Văn Nhân An gần đây trôi qua không được như ý lắm. Hoặc là nói, từ sau cái ngày Văn Nhân Cửu vốn nên chết đi thế nhưng còn sống làm trò ở trước mặt mọi người tiến vào Hoàng thành, hơn nữa thuận lợi đăng cơ, y liền không được như ý.
Mấy ngày trước y nhận được một phong thư, thư rất ngắn gọn, cũng chỉ rải rác hơn mười chữ, nhưng lại khiến y hoàn toàn ăn ngủ không yên. Trên thư kia cũng không có gì, chỉ tỉ mỉ viết ra nơi sản sinh cùng dược hiệu của Tử Thạch Tán. Mà Đức Vinh Đế bị y giết ngày đó, dùng chính là Tử Thạch Tán này —— đây rõ ràng là cảnh cáo!
Ai? Là ai gửi thư cho y? Trong lòng Văn Nhân An khó có thể bình an, dường như có một cây dao đang kề trên cổ y, khiến y hàng đêm không thể say giấc. Lần đầu tiên nhìn thấy phong thư này, trong nháy mắt y liền nghĩ tới người gửi chính là Văn Nhân Cửu, nhưng ngay sau đó, y rồi lại phủ định suy nghĩ của mình.
Tại sao có thể là Văn Nhân Cửu a? Nếu như y thật sự biết được là mình hành thích vua, y thậm chí có thể cứ như vậy xử trảm mình, như thế nào có thể chỉ gửi phong thư đến cảnh cáo?
Nhưng không phải Văn Nhân Cửu thì có thể là ai? Gửi thư này tới đây là muốn làm gì? Là muốn uy hiếp y sao?
Trong đầu Văn Nhân An định ra từng đối tượng hoài nghi, lại lần lượt phủ nhận. Y cho tới lúc này cũng chỉ tin tưởng chính mình, cho dù cái gọi là tâm phúc, chung quy vẫn luôn cách y một tầng. Y thu được phong thư như vậy, nhưng dù là ai cũng không dám nói, chỉ có thể một thân một mình thấp thỏm lo âu.
Y rõ ràng trù tính lâu như vậy, vì cái gì sẽ có sơ hở? Đáng ra y đã sớm giải quyết xong Văn Nhân Cửu trên đường hồi Kinh, nhưng vì cái gì người vẫn còn sống trở về?
Y rõ ràng tính kế nhiều như vậy, rồi lại thua ở trong tay Văn Nhân Hiên y vẫn luôn không để trong mắt —— sai một quân cờ, thua cả bàn. Như thế nào cam tâm? Sao có thể cam tâm đây?
Còn có cái gì “Một chữ Tịnh Kiên Vương”! Trên giường há có thể cùng người khác ngủ say? Văn Nhân Cửu vì lôi kéo Lạc gia, vì lôi kéo Lạc Kiêu, thậm chí ngay cả chiêu này cũng có thể sử dụng! Y cũng không sợ ngày sau Lạc gia công cao áp chủ, nguy hiểm đến giang sơn Đại Càn?
Nếu như y là đế, tuyệt đối sẽ không để cho người bên ngoài đụng vào giang sơn của y nửa điểm! Y tuyệt đối sẽ, y tuyệt đối sẽ ——
Sắc mặt Văn Nhân An càng lúc càng âm trầm, đáy mắt dường như có thể thấy được vẻ điên cuồng. Nhưng vẻ mặt cuồng loạn này cũng chỉ thoáng qua tức thì, Văn Nhân An nhắm chặt mắt, ép xuống nôn nóng trong lòng: Không, y còn chưa thua triệt để, y còn có cơ hội lật bàn.
Cho dù người gửi thư là ai, nếu như người đó lựa chọn gửi thư cho y mà không phải cho Văn Nhân Cửu, như vậy khẳng định bản thân còn thứ gì đó có ích cho đối phương. Y phải đợi đối phương xuất hiện, miễn là đối phương từ bóng đêm bước ra sáng, y luôn có biện pháp trừ khử người đó.
Không ai có thể trêu đùa y, người ngăn cản y xưng đế đều đáng chết!
Văn Nhân An ép buộc chính mình tỉnh táo lại: Tháng trước, bởi vì Bắc Vực xâm lấn, Lạc Kiêu đã vội vội vàng vàng dẫn thủ hạ trở về Lưu Châu, võ tướng nắm giữ thực quyền khác đã bị điều động ra khỏi Đế kinh từ lâu, hiện tại bên cạnh Văn Nhân Cửu có thể dùng được cũng chỉ có một Trần Thi Hàm. Nhưng Trần Thi Hàm lợi hại thế nào, cùng lắm chỉ là một nữ nhân có thể điều động mấy nghìn Cẩm y vệ mà thôi, chính là tên tuổi nghe thì vang dội, suy cho cùng cũng không có tác dụng gì lớn.
Y hiện tại phải làm, chính là đăng cơ. Chờ thời cơ.
Văn Nhân An nghĩ như vậy, rồi lại đột nhiên bị tiếng gõ cửa cắt đứt suy nghĩ của y, nhíu nhíu mày liếc mắt ra hiệu với tiểu thái giám hầu hạ bên cạnh, tiểu thái giám gật gật đầu vội vàng ra ngoài xem, sau đó không đến một lúc liền nhanh chóng trở về, nói với y: “Điện hạ, là Bệ hạ cho gọi người tới Ngự thư phòng.”
Văn Nhân An thường ngày không nghe lọt hai chữ “Bệ hạ” này, nhưng hiện tại bởi vì có chuyện trong lòng, đối với Văn Nhân Cửu lại càng kháng cự lợi hại. Đầu óc y có chút loạn, sợ là chuyện hành thích vua đã bị Văn Nhân Cửu biết được, trong nháy mắt sắc mặt có chút khó coi: “Gọi đến?”
Tiểu thái giám kia vẫn luôn hầu hạ bên cạnh Văn Nhân An, nhìn bộ dạng này của y chỉ cho là mình phạm vào liêng kỵ của Thất hoàng tử, trên mặt hiện lên vẻ sợ hãi cùng khó xử, chỉ có thể nhỏ giọng: “Chính là cho người đến tận cửa gọi, nếu Điện hạ người không qua, sợ là bên kia…”
Sắc mặt Văn Nhân An càng khó coi rồi, y đá tiểu thái giám qua một bên, nôn nóng mà qua lại trong phòng, cuối cùng nhưng là cảm thấy không tránh khỏi, đè cảm xúc xuống không lộ ra ngoài, hít sâu một hơi, đi qua mở cửa. Trong khoảnh khắc mở cửa, hơi thở âm u quanh thân y lập tức lui đi, nhìn thái giám bên ngoài được Văn Nhân Cửu phái tới, cong môi cười một tiếng, thoải mái hỏi: “Nghe nói Bệ hạ truyền ta tới?”
Tiểu thái giám hành lễ với Văn Nhân An trước, sau đó mới nói: “Đúng là tìm Điện hạ tới.”
“Cũng không biết vì chuyện gì?” Văn Nhân An đi ra, y hơi hạ mắt, bất động thanh sắc hỏi.
“Chuyện này… nô tài cũng chỉ qua truyền lời, cụ thể liền không biết được.” Tiểu thái giám lắc đầu, bộ dạng thoạt nhìn thật sự là không nghe được tiếng gió gì, “Chỉ là Hoàng thượng đã ở trong Ngự thư phòng chờ Điện hạ rồi, Điện hạ vẫn là mau đi theo nô tài.”
Ngón tay buông xuống trong ống tay áo của Văn Nhân An bởi vì bất an mà giật giật, chẳng qua trên mặt vẫn là không hiện nửa phần, gật đầu nói: “Chờ ta chuẩn bị xe, công công dẫn đường liền đi.”
Bên ngoài Ngự thư phòng là Trương Hữu Đức đang đứng chờ, nhìn thấy Văn Nhân An liền cười chạy ra đón: “Thất điện hạ đã đến rồi, Hoàng thượng bên trong chờ người đã lâu.”
Văn Nhân An cởi áo lông đưa cho Trương Hữu Đức, cũng không nhìn ra được gì từ khuôn mặt tươi cười kia, đành phải cười cười vào phòng.
Trong phòng Văn Nhân Cửu đang phê duyệt tấu chương, nhìn thấy Văn Nhân An vào, liền gác bút, hất cằm với bên kia, thản nhiên nói: “Thất hoàng đệ đã đến? Ngồi đi.”
Văn Nhân An liền ngồi xuống, tầm mắt của y dạo một vòng trên người Văn Nhân Cửu, cười cười thử thăm dò: “Hoàng thượng nhật lý vạn ky*, ngày hôm nay như thế nào lại rảnh rỗi gọi thần đệ tới đây nói chuyện.”
(*Nguyên văn 日理万机 hỉ việc Đế vương ngày xưa sử lý muôn vàn chính sự, chăm chỉ đến cực điểm. Hay hàm ý người làm chủ một quốc gia có bao nhiêu công việc quan trọng cần phải giải quyết.)
Văn Nhân Cửu nhìn Văn Nhân An, cũng không nói lời nào. Bầu không khí quỷ dị không ngừng xoay quanh giữa hai người, nhẹ nhàng thong dong mà Văn Nhân An cố giả bộ dần dần tan rã trước tầm mắt lạnh nhạt của Văn Nhân Cửu, ngay tại lúc y sắp bị ánh nhìn này khiến cho chịu không nổi, bên kia đột nhiên mở miệng nói: “Mấy ngày trước… Trẫm nhận được một phong thư.”
Trong lòng Văn Nhân An lộp bộp một tiếng, biểu lộ trên mặt gần như không duy trì được: “Thư? Thư gì?”
Văn Nhân Cửu cười như không cười: “Không có gì, chỉ là viết mấy thứ gì đó, hình như là vị thuốc? Chẳng qua là Trẫm không thông dược lý, liền ném đi phong thư kia rồi, hiện tại cũng không nhớ trên đó viết gì.”
Trong nháy mắt đầu óc Văn Nhân An gần như trống rỗng. Sắc mặt trắng bệch, trên trán lấm tấm mồ hôi: Y biết rồi? Y biết được rồi!
Y đang thử dò xét, y đã biết rồi!
Thế nhưng rốt cuộc là ai gửi thư? Nếu đã gửi cho y, vì cái gì còn gửi cho Văn Nhân Cửu? Mục đích của người đó là gì? Không không không, cái này không quan trọng, quan trọng là Văn Nhân Cửu sẽ đoán được, y rất nhanh sẽ biết được Đức Vinh Đế bị mưu sát.
Làm sao bây giờ? Y nên làm cái gì bây giờ?
“… Hoàng đệ? Thất hoàng đệ?”
Văn Nhân An giật mình tỉnh lại, y nhìn Văn Nhân Cửu dường như có điều suy nghĩ nhìn y, miễn cưỡng bày ra nụ cười: “Lúc nãy Bệ hạ nói gì? Thần đệ thất thần, không nghe rõ.”
Văn Nhân Cửu nhìn y, dường như cũng không phát hiện thất thố lúc này của y, chỉ nhàn nhạt lặp lại lời trước thêm một lần: “Tuy rằng dựa theo quy củ, Hoàng tử sau khi đến nhược quán thì phong vương lại cho đất phong, chỉ là tiên hoàng đi sớm, Trẫm đã vào chỗ, chuyện ngươi cùng Lục Hoàng đệ phong vương cũng thật sự kéo dài không được.” Ngừng một chút, ngón tay mảnh khảnh gõ gõ thư án, dường như đang suy nghĩ lựa chọn từ ngữ: “Chẳng qua là Thất hoàng đệ dù sao cũng là Hoàng thất chính tông, Trẫm chỉ sợ vội vàng phong Vương ủy khuất Hoàng đệ, hôm nay Trẫm cố ý gọi ngươi tới đây, chính là muốn hỏi xem Hoàng đệ có yêu thích khu vực nào?” Ánh mắt lướt qua mặt y, “Thất hoàng đệ thế nhưng thân thể không khỏe?”
“Không có gì, có lẽ đêm qua không cẩn thận, nhiễm lạnh a.” Văn Nhân An nghe đến chuyện phong Vương, cả người không khỏi cứng đờ, con ngươi rũ xuống mang theo âm trầm nồng đậm, nhưng sau đó liền điều chỉnh biểu lộ trên mặt, miệng nói ra rồi lại là trong hoạt bát mang theo ý cười: “Đệ đang tự hỏi chuyện gì lại khiến cho Bệ hạ huy động nhân lực như vậy, thì ra là vì chuyện này.” Nâng mắt nhìn Văn Nhân Cửu cười cười, vẻ mặt nhẹ nhõm, “Thần đệ vẫn luôn sống trong Đế Kinh, cũng không có cơ hội ra ngoài, đối với đất đai không hiểu nhiều lắm. Chuyện đất phong này vẫn là do Bệ hạ làm chủ là được rồi.”
“Thất hoàng đệ rồi lại thật rộng lượng.” Khóe môi Văn Nhân Cửu hơi hạ xuống, y nhìn Văn Nhân An như đang cười, nhưng ánh mắt rồi lại mang theo lạnh lẽo, “Đã như vậy, Trẫm liền cho ngươi đến Dực Châu a. Chỗ đó sản vật phì nhiêu, cảnh sắc cực kỳ mê người, cũng gần Đế Kinh, chắc hẳn ngươi sẽ thích.”
Văn Nhân An đứng dậy chắp tay, cười nói: “Vậy lúc này Hoàng đệ liền phải cảm tạ Hoàng thượng rồi!”
Văn Nhân Cửu vuốt cằm nói: “Việc này đã xong, cũng không còn chuyện gì quan trọng nữa rồi. Mười ngày sau là ngày tốt, Trẫm tính toán tổ chức chung nghi thức phong Vương cho ngươi cùng Lục hoàng đệ.”
“Nếu như ngươi không có chuyện gì, liền lui ra đi.”
Văn Nhân An gật đầu đáp: “Vậy thần đệ không quấy rầy Bệ hạ xử lý chính vụ, xin được lui xuống trước.” Nói xong, xoay người liền muốn đi.
Chỉ là chưa đi được vài bước lại đột nhiên nghe thấy sau lưng truyền tới tiếng gọi: “Đúng rồi, Thất hoàng đệ…”
“Thần đệ ở đây.” Văn Nhân An dừng bước chân, quay đầu nhìn Văn Nhân Cửu. Nam nhân mặc long bào dùng một loại vẻ mặt đạm mạc nhìn y, chỉ là đôi mắt kia đen đến quá mức thâm trầm, như là chỉ một cái liếc mắt liền có thể nhìn thấu y.
Văn Nhân Cửu nhìn một lúc, mới chậm rãi nói: “Ngươi nói, người phái tử sĩ ám sát Trẫm ở Cam Châu lúc trước, rốt cuộc sẽ là ai?”
Trái tim Văn Nhân An bỗng nhiên ngừng một nhịp, nhưng sau đó, liền điên cuồng nảy lên, bàn tay giấu trong ống tay áo siết chặt, trên mặt cố gắng bất động thanh sắc: “Chuyện này… không có chứng cứ thần đệ không dám đoán bừa.”
“Không có chứng cứ… cũng đúng.” Văn Nhân Cửu gật đầu, rõ ràng là lộ ra ý cười, nhưng cả người rồi lại mang tới vài phần sát ý lạnh lẽo, “Nhưng mà rất nhanh liền có chứng cứ.”
“Cam Châu lúc trước, Hiên Vương tìm được một tử sĩ còn chưa chết, chẳng qua là người nọ thương tích quá nặng, vẫn luôn dựa vào dược cầm hơi.” Lời Văn Nhân Cửu vừa nhẹ vừa chậm, đủ để khiến cho Văn Nhân An nghe rõ từng chữ một: “Chỉ là hôm qua Trẫm nhận được thư của Hiên vương, chỉ nói tử sĩ kia hình như đã tỉnh lại.”
Mấy ngày trước y nhận được một phong thư, thư rất ngắn gọn, cũng chỉ rải rác hơn mười chữ, nhưng lại khiến y hoàn toàn ăn ngủ không yên. Trên thư kia cũng không có gì, chỉ tỉ mỉ viết ra nơi sản sinh cùng dược hiệu của Tử Thạch Tán. Mà Đức Vinh Đế bị y giết ngày đó, dùng chính là Tử Thạch Tán này —— đây rõ ràng là cảnh cáo!
Ai? Là ai gửi thư cho y? Trong lòng Văn Nhân An khó có thể bình an, dường như có một cây dao đang kề trên cổ y, khiến y hàng đêm không thể say giấc. Lần đầu tiên nhìn thấy phong thư này, trong nháy mắt y liền nghĩ tới người gửi chính là Văn Nhân Cửu, nhưng ngay sau đó, y rồi lại phủ định suy nghĩ của mình.
Tại sao có thể là Văn Nhân Cửu a? Nếu như y thật sự biết được là mình hành thích vua, y thậm chí có thể cứ như vậy xử trảm mình, như thế nào có thể chỉ gửi phong thư đến cảnh cáo?
Nhưng không phải Văn Nhân Cửu thì có thể là ai? Gửi thư này tới đây là muốn làm gì? Là muốn uy hiếp y sao?
Trong đầu Văn Nhân An định ra từng đối tượng hoài nghi, lại lần lượt phủ nhận. Y cho tới lúc này cũng chỉ tin tưởng chính mình, cho dù cái gọi là tâm phúc, chung quy vẫn luôn cách y một tầng. Y thu được phong thư như vậy, nhưng dù là ai cũng không dám nói, chỉ có thể một thân một mình thấp thỏm lo âu.
Y rõ ràng trù tính lâu như vậy, vì cái gì sẽ có sơ hở? Đáng ra y đã sớm giải quyết xong Văn Nhân Cửu trên đường hồi Kinh, nhưng vì cái gì người vẫn còn sống trở về?
Y rõ ràng tính kế nhiều như vậy, rồi lại thua ở trong tay Văn Nhân Hiên y vẫn luôn không để trong mắt —— sai một quân cờ, thua cả bàn. Như thế nào cam tâm? Sao có thể cam tâm đây?
Còn có cái gì “Một chữ Tịnh Kiên Vương”! Trên giường há có thể cùng người khác ngủ say? Văn Nhân Cửu vì lôi kéo Lạc gia, vì lôi kéo Lạc Kiêu, thậm chí ngay cả chiêu này cũng có thể sử dụng! Y cũng không sợ ngày sau Lạc gia công cao áp chủ, nguy hiểm đến giang sơn Đại Càn?
Nếu như y là đế, tuyệt đối sẽ không để cho người bên ngoài đụng vào giang sơn của y nửa điểm! Y tuyệt đối sẽ, y tuyệt đối sẽ ——
Sắc mặt Văn Nhân An càng lúc càng âm trầm, đáy mắt dường như có thể thấy được vẻ điên cuồng. Nhưng vẻ mặt cuồng loạn này cũng chỉ thoáng qua tức thì, Văn Nhân An nhắm chặt mắt, ép xuống nôn nóng trong lòng: Không, y còn chưa thua triệt để, y còn có cơ hội lật bàn.
Cho dù người gửi thư là ai, nếu như người đó lựa chọn gửi thư cho y mà không phải cho Văn Nhân Cửu, như vậy khẳng định bản thân còn thứ gì đó có ích cho đối phương. Y phải đợi đối phương xuất hiện, miễn là đối phương từ bóng đêm bước ra sáng, y luôn có biện pháp trừ khử người đó.
Không ai có thể trêu đùa y, người ngăn cản y xưng đế đều đáng chết!
Văn Nhân An ép buộc chính mình tỉnh táo lại: Tháng trước, bởi vì Bắc Vực xâm lấn, Lạc Kiêu đã vội vội vàng vàng dẫn thủ hạ trở về Lưu Châu, võ tướng nắm giữ thực quyền khác đã bị điều động ra khỏi Đế kinh từ lâu, hiện tại bên cạnh Văn Nhân Cửu có thể dùng được cũng chỉ có một Trần Thi Hàm. Nhưng Trần Thi Hàm lợi hại thế nào, cùng lắm chỉ là một nữ nhân có thể điều động mấy nghìn Cẩm y vệ mà thôi, chính là tên tuổi nghe thì vang dội, suy cho cùng cũng không có tác dụng gì lớn.
Y hiện tại phải làm, chính là đăng cơ. Chờ thời cơ.
Văn Nhân An nghĩ như vậy, rồi lại đột nhiên bị tiếng gõ cửa cắt đứt suy nghĩ của y, nhíu nhíu mày liếc mắt ra hiệu với tiểu thái giám hầu hạ bên cạnh, tiểu thái giám gật gật đầu vội vàng ra ngoài xem, sau đó không đến một lúc liền nhanh chóng trở về, nói với y: “Điện hạ, là Bệ hạ cho gọi người tới Ngự thư phòng.”
Văn Nhân An thường ngày không nghe lọt hai chữ “Bệ hạ” này, nhưng hiện tại bởi vì có chuyện trong lòng, đối với Văn Nhân Cửu lại càng kháng cự lợi hại. Đầu óc y có chút loạn, sợ là chuyện hành thích vua đã bị Văn Nhân Cửu biết được, trong nháy mắt sắc mặt có chút khó coi: “Gọi đến?”
Tiểu thái giám kia vẫn luôn hầu hạ bên cạnh Văn Nhân An, nhìn bộ dạng này của y chỉ cho là mình phạm vào liêng kỵ của Thất hoàng tử, trên mặt hiện lên vẻ sợ hãi cùng khó xử, chỉ có thể nhỏ giọng: “Chính là cho người đến tận cửa gọi, nếu Điện hạ người không qua, sợ là bên kia…”
Sắc mặt Văn Nhân An càng khó coi rồi, y đá tiểu thái giám qua một bên, nôn nóng mà qua lại trong phòng, cuối cùng nhưng là cảm thấy không tránh khỏi, đè cảm xúc xuống không lộ ra ngoài, hít sâu một hơi, đi qua mở cửa. Trong khoảnh khắc mở cửa, hơi thở âm u quanh thân y lập tức lui đi, nhìn thái giám bên ngoài được Văn Nhân Cửu phái tới, cong môi cười một tiếng, thoải mái hỏi: “Nghe nói Bệ hạ truyền ta tới?”
Tiểu thái giám hành lễ với Văn Nhân An trước, sau đó mới nói: “Đúng là tìm Điện hạ tới.”
“Cũng không biết vì chuyện gì?” Văn Nhân An đi ra, y hơi hạ mắt, bất động thanh sắc hỏi.
“Chuyện này… nô tài cũng chỉ qua truyền lời, cụ thể liền không biết được.” Tiểu thái giám lắc đầu, bộ dạng thoạt nhìn thật sự là không nghe được tiếng gió gì, “Chỉ là Hoàng thượng đã ở trong Ngự thư phòng chờ Điện hạ rồi, Điện hạ vẫn là mau đi theo nô tài.”
Ngón tay buông xuống trong ống tay áo của Văn Nhân An bởi vì bất an mà giật giật, chẳng qua trên mặt vẫn là không hiện nửa phần, gật đầu nói: “Chờ ta chuẩn bị xe, công công dẫn đường liền đi.”
Bên ngoài Ngự thư phòng là Trương Hữu Đức đang đứng chờ, nhìn thấy Văn Nhân An liền cười chạy ra đón: “Thất điện hạ đã đến rồi, Hoàng thượng bên trong chờ người đã lâu.”
Văn Nhân An cởi áo lông đưa cho Trương Hữu Đức, cũng không nhìn ra được gì từ khuôn mặt tươi cười kia, đành phải cười cười vào phòng.
Trong phòng Văn Nhân Cửu đang phê duyệt tấu chương, nhìn thấy Văn Nhân An vào, liền gác bút, hất cằm với bên kia, thản nhiên nói: “Thất hoàng đệ đã đến? Ngồi đi.”
Văn Nhân An liền ngồi xuống, tầm mắt của y dạo một vòng trên người Văn Nhân Cửu, cười cười thử thăm dò: “Hoàng thượng nhật lý vạn ky*, ngày hôm nay như thế nào lại rảnh rỗi gọi thần đệ tới đây nói chuyện.”
(*Nguyên văn 日理万机 hỉ việc Đế vương ngày xưa sử lý muôn vàn chính sự, chăm chỉ đến cực điểm. Hay hàm ý người làm chủ một quốc gia có bao nhiêu công việc quan trọng cần phải giải quyết.)
Văn Nhân Cửu nhìn Văn Nhân An, cũng không nói lời nào. Bầu không khí quỷ dị không ngừng xoay quanh giữa hai người, nhẹ nhàng thong dong mà Văn Nhân An cố giả bộ dần dần tan rã trước tầm mắt lạnh nhạt của Văn Nhân Cửu, ngay tại lúc y sắp bị ánh nhìn này khiến cho chịu không nổi, bên kia đột nhiên mở miệng nói: “Mấy ngày trước… Trẫm nhận được một phong thư.”
Trong lòng Văn Nhân An lộp bộp một tiếng, biểu lộ trên mặt gần như không duy trì được: “Thư? Thư gì?”
Văn Nhân Cửu cười như không cười: “Không có gì, chỉ là viết mấy thứ gì đó, hình như là vị thuốc? Chẳng qua là Trẫm không thông dược lý, liền ném đi phong thư kia rồi, hiện tại cũng không nhớ trên đó viết gì.”
Trong nháy mắt đầu óc Văn Nhân An gần như trống rỗng. Sắc mặt trắng bệch, trên trán lấm tấm mồ hôi: Y biết rồi? Y biết được rồi!
Y đang thử dò xét, y đã biết rồi!
Thế nhưng rốt cuộc là ai gửi thư? Nếu đã gửi cho y, vì cái gì còn gửi cho Văn Nhân Cửu? Mục đích của người đó là gì? Không không không, cái này không quan trọng, quan trọng là Văn Nhân Cửu sẽ đoán được, y rất nhanh sẽ biết được Đức Vinh Đế bị mưu sát.
Làm sao bây giờ? Y nên làm cái gì bây giờ?
“… Hoàng đệ? Thất hoàng đệ?”
Văn Nhân An giật mình tỉnh lại, y nhìn Văn Nhân Cửu dường như có điều suy nghĩ nhìn y, miễn cưỡng bày ra nụ cười: “Lúc nãy Bệ hạ nói gì? Thần đệ thất thần, không nghe rõ.”
Văn Nhân Cửu nhìn y, dường như cũng không phát hiện thất thố lúc này của y, chỉ nhàn nhạt lặp lại lời trước thêm một lần: “Tuy rằng dựa theo quy củ, Hoàng tử sau khi đến nhược quán thì phong vương lại cho đất phong, chỉ là tiên hoàng đi sớm, Trẫm đã vào chỗ, chuyện ngươi cùng Lục Hoàng đệ phong vương cũng thật sự kéo dài không được.” Ngừng một chút, ngón tay mảnh khảnh gõ gõ thư án, dường như đang suy nghĩ lựa chọn từ ngữ: “Chẳng qua là Thất hoàng đệ dù sao cũng là Hoàng thất chính tông, Trẫm chỉ sợ vội vàng phong Vương ủy khuất Hoàng đệ, hôm nay Trẫm cố ý gọi ngươi tới đây, chính là muốn hỏi xem Hoàng đệ có yêu thích khu vực nào?” Ánh mắt lướt qua mặt y, “Thất hoàng đệ thế nhưng thân thể không khỏe?”
“Không có gì, có lẽ đêm qua không cẩn thận, nhiễm lạnh a.” Văn Nhân An nghe đến chuyện phong Vương, cả người không khỏi cứng đờ, con ngươi rũ xuống mang theo âm trầm nồng đậm, nhưng sau đó liền điều chỉnh biểu lộ trên mặt, miệng nói ra rồi lại là trong hoạt bát mang theo ý cười: “Đệ đang tự hỏi chuyện gì lại khiến cho Bệ hạ huy động nhân lực như vậy, thì ra là vì chuyện này.” Nâng mắt nhìn Văn Nhân Cửu cười cười, vẻ mặt nhẹ nhõm, “Thần đệ vẫn luôn sống trong Đế Kinh, cũng không có cơ hội ra ngoài, đối với đất đai không hiểu nhiều lắm. Chuyện đất phong này vẫn là do Bệ hạ làm chủ là được rồi.”
“Thất hoàng đệ rồi lại thật rộng lượng.” Khóe môi Văn Nhân Cửu hơi hạ xuống, y nhìn Văn Nhân An như đang cười, nhưng ánh mắt rồi lại mang theo lạnh lẽo, “Đã như vậy, Trẫm liền cho ngươi đến Dực Châu a. Chỗ đó sản vật phì nhiêu, cảnh sắc cực kỳ mê người, cũng gần Đế Kinh, chắc hẳn ngươi sẽ thích.”
Văn Nhân An đứng dậy chắp tay, cười nói: “Vậy lúc này Hoàng đệ liền phải cảm tạ Hoàng thượng rồi!”
Văn Nhân Cửu vuốt cằm nói: “Việc này đã xong, cũng không còn chuyện gì quan trọng nữa rồi. Mười ngày sau là ngày tốt, Trẫm tính toán tổ chức chung nghi thức phong Vương cho ngươi cùng Lục hoàng đệ.”
“Nếu như ngươi không có chuyện gì, liền lui ra đi.”
Văn Nhân An gật đầu đáp: “Vậy thần đệ không quấy rầy Bệ hạ xử lý chính vụ, xin được lui xuống trước.” Nói xong, xoay người liền muốn đi.
Chỉ là chưa đi được vài bước lại đột nhiên nghe thấy sau lưng truyền tới tiếng gọi: “Đúng rồi, Thất hoàng đệ…”
“Thần đệ ở đây.” Văn Nhân An dừng bước chân, quay đầu nhìn Văn Nhân Cửu. Nam nhân mặc long bào dùng một loại vẻ mặt đạm mạc nhìn y, chỉ là đôi mắt kia đen đến quá mức thâm trầm, như là chỉ một cái liếc mắt liền có thể nhìn thấu y.
Văn Nhân Cửu nhìn một lúc, mới chậm rãi nói: “Ngươi nói, người phái tử sĩ ám sát Trẫm ở Cam Châu lúc trước, rốt cuộc sẽ là ai?”
Trái tim Văn Nhân An bỗng nhiên ngừng một nhịp, nhưng sau đó, liền điên cuồng nảy lên, bàn tay giấu trong ống tay áo siết chặt, trên mặt cố gắng bất động thanh sắc: “Chuyện này… không có chứng cứ thần đệ không dám đoán bừa.”
“Không có chứng cứ… cũng đúng.” Văn Nhân Cửu gật đầu, rõ ràng là lộ ra ý cười, nhưng cả người rồi lại mang tới vài phần sát ý lạnh lẽo, “Nhưng mà rất nhanh liền có chứng cứ.”
“Cam Châu lúc trước, Hiên Vương tìm được một tử sĩ còn chưa chết, chẳng qua là người nọ thương tích quá nặng, vẫn luôn dựa vào dược cầm hơi.” Lời Văn Nhân Cửu vừa nhẹ vừa chậm, đủ để khiến cho Văn Nhân An nghe rõ từng chữ một: “Chỉ là hôm qua Trẫm nhận được thư của Hiên vương, chỉ nói tử sĩ kia hình như đã tỉnh lại.”
Danh sách chương