(*醋火 đại loại là ghen ak:))))
Ngày hôm sau Lạc Kiêu liền đi gặp Đức Vinh Đế.
Trước mặt văn võ bá quan, Đức Vinh Đế dĩ nhiên là dành cho Lạc Kiêu lời khen ngợi cực cao cùng số lớn ban thưởng khiến người vô cùng hâm mộ, trong lúc nhất thời Lạc Kiêu ở giữa những đám con em thế gia cùng thế hệ đã đạt đến danh tiếng vô xuất kỳ hữu*, trong khoảng thời gian ngắn ngủi đã trở thành thanh niên quyền quý mà người người thi nhau nịnh nọt trong Đế kinh.
(*无出其右 gần giống như đệ nhất thiên hạ, tỏ vẻ không thể vượt qua.)
Lạc Kiêu có chút phiền đến không thể nào phiền hơn, chỉ có thể vào ban ngày trốn ra khỏi cửa, thẳng đến đêm mới dám hồi phủ.
Ngày hôm nay chính là hưu mộc, Lạc Kiêu cũng không có ý định ở lại trong phủ ngây người, thừa dịp sắc trời còn sớm, len lén từ thiên phòng* ra ngoài chạy đến Đông cung.
(*偏房 nhà kề trong khu tứ hợp, phòng vợ bé.)
Quen cửa quen nẻo vượt qua tuần tra của Cẩm Y Vệ cùng nha hoàn thái giám phía dưới, nhìn nhìn canh giờ đi đến tẩm cung của Văn Nhân Cửu, đứng trước Thanh Lan Điện nhìn qua, bên kia quả nhiên đã đốt đèn, này chính là dậy rồi.
Mặc Liễu cùng Trương công công ở bên trong hầu hạ, nhìn Lạc Kiêu như chốn không người đi vào điện cũng là thấy nhưng không thể trách, thi lễ với người kia một cái liền hô: “Thế tử gia.”
Lạc Kiêu phất tay áo, nhìn Văn Nhân Cửu đã thay quần áo ngồi trên ghế gỗ, dường như đang nhìn tranh vẽ gì đó, hỏi hai người kia: “Điện hạ đã dùng bữa chưa?”
Mặc Liễu đáp: “Điện hạ mới dậy chưa lâu, còn chưa dùng bữa sáng.”
Lạc Kiêu gật đầu nói: “Các ngươi lui xuống trước đi, ta tìm Điện hạ nói chuyện. Đợi lát nữa dọn bữa sáng lên lại phân phó các ngươi.”
Mặc Liễu cùng Trương công công nhìn nhau, đều thức thời gật đầu, đáp “Vâng” lui ra ngoài.
Bên này làm ra động tĩnh, Văn Nhân Cửu đã sớm biết rõ Lạc Kiêu tới, nhưng vẫn không nâng mắt nhìn hắn, chỉ hết sức chuyên chú nhìn mấy tranh vẽ đặt trên bàn. Lạc Kiêu từ sau nhẹ nhàng ôm lấy hắn, cúi đầu xem y đang nhìn gì.
Vừa nhìn lại khiến hắn có chút tức giận: Văn Nhân Cửu xem không phải là cái gì khác, chính là tranh vẽ tất cả tiểu thư trong danh môn quý tộc dùng để tuyển nữ tử.
“Có nhìn trúng người nào không?” Lạc Kiêu ở bên tai Văn Nhân Cửu lên tiếng hỏi.
“Ngược lại có mấy người thích hợp,” Văn Nhân Cửu đáp, lấy một bức từ trong mấy bức tranh cuộn tròn tới đây, nhàn nhạt nói: “Đây là tiểu thư của Khanh gia Đại Lý Tự, hoa dung nguyệt mạo, kiều dưỡng thâm khuê.” (*người con gái đẹp, được nuông chiều nuôi trong chốn khuê phòng.)
Lạc Kiêu nhìn lướt qua, bình thản nói: “Tiểu thư của Khanh gia Đại Lý Tự ta ngược lại cũng từng gặp qua một lần, tuy nói kiều dưỡng thâm khuê không giả, chẳng qua dung mạo cũng không xinh đẹp giống như bức tranh này, chỉ sợ Điện hạ nhìn nàng không hợp.”
Văn Nhân Cửu nghe Lạc Kiêu nói xong, cũng không có phản ứng gì lớn, chỉ tiện tay đưa qua một bức khác: “Đây là tiểu nữ của Phụng Thiên Phủ Thừa, chim sa cá lặn, dung mạo xinh đẹp, trong chốn Thế gia tại Đế kinh cũng là cực có danh tiếng.”
Lạc Kiêu dùng đầu ngón tay đùa giỡn mái tóc đen rủ xuống bên tai Văn Nhân Cửu, nói: “Đẹp thì đẹp, chẳng qua là thân phận của Phụng Thiên Phủ Thừa này có chút thấp, lấy nữ tử của ông ta làm chính thê lại không quá hợp lễ pháp.”
Văn Nhân Cửu gật đầu, lại đưa một bức mỹ nhân đồ đến: “Này là Nhược Xuân Hiểu, hoa nhường nguyệt thẹn, lại có một tay hảo cầm, cha nàng chính là Ngô tuần phủ nhị phẩm, cưới nàng cũng không tính là mai một đi?”
Lạc Kiêu có chút buồn bực, miệng chỉ có thể thờ ơ nói: “Điện hạ chẳng lẽ đã quên mấy năm trước truyền ra, chuyện tiểu thư Ngô gia sai khiến hạ nhân đánh chết thiếp thất Ngô Tuần Phủ mới nạp? Không có lửa làm sao có khói, tiểu thư này hơn phân nửa không phải loại hiền lương thục đức gì, làm chủ mẫu đương gia chỉ sợ ít đi một phần khí lượng.” (*Lòng khoan dung, độ lượng.)
Văn Nhân Cửu ngẩng đầu nhìn hắn, đưa tay chuẩn bị lấy thêm một bức tranh giống như vậy đến: “Tiểu thư Trữ gia thì sao? Đây cũng là một cô nương có danh tiếng trong thế gia, tài đức vẹn toàn, ôn hòa thiện lương, cha của nàng cũng là quyền thần trong triều, căn cơ thế gia hùng hậu, nếu như lấy được nàng—— “
Lạc Kiêu rốt cuộc không nhịn được nữa, hắn một tay nắm cằm Văn Nhân Cửu buộc y ngẩng đầu nhìn hắn, đáy mắt mang theo một loại nôn nóng cùng giận dữ, hắn kiềm chế hồi lâu mới khàn giọng hỏi: “Điện hạ thật sự không chờ được muốn cưới Thái tử phi vào làm chủ của Đông Cung này?”
Văn Nhân Cửu liền theo ý của Lạc Kiêu ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt nhàn nhạt: “Ngươi cảm thấy Cô không nên lấy phi? Vì ngươi sao?”
Lạc Kiêu cắn răng đến gần như muốn nứt, hắn cúi đầu đến gần Văn Nhân Cửu: “Có đôi khi ta thật sự muốn xé rách lồng ngực của Điện hạ ra, nhìn xem người rốt cuộc có trái tim hay không.” Nói xong, lại nhìn y một cái, sau đó chậm rãi buông lỏng tay, quay người sải bước rời đi.
Mặc Liễu ở bên ngoài nhìn thấy Lạc Kiêu đen mặt ra phủ, cùng Trương Hữu Đức liếc nhìn nhau, trên mặt mang theo ba phần kinh ngạc: Lạc Kiêu tuy rằng là Bình Tân Thế Tử, lại là Tướng quân thiếu niên được chính miệng Đức Vinh Đế phong, nhưng xưa nay ở chung với bọn họ tại Đông Cung, ngược lại vẫn luôn ôn nhã hiền hòa —— Thế tử ở cùng một chỗ với Thái tử lại càng hơn thế. Đừng nói cùng Thái tử giận nhau, ngày bình thường chỉ sợ hận không thể nâng Điện hạ trong tay để đau. Lúc này như thế nào liền——
Mặc Liễu cùng Trương Hữu Đức đều cảm thấy sự tình kỳ quặc, nhưng cho dù có chút thiên vị, lúc này cũng không khỏi cảm thấy có lẽ Thái tử điện hạ của bọn họ đã làm cái gì, nghĩ một chút, xốc rèm tiến vào trong.
“Điện hạ,” Trương Hữu Đức tuy rằng hiếu kỳ, lúc này cũng biết nên nói gì không nên nói cái gì, ông hỏi Văn Nhân Cửu đang rũ mắt ngồi bên bàn: “Hiện tại đã không còn sớm, có muốn truyền bữa sáng?”
Văn Nhân Cửu nâng mắt nhìn ông, đứng lên nói: “Mặc Liễu đi truyền lệnh, Trương công công thu dọn lại mấy bức vẽ đưa về chỗ phụ hoàng bên kia, thay Cô truyền lời —— nói Bình Tân Thế Tử không nhìn trúng ai, lại bảo ngày sau đừng nhét đến Đông cung của Cô mấy mỹ nhân đồ này để Cô thuyết thục Thế tử nữa.”
Tuy rằng Văn Nhân Cửu nói bằng giọng bình thản, nhưng dù sao đã hầu hạ lâu như thế, Mặc Liễu cùng Trương Hữu Đức đều phát giác ra được tâm tình của chủ tử mình giờ khắc này cũng không bình thản như bề ngoài, miệng vội vàng đáp “Vâng”, thu dọn xong bàn nhanh chóng lui xuống.
Hai người kia vừa lui ra, sau lưng liền truyền đến giọng nói của một người khác.
“Những mỹ nhân kia là chọn cho ta, Điện hạ vừa rồi như thế nào không nói với ta?”
Thân thể nhỏ bé của Văn Nhân Cửu cứng đờ, ngay sau đó lại làm như không có việc gì quay đầu đi. Chỉ thấy dưới nắng sớm mờ mờ, một nam nhân mặc y bào màu tối đang ngồi trên cửa sổ mở lớn, quay đầu nhìn y.
Màu nắng nhàn nhạt khiến khuôn mặt tuấn mỹ của hắn phân thành hai bên nửa sáng nửa tối, khiến cho người ta trong lúc nhất thời lại không nhìn rõ được vẻ mặt của hắn.
“Nếu như nói là chọn cho ngươi, ngươi liền sẽ không qua loa có lệ như vừa rồi sao?” Văn Nhân Cửu nhàn nhạt hỏi lại, ép xuống chút gợn sóng ở sâu trong đáy mắt, bất động thanh sắc.
“Nếu như Điện hạ sớm nói là tuyển cho ta, như vậy cũng sẽ không cần những mỹ nhân đồ khiến người khó chịu kia.” Lạc Kiêu nở nụ cười, hắn nhảy xuống khỏi cửa sổ, đưa tay kéo lại rèm che, từng bước một đi về phía Văn Nhân Cửu, “Lòng ta đã sớm có nơi thuộc về, trừ người nọ, thiên hạ đều không vào mắt ta, Điện hạ cũng không phải không biết.”
Văn Nhân Cửu híp híp mắt, lạnh lùng hỏi: “Chẳng sợ bởi vì vậy hủy đi mấy trăm năm danh dự cùng căn cơ của Bình Tân Hầu phủ?”
Lạc Kiêu nhìn qua Văn Nhân Cửu, ánh mắt sáng rực: “Nếu ta có biện pháp có thể được song toàn thì sao? Điện hạ sẽ thế nào?”
Văn Nhân Cửu dưới ánh mắt của Lạc Kiêu, vậy mà sinh ra vài phần xúc động vô hình, môi của y hơi giật giật, nhưng cuối cùng chỉ rũ mắt xuống, không tiếp lời.
Lạc Kiêu thu vào mắt những dao động trong nháy mắt kia của Văn Nhân Cửu, mặc dù hiện tại y không thể cho hắn câu trả lời cũng không sao, hắn biết sự tình cần phải băn khoăn của tiểu Điện hạ của hắn nếu so với hắn thì hơn rất nhiều. Nhưng chỉ cần đối với chính mình cũng không phải hoàn toàn thờ ơ, chỉ cần Điện hạ của hắn nguyện ý đi lên phía trước một bước, vậy chín mươi chín bước còn lại, cho dù là địa ngục, hắn cũng nguyện ý hoàn thành vì Điện hạ của hắn.
Chỉ cần có một bước kia là được rồi.
Văn Nhân Cửu ngồi xuống, nhàn nhạt hỏi: “Lúc nãy không phải ngươi đã đi rồi sao, như thế nào lại vòng trở lại.”
Lạc Kiêu liền cười, nhẹ nhàng đáp: “Điện hạ ở chỗ này, lòng ta chính là thấp thỏm nhớ mong chỗ này a. Không có trái tim, ta một cái xác cho dù là đi, lại có thể đi đâu a? Cuối cùng cũng phải quay về.”
Văn Nhân Cửu có chút phiền muộn với lời nói của Lạc Kiêu, nâng mắt muốn đáp lại hắn, chỉ là bên kia đang cười, đôi con ngươi màu nâu rồi lại không cười, tràn đầy một loại mà y nhìn không thấu, nhưng lại khiến y có chút rung động.
Trái tim y trong khoảnh khắc đó có chút siết chặt, chính là bỗng dưng chua xót.
Vì vậy, thanh âm của y như bị cái nhìn này của Lạc Kiêu không tiếng động cướp đi. Hai người nhìn nhau, y rồi lại nửa chữ cũng nói không ra. Dường như từng câu từng chữ y nói ra tại thời khắc này đều tạo thành một loại tội lỗi.
Cuối cùng Mặc Liễu lại phá vỡ loại trầm mạc vi diệu này.
Mặc Liễu mang theo hai tiểu nha đầu cầm thực hạp tới đây, vừa bước vào phòng, vén rèm liền nhìn thấy Lạc Kiêu đang ngồi bên cạnh Văn Nhân Cửu. Không có loại hơi thở khủng bố mây đen vờn quanh lúc trước, giờ khắc này nhìn qua lại giống như quý công tử ôn hòa ngày thường, đủ loại ý tưởng dạo quanh một vòng trong đầu Mặc Liễu, vẫn không nghĩ ra rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn hai người kia hòa thuận ngồi cùng một chỗ không nhịn được thở phào một hơi.
“Ai nha, nô tỳ tay chân vụng về, lại quên bát đũa của Thế tử, thật sự là nên đánh!” Mặc Liễu đặt thực hạp lên bàn, một bên cười hì hì mắng mình, một bên mở to mắt nhìn hai người nói: “Thế tử cùng Điện hạ tạm thời trò chuyện, nô tỳ sẽ lập tức xuống dưới lại thêm một bộ bát đũa nữa!”
Nói xong, dẫn theo hai tiểu nha đầu kia vội vàng ra khỏi phòng.
“Mặc Liễu ngược lại là có mắt nhìn.” Lạc Kiêu nhìn bộ dạng hấp tấp của người kia, nhịn không được bật cười.
Văn Nhân Cửu không cho ý kiến, lấy bát đũa tới trước mặt, chuẩn bị dùng bữa. Mới ăn vài miếng, lại thấy người bên cạnh đưa tay chống cằm nhìn y, đột nhiên mở miệng nói.
“Lời Điện hạ hỏi ta lúc trước, ta muốn trả lời.” Lạc Kiêu nói rõ ràng từng câu từng chữ, “Điện hạ không nên lấy phi. Vì ta.”
Văn Nhân Cửu trong lúc nhất thời cảm thấy bản thân có lẽ nghe nhầm. Quay đầu nhìn mặt mày tươi rói của người nọ, giận đến bật cười.
Lại để cho một Thái tử của một nước vì ngươi không lập phi, không cưới vợ —— mặt có bao nhiêu dày a?!
Ngày hôm sau Lạc Kiêu liền đi gặp Đức Vinh Đế.
Trước mặt văn võ bá quan, Đức Vinh Đế dĩ nhiên là dành cho Lạc Kiêu lời khen ngợi cực cao cùng số lớn ban thưởng khiến người vô cùng hâm mộ, trong lúc nhất thời Lạc Kiêu ở giữa những đám con em thế gia cùng thế hệ đã đạt đến danh tiếng vô xuất kỳ hữu*, trong khoảng thời gian ngắn ngủi đã trở thành thanh niên quyền quý mà người người thi nhau nịnh nọt trong Đế kinh.
(*无出其右 gần giống như đệ nhất thiên hạ, tỏ vẻ không thể vượt qua.)
Lạc Kiêu có chút phiền đến không thể nào phiền hơn, chỉ có thể vào ban ngày trốn ra khỏi cửa, thẳng đến đêm mới dám hồi phủ.
Ngày hôm nay chính là hưu mộc, Lạc Kiêu cũng không có ý định ở lại trong phủ ngây người, thừa dịp sắc trời còn sớm, len lén từ thiên phòng* ra ngoài chạy đến Đông cung.
(*偏房 nhà kề trong khu tứ hợp, phòng vợ bé.)
Quen cửa quen nẻo vượt qua tuần tra của Cẩm Y Vệ cùng nha hoàn thái giám phía dưới, nhìn nhìn canh giờ đi đến tẩm cung của Văn Nhân Cửu, đứng trước Thanh Lan Điện nhìn qua, bên kia quả nhiên đã đốt đèn, này chính là dậy rồi.
Mặc Liễu cùng Trương công công ở bên trong hầu hạ, nhìn Lạc Kiêu như chốn không người đi vào điện cũng là thấy nhưng không thể trách, thi lễ với người kia một cái liền hô: “Thế tử gia.”
Lạc Kiêu phất tay áo, nhìn Văn Nhân Cửu đã thay quần áo ngồi trên ghế gỗ, dường như đang nhìn tranh vẽ gì đó, hỏi hai người kia: “Điện hạ đã dùng bữa chưa?”
Mặc Liễu đáp: “Điện hạ mới dậy chưa lâu, còn chưa dùng bữa sáng.”
Lạc Kiêu gật đầu nói: “Các ngươi lui xuống trước đi, ta tìm Điện hạ nói chuyện. Đợi lát nữa dọn bữa sáng lên lại phân phó các ngươi.”
Mặc Liễu cùng Trương công công nhìn nhau, đều thức thời gật đầu, đáp “Vâng” lui ra ngoài.
Bên này làm ra động tĩnh, Văn Nhân Cửu đã sớm biết rõ Lạc Kiêu tới, nhưng vẫn không nâng mắt nhìn hắn, chỉ hết sức chuyên chú nhìn mấy tranh vẽ đặt trên bàn. Lạc Kiêu từ sau nhẹ nhàng ôm lấy hắn, cúi đầu xem y đang nhìn gì.
Vừa nhìn lại khiến hắn có chút tức giận: Văn Nhân Cửu xem không phải là cái gì khác, chính là tranh vẽ tất cả tiểu thư trong danh môn quý tộc dùng để tuyển nữ tử.
“Có nhìn trúng người nào không?” Lạc Kiêu ở bên tai Văn Nhân Cửu lên tiếng hỏi.
“Ngược lại có mấy người thích hợp,” Văn Nhân Cửu đáp, lấy một bức từ trong mấy bức tranh cuộn tròn tới đây, nhàn nhạt nói: “Đây là tiểu thư của Khanh gia Đại Lý Tự, hoa dung nguyệt mạo, kiều dưỡng thâm khuê.” (*người con gái đẹp, được nuông chiều nuôi trong chốn khuê phòng.)
Lạc Kiêu nhìn lướt qua, bình thản nói: “Tiểu thư của Khanh gia Đại Lý Tự ta ngược lại cũng từng gặp qua một lần, tuy nói kiều dưỡng thâm khuê không giả, chẳng qua dung mạo cũng không xinh đẹp giống như bức tranh này, chỉ sợ Điện hạ nhìn nàng không hợp.”
Văn Nhân Cửu nghe Lạc Kiêu nói xong, cũng không có phản ứng gì lớn, chỉ tiện tay đưa qua một bức khác: “Đây là tiểu nữ của Phụng Thiên Phủ Thừa, chim sa cá lặn, dung mạo xinh đẹp, trong chốn Thế gia tại Đế kinh cũng là cực có danh tiếng.”
Lạc Kiêu dùng đầu ngón tay đùa giỡn mái tóc đen rủ xuống bên tai Văn Nhân Cửu, nói: “Đẹp thì đẹp, chẳng qua là thân phận của Phụng Thiên Phủ Thừa này có chút thấp, lấy nữ tử của ông ta làm chính thê lại không quá hợp lễ pháp.”
Văn Nhân Cửu gật đầu, lại đưa một bức mỹ nhân đồ đến: “Này là Nhược Xuân Hiểu, hoa nhường nguyệt thẹn, lại có một tay hảo cầm, cha nàng chính là Ngô tuần phủ nhị phẩm, cưới nàng cũng không tính là mai một đi?”
Lạc Kiêu có chút buồn bực, miệng chỉ có thể thờ ơ nói: “Điện hạ chẳng lẽ đã quên mấy năm trước truyền ra, chuyện tiểu thư Ngô gia sai khiến hạ nhân đánh chết thiếp thất Ngô Tuần Phủ mới nạp? Không có lửa làm sao có khói, tiểu thư này hơn phân nửa không phải loại hiền lương thục đức gì, làm chủ mẫu đương gia chỉ sợ ít đi một phần khí lượng.” (*Lòng khoan dung, độ lượng.)
Văn Nhân Cửu ngẩng đầu nhìn hắn, đưa tay chuẩn bị lấy thêm một bức tranh giống như vậy đến: “Tiểu thư Trữ gia thì sao? Đây cũng là một cô nương có danh tiếng trong thế gia, tài đức vẹn toàn, ôn hòa thiện lương, cha của nàng cũng là quyền thần trong triều, căn cơ thế gia hùng hậu, nếu như lấy được nàng—— “
Lạc Kiêu rốt cuộc không nhịn được nữa, hắn một tay nắm cằm Văn Nhân Cửu buộc y ngẩng đầu nhìn hắn, đáy mắt mang theo một loại nôn nóng cùng giận dữ, hắn kiềm chế hồi lâu mới khàn giọng hỏi: “Điện hạ thật sự không chờ được muốn cưới Thái tử phi vào làm chủ của Đông Cung này?”
Văn Nhân Cửu liền theo ý của Lạc Kiêu ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt nhàn nhạt: “Ngươi cảm thấy Cô không nên lấy phi? Vì ngươi sao?”
Lạc Kiêu cắn răng đến gần như muốn nứt, hắn cúi đầu đến gần Văn Nhân Cửu: “Có đôi khi ta thật sự muốn xé rách lồng ngực của Điện hạ ra, nhìn xem người rốt cuộc có trái tim hay không.” Nói xong, lại nhìn y một cái, sau đó chậm rãi buông lỏng tay, quay người sải bước rời đi.
Mặc Liễu ở bên ngoài nhìn thấy Lạc Kiêu đen mặt ra phủ, cùng Trương Hữu Đức liếc nhìn nhau, trên mặt mang theo ba phần kinh ngạc: Lạc Kiêu tuy rằng là Bình Tân Thế Tử, lại là Tướng quân thiếu niên được chính miệng Đức Vinh Đế phong, nhưng xưa nay ở chung với bọn họ tại Đông Cung, ngược lại vẫn luôn ôn nhã hiền hòa —— Thế tử ở cùng một chỗ với Thái tử lại càng hơn thế. Đừng nói cùng Thái tử giận nhau, ngày bình thường chỉ sợ hận không thể nâng Điện hạ trong tay để đau. Lúc này như thế nào liền——
Mặc Liễu cùng Trương Hữu Đức đều cảm thấy sự tình kỳ quặc, nhưng cho dù có chút thiên vị, lúc này cũng không khỏi cảm thấy có lẽ Thái tử điện hạ của bọn họ đã làm cái gì, nghĩ một chút, xốc rèm tiến vào trong.
“Điện hạ,” Trương Hữu Đức tuy rằng hiếu kỳ, lúc này cũng biết nên nói gì không nên nói cái gì, ông hỏi Văn Nhân Cửu đang rũ mắt ngồi bên bàn: “Hiện tại đã không còn sớm, có muốn truyền bữa sáng?”
Văn Nhân Cửu nâng mắt nhìn ông, đứng lên nói: “Mặc Liễu đi truyền lệnh, Trương công công thu dọn lại mấy bức vẽ đưa về chỗ phụ hoàng bên kia, thay Cô truyền lời —— nói Bình Tân Thế Tử không nhìn trúng ai, lại bảo ngày sau đừng nhét đến Đông cung của Cô mấy mỹ nhân đồ này để Cô thuyết thục Thế tử nữa.”
Tuy rằng Văn Nhân Cửu nói bằng giọng bình thản, nhưng dù sao đã hầu hạ lâu như thế, Mặc Liễu cùng Trương Hữu Đức đều phát giác ra được tâm tình của chủ tử mình giờ khắc này cũng không bình thản như bề ngoài, miệng vội vàng đáp “Vâng”, thu dọn xong bàn nhanh chóng lui xuống.
Hai người kia vừa lui ra, sau lưng liền truyền đến giọng nói của một người khác.
“Những mỹ nhân kia là chọn cho ta, Điện hạ vừa rồi như thế nào không nói với ta?”
Thân thể nhỏ bé của Văn Nhân Cửu cứng đờ, ngay sau đó lại làm như không có việc gì quay đầu đi. Chỉ thấy dưới nắng sớm mờ mờ, một nam nhân mặc y bào màu tối đang ngồi trên cửa sổ mở lớn, quay đầu nhìn y.
Màu nắng nhàn nhạt khiến khuôn mặt tuấn mỹ của hắn phân thành hai bên nửa sáng nửa tối, khiến cho người ta trong lúc nhất thời lại không nhìn rõ được vẻ mặt của hắn.
“Nếu như nói là chọn cho ngươi, ngươi liền sẽ không qua loa có lệ như vừa rồi sao?” Văn Nhân Cửu nhàn nhạt hỏi lại, ép xuống chút gợn sóng ở sâu trong đáy mắt, bất động thanh sắc.
“Nếu như Điện hạ sớm nói là tuyển cho ta, như vậy cũng sẽ không cần những mỹ nhân đồ khiến người khó chịu kia.” Lạc Kiêu nở nụ cười, hắn nhảy xuống khỏi cửa sổ, đưa tay kéo lại rèm che, từng bước một đi về phía Văn Nhân Cửu, “Lòng ta đã sớm có nơi thuộc về, trừ người nọ, thiên hạ đều không vào mắt ta, Điện hạ cũng không phải không biết.”
Văn Nhân Cửu híp híp mắt, lạnh lùng hỏi: “Chẳng sợ bởi vì vậy hủy đi mấy trăm năm danh dự cùng căn cơ của Bình Tân Hầu phủ?”
Lạc Kiêu nhìn qua Văn Nhân Cửu, ánh mắt sáng rực: “Nếu ta có biện pháp có thể được song toàn thì sao? Điện hạ sẽ thế nào?”
Văn Nhân Cửu dưới ánh mắt của Lạc Kiêu, vậy mà sinh ra vài phần xúc động vô hình, môi của y hơi giật giật, nhưng cuối cùng chỉ rũ mắt xuống, không tiếp lời.
Lạc Kiêu thu vào mắt những dao động trong nháy mắt kia của Văn Nhân Cửu, mặc dù hiện tại y không thể cho hắn câu trả lời cũng không sao, hắn biết sự tình cần phải băn khoăn của tiểu Điện hạ của hắn nếu so với hắn thì hơn rất nhiều. Nhưng chỉ cần đối với chính mình cũng không phải hoàn toàn thờ ơ, chỉ cần Điện hạ của hắn nguyện ý đi lên phía trước một bước, vậy chín mươi chín bước còn lại, cho dù là địa ngục, hắn cũng nguyện ý hoàn thành vì Điện hạ của hắn.
Chỉ cần có một bước kia là được rồi.
Văn Nhân Cửu ngồi xuống, nhàn nhạt hỏi: “Lúc nãy không phải ngươi đã đi rồi sao, như thế nào lại vòng trở lại.”
Lạc Kiêu liền cười, nhẹ nhàng đáp: “Điện hạ ở chỗ này, lòng ta chính là thấp thỏm nhớ mong chỗ này a. Không có trái tim, ta một cái xác cho dù là đi, lại có thể đi đâu a? Cuối cùng cũng phải quay về.”
Văn Nhân Cửu có chút phiền muộn với lời nói của Lạc Kiêu, nâng mắt muốn đáp lại hắn, chỉ là bên kia đang cười, đôi con ngươi màu nâu rồi lại không cười, tràn đầy một loại mà y nhìn không thấu, nhưng lại khiến y có chút rung động.
Trái tim y trong khoảnh khắc đó có chút siết chặt, chính là bỗng dưng chua xót.
Vì vậy, thanh âm của y như bị cái nhìn này của Lạc Kiêu không tiếng động cướp đi. Hai người nhìn nhau, y rồi lại nửa chữ cũng nói không ra. Dường như từng câu từng chữ y nói ra tại thời khắc này đều tạo thành một loại tội lỗi.
Cuối cùng Mặc Liễu lại phá vỡ loại trầm mạc vi diệu này.
Mặc Liễu mang theo hai tiểu nha đầu cầm thực hạp tới đây, vừa bước vào phòng, vén rèm liền nhìn thấy Lạc Kiêu đang ngồi bên cạnh Văn Nhân Cửu. Không có loại hơi thở khủng bố mây đen vờn quanh lúc trước, giờ khắc này nhìn qua lại giống như quý công tử ôn hòa ngày thường, đủ loại ý tưởng dạo quanh một vòng trong đầu Mặc Liễu, vẫn không nghĩ ra rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn hai người kia hòa thuận ngồi cùng một chỗ không nhịn được thở phào một hơi.
“Ai nha, nô tỳ tay chân vụng về, lại quên bát đũa của Thế tử, thật sự là nên đánh!” Mặc Liễu đặt thực hạp lên bàn, một bên cười hì hì mắng mình, một bên mở to mắt nhìn hai người nói: “Thế tử cùng Điện hạ tạm thời trò chuyện, nô tỳ sẽ lập tức xuống dưới lại thêm một bộ bát đũa nữa!”
Nói xong, dẫn theo hai tiểu nha đầu kia vội vàng ra khỏi phòng.
“Mặc Liễu ngược lại là có mắt nhìn.” Lạc Kiêu nhìn bộ dạng hấp tấp của người kia, nhịn không được bật cười.
Văn Nhân Cửu không cho ý kiến, lấy bát đũa tới trước mặt, chuẩn bị dùng bữa. Mới ăn vài miếng, lại thấy người bên cạnh đưa tay chống cằm nhìn y, đột nhiên mở miệng nói.
“Lời Điện hạ hỏi ta lúc trước, ta muốn trả lời.” Lạc Kiêu nói rõ ràng từng câu từng chữ, “Điện hạ không nên lấy phi. Vì ta.”
Văn Nhân Cửu trong lúc nhất thời cảm thấy bản thân có lẽ nghe nhầm. Quay đầu nhìn mặt mày tươi rói của người nọ, giận đến bật cười.
Lại để cho một Thái tử của một nước vì ngươi không lập phi, không cưới vợ —— mặt có bao nhiêu dày a?!
Danh sách chương