Kiều Kiều: “Có một vài thay đổi nho nhỏ. Xưng hô Tiểu Sơ từ hắn đổi thành cậu nha, còn anh Diệp vẫn là hắn. Để mình với mọi người dễ phân biệt. Còn những người khác hoặc là hắn hoặc anh đi. Mấy chương trước mình sẽ sửa sau.”
--------------------------
Trước khi trời sáng, Diệp Duệ Thăng lặng yên không một tiếng động về tới phủ Tổng đốc.
Mới vừa thay quần áo xong, cửa phòng đã bị gõ vang: “Vào đi.”
“Tổng đốc, đã đến giờ điều trị.” Người mở cửa tiến vào chính là quản gia.
“Được.” Diệp Duệ Thăng rửa mặt rồi cùng quản gia đến phòng y tế.
Phủ Tổng đốc có một phòng y tế rất lớn, toàn bộ thiết bị rất bí mật. Lúc Diệp Duệ Thăng đi tới, bác sĩ Noan chữa bệnh cho hắn đã chuẩn bị tốt các đồ vật: “Trung tướng đại nhân đến sớm, trạng thái hôm nay tốt không?”
Bác sĩ tuấn tú tóc vàng mắt xanh cười tủm tỉm. Anh là quân y Đệ Thất tập đoàn quân, ban đầu cũng là một tay lão luyện trong quân đoàn 75, từng bằng vào một tay kỹ thuật cấp cứu cao siêu nhiều lần cứu Diệp Duệ Thăng từ trên đường tử vong. Quan hệ ngầm của hai người không tồi, cho nên lời nói cũng không có gì phải gò bó.
Sau khi Diệp Duệ Thăng trở về từ hoa tinh, Noan liền rời quân đoàn, chuyên điều trị khôi phục cho Diệp Duệ Thăng.
Diệp Duệ Thăng nhìn nhìn cốc thuốc nước trị liệu hồi phục sền sệt nửa trong suốt được rót đầy: “Hôm nay làm thí nghiệm trước đi.”
Noan bất đắc dĩ nói: “Hai ngày trước không phải mới vừa làm xong sao? Tôi biết trong suy nghĩ cậu muốn mau chóng khôi phục, nhưng việc này gấp cũng không gấp được.”
Diệp Duệ Thăng hơi hơi nhếch khóe miệng lên: “Hôm nay không giống.”
Noan tỉ mỉ nhìn nhìn sắc mặt của hắn: “Xem ra đêm qua đã xảy ra một ít chuyện tốt.” Anh xoay người nói, “Vậy làm thí nghiệm đi.”
Bên cạnh phòng y tế còn có một phòng huấn luyện, bên trong có các loại thiết bị huấn luyện. Nhưng hiện giờ Diệp Duệ Thăng chỉ có thể sử dụng được một ít cơ sở thiết bị, hoặc là thiết bị trực tiếp hồi phục.
Bên cạnh phòng huấn luyện còn có một gian phòng cơ giáp siêu lớn. Nhìn qua tường pha lê trong suốt đặc chế, nơi đó lẳng lặng đặt cơ giáp chuyên của Diệp Duệ Thăng “Phích Lịch (đời thứ hai)”, là chiếu theo đài báo hỏng Phích Lịch đời thứ nhất ở Tiểu Hoa Tinh làm ra. Mấy tháng trước mới chính thức xuất xưởng, các phương diện đều tiên tiến hơn một chút.
Noan nhìn theo ánh mắt hắn, nghiêm túc nói: “Tôi biết cậu muốn lập tức điều khiển bảo bối của cậu đi ra ngoài lượn một vòng. Nhưng hiện tại cậu tuyệt đối không thể đụng vào nó, được không?”
Nguyên nhân cũng do hắn. Vì đó là một đài cơ giáp đối với tinh thần lực cùng thân thể cường độ đều yêu cầu đầy đủ khuôn khổ theo AB*, hơn nữa phải là cùng phối hợp. Nếu phương diện tinh thần lực cùng cường độ thân thể thiếu một chút cũng không thể thao túng được nó.
* ¯_(ツ)_/¯
Diệp Duệ Thăng là trong một tình huống xấu hổ như vậy, từ hoa tinh trở về, tinh thần lực cùng cường độ thân thể hắn đều rớt vài cấp.
Cường độ thân thể còn tốt. Ban đầu từ cấp S rớt xuống cấp C, trải qua ba năm huấn luyện ma quỷ, hiện giờ lại về tới trình độ cấp A. Nhưng tinh thần lực rất không tốt, khi tốt khi xấu. Noan đến nay vẫn nhớ rõ, khi hắn mới từ Tiểu Hoa Tinh trở về, trạng thái hôn mê, tình hình tinh thần lực chợt cao chợt thấp. Lúc cao đã phá hỏng hai thiết bị, lúc thấp cả người giống như đã chết.
Sau đó lại là kỳ tích mà chuyển biến tốt, nhưng vẫn có chút không ổn định, dao động trên dưới cấp B. Trong tình huống này mà đi chạm vào cơ giáp yêu cầu tinh thần lực cực cao, không khác gì tự sát.
Diệp Duệ Thăng nhìn đài cao chừng mười mấy mét kia, cơ giáp màu bạc sắc bén dày nặng, gật gật đầu: “Tôi biết, bắt đầu đi.”
Diệp Duệ Thăng nằm lên khoang thí nghiệm giống như bao con nhộng, phiến dán tự động dán lên tứ chi cùng đỉnh đầu. Noan mở chốt, khoang đóng lại, khởi động. Bên ngoài, số liệu liên quan trên màn hình vẫn luôn nhảy lên. Một lát sau hai số liệu dừng lại làm Noan vô cùng kinh ngạc: “Sao có thể?!”
Anh vội vàng mở khoang thí nghiệm ra: “Tinh thần lực A-, cường độ thân thể A. Ngày hôm qua cậu rốt cuộc làm cái gì, sao lại có tiến bộ lớn như vậy?”
Diệp Duệ Thăng ngồi dậy, xoa xoa cơ bắp cánh tay bị điện lưu thông qua mà căng chặt, nhìn hai số liệu trên màn hình, khẽ cười. Quả nhiên là như thế này.
Hắn nói: “Hiện tại tôi có thể điều khiển Phích Lịch chứ?”
Trong lòng Noan tấm tắc hai tiếng. Nụ cười này, quả thực có chút xuân phong đắc ý, nhưng anh cũng nhìn ra Diệp Duệ Thăng cũng không muốn lộ ra nhiều. Đây là bệnh nhân, nhưng cũng là cấp trên, cho nên cho dù tò mò Noan cũng chỉ có thể nghẹn, nghĩ nghĩ: “Tinh thần lực có thể ổn định ở trình độ A- mà nói, có thể điều khiển Phích Lịch làm cơ sở huấn luyện. Nhưng làm động tác cao độ vẫn không được.”
“Này liền đủ rồi, hôm nay trị liệu trước tiên liền ngừng đi.” Diệp Duệ Thăng đứng lên đi đến phòng cơ giáp, lại nói với quản gia một bên đang kích động đi theo, “Đồ hộp thức ăn cho mèo ngày hôm qua không tệ, mua ở chỗ nào?”
Quản gia ngẩn người: “Đó là thức ăn cho mèo chuyên dụng của thú cưng mèo hoàng thất. Trên Burfield tinh vốn dĩ không bán, là bởi vì công chúa Doya mang theo một con mèo tới. Cửa hàng thú cưng vật lớn nhất ở đây mới mượn cơ hội xin tư cách tiêu thụ, nhưng số lượng rất ít. Tổng đốc còn muốn nữa sao?”
Thức ăn mèo chuyên dụng cho mèo hoàng thất, theo lý người bình thường không có tư cách mua, như thế mèo bình thường cũng không có tư cách ăn. Nhưng nơi này là Burfield tinh, đều là bán hàng cấm khắp nơi. Một chút thức ăn cho mèo muốn mua ăn lại có thể bó tay?
Cho nên, thức ăn cho mèo lần này vừa đến đã bị tranh đoạt, rốt cuộc cũng do có rất nhiều người yêu mèo.
Diệp Duệ Thăng khẽ nhíu mày, nhớ tới con mèo có đôi tai cong cong mềm mại quý phái của vị công chúa điện hạ kia, sau đó hắn dãn mày, nhàn nhạt nói: “Một chút thức ăn cho mèo mà thôi, mèo hoàng thất ăn được, mèo khác liền không được ăn?” Hắn nói với quản gia vài câu như vậy, quản gia tỏ vẻ đã hiểu, lập tức đi làm.
Quản gia không khỏi suy nghĩ. Xem ra Tổng Đốc đại nhân thật sự muốn nuôi mèo. Hơn nữa xem từ sức ăn, còn không phải chỉ có một con?
Con mèo nào đó có sức ăn thật lớn đang lười biếng phơi nắng. Dư vị thơm ngon của thức ăn cho mèo hoàng thất còn trong dạ dày. Sông thì vẫn ở phía trước, nhưng cá trong sông kia vừa nhỏ vừa gầy hoàn toàn không dậy nổi hứng thú và vị giác của nó.
Cẩn Sơ cũng phơi nắng. Cậu quá mệt, đơn giản là nơi nào cũng muốn không đi, ở trên đỉnh núi hoang tàn vắng vẻ bày cành lá ra mà phơi nắng, tích góp lại năng lượng, nhưng cậu vẫn duy trì hình người như cũ. Với cậu mà nói loại hình thái này càng lợi cho việc suy nghĩ. Nhưng hiện tại cậu lại phiền não rồi.
Rốt cuộc nên tin lời nam nhân kia nói hay không?
Nếu theo cá nhân nói, cái người Diệp Duệ Thăng kia vẫn rất đáng tin cậy. Nhưng Cẩn Sơ cũng sẽ không quên, lúc trước bắt buộc phải dọn tinh cầu đi, nguyên nhân cũng là vì người nọ.
Mà không phải một người, phía sau hắn có rất nhiều người, thậm chí là một chủng tộc.
Chẳng qua ngẫm lại, cậu tin ba anh em kia, hơn nữa Quả Quả đối với một baba khác, biểu đạt thiện ý rất nhiều. Thử tin tưởng cũng không sao đâu nhỉ?
Hơn nữa lần này ba anh em kia thiếu chút nữa bỏ mạng, Cẩn Sơ cũng không tiện mà lại bảo bọn họ giúp mình bán đồ tiếp, với lại việc bản thân không đầu không đuôi đâm loạn khắp nơi, không bằng cùng Diệp Duệ Thăng kết liên minh, cùng lắm thì chia tiền cho hắn nhiều thêm chút.
Buổi tối hôm nay, Diệp Duệ Thăng lại tới nữa. Sau khi gặp hắn, Cẩn Sơ liền đem hai túi bảo bối lớn của mình lấy ra: “Tôi quyết định tin tưởng anh, mấy thứ này anh giúp tôi cầm đi bán lấy tiền đi, bán được tiền rồi chúng ta chia hai tám, anh hai tôi tám.”
Cẩn Sơ nói ra suy nghĩ của bản thân, quyết định cặn kẽ, thấy Diệp Duệ Thăng tựa hồ có chút ngốc, cậu bổ sung một câu: “Nếu là anh cảm thấy cái sự phân chia này không thích hợp, chia ba bảy cũng được, anh ba tôi bảy.”
Diệp Duệ Thăng phục hồi tinh thần lại, nhìn hai túi hàng lớn bằng lá mây kia, có chút 囧囧... Cẩn Sơ đã ngồi xếp bằng xuống, lấy các loại đồ vật giống nhau ra ngoài, giới thiệu cho Diệp Duệ Thăng đây là thứ gì, miễn cho hắn không biết bán thế nào.
Sau đó nương theo ánh trăng, Diệp Duệ Thăng liền thấy được ngà voi thô to như cánh tay, các loại hoa hoa cỏ cỏ nghe nói có công dụng tuyệt vời, một đống đá lớn đủ mọi màu sắc, một mảnh vảy thật lớn có thể là vỏ chỗ ngực của sinh vật không biết tên…… Các loại đồ vật kỳ kỳ quái quái, sau đó còn thấy được một đống vật chất rất giống “trang sức” hình lá cây bằng bạc trong tay hắn.
Hắn cầm một thứ hình dạng như vòng tay lên, cảm nhận trọng lượng này, cùng một loại không thể nghi ngờ, thậm chí còn có thể cao cấp hơn một chút. Diệp Duệ Thăng thầm nghĩ, rồi hỏi: “Cái này cậu cũng muốn bán?”
Cẩn Sơ nhìn nhìn: “Bán chứ, bán được thì liền bán.” Đối với đồ vật không phải đặc thổ sản, Cẩn Sơ không quá coi trọng, nhưng có thể bán lấy tiền cũng khá tốt. Với lại nhà cậu còn có một đống lớn, bên chỗ Tiểu Dung Dung còn có thể cuồn cuộn không ngừng “sản xuất” ra, nhưng mà sản lượng tương đối có hạn.
Diệp Duệ Thăng thở dài, nhịn không được xoa xoa mái tóc mềm mại của thiếu niên: “Đồ ngốc……”
Hắn may mắn vì mình sớm phát hiện cậu ấy, hơn nữa đi tìm tới. Bằng không mặc thiếu niên này lăn lộn một mình, quả thực không biết sẽ phát sinh ra chuyện gì nữa?
Cẩn Sơ chớp chớp mắt, cậu ngốc chỗ nào? Cậu nhìn nhìn những vật phẩm trang sức đó, kịp thời phản ứng: “Thứ này rất ghê gớm sao?”
“Chỉ sợ là, về sau loại đồ vật này không rao bán nhưng người ta vẫn đến mua.” Diệp Duệ Thăng nói.
“Rất đáng giá ư?”
Diệp Duệ Thăng nghĩ thầm, mấy thứ này, còn có những đồ vật hiếm lạ cổ quái đó không có ích lắm, cũng không đáng ra tay, vậy chính mình mua đi. Hắn liền hỏi Cẩn Sơ: “Cậu thiếu bao nhiêu tiền, tôi đưa cậu trước.”
Cẩn Sơ cười nói: “Tiền ư, đương nhiên càng nhiều càng tốt rồi.”
Kỳ thật cậu rất muốn bảo với nam nhân giúp mình mua hợp kim, mua quặng kim loại, người này nhất định có cách, mà mình lại chỉ có thể thu phế liệu. Nhưng cái ý nghĩ này mới vừa nổi lên đã bị cậu ép xuống.
Bảo hắn mua hợp kim ở đâu? An bài hắn đưa đến Tiểu Hoa Tinh khẳng định không được, không, mà là tuyệt đối không được. Đưa đến chỗ nào đó chất thành đống, sau đó chính mình chạy tới đem về Tiểu Hoa Tinh, đó cũng tương đương như nói cho hắn biết bí mật của mình. Hiện tại Cẩn Sơ còn chưa tin tưởng người này đến thế.
Trên thực tế, hiện tại Cẩn Sơ chủ yếu có ba nan đề. Một là kiếm thật nhiều tiền như thế nào, hai là đem tiền đổi thành hợp kim ra sao, còn lại cái thứ ba là làm cách nào đem nhiều hợp kim như vậy về Tiểu Hoa Tinh.
Mà hiện tại, kỳ thật cái nan đề thứ nhất đã làm khó cậu, có thể giải quyết xong vấn đề này thì rất tốt, đồ vật đổi thành tiền mà nói thuận tiện rất nhiều.
Cùng lắm thì cậu mở nhiều trạm thu mua phế liệu, này đều là chuyện nhỏ, vấn đề lớn nhất kỳ thật là một bước đem hợp kim về Tiểu Hoa Tinh.
Cẩn Sơ đã tự mình vận chuyển hai lần, sau đó phát hiện phương pháp này không thể làm lâu dài được.
Cậu đi vào thế giới nhân loại tốn công sức nhiều như vậy chỉ để thu hợp kim, xét đến cùng là vì giữ ánh sáng và nhiệt độ cuối cùng của Tiểu Hoa Tinh, sau đó mấy chục năm hoặc hơn trăm năm sau, thực lực của mình khôi phục, lại dọn nhà cho Tiểu Hoa Tinh một lần nữa.
Nhưng vận chuyển hợp kim đối với cậu tiêu hao cũng cực kỳ khủng bố, cứ đi xuống như vậy, không cần mấy chục hay trăm năm, cậu đã hoàn toàn héo quắt, đến lúc đó chuyện của Tiểu Hoa Tinh cũng chấm hết. Nhưng cố tình tại một bước này, hiện tại cậu tìm không thấy bất luận một biện pháp giải quyết gì. Một khi đã như vậy, mua hợp kim cũng không phải chuyện lửa sém lông mày.
“…… Cẩn Sơ? Cẩn Sơ?”
“Hửm?” Cẩn Sơ nhìn về phía Diệp Duệ Thăng, “Làm sao vậy?”
Diệp Duệ Thăng nói: “Tôi hỏi cậu là, khi có tiền cậu rồi muốn làm gì?”
“Mở trạm thu mua phế liệu!” Cẩn Sơ lập tức hào khí ngất trời nói.
“…… Cái gì?” Diệp Duệ Thăng cho rằng chính mình nghe lầm.
Cẩn Sơ nấn ná nói ra kế hoạch ấp ủ trong đầu thật lâu của mình, chuyện này có thể chia sẻ với người khác: “Tôi trước tiên mở một trạm thu mua phế liệu, làm thuận lợi có thể suy xét mở tiếp cái thứ hai, thứ ba... Tôi muốn trạm thu mua phế liệu phải rất lớn, rất lớn mới được, có thể chất được rất nhiều đồ.”
Tuy rằng việc thu hợp kim tạm thời không vội, nhưng cũng không thể không thu thập được. Cậu liền mở cái trạm thu mua phế liệu lớn thật lớn, thu nhiều hợp kim hơn chỗ trạm trước kia, chờ khi nghĩ đến biện pháp vận chuyển vẹn toàn, đem về chung một lần luôn. Trạm thu mua phế liệu lớn có thể chất rất nhiều đồ mà không dẫn đến việc người ngoài hoài nghi đâu.
Cậu cảm thấy mình thật sự quá thông minh!
Biểu tình Diệp Duệ Thăng liền trở nên…… một lời khó nói hết.
Làm nhiều chuyện như vậy có thể sẽ đưa tới việc đồ vật gây tai họa sát sinh, trăm cay ngàn đắng đổi lấy tiền, chỉ vì thu phế liệu?
Nói đến cái này, Cẩn Sơ liền nghĩ tới cái giấy phép kinh doanh trạm thu mua phế liệu.
“Hộ khẩu của tôi khi nào làm được vậy?” Cậu hỏi Diệp Duệ Thăng.
Diệp Duệ Thăng liếc cậu một cái, từ trong lồng ngực lấy ra một vật.
Ánh mắt Cẩn Sơ đã bị hấp dẫn qua. Đó là một cái quang não thoạt nhìn nửa cũ nửa mới.
“Quang não! Cho tôi? Hộ khẩu cho tôi làm được rồi sao?” Nhanh như vậy? Hiện tại mới có một ngày công phu!
Diệp Duệ Thăng thấy vẻ mặt cậu kinh ngạc vui vẻ, liền cười: “Ừm, thông tin thân phận của cậu đều ở bên trong, là cô nhi, từ nhỏ lưu lạc khắp nơi, không có người quen biết, như vậy cũng không sợ giữ lại sơ suất khiến bại lộ.”
Diệp Duệ Thăng nói Cẩn Sơ đưa tay, vén tay áo lên, giúp cậu mang quang não, sau đó mở bìa trang chủ ra. Cẩn Sơ phân biệt chữ trên mặt, mày liền nhíu lại, tên không sai, nơi sinh là Đệ Cửu Khu ở Burfield tinh cũng được, nhưng: “Mười tám tuổi?”
“Quên hỏi cậu tuổi tác, tôi liền quyết định mười tám tuổi rồi, là thành niên, các phương diện đều sẽ tương đối thuận tiện.” Diệp Duệ Thăng dừng một chút, “Trạm thu mua phế liệu cũng có thể mở, chẳng lẽ là ghi lớn quá?”
Ghi lớn quá? Cẩn Sơ nghĩ thầm ta thoạt nhìn trẻ như vậy sao? Dựa theo phép tính của nhân loại các ngươi, ta chính là lão yêu quái già đến không thể già hơn đấy. Cẩn Sơ sờ sờ mặt: “Không có không có, như vậy khá tốt.”
Địa chỉ trống không, gia đình, quan hệ cũng không, Cẩn Sơ liền hỏi: “Tôi không có nhà, cũng không có gia đình, càng không có người đảm bảo, hộ khẩu này cũng có thể làm được?”
Diệp Duệ Thăng nói: “Tình huống đặc biệt dùng cách đặc biệt, chỉ cần có quan hệ, không có gì là không làm được.”
Đối mặt với một tên nhân loại mang hơi thở vô cùng trâu bò, Cẩn Sơ dựng thẳng hai ngón tay cái cho hắn ta. Ghê gớm, ghê gớm nha....
Diệp Duệ Thăng cười, vốn dĩ chỉ là một việc nhỏ đến không thể nhỏ hơn, nhưng bị cậu ấy làm thế, không hiểu sao dường như cũng cảm thấy việc mình làm thực ghê gớm.
Hắn tiếp tục dạy Cẩn Sơ chức năng sử dụng thông tin như thế nào, chức năng lên mạng: “Cái này chỉ là internet rất phổ biến. Quang não này nhìn thì thấy bình thường, nhưng kỳ thật là bản thăng cấp, có thể đi vào Tinh Võng. Tinh Võng là một thế giới ảo, ngoài thế giới hiện thực có, bên trong đó cũng có, hiện thực không có, nhưng bên trong cũng có thể sáng tạo ra.”
Cẩn Sơ mở to hai mắt: “Thần kỳ như vậy? Hiện tại tôi có thể vào đó không?”
Diệp Duệ Thăng nhìn khắp nơi. Bây giờ bọn họ ngồi ở trên một tảng đá lớn trên sườn núi. Đêm hôm khuya khoắt, tới gần còn có thể nương theo ánh trăng thấy rõ ràng, nhưng phía xa chỉ có một mảnh tối đen: “Vào Tinh Võng bằng ý thức, tốt nhất nên tìm nơi an toàn.”
Cẩn Sơ nói: “Không sao, có Tiểu Miêu Miêu canh chừng, an toàn lắm.”
Diệp Duệ Thăng liền nhìn con mèo mập ôm đồ hộp gặm.
Hắn tạm thời không có biện pháp đem tới nhiều đồ hộp cho mèo, hôm nay hắn có thể đem tới bao nhiêu thì đem hết rồi, tổng cộng là hơn hai mươi hộp. Khi chỗ bọn họ nói chuyện, con mèo này liền ăn không ít hơn nửa. Chính nó mở nắp tự ăn, một chút cũng không cần người giúp, ăn đến nỗi đặc biệt vui vẻ.
“Meo ô.” Con mèo kêu lên, ngẩng đầu kêu một tiếng với hắn, cái đuôi lắc lắc, tựa hồ muốn nói các ngươi tùy tiện đi chơi đi, ta thay các ngươi canh chừng. Có mấy hộp đồ ăn này, hiện tại nó nhìn Diệp Duệ Thăng đặc biệt thuận mắt.
Kiều Kiều: “Đã bị mua chuộc!
┐(´ー`)┌”
Diệp Duệ Thăng đối với lời đề nghị liền không có dị nghị, chỉ là hắn vẫn nhịn không được hỏi: “Hiện tại cậu ở đâu?”
“Không có địa phương cố định, hình như đều qua đêm ở trên núi.” Cẩn Sơ tùy ý nói.
Diệp Duệ Thăng: “……”
Hắn nhìn bộ dáng thiếu niên vui vẻ thúc giục mình đừng có chậm chạp nữa, muốn nói lại thôi, nhấp vài cái trên quang não của Cẩn Sơ. Hai cạnh của quang não vươn ra một phiến dán hình tròn, sau đó hiện ra một dây nhỏ dài tinh tế hợp vào quang não. Diệp Duệ Thăng đem dán phiến lên hai huyệt Thái Dương của Cẩn Sơ, thao tác với quang não của mình cũng y hệt vậy.
Đối mặt với Cẩn Sơ nói: “Lần đầu tiên cậu vào Tinh Võng, sẽ xuất hiện ở trong nhà mình. Tôi đã thêm cậu làm bạn bè, sau khi tôi vào sẽ phát ra yêu cầu làm khách nhà cậu, cậu liền nhấp đồng ý. Rồi thì tôi có thể đến chỗ cậu, sau đó đưa cậu đi xem khắp nơi.”
Cẩn Sơ hưng phấn chờ mong gật gật đầu: “Được, đi vào như thế nào?” Lúc này cậu đã bị vật mới quyến rũ toàn bộ tâm trí, hai túi tiền kiểm kê cùng túi bảo bối bên cạnh cũng mặc kệ.
Dù sao ném ở đó cũng không phải là vứt bỏ.
Thật như là một đứa trẻ.
Diệp Duệ Thăng cười, chỉ cho Cẩn Sơ một cái nút bên trên màn hình.
Cẩn Sơ đang muốn nhấp vào, bỗng nhiên nói với Diệp Duệ Thăng: “Anh vào trước.”
Diệp Duệ Thăng khó hiểu, nhưng vẫn tự mình vào trước.
Chỉ thấy thân thể hắn ngồi thẳng tắp, nhắm mắt lại, sau đó liền bất động.
Cẩn Sơ không biết, người bình thường vào Tinh Võng đều sẽ tìm nơi an toàn có một mình. Bởi vì khi ý thức tiến vào Tinh Võng, cảm giác sự biến hóa của thân thể tại thế giới bên ngoài sẽ trở nên rất thấp, vạn nhất phát sinh biến cố gì, hay sự nguy hiểm căn bản không kịp phản ứng. Nếu một người có thể ở trước mặt một người khác đi vào Tinh Võng, vậy có ý nghĩa, hắn hoàn toàn tín nhiệm người kia.
Cẩn Sơ tò mò mà nhìn nam nhân vẫn không nhúc nhích. Bây giờ cậu đâm hắn ta có phản ứng hay không? Hắn ngồi thẳng như vậy không cảm thấy mệt sao?
Nghĩ trong lòng như vậy, cậu đã dịch mông gần lại hai cm, cánh tay hai người dán vào nhau, gần như không có khe hở. Không có cách, vì Quả Quả thích như vậy mà.
Cậu ấn ấn bụng nhỏ của mình. Bề ngoài nhìn không ra, nhưng cậu có thể cảm nhận được rõ ràng Quả Quả thỉnh thoảng nhúc nhích một chút. Mà thời điểm không có Diệp Duệ Thăng, nó liền ngủ giống như đã chết vậy, làm cho Cẩn Sơ vô cùng ghen tỵ.
Sau đó cậu nói với mèo: “Tiểu Miêu Miêu, nơi này làm phiền ngươi trông nha.” Nhấp cái nút ảo, hai giây sau, Cẩn Sơ cảm thấy một trận mất trọng lượng, ý thức xoay tròn, sau đó liền xuất hiện ở trong một phòng vuông vức.
Đây là một căn nhà rất bình thường. Ba mặt tường, một chiếc cửa ra vào một cửa sổ, trong phòng có một chiếc giường, một cái bàn, hai cái ghế, còn đều làm từ gỗ, vô cùng đơn giản, nhưng sờ lên đặc biệt chân thật. Cẩn Sơ suýt nữa cho rằng mình còn ở thế giới thật, chỉ là nháy mắt thay đổi địa phương.
【 leng keng! 】 Một âm thanh nhắc nhở vang lên, trước mặt Cẩn Sơ đột nhiên hiện ra một màn hình màu lam đậm lơ lửng: “Bạn tốt Diệp Duệ Thăng của bạn hy vọng tới trong nhà làm khách, có đồng ý hay không?”
Cẩn Sơ vội vàng nhấp đồng ý, màn hình biến mất. Cậu ngây ngốc đợi, tiếng gõ cửa liền vang lên.
“Cốc cốc cốc.”
Cậu chạy tới mở cửa, hé ra một khe nhỏ, lộ ra đôi mắt màu xanh nhạt đang cười khẽ.
Diệp Duệ Thăng sửng sốt.
Cẩn Sơ nhìn hình bóng cao lớn quen thuộc đứng bên ngoài, mở cửa ra, cười nói: “Lúc trước anh ở chỗ nào vậy, lập tức liền chạy tới à?” Cậu còn muốn đi ra xem bên ngoài, lại bị Diệp Duệ Thăng kéo tay tiến vào, còn lật tay lưu loát đóng cửa.
“Làm sao vậy?”
Diệp Duệ Thăng buông tay cậu ra, chỉ vào mặt cậu: “Bộ dáng hiện tại của cậu……”
Cẩn Sơ khó hiểu mà sờ sờ mặt.
Diệp Duệ Thăng tìm tìm, trên người không có vật có thể làm gương, liền lập tức mua một chiếc gương ở cửa hàng ảo, đưa cho Cẩn Sơ xem: “Nhìn cậu đi.”
Cẩn Sơ liền thấy được mặt mình, là trạng thái mặt hình người chân chính của cậu: “A, tại sao lại như vậy?”
Diệp Duệ Thăng nói: “Cũng do tôi quên nói cho cậu, lần đầu tiên vào Tinh Võng sẽ là bộ dáng ban đầu, nếu muốn thay đổi bộ dáng, muốn mặt khác thì phải cài đặt lại.”
Bộ dáng ban đầu? Trong lòng Cẩn Sơ nhảy dựng, lòng nói may mắn mình sống hơn một ngàn tuổi, cũng đối với hình thái nhân loại rất quen thuộc, với hình thái nhân loại cũng rất ổn định. Bằng không mình vừa bước vào còn không phải là nguyên hình sao?
Cũng quá dọa người rồi.
Cậu vội vàng soi gương xoa mặt mình.
Mắt lục biến thành đen, làn da không trắng như vậy nữa, ngũ quan cũng xoa bóp, trở nên không đẹp như trước. Rất nhanh, một khuôn mặt non nớt dễ thương điệu thấp xuống tám lần, khuôn mặt thứ hai của cậu liền xuất hiện rồi!
Đang muốn dạy cậu ấy mở hệ thống đổi mặt, Diệp Duệ Thăng liền trầm mặc. Lần đầu tiên thấy người thật đổi mặt, trước sau chỉ mất vài giây, đối với hắn vẫn chịu đả kích rất lớn.
Hắn nhìn thiếu niên tiếp tục soi gương chỉnh dáng người, có chút hoảng hốt nhàn nhạt. Đây rốt cuộc là dạng người gì chứ? Cậu ấy rõ ràng giữ đề phòng đối với mình, nhưng mà rất nhiều lúc lại tùy tiện, lộ không ít sơ hở.
“Thế nào?” Cẩn Sơ bận rộn xong, hỏi hắn.
Diệp Duệ Thăng nhìn trái phải, gật gật đầu: “Giống bộ dáng lúc trước như đúc, nhưng nếu người bình thường không muốn người khác nhận ra mình, sẽ đổi một khuôn mặt khác hoàn toàn hiện thực, hoặc là chọn mang mặt nạ.”
Diệp Duệ Thăng tự mình chọn cái mặt nạ hiệu quả. Rất nhanh trong mắt Cẩn Sơ, hắn đã đeo một chiếc mặt nạ, không nhìn thấy mặt.
“Oa ô!”
Diệp Duệ Thăng lại mặc thêm cái áo choàng che người, toàn thân hắn liền bao phủ trong một cái áo choàng cực lớn, dáng người thấy không rõ.
Cẩn Sơ vội nói: “Tôi cũng muốn, tôi cũng muốn nữa, lấy ở chỗ nào thế?”
Diệp Duệ Thăng dạy cậu cài đặt ra sao: “Cũng có thể cài đặt thành với người này thì có tác dụng, nhưng người kia thì không sao.” Sau đó nhấp một cái, hai người nhìn nhau lại trở về bộ dáng bình thường, nhưng trong mắt người khác vẫn quái nhân mang mặt nạ và khoác áo choàng.
Cẩn Sơ cảm thấy đặc biệt thú vị, lặng lẽ cười hắc hắc không thôi, còn không ngừng đổi kích cỡ và màu sắc mặt nạ, áo choàng. Một bên soi gương nhìn hiệu quả, giống như trẻ con tìm được một món đồ chơi đặc biệt vui, chơi không biết mệt.
Này cũng không thể trách cậu, cậu thật sự chưa tiếp xúc qua loại đồ vật này. Sống lâu như vậy, thấy một món đồ chơi, hay các loại trò chơi linh tinh thú vị đều phải do chính mình chơi mới vui.
Cậu còn chạm vào cột chức năng đổi đồ, không ngừng đổi các loại quần áo, mặc cả bộ, liền thay đổi một thân từ đầu đến chân. Lợi hại lợi hại, bội phục bội phục nha! So với việc cậu tự năng lượng hóa quần áo còn tiện lợi, nhanh chóng hơn.
Diệp Duệ Thăng đứng một bên cảm thấy bất đắc dĩ, mặt buồn cười, bị cậu kéo vào trong trò chơi biến hóa này. Một người 30 tuổi đầu, một kẻ ngàn tuổi đầu, xếp hàng ngồi trên mặt đất, chơi trò đổi trang phục thật lâu.
“Nhân loại các ngươi cũng thật có tài, mấy thứ này nghĩ như thế nào mà làm ra được?” Phương diện này Cẩn Sơ thật lòng khâm phục. Chẳng lẽ bởi vì thân thể quá yếu ớt, sinh mệnh quá ngắn ngủi, vì sinh mệnh hữu hạn, khả năng sáng tạo ra vô hạn, cho nên liền làm ra mấy thứ này sao?
Cậu thấp giọng thì thầm, nhưng bị Diệp Duệ Thăng nghe được.
Động tác trong tay hắn liền cứng lại, quay đầu nhìn thiếu niên bên cạnh.
Cậu cúi đầu, mi mắt cong cong, khuôn mặt non nớt mềm mại, làm người khác đặc biệt muốn chọc một cái hoặc là sờ sờ, cảm giác nhất định rất mềm. Tuy rằng bộ dáng đã bị điều chỉnh, còn xa mới được khuôn mặt tinh xảo bắt mắt, nhưng không thể nghi ngờ người này chính là một thiếu niên thanh tú.
Vô luận nhìn từ chỗ nào, đều không có một chút dị thường.
Kỳ thật lúc trước trong lòng Diệp Duệ Thăng có một ít suy đoán, nhưng khi nghe thấy những lời này, vẫn cảm thấy khiếp sợ.
Có lẽ hắn còn nên cảm thấy sợ hãi hay cảm xúc linh tinh nào đó, nhưng lại không có. Mặc dù biết đó không phải người, nhưng cậu vẫn chỉ cho hắn cảm giác thân thiện với ánh mặt trời, với tất cả đồ vật, đặc biệt là cảm giác thân thiết, dù ở trong Tinh Võng cũng không biến mất.
Diệp Duệ Thăng nói: “Muốn đi ra ngoài nhìn xem không?”
Cẩn Sơ nghe vậy rốt cuộc bỏ được trò chơi trong tay: “Có nha.”
Diệp Duệ Thăng: “Mặt nạ và áo choàng tuy rằng có thể khiến người ta không thấy rõ bộ dáng của cậu, nhưng rốt cuộc quá quái dị. Ngược lại, người bình thường sẽ chọn trực tiếp biến thành bộ dạng khác. Muốn thử một chút không?”
Cẩn Sơ gật đầu: “Được.”
Vì thế bọn họ đều thay đổi thành bộ dáng cực kỳ bình thường, cùng nhau ra cửa.
Sau khi ra ngoài, Cẩn Sơ mới phát hiện trước nhà của mình là một sân nhỏ độc lập. Sân và nhà đều rất đơn giản. Phóng mắt nhìn xung quanh, có nhà giống như nhà cậu, cũng có nhà biệt thự rất đẹp. Các nhà không giống nhau, số lượng không nhiều lắm. Đang nhìn hoàn cảnh xung quanh, không hiểu sao có chút quen mắt.
Diệp Duệ Thăng nói: “Nơi này chính là Đệ Cửu Khu. Nhìn ngọn núi kia đi, chính là chỗ chúng ta ngồi trước khi đi vào đây.”
Cẩn Sơ trợn to đôi mắt: “Cái này đều có thể làm giống hệt nha!”
“Ừ.” Khi thiết kế mô hình một nơi nào trong Tinh Võng, tiêu chuẩn chọn địa hình chủ yếu cũng sẽ bị mô phỏng lại, về kiến trúc nếu có thật bên ngoài cũng sẽ bị chọn dùng. Giống như trong khu này, nổi tiếng nhất có lẽ chỉ có cái bãi rác kia, đương nhiên là sẽ không phục chế làm lại cái khác.”
Cẩn Sơ cười xì một tiếng, chỉ vào những biệt thự xinh đẹp: “Những nhà đó là như thế nào?”
“Mỗi người sử dụng Tinh Võng đều có một cái sân khởi đầu, làm điểm dừng chân đầu tiên rồi sinh ra các điểm khác, có thể dùng tiền tạo hình dạng mình thích. Hộ khẩu cố định tại khối Tinh Võng này ít người sử dụng, cho nên cậu nhìn thấy nhà cửa mới thưa thớt như vậy. Giống như ngoài hiện thực dân cư dày đặc, trong Tinh Võng cơ bản cũng là nhà cửa cạnh nhà cửa, hoặc là trực tiếp xây nhà lầu. Nhưng khi vào nhà chính mình, không gian bên trong lớn bao nhiêu quyết định bởi mình thiết kế. Chỉ cần có tiền liền có thể thiết kế rất lớn, rất đẹp.”
Diệp Duệ Thăng nói, biết người này cũng không phải con người, hắn giải thích vô cùng tường tận, hơn nữa tận lực dùng phương thức đơn giản dễ hiểu.
Cẩn Sơ một bên nghe một bên gật đầu, hỏi: “Vậy nhà anh ở đâu?”
“Phủ Tổng đốc.” Diệp Duệ Thăng nói, “Tôi thiết lập điểm dừng chân ở rất nhiều nơi, vậy nên cần mua nhà hoặc mua đất, yêu cầu cao, cũng cần không ít tiền.”
Hai người từ trong sân nhà Cẩn Sơ đi ra. Diệp Duệ Thăng hỏi hiện tại cậu muốn thăng cấp sân một chút hay không. Hắn đã đưa cậu một túi tiền, số lượng cũng khá khả quan, đủ mình cậu lăn lộn.
Cẩn Sơ lắc lắc đầu. Chơi trò chơi thời trang xong, hiện tại cậu không vội, liền hỏi: “Cái này đều là tiêu tiền thật sự ư? Là tiền thật hả?”
Diệp Duệ Thăng liếc cậu một cái: “Đương nhiền, xây dựng và giữ gìn Tinh Võng cần lượng lớn nhân lực tài lực, nhà cửa nơi đây đừng nhìn chỉ là số liệu, số liệu biến động cũng yêu cầu năng lượng thúc đẩy.”
“Aizz, hiểu rồi.” Cẩn Sơ đối với hai chữ năng lượng này có thể nói lĩnh ngộ sâu sắc. Cậu cần năng lượng, tinh cầu của cậu cũng cần năng lượng, mỗi ngày bận bận rộn rộn, phiền phiền não não, phần lớn đều chỉ vì năng lượng.
Sau đó suy nghĩ cậu liền sáng ra. Chỗ này có thể tiêu tiền, còn chỗ khác có thể kiếm tiền không?
Sau đó cậu liền nhìn thấy tiệm cơm gì đó, cửa hàng điểm tâm ngọt, cửa hàng trang phục.... hoá ra đã vô tình đi tới nơi náo nhiệt. Trong tiệm có người bán, cũng có người đến xem. Cẩn Sơ liền kéo kéo ống tay áo Diệp Duệ Thăng: “Những người đó đều là người thật sao?”
Diệp Duệ Thăng cúi đầu nhìn động tác của cậu, mang cậu đi tới: “Đương nhiên là người thật rồi. Cậu muốn ăn cái gì không? Điểm tâm ngọt thế nào?”
Ta không ăn cái gì nha...
Cẩn Sơ thiếu chút nữa liền nói ra. Nhưng cậu cũng rất tò mò, liền gật gật đầu.
Diệp Duệ Thăng dẫn cậu vào một cửa hàng điểm tâm ngọt trang trí theo phong cách vô cùng xinh đẹp đáng yêu, chọn một vật đen tuyền cho hắn, còn có một ly chất lỏng vẩn đục.
Cẩn Sơ biết chất lỏng này tên là trà sữa, nhưng khối đen tuyền này…… Là bánh mì sao?
Cậu để sát mũi vào ngửi ngửi, hương vị ngọt ngào, lấy nĩa chọc chọc chọc, cảm giác đặc biệt chân thật, mảnh vụn rơi xuống cũng rất thật.
“Không nếm thử xem sao? Bánh này tên là Khu Rừng Đen, nghe nói hương vị không tồi.” Tiếng của Diệp Duệ Thăng rất gần tai nhẹ nhàng vang lên.
Cẩn Sơ quay đầu nhìn hắn, nhìn thấy chỉ là một khuôn mặt phàm tục bình thường, nhưng cặp mắt kia một chút cũng không tầm thường. Đó là hai mắt thật của Diệp Duệ Thăng.
Vì chỉ là dịch dung hiệu quả bình thường, đôi mắt không đổi. Ngược lại bởi dung mạo tầm thường, mà càng làm nổi bật cặp mắt thâm thúy, sáng ngời. Hình dạng mắt đặc biệt đẹp, có một loại cảm giác trầm tĩnh hữu lực.
Cẩn Sơ…… nhìn đến nỗi ngây người, sau đó mặt có chút nóng lên, yên lặng vặn hồi cổ. Ài, cậu không phải một tiểu hoa yêu sao, vì cái gì chỉ một đôi mắt mà khiến cho cậu nhìn đến thất thần. Vẫn là vì giá trị nhan sắc cao tới trình độ nhất định, một đôi mắt là có thể đủ say người.
Cậu tỉnh người lại. Trước sau hai lần cứu người này, tốn thật nhiều lá cây, trừ việc vì hắn ta có mối quan hệ với Quả Quả của cậu, thì cũng là vì người này lớn lên rất đẹp trai sao?
Người đẹp, luôn dễ làm người ta mềm lòng.
Chính là nông cạn như vậy mà!
Cẩn Sơ hết sức chuyên chú nhìn Khu Rừng Đen trước mắt, cắt một miếng nhỏ, giơ lên trước mắt lại nhìn chằm chằm một hồi lâu, lấy hết can đảm “A!” một ngụm nhét vào trong miệng.
Mềm mại tinh tế, thoáng có vài phần cảm giác thô ráp rồi tan ra trong miệng, tan ra còn có vị ngọt ngào cùng hương thơm dịu nhẹ. Toàn thân Cẩn Sơ giống như mở hết giác quan ra, một loại cảm nhận chưa bao giờ có xâm chiếm cậu.
Đó là gì? Thỏa mãn? Hưởng thụ? Giống hệt như ánh nắng ấm áp chiếu rọi, như là cắm rễ ở thổ nhưỡng phì nhiêu nhất, như đang vô cùng khát khô nóng bức lại có một trận mưa to, như được năng lượng thuần khiết nhất rót đầy tất cả mạch lá.
Cậu siết chặt nĩa, nhắm hai mắt lại.
Diệp Duệ Thăng dựa vào cạnh bàn, nhẹ nhàng chống cằm, ánh mắt nhu hòa, nhìn cậu.
Trong mắt hắn cũng chỉ thấy một khuôn mặt bình thường không kỳ lạ, nhưng hắn có thể tưởng tượng ra được bộ dáng thật sự của cậu, lộ ra biểu cảm tựa hưởng thụ lại như xúc động.
Ăn ngon như vậy sao?
Diệp Duệ Thăng nhịn không được nhẹ nhàng nở nụ cười.
Cẩn Sơ sẽ nói cho hắn biết, ăn thì cũng ngon, nhưng quan trọng nhất chính là, cái loại cảm giác này khó có thể miêu tả. Đối với một tiểu hoa yêu nghìn năm qua chỉ ăn sương hoa, điểm tâm ngọt khiến cậu chấn động thật lớn, lớn đến nỗi ngay sau đó cậu liền trực tiếp offline.
Trên đỉnh núi, trong bóng đêm, Cẩn Sơ đột nhiên mở mắt, bởi vì Diệp Duệ Thăng tại đây, đêm nay cậu rất khắc chế chỉ thả ra mấy cành cây, âm thầm vươn ra phơi ánh trăng u tối.
Nhưng mà lúc này có một loại xúc động, cậu đem tất cả cành cây đều thả ra ngoài, tất cả phiến lá trên cành đều dựng đứng thẳng lên. Vầng trăng trên bầu trời kia buông xuống ánh sáng nhàn nhạt, đột nhiên như chịu lực hấp dẫn lớn, đều hướng tới bên này mà rơi xuống, hóa thành từng trụ sáng dũng mãnh lao vào từng phiến từng phiến lá.
Phiến lá nhất thời sáng lên, tiếp theo là cành cũng thế, hơn phân nửa ngọn núi bị cành cây bao trùm cũng đều sáng lên màu lục lấp lánh. Mà nơi khác ngoài núi, bởi vì ánh trăng bị hút đi, tức khắc một mảnh trở nên đen như mực, âm âm u u.
Mọi người xa xa gần gần chú ý tới biến cố này đều náo nức hướng bên này núi nhìn, thấy được trên núi có từng trụ ánh trăng bị hút xuống giống như dải lụa trắng bay lượn, trên sườn núi có từng dòng xanh mượt. Trời ạ, đó là mạch khoáng thạch gì đó sao? Hay đó là quái vật?
Mọi người thấy được đều kinh ngạc, tưởng như chính mắt thấy chuyện thần quái, là câu đố mà khoa học chưa giải được.
Cẩn Sơ bất chấp những việc đó, toàn bộ cậu đều say mê, ngay sau đó phải từ bỏ hình người, hoàn toàn biến thành nguyên hình. Nhưng mà cậu đã quên, bên cạnh cậu còn có một người.
Diệp Duệ Thăng trong tiệm bánh ngọt nhìn người ở trước mắt một giây sau liền biến mất, ngây ngẩn cả người. Sau khi ăn bánh thì offline, phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn à?
Hắn bất chấp không thèm nghĩ nhiều, cũng một giây sau liền offline, chủ tiệm bánh ngọt kêu chưa trả tiền bị hắn ném sau đầu.
Ngay sau đó, ý thức hắn cũng trở về thân thể.
Mở mắt ra, trước mắt là một mảnh sáng xanh lấp lánh, còn chưa kịp nhìn kỹ, Cẩn Sơ bên cạnh liền nhào tới hắn, sức lực đó tất nhiên là cực lớn. Diệp Duệ Thăng cũng không đề phòng, lập tức liền bị đè ngã trên mặt đất.
Cẩn Sơ bịt kín đôi mắt hắn: “A, đừng nhìn, đừng nhìn, đừng nhìn!”
Nhưng mà trong lúc cuống quít, ngón tay cậu không che kín khoé mắt, nửa con mắt Diệp Duệ Thăng còn lộ ra ngoài. Sau đó hắn liền thấy được mặt thiếu niên có chút kinh hoảng. Với lại phía sau cậu, chính giữa trời đêm phía trên có một cột sáng giáng xuống sáng tỏ, phảng phất như cảnh ngân hà đổi chiều tráng lệ.
Nam nhân nhìn quen các loại kỳ quan vũ trụ, giờ khắc này lại bị mấy cột sáng của mặt trăng nhỏ trên trời kia chiếu xuống, chấn động luôn rồi.
Có lẽ, làm hắn cảm thấy chấn động cũng không phải cảnh tượng này, mà là do người tạo thành hết thảy.
。。。。。。。。
Kiều Kiều:
“Chương mới nè mọi người, dài ghê ^^!
Dạo này tâm trạng mình tốt hơn rồi (mặc dù vẫn chưa tìm được nhiều niềm vui lắm). Cảm ơn lời khuyên của các bạn nhiều, mình đọc từng cái một, và tim của bạn đáng yêu nào đó, mình cũng xem hết. Cảm động quá...
.·´¯"(>▂<)´¯"·.
Đăng chương mới thật muộn... Sorry các bạn nhỏ dễ thương của mình. Mình vừa thi xong, điểm cũng tương đối, ặc... Chắc là lại có thời gian cày tiếp bộ này hihi. Tiến độ chậm chút thoi:D
À mà, cho mình xin mấy truyện tinh tế cơ giáp gì đó hay hay của mọi người để đọc đi. Lần đầu edit truyện, lại là truyện cơ giáp nên có chút không hiểu. Cứ như mò đường trong đêm tối ấy. Mình đọc tiện tham khảo luôn. Cảm ơn.”
--------------------------
Trước khi trời sáng, Diệp Duệ Thăng lặng yên không một tiếng động về tới phủ Tổng đốc.
Mới vừa thay quần áo xong, cửa phòng đã bị gõ vang: “Vào đi.”
“Tổng đốc, đã đến giờ điều trị.” Người mở cửa tiến vào chính là quản gia.
“Được.” Diệp Duệ Thăng rửa mặt rồi cùng quản gia đến phòng y tế.
Phủ Tổng đốc có một phòng y tế rất lớn, toàn bộ thiết bị rất bí mật. Lúc Diệp Duệ Thăng đi tới, bác sĩ Noan chữa bệnh cho hắn đã chuẩn bị tốt các đồ vật: “Trung tướng đại nhân đến sớm, trạng thái hôm nay tốt không?”
Bác sĩ tuấn tú tóc vàng mắt xanh cười tủm tỉm. Anh là quân y Đệ Thất tập đoàn quân, ban đầu cũng là một tay lão luyện trong quân đoàn 75, từng bằng vào một tay kỹ thuật cấp cứu cao siêu nhiều lần cứu Diệp Duệ Thăng từ trên đường tử vong. Quan hệ ngầm của hai người không tồi, cho nên lời nói cũng không có gì phải gò bó.
Sau khi Diệp Duệ Thăng trở về từ hoa tinh, Noan liền rời quân đoàn, chuyên điều trị khôi phục cho Diệp Duệ Thăng.
Diệp Duệ Thăng nhìn nhìn cốc thuốc nước trị liệu hồi phục sền sệt nửa trong suốt được rót đầy: “Hôm nay làm thí nghiệm trước đi.”
Noan bất đắc dĩ nói: “Hai ngày trước không phải mới vừa làm xong sao? Tôi biết trong suy nghĩ cậu muốn mau chóng khôi phục, nhưng việc này gấp cũng không gấp được.”
Diệp Duệ Thăng hơi hơi nhếch khóe miệng lên: “Hôm nay không giống.”
Noan tỉ mỉ nhìn nhìn sắc mặt của hắn: “Xem ra đêm qua đã xảy ra một ít chuyện tốt.” Anh xoay người nói, “Vậy làm thí nghiệm đi.”
Bên cạnh phòng y tế còn có một phòng huấn luyện, bên trong có các loại thiết bị huấn luyện. Nhưng hiện giờ Diệp Duệ Thăng chỉ có thể sử dụng được một ít cơ sở thiết bị, hoặc là thiết bị trực tiếp hồi phục.
Bên cạnh phòng huấn luyện còn có một gian phòng cơ giáp siêu lớn. Nhìn qua tường pha lê trong suốt đặc chế, nơi đó lẳng lặng đặt cơ giáp chuyên của Diệp Duệ Thăng “Phích Lịch (đời thứ hai)”, là chiếu theo đài báo hỏng Phích Lịch đời thứ nhất ở Tiểu Hoa Tinh làm ra. Mấy tháng trước mới chính thức xuất xưởng, các phương diện đều tiên tiến hơn một chút.
Noan nhìn theo ánh mắt hắn, nghiêm túc nói: “Tôi biết cậu muốn lập tức điều khiển bảo bối của cậu đi ra ngoài lượn một vòng. Nhưng hiện tại cậu tuyệt đối không thể đụng vào nó, được không?”
Nguyên nhân cũng do hắn. Vì đó là một đài cơ giáp đối với tinh thần lực cùng thân thể cường độ đều yêu cầu đầy đủ khuôn khổ theo AB*, hơn nữa phải là cùng phối hợp. Nếu phương diện tinh thần lực cùng cường độ thân thể thiếu một chút cũng không thể thao túng được nó.
* ¯_(ツ)_/¯
Diệp Duệ Thăng là trong một tình huống xấu hổ như vậy, từ hoa tinh trở về, tinh thần lực cùng cường độ thân thể hắn đều rớt vài cấp.
Cường độ thân thể còn tốt. Ban đầu từ cấp S rớt xuống cấp C, trải qua ba năm huấn luyện ma quỷ, hiện giờ lại về tới trình độ cấp A. Nhưng tinh thần lực rất không tốt, khi tốt khi xấu. Noan đến nay vẫn nhớ rõ, khi hắn mới từ Tiểu Hoa Tinh trở về, trạng thái hôn mê, tình hình tinh thần lực chợt cao chợt thấp. Lúc cao đã phá hỏng hai thiết bị, lúc thấp cả người giống như đã chết.
Sau đó lại là kỳ tích mà chuyển biến tốt, nhưng vẫn có chút không ổn định, dao động trên dưới cấp B. Trong tình huống này mà đi chạm vào cơ giáp yêu cầu tinh thần lực cực cao, không khác gì tự sát.
Diệp Duệ Thăng nhìn đài cao chừng mười mấy mét kia, cơ giáp màu bạc sắc bén dày nặng, gật gật đầu: “Tôi biết, bắt đầu đi.”
Diệp Duệ Thăng nằm lên khoang thí nghiệm giống như bao con nhộng, phiến dán tự động dán lên tứ chi cùng đỉnh đầu. Noan mở chốt, khoang đóng lại, khởi động. Bên ngoài, số liệu liên quan trên màn hình vẫn luôn nhảy lên. Một lát sau hai số liệu dừng lại làm Noan vô cùng kinh ngạc: “Sao có thể?!”
Anh vội vàng mở khoang thí nghiệm ra: “Tinh thần lực A-, cường độ thân thể A. Ngày hôm qua cậu rốt cuộc làm cái gì, sao lại có tiến bộ lớn như vậy?”
Diệp Duệ Thăng ngồi dậy, xoa xoa cơ bắp cánh tay bị điện lưu thông qua mà căng chặt, nhìn hai số liệu trên màn hình, khẽ cười. Quả nhiên là như thế này.
Hắn nói: “Hiện tại tôi có thể điều khiển Phích Lịch chứ?”
Trong lòng Noan tấm tắc hai tiếng. Nụ cười này, quả thực có chút xuân phong đắc ý, nhưng anh cũng nhìn ra Diệp Duệ Thăng cũng không muốn lộ ra nhiều. Đây là bệnh nhân, nhưng cũng là cấp trên, cho nên cho dù tò mò Noan cũng chỉ có thể nghẹn, nghĩ nghĩ: “Tinh thần lực có thể ổn định ở trình độ A- mà nói, có thể điều khiển Phích Lịch làm cơ sở huấn luyện. Nhưng làm động tác cao độ vẫn không được.”
“Này liền đủ rồi, hôm nay trị liệu trước tiên liền ngừng đi.” Diệp Duệ Thăng đứng lên đi đến phòng cơ giáp, lại nói với quản gia một bên đang kích động đi theo, “Đồ hộp thức ăn cho mèo ngày hôm qua không tệ, mua ở chỗ nào?”
Quản gia ngẩn người: “Đó là thức ăn cho mèo chuyên dụng của thú cưng mèo hoàng thất. Trên Burfield tinh vốn dĩ không bán, là bởi vì công chúa Doya mang theo một con mèo tới. Cửa hàng thú cưng vật lớn nhất ở đây mới mượn cơ hội xin tư cách tiêu thụ, nhưng số lượng rất ít. Tổng đốc còn muốn nữa sao?”
Thức ăn mèo chuyên dụng cho mèo hoàng thất, theo lý người bình thường không có tư cách mua, như thế mèo bình thường cũng không có tư cách ăn. Nhưng nơi này là Burfield tinh, đều là bán hàng cấm khắp nơi. Một chút thức ăn cho mèo muốn mua ăn lại có thể bó tay?
Cho nên, thức ăn cho mèo lần này vừa đến đã bị tranh đoạt, rốt cuộc cũng do có rất nhiều người yêu mèo.
Diệp Duệ Thăng khẽ nhíu mày, nhớ tới con mèo có đôi tai cong cong mềm mại quý phái của vị công chúa điện hạ kia, sau đó hắn dãn mày, nhàn nhạt nói: “Một chút thức ăn cho mèo mà thôi, mèo hoàng thất ăn được, mèo khác liền không được ăn?” Hắn nói với quản gia vài câu như vậy, quản gia tỏ vẻ đã hiểu, lập tức đi làm.
Quản gia không khỏi suy nghĩ. Xem ra Tổng Đốc đại nhân thật sự muốn nuôi mèo. Hơn nữa xem từ sức ăn, còn không phải chỉ có một con?
Con mèo nào đó có sức ăn thật lớn đang lười biếng phơi nắng. Dư vị thơm ngon của thức ăn cho mèo hoàng thất còn trong dạ dày. Sông thì vẫn ở phía trước, nhưng cá trong sông kia vừa nhỏ vừa gầy hoàn toàn không dậy nổi hứng thú và vị giác của nó.
Cẩn Sơ cũng phơi nắng. Cậu quá mệt, đơn giản là nơi nào cũng muốn không đi, ở trên đỉnh núi hoang tàn vắng vẻ bày cành lá ra mà phơi nắng, tích góp lại năng lượng, nhưng cậu vẫn duy trì hình người như cũ. Với cậu mà nói loại hình thái này càng lợi cho việc suy nghĩ. Nhưng hiện tại cậu lại phiền não rồi.
Rốt cuộc nên tin lời nam nhân kia nói hay không?
Nếu theo cá nhân nói, cái người Diệp Duệ Thăng kia vẫn rất đáng tin cậy. Nhưng Cẩn Sơ cũng sẽ không quên, lúc trước bắt buộc phải dọn tinh cầu đi, nguyên nhân cũng là vì người nọ.
Mà không phải một người, phía sau hắn có rất nhiều người, thậm chí là một chủng tộc.
Chẳng qua ngẫm lại, cậu tin ba anh em kia, hơn nữa Quả Quả đối với một baba khác, biểu đạt thiện ý rất nhiều. Thử tin tưởng cũng không sao đâu nhỉ?
Hơn nữa lần này ba anh em kia thiếu chút nữa bỏ mạng, Cẩn Sơ cũng không tiện mà lại bảo bọn họ giúp mình bán đồ tiếp, với lại việc bản thân không đầu không đuôi đâm loạn khắp nơi, không bằng cùng Diệp Duệ Thăng kết liên minh, cùng lắm thì chia tiền cho hắn nhiều thêm chút.
Buổi tối hôm nay, Diệp Duệ Thăng lại tới nữa. Sau khi gặp hắn, Cẩn Sơ liền đem hai túi bảo bối lớn của mình lấy ra: “Tôi quyết định tin tưởng anh, mấy thứ này anh giúp tôi cầm đi bán lấy tiền đi, bán được tiền rồi chúng ta chia hai tám, anh hai tôi tám.”
Cẩn Sơ nói ra suy nghĩ của bản thân, quyết định cặn kẽ, thấy Diệp Duệ Thăng tựa hồ có chút ngốc, cậu bổ sung một câu: “Nếu là anh cảm thấy cái sự phân chia này không thích hợp, chia ba bảy cũng được, anh ba tôi bảy.”
Diệp Duệ Thăng phục hồi tinh thần lại, nhìn hai túi hàng lớn bằng lá mây kia, có chút 囧囧... Cẩn Sơ đã ngồi xếp bằng xuống, lấy các loại đồ vật giống nhau ra ngoài, giới thiệu cho Diệp Duệ Thăng đây là thứ gì, miễn cho hắn không biết bán thế nào.
Sau đó nương theo ánh trăng, Diệp Duệ Thăng liền thấy được ngà voi thô to như cánh tay, các loại hoa hoa cỏ cỏ nghe nói có công dụng tuyệt vời, một đống đá lớn đủ mọi màu sắc, một mảnh vảy thật lớn có thể là vỏ chỗ ngực của sinh vật không biết tên…… Các loại đồ vật kỳ kỳ quái quái, sau đó còn thấy được một đống vật chất rất giống “trang sức” hình lá cây bằng bạc trong tay hắn.
Hắn cầm một thứ hình dạng như vòng tay lên, cảm nhận trọng lượng này, cùng một loại không thể nghi ngờ, thậm chí còn có thể cao cấp hơn một chút. Diệp Duệ Thăng thầm nghĩ, rồi hỏi: “Cái này cậu cũng muốn bán?”
Cẩn Sơ nhìn nhìn: “Bán chứ, bán được thì liền bán.” Đối với đồ vật không phải đặc thổ sản, Cẩn Sơ không quá coi trọng, nhưng có thể bán lấy tiền cũng khá tốt. Với lại nhà cậu còn có một đống lớn, bên chỗ Tiểu Dung Dung còn có thể cuồn cuộn không ngừng “sản xuất” ra, nhưng mà sản lượng tương đối có hạn.
Diệp Duệ Thăng thở dài, nhịn không được xoa xoa mái tóc mềm mại của thiếu niên: “Đồ ngốc……”
Hắn may mắn vì mình sớm phát hiện cậu ấy, hơn nữa đi tìm tới. Bằng không mặc thiếu niên này lăn lộn một mình, quả thực không biết sẽ phát sinh ra chuyện gì nữa?
Cẩn Sơ chớp chớp mắt, cậu ngốc chỗ nào? Cậu nhìn nhìn những vật phẩm trang sức đó, kịp thời phản ứng: “Thứ này rất ghê gớm sao?”
“Chỉ sợ là, về sau loại đồ vật này không rao bán nhưng người ta vẫn đến mua.” Diệp Duệ Thăng nói.
“Rất đáng giá ư?”
Diệp Duệ Thăng nghĩ thầm, mấy thứ này, còn có những đồ vật hiếm lạ cổ quái đó không có ích lắm, cũng không đáng ra tay, vậy chính mình mua đi. Hắn liền hỏi Cẩn Sơ: “Cậu thiếu bao nhiêu tiền, tôi đưa cậu trước.”
Cẩn Sơ cười nói: “Tiền ư, đương nhiên càng nhiều càng tốt rồi.”
Kỳ thật cậu rất muốn bảo với nam nhân giúp mình mua hợp kim, mua quặng kim loại, người này nhất định có cách, mà mình lại chỉ có thể thu phế liệu. Nhưng cái ý nghĩ này mới vừa nổi lên đã bị cậu ép xuống.
Bảo hắn mua hợp kim ở đâu? An bài hắn đưa đến Tiểu Hoa Tinh khẳng định không được, không, mà là tuyệt đối không được. Đưa đến chỗ nào đó chất thành đống, sau đó chính mình chạy tới đem về Tiểu Hoa Tinh, đó cũng tương đương như nói cho hắn biết bí mật của mình. Hiện tại Cẩn Sơ còn chưa tin tưởng người này đến thế.
Trên thực tế, hiện tại Cẩn Sơ chủ yếu có ba nan đề. Một là kiếm thật nhiều tiền như thế nào, hai là đem tiền đổi thành hợp kim ra sao, còn lại cái thứ ba là làm cách nào đem nhiều hợp kim như vậy về Tiểu Hoa Tinh.
Mà hiện tại, kỳ thật cái nan đề thứ nhất đã làm khó cậu, có thể giải quyết xong vấn đề này thì rất tốt, đồ vật đổi thành tiền mà nói thuận tiện rất nhiều.
Cùng lắm thì cậu mở nhiều trạm thu mua phế liệu, này đều là chuyện nhỏ, vấn đề lớn nhất kỳ thật là một bước đem hợp kim về Tiểu Hoa Tinh.
Cẩn Sơ đã tự mình vận chuyển hai lần, sau đó phát hiện phương pháp này không thể làm lâu dài được.
Cậu đi vào thế giới nhân loại tốn công sức nhiều như vậy chỉ để thu hợp kim, xét đến cùng là vì giữ ánh sáng và nhiệt độ cuối cùng của Tiểu Hoa Tinh, sau đó mấy chục năm hoặc hơn trăm năm sau, thực lực của mình khôi phục, lại dọn nhà cho Tiểu Hoa Tinh một lần nữa.
Nhưng vận chuyển hợp kim đối với cậu tiêu hao cũng cực kỳ khủng bố, cứ đi xuống như vậy, không cần mấy chục hay trăm năm, cậu đã hoàn toàn héo quắt, đến lúc đó chuyện của Tiểu Hoa Tinh cũng chấm hết. Nhưng cố tình tại một bước này, hiện tại cậu tìm không thấy bất luận một biện pháp giải quyết gì. Một khi đã như vậy, mua hợp kim cũng không phải chuyện lửa sém lông mày.
“…… Cẩn Sơ? Cẩn Sơ?”
“Hửm?” Cẩn Sơ nhìn về phía Diệp Duệ Thăng, “Làm sao vậy?”
Diệp Duệ Thăng nói: “Tôi hỏi cậu là, khi có tiền cậu rồi muốn làm gì?”
“Mở trạm thu mua phế liệu!” Cẩn Sơ lập tức hào khí ngất trời nói.
“…… Cái gì?” Diệp Duệ Thăng cho rằng chính mình nghe lầm.
Cẩn Sơ nấn ná nói ra kế hoạch ấp ủ trong đầu thật lâu của mình, chuyện này có thể chia sẻ với người khác: “Tôi trước tiên mở một trạm thu mua phế liệu, làm thuận lợi có thể suy xét mở tiếp cái thứ hai, thứ ba... Tôi muốn trạm thu mua phế liệu phải rất lớn, rất lớn mới được, có thể chất được rất nhiều đồ.”
Tuy rằng việc thu hợp kim tạm thời không vội, nhưng cũng không thể không thu thập được. Cậu liền mở cái trạm thu mua phế liệu lớn thật lớn, thu nhiều hợp kim hơn chỗ trạm trước kia, chờ khi nghĩ đến biện pháp vận chuyển vẹn toàn, đem về chung một lần luôn. Trạm thu mua phế liệu lớn có thể chất rất nhiều đồ mà không dẫn đến việc người ngoài hoài nghi đâu.
Cậu cảm thấy mình thật sự quá thông minh!
Biểu tình Diệp Duệ Thăng liền trở nên…… một lời khó nói hết.
Làm nhiều chuyện như vậy có thể sẽ đưa tới việc đồ vật gây tai họa sát sinh, trăm cay ngàn đắng đổi lấy tiền, chỉ vì thu phế liệu?
Nói đến cái này, Cẩn Sơ liền nghĩ tới cái giấy phép kinh doanh trạm thu mua phế liệu.
“Hộ khẩu của tôi khi nào làm được vậy?” Cậu hỏi Diệp Duệ Thăng.
Diệp Duệ Thăng liếc cậu một cái, từ trong lồng ngực lấy ra một vật.
Ánh mắt Cẩn Sơ đã bị hấp dẫn qua. Đó là một cái quang não thoạt nhìn nửa cũ nửa mới.
“Quang não! Cho tôi? Hộ khẩu cho tôi làm được rồi sao?” Nhanh như vậy? Hiện tại mới có một ngày công phu!
Diệp Duệ Thăng thấy vẻ mặt cậu kinh ngạc vui vẻ, liền cười: “Ừm, thông tin thân phận của cậu đều ở bên trong, là cô nhi, từ nhỏ lưu lạc khắp nơi, không có người quen biết, như vậy cũng không sợ giữ lại sơ suất khiến bại lộ.”
Diệp Duệ Thăng nói Cẩn Sơ đưa tay, vén tay áo lên, giúp cậu mang quang não, sau đó mở bìa trang chủ ra. Cẩn Sơ phân biệt chữ trên mặt, mày liền nhíu lại, tên không sai, nơi sinh là Đệ Cửu Khu ở Burfield tinh cũng được, nhưng: “Mười tám tuổi?”
“Quên hỏi cậu tuổi tác, tôi liền quyết định mười tám tuổi rồi, là thành niên, các phương diện đều sẽ tương đối thuận tiện.” Diệp Duệ Thăng dừng một chút, “Trạm thu mua phế liệu cũng có thể mở, chẳng lẽ là ghi lớn quá?”
Ghi lớn quá? Cẩn Sơ nghĩ thầm ta thoạt nhìn trẻ như vậy sao? Dựa theo phép tính của nhân loại các ngươi, ta chính là lão yêu quái già đến không thể già hơn đấy. Cẩn Sơ sờ sờ mặt: “Không có không có, như vậy khá tốt.”
Địa chỉ trống không, gia đình, quan hệ cũng không, Cẩn Sơ liền hỏi: “Tôi không có nhà, cũng không có gia đình, càng không có người đảm bảo, hộ khẩu này cũng có thể làm được?”
Diệp Duệ Thăng nói: “Tình huống đặc biệt dùng cách đặc biệt, chỉ cần có quan hệ, không có gì là không làm được.”
Đối mặt với một tên nhân loại mang hơi thở vô cùng trâu bò, Cẩn Sơ dựng thẳng hai ngón tay cái cho hắn ta. Ghê gớm, ghê gớm nha....
Diệp Duệ Thăng cười, vốn dĩ chỉ là một việc nhỏ đến không thể nhỏ hơn, nhưng bị cậu ấy làm thế, không hiểu sao dường như cũng cảm thấy việc mình làm thực ghê gớm.
Hắn tiếp tục dạy Cẩn Sơ chức năng sử dụng thông tin như thế nào, chức năng lên mạng: “Cái này chỉ là internet rất phổ biến. Quang não này nhìn thì thấy bình thường, nhưng kỳ thật là bản thăng cấp, có thể đi vào Tinh Võng. Tinh Võng là một thế giới ảo, ngoài thế giới hiện thực có, bên trong đó cũng có, hiện thực không có, nhưng bên trong cũng có thể sáng tạo ra.”
Cẩn Sơ mở to hai mắt: “Thần kỳ như vậy? Hiện tại tôi có thể vào đó không?”
Diệp Duệ Thăng nhìn khắp nơi. Bây giờ bọn họ ngồi ở trên một tảng đá lớn trên sườn núi. Đêm hôm khuya khoắt, tới gần còn có thể nương theo ánh trăng thấy rõ ràng, nhưng phía xa chỉ có một mảnh tối đen: “Vào Tinh Võng bằng ý thức, tốt nhất nên tìm nơi an toàn.”
Cẩn Sơ nói: “Không sao, có Tiểu Miêu Miêu canh chừng, an toàn lắm.”
Diệp Duệ Thăng liền nhìn con mèo mập ôm đồ hộp gặm.
Hắn tạm thời không có biện pháp đem tới nhiều đồ hộp cho mèo, hôm nay hắn có thể đem tới bao nhiêu thì đem hết rồi, tổng cộng là hơn hai mươi hộp. Khi chỗ bọn họ nói chuyện, con mèo này liền ăn không ít hơn nửa. Chính nó mở nắp tự ăn, một chút cũng không cần người giúp, ăn đến nỗi đặc biệt vui vẻ.
“Meo ô.” Con mèo kêu lên, ngẩng đầu kêu một tiếng với hắn, cái đuôi lắc lắc, tựa hồ muốn nói các ngươi tùy tiện đi chơi đi, ta thay các ngươi canh chừng. Có mấy hộp đồ ăn này, hiện tại nó nhìn Diệp Duệ Thăng đặc biệt thuận mắt.
Kiều Kiều: “Đã bị mua chuộc!
┐(´ー`)┌”
Diệp Duệ Thăng đối với lời đề nghị liền không có dị nghị, chỉ là hắn vẫn nhịn không được hỏi: “Hiện tại cậu ở đâu?”
“Không có địa phương cố định, hình như đều qua đêm ở trên núi.” Cẩn Sơ tùy ý nói.
Diệp Duệ Thăng: “……”
Hắn nhìn bộ dáng thiếu niên vui vẻ thúc giục mình đừng có chậm chạp nữa, muốn nói lại thôi, nhấp vài cái trên quang não của Cẩn Sơ. Hai cạnh của quang não vươn ra một phiến dán hình tròn, sau đó hiện ra một dây nhỏ dài tinh tế hợp vào quang não. Diệp Duệ Thăng đem dán phiến lên hai huyệt Thái Dương của Cẩn Sơ, thao tác với quang não của mình cũng y hệt vậy.
Đối mặt với Cẩn Sơ nói: “Lần đầu tiên cậu vào Tinh Võng, sẽ xuất hiện ở trong nhà mình. Tôi đã thêm cậu làm bạn bè, sau khi tôi vào sẽ phát ra yêu cầu làm khách nhà cậu, cậu liền nhấp đồng ý. Rồi thì tôi có thể đến chỗ cậu, sau đó đưa cậu đi xem khắp nơi.”
Cẩn Sơ hưng phấn chờ mong gật gật đầu: “Được, đi vào như thế nào?” Lúc này cậu đã bị vật mới quyến rũ toàn bộ tâm trí, hai túi tiền kiểm kê cùng túi bảo bối bên cạnh cũng mặc kệ.
Dù sao ném ở đó cũng không phải là vứt bỏ.
Thật như là một đứa trẻ.
Diệp Duệ Thăng cười, chỉ cho Cẩn Sơ một cái nút bên trên màn hình.
Cẩn Sơ đang muốn nhấp vào, bỗng nhiên nói với Diệp Duệ Thăng: “Anh vào trước.”
Diệp Duệ Thăng khó hiểu, nhưng vẫn tự mình vào trước.
Chỉ thấy thân thể hắn ngồi thẳng tắp, nhắm mắt lại, sau đó liền bất động.
Cẩn Sơ không biết, người bình thường vào Tinh Võng đều sẽ tìm nơi an toàn có một mình. Bởi vì khi ý thức tiến vào Tinh Võng, cảm giác sự biến hóa của thân thể tại thế giới bên ngoài sẽ trở nên rất thấp, vạn nhất phát sinh biến cố gì, hay sự nguy hiểm căn bản không kịp phản ứng. Nếu một người có thể ở trước mặt một người khác đi vào Tinh Võng, vậy có ý nghĩa, hắn hoàn toàn tín nhiệm người kia.
Cẩn Sơ tò mò mà nhìn nam nhân vẫn không nhúc nhích. Bây giờ cậu đâm hắn ta có phản ứng hay không? Hắn ngồi thẳng như vậy không cảm thấy mệt sao?
Nghĩ trong lòng như vậy, cậu đã dịch mông gần lại hai cm, cánh tay hai người dán vào nhau, gần như không có khe hở. Không có cách, vì Quả Quả thích như vậy mà.
Cậu ấn ấn bụng nhỏ của mình. Bề ngoài nhìn không ra, nhưng cậu có thể cảm nhận được rõ ràng Quả Quả thỉnh thoảng nhúc nhích một chút. Mà thời điểm không có Diệp Duệ Thăng, nó liền ngủ giống như đã chết vậy, làm cho Cẩn Sơ vô cùng ghen tỵ.
Sau đó cậu nói với mèo: “Tiểu Miêu Miêu, nơi này làm phiền ngươi trông nha.” Nhấp cái nút ảo, hai giây sau, Cẩn Sơ cảm thấy một trận mất trọng lượng, ý thức xoay tròn, sau đó liền xuất hiện ở trong một phòng vuông vức.
Đây là một căn nhà rất bình thường. Ba mặt tường, một chiếc cửa ra vào một cửa sổ, trong phòng có một chiếc giường, một cái bàn, hai cái ghế, còn đều làm từ gỗ, vô cùng đơn giản, nhưng sờ lên đặc biệt chân thật. Cẩn Sơ suýt nữa cho rằng mình còn ở thế giới thật, chỉ là nháy mắt thay đổi địa phương.
【 leng keng! 】 Một âm thanh nhắc nhở vang lên, trước mặt Cẩn Sơ đột nhiên hiện ra một màn hình màu lam đậm lơ lửng: “Bạn tốt Diệp Duệ Thăng của bạn hy vọng tới trong nhà làm khách, có đồng ý hay không?”
Cẩn Sơ vội vàng nhấp đồng ý, màn hình biến mất. Cậu ngây ngốc đợi, tiếng gõ cửa liền vang lên.
“Cốc cốc cốc.”
Cậu chạy tới mở cửa, hé ra một khe nhỏ, lộ ra đôi mắt màu xanh nhạt đang cười khẽ.
Diệp Duệ Thăng sửng sốt.
Cẩn Sơ nhìn hình bóng cao lớn quen thuộc đứng bên ngoài, mở cửa ra, cười nói: “Lúc trước anh ở chỗ nào vậy, lập tức liền chạy tới à?” Cậu còn muốn đi ra xem bên ngoài, lại bị Diệp Duệ Thăng kéo tay tiến vào, còn lật tay lưu loát đóng cửa.
“Làm sao vậy?”
Diệp Duệ Thăng buông tay cậu ra, chỉ vào mặt cậu: “Bộ dáng hiện tại của cậu……”
Cẩn Sơ khó hiểu mà sờ sờ mặt.
Diệp Duệ Thăng tìm tìm, trên người không có vật có thể làm gương, liền lập tức mua một chiếc gương ở cửa hàng ảo, đưa cho Cẩn Sơ xem: “Nhìn cậu đi.”
Cẩn Sơ liền thấy được mặt mình, là trạng thái mặt hình người chân chính của cậu: “A, tại sao lại như vậy?”
Diệp Duệ Thăng nói: “Cũng do tôi quên nói cho cậu, lần đầu tiên vào Tinh Võng sẽ là bộ dáng ban đầu, nếu muốn thay đổi bộ dáng, muốn mặt khác thì phải cài đặt lại.”
Bộ dáng ban đầu? Trong lòng Cẩn Sơ nhảy dựng, lòng nói may mắn mình sống hơn một ngàn tuổi, cũng đối với hình thái nhân loại rất quen thuộc, với hình thái nhân loại cũng rất ổn định. Bằng không mình vừa bước vào còn không phải là nguyên hình sao?
Cũng quá dọa người rồi.
Cậu vội vàng soi gương xoa mặt mình.
Mắt lục biến thành đen, làn da không trắng như vậy nữa, ngũ quan cũng xoa bóp, trở nên không đẹp như trước. Rất nhanh, một khuôn mặt non nớt dễ thương điệu thấp xuống tám lần, khuôn mặt thứ hai của cậu liền xuất hiện rồi!
Đang muốn dạy cậu ấy mở hệ thống đổi mặt, Diệp Duệ Thăng liền trầm mặc. Lần đầu tiên thấy người thật đổi mặt, trước sau chỉ mất vài giây, đối với hắn vẫn chịu đả kích rất lớn.
Hắn nhìn thiếu niên tiếp tục soi gương chỉnh dáng người, có chút hoảng hốt nhàn nhạt. Đây rốt cuộc là dạng người gì chứ? Cậu ấy rõ ràng giữ đề phòng đối với mình, nhưng mà rất nhiều lúc lại tùy tiện, lộ không ít sơ hở.
“Thế nào?” Cẩn Sơ bận rộn xong, hỏi hắn.
Diệp Duệ Thăng nhìn trái phải, gật gật đầu: “Giống bộ dáng lúc trước như đúc, nhưng nếu người bình thường không muốn người khác nhận ra mình, sẽ đổi một khuôn mặt khác hoàn toàn hiện thực, hoặc là chọn mang mặt nạ.”
Diệp Duệ Thăng tự mình chọn cái mặt nạ hiệu quả. Rất nhanh trong mắt Cẩn Sơ, hắn đã đeo một chiếc mặt nạ, không nhìn thấy mặt.
“Oa ô!”
Diệp Duệ Thăng lại mặc thêm cái áo choàng che người, toàn thân hắn liền bao phủ trong một cái áo choàng cực lớn, dáng người thấy không rõ.
Cẩn Sơ vội nói: “Tôi cũng muốn, tôi cũng muốn nữa, lấy ở chỗ nào thế?”
Diệp Duệ Thăng dạy cậu cài đặt ra sao: “Cũng có thể cài đặt thành với người này thì có tác dụng, nhưng người kia thì không sao.” Sau đó nhấp một cái, hai người nhìn nhau lại trở về bộ dáng bình thường, nhưng trong mắt người khác vẫn quái nhân mang mặt nạ và khoác áo choàng.
Cẩn Sơ cảm thấy đặc biệt thú vị, lặng lẽ cười hắc hắc không thôi, còn không ngừng đổi kích cỡ và màu sắc mặt nạ, áo choàng. Một bên soi gương nhìn hiệu quả, giống như trẻ con tìm được một món đồ chơi đặc biệt vui, chơi không biết mệt.
Này cũng không thể trách cậu, cậu thật sự chưa tiếp xúc qua loại đồ vật này. Sống lâu như vậy, thấy một món đồ chơi, hay các loại trò chơi linh tinh thú vị đều phải do chính mình chơi mới vui.
Cậu còn chạm vào cột chức năng đổi đồ, không ngừng đổi các loại quần áo, mặc cả bộ, liền thay đổi một thân từ đầu đến chân. Lợi hại lợi hại, bội phục bội phục nha! So với việc cậu tự năng lượng hóa quần áo còn tiện lợi, nhanh chóng hơn.
Diệp Duệ Thăng đứng một bên cảm thấy bất đắc dĩ, mặt buồn cười, bị cậu kéo vào trong trò chơi biến hóa này. Một người 30 tuổi đầu, một kẻ ngàn tuổi đầu, xếp hàng ngồi trên mặt đất, chơi trò đổi trang phục thật lâu.
“Nhân loại các ngươi cũng thật có tài, mấy thứ này nghĩ như thế nào mà làm ra được?” Phương diện này Cẩn Sơ thật lòng khâm phục. Chẳng lẽ bởi vì thân thể quá yếu ớt, sinh mệnh quá ngắn ngủi, vì sinh mệnh hữu hạn, khả năng sáng tạo ra vô hạn, cho nên liền làm ra mấy thứ này sao?
Cậu thấp giọng thì thầm, nhưng bị Diệp Duệ Thăng nghe được.
Động tác trong tay hắn liền cứng lại, quay đầu nhìn thiếu niên bên cạnh.
Cậu cúi đầu, mi mắt cong cong, khuôn mặt non nớt mềm mại, làm người khác đặc biệt muốn chọc một cái hoặc là sờ sờ, cảm giác nhất định rất mềm. Tuy rằng bộ dáng đã bị điều chỉnh, còn xa mới được khuôn mặt tinh xảo bắt mắt, nhưng không thể nghi ngờ người này chính là một thiếu niên thanh tú.
Vô luận nhìn từ chỗ nào, đều không có một chút dị thường.
Kỳ thật lúc trước trong lòng Diệp Duệ Thăng có một ít suy đoán, nhưng khi nghe thấy những lời này, vẫn cảm thấy khiếp sợ.
Có lẽ hắn còn nên cảm thấy sợ hãi hay cảm xúc linh tinh nào đó, nhưng lại không có. Mặc dù biết đó không phải người, nhưng cậu vẫn chỉ cho hắn cảm giác thân thiện với ánh mặt trời, với tất cả đồ vật, đặc biệt là cảm giác thân thiết, dù ở trong Tinh Võng cũng không biến mất.
Diệp Duệ Thăng nói: “Muốn đi ra ngoài nhìn xem không?”
Cẩn Sơ nghe vậy rốt cuộc bỏ được trò chơi trong tay: “Có nha.”
Diệp Duệ Thăng: “Mặt nạ và áo choàng tuy rằng có thể khiến người ta không thấy rõ bộ dáng của cậu, nhưng rốt cuộc quá quái dị. Ngược lại, người bình thường sẽ chọn trực tiếp biến thành bộ dạng khác. Muốn thử một chút không?”
Cẩn Sơ gật đầu: “Được.”
Vì thế bọn họ đều thay đổi thành bộ dáng cực kỳ bình thường, cùng nhau ra cửa.
Sau khi ra ngoài, Cẩn Sơ mới phát hiện trước nhà của mình là một sân nhỏ độc lập. Sân và nhà đều rất đơn giản. Phóng mắt nhìn xung quanh, có nhà giống như nhà cậu, cũng có nhà biệt thự rất đẹp. Các nhà không giống nhau, số lượng không nhiều lắm. Đang nhìn hoàn cảnh xung quanh, không hiểu sao có chút quen mắt.
Diệp Duệ Thăng nói: “Nơi này chính là Đệ Cửu Khu. Nhìn ngọn núi kia đi, chính là chỗ chúng ta ngồi trước khi đi vào đây.”
Cẩn Sơ trợn to đôi mắt: “Cái này đều có thể làm giống hệt nha!”
“Ừ.” Khi thiết kế mô hình một nơi nào trong Tinh Võng, tiêu chuẩn chọn địa hình chủ yếu cũng sẽ bị mô phỏng lại, về kiến trúc nếu có thật bên ngoài cũng sẽ bị chọn dùng. Giống như trong khu này, nổi tiếng nhất có lẽ chỉ có cái bãi rác kia, đương nhiên là sẽ không phục chế làm lại cái khác.”
Cẩn Sơ cười xì một tiếng, chỉ vào những biệt thự xinh đẹp: “Những nhà đó là như thế nào?”
“Mỗi người sử dụng Tinh Võng đều có một cái sân khởi đầu, làm điểm dừng chân đầu tiên rồi sinh ra các điểm khác, có thể dùng tiền tạo hình dạng mình thích. Hộ khẩu cố định tại khối Tinh Võng này ít người sử dụng, cho nên cậu nhìn thấy nhà cửa mới thưa thớt như vậy. Giống như ngoài hiện thực dân cư dày đặc, trong Tinh Võng cơ bản cũng là nhà cửa cạnh nhà cửa, hoặc là trực tiếp xây nhà lầu. Nhưng khi vào nhà chính mình, không gian bên trong lớn bao nhiêu quyết định bởi mình thiết kế. Chỉ cần có tiền liền có thể thiết kế rất lớn, rất đẹp.”
Diệp Duệ Thăng nói, biết người này cũng không phải con người, hắn giải thích vô cùng tường tận, hơn nữa tận lực dùng phương thức đơn giản dễ hiểu.
Cẩn Sơ một bên nghe một bên gật đầu, hỏi: “Vậy nhà anh ở đâu?”
“Phủ Tổng đốc.” Diệp Duệ Thăng nói, “Tôi thiết lập điểm dừng chân ở rất nhiều nơi, vậy nên cần mua nhà hoặc mua đất, yêu cầu cao, cũng cần không ít tiền.”
Hai người từ trong sân nhà Cẩn Sơ đi ra. Diệp Duệ Thăng hỏi hiện tại cậu muốn thăng cấp sân một chút hay không. Hắn đã đưa cậu một túi tiền, số lượng cũng khá khả quan, đủ mình cậu lăn lộn.
Cẩn Sơ lắc lắc đầu. Chơi trò chơi thời trang xong, hiện tại cậu không vội, liền hỏi: “Cái này đều là tiêu tiền thật sự ư? Là tiền thật hả?”
Diệp Duệ Thăng liếc cậu một cái: “Đương nhiền, xây dựng và giữ gìn Tinh Võng cần lượng lớn nhân lực tài lực, nhà cửa nơi đây đừng nhìn chỉ là số liệu, số liệu biến động cũng yêu cầu năng lượng thúc đẩy.”
“Aizz, hiểu rồi.” Cẩn Sơ đối với hai chữ năng lượng này có thể nói lĩnh ngộ sâu sắc. Cậu cần năng lượng, tinh cầu của cậu cũng cần năng lượng, mỗi ngày bận bận rộn rộn, phiền phiền não não, phần lớn đều chỉ vì năng lượng.
Sau đó suy nghĩ cậu liền sáng ra. Chỗ này có thể tiêu tiền, còn chỗ khác có thể kiếm tiền không?
Sau đó cậu liền nhìn thấy tiệm cơm gì đó, cửa hàng điểm tâm ngọt, cửa hàng trang phục.... hoá ra đã vô tình đi tới nơi náo nhiệt. Trong tiệm có người bán, cũng có người đến xem. Cẩn Sơ liền kéo kéo ống tay áo Diệp Duệ Thăng: “Những người đó đều là người thật sao?”
Diệp Duệ Thăng cúi đầu nhìn động tác của cậu, mang cậu đi tới: “Đương nhiên là người thật rồi. Cậu muốn ăn cái gì không? Điểm tâm ngọt thế nào?”
Ta không ăn cái gì nha...
Cẩn Sơ thiếu chút nữa liền nói ra. Nhưng cậu cũng rất tò mò, liền gật gật đầu.
Diệp Duệ Thăng dẫn cậu vào một cửa hàng điểm tâm ngọt trang trí theo phong cách vô cùng xinh đẹp đáng yêu, chọn một vật đen tuyền cho hắn, còn có một ly chất lỏng vẩn đục.
Cẩn Sơ biết chất lỏng này tên là trà sữa, nhưng khối đen tuyền này…… Là bánh mì sao?
Cậu để sát mũi vào ngửi ngửi, hương vị ngọt ngào, lấy nĩa chọc chọc chọc, cảm giác đặc biệt chân thật, mảnh vụn rơi xuống cũng rất thật.
“Không nếm thử xem sao? Bánh này tên là Khu Rừng Đen, nghe nói hương vị không tồi.” Tiếng của Diệp Duệ Thăng rất gần tai nhẹ nhàng vang lên.
Cẩn Sơ quay đầu nhìn hắn, nhìn thấy chỉ là một khuôn mặt phàm tục bình thường, nhưng cặp mắt kia một chút cũng không tầm thường. Đó là hai mắt thật của Diệp Duệ Thăng.
Vì chỉ là dịch dung hiệu quả bình thường, đôi mắt không đổi. Ngược lại bởi dung mạo tầm thường, mà càng làm nổi bật cặp mắt thâm thúy, sáng ngời. Hình dạng mắt đặc biệt đẹp, có một loại cảm giác trầm tĩnh hữu lực.
Cẩn Sơ…… nhìn đến nỗi ngây người, sau đó mặt có chút nóng lên, yên lặng vặn hồi cổ. Ài, cậu không phải một tiểu hoa yêu sao, vì cái gì chỉ một đôi mắt mà khiến cho cậu nhìn đến thất thần. Vẫn là vì giá trị nhan sắc cao tới trình độ nhất định, một đôi mắt là có thể đủ say người.
Cậu tỉnh người lại. Trước sau hai lần cứu người này, tốn thật nhiều lá cây, trừ việc vì hắn ta có mối quan hệ với Quả Quả của cậu, thì cũng là vì người này lớn lên rất đẹp trai sao?
Người đẹp, luôn dễ làm người ta mềm lòng.
Chính là nông cạn như vậy mà!
Cẩn Sơ hết sức chuyên chú nhìn Khu Rừng Đen trước mắt, cắt một miếng nhỏ, giơ lên trước mắt lại nhìn chằm chằm một hồi lâu, lấy hết can đảm “A!” một ngụm nhét vào trong miệng.
Mềm mại tinh tế, thoáng có vài phần cảm giác thô ráp rồi tan ra trong miệng, tan ra còn có vị ngọt ngào cùng hương thơm dịu nhẹ. Toàn thân Cẩn Sơ giống như mở hết giác quan ra, một loại cảm nhận chưa bao giờ có xâm chiếm cậu.
Đó là gì? Thỏa mãn? Hưởng thụ? Giống hệt như ánh nắng ấm áp chiếu rọi, như là cắm rễ ở thổ nhưỡng phì nhiêu nhất, như đang vô cùng khát khô nóng bức lại có một trận mưa to, như được năng lượng thuần khiết nhất rót đầy tất cả mạch lá.
Cậu siết chặt nĩa, nhắm hai mắt lại.
Diệp Duệ Thăng dựa vào cạnh bàn, nhẹ nhàng chống cằm, ánh mắt nhu hòa, nhìn cậu.
Trong mắt hắn cũng chỉ thấy một khuôn mặt bình thường không kỳ lạ, nhưng hắn có thể tưởng tượng ra được bộ dáng thật sự của cậu, lộ ra biểu cảm tựa hưởng thụ lại như xúc động.
Ăn ngon như vậy sao?
Diệp Duệ Thăng nhịn không được nhẹ nhàng nở nụ cười.
Cẩn Sơ sẽ nói cho hắn biết, ăn thì cũng ngon, nhưng quan trọng nhất chính là, cái loại cảm giác này khó có thể miêu tả. Đối với một tiểu hoa yêu nghìn năm qua chỉ ăn sương hoa, điểm tâm ngọt khiến cậu chấn động thật lớn, lớn đến nỗi ngay sau đó cậu liền trực tiếp offline.
Trên đỉnh núi, trong bóng đêm, Cẩn Sơ đột nhiên mở mắt, bởi vì Diệp Duệ Thăng tại đây, đêm nay cậu rất khắc chế chỉ thả ra mấy cành cây, âm thầm vươn ra phơi ánh trăng u tối.
Nhưng mà lúc này có một loại xúc động, cậu đem tất cả cành cây đều thả ra ngoài, tất cả phiến lá trên cành đều dựng đứng thẳng lên. Vầng trăng trên bầu trời kia buông xuống ánh sáng nhàn nhạt, đột nhiên như chịu lực hấp dẫn lớn, đều hướng tới bên này mà rơi xuống, hóa thành từng trụ sáng dũng mãnh lao vào từng phiến từng phiến lá.
Phiến lá nhất thời sáng lên, tiếp theo là cành cũng thế, hơn phân nửa ngọn núi bị cành cây bao trùm cũng đều sáng lên màu lục lấp lánh. Mà nơi khác ngoài núi, bởi vì ánh trăng bị hút đi, tức khắc một mảnh trở nên đen như mực, âm âm u u.
Mọi người xa xa gần gần chú ý tới biến cố này đều náo nức hướng bên này núi nhìn, thấy được trên núi có từng trụ ánh trăng bị hút xuống giống như dải lụa trắng bay lượn, trên sườn núi có từng dòng xanh mượt. Trời ạ, đó là mạch khoáng thạch gì đó sao? Hay đó là quái vật?
Mọi người thấy được đều kinh ngạc, tưởng như chính mắt thấy chuyện thần quái, là câu đố mà khoa học chưa giải được.
Cẩn Sơ bất chấp những việc đó, toàn bộ cậu đều say mê, ngay sau đó phải từ bỏ hình người, hoàn toàn biến thành nguyên hình. Nhưng mà cậu đã quên, bên cạnh cậu còn có một người.
Diệp Duệ Thăng trong tiệm bánh ngọt nhìn người ở trước mắt một giây sau liền biến mất, ngây ngẩn cả người. Sau khi ăn bánh thì offline, phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn à?
Hắn bất chấp không thèm nghĩ nhiều, cũng một giây sau liền offline, chủ tiệm bánh ngọt kêu chưa trả tiền bị hắn ném sau đầu.
Ngay sau đó, ý thức hắn cũng trở về thân thể.
Mở mắt ra, trước mắt là một mảnh sáng xanh lấp lánh, còn chưa kịp nhìn kỹ, Cẩn Sơ bên cạnh liền nhào tới hắn, sức lực đó tất nhiên là cực lớn. Diệp Duệ Thăng cũng không đề phòng, lập tức liền bị đè ngã trên mặt đất.
Cẩn Sơ bịt kín đôi mắt hắn: “A, đừng nhìn, đừng nhìn, đừng nhìn!”
Nhưng mà trong lúc cuống quít, ngón tay cậu không che kín khoé mắt, nửa con mắt Diệp Duệ Thăng còn lộ ra ngoài. Sau đó hắn liền thấy được mặt thiếu niên có chút kinh hoảng. Với lại phía sau cậu, chính giữa trời đêm phía trên có một cột sáng giáng xuống sáng tỏ, phảng phất như cảnh ngân hà đổi chiều tráng lệ.
Nam nhân nhìn quen các loại kỳ quan vũ trụ, giờ khắc này lại bị mấy cột sáng của mặt trăng nhỏ trên trời kia chiếu xuống, chấn động luôn rồi.
Có lẽ, làm hắn cảm thấy chấn động cũng không phải cảnh tượng này, mà là do người tạo thành hết thảy.
。。。。。。。。
Kiều Kiều:
“Chương mới nè mọi người, dài ghê ^^!
Dạo này tâm trạng mình tốt hơn rồi (mặc dù vẫn chưa tìm được nhiều niềm vui lắm). Cảm ơn lời khuyên của các bạn nhiều, mình đọc từng cái một, và tim của bạn đáng yêu nào đó, mình cũng xem hết. Cảm động quá...
.·´¯"(>▂<)´¯"·.
Đăng chương mới thật muộn... Sorry các bạn nhỏ dễ thương của mình. Mình vừa thi xong, điểm cũng tương đối, ặc... Chắc là lại có thời gian cày tiếp bộ này hihi. Tiến độ chậm chút thoi:D
À mà, cho mình xin mấy truyện tinh tế cơ giáp gì đó hay hay của mọi người để đọc đi. Lần đầu edit truyện, lại là truyện cơ giáp nên có chút không hiểu. Cứ như mò đường trong đêm tối ấy. Mình đọc tiện tham khảo luôn. Cảm ơn.”
Danh sách chương