Thời điểm Phúc công công dẫn theo một tiểu thái giám đi vào Phong Hà Điện, Như Mạt đứng canh bên ngoài, thấy Phúc công công đến, vội vàng làm cái vạn phúc, hô một tiếng: “Công công.”

Phúc công công nhẹ gật đầu, hỏi: “Hoàng thượng hẳn là dậy rồi?”

Như Mạt lắc đầu, nói: “Bên trong không có động tĩnh, có lẽ còn chưa dậy.”

Phúc công công nghĩ một chút, vẫn là đẩy cửa bước vào trong. Như Mạt thấy động tác này của Phúc công công, trong lòng kinh sợ, theo bản năng liền muốn ngăn cản ông, nhưng tay còn chưa vươn ra, rồi lại giống như băn khoăn cái gì mà hơi dừng lại. Âm thầm siết chặt tay, sau đó cũng theo vào phòng.

Trong phòng tràn ngập mùi lãnh hương nhàn nhạt, mùi thơm tươi mát rồi lại có một loại câu nhân không thể diễn tả bằng lời, như có như không quanh quẩn không đi.

Phúc công công vài bước đi tới bên giường, hô nhẹ vài tiếng, đánh thức Đức Vinh Đế.

“Chuyện gì?” Đức Vinh Đế mở mắt nhìn Phúc công công, vẻ mặt có chút không vui.

Phúc công công rồi lại không hề sợ hãi, cười híp mắt giải thích: “Danh sách thọ lễ của sứ thần các quốc đưa tới cùng với lộ trình thọ yến ngày đó cũng đã được định ra, thỉnh Thánh thượng theo nô tài đến Ngự thư phòng một chuyến, đích thân xem qua những thứ này một phen.”

“Hoàng thượng!” Thục phi ngủ bên cạnh Đức Vinh Đế cũng bị động tĩnh này đánh thức, đưa tay nâng chăn lên một chút, tựa ở đầu vai Đức Vinh Đế, nũng nịu gọi một tiếng, trên mặt cũng lộ vẻ bất mãn.

Đức Vinh Đế vỗ vỗ vai Thục phi, hơi nhỏm dậy, cau mày nhìn Phúc công công: “Những thứ này đưa cho các ngươi tự kiểm kê đối chiếu chẳng phải đủ rồi sao, không cần thiết phải để trẫm xem qua đi?”

Phúc công công chỉ cười híp mắt nói: “Chúng thần là gì, cùng lắm chỉ là nô tài dưới tay Thánh thượng, sao có thể thay Thánh thượng quyết định đây?”

Đức Vinh Đế nâng tay xoa xoa ấn đường của mình, nhìn qua vẫn là vô cùng không tình nguyện, nhưng cũng đẩy ra Thục phi dính trên người mình, nói với bọn họ với giọng điệu không quá tốt: “Giúp Trẫm thay quần áo.”

Phúc công công cười đáp “Vâng”, lấy tới long bào từ tay tiểu thái giám đứng sau, nhanh tay nhanh chân thay cho Đức Vinh Đế, Như Mạt thấy tình huống này, cũng vội vàng bưng nước tới đây, cẩn thận hầu hạ ông rửa mặt.

Chờ đến khi Đức Vinh Đế thu xếp chỉnh tề, lúc này Phúc công công mới hầu người ra khỏi Phong Hà Điện.

Như Mạt đi theo bên cạnh, thẳng đến khi người được đưa lên ngọc liễn (*xe của thiên tử), lúc này mới dừng bước. Chỉ là còn chưa đợi nàng trở lại bên cạnh Thục phi trong phòng, Phúc công công đỡ Đức Vinh Đế lên xe rồi lại cười cười nhìn qua nàng.

“Ngươi là người thông minh.” Giọng Phúc công công vừa thấp vừa nhẹ, lại vô cùng hàm chứa ý tứ sâu xa, “Người thông minh hẳn là nên biết, cái gì gọi là có chừng mực.”

Như Mạt cứng người, mở to mắt nhìn Phúc công công, sau đó cong gối cúi đầu, mang theo chút sợ hãi: “Nô tỳ… nô tỳ đã biết.”

Phúc công công nhìn biểu hiện của Như Mạt, dường như đã hài lòng, cười cười, vung phất trần trong tay, hô to một tiếng: “Bãi giá Ngự thư phòng”, ngọc liễn của Đức Vinh Đế lúc này mới chậm rãi rời đi.

Thẳng đến khi đoàn người Đức Vinh Đế đã đi được ngay cả bóng người cũng không thấy, lúc này Như Mạt mới chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn theo hướng ngọc liễn biến mất, môi mỏng cong lên, xoay người, lại trở về Phong Hà điện.

Trong Phong Hà điện, Thục phi đã dậy rồi, trên khuôn mặt xinh đẹp mang theo chút lười biếng, thấy Như Mạt đã về, tựa trên giường, lười biếng hỏi: “Thánh thượng về rồi?”

“Đã về.” Như Mạt đi qua, đỡ Thục phi xuống giường, sau đó nhìn một bên mặt của nàng, có chút do dự nói: “Chẳng qua là —— ”

“Chẳng qua cái gì?” Thục phi liếc Như Mạt, “Ấp a ấp úng cái gì? Nói!”

“Vâng.” Như Mạt nhẹ nhàng lên tiếng, thấp giọng nói: “Chẳng qua là, Phúc công công dường như đối với nương nương… dường như kín đáo phê bình.”

“Hừ,” Thục phi cười lạnh một tiếng, khinh thường nói: “Cũng chỉ là thứ hoạn quan, ngay cả người bình thường cũng không bằng, còn có thể nhấc lên sóng gió gì sao?”

Như Mặt nhìn vẻ xem thường trên mặt Thục phi, trong mắt hơi lóe, dứt khoát không nhắc lại vấn đề này nữa, chỉ chuyển qua đề tài khác, lượm lặt chút chuyện nàng thích nghe kể cho nàng nghe, ném chuyện vừa nãy ra sau đầu.

Đông Cung.

Lạc Kiêu là bị tiếng kêu hoảng sợ của Mặc Liễu đánh thức.

Đêm qua hắn uống không tính là nhiều, nhưng cũng không ít. Ngủ một đêm, ngày thứ hai đầu đau lợi hại, nhưng thời điểm hiện tại cũng bất chấp những thứ này, hơi nhíu mày nhìn Mặc Liễu, hắng giọng hỏi Mặc Liễu: “Xảy ra chuyện gì?”

Trên mặt Mặc Liễu là kinh hoảng rõ ràng, nhìn Lạc Kiêu, lắp bắp nói: “Điện hạ… Điện hạ…”

Lạc Kiêu giật mình, vội vàng ngẩng đầu nhìn Văn Nhân Cửu, đã thấy khuôn mặt ngày thường luôn tái nhợt lúc này là cực kỳ khó coi, đôi môi trước giờ đỏ hồng rồi lại hiện lên màu đen, bộ dạng thoạt nhìn vô cùng đáng sợ.

Một loại sợ hãi vô hình tràn ngập trái tim, lại khiến hô hấp của hắn có chút tắc nghẽn. Lạc Kiêu cắn cắn đầu lưỡi, miễn cưỡng gọi về lý trí của mình, quay đầu lạnh lùng nói với Mặc Liễu vẫn sững sờ bên cạnh: “Thất thần cái gì? Còn không mau đi gọi Thái y tới đây!”

Mặc Liễu khẽ giật mình, chống lại ánh mắt Lạc Kiêu, lúc này mới tỉnh khỏi cơn mơ, vội vàng đáp lại: “Vâng, vâng, nô tỳ lập tức đi ngay!”

Noi xong, xoay người liền chuẩn bị ra ngoài, nhưng còn chưa đi được mấy bước, đã bị Lạc Kiêu gọi giật lại: “Nhớ kỹ, đêm qua, Thái tử chỉ là thổi chút gió, cho nên hôm nay mới nhiễm phong hàn, hơi phát sốt… ngươi rõ chưa?”

“Nô tỳ đã rõ.” Lúc này Mặc Liễu cũng bình tĩnh lại, nhếch môi, hít sâu một hơi nhẹ gật đầu, sau đó mới vén rèm bước nhanh ra ngoài.

Lạc Kiêu thấy Mặc Liễu đi ra, sau đó chậm rãi ngồi xuống bên giường Văn Nhân Cửu.

Cho đến lúc này, bàn tay nắm chặt vạt áo hắn vẫn chưa buông. Lạc Kiêu chần chờ đưa tay, bao lại bàn tay kia của Văn Nhân Cửu.

Bàn tay của Văn Nhân Cửu hoàn toàn bất đồng với hắn, nhẵn nhụi bóng loáng không chút vết chai, tinh xảo như ngọc, lạnh buốt.

Rõ ràng đã nghìn phòng vạn phòng rồi, vì sao vẫn sẽ như vậy? Lạc Kiêu nhìn khuôn mặt Văn Nhân Cửu, bởi vì sắc mặt y quá mức tái nhợt, cho nên màu xanh đen trên trán cùng môi lại càng như đập vào mắt.

—— Là tiệc rượu hôm qua?

Lạc Kiêu cố gắng nhớ lại: Nhưng mà, rõ ràng hôm qua hắn vẫn luôn ngồi cạnh Văn Nhân Cửu, mỗi một món ăn, đều là hắn thử trước mới để cho Văn Nhân Cửu động đũa, nếu quả thật tiệc rượu có vấn đề, vậy tại sao hắn vẫn không có gì?

Rốt cuộc vì cái gì sẽ như vậy? Là chỗ nào có vấn đề? Rốt cuộc là nơi nào có sơ hở?

Lạc Kiêu nhắm mắt lại, hắn lại mơ hồ nghe thấy tiếng gầm gừ của dã thú đã chôn sâu dưới đáy lòng.

Nóng nảy mà hung tàn, mang theo mùi máu tanh.

Nhưng mà, cho dù là ai, dám động đến Văn Nhân Cửu ——

Chậm rãi mở mắt, nơi sâu trong đáy mắt ẩn chứa huyết khí sôi trào.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện