-"Tiểu thư, xin người suy nghĩ lại, tiểu thư..."

-"Tiểu thư, đừng dọa bọn nô tỳ."

-"Các người đừng lại đây, ta đã bị dồn tới đường cùng rồi...không thể nào...tướng quân, kiếp sau gặp lại chàng..."

Nữ tử khép mắt, gieo mình xuống núi. Cả đời này, nàng chỉ yêu tướng quân, có chết, nàng cũng muốn là người của chàng.

Một bóng áo trắng thướt tha bay qua, dải lụa dài tuyệt đẹp cuộn tròn lấy nữ tử, kéo nàng trở lại thực tại, bọn nô tì nhìn thấy, lau nước mắt thở phào, riêng nàng, ánh mắt ai oán hờn giận.

-"Ai cho ngươi cứu ta?"

-"Cô nương xinh đẹp như vậy, cớ sao phải chết?"

-"Người thì biết cái gì..."

Nữ tử toan chạy, mà dải lụa kia vẫn cứ quấn chặt quanh mình. Nàng nhìn chăm chăm vào người trước mặt, nàng ta quả là đẹp, một vẻ yêu kiều thoát tục mê hồn. Trước đây nàng vẫn luôn nghĩ mình là người đẹp nhất chốn này, thì ra đúng là núi cao còn có núi cao hơn.

Nàng đứng với nàng ấy, chỉ là cóc so với thiên nga.

-"Tiểu thư nhà chúng tôi bị Thái Hoàng Thái Hậu chỉ định làm Mỹ Nhân, tiến cung phục vụ Quốc Vương Long Quốc..."

A Ngân ngạc nhiên, hắn phong độ như vậy, nàng vừa thấy tim đã run, thiết nghĩ vạn người mơ ước tới vị trí đó, cớ sao vị tiểu thư này lại u sầu tới mức muốn kết liễu.

-"Làm Mỹ Nhân của Quốc Vương có gì là không xấu, ta nghĩ hắn là một người tốt, ngươi xem, con dân Long Quốc giàu có no đủ như vậy..."

-"Nhưng tiểu thư của chúng ta đã có thâm tình với tướng quân."

Một nô tỳ nói.

-"Với lại, Quốc Vương nổi tiếng chỉ độc sủng Quý Phi, nghe nói Quý Phi rất độc ác, cậy có Quốc Vương thương yêu, trước giờ Mỹ Nhân đưa vào cung nếu quá đẹp đều không sống quá nửa năm..."

Tiểu thư khóc, nô tỳ khóc, A Ngân suy nghĩ hồi lâu, bất chợt hỏi.

-"Người tên gì, người trong cung đã ai biết mặt ngươi chưa?"

-"Ta tên Yến Ngân, chưa ai biết mặt..."

Thì ra cùng tên với nàng, âu cũng là duyên phận.

-"Ở đây có ít bạc, ngươi hãy đi tìm tướng quân của mình, ta sẽ thay ngươi vào cung..."

-"Cô nương, người như vậy là đi vào chỗ chết...người đẹp như thế..."

-"Đừng lo cho ta..."

.....

A Ngân quá đỗi xinh đẹp, Thái Hoàng Thái Hậu không một chút nghi ngờ nàng là giả.

Tới bây giờ, nàng vẫn chưa bao giờ hối hận về quyết định thay nữ tử kia vào cung.

Ngày đó, nàng quyết định suy nghĩ, mà càng nghĩ càng rối, càng nghĩ tim càng thổn thức.

Hàng đêm nàng mơ thấy khuôn mặt cương nghị tuyệt đẹp của hắn, ban ngày nàng mơ hồ làm việc gì đều nghĩ tới hắn.

Nàng chẳng biết là thích, hay là yêu. Nàng chỉ biết, nàng muốn gặp lại hắn!

Ở trên đại điện, Quốc Vương chưa một lần để ý tới nàng, nàng không so đo, chỉ cần nàng được nhìn thấy hắn, vậy là quá đủ.

Trong ánh mắt hắn, sủng hạnh yêu thương, chỉ dành ột mình công chúa, nàng lại càng cảm thấy hắn nhất kiến chung tình, trái tim nàng, lại càng vì hắn mà thổn thức.

Năm Mĩ Nhân tiến cung, đã có bốn người vào hầu hạ hắn.

Cả bốn người ra khỏi đại điện, vẫn giữ được tấm thân trong trắng, chuyện này, quá là nực cười.

Liên Hoa công chúa cùng Thái Hậu che cả Hậu Cung, không coi Thái Hoàng Thái Hậu ra gì, tung hoành ngang dọc. Bà vì vậy mà cực kì phẫn nộ, mãi mới có dịp tuyển người, tiếc là Quốc Vương lại không hề động tình.

Chỉ còn một cơ hội cuối cùng, Thái Hoàng Thái Hậu liều mình ra lệnh, nếu qua đêm nay Yến Mỹ Nhân vẫn còn tấm thân xử nữ, ngay mai lập tức trảm nàng.

Nô tì A Bích báo tin, chân run cầm cập.

Riêng Yến Ngân vẫn lặng thinh. Nàng hớp một ngụm trà thuốc, sau đó bình tĩnh điểm lông mày.

-"Mỹ Nhân, mùi hương trên người Mỹ Nhân thơm như vậy, sẽ là một lợi thế...vì sao lại uống thuốc để kìm hãm?"

A Bích tò mò.

A Ngân khẽ cười, tiểu hồ ly của Tiên Tộc, sau khi thành tinh đều có mùi hương đặc trưng, có thể khiến người ta ngửi một lần nhớ mãi, nam nhân thường khó kháng cự.

Trước khi xuống núi, nàng mang rất nhiều trà thuốc, hàng ngày đều nhớ uống, tuy nhiên có lần quên, bởi vậy A Bích mới biết, mấy tháng nay A Bích đều tận tình chu đáo, hai người trò chuyện rất vui, nàng xem nàng ấy như tỷ muội vậy, nên không giấu chuyện nàng có hương.

-"Ta là muốn trái tim của chàng..."

A Bích lắc đầu, Yến Mỹ Nhân, thực sự là rất đẹp, tiếc là nàng tới quá muộn, trong lòng Quốc Vương giờ chỉ có công chúa mà thôi, phen này xem ra nàng khó mà bảo toàn tính mạng. Nghĩ tới đây, nước mắt A Bích lại lưng tròng.

-"Đừng khóc, ta sẽ không sao!"

Giờ lành tới, có hai ma ma giúp A Ngân tắm giặt, sau đó, họ đặt nàng lên một chiếc chăm gấm đỏ cuộn tròn, rồi mang tới đại điện của Quốc Vương.

Nằm trên chiếc giường lớn, nàng thực sự hồi hộp, liệu hắn có động tâm? Nàng đợi, đợi, thực sự là đợi rất lâu...

Cáo Tiên Tộc, nếu luyện lâu dài, có thể nghe thấy âm thanh cách đó cả dặm, nhưng kể cả khi chưa đạt trình cao, mới chỉ non nớt như A Ngân, bản năng cũng vẫn rất nhạy bén, việc nghe tiếng bàn tán trong vòng bán kính mười mét không thành vấn đề.

Nàng đã từng tự hào về khả năng đó.

Nhưng giờ đây, chính điều đó, lại khiến nàng phiền lòng. Ngoài kia, thái giám và cung nữ xì xào, Quốc Vương đang ở cùng Hoa Quý Phi.

Quốc Vương yêu chiều nàng ấy tới mức nào?

Ngoài cửa sổ, gió mát từng đợt thổi, ánh trăng sáng lung linh, trong đêm khuya đẹp tới động lòng người như này, họ sẽ tâm sự với nhau những gì?

Giá kể, nàng nghe lời bà bà luyện thêm, có phải giờ đây đã không tò mò tới thế?

Trời tờ mờ sáng, hắn mới về đại điện. Một cái liếc dành cho nàng, cũng không có.

A Ngân trở mình, khẽ quấn lại chiếc chăn, nàng liều mình tới gần hắn.

-"Mỹ Nhân, xin dừng bước!"

Tổng Thái Giám nhắc nhở, nhưng nàng không hề lo sợ, ánh mắt vẫn nhìn về phía hắn, đôi chân vẫn kiên định bước tới.

Quốc Vương nhíu mày, bàn tay khẽ giơ lên, toàn bộ cung nữ cùng thái giám tự động lui xuống.

A Ngân mái tóc dài thướt tha bồng bềnh trên bờ vai nõn nà, đôi môi đỏ như nhung, lông mì dài khẽ chớp.

-"Chàng có hay không nhận ra ta?"

Hắn lặng thinh, đôi mắt sâu thẳm chiếu toàn bộ lên nàng.

-"Chàng không nhận ra ta..."

Nàng buồn rầu kết luận, bàn tay rút lấy thanh kiếm phía thắt lưng hắn.

-"Ngươi làm gì?"

Hắn lạnh giọng.

-"Chắc chàng cũng biết, thiếp là muốn chết trước mặt chàng, còn hơn là bị Thái Hoàng Thái Hậu lôi ra pháp trường..."

Nàng tất nhiên chưa muốn chết, nhưng nàng lại muốn thử.

Bà bà nói, nàng xinh như tiên tử, nam nhân gặp nàng, mười người thì mười người yêu mến, mười người thì mười người thương xót.

Vậy hắn thì sao?

Liệu hắn có thương hoa tiếc ngọc?

-"Ngươi chết hay không, là việc của ngươi, chỉ có điều, đừng làm bẩn kiếm của ta..."

Hắn nhanh chóng thu lại kiếm, nàng tự cười chính mình, nàng ảo tưởng quá nhiều.

Một giọt nước khẽ lăn từ khóe mi dài, nàng quả thật, rất quan tâm tới hắn. Nàng quả thật, có chút hi vọng nhỏ nhoi, hắn sẽ để ý tới mình.

Đôi tay nhỏ bé khẽ run rẩy, tấm chăn gấm nới rộng một khúc, nơi xuân đầy đặn ngọc ngà vô ý hững hờ, hắn nhìn nàng, lạnh giọng.

-"Tiện nữ!"

Nàng giật mình nhìn lại chính mình, vội vàng kéo lại chăn, rè rụt giải thích.

-"Thiếp...thiếp không cố ý..."

-"Cố ý hay không, ngươi nghĩ rằng ta không nhìn ra?"

-"Thiếp...thiếp..."

-"Ngươi khác gì loại gái lầu xanh lẳng lơ, đúng như A Hoa nói..."

A Hoa? Hoa Quý Phi?

Ánh mắt hắn nóng ấm khi nhắc tới cái tên đó. Chắc hẳn hắn yêu nàng ấy nhiều lắm. Nhưng mà, nàng ấy chưa từng gặp nàng, làm sao biết nàng là ai? Nàng như nào?

-"Chiếc giường này bẩn, mau đổi cho ta!"

Lời hắn nói như bóp vụn trái tim nàng, tỳ nữ của hắn nhìn nàng khinh bỉ, nàng chẳng để tâm. Ma ma vừa lườm nàng, vừa hối mặc y phục nhanh, nàng chẳng để tâm. Thái Hoàng Thái Hậu triệu kiến, A Bích đuổi theo đoàn người khóc nức nở, nàng cũng chẳng để tâm.

-"Mang Yến Mỹ Nhân ra ngoài trảm đầu!"

Tới khi Thái Hoàng Thái Hậu ra lệnh, A Ngân mới bừng tỉnh.

A Bích đứng ngoài gào khóc cầu xin, Yến Mỹ Nhân thật ngốc, nàng cứ thế đi theo lính ra ngoài pháp trường, khuôn mặt thẫn thờ không chút biểu cảm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện