Sau khi Tiền thái y rời khỏi ước chừng nửa nén nhang, Văn Nhân Cửu bên này mới có chút dấu hiệu tỉnh lại.

Bởi vì sợ chậm trễ giờ uống thuốc, Lạc Kiêu lại cố ý để cho Mặc Liễu chuyển bếp lò vào trong phòng, lúc này thuốc đang được hâm trên lò, vào miệng ngược lại vừa vặn.

Rõ ràng ý thức vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, nhưng Lạc Kiêu chỉ là bưng bát thuốc đi vào, Văn Nhân Cửu nhắm mắt lại, lông mày hơi nhíu, thân thể cũng theo bản năng trốn về sau.

Lạc Kiêu thu động tác cùa y vào mắt, nhất thời cảm thấy có chút buồn cười, nhưng quét mắt quabờ môi trắng bệch của y, trong lòng lập tức dâng lên chút ảo não. Ngồi bên cạnh Văn Nhân Cửu,một tay nâng người lên, để dựa vào lồng ngực của mình, tay kia kéo người tới đây, đang chuẩn bị đút thuốc cho người ta, lại thấy rèm cửa bị người vén lên, ngước mắt nhìn, chính là hai người Trương Hữu Đức cùng Mặc Lan.

Mặc Lan thấy cảnh tượng này, liền vội vàng tiến lên vài bước, đến bên giường muốn nhận bát thuốc từ tay Lạc Kiêu: “Thế tử, thuốc này để cho nô tỳ đút là được rồi, người nghỉ ngơi trước đi…”

Lạc Kiêu nghe Mặc Lan nói xong, rồi lại không nhìn nàng, tay bưng bát thuốc hơi lùi về sau.

Mặc Lan mở to mắt nhìn, trong con ngươi hiện lên một chút ngoài ý muốn. Động tác của Lạc Kiêu dù không rõ ràng, nhưng chính là không muốn đưa bát thuốc cho nàng a.

—— Nhưng mà, này là vì sao? So với cái khác, đút thuốc dĩ nhiên không tính là việc nặng nhọc, nhưng dù sao cũng là chuyện hầu hạ người, nào có để nô tài không làm, ngược lại để chủ tử thân phận cao quý đi làm?

Lạc Kiêu cũng nhận ra động tác của mình có chút không ổn, nhưng một chút cũng không thể hiệntrên mặt, chỉ cầm bát thuốc nhàn nhạt nhìn Mặc Lan cùng Trương Hữu Đức, hỏi: “Sự tình đã hỏi rõ ràng?”

Nhắc tới chuyện này, Mặc Lan khẽ giật mình, lập tức vội vàng nói: “Dĩ nhiên có hỏi, chỉ có điều ——” nói đến đây, lại ngừng một chút, sau đó khuôn mặt hiện lên vẻ phẫn nộ lại bất đắc dĩ, “Chuyện này giống như lời Thế tử nói, trong số những Đại nha hoàn chuẩn bị rượu đêm qua, có một người bởi vì tuổi tác đã cao, sáng sớm hôm nay đã cho xuất cung.”

“Tiệc rượu hôm qua là ai quản lý từ trên xuống dưới?” Lạc Kiêu trầm mặc một hồi, tiếp tục hỏi.

Trương Hữu Đức nhìn qua Lạc Kiêu, nói: “Là Hiền phi.”

“Hiền phi?” Lạc Kiêu múc một muỗng thuốc, nhẹ nhàng đưa tới bên môi Văn Nhân Cửu. Người kia nhíu chặt mày, trên khuôn mặt tinh xảo viết đầy không tình nguyện, nhưng cuối cùng vẫn là mơ mơ màng màng nuốt xuống.

“Đắng.” Chẳng qua là vừa nuốt xuống, cả khuôn mặt Văn Nhân Cửu nhăn lại, suýt chút nữa phun ra.

Lạc Kiêu nhìn Văn Nhân Cửu bởi vì đắng mà hơi ứa nước mắt, trong lòng như bị nhéo một cái,thở dài hồi lâu, nhìn qua Mặc Lan, Mặc Lan nhận được phân phó qua ánh mắt của Lạc Kiêu, nhẹ gật đầu, nhanh chóng ra phòng ngoài bưng vào đĩa dưa gang đã cắt sẵn.

Trương Hữu Đức nhìn Văn Nhân Cửu hiếm khi ở trước mặt người khác lộ ra bản tính trẻ con, vẻ mặt vừa chua xót lại vừa bùi ngùi, đứng ở một bên nói với Lạc Kiêu: “Là trước đó Thánh thượng dự định để Hoàng hậu quản lý, chẳng qua là không khéo Hoàng hậu không được khỏe, lúc này mới thay Hiền phi.”

“Là vậy?” Lạc Kiêu suy nghĩ một chút, đột nhiên hỏi: “Cung nữ vừa được xuất cung là thủ hạ của ai, ngươi đã điều tra tới chưa?”

Trương Hữu Đức vội vàng đáp: “Là cung nữ tam đẳng dưới tay Hiền phi.”

“Hiền phi…” Lạc Kiêu bỗng nhiên cười cười, đút cho Văn Nhân Cửu một muỗng thuốc cuối cùng,sau đó mới tiện tay đưa bát thuốc cho Trương Hữu Đức bên cạnh, liền cẩn thận cho người nằm xuống giường, đưa tay lau đi chất lỏng dính bên khóe miệng y, lúc này mới nhàn nhạt mở miệng nói: “Xem ra gần đây thanh thế của Đại hoàng tử, chính là càng lúc càng thịnh.”

Trương Hữu Đức cùng Mặc Lan đều sững sờ, nhưng lập tức đã hiểu rõ, Trương Hữu Đức đè thấp giọng, nói: “Ý của Thái tử, là Hoàng hậu ——?”

Lạc Kiêu lắc đầu: “Cũng không nhất định… có lẽ người sáng suốt đều biết, về chuyện Thái tửtrúng độc, Bình Tân Hầu phủ cũng phải liên lụy, ta muốn điều tra, đầu tiên chính là Hiền phi cùng Hoàng hậu. Nếu quả thật là Hoàng hậu gây nên, thủ đoạn này thoạt nhìn cũng không tránh khỏi quá vụng về rồi.”

Lời này vừa nói ra, mọi người lại là một hồi trầm mặc.

“Như vậy, hôm nay Điện hạ chịu tội, chính là uổng công rồi sao?” Bầu không khí giằng co thật lâu,Mặc Lan bỗng nhiên thấp giọng hỏi một câu, ngón tay thon dài trắng nõn nắm chặt khăn, hốc mắt rồi lại đỏ bừng.

“Mặc Lan!” Trương Hữu Đức thấp giọng hô một tiếng, nhưng vẻ mặt rồi lại cũng không dễ nhìn chút nào.

Lạc Kiêu chậm rãi đứng dậy, ánh mắt từ khuôn mặt Văn Nhân Cửu rơi xuống trên người Trương Hữu Đức cùng Mặc Lan, một hồi lâu, khẽ cười: “Sao lại uổng công? Cứ yên tâm, nhữngthứ này, chúng ta chỉ cần ghi nhớ trong lòng. Đợi ngày sau Điện hạ đủ lông đủ cánh, lại cùng những yêu ma quỷ quái kia, thanh toán sạch sẽ từng khoản một.”

“—— Nửa phần cũng không thiếu.”

Trong Phong Hà Điện, Thục phi đang cười tủm tỉm nhìn gương đồng, Như Mạt nhìn, có chút tò mò tiến lên cười hỏi: “Nương nương là gặp được chuyện tốt gì, cười vui vẻ như vậy?”

Thục phi nhìn Như Mạt qua mặt kính, khóe môi vẫn nhịn không được cong lên: “Nghe nói, vị kia trong Đông cung ngày hôm qua dường như lại bị bệnh.”

Như Mạt hơi hạ mắt, nói: “Nghe nói.… ban đêm trúng gió, cho nên cảm lạnh phát sốt?”

Thục phi cười một tiếng: “Cảm lạnh phát sốt? Lời này nói ra cũng chỉ có thể gạt người ngoài mà thôi.” Đưa tay lục lọi hộp đựng trang sức, dường như không tìm thấy thứ mình muốn, lông mày hơi nhíu.

“Ý của nương nương là…” Như Mạt tiến lên chọn cho Thục phi một trâm cài tóc hình khổng tướcbằng hồng ngọc, “Hôm nay Nương nương trang điểm lấy màu sắc tươi đẹp làm chủ, không bằngthử cây trâm này?”

Thục phi đưa tay cài trâm lên, nhìn hai bên, khuôn mặt lộ vẻ hài lòng: “Vẫn là nha đầu ngươi biết rõ tâm ý của bổn cung.”

Quay đầu nhìn Như Mạt, hỏi: “Ngươi nói, tối nay Hoàng thượng còn có thể ở lại Phong Hà Điện này của bổn cung không?”

Như Mạt hạ mắt cười tủm tỉm: “Nét đẹp của Nương nương trong hậu cung này không ai sánh bằng, mấy ngày này, Thánh thượng không phải vẫn luôn ngủ lại Phong Hà Điện sao? Chắc hẳn tối nay cũng không ngoại lệ.”

Thục phi vui vẻ nở nụ cười, chỉnh chỉnh lại tóc liền nói: “Đi thôi, nghe nói hoa quỳnh* trong Ngự hoa viên đã nở, ngươi cùng Bổn cung đến Ngự hoa viên nhìn một chút.”

(*琼花 search thấy giống giống cẩm tú cầu, k phải hoa quỳnh của mình đâu.)

“Vâng.” Như Mạt cười đáp lại, ngẩng đầu nhìn Thục phi, sau đó lại hạ mắt xuống, theo sát nàng,cất bước liền ra khỏi phòng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện