Lời của Trịnh Du Hổ làm Mục Viêm Khiếu không nhịn được khẽ cau mày, hắn có một dự cảm không tốt lắm, đem văn kiện kia giao cho Mục Nhị, Mục Nhị thần sắc trịnh trọng mở văn kiện ra, sau mấy phút sắc mặt biến hóa.

Lâm U tiểu gia ngẩng đầu, nhìn Mục Nhị cúi đầu nói với Mục Viêm Khiếu mấy câu, sau đó khí thế quanh thân Mục Viêm Khiếu biến đổi, cặp mắt sâu thẳm kia thẳng tắp bắn về phía Trịnh Du Hổ.

“Anh động đến Viêm Minh, có biết sẽ có hậu quả gì không?” Mặc dù Mục Viêm Khiếu và Trịnh Du Hổ chỉ ngầm ra ước định không tổn thương người thân, nhưng đây là chuyện song phương cam chịu, vừa rồi Mục Nhị nói cho Mục Viêm Khiếu biết là Trịnh Du Hổ động tay động chân với Mục Viêm Minh ở thành phố B, thế cho nên hắn mới lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.

Trịnh Du Hổ nghe Mục Viêm Khiếu nói, sắc mặt trầm xuống, bất quá cuối cùng vẫn là ung dung cười cười: “Hai người chúng ta có làm giao ước chính thức nào chưa? Nguyên vốn là đối thủ tranh giành anh chết tôi sống, có chuyện gì mà không thể làm chứ?”

Mục Viêm Khiếu nghe vậy hồi lâu vẫn không mở miệng, sau đó bỗng nhiên lại nở nụ cười, “Anh đã nói như vậy, thế thì chúng ta không còn gì phải do dự nữa. Dựa vào bản lãnh, sống chết do mạng, giàu sang ở trời, sau này đừng trách sao tôi không nói đến tình cảm. Nói như thế nào cũng là do các anh ra tay trước.”

Trong phòng ăn, bà Trần và Trần Du Hạc đối với cuộc đối thoại của Mục Viêm Khiếu cùng Trịnh Du Hổ có hơi mờ mịt, bất quá chuyện này không cần hiểu cũng được, bây giờ nên xem ai hơn ai một bậc kìa. Bà Trần cười một tiếng chế nhạo nói: “Mày còn có mặt mũi đi nói chuyện tình cảm sao?! Mày trộm châu báu của dì cả mình rồi còn đồ đạc của tao nữa, còn nói đến tình cảm sao? Nực cười, chúng ta đã sớm không còn tình cảm gì rồi! Một câu thôi, sản nghiệp mà mày đã đoạt của tụi tao, mày có trả lại hay không? Không trả thì đừng trách sao tụi tao không khách khí!!!”

Mục Viêm Khiếu cười lạnh một tiếng đứng lên: “Cho dù tôi có trả lại cho các người những thứ vốn là thuộc về tôi đi nữa, tôi cũng không tin các người thật sự có lòng nhân từ cao cả mà thu tay không đối phó với tôi. Vậy nên vẫn là thôi đi! Muốn chó dữ không cắn người, cho nó một miếng thịt thôi vẫn chưa đủ đâu, thủ đoạn và phương pháp tốt nhất vẫn là giết hết không còn một mống mới được.”

Nói xong lời này Mục Viêm Khiếu liền đứng dậy rời đi, để lại cho bốn người Trịnh Du Hổ một bóng lưng lạnh lùng.

Trịnh Du Hổ hoàn toàn không ngờ được cho dù có động đến Mục Viêm Minh cũng không thể làm Mục Viêm Khiếu thối lui, ngược lại còn phá vỡ một tia băn khoăn cuối cùng của hắn, nhìn bộ dạng lúc sắp rời đi của người kia, sợ rằng cuộc sống sau này của bản thân sẽ có phiền toái lớn rồi đây.

“Chậc. Tôi cũng không tin cậu chưa dùng đến bản lĩnh thật sự, vẫn luôn nể tình đâu! Nếu cậu thật sự có bản lãnh như thế, sao lại thành ra tình trạng cái gì cũng không nhìn thấy như bây giờ?!”

Trịnh Du Hổ lạnh lùng mở miệng, đầy vẻ dữ tợn.

———

Ra khỏi nhà hàng đặc biệt Neville, Mục Viêm Khiếu bảo Mục Nhất trực tiếp lái xe đến sân bay, hắn muốn dùng tốc độ và thời gian nhanh nhất bay đến thành phố B. Bởi vì căn cứ theo một phần văn kiện mà Trịnh Du Hổ mới vừa đưa ra kia, tình huống bây giờ của Viêm Minh cực kỳ bất ổn — chuyện không ổn này không phải nói thân thể của em hắn có vấn đề, mà là chuyện em hắn gặp phải, nếu như một bước lựa chọn sai lầm, sẽ trực tiếp làm công ty ở thành phố B tổn thất nguồn lợi nhuận lớn đến vài tỷ, mà tổn thất này càng về sau sẽ càng trở nên nghiêm trọng, cuối cùng không thể nào giải quyết được.

So với chuyện công ty sau này sẽ thành ra bộ dạng gì, điều khiến Mục Viêm Khiếu lo lắng hơn chính là một khi Mục Viêm Minh lựa chọn sai lầm, cho dù hắn chỉ là con nhà giàu, nhưng làm một người có lương tâm, là một hình mẫu con nhà giàu có tự tôn, Mục Viêm Minh trong tương lai năm năm sau, cũng không gượng dậy nổi, nếu tố chất tâm lý kém một chút mà nói, có lẽ từ nay về sau hắn sẽ không còn tự tin tham dự vào chuyện có liên quan đến công ty nữa. Chuyện này đối với Mục gia mà nói, tuyệt đối là đả kích không nhỏ. Mà đối với bản thân Mục Viêm Minh cũng là như thế.

“Meo meo.”

“Không cần lo lắng, kỳ thực, tôi nói mặc dù em trai nhà anh có hơi ngốc, có hơi vô tâm, còn có chút vụng về, nhưng khẳng định biết đâu nặng đâu nhẹ, cũng biết lắng nghe ý kiến người khác, sẽ không có vấn đề gì lớn đâu.” Tiểu linh miêu Lâm U cuộn tròn trong lòng chủ nhân mắt mù nhà cậu, dùng cái chân nhỏ vỗ vỗ cánh tay căng thẳng kia tỏ vẻ an ủi.

Mục Viêm Khiếu được thú cưng nhà mình an ủi một chốc, sắc mặt vẫn căng thẳng từ lúc ra khỏi khách sạn cuối cùng cũng dịu lại. Vuốt qua vuốt lại bộ lông mềm mại của Lâm Lâm, Mục Viêm Khiếu cũng cảm thấy em trai đáng lo nhà mình có lẽ sẽ không làm cho hắn nóng ruột như trong tưởng tượng.

“Sau khi đi thành phố B có lẽ tao sẽ bận nhiều việc, có thể không chiếu cố mày cho tốt, đến lúc đó tao sẽ bảo Viêm Minh đi theo mày, bất kể mày muốn đi đến đâu, muốn làm gì hay chơi gì nó cũng sẽ theo mày. Vì thế phải chú ý an toàn, không nên tự mình động kinh đi tìm đường chết biết chưa?”

Lâm U tiểu gia nghe vậy nhất thời nổi giận, vươn móng vuốt ra cào chủ nhân mắt mù nhà cậu một cái: “Có anh mới đi tìm đường chết! Mỗi ngày anh đều đi tìm đường chết!!! Nếu không có tiểu gia tôi đây anh không biết đã gặp phải bao nhiêu khó khăn rồi? Đụng mạnh chút nữa là chết rồi có biết không?!”

Mục Viêm Khiếu nghe vậy giật khóe miệng, khẽ liếc mắt, lười tranh cãi cùng tiểu ngu ngốc này. Thật ra hắn rất muốn “ha ha” một tiếng, nhưng sợ thú cưng nhà mình phát cuồng, nên vẫn là thôi đi! Mọi người đến sân bay, Mục Nhất cùng Mục Nhị đi thăm dò chuyến bay, đúng lúc thấy có chuyến bay nửa giờ sau sẽ cất cánh đi thành phố B. Cứ như vậy, bọn họ không phải quay về nhà đi bằng trực thăng nữa.

Mà trong nửa giờ này, Mục Viêm Khiếu gọi điện thoại cho em trai mình, Mục Viêm Minh trong điện thoại đã cố giữ cho giọng vui vẻ, còn tỏ ra mọi chuyện vẫn rất thuận lợi. Nhưng Mục Viêm Khiếu hiểu rất rõ đứa em trai phiền phức nhà mình, ngay từ câu đầu tiên, Mục Viêm Khiếu đã biết cảm xúc Mục Viêm Minh có điều bất thường, liền xác định có chuyện đã xảy ra chuyện ở thành phố B.

“Ha ha, anh hai, anh ở bên đó nhớ chú ý sức khỏe a! Dù nói như thế nào, ông ở Mục gia vẫn phải dựa vào anh! Mặc dù em đây nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, nhưng chỉ cần không xảy ra rắc rồi gì lớn là em đã cám ơn trời đất rồi!”

Mục Viêm Khiếu nhướng mày muốn nói gì đó, bỗng nhiên bên cạnh lại chìa ra một cái chân nhỏ mập mập, đặt lên di động trực tiếp gào lên: “Chú ý sức khỏe em gái mi a! Cái đứa phiền phức như cậu làm cho tiểu gia đây sôi cả người! Nhìn xem tôi có quất chết cậu hay không, đừng tưởng rằng anh của cậu dễ nói chuyện thì tôi cũng dễ như vậy, nuông chiều con nít sẽ làm cho chúng nó trở nên hư hỏng không biết sao? Một đứa trẻ ngoan là phải đánh mới được!”

Mục Viêm Minh nghe thấy trong điện thoại có mấy tiếng mèo kêu meo meo, nhưng trọng điểm là kèm theo mấy tiếng meo meo này là giọng nói của một người đàn ông, Mục Viêm Minh có thể khẳng định hắn tuyệt đối chưa từng nghe qua cái thanh âm này, nhưng cái giọng nói đặc biệt quen thuộc lại gợi đòn này là sao đây?! Sao lại có cảm giác rất quen thuộc với cái người đang nói chuyện này vậy?! Đây nhất định là ảo giác, người có thể ở bên cạnh anh hai của hắn trung khí mười phần mắng người của ảnh còn chưa ra đời đâu! Dù sao anh hai của hắn mặc dù luôn dùng biện pháp khác nhau để trừng trị hắn, dùng từ ngữ kích thích hắn, dùng các loại đe dọa làm hắn sợ hãi, nhưng người anh trai này luôn bao che khuyết điểm, nếu có người cũng đối xử với hắn như anh hai, thì người đó không phải chị dâu, cũng là ông của hắn!!!

Vì vậy người đàn ông này là sao đây? Nhất thời thẫn thờ, không đợi hắn mở miệng hỏi thăm đó là ai, bên kia điện thoại liền trực tiếp dập máy.

Cho nên em nhỏ Mục gia chỉ có thể dùng vẻ mặt xoắn xuýt nhìn điện thoại mà ra sức động não, cuối cùng mặt hắn bỗng nhiên hiện lên vẻ hoảng sợ, rống lên một tiếng: “A! Tôi nói không lẽ người kia chính là chị dâu tương lai của tôi sao?! Từ lúc nào mà anh mình không thích nữ lại chạy đi tìm đàn ông rồi?! Thảo nào đến tận bây giờ anh ấy vẫn sống chết không chịu kết hôn, thì ra nguyên nhân cuối cùng là do giới tính không đúng!”

“Ừm... Nói đi cũng phải nói lại, nghe tiếng hình như người đàn ông kia ăn ở với con tiểu linh miêu hung tàn kia rất tốt? Chậc chậc, đây đúng là kỳ tích mà.”

Mục Viêm Minh nghĩ đi nghĩ lại nhịn không được bật cười, mà Mục Cửu đứng bên cạnh hắn lúc này dùng vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Nhị thiếu, trọng điểm không phải nửa giờ nữa ông chủ sẽ tới đây sao? Lúc trước chúng ta ra bốn quyết định, có đến hai cái là sai lầm, anh cảm thấy ông chủ đến rồi sẽ xử lý chúng ta như thế nào đây?”

Mục Viêm Minh nhất thời một chữ cũng không thốt ra được, vẻ mặt còn mang nét cười thoáng cái cứng đờ, cuối cùng khóc không ra nước mắt nói: “Tiểu Cửu! Anh không thể nói chút chuyện tốt cho tôi nghe được sao? Anh chê tôi mấy ngày qua còn chưa đủ thảm đúng không?!”

Mục Cửu liếc mắt đặc biệt không nể mặt, “Nhị thiếu, anh phải tin rằng, những ngày qua, anh có thảm nhiều thế nào, tôi so với anh còn thảm hơn gấp mười lần.”

Mục Viêm Minh hướng về phía Mục Cửu tốn hơi thừa lời, người sau thần sắc không thay đổi: “Tôi cảm thấy vì sự thất bại trong công việc làn này, tương lai của tôi trong 20 năm tới sẽ không được phát lương rồi, đến lúc đó muốn tìm Tiểu Thập tụ tập cũng không được, phỏng chừng trong tất cả mọi người tôi là thảm nhất rồi.”

Mục Viêm Minh nghe nói như thế rốt cục có cơ hội phản bác, đặc biệt nghiêm túc nói: “Anh sai rồi, thảm nhất không phải anh mà là Mục Thất chết không toàn thây mới đúng.” Vừa nói vừa vỗ vỗ bả vai Mục Cửu: “Được rồi được rồi, anh vẫn là nên cùng tôi nghĩ cách làm sao đối mặt với anh hai đi, ít nhất cũng phải đảm bảo sau khi gặp anh hai rồi vẫn có thể sống tốt, về phần những cái khác, đến lúc đó rồi tính sau!”

Trong nháy mắt phòng làm việc trở nên âm u. Mục Viêm Minh cùng Mục Cửu lôi tất cả văn kiện ra, lục lọi kiểm tra đối chiếu một lần, làm cú giãy chết cuối cùng.

Sản nghiệp Mục gia ở thành phố B trong quá trình mở rộng gần đây gặp phải chút khó khăn, mà các nhân viên làm việc cho nhà họ Mục cũng cảm nhận thấy sự bất thường đó —— Hình như không biết từ lúc nào, cho dù bọn họ có cố gắng làm việc đến đâu cũng cảm thấy không bình thường, đến lúc nhìn thấy thành tích cuối tháng lại càng cảm thấy không bình thường.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Hình như công ty đang gặp khó khăn?!

Trong lúc các nhân viên bàn luận xôn xao, thảo luận xem rốt cuộc là nguyên nhân gì đã dẫn đến cục diện bế tắc như bây giờ, có nhân viên bỗng nhiên phát tán một tấm hình, đó là tổng tài nhà họ Mục mà tất cả bọn họ đều biết đến, là đại boss trong giới thương mại. Trong tấm ảnh, dáng người nọ nghiêm túc và trang trọng, Mục Nhất và Mục Nhị đi theo trước sau như một sắc mặt nghiêm trọng. Dù nhìn như thế nào đi nữa, đây đều là một tấm hình đặc biệt có phong cách, từ góc độ nào cũng cho thấy hình tượng ông chủ vô cùng to lớn.

Nhưng có một điểm không được hoàn mỹ, có thể nói là, điểm không đồng bộ chính là ông chủ lớn của bọn họ trong ngực còn ôm theo một con mèo, dù cho con mèo kia nhìn đặc biệt dễ thương đi chăng nữa, nhưng cái bộ dạng nằm bò trên bả vai ông chủ, tai và đầu ngẩng cao kia, thật giống như nhân vật lợi hại nhất trong tấm ảnh không phải là Mục boss, mà chính là nó.

【Mục boss bất ngờ xuất hiện tại thành phố B!!! Chúng ta rốt cục thoát khỏi tình trạng nghĩ mãi vẫn không ra nguyên nhân gây nên đình trệ rồi!!! 】

【Nhưng mà, con mèo kia chẳng lẽ chính là linh vật trong truyền thuyết của ông chủ ở thành phố A sao? Nhìn sao cũng là bộ dáng mất nết nha?! 】

Các nhân viên ở thành phố B mang theo nghi vấn này tiếp tục làm việc và chờ đợi điều sẽ xảy ra sau đó, mà trong phòng làm việc trên tầng thượng của tổng công ty Mục gia tại thành phố B, đứa con ở bên ngoài lớn lối phá phách không ai bì nổi của nhà họ Mục, giống như mắc phải bệnh cúm gà, cái cổ cúi gục xuống, chờ đợi sự giáo huấn của anh hai đang ngồi ở bàn làm việc phía đối diện.

Mục Viêm Khiếu nghe Mục Nhị tổng kết các tài liệu và nghị quyết trọng đại của tất cả sản nghiệp ở thành phố B, càng nghe sắc mặt càng kém, mãi đến khi nghe xong quyết định cuối cùng, Mục Viêm Khiếu chợt vỗ bàn một cái, cái tiếng vang đó to đến nỗi suýt chút nữa dọa Mục Viêm Minh té ngồi dưới đất, bắp chân cũng run lên cầm cập.

“Đến tận bây giờ, em vẫn muốn nói với anh rằng mọi chuyện bên này đều rất tốt sao? Cho em mười phút, dùng lời nói ngắn gọn thuật lại cho anh biết, rốt cuộc là nguyên nhân gì đã khiến em làm ra quyết định ngu xuẩn như vậy.”

“Meo meo~”

“Thật ra nếu như cậu nói không được ~ tôi cũng có thể nói giúp cậu một chút ~ nói cho cùng ~ vẫn là chỉ số IQ của cậu làm cho người ta phải nóng ruột à nha ~ két két két!”

Mục Viêm Minh mạnh mẽ trợn trừng hai mắt, nhìn con mèo biết nói kia, cuối cùng vẫn nhịn không được, đặt mông ngồi bệch xuống đất.

Tôi nói a... Cái con mới vừa nói chuyện... Chẳng lẽ là mèo yêu sao?!

Mèo yêu hư hư thực thực Lâm U nhìn bộ dạng của Mục nhị thiếu gia, đặc biệt khinh thường xoay đầu đi, mèo yêu em gái cậu! Chỉ số IQ ngu ngốc làm cho người ta nổi nóng mà!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện