Lâm Y Thần thở dài nhìn toà trấn vương tháp đã thu nhoe lại nhưng vẫn lập loè phát ra ánh sáng kia , lại liếc mắt nhìn tên khổng lồ dị nhân bên cạnh 



" này , ngươi tên gì ?" 



"( ・◇・)? ngô không biết nha !"



" vậy ngươi ở đây bao lâu rồi ? " Lâm Y Thần hắc tuyến tiếp tục hỏi 



"ヽ('▽`)ノ  ngô vẫn là không biết nha !" 



Định mệnh chớ ngươi biết cái quần gì khi tên của mình mà cũng không biết ! 



" (人'∇') nha ! Có cái ngô biết mà ! Đó là truyền thừa a !"



Lâm Y Thần bóp trán , không cái đó căn bản không phải là biết đi ? Mà là mục đích để ngươi tồn tại ở nơi này đi ??! Tiểu gia đã triệt để hết hy vọng với hàng này rồi .



" vậy ta đặt tên cho ngươi được chứ ? Tổng không thể cứ gọi là này nọ mãi được "



" nha ! Tiểu khả ái nói sao cũng đều được ~" 



Không ! Hàng này thay đổi tiết tấu có phải hơi nhanh rồi không ? Chẳng phải lúc nãy còn một bộ muộn tao ngạo kiều hay sao ? Làm quần gì bây giờ thành quắn quéo giống hệ thống nhà gia rồi ? 



Hệ thống ||...kí chủ đại nhân , ngài làm sao có thể nói nhân gia như vậy ? Anh anh anh kí chủ ngài thật bạc tình ~o(╥﹏╥)o ||



Lâm Y Thần " ... " ha ha này thực chất là bệnh có thể lây đi ? Hiện tại gia có phải lo lắng về vấn đề não đường về sau này hay không a suất !!!! Diện vô biểu tình nhìn hàng khổng lồ hai mắt mạo hàng quang trông chờ chớp chớp , không , ngươi đừng chớp tiểu gia căn bản không thấy được mặt ngươi , cái mà gia thấy chính là hai cái động sáng u u đang như ra đa quét một lược khắp người ! Mụ đản , ngươi muốn hù chết người hay sao ?



" vậy .. sau này gọi ngươi là đại đầu đi ?"



" nha ~ tên hảo đẹp hảo hoa mỹ hảo quý phái hảo bla bla ...." 



Lâm Y Thần " ..." Năm năm tới tiểu gia sẽ sống chung với hàng này thật sao ? 



Hệ thống : không có kiến thức thật đáng sợ ! Con mắt nào của ngươi thấy cái tên đại đầu thô thiển do một kẻ đặt tên phế này đặt ra là hoa mỹ là quý phái?(╯°□°)╯︵ ┻━┻ . ( đại ma vương : ngươi chê cái khỉ gì ? Đường đường đại ma vương ta đây còn không có nổi một cái tên đây này !!! Hảo ngược a QAQ )



=================



Năm năm sau 



trong không gian âm u ẩm ướt , ma khí lượn lờ , mùi máu tươi nồng đậm đến gay mũi , mọi ngóc ngách đều là thi cốt ma vật bị tàn sát vô cùng thê thảm , tiếng la hét tiếng gào rú vang vọng không ngừng bầu không khí ám trầm áp lực cô động , máu tươi theo trần nhà chảy dọc theo vách tường len lõi trong những khe đá tíc tách ...tí tách ... một thiếu niên lê từng bước chậm rãi tiến về phía trước . Y phục nhàu nát đen kịt , đó là màu sắc nguyên bản hay chính là do máu tươi thấm đẫm nhuộm thành ? Nắm chặt thanh kiếm cũ kĩ trên tay mũi kiếm kéo lê trên sàn đá tạo ra âm thanh sắc lạnh thấu xương . Gương mặt tuấn mỹ vô trù của người nọ không hề có một biểu hiện dư thừa nào , đôi mắt xanh lục u tối vắng lặng nhưng đâu đó trong sâu thẳm bên trong còn như đang bảo bọc lấy một tia sáng yếu ớt nhưng vô cùng trân quý . Từng vệt tiên huyết vẫn còn đang động lại trên má người nọ càng làm thêm tôn lên cái lãnh huyết tàn nhẫn của hắn . Hắn thờ ơ đạp qua trăm vạn thay ma , bước chân hắn chậm rãi nhưng không hề dừng lại chẳng kẻ bào có thể kiềm giữ bước chân hắn , một người một kiếm chỉ có sát lục làm bạn ...gặp thần sát thần , gặp phật sát phật .



Người nọ dừng lại trước ,một cánh cửa đá đen cự đại , cửa đá trạm trỗ những hình dáng kì quái chẳng theo quy luật nào , hắn lạnh lùng nhìn cánh cửa môi mỏng khẽ nhếch lên một độ cong cực kì nhỏ đến gần như không có , đôi mắt xanh lục như bảo thạch kia thoáng hiện lên tia nhu tình hắn vô thanh thì thầm : sắp đến rồi ...sẽ gặp lại ...sẽ không để mất thêm lần nào nữa ...



Cánh cửa đá như biết được hắn đã sẵng sàn thì ầm ầm hé mở , không gian bên trong bịt kín một màu đen chỉ có ánh lửa phập phù yếu ớt . Nơi tận cùng một nam nhân nhìn không rõ diện mạo ngồi trên vương toạ , khí tức nguy hiểm từ hắn bao phủ toàn bộ không gian . Nam nhân nhìn hắn trầm thấp cười " cuối cùng ngươi cũng đến "



" nhưng không biết ...ngươi liệu có thể giải thoát được cho ngô ?" Nam nhân mở mắt nhìn chằm chằm vào người đến 



" ta không đến giải thoát cho ngươi " Mặc Nghiệt vô cảm nâng mắt 



" ồ , vậy mục đích của ngươi đến đây không phải vì muốn đánh bại ngô hay sao ? Truyền thừa không phải là thứ ngươi nhắm đến ? " nam nhân cảm thấy có chút thú vị , bởi lẽ bất cứ kẻ nào có năng lực vào đến huyền môn này đều là kẻ khao khát lực lượng cùng sinh tồn , nhưng kẻ này lại vì cái gì mà kiên trì đến tận đây ? 



Mặc Nghiệt cười nhẹ , đó là nụ cười từ tận đáy lòng " ...bên ngoài...có người đang đợi ta ." 



Nam nhân nghe hắn trả lời ngoài dự tính thì ngẩn ra sau đó cũng cười " ngươi thực đặc biệt ... nhưng , ngươi có năng lực gặp lại người nọ chăng ?"



" khuynh tẫn !" Hai chữ nhẹ nhàng nhưng không cho phéo xem thường sự kiên định bên trong . Là khuynh tẫn tất thảy , lực lượng , sinh mệnh cùng yêu... vì người mà khuynh tẫn.



" vậy thì , đến đây đi ..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện