Tiểu thúc Lâm gia rời đi giống như lúc hắn đến, biến mất vô cùng quỷ mị. Đợi đến khi mấy người Mục Nhất, Mục Nhị nghe thấy động tĩnh nhanh chóng chạy tới, hình bóng tiểu thúc Lâm gia đã biến mất giữa ban ngày.
Nhìn con đường cái thẳng tắp, trong lòng Mục Nhất bốc lên một luồng khí lạnh — trừ khi người mới tới kia có thể phi thiên độn địa, nếu không chỉ bằng thời gian ngắn ngủi như vậy, con đường lớn nhìn thẳng không thấy điểm cuối nhất định phải có thân ảnh của người nọ. Nhưng trên thực tế, trên đường chỉ có xe qua lại, làm gì có bóng dáng người đi bộ nào.
Mà lúc này, bên trong biệt thự nhà họ Mục, nhị thiếu Mục gia bị đánh đến mặt mũi sưng vù, miệng kêu ai ai, đang cố gắng làm cho bản thân không để lộ vẻ ngạc nhiên ra ngoài, đồng thời nỗ lực thôi miên bản thân, anh hai hắn không có bị bệnh thần kinh.
Chẳng qua hình ảnh trước mắt lại làm cho Mục nhị thiếu làm sao cũng cảm thấy vô lực — Anh hai hắn mới vừa rồi còn mất hồn, không còn thiết sống là gì, giờ lại mang trên mặt vẻ kích động và mong đợi, một tay ôm con mèo đã chết, một tay cầm con rùa mai xanh nhỏ mà cái tên khốn kiếp vừa đánh hắn vứt cho, trịnh trọng như đang xin thần bái phật, thật giống như có con rùa nọ thì con mèo kia có thể sống lại vậy.
Trong lúc nhất thời Mục Viêm Minh cảm thấy đặc biệt ảo não hận không thể đánh cho mình mấy bạt tay, hắn cho rằng anh hai thành ra bộ dạng bây giờ đều là tại hắn đã hại chết con mèo yêu kia, con mèo kia cảm thấy tức giận bất bình cho chính nó, vì thế nên mới biến thành lệ quỷ khiến cho tinh thần anh hai hắn mới không được bình thường như vậy. Cho nên Mục nhị thiếu đợi khoảng mười phút, cuối cùng mang vẻ mặt trịnh trọng bước lên lầu hai, đi vào phòng ông nội lục tung toàn bộ lên.
“Có thể thỉnh cái tượng phật ngọc này về.” Mục Viêm Minh ôm pho tượng phật ngọc bính lung linh kia, trịnh trọng đặt nó lên bàn, sau đó quỳ xuống bắt đầu lải nhải cầu xin: “Phật tổ a phật tổ! Tam thanh a tam thanh! Ngọc hoàng đại đế, Vương mẫu nương nương! Bất kể là ai cũng được hết, chỉ cần các vị có thể làm anh hai tôi không bị con mèo yêu kia mê hoặc, cho dù bắt tôi làm gì tôi cũng chịu được a!!! Tôi biết tôi có lỗi với con mèo yêu kia, sau này mỗi ngày tôi đều thắp hương cho nó, cùng lắm thì mỗi ngày tôi sẽ cúng cho nó một chén máu của mình, nhưng cho dù thế nào nó cũng không được làm chuyện gì hại anh hai tôi!”
Quỷ hồn Lâm U lúc này đang ôm bả vai bay trên không trung nhìn vẻ mặt trịnh trọng của nhị thiếu Mục gia, có loại xúc động hận không thể một phát tát chết hắn, rồi lại có chút ê răng. Nếu nói nhị thiếu này hư hỏng, nhiều lắm thì hắn chỉ là một đứa con nhà giàu thì thôi, mặc dù ăn uống chơi gái đánh bài cũng chỉ là chời đùa, nhưng nhìn ấn đường cũng không có hắc khí và oán khí, cũng chính vì hắn chưa từng làm chuyện xấu gì; nhưng nhị thiếu này thực ra cũng rất tốt, không làm chuyện gì phá anh hai hay mình, tính tình thật thà, không đua đòi, bản thân mình vì hắn mà gặp kiếp nạn, cho nên trừ phi đầu óc cậu toàn là bã đậu, đoán chừng cả đời này cậu với nhị thiếu gia này chẳng thân thiết nổi.
Bất quá, cuối cùng tâm tư tiểu tử này dành cho anh hai mình cũng không tệ lắm. Hơn nữa sau khi trải qua chuyện này, nhìn vẻ mặt hắn lúc nào cũng ảo não và mỏi mệt, giữa trán ngược lại nhiều hơn một tia kiên định, hình như rất có mệnh phá nhi hậu lập ( trải qua thất bại rồi sau mới thành công), nghĩ đến sau này chủ nhân mắt mù nhà cậu phải dạy dỗ lại đứa em này, mới có thể gặt gái nhiều điều.
Nha, nể tình chủ nhân mắt mù, tiểu gia sẽ giả thần giả quỷ hù dọa cậu. Dù sao sau này rất có thể có thêm một tên chạy việc miễn phí và cu li không cần phát lương, xem ra vẫn tương đối hời cho mình, vậy cậu sẽ không so đo nhiều như vậy nữa ~ Cho lòng nhân từ của mình 32 likes nào.
Quỷ hồn Lâm U tiểu gia vừa cho bản thân mình chút like, vừa xấu bụng hung hăng đẩy cửa sổ ra. Mục Viêm Minh thấy không có gió mà cửa sổ tự mở, kinh hoảng nhảy cẫng lên, la làng lên: “Mèo đại tiên! Mèo đại tiên! Tôi sai rồi, tôi sai rồi! Ngài kêu gì tôi cũng làm! Ngàn vạn lần đừng tới tìm tôi và anh hai nha! Ngài có nguyện vọng gì chưa thành, ngài có thể nói cho tôi biết, tôi dù có liều mạng cũng vì ngài mà cố gắng hoàn thành!!!”
Rồi sau đó Mục nhị thiếu trên cửa sổ thủy tinh xuất hiện một đám sương mù, phảng phất như có một ngón tay ở phía trên vẽ vẽ, viết ra một hàng chữ.
【 Bổn đại tiên quyết định chuyển sang kiếp khác, sau này phàm là động vật xuất hiện bên cạnh đại ca cậu, đều có khả năng là chuyển kiếp của bổn đại tiên. Cho nên, cậu biết phải làm gì với mấy động vật kia chứ? 】
Mục Viêm Minh giật mình một cái, vội vàng gật đầu nói: “Biết biết! Tôi sau này nhất định sẽ nghe lời bọn nó! Xem bọn nó là thần tiên là tổ tông mà cung phụng!!!”
Cửa sổ thủy tinh lại xuất hiện mấy chữ, tựa hồ không hài lòng với câu trả lời của nhị thiếu:
【Còn gì nữa? 】
Mục nhị thiếu nhìn ba chữ kia cảm thấy khổ sở vô cùng, xem như tổ tiên cung phụng cũng không hài lòng sao? Vậy mà còn nghĩ là hắn đang mạo phạm sao? Đang xoắn xuýt, bỗng nghe Mục Ngũ ngoài sân không biết vì sao rống lớn một tiếng ‘ngu xuẩn!’, như gặp phải cứu tinh, cắn răng nói: “Tôi đảm bảo sau này tuyệt đối sẽ không ngu xuẩn như vậy nữa, làm chuyện gì cũng nghĩ trước làm sau.”
Nói xong câu đó, sương mù trên cửa sổ thoáng cái liền biến mất, Mục nhị thiếu biết, mèo đại tiên đã hài lòng. Nhưng lúc này, Mục nhị thiếu quả thực muốn ôm đầu khóc rống lên, thật sự hắn cảm thấy sau khi tới thành phố này, vận mệnh suy sút quá.
Mục nhị thiếu ở trong phòng buồn bực lại buồn bực xong liền ngủ mất tiêu, chờ hắn giật mình tỉnh lại, cuống quýt chạy xuống dưới lầu, liền thấy anh hai nhà mình đã khôi phục vẻ mặt bình tĩnh vốn có, vẻ u ám và lo âu lúc trước nay cũng biến mất rồi, đồng thời thân ảnh tiểu linh miêu lông vằn đã không còn, thay thế địa vị của mèo bự là con rùa nhỏ mai xanh kia, nó đang ở trên lòng bàn tay anh hai hắn, cái đầu nhỏ ngẩng cao, chậm rãi, vô cùng kiêu ngạo mà... bò.
“Ngủ đủ rồi?” Âm thanh như địa ngục của anh hai nhà mình vừa vang lên, Mục nhị thiếu theo phản xạ có điều kiện co rụt lại, nhưng sau khi co người xong, trái lại nhị thiếu gia còn bày ra vẻ vui mừng. Âm thanh và kiểu mẫu này đúng thật là anh hai của hắn rồi! Quen thuộc quá đỗi! Mỗi khi anh hai muốn đánh hắn chính là giọng điệu này nè!!!
Vui mừng một chốc, thân thể của Mục Viêm Minh chợt cứng còng. Quả nhiên sau một khắc hắn đã nghe thấy câu nói mang theo vô vàn ác ý:
“Chuyện xảy ra đến bây giờ, em biết mình đã sai gì chưa?”
Mục Viêm Minh cúi đầu suy nghĩ một chút, sau đó dè dặt mở miệng: “... Ngu xuẩn?”
Vẻ mặt Mục đại thiếu không chút thay đổi lắc đầu, “Là ngu hết thuốc chữa. Tự cho là đúng, lòng mong may mắn, kiến thức nông cạn, không biết nhìn người. Anh cảm thấy trước giờ đã quá cưng chiều em rồi, cho nên bắt đầu từ ngày mai anh sẽ đóng băng tất cả vốn lưu động của em, tịch thu xe thể thao, biệt thự, em hãy ở bên cạnh Mục Nhị làm phụ tá cho anh ấy đi. Hề là chuyện gì anh ta bảo em làm, nếu như em không chịu làm hoặc làm không tốt, ngay hôm đó phải trực tiếp tới biệt thự nhận hình phạt.”
“Dù sao dựa vào loại phương pháp dạy dỗ nhẹ nhàng lúc trước, em cũng không có tiến bộ nhiều nhặn gì, không bằng trực tiếp cho em đối mặt với tất cả vấn đề, sau đó giữa học tập và giải quyết vấn đề sẽ từ từ trở nên thành thục.”
Mục Viêm Minh nghe nói như trợn to mắt đến nỗi thiếu chút nữa tròng mắt như hạt châu đã rớt ra ngoài, cho dù hắn có hơi ngu ngốc một chút, nhưng ở cùng anh hai nhiều năm như vậy, trong giọng anh hai ẩn chứa cạm bẫy và âm mưu gì hắn đều rõ như lòng bàn tay. Cái gì goi là trực tiếp đối mặt toàn bộ vấn đề chứ? Căn bản chính là để hắn chịu xấu hổ trước mặt tất cả con cháu thế gia, sau đó bị chế giễu, châm chọc các loại, bị Mục Nhị nô dịch này nọ, cứ như vậy mà hành hạ rồi lại hành hạ, hắn sẽ tắt thở mất.
Mục Viêm Minh: “...” Tương lai thật đáng sợ, van xin đại tiên che chở con.
Mà lúc này mỗ đại tiên đã đổi vỏ bọc, đang vô cùng buồn bực bò từ tay trái sang tay phải của chủ nhân mắt mù, cảm nhận các loại ăn hại mà tay chân ngắn ngủn của mình mang đến —— thật ra thì, đại tiên bây giờ cũng cảm thấy tương lai không tốt đẹp rồi, còn muốn xin ông nội che chở đây. Trời mới biết lúc trước tiểu thúc của cậu không phải vì ngại phiền nên mới bắt từ dưới sông lên một con rùa sắp chết đâu... Tiểu gia cảm thấy, đây tuyệt đối là một loại trả thù ngầm.
“Lâm Lâm?”Mục đại thiếu cảm thấy con rùa nhỏ trong tay đột nhiên không bò nữa, cúi đầu nghi hoặc: “Không bò nữa? Đói bụng rồi sao?”
Bởi vì làm một con rùa, cho dù nó có chứa một linh hồn con người đi chăng nữa, nhưng cũng không phải Ninja rùa, không phải Quy lão tiên sinh, hay một loại tồn tại nghịch thiên như Quy thừa tướng, cho nên rùa con mai xanh Lâm Lâm đã đánh mất năng lực nói chuyện. Bề ngoài cậu có thể gọi thử mấy tiếng, nhưng cái loại tiếng kêu yếu ớt như mèo bệnh sắp chết này, thật là làm cho Lâm quy tiên (Lâm rùa tiên =]]) không thể nhẫn nhịn. Cộng thêm máy phiên dịch thú cưng mới nhất chưa chuyển đến, vì thế Lâm tiểu quy tiên dứt khoát dựa theo cách lúc trước đã làm khi còn là chuột, dùng cái chân nhỏ viết chữ lên lòng bàn tay của chủ nhân ngu xuẩn nhà mình.
Chỉ là từ khi biến thành mèo đen cho đến bây giờ, Lâm U tiểu gia cũng chỉ viết hai chữ tỏ vẻ cậu là Lâm Lâm mà thôi, một câu dư thừa cũng không nói, dường như đã bị lây nhiễm bệnh chậm từ trong xương của rùa.
Đối với sự thay đổi của thú cưng nhà mình, Mục đại thiếu thàm dụ dỗ không có kết quả, cảm thấy hơi buồn bực. Nhớ lúc trước hắn còn hy vọng thú cưng nhà mình không nên mắc bệnh thần kinh như vậy, nếu có thể biết điều biết dịp đàng hoàng, mềm mỏng một chút là tốt rồi, nhưng bây giờ thấy thú cưng biến thành đúng như mình đã nghĩ, Mục đại thiếu tỏ vẻ, thật ra thì mắc bệnh thần kinh, kiêu ngạo và vân vân cũng không phải không tốt, nhất là lộ ra vẻ hoạt bát vẫn có thể khuấy động không khí không phải sao? Tâm tình đại thiếu hơi xoắn xuýt, cho nên súng đã lên nòng liền gặp được chỗ trút là em trai đang bước xuống lầu, em trai này nói sao cũng là có liên hệ máu mủ với hắn, vì thế chỉ ngược đãi trên tinh thần và thể xác một chút là được rồi. Nhưng nếu là người khác, đối mặt với sự tức giận và bức bối của đại thiếu, kết cục sẽ không tốt như vậy đâu.
Trong căn phòng bốn bề bằng kim loại, trước đó còn mặt mũi hiền hậu, có chút phong cách quý phái, đạo trưởng Côn Dư lúc này, toàn thân không còn chỗ nào lành lặn, trong một canh giờ hắn hầu như đã chịu qua đủ loại cực hình mà trước giờ chưa từng nghĩ đến. Khi đó hắn chật vật gục trên mặt đất, âm thanh run run, đem hết những chuyện mình biết về Trịnh Du Hổ nói ra, còn khai ra một chút thông tin về người bí ẩn nào đó, xong mới bị ném vào phòng này chờ chết.
Côn Dư từ từ bò đến một góc trong phòng, xác định mình không bị theo dõi trực tiếp, vẻ mặt đáng thương ngay lập tức trở nên âm độc dữ tợn, chờ hôm nay hắn trốn được ra ngoài, nhất định sẽ làm cho tất cả người nhà họ Mục vì chuyện hôm nay họ đã làm mà sống không bằng chết!!! Hắn tự xưng là đạo gia, quỷ quái, yêu ma là sở trường, chỉ bằng một người bình thường, thậm chí là gia tộc lớn có thực lực hùng hậu đi chăng nữa, hắn chỉ cần mấy lời nguyền rủa, ba phần tà pháp, là có thể đem cả gia đình bọn họ xáo trộn cả lên, cửa nát nhà tan!!!
Năm phút sau, đàn em giám sát Côn Dư hoảng sợ phát hiện vách tường cứng như sắt đá kia bị phá ra một cái lỗ lớn, Côn Dư trong nháy mắt biến mất không thấy tăm hơi! Thoáng cái hắn gọi điện báo cho Mục Tứ, Mục Tứ nhận điện thoại xong liền đem tin tức này nói cho Mục Viêm Khiếu biết.
Mục Viêm Khiếu nghe vậy chẳng những không tức giận, trái lại khóe miệng từ từ nâng lên, mắt lộ ra tinh quang: “Bảo Mục Tam chọn thời gian mở công tắc đi!”
Mục Tứ nghe câu này xong vẻ mặt sầu lo cũng thả lỏng hẳn, nhướng mày đi tìm Mục Tam. Quả nhiên ông chủ nhà hắn là người đặc biệt ghi thù, khi ngài ấy muốn giết người nào, dù chạy thế nào cũng không thoát được.
Côn Dư bỏ ra rất nhiều công sức, tiêu hao gần nửa cái mạng và tu vi mấy chục năm, khó khăn lắm mới trốn khỏi căn phòng kim loại kia. Bây giờ hắn đang thở hổn hển đứng trong một khu rừng, chỉ là trong tay hắn còn nắm một mảnh vải đẫm máu, đôi mắt nhìn chằm chằm phía ngoài, dường như đang đợi có người không cẩn thận xông tới chỗ này.
Vận khí của hắn hình như cũng không tệ lắm, đợi khoảng mười mấy phút, thấy một người đàn ông vạm vỡ tiến vào, trên mặt Côn Dư lộ ra vẻ tươi cười, người trước mắt khí huyết đầy đủ, nếu để hắn làm phương tiện di chuyển (他要是走舍???) hoặc chế luyện thành khôi lỗi, tuyệt đối là một lựa chọn rất tốt.
Mắt thấy người đàn ông kia càng chạy càng gần, Côn Dư chớp lấy thời cơ cực nhanh cầm mảnh vải trên tay ném lên người nọ, sau đó cười nhe răng chờ người đàn ông vạm vỡ nọ hôn mê, trái lại người kia cứ như không có chuyện gì bóc miếng vải trên người xuống, đặc biệt ghét bỏ chê cười một tiếng, sau vo mảnh vải kia lại thành một cục, ném thẳng vào mặt mình.
Côn Dư: “... ” Không khoa học a!!! Chỉ cần là người bình thường thì không có khả năng chống lại sức mạnh của âm huyết!!!
Côn Dư mở to hai mắt nhìn chằm chằm người cao to đối diện, mà người này đột nhiên từ phía sau rút ra một thanh kim ti đại hoàn đao, cả người cứng đờ, âm thanh nói chuyện cũng mang theo sự ngạc nhiên nghi ngờ: “Anh, anh...! Lâm gia Tần Lĩnh?!”
Người đàn ông vạm vỡ như thủ lĩnh thổ phỉ nghe Côn Dư nói không kiên nhẫn chép chép miệng, đem đại hoàn đao múa qua múa lại trên cổ Côn Dư, cuối cùng mắng một câu: “Tên chết bầm kia lão tử đây mà mi cũng dám khi dễ, một đao chém chết cũng là nhẹ rồi. Sau khi chết nhớ chạy cho nhanh, oan hồn tất cả mấy người phụ nữ có chồng mà mi thiếu nợ họ, tất cả đều được triệu tập lại đây, chạy mà chậm, mi sẽ bị bọn họ cắn trả tiếp đó bị ăn tươi nuốt sống luôn.”
Sắc mặt Côn Dư trong nháy mắt trở nên trắng bệch. Hắn há mồm muốn cầu xin tha thứ gì đó, đang mở miệng bỗng cảm thấy đau đớn như đầu óc nổ tung truyền đến, sau đó cái gì cũng không nhận thức được nữa.
Mà lúc này, lão cha thổ phỉ Lâm Huyền Địa nhìn đầu tên đạo sĩ tà đạo kia bỗng nhiên nở hoa, lại nhìn trên bảo bối đại hoàn đao dính đầy óc người nổ tung tóe, yên lặng lau mặt một cái, sau một hồi tức giận ngửa mặt lên trời gầm thét: “Đồ khốn nạn!!!”
Mục Viêm Khiếu đang nghe Mục Tam báo cáo hoàn thành nhiệm vụ, khẽ sờ sờ rùa nhỏ nhà mình, đang định mỉm cười, chợt hắt hơi một cái.
Hình như, có người đang mắng hắn?
Nhất định là ảo giác, ai dám chứ?
Nhìn con đường cái thẳng tắp, trong lòng Mục Nhất bốc lên một luồng khí lạnh — trừ khi người mới tới kia có thể phi thiên độn địa, nếu không chỉ bằng thời gian ngắn ngủi như vậy, con đường lớn nhìn thẳng không thấy điểm cuối nhất định phải có thân ảnh của người nọ. Nhưng trên thực tế, trên đường chỉ có xe qua lại, làm gì có bóng dáng người đi bộ nào.
Mà lúc này, bên trong biệt thự nhà họ Mục, nhị thiếu Mục gia bị đánh đến mặt mũi sưng vù, miệng kêu ai ai, đang cố gắng làm cho bản thân không để lộ vẻ ngạc nhiên ra ngoài, đồng thời nỗ lực thôi miên bản thân, anh hai hắn không có bị bệnh thần kinh.
Chẳng qua hình ảnh trước mắt lại làm cho Mục nhị thiếu làm sao cũng cảm thấy vô lực — Anh hai hắn mới vừa rồi còn mất hồn, không còn thiết sống là gì, giờ lại mang trên mặt vẻ kích động và mong đợi, một tay ôm con mèo đã chết, một tay cầm con rùa mai xanh nhỏ mà cái tên khốn kiếp vừa đánh hắn vứt cho, trịnh trọng như đang xin thần bái phật, thật giống như có con rùa nọ thì con mèo kia có thể sống lại vậy.
Trong lúc nhất thời Mục Viêm Minh cảm thấy đặc biệt ảo não hận không thể đánh cho mình mấy bạt tay, hắn cho rằng anh hai thành ra bộ dạng bây giờ đều là tại hắn đã hại chết con mèo yêu kia, con mèo kia cảm thấy tức giận bất bình cho chính nó, vì thế nên mới biến thành lệ quỷ khiến cho tinh thần anh hai hắn mới không được bình thường như vậy. Cho nên Mục nhị thiếu đợi khoảng mười phút, cuối cùng mang vẻ mặt trịnh trọng bước lên lầu hai, đi vào phòng ông nội lục tung toàn bộ lên.
“Có thể thỉnh cái tượng phật ngọc này về.” Mục Viêm Minh ôm pho tượng phật ngọc bính lung linh kia, trịnh trọng đặt nó lên bàn, sau đó quỳ xuống bắt đầu lải nhải cầu xin: “Phật tổ a phật tổ! Tam thanh a tam thanh! Ngọc hoàng đại đế, Vương mẫu nương nương! Bất kể là ai cũng được hết, chỉ cần các vị có thể làm anh hai tôi không bị con mèo yêu kia mê hoặc, cho dù bắt tôi làm gì tôi cũng chịu được a!!! Tôi biết tôi có lỗi với con mèo yêu kia, sau này mỗi ngày tôi đều thắp hương cho nó, cùng lắm thì mỗi ngày tôi sẽ cúng cho nó một chén máu của mình, nhưng cho dù thế nào nó cũng không được làm chuyện gì hại anh hai tôi!”
Quỷ hồn Lâm U lúc này đang ôm bả vai bay trên không trung nhìn vẻ mặt trịnh trọng của nhị thiếu Mục gia, có loại xúc động hận không thể một phát tát chết hắn, rồi lại có chút ê răng. Nếu nói nhị thiếu này hư hỏng, nhiều lắm thì hắn chỉ là một đứa con nhà giàu thì thôi, mặc dù ăn uống chơi gái đánh bài cũng chỉ là chời đùa, nhưng nhìn ấn đường cũng không có hắc khí và oán khí, cũng chính vì hắn chưa từng làm chuyện xấu gì; nhưng nhị thiếu này thực ra cũng rất tốt, không làm chuyện gì phá anh hai hay mình, tính tình thật thà, không đua đòi, bản thân mình vì hắn mà gặp kiếp nạn, cho nên trừ phi đầu óc cậu toàn là bã đậu, đoán chừng cả đời này cậu với nhị thiếu gia này chẳng thân thiết nổi.
Bất quá, cuối cùng tâm tư tiểu tử này dành cho anh hai mình cũng không tệ lắm. Hơn nữa sau khi trải qua chuyện này, nhìn vẻ mặt hắn lúc nào cũng ảo não và mỏi mệt, giữa trán ngược lại nhiều hơn một tia kiên định, hình như rất có mệnh phá nhi hậu lập ( trải qua thất bại rồi sau mới thành công), nghĩ đến sau này chủ nhân mắt mù nhà cậu phải dạy dỗ lại đứa em này, mới có thể gặt gái nhiều điều.
Nha, nể tình chủ nhân mắt mù, tiểu gia sẽ giả thần giả quỷ hù dọa cậu. Dù sao sau này rất có thể có thêm một tên chạy việc miễn phí và cu li không cần phát lương, xem ra vẫn tương đối hời cho mình, vậy cậu sẽ không so đo nhiều như vậy nữa ~ Cho lòng nhân từ của mình 32 likes nào.
Quỷ hồn Lâm U tiểu gia vừa cho bản thân mình chút like, vừa xấu bụng hung hăng đẩy cửa sổ ra. Mục Viêm Minh thấy không có gió mà cửa sổ tự mở, kinh hoảng nhảy cẫng lên, la làng lên: “Mèo đại tiên! Mèo đại tiên! Tôi sai rồi, tôi sai rồi! Ngài kêu gì tôi cũng làm! Ngàn vạn lần đừng tới tìm tôi và anh hai nha! Ngài có nguyện vọng gì chưa thành, ngài có thể nói cho tôi biết, tôi dù có liều mạng cũng vì ngài mà cố gắng hoàn thành!!!”
Rồi sau đó Mục nhị thiếu trên cửa sổ thủy tinh xuất hiện một đám sương mù, phảng phất như có một ngón tay ở phía trên vẽ vẽ, viết ra một hàng chữ.
【 Bổn đại tiên quyết định chuyển sang kiếp khác, sau này phàm là động vật xuất hiện bên cạnh đại ca cậu, đều có khả năng là chuyển kiếp của bổn đại tiên. Cho nên, cậu biết phải làm gì với mấy động vật kia chứ? 】
Mục Viêm Minh giật mình một cái, vội vàng gật đầu nói: “Biết biết! Tôi sau này nhất định sẽ nghe lời bọn nó! Xem bọn nó là thần tiên là tổ tông mà cung phụng!!!”
Cửa sổ thủy tinh lại xuất hiện mấy chữ, tựa hồ không hài lòng với câu trả lời của nhị thiếu:
【Còn gì nữa? 】
Mục nhị thiếu nhìn ba chữ kia cảm thấy khổ sở vô cùng, xem như tổ tiên cung phụng cũng không hài lòng sao? Vậy mà còn nghĩ là hắn đang mạo phạm sao? Đang xoắn xuýt, bỗng nghe Mục Ngũ ngoài sân không biết vì sao rống lớn một tiếng ‘ngu xuẩn!’, như gặp phải cứu tinh, cắn răng nói: “Tôi đảm bảo sau này tuyệt đối sẽ không ngu xuẩn như vậy nữa, làm chuyện gì cũng nghĩ trước làm sau.”
Nói xong câu đó, sương mù trên cửa sổ thoáng cái liền biến mất, Mục nhị thiếu biết, mèo đại tiên đã hài lòng. Nhưng lúc này, Mục nhị thiếu quả thực muốn ôm đầu khóc rống lên, thật sự hắn cảm thấy sau khi tới thành phố này, vận mệnh suy sút quá.
Mục nhị thiếu ở trong phòng buồn bực lại buồn bực xong liền ngủ mất tiêu, chờ hắn giật mình tỉnh lại, cuống quýt chạy xuống dưới lầu, liền thấy anh hai nhà mình đã khôi phục vẻ mặt bình tĩnh vốn có, vẻ u ám và lo âu lúc trước nay cũng biến mất rồi, đồng thời thân ảnh tiểu linh miêu lông vằn đã không còn, thay thế địa vị của mèo bự là con rùa nhỏ mai xanh kia, nó đang ở trên lòng bàn tay anh hai hắn, cái đầu nhỏ ngẩng cao, chậm rãi, vô cùng kiêu ngạo mà... bò.
“Ngủ đủ rồi?” Âm thanh như địa ngục của anh hai nhà mình vừa vang lên, Mục nhị thiếu theo phản xạ có điều kiện co rụt lại, nhưng sau khi co người xong, trái lại nhị thiếu gia còn bày ra vẻ vui mừng. Âm thanh và kiểu mẫu này đúng thật là anh hai của hắn rồi! Quen thuộc quá đỗi! Mỗi khi anh hai muốn đánh hắn chính là giọng điệu này nè!!!
Vui mừng một chốc, thân thể của Mục Viêm Minh chợt cứng còng. Quả nhiên sau một khắc hắn đã nghe thấy câu nói mang theo vô vàn ác ý:
“Chuyện xảy ra đến bây giờ, em biết mình đã sai gì chưa?”
Mục Viêm Minh cúi đầu suy nghĩ một chút, sau đó dè dặt mở miệng: “... Ngu xuẩn?”
Vẻ mặt Mục đại thiếu không chút thay đổi lắc đầu, “Là ngu hết thuốc chữa. Tự cho là đúng, lòng mong may mắn, kiến thức nông cạn, không biết nhìn người. Anh cảm thấy trước giờ đã quá cưng chiều em rồi, cho nên bắt đầu từ ngày mai anh sẽ đóng băng tất cả vốn lưu động của em, tịch thu xe thể thao, biệt thự, em hãy ở bên cạnh Mục Nhị làm phụ tá cho anh ấy đi. Hề là chuyện gì anh ta bảo em làm, nếu như em không chịu làm hoặc làm không tốt, ngay hôm đó phải trực tiếp tới biệt thự nhận hình phạt.”
“Dù sao dựa vào loại phương pháp dạy dỗ nhẹ nhàng lúc trước, em cũng không có tiến bộ nhiều nhặn gì, không bằng trực tiếp cho em đối mặt với tất cả vấn đề, sau đó giữa học tập và giải quyết vấn đề sẽ từ từ trở nên thành thục.”
Mục Viêm Minh nghe nói như trợn to mắt đến nỗi thiếu chút nữa tròng mắt như hạt châu đã rớt ra ngoài, cho dù hắn có hơi ngu ngốc một chút, nhưng ở cùng anh hai nhiều năm như vậy, trong giọng anh hai ẩn chứa cạm bẫy và âm mưu gì hắn đều rõ như lòng bàn tay. Cái gì goi là trực tiếp đối mặt toàn bộ vấn đề chứ? Căn bản chính là để hắn chịu xấu hổ trước mặt tất cả con cháu thế gia, sau đó bị chế giễu, châm chọc các loại, bị Mục Nhị nô dịch này nọ, cứ như vậy mà hành hạ rồi lại hành hạ, hắn sẽ tắt thở mất.
Mục Viêm Minh: “...” Tương lai thật đáng sợ, van xin đại tiên che chở con.
Mà lúc này mỗ đại tiên đã đổi vỏ bọc, đang vô cùng buồn bực bò từ tay trái sang tay phải của chủ nhân mắt mù, cảm nhận các loại ăn hại mà tay chân ngắn ngủn của mình mang đến —— thật ra thì, đại tiên bây giờ cũng cảm thấy tương lai không tốt đẹp rồi, còn muốn xin ông nội che chở đây. Trời mới biết lúc trước tiểu thúc của cậu không phải vì ngại phiền nên mới bắt từ dưới sông lên một con rùa sắp chết đâu... Tiểu gia cảm thấy, đây tuyệt đối là một loại trả thù ngầm.
“Lâm Lâm?”Mục đại thiếu cảm thấy con rùa nhỏ trong tay đột nhiên không bò nữa, cúi đầu nghi hoặc: “Không bò nữa? Đói bụng rồi sao?”
Bởi vì làm một con rùa, cho dù nó có chứa một linh hồn con người đi chăng nữa, nhưng cũng không phải Ninja rùa, không phải Quy lão tiên sinh, hay một loại tồn tại nghịch thiên như Quy thừa tướng, cho nên rùa con mai xanh Lâm Lâm đã đánh mất năng lực nói chuyện. Bề ngoài cậu có thể gọi thử mấy tiếng, nhưng cái loại tiếng kêu yếu ớt như mèo bệnh sắp chết này, thật là làm cho Lâm quy tiên (Lâm rùa tiên =]]) không thể nhẫn nhịn. Cộng thêm máy phiên dịch thú cưng mới nhất chưa chuyển đến, vì thế Lâm tiểu quy tiên dứt khoát dựa theo cách lúc trước đã làm khi còn là chuột, dùng cái chân nhỏ viết chữ lên lòng bàn tay của chủ nhân ngu xuẩn nhà mình.
Chỉ là từ khi biến thành mèo đen cho đến bây giờ, Lâm U tiểu gia cũng chỉ viết hai chữ tỏ vẻ cậu là Lâm Lâm mà thôi, một câu dư thừa cũng không nói, dường như đã bị lây nhiễm bệnh chậm từ trong xương của rùa.
Đối với sự thay đổi của thú cưng nhà mình, Mục đại thiếu thàm dụ dỗ không có kết quả, cảm thấy hơi buồn bực. Nhớ lúc trước hắn còn hy vọng thú cưng nhà mình không nên mắc bệnh thần kinh như vậy, nếu có thể biết điều biết dịp đàng hoàng, mềm mỏng một chút là tốt rồi, nhưng bây giờ thấy thú cưng biến thành đúng như mình đã nghĩ, Mục đại thiếu tỏ vẻ, thật ra thì mắc bệnh thần kinh, kiêu ngạo và vân vân cũng không phải không tốt, nhất là lộ ra vẻ hoạt bát vẫn có thể khuấy động không khí không phải sao? Tâm tình đại thiếu hơi xoắn xuýt, cho nên súng đã lên nòng liền gặp được chỗ trút là em trai đang bước xuống lầu, em trai này nói sao cũng là có liên hệ máu mủ với hắn, vì thế chỉ ngược đãi trên tinh thần và thể xác một chút là được rồi. Nhưng nếu là người khác, đối mặt với sự tức giận và bức bối của đại thiếu, kết cục sẽ không tốt như vậy đâu.
Trong căn phòng bốn bề bằng kim loại, trước đó còn mặt mũi hiền hậu, có chút phong cách quý phái, đạo trưởng Côn Dư lúc này, toàn thân không còn chỗ nào lành lặn, trong một canh giờ hắn hầu như đã chịu qua đủ loại cực hình mà trước giờ chưa từng nghĩ đến. Khi đó hắn chật vật gục trên mặt đất, âm thanh run run, đem hết những chuyện mình biết về Trịnh Du Hổ nói ra, còn khai ra một chút thông tin về người bí ẩn nào đó, xong mới bị ném vào phòng này chờ chết.
Côn Dư từ từ bò đến một góc trong phòng, xác định mình không bị theo dõi trực tiếp, vẻ mặt đáng thương ngay lập tức trở nên âm độc dữ tợn, chờ hôm nay hắn trốn được ra ngoài, nhất định sẽ làm cho tất cả người nhà họ Mục vì chuyện hôm nay họ đã làm mà sống không bằng chết!!! Hắn tự xưng là đạo gia, quỷ quái, yêu ma là sở trường, chỉ bằng một người bình thường, thậm chí là gia tộc lớn có thực lực hùng hậu đi chăng nữa, hắn chỉ cần mấy lời nguyền rủa, ba phần tà pháp, là có thể đem cả gia đình bọn họ xáo trộn cả lên, cửa nát nhà tan!!!
Năm phút sau, đàn em giám sát Côn Dư hoảng sợ phát hiện vách tường cứng như sắt đá kia bị phá ra một cái lỗ lớn, Côn Dư trong nháy mắt biến mất không thấy tăm hơi! Thoáng cái hắn gọi điện báo cho Mục Tứ, Mục Tứ nhận điện thoại xong liền đem tin tức này nói cho Mục Viêm Khiếu biết.
Mục Viêm Khiếu nghe vậy chẳng những không tức giận, trái lại khóe miệng từ từ nâng lên, mắt lộ ra tinh quang: “Bảo Mục Tam chọn thời gian mở công tắc đi!”
Mục Tứ nghe câu này xong vẻ mặt sầu lo cũng thả lỏng hẳn, nhướng mày đi tìm Mục Tam. Quả nhiên ông chủ nhà hắn là người đặc biệt ghi thù, khi ngài ấy muốn giết người nào, dù chạy thế nào cũng không thoát được.
Côn Dư bỏ ra rất nhiều công sức, tiêu hao gần nửa cái mạng và tu vi mấy chục năm, khó khăn lắm mới trốn khỏi căn phòng kim loại kia. Bây giờ hắn đang thở hổn hển đứng trong một khu rừng, chỉ là trong tay hắn còn nắm một mảnh vải đẫm máu, đôi mắt nhìn chằm chằm phía ngoài, dường như đang đợi có người không cẩn thận xông tới chỗ này.
Vận khí của hắn hình như cũng không tệ lắm, đợi khoảng mười mấy phút, thấy một người đàn ông vạm vỡ tiến vào, trên mặt Côn Dư lộ ra vẻ tươi cười, người trước mắt khí huyết đầy đủ, nếu để hắn làm phương tiện di chuyển (他要是走舍???) hoặc chế luyện thành khôi lỗi, tuyệt đối là một lựa chọn rất tốt.
Mắt thấy người đàn ông kia càng chạy càng gần, Côn Dư chớp lấy thời cơ cực nhanh cầm mảnh vải trên tay ném lên người nọ, sau đó cười nhe răng chờ người đàn ông vạm vỡ nọ hôn mê, trái lại người kia cứ như không có chuyện gì bóc miếng vải trên người xuống, đặc biệt ghét bỏ chê cười một tiếng, sau vo mảnh vải kia lại thành một cục, ném thẳng vào mặt mình.
Côn Dư: “... ” Không khoa học a!!! Chỉ cần là người bình thường thì không có khả năng chống lại sức mạnh của âm huyết!!!
Côn Dư mở to hai mắt nhìn chằm chằm người cao to đối diện, mà người này đột nhiên từ phía sau rút ra một thanh kim ti đại hoàn đao, cả người cứng đờ, âm thanh nói chuyện cũng mang theo sự ngạc nhiên nghi ngờ: “Anh, anh...! Lâm gia Tần Lĩnh?!”
Người đàn ông vạm vỡ như thủ lĩnh thổ phỉ nghe Côn Dư nói không kiên nhẫn chép chép miệng, đem đại hoàn đao múa qua múa lại trên cổ Côn Dư, cuối cùng mắng một câu: “Tên chết bầm kia lão tử đây mà mi cũng dám khi dễ, một đao chém chết cũng là nhẹ rồi. Sau khi chết nhớ chạy cho nhanh, oan hồn tất cả mấy người phụ nữ có chồng mà mi thiếu nợ họ, tất cả đều được triệu tập lại đây, chạy mà chậm, mi sẽ bị bọn họ cắn trả tiếp đó bị ăn tươi nuốt sống luôn.”
Sắc mặt Côn Dư trong nháy mắt trở nên trắng bệch. Hắn há mồm muốn cầu xin tha thứ gì đó, đang mở miệng bỗng cảm thấy đau đớn như đầu óc nổ tung truyền đến, sau đó cái gì cũng không nhận thức được nữa.
Mà lúc này, lão cha thổ phỉ Lâm Huyền Địa nhìn đầu tên đạo sĩ tà đạo kia bỗng nhiên nở hoa, lại nhìn trên bảo bối đại hoàn đao dính đầy óc người nổ tung tóe, yên lặng lau mặt một cái, sau một hồi tức giận ngửa mặt lên trời gầm thét: “Đồ khốn nạn!!!”
Mục Viêm Khiếu đang nghe Mục Tam báo cáo hoàn thành nhiệm vụ, khẽ sờ sờ rùa nhỏ nhà mình, đang định mỉm cười, chợt hắt hơi một cái.
Hình như, có người đang mắng hắn?
Nhất định là ảo giác, ai dám chứ?
Danh sách chương