không dại đến mức chà đạp bản thân đến bước đường ấy... Dù sao con người của ta rất thẳng thắn, cũng chẳng hiểu những đạo lý đối nhân xử thế ngoài kia, ta chỉ biết ngươi từng phấn đấu quên mình vì ta, vậy nên ta cũng muốn phấn đấu quên mình vì ngươi..."

Nói xong, đầu Diệc Thu càng gục xuống, nâng một chân trước lên để lau nước mắt cho mình.

Rồi sau đó, nàng ngẩng lên nhìn về phía U Nghiên, nghiêm túc dõng dạc từng câu từng chữ: "Nhưng nếu ngươi từng bỏ rơi ta một lần, chưa chắc... Ta sẽ để ý ngươi đến vậy."

Nghe xong, U Nghiên hơi sửng sốt.

Nàng ngơ ngẩn nhìn tiểu Dương Đà quật cường trước mắt mình, như thể rất khó lý giải những lời nói phát ra từ miệng tiểu gia hoả.

Nàng trầm mặc một lúc mới lạnh lùng nói ra bốn chữ.

"Làm theo cảm tính."

"Ta làm theo cảm tính, chẳng lẽ ngươi không có ư?"

"Ta không..."

"Ngươi có!" Diệc Thu lập tức ngắt lời của U Nghiên, tiếp lời với chất giọng đanh thép và chắc nịch, "Nếu ngươi không có thì tại sao lại bị hút vào Phù Mộng Châu? Nếu ngươi không có thì tại sao ngươi lại rơi vào chính ác mộng của mình, còn ta thì lại thanh tỉnh?"

"......"

"Lúc này ngươi không lừa được ta đâu!" Diệc Thu hùng hổ dọa người, "Ta biết dù thế nào ngươi cũng sẽ không bỏ mặc ta, là ngươi dùng sức mạnh còn sót lại để bảo vệ ta, mà ngươi vốn dĩ có thể bỏ ta lại. Nếu ngươi bằng lòng buông tay một gánh nặng như ta, một viên hạt châu cũng có thể gây tổn thương cho ngươi sao?"

U Nghiên không khỏi nhắm mắt lại.

Diệc Thu chỉ lẳng lặng ngồi ở bên cạnh, chờ đợi sự đáp lại của U Nghiên.

Nàng không hiểu nổi, quan tâm một người chẳng lẽ khó nói vậy sao? Nàng muốn nhìn xem, đến tận lúc này mà điểu nữ nhân còn muốn dối lòng và giảo biện thế nào.

Nàng không tin, ở trong mộng tiết lộ và bày ra quá nhiều mặt khác nhau mà điểu nữ nhân vẫn còn có thể giả vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Bầu không khí giữa các nàng cứ thế lặng ngắt như tờ.

Gió lạnh thổi qua, tiểu Dương Đà hắt xì một cái, giây tiếp theo, U Nghiên vẫn không nói gì, thay vào đó lại dựng lên một kết giới nhỏ để ngăn ngừa khí lạnh.

Im lặng khoảng mấy giây, U Nghiên rốt cuộc mở mắt ra, rũ mi nhìn Diệc Thu, hờ hững hỏi: "Ngươi nói, ngươi muốn có được toàn bộ lòng tin của ta?"

Diệc Thu cứng họng, quả nhiên lời đáp lại ấy hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của nàng.

"Ngươi, ta... Ta hỏi ngươi, sao ngươi lại..."

"Trả lời." U Nghiên ngắt lời.

Bá đạo thế...

Tiểu Dương Đà hờn dỗi hít vào một hơi, nghiến răng, rũ mi trả lời: "Đương nhiên là ta, ta hy vọng... Ngươi có tâm sự, có thể để ta chia sẻ giúp ngươi, thay vì phải giấu hết ở trong lòng, thừa nhận một mình..."

"Vậy còn ngươi thì sao?" U Nghiên hỏi ngược lại.

"Ta..." Diệc Thu không nói nên lời.

Nàng biết sẽ thế này mà, nàng càng muốn biết rõ về U Nghiên, U Nghiên cũng càng muốn biết rõ về nàng.

Tin tưởng luôn đến từ cả hai phía.

Nàng không làm được vậy càng không có tư cách yêu cầu U Nghiên phải làm được.

Im lặng một lúc U Nghiên lại mở miệng hỏi tiếp: "Lần đầu tiên ngươi thấy ta là khi nào?"

"Ta... Lần đầu tiên ta gặp ngươi là..."

"Là ngày ta lấy Ma Chủng hù dọa ngươi đúng không?" U Nghiên truy vấn.

Diệc Thu căng thẳng nuốt nước miếng xuống, trong lòng biết mình từng thốt ra những lời này ở trong mộng nên chẳng thể phản bác gì được nữa, đành gật đầu.

"Quả nhiên..." U Nghiên nhẹ giọng nói, sau đó lại đưa mắt nhìn tuyết rơi trên bầu trời đêm, cười với vẻ thoải mái.

"Quả nhiên?" Tiểu Dương Đà thoáng chốc ngây ngẩn cả người, "Ngươi, ngươi... Phát hiện ra khi nào..."

"Ngày hôm ấy." U Nghiên trả lời, cười mỉm chi, rũ mi nhìn về phía tiểu Dương Đà đang hoang mang trước mặt, thấy vẻ mặt dại ra như sét đánh ấy nàng bật cười thành tiếng.

"Hả?" Diệc Thu nhỏ giọng ậm ừ lên, "Ta, ta... Lộ, lộ liễu đến vậy sao..."

"Ngươi nói xem?" U Nghiên cười hỏi lại.

"Ta không biết phải nói gì..." Nói rồi, tiểu Dương Đà quay đầu đi, ủ rũ cụp đuôi hơn nửa ngày mới hỏi ra một câu, "Vậy sao ngươi, ngươi lại không thẳng tay làm thịt ta tại chỗ... Chẳng lẽ ngươi không sợ, không sợ ta có mưu đồ gì sao?"

"Dựa vào chút bản lĩnh của ngươi, nếu ta cho ngươi cơ hội, ngươi nghĩ mình có khả năng gây thương tổn cho ta à?" U Nghiên dứt lời, nhéo nhéo phần cổ sau của tiểu Dương Đà, "Dáng vẻ chột dạ khi ngươi nói dối thật sự rất đần, đần đến mức nhiều lúc ta nghĩ một kẻ ngốc như ngươi dù có mang ý xấu thì cũng có thể làm nên trò trống gì đây?"

"......" Thấu tim.

"Thế nên ta muốn nhìn một chút, mục đích của ngươi rốt cuộc là gì."

"......" Mau câm miệng đi.

"Sau khi xem xong làm thịt cũng không muộn."

"......" Có thể ngừng lại chưa?

Cái cảm giác khi con kiến bị đại lão full cấp nhìn xuống sao lại quen thuộc thế này? Tuy đây là lời nói thật nhưng có thể đừng thẳng thừng đả thương người như vậy được không?

Thôi, dù sao cũng bị phát hiện, giờ nhận sai coi như lấy công chuộc tội đi.

"U Nghiên, Xin... Xin lỗi, ta đã lừa ngươi rất nhiều, nhưng bây giờ ta..."

"Ta biết."

"Thật ra ta cũng không muốn, nhưng..."

"Ta biết."

U Nghiên nói xong, vươn tay ấn nhẹ lên đầu tiểu Dương Đà, ngón trỏ ấn vào huyệt vị nào đó một lúc lâu làm trán nàng có cảm giác hơi đau. Rồi sau đó một luồng linh lực rót vào cơ thể nàng khiến mùa đông không còn lạnh lẽo như trước.

Diệc Thu càng cúi thấp đầu hơn, thầm nói một câu ở trong lòng mình —— Có thể để người ta nói cho hết lời được không vậy?

"Không được."

"Ơ?" Tiểu Dương Đà chấn động không thôi, "Ngươi, ngươi có thể nhìn lén tâm tư của ta..."

"Ngoại trừ hôm nay, ta chỉ xem một lần." U Nghiên dứt lời, ngón tay di chuyển từ đầu đến sau gáy tiểu Dương Đà, thấp giọng giải thích, "Không phải cố ý, bởi vì đúng lúc đang truyền công đụng phải linh thức của ngươi, giống vừa nãy."

"Ngươi..."

"Ta thích ngươi gạt ta, dù sao cũng không lừa được." U Nghiên mỉm cười, "Chỉ cần ngươi đồng ý, ta có thể giả vờ như không nhận ra, chỉ cần ngươi vui vẻ, lừa cả đời đều được."

Chỉ cần ngươi đừng đi, làm thế nào cũng được.

- ---o o---
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện