Chuyện Thục phi bị giáng chức cùng Nhã tần chết bệnh đồng thời truyền ra từ trong cung, bách quan trên triều lập tức ngửi được điều bất thường trong đó. Chẳng qua là sau chuyện này, Đức Vinh Đế cũng không có động tác gì lớn, mấy tháng sau, chúng đại thần cũng không nghị luận việc này nữa.

Đầu tháng tám, Nhị hoàng tử Văn Nhân Chử được phong Kỳ vương, đất phong là Vũ Châu vùng đất đai giàu có sung túc phía Nam. Trên bàn tiệc, Đức Vinh Đế cũng hỏi qua Văn Nhân Cửu chuyện Vương phi, nhưng lại bị bên kia úp mở qua loa, Đức Vinh Đế cũng thôi không nhắc tới nữa, một chuyện Vương phi cuối cùng cứ mặc kệ bỏ qua* tại đây.

(*Nguyên văn Thành ngữ Hán, chỉ sự việc không thể đi đến hồi kết, chỉ mang chuyện đó để qua một bên rồi mặc kệ, cứ thế coi như xong việc.)

Nhoáng một cái, nắng nóng dần mất, đảo mắt liền cuối tháng tám.

Lạc Kiêu ở  lại trong phủ, mới vừa đi tới hành lang ngoài hoa viên, ngẩng đầu chợt thấy hai người Mộc Xuân cùng Họa Thu đang dìu Bạch thị ra lương đình trong viện nghỉ mát, chuyển đường, liền đi tới Bạch thị bên kia.

“Này cũng đã gần đến ngày chuyển dạ rồi, sao mẹ không ở trong phòng nghỉ ngơi, lại đi đến đây?”

Trên mặt Bạch thị có một tầng mồ hôi mỏng, nhưng sắc mặt ngược lại rất tốt, cầm khăn lau mồ hôi, ngẩng đầu nhìn Lạc Kiêu liền cười: “Sao con cũng nói vậy a? Từ khi mang thai, mọi người đều cho rằng mẹ là đồ sứ, chỉ sợ đụng liền vỡ. Ngày ngày nằm trong phòng, chính là không có bệnh cũng nằm ra bệnh a.”

Lạc Kiêu có lẽ cũng biết mình có chút lo lắng thái quá, chỉ có điều dù sao Bạch thị lớn tuổi rồi, đồng thời cái thai này lại không khớp với ký ức của hắn, người bên ngoài có lẽ còn đỡ, nhưng mà điều hắn lo lắng sợ là còn muốn nhiều hơn.

Mộc Xuân quạt cho Bạch thị, cũng cười: “Đại phu cũng đã nói qua, trói mình trong phòng ngược lại không có lợi cho sự trưởng thành của thai nhi.”

Lạc Kiêu biết rõ Bạch thị đây là đang chê hắn sợ lớn hãi nhỏ, nhưng mấy lời trong lòng hắn rồi lại không tiện nói ra, chỉ ở một bên cười cười nhấc qua một trang này.

Buổi chiều lúc mọi người dùng xong bữa, sau khi ai về phòng nấy, Lạc Kiêu mới về đến phòng, thay quần áo rửa mặt chuẩn bị lên giường nghỉ ngơi, lại nghe bên ngoài truyền tới tiếng đập cửa dồn dập.

Tầm Đông đang trải giường, nghe động tĩnh bên ngoài, vội vàng ra ngoài mở cửa. Ngoài cửa là một trong những nha hoàn trong phòng Bạch thị, Tầm Đông vừa thấy liền lập tức khẩn trương, không đợi bên kia mở miệng đã hỏi: “Ngươi như thến nào từ phòng phu nhân đến đây? Hay là phu nhân xảy ra chuyện gì?”

Tiểu nha hoàn kia vội vàng gật đầu, sau đó mới nhìn qua Lạc Kiêu đang từ phía sau Tầm Đông đi tới: “Thế tử gia, lúc nãy phu nhân nói đau bụng, Mộc Xuân tỷ tỷ nói, phu nhân sợ là muốn sinh, liền để cho một tỷ tỷ ra ngoài mời bà đỡ vào phủ.”

Lông mày Lạc Kiêu siết chặt, tiến lên một bước, tùy ý khoác lên áo ngoài buộc lại đai lưng, vội vội vàng vàng nói: “Dẫn ta đến phu nhân bên kia.”

Tiểu nha hoàn kia gật đầu nói: “Thế tử mời theo nô tỳ.”

Nói xong, dẫn người đến viện tử của Bạch thị.

Thời điểm Lạc Kiêu đến viện tử của Bạch thị, nhìn thấy Họa Thu đang đứng bên ngoài nhìn ngó xung quanh, Lạc Kiêu vài bước đi tới hỏi: “Đại phu cùng bà đỡ còn chưa tới?”

Họa Thu trả lời: “Nha hoàn phái ra ngoài đã đi được một lúc, có lẽ không lâu nữa sẽ đến phủ.” Lại nói: “Mộc Xuân tỷ tỷ lúc này đang ở trong phòng chăm sóc phu nhân.”

Lạc Kiêu nhếch môi khẽ “ừ” một tiếng, có chút mất tự nhiên mà đi vòng vòng, sau đó vẫn không nhịn được mở miệng hỏi: “Căn cứ vào lời của Hà đại phu trong Hà Xuân Đường, cách ngày bà chuyển dạ không phải còn nửa tháng nữa hay sao? Như thế nào lúc này liền muốn sinh rồi?”

Họa Thu vẻ mặt đưa đam nói: “Nô tỳ cũng chưa sinh con, Thế tử có hỏi nô tỳ, nô tỳ cũng không biết a.”

Lạc Kiêu nghe Họa Thu nói thế, cũng biết mình đây là hỏi một vấn đề ngu xuẩn, chỉ là lúc này hắn cũng quá mức nôn nóng, vì vậy dứt khoát ngậm miệng không nói nữa.

Đợi ở bên ngoài cỡ thời gian uống cạn một chén trà, thật sự nhịn không được rồi, ngẩng đầu nhìn phòng Bạch thị, đi thẳng đến đẩy cửa bước vào. Trong phòng, tiếng rên rỉ thống khổ của Bạch thị đứt quãng truyền tới, Lạc Kiêu nghe thấy mà hoảng hốt một trận.

Lúc đó Mộc Xuân bưng chậu đồng đi ra, vừa nhấc mắt liền thấy Lạc Kiêu ở phòng ngoài, sắc mặt hơi đổi, tiến lên vài bước kéo người qua bên cạnh, thấp giọng: “Thế tử gia của ta ơi, phu nhân sinh con, này là nơi người có thể đi vào sao? Mau ra ngoài a!”

Lạc Kiêu cũng không động, cau mày nhìn về phía rèm, thấp giọng hỏi: “Mẹ của ta bà….”

Mộc Xuân nhìn vẻ mặt Lạc Kiêu, chính là hiểu rõ, nâng lên chậu đồng trong tay, cười nói: “Thế tử người đang nghĩ cái gì a! Phu nhân cũng chỉ là sinh con, cũng không phải cái gì. Không phải Hà đại phu vẫn luôn nói thai nhi trong bụng phu nhân rất khỏe mạnh sao?  Sẽ không xảy ra vấn đề gì nha.” Lại nói: “Tuy nói cách chuyển dạ còn mấy ngày, nhưng loại tình huống này cũng không phải không có. Đợi lát nữa nha đầu kia dẫn đại phu cùng bà đỡ tới, Thế tử cũng đừng ở trong đây vướng bận nữa, ra ngoài chờ là được rồi.”

Nói xong liền kéo Lạc Kiêu ra khỏi phòng.

Lạc Kiêu vẫn cảm thấy có chút không yên lòng, nhưng nghĩ đến mấy lời Mộc Xuân nói cũng có đạo lý, liền không nói thêm gì nữa, chỉ chậm rãi lui ra.

Mới trở lại sân, liền thấy Bình Tân Hầu cũng vẻ mặt lo lắng đi tới, đang định vào phòng, lại bị Lạc Kiêu giữ lại: “Đàn ông không vào phòng sinh, bên trong đã đủ loạn, phụ thân vẫn là cùng nhi tử đứng chờ bên ngoài a.”

Bình Tân Hầu quay đầu nhìn Lạc Kiêu, thở dài một hơi, cau mày nói: “Bên trong đã có bà đỡ?”

Lạc Kiêu nói: “Vừa rồi Họa Thu nói, có lẽ là sắp tới.”

Bình Tân Hầu gật đầu, cùng Lạc Kiêu đứng chờ ngoài sân.

Lại đợi thêm thời gian ước chừng nửa nén nhang, người cuối cùng cũng tới. Tới là bà đỡ có tiếng ở Đế kinh, là một phu nhân ước chừng hơn năm mươi tuổi, nhìn qua ngược lại rất có tinh thần.

Bà đỡ hành lễ với Bình Tân Hầu cùng Lạc Kiêu, sau đó vội vàng cùng Họa Thu vào phòng của Bạch thị. Trong phòng, tiếng kêu thảm thiết của Bạch thị khiến người nghe lo lắng, Lạc Kiêu cùng Bình Tân Hầu đứng bên ngoài đều là một bộ dạng lo lắng không yên, cùng ở ngoài sân vòng vòng hồi lâu, Lạc Kiêu đột nhiên hỏi: “Chỉ là không biết, phụ thân đã chọn được tên cho hài tử trong bụng mẫu thân chưa?”

Lời này nói ra nhưng là có nguyên do. Lúc Bạch thị mang thai Lạc Kiêu, mấy tháng đó Bình Tân Hầu liền bị một đạo thánh chỉ phái đi biên cương, một chuyến đi chính là hai năm, đợi đến khi Bình Tân Hầu mang binh chiến thắng trở về, Lạc Kiêu cũng đã bi bô tập nói.

Bỏ lỡ con trai trưởng sinh ra, Bình Tân Hầu tuy rằng không nói, nhưng trong lòng không phải không hối tiếc. Mặc dù về sau mấy di nương khác lần lượt sinh cho ông thêm mấy vị tiểu thư, loại tiếc nuối này thật sự không thể biến mất.

Lúc còn trẻ, Bình Tân Hầu cùng Bạch thị cũng muốn sinh thêm cho Lạc Kiêu một đệ muội ruột, ai dè cũng không biết nguyên nhân gì, vẫn luôn không mang thai. Vài chục năm trôi qua, hai người vốn đã chặt đứt suy nghĩ này rồi, ai ngờ hiện tại tin vui tới lại khiến người bất ngờ không kịp chuẩn bị, điều nảy quả thật khiến cho Bình Tân Hầu có chút vui không kìm được.

Nói đến đây, trên khuôn mặt vẫn luôn căng thẳng của Bình Tân Hầu rốt cuộc cũng lộ ra ý cười, gật đầu nói: “Ta với mẹ con cũng đã thảo luận qua, làm người liền phải sống cho trong sạch lưu truyền hậu thế, như dòng suối trong*, không nhiễm bùn. Vì vậy, nếu hài tử mẹ con sinh ra, cho dù nam hay nữ, đều dùng một từ ‘Khê’ làm tên, Kiêu nhi cảm thấy thế nào?”

(*溪 Khê là suối.)

“Khê?” Lạc Kiêu nghiền ngẫm cái tên này một lúc, hồi lâu, mỉm cười gật đầu, “Lạc Khê, là một cái tên hay.”

Bình Tân Hầu dường như cũng rất vừa ý cái tên này, cong lên khóe môi, đang định nói gì, lại nghe trong phòng bỗng nhiên truyền đến tiếng khóc nỉ non của trẻ sơ sinh, Lạc Kiêu vừa nhấc mắt, cùng Bình Tân Hầu liếc nhìn nhau. Vội vàng nhìn qua phòng của Bạch thị, bước nhanh qua.

Một chốc sau, Họa Thu liền đẩy cửa đi ra, nói: “Chúc mừng Hầu gia, chúc mừng Thế tử gia, phu nhân sinh ra một tiểu thiên kim,” Cười hì hì nói, “Khuôn mặt tiểu thiên kim y hệt phu nhân, cực dễ nhìn!”

Bình Tân Hầu nghe vậy liền cười: “Dung mạo của phu nhân vốn đẹp, đứa bé kia ngày sau chính là một mỹ nhân!”

Lạc Kiêu vội hỏi: “Mậu thân có gì đáng ngại không?”

Họa Thu lắc đầu, nói: “Trong khoảng thời gian mang thai này đều điều dưỡng vô cùng tốt, chỉ mệt mỏi một chút, cẩn thận điều dưỡng, qua mấy ngày liền không còn gì đáng ngại.”

Lạc Kiêu cùng Bình Tân Hầu nghe Họa Thu nói thế, thở phào một hơi, chuẩn bị vào phòng xem tiểu thiên kim cùng Bạch thị, nhưng người còn chưa động, lại nghe bên trong truyền đến tiếng bước chân dồn dập, theo sau chính là Mộc Xuân vén rèm vội vã nói với Họa Thu: “Họa Thu, mau vào! Trong bụng phu nhân còn một đứa nữa!”

Người bên ngoài nghe đều là giật mình, Lạc Kiêu ngược lại phản ứng đầu tiên, đưa tay đẩy Họa Thu: “Mau đi vào a.”

Họa Thu vội vàng gật đầu, nói một tiếng: “Nô tỳ đi đây.” vội vàng chạy vào trong, đưa tay đóng cửa lại.

Lạc Kiêu cùng Bình Tân Hầu nhìn cánh cửa đóng lại kia, tâm lại không tự chủ nhấc lên. Nghe bên trong lại tiếp tục truyền tới tiếng trẻ sơ sinh, Lạc Kiêu quay đầu nhìn phụ thân mình trước tình thế quân vây bốn phía vẫn có thể cười nói đối đáp, lúc này lại giống như nam tử bình thường đứng trông vợ sinh, mặt cau mày có, vẻ mặt hận không thể lấy thân thay thế, trong lòng rồi lại bình tĩnh một cách kỳ lạ.

Không có chuyện gì. Sẽ không có chuyện gì đâu.

Lạc Kiêu nghĩ như thế, sau đó mới lần nữa chuyển ánh mắt đến phòng Bạch thị.

Sắc trời tờ mờ dần chuyển sang rõ rệt, lại giống như mực nước đen kịt chậm rãi tràn ra ánh sáng. Giằng co suốt cả đêm, Bạch thị gần như đã đến tình trạng kiệt sức, đứa bé thứ hai nấp trong bụng bà mới được sinh ra.

Là một tiểu công tử.

Nhưng bởi vì thời điểm còn trong bụng đứa bé còn lại chiếm mất dinh dưỡng thuộc về nó, đứa bé thứ hai thoạt nhìn không bằng tiểu thiên kim thứ nhất, đầu nhìn qua nhỏ hơn một vòng, khuôn mặt đỏ hỏn đầy nếp nhăn, giống như một con khỉ nhỏ.

Bình Tân Hầu cùng Lạc Kiêu đi vào, bà đỡ đã ôm hai đứa bé lau sạch cho bọn chúng rồi, dùng tã lót bao lại.

Bạch thị mặc dù vô cùng mệt mỏi, nhưng ý thức vẫn còn tỉnh táo, nài bà đỡ ôm hai đứa bé lại cho bà nhìn xem, sau đó mới nhìn Bình Tân Hầu đi đến trước mặt bà, khẽ cười nói: “Hầu gia, nữ hài này dung mạo giống thiếp, nhưng tiểu ca nhi này rồi lại cùng một khuôn với Hầu gia a!”

Bình Tân Hầu cũng lại gần nhìn, nhìn hai hài tử hai bên Bạch thị, vui vẻ đong đầy trong mắt, hôn mỗi đứa một cái, sau đó mới kéo tay Bạch thị, chậm rãi vuốt ve: “Phu nhân khổ cực rồi.”

Bạch thị chỉ cười, nhưng không nói lời nào, khuôn mặt tràn đầy ngọt ngào.

Lạc Kiêu cũng ở một bên nhìn, hai hài tử còn chưa mở mắt khiến hắn có chút rung động. Trong khoảnh khắc này hắn không khỏi có chút cận hương tình khiếp*, thậm chí còn không dám đưa tay ôm bọn chúng.

(*近乡情怯 hình dung tâm tình phức tạp của người xa quê khi về quê cũ.)

Nhắm chặt mắt, sau đó nhìn Bạch thi, cười nói: “Chỉ có điều, tên ‘Khê’ lúc trước cha mẹ đặt ra đã cho tỷ tỷ, tên cho đệ đệ này rồi lại phải suy nghĩ tiếp một phen nữa a.”

Bạch thị cùng Bình Tân Hầu nghe vậy, liếc nhìn nhau, sau đó đều nở nụ cười.

“Này quả thật cũng là một việc khó.”

Văn Nhân Cửu nâng mắt nhìn Lạc Kiêu ở một bên cười không ngậm được mồm, thản nhiên nói: “Vậy rốt cuộc quý phủ đặt tên gì cho bọn chúng?” Gõ nhẹ lên mặt bàn, “Hết mực.”

Lạc Kiêu liền đi tới đổ chút nước vào nghiên mực, đứng bên cạnh Văn Nhân Cửu vừa mài mực vừa nói: “Phụ thân cũng là khổ sở vấn đề đặt tên, liên tiếp mấy ngày đều nghĩ đến cái này, lúc sau mẫu thân rốt cuộc không nhìn được nữa, liền nói không bằng nam nữ đều gọi bằng ‘Khê’ đi, bé gái ra đời trước lấy ‘Khê’ làm tên, bé trai liền dùng ‘Hi’ trong Phục Hi* để gọi. Phụ thân ngẫm lại, cũng thấy được, lúc này mới chính thức định ra ghi vào gia phả.”

(*伏羲 Anh của Nữ Oa.)

“Ngược lại cũng thú vị.” Văn Nhân Cửu gật đầu, sau đó hạ mắt tiếp tục phê duyệt tấu chương.

Tiếp đó, hai người đều đồng thời trầm mặc, nhất thời trong phòng chỉ còn nghe thấy tiếng sột soạt của ngòi bút ghi trên giấy. Không biết qua bao lâu, Văn Nhân Cửu bỗng nhiên nâng mắt nhìn Lạc Kiêu, lên tiếng hỏi: “Có phải Tử Thanh rất thích trẻ con phải không?”

Lạc Kiêu khẽ giật mình, theo bản năng cúi đầu nhìn Văn Nhân Cửu, liền thấy bên kia một đôi mắt hoa đào trong suốt, thời điểm ngửa mặt lên nhìn hắn, sóng mắt dường như có thể dìm hắn bên trong. Trong lòng bỗng nhiên một trận dồn dập.

Thu lại tầm mắt, cười hỏi: “Điện hạ vì sao lại hỏi như vậy?”

Văn Nhân Cửu nói: “Lúc trước di nương của ngươi sinh cho Hầu phủ một nhi tử, ngươi không những không ghen ghét trong lòng, ngược lại vui mừng khôn xiết.” Gác bút, quay người dịch qua, tiếp tục nói: “Lại càng không cần kể đến Hầu phu nhân sinh hạ một cặp long phượng thai, ngươi là có thái độ gì rồi. Ba ngày nay, ngươi ở chỗ này của Cô, nụ cười trên mặt cũng không lui một khắc.”

Lạc Kiêu liền giải thích: “Cho dù mẹ thần không sinh đệ muội, thần ở tại Điện hạ nơi đây hơn nửa là cười a.” Nói xong, nghĩ đến Bạch thị sinh ra một cặp long phượng thai, lại nhịn không được cười một hồi, “Nhưng mà, thần cũng thật sự thích trẻ con.”

Văn Nhân Cửu cẩn thận nhìn bộ dạng tươi cười của Lạc Kiêu, khuôn mặt y vẫn luôn cảm thấy thuận mắt rồi lại chẳng biết vì sao lại đột nhiên khiến y cảm thấy có chút phiền muộn. Xoay người, lại dịch người qua một bên, lạnh lùng nói: “Ngươi đã thích trẻ con, sao không tự mình lấy phu nhân sinh ra một đứa?”

Lạc Kiêu nhìn Văn Nhân Cửu đột nhiên không biết thế nào lời nói ra lại có chút kẹp thương mang gậy*, không thể hiểu nổi, chỉ cười cười nói ra lời kịch đã sớm lặp đi lặp lại trăm ngàn lần dưới đáy lòng: “Đại trượng phu không thể lập nghiệp, làm sao thành gia? Thần hiện tại mười sáu, chiến công lập ở chiến trường vẫn chưa được bao nhiêu, còn lâu mới có thể so sánh với những Tướng quân khác, càng miễn bàn so với phụ thân rồi. Hiện trạng như thế, hiện tại sao có thể nghĩ tới nhi nữ tình trường?”

(*Nguyên văn 夹枪带棒 giáp thương đái bổng: trong lời nói ẩn ý châm chọc, mỉa mai.)

Lời nói ra rành mạch, lưu loát, gần như không tìm ra chỗ nào để bắt bẻ, nhưng Văn Nhân Cửu nghe rồi lại cảm thấy có chút quá mức đường hoàng: “Tiếp qua mấy tháng, ngươi liền mười bảy, độ tuổi này trong số những quan viên tại Đại Càn, làm cha đứa nhỏ cũng không phải ít.” Lại cầm lên một tấu chương lên phê duyệt, “Mặc dù không cưới chính thê, nhưng nạp thiếp thất, dưỡng thông phòng ở trong triều chẳng phải rất bình thường sao?”

Lúc này Lạc Kiêu thật sự rõ ràng tâm tình Văn Nhân Cửu đây hoàn toàn không thế nào tốt đẹp.

Không khỏi thở dài. Nếu có thể, hắn dĩ nhiên cũng muốn có thể ở độ tuổi bình thường, tìm một thê tử có thể tâm ý tương thông với hắn, bọn họ có thể cầm sắt hòa minh*, nuôi dạy con cái của mình.

(*Nguyên văn 琴瑟和鸣 đàn cầm và đàn sắt, ý chỉ vợ chồng hòa hợp, thương yêu nhau.)

Nhưng mà tính hướng là trời sinh, hắn không muốn ủy khuất chính mình, cũng không muốn ủy khuất một cô nương trong sạch.

Lại nâng mắt nhìn Văn Nhân Cửu không chút biểu tình bên kia, lạnh lẽo giống như khối ngọc được khắc từ băng, trong lòng bất giác đau khổ ba phần.

Cố tình hắn thật vất vả thoát khỏi mấy chuyện phiền lòng của kiếp trước, lần thứ hai thích, nhưng vẫn là nhân vật khó có thể chạm đến.

Đúng, là thích. Lạc Kiêu rốt cuộc không giãy giụa một cách vô vị nữa.

Ảo giác gì a, ngoài ý muốn gì a. Cũng chỉ là hắn không dám thừa nhận vấn đề mà thôi.

Lúc nghĩ tới y hắn thấy vui vẻ, lúc nghe thấy y bệnh trong lòng lo lắng, còn có, lúc hắn nhìn thấy y thì dã thú trong lồng giam ở sâu tận đáy lòng không ngừng bị trùng kích, không ai có thể rõ ràng hơn những điều đó.

Hắn thích y. Thích Văn Nhân Cửu. Thích đến nỗi mỗi một lần kề bên đều ngọt ngào đến gần như thống khổ.

Lạc Kiêu cũng không khỏi cảm thấy trời cao đang trêu cợt hắn. Nói thật, cho dù là từ vẻ ngoài quá mức xinh đẹp của y, hay là nội tâm quá mức cường đại, Văn Nhân Cửu người này cũng không phải loại hình hắn vẫn luôn yêu thích. Nhưng mà, không hề có lý do, vẫn là chìm vào.

Hắn thậm chí cũng không biết được bản thân mình là tại trong khoảnh khắc nào thích phải, chờ phản ứng lại, rồi đã đến trạng thái giãy giụa không ra này.

Lạc Kiêu thậm chí cũng bắt đầu có chút đáng thương mình rồi.

Nếu hắn thích một đồng loại cũng yêu thích nam nhân như hắn, như vậy, ít nhất hắn còn có quyền lợi theo đuổi; nếu như hắn thích là một hài tử bơ vơ không nơi nương tựa, như vậy, ít nhất hắn có thể một lần làm ác nhân xảo thủ hào đoạt. (*巧取豪夺 Tìm mọi cách cướp đoạt, cưỡng đoạt.)

Dù là lại lui vạn bước, hắn thích là một công tử thế gia, chỉ cần hắn nguyện ý, hắn dám khẳng định hắn có thể được toại nguyện.

Nhưng mà, cố tình, hắn thích, là Văn Nhân Cửu, là Thái tử Đại Càn, là người mà hắn đã quyết tâm phụ tá.

Tình cảm đơn phương thế này, cuối cùng chỉ có thể không có kết quả.

Trong lòng không phải không thống khổ, chẳng qua đây chính là con đường bản thân hắn chọn, ngoại trừ cắn răng chịu đựng, hắn còn có thể thế nào? Tay nghiền mực hơi dừng lại, Lạc Kiêu nhìn Văn Nhân Cửu, hỏi: “Điện hạ hôm nay là xảy ra chuyện gì sao? Có phải thần nói điều gì khiến Điện hạ tức giận?”

Văn Nhân Cửu hạ mắt, hồi lâu mới chậm rãi nói: “Mười sáu, quả thật tuổi cũng không còn nhỏ nữa rồi. Tiếp hơn một tháng nữa, Cô cũng đã mười sáu.”

Lạc Kiêu nghe vậy, cuối cùng nghe được chút mùi vị khác lạ trong lời nói của Văn Nhân Cửu, hơi nhíu mày hỏi thăm: “Là thánh thượng nhắc tới hôn sự của Điện hạ?”

Văn Nhân Cửu cười lạnh một tiếng: “Rồi lại sợ Hoàng đế không vội, thái giám vội gần chết.”

Lạc Kiêu liền rõ ràng.

Trong cung có mấy vị Hoàng tử, Đại hoàng tử Văn Nhân Hiên gần như lưu đày đưa tới Cam Châu, Nhị hoàng tử Văn Nhân Chử đã dời đến Vũ Châu tạm thời không đề cập đến việc hôn sự, hiện tại trong mấy vị Hoàng tử tại Đế kinh, Lục hoàng tử Văn Nhân Thư cùng Thất hoàng tử Văn Nhân An đều là tuổi tác còn quá nhỏ, vẫn chưa tính đến, chỉ có Văn Nhân Cửu, độ tuổi phù hợp, lại dần thay Đức Vinh Đế quản lý chính vụ, mặc dù thân thể có chút yếu ớt, nhưng dù sao trong Đông Cung cũng chưa có nữ chủ nhân, hiện tại an bài một nữ nhân vào, dù không chiếm được danh phận nào, chỉ cần không chịu thua kém sinh hạ cho Văn Nhân Cửu một trưởng tử, ngày sau dĩ nhiên mẫu bằng tử quý. (*母凭子贵 Mẹ hưởng phước nhờ con.)

Lạc Kiêu cảm thấy đau xót, sâu dưới đáy mắt mơ hồ hiện lên một tầng lạnh, nhìn Văn Nhân Cửu liền hỏi: “Là ai đánh chủ ý lên người Điện hạ?”

Văn Nhân Cửu nhìn hắn, nói: “Nói cho Cô, ngươi chờ cái gì?”

Lạc Kiêu chỉ nhấp môi, không nói lời nào, chỉ là trên mặt rồi lại không còn ý cười ôn hòa giống ngày thường.

Văn Nhân Cửu ngược lại không nhìn ra Lạc Kiêu đối với chuyện này vậy mà để trong lòng, hơi nâng mắt, thản nhiên nói: “Cô đã cho người tặng những nữ nhân kia cho Ngự thiện phòng làm nha đầu nhóm lửa rồi.” Lại nói: “Ngày sau nếu người nào dám ở chỗ này đánh chủ ý lên giường của Cô, Ngự thiện phòng nhiều người, không cần phải nha đầu, nhưng lại nghe nói trong quân, kỹ nữ rồi lại còn thiếu rất nhiều.”

Lời nói này, tuy là kể lể, nhưng lại có chút hương vị trấn an đối với Lạc Kiêu.

Lạc Kiêu nghe xong lời Văn Nhân Cửu nói, mặc dù biêt rõ y không có ý tứ nào khác, cũng không phải vì hắn, nhưng khuôn mặt rồi lại không kìm được, chút sát ý lúc trước vẫn quanh quẩn trong lòng cũng trong nháy mắt lui sạch.

Lạc Kiêu cảm thấy như vậy có chút không ổn. Nếu như hiện tại chỉ nghe nói có Đại thần đưa nữ nhân tới Đông Cung liền không kìm được phần đố kị xấu xí trong lòng, như vậy nếu ngày sau Điện hạ thật sự muốn cưới Thái tử phi thì phải làm sao đây?

Hai mắt Lạc Kiêu trầm xuống. Chỉ nghĩ như vậy, hắn liền gần như không kiềm chế được sát ý trong lòng, đến lúc đó hắn thật sự gặp phải một màn này, hắn lại nên làm thế nào cho phải?

Lạc Kiêu không nói lời nào, Văn Nhân Cửu cũng không lên tiếng. Qua hồi lâu, bên kia phê xong tấu chương, ngẩng đầu nhìn Lạc Kiêu, gọi một tiếng: “Tử Thanh?”

Lạc Kiêu nhìn y, chợt thấy cái người tựa như băng tuyết bên kia đang không chút biểu tình nhìn hắn, lời trong trẻo lạnh lùng nói ra với hắn lại khiến hắn cho là mình nghe lầm rồi.

Hắn nghe được Văn Nhân Cửu hỏi hắn thế này: “Ngươi đã làm loại chuyện đó chưa?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện