Đột nhiên quay trở về chỗ cũ, có nghĩa là mang theo hiềm nghi thất sủng, cũng may là bất luận Điền Chân ở chỗ nào, thái độ của chúng ma đối với nàng vẫn không thay đổi, chủ yếu là do mọi người không có mục tiêu theo đuổi, không cầu ước gì, cho nên cũng không cần nịnh hót, ngược lại còn thông cảm với nàng. Cửu Tử Thương cùng Ma Nghiệp Hộ pháp hàng đêm kéo nàng đi uống rượu giải sầu. Trong lúc Điền Chân mở rộng vô số hạng mục giải trí như là đánh bài lại một lần nữa sa vào cuộc sống sa đọa hủ hóa. Ngạc nhiên là Ngọc Dương Kiều nghe nói nàng chuyển ra ngoài thì tâm lý cân bằng, khỏi bệnh hoàn toàn, lại bắt đầu xuất hiện chơi đùa. Điền Chân nằm mơ cũng không nghĩ rằng bản thân mình hóa ra lại làm được việc tốt như thế.

Đối với Lộ Băng Hà, Điền Chân tin rằng hắn sẽ không buông tha nhưng nàng cho rằng chỉ cần không có hành động gì hắn sẽ tuân thủ theo hứa hẹn để cho nàng ở lại. Mấy ngày nay quả thực hết sức thanh bình.

Chúng ma đánh bài thâu đêm ở nhà Cửu Tử Thương, vì ngày mai còn phải đi làm cho nên mới tản đi trong lưu luyến.

Rời khỏi chúng ma, Điền Chân vội vàng đi về chỗ ở của mình.

Hàn khí ban đêm thật mạnh, ánh sáng màu lam mông lung mà u nhã, lấp lánh trên đỉnh đầu tựa như mưa, trong suốt, nhè nhẹ. Phía trên đỉnh núi đá, gió thổi mạnh mẽ, một bóng đen đang khoanh tay đứng yên, ống tay áo tung bay, lóe ra viền vàng, từ xa có thể thấy một áp lực vô hình.

Điền Chân ngạc nhiên nhìn kỹ, mới thật cẩn thận hỏi: “Bệ hạ?”

“Ừ”

Sự buồn bực mấy ngày qua bỗng nhiên biến mất, tinh thần Điền Chân vô cùng phấn chấn, Boss lớn hôm nay tự nhiên chạy đến kiểm tra! Bọn Cửu Tử Thương mà biết việc này sợ là bị dọa đến phát bệnh!

“Đến từ nơi nào?” Thanh âm vừa vang tới tai đã thấy hắn phi lên đứng trên đỉnh núi đá.

Điền Chân thật thà trả lời: “Cùng với Cửu Tử Thương và Ma nghiệp Hộ pháp…bàn chuyện.”

Ma thần lại lên tiếng “Ừ” tỏ vẻ vừa lòng với đáp án.

Điền Chân trong lòng vừa động lại hỏi: “Bệ hạ từ nơi nào đến?”

“Từ chỗ tiểu Tàn con ta.”

“Muộn như thế, bệ hạ đi thăm tiểu Thiên vương?”

Ma thần nâng cằm, tỏ vẻ cam chịu.

Ôi trời, tình thương cha bao lâu giờ mới phát ra? Điền Chân giả vờ khó hiểu: “Bệ hạ là quay về tẩm điện phải không, tẩm điện ở bên kia sao người lại đi tới nơi này?”

“Ta đến thăm ngươi.”

Điền Chân nghiêng mặt đi, lấy tay áo che mặt, gian trá cười. Cuối cùng cũng thừa nhận, Ma thần đại nhân quả thực không biết nói dối. Nàng không ở có vài ngày, có phải hắn thấy tịch mịch, bắt đầu nhớ tới nàng? “Nữ chim?”

Điền Chân lập tức quay mặt lại, cung kính xoay người: “Bệ hạ.”

“Ma giới thế nào?”

“Bóng đêm ở Ma cung thật đẹp” Điền Chân rất vui giúp đỡ lãnh đạo mới thưởng thức phong cảnh, giơ tay chỉ về phía trước “Bệ hạ nhìn xem, đang mưa, lại có rất nhiều núi đá to, núi đá nhỏ.”

Ma thần chậm rãi dời tầm mắt.

Không hứng thú? Điền Chân vội chỉ sang bên kia: “Bên kia, có rất nhiều đèn đang nhấp nháy.”

Ma thần không tỏ vẻ gì.

Điền Chân lại đổi phương hướng: “Bên kia, còn có… rất nhiều núi đá.”

“Không có chút sáng ý.” Ma thần không khách khí đánh giá.

Vì sao bốn phía Ma cung không có thêm vài thứ hấp dẫn đâu, Điền Chân thất bại, vô tình liếc nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú có vài sợi tóc dài rủ xuống, lại thêm đôi lông mi dày dính vài hạt mưa, ở dưới ánh sáng của dạ minh châu càng thêm nổi bật, sắc xanh lóng lánh, cực kì xinh đẹp.

Phong cảnh xung quanh, cũng giống ngươi, không có sáng tạo nha!

Vì thế Điền Chân trịnh trọng gật đầu: “Đúng vậy, bệ hạ.”

Ma thần nhướng mày: “Ta, trở về.”

Vị thần phải đi, còn lên tiếng chào hỏi? Điền Chân tràn đầy lòng mong chờ, hỏi: “Bệ hạ… việc trở về?”

Ma thần xoay người biến mất.

Quả thật rất coi trọng mặt mũi, tuyệt đối sẽ không chủ động nói “Có nguyện ý theo ta trở về không” hay linh tinh khác! Điền Chân đến lúc hiểu ra, hối hận không ngừng vội chụp cánh lao thẳng tới tẩm điện.

Vừa bay lên, có cái gì đó rơi vào cánh tay.

Một mảnh Kim vũ.

Điền Chân hoảng sợ, vội đem mảnh lông chim này cất vào trong tay áo, hạ xuống góc núi đá.

Bốn phía vắng vẻ, không một tiếng động, không có cả ma binh tuần tra, cũng không rõ nó từ đâu bay tới.

Mảnh lông chim, sao lại đột nhiên xuất hiện? Điền Chân không cần nghĩ ngợi, trước mắt ra tay tiêu hủy, sao đó yên lặng đi về phòng, nằm trên giường, trong lòng trăm mối ngổn ngang.

Đầu tiên lai lịch của mảnh lông chim này, đó là tín vật của Phượng vương tộc Thần Vũ, có cả vương khí của tộc vũ, không phải là giả, nhưng xã hội Ma giới tuy là công bằng, không có nghĩa là sơ sẩy không phòng thủ, lại sợ là chủ ý của huynh đệ Thiên vương, nhất là đại Thiên vương, làm việc cẩn thận, từ việc sắp xếp ma binh tuần tra là có thể hiểu được.

Mảnh Kim Vũ đưa đến không một tiếng động, có thể có hai nguyên nhân:

Thứ nhất là Ma cung có gian tế của Thần giới;

Thứ hai, nguy hiểm hơn, tín vật đưa vào tay sợ là do đại thiên vương ngầm đồng ý, muốn thử nàng, hoặc là…

Điền Chân thở dài.

Nếu hành động gì lúc này sẽ trúng kế, Lộ đại thiên vương có cơ hội gieo mầm gian tế, tuy rằng không phải là âm mưu nhưng có đi hay không cũng có vấn đề. Ân tình đã báo đáp, gặp mặt cũng không có gì để nói. Thần đế đã tứ hôn cho cặp Long – Phượng, thế nhưng theo tin nhận được hắn lại lùi hôn kỳ lại, cũng không phải quan hệ lớn tới nàng, cho dù có, sợ là bởi vì nàng mất tích mà thấy áy náy thôi.

Ngày hôm sau, sao khi nghị sự giải tán. Điền Chân không dời đi cùng bọn Cửu Tử Thương mà một mình đi tẩm điện của Ma thần, vừa may có mặt hai vị thiên vương ở đó. Lộ Băng Hà đang nói truyện trước tháp, thấy nàng liền dừng lại. Lộ tiểu Tàn đứng bên cạnh yên lặng cúi đầu, không có vẻ linh hoạt như mọi khi.

Điền Chân làm lễ: “Tham kiến bệ hạ.”

Ma thần nói: “Nói đi.”

Điền Chân nói: “Tối hôm qua nhận được tín hiệu của Triều Hoa Quân, muốn gặp ta một lần, ta đến cầu bệ hạ ân chuẩn.”

Lộ Băng Hà thản nhiên nói: “Tín vật tộc Thần vũ sao lại truyền vào Ma cung?”

Thấy hắn phản ứng như vậy, Điền Chân càng thêm xác định: “Có lẽ ma cung có gian tế của Thần tộc, Thiên vương điều tra là có thể..”

“Ngươi có thể đi gặp, không cần bẩm báo.”

“Ta giờ nguyện trung thành bệ hạ, muốn gặp Vương của Thần giới, tất nhiên phải bẩm báo.”

“Nguyện trung thành phụ hoàng, sao lại đi gặp chủ cũ?”

“Gian tế đã khử, là con ta cố ý, nàng không giấu diếm, trung thành chủ mới, không quên chủ cũ, có thể gặp” Ma thần ra hiệu bảo hắn dừng lại, đưa tay về phía Điền Chân “Cho phép ngươi.”

Quả nhiên là gieo rắc gian tế, Lộ đại Thiên vương là cố ý lấy Kim vũ thử nàng đây, Ma thần đại nhân tuy hơi tý là chế tạo vật hi sinh nhưng nội tâm lại cao thượng đức độ. Thấy mình thành công, Điền Chân thầm may mắn, liếc Lộ Băng Hà, nói: “Ta đi một ngày liền quay lại, nhưng có người muốn trừ khử ta đâu, nếu trên đường xảy ra việc ngoài ý muốn mà mất đi tính mạng, mong bệ hạ và thiên vương bảo trọng.”

Thần sắc Lộ Băng Hà không thay đổi, giống như không liên quan đến mình.

Ma thần nói: “Không sao, ta cho Tiểu Tàn đi cùng ngươi.”

Điền Chân vui vẻ cảm ơn.

.

Lộ Tiểu Tàn chỉ cưỡi trên một con hổ tên Tiểu Bạch, chạy cực nhanh, có hắn dẫn đường, bớt thời gian xem bản đồ, rất nhanh hai người đã tới địa điểm hẹn gặp, chính là thảo nguyên Thập Phương Hư dã.

Trời cao, mây trắng, thỉnh thoảng có con nhạn bay qua, thảo nguyên trước mặt mênh mông vô bờ, cỏ rậm cao đến gần thắt lưng.

Nhìn quen đèn đuốc Ma giới, thật mong nhìn thấy trời xanh mây trắng. Điền Chân nhiều ngày không ra khỏi Ma giới, thấy cảnh sắc như vậy tâm tình tốt hẳn lên.

Lộ Tiểu Tàn yên lặng ngồi trên lưng Tiểu Bạch, vẻ mặt tràn đầy tâm sự.

Điền Chân đã sớm lưu ý tới hắn, hỏi: “Tiểu quỷ, làm sao vậy?”

Lộ Tiểu Tàn nhảy dựng lên, căm tức nhìn nàng: “Này, bảo ta cái gì!”

“Đúng, đúng, là thuộc hạ lỡ lời, tiểu thiên vương chớ trách” Điền Chân dù sao không dám đắc tội hắn, vội nặn ra nụ cười “Lại làm chuyện sai phải không, bị phụ hoàng ngươi mắng?”

“Không có.” Thấy nàng chịu thua, Lộ Tiểu Tàn cũng không có tâm tình so đo, một lần nữa ngồi xuống, sờ lên đầu tiểu Bạch.

Điền Chân nói: “Để cảm ơn sự hộ tống của ngươi, vậy đi, nói với ta xem chuyện gì?”

Lộ Tiểu Tàn phiền chán: “Nói với ngươi cũng vô dụng!”

Điền Chân kiên nhẫn nói: “Tuy rằng ta không khẳng định thể giúp ngươi, nhưng ngươi nói cho ta biết, ta có thể thay ngươi tìm ý tưởng, nếu ngươi không nói, một chút biện pháp cũng không có .”

“Phụ hoàng không cần ngươi, ngươi có thể có biện pháp nào” Lộ tiểu Tàn nhìn nàng, cảm thấy có điểm hy vọng, “Ngươi đi cầu phụ hoàng, bảo hắn đừng để cho ta biến mất, thế nào?”

“Để ngươi biến mất?” Điền Chân bị dọa nhảy dựng lên. Ma thần đại nhân tuy là có bạo lực nhưng không đến nỗi tàn nhẫn mà hi sinh con mình đi!

Lộ tiểu tàn nói: “Ta thể chất không tốt, phụ hoàng không hài lòng, muốn con khác tốt hơn”

Điền Chân tỏ vẻ lý giải, tiện đà bật cười: “Hắn cho dù muốn con khác, cũng sẽ không cho ngươi biến mất a, mau đừng miên man suy nghĩ .”

Lộ tiểu tàn cố chấp nói: “Phụ hoàng tối hôm qua chính mồm nói , hắn cũng không nói láo.”

Tối hôm qua tìm con để nói chuyện này? Điền Chân sau một lúc sửng sốt, tỏ vẻ không tin đối với thông tin này, lựa lời an ủi: “Ngươi…”

“Vương kia đến rồi.” Lộ tiểu Tàn cắt đứt lời nàng.

Trên một vùng đất trống trước mặt, một con phượng hoàng lửa uy phong lẫm liệt bay tới, trên lưng có một người ngồi, áo bào màu trắng, tay cầm một ống tiêu dài.

Điền Chân nói: “Đó Hoa bá bá của ngươi.”

“Gọi hắn bá bá là khách khí, chim đại bàng giết ta hắn cũng không quan tâm,” Lộ Tiểu Tàn lên tiếng hừ nhẹ, đánh mạnh lên Tiểu Bạch bỏ đi “Ta sang chỗ kia chờ ngươi!”

Lộ Tiểu Tàn vừa đi, phượng hoàng lửa liền hạ xuống trước mặt.

“Hoàng nhi.” Tiếng gọi yêu chiều.

“Vương.” Điền Chân làm lễ.

Triều Hoa Quân từ trên lưng phượng đi xuống, áo bào trắng ánh lên nhưng sợi tơ vàng trông hết sức phiêu dật, bắt mắt, hắn vẫy tay hiệu cho phượng hoàng lửa đi ra bên kia chờ, sau đó mới chậm rãi đi tới nâng nàng dậy, mỉm cười: “Hoàng nhi, mọi chuyện tốt đẹp chứ.”

Điền Chân cũng mỉm cười gật đầu: “Tốt lắm, đa tạ vương nhớ tới.”

“Có dỗi, cũng không nên chạy loạn, làm ta lo lắng đến nay.”

“Thực xin lỗi, là ta lỗ mãng .”

“Không thể ngờ được ngươi hóa ra ở Ma giới, chịu khổ rồi” Triều Hoa Quân đem ôm nàng vào trong lòng, “Như một đứa nhỏ, làm ta mất bao nhiêu tinh thần tìm kiếm, nếu không có ngày hôm trước gặp được… lần sau vạn lần cũng không được như vậy.”

Sự ôn nhu quen thuộc, gợi lên sự cảm động trong nàng, Điền Chân trầm mặc một lát, nói: “Không biết vương hẹn gặp ta, là có chuyện gì?”

Triều Hoa Quân cúi đầu nhìn nàng, nhẹ giọng nói: “Hoàng nhi, trên đời này luôn luôn có rất nhiều việc ngoài ý muốn, hôm nay có thể tìm được ngươi, thấy ngươi bình yên vô sự, ta thật cao hứng, ngươi sẽ không dỗi, được chứ?”

“Vương yên tâm, ta đã sớm suy nghĩ cẩn thận” Điền Chân giải thích, “Chính là ta lần này đi ra, bệ hạ có biết, chậm chạp không về, chỉ sợ bệ hạ trách tội.”

Triều Hoa Quân vẻ mặt không thay đổi, vuốt cằm mỉm cười: “Được, được, ta biết rồi, bệ hạ đúng là chờ gặp ngươi trên Thiên đình, chúng ta về trước rồi nói sau.”

Điền Chân nói: “Vương nghĩ sai rồi, bệ hạ ta nói là Ma thần.”

Triều Hoa Quân nhíu mày: “Thân là con dân tộc Thần Vũ, ngươi có biết lời này nghiêm trọng thế nào?”

Điền Chân gật đầu: “Ta rất hiểu.”

Khuôn mặt tuấn tú dần dần trở nên nghiêm khắc, Triều Hoa Quân nhìn nàng: “Ngươi muốn phản bội thiên giới?”

“Một lý do để ta không phản bội Thần giới thì chính là ân tình của vương đối với ta, cứu nhiều chiến tướng hai giới hôm trước, ta nghĩ coi như ân tình này đã được báo đáp” Điền Chân thoát ra khỏi lòng hắn, “Đáng tiếc, chút nữa đền cả mạng của ta, nếu không có bệ hạ bảo vệ, ta sớm đã không còn, cái gì gọi là tri ân báo đáp, hiện tại người có ân đối với ta bệ hạ, ta có thể nào lại phản bội Ma giới?”

Triều Hoa Quân lắc đầu: “Lúc ấy ra tay đúng là bất đắc dĩ, hoàng nhi, ngươi là người thông minh, sao lại để ý?”

“Để ý chứ” Điền Chân thản nhiên nói, “Ta một lòng muốn cứu người, người ta cứu lại không đem sinh tử của ta để vào mắt, ở trong mắt của các vị thần tiên kia, ta chỉ là con dân tộc Thần vũ, có chết cũng không sao, ta hiểu được sự trung thành của Vương đối với Thần giới, cơ hội hiếm có như thế, hoặc có thể gây thương tổn cho hắn làm thay đổi thế cục Ma giới, nhưng là lựa chọn ra tay, có nghĩa bỏ qua cho tính mạng của ta, thần tiên cũng thế, vương vừa ra tay, ta không thể không để ý.”

Triều Hoa Quân nói: “Nếu là nàng, ta cũng sẽ phải làm giống như vậy.”

“Ta biết, cho nên ta không trách vương” Điền Chân xoay người, “Nếu không có chuyện gì khác, ta đi về trước .”

Triều Hoa Quân giữ chặt cổ tay nàng, nghiêm khắc nói: “Ngay cả lời nói của ta cũng không nghe, phản đồ tộc vũ, ngươi muốn tự tay ta xử trí ngươi sao!”

Điền Chân lạnh lùng quay đầu: “Nếu không phải vì cứu Vương, ta tuyệt đối không quản đến sự sống chết của thần tiên, lại càng không lộ diện trong trường hợp này, để cho bản thân lâm vào cảnh nguy hiểm, Vương muốn hỏi tội ta, ta nào dám có ý kiến.”

Triều Hoa Quân cười bất đắc dĩ, giọng điệu hạ xuống: “Ngươi đầu quân ở Ma giới không giả, lại có rất nhiều người tận mắt nhìn thấy, hôm nay ta đặc biệt đến đưa ngươi trở về, đó là muốn bảo hộ ngươi, hoàng nhi, ngươi sao không hiểu được? Nghe lời, theo ta trở về.”

Đoán rằng hắn hắn sẽ không thả cho nàng đi, Điền Chân sớm có chuẩn bị, giả ý hạ mắt ra vẻ hổ thẹn, một lúc sau nói: “Vương có khổ tâm, ta hiểu được, nhưng ta có chút việc còn chưa xong, quay về Ma giới một chuyến.”

“Chuyện gì quan trọng như vậy?”

“Về bí mật của ma thần.”

Triều Hoa Quân ra vẻ hiểu rõ “À”, nhìn nàng cười: “Không cần, ta đã biết.”

Biết? Điền Chân vạn lần không thể nghĩ rằng cớ này sẽ mất đi hiệu lực, nhất thời không kịp trở tay: “Ta còn có việc cần quay lại Ma giới.”

Triều Hoa Quân nhíu mày: “Việc gì vậy?”

“Không có gì, chính là một ít thuốc linh tinh.”

“Không sao, trở về ta cho người thay ngươi lấy về.”

“Không cần, ta chính mình trở về lấy, không phí công Vương.”

“Tuy quan trọng gì đó cũng không bằng người ” Triều Hoa Quân một lần nữa ôm nàng vào trong lòng, “Hiếm khi tìm được người, ngươi trở về lại mạo hiểm, làm cho ta lo lắng?”

Đã sớm biết người này là cực phẩm phúc hắc, quả nhiên không thể gạt được hắn, Điền Chân nói thẳng: “Ta sẽ không theo Vương trở về.”

“Không phải do ngươi quyết.” Sắc mặt Triều Hoa Quân không thay đổi, ngoắc tay kêu phượng hoàng lửa.

Điền Chân giãy dụa: “Tiểu Thiên Vương! Lộ tiểu tàn!”

Đỉnh đầu không biết khi nào đã đầy mây đen, tầng mây bị phá vỡ làm cho ánh nắng rơi xuống, không phải là Lộ Tiểu Tàn, mà là người cả sáu giới khiếp sợ: Ma đế.

Không ngờ rằng hắn sẽ đến, Điền Chân vừa ngạc nhiên vừa vui mừng: “Bệ hạ!”

Triều Hoa Quân đứng thẳng người: “Biểu đệ.”

Con mắt thâm trầm khẽ đảo, Ma thần chậm rãi di dời tầm mắt, không có trả lời.

Hai bóng dáng đen trắng đứng đối diện trong gió, ống tay áo viền vàng phập phồng, không khí bắt đầu có chút khẩn trương.

Cuối cùng, Triều Hoa Quân thở dài: “Biểu đệ, nàng nguyên là con dân tộc Phượng của ta, nể giao tình năm đó với ngươi, buông tha cho nàng lần này.”

Ma thần cuối cùng cũng mở miệng: “Nàng đã sẵn sàng góp sức với ta.”

“Biểu đệ không chịu thả nàng?”

“Ta cho nàng đi, nàng không muốn, ngươi không nên bắt buộc.”

Triều Hoa Quân buông Điền Chân ra, đưa tay lấy tín vật của tộc Khủng tước trên đầu nàng, nhìn vào mắt nàng chậm rãi nói: “Bị bắt, ta chỉ có thể bảo hộ ngươi lần này, nhưng cố ý ở lại Ma giới… Hoàng nhi, ngươi có biết hậu quả, tương lai như thế nào, ta không thể cam đoan, ngươi chắc hiểu được?”

Điền Chân trầm mặc một lát, nói: “Đa tạ vương nhắc nhở, chủ ý ta đã định.”

“Là bởi vì chịu ân của hắn sao?”

“Nếu có, còn là do ta thích bệ hạ, vương không cần khó xử, tương lai có gặp gỡ, nên như thế nào liền như thế đó đi.”

Triều Hoa Quân sau một lúc sửng sốt, khuôn mặt tuấn tú hơi trầm xuống: “Việc này không thể tùy hứng, hoàng nhi, ngươi nên hiểu rõ!”

Điền Chân nói: “Vương yên tâm, Ma giới thực an toàn.”

Triều Hoa Quân ẩn nhẫn cơn giận: “An toàn?”

“Nghi ngờ năng lực của ta” Ma thần nâng tay trái, sát khí ẩn hiện “Ngươi, nếu chọn thử xem hai giới đấu nhau.”

Bản tính phần tử hiếu chiến bộc lộ, Điền Chân bật cười, ngươi không cần phải chứng minh năng lực như vậy, ta biết làm con dân Ma giới là an toàn nhất, nàng nhanh chóng bay đến bên cạnh Ma thần: “Chưa bao giờ ta nghi ngờ, bệ hạ.”

Ma thần lên tiếng “Ừ” tỏ vẻ hài lòng, thu tay lại.

Triều Hoa Quân không hề nói thêm câu nào, cưỡi lên lưng phượng hoàng lửa rời đi.

Nhìn theo bóng hắn tới khi biến mất, Điền Chân ngược lại như trút được gánh nặng, hỏi: “Bệ hạ, sao lại đến đây?”

“Ta đoán rằng hắn sẽ không cho ngươi quay về Ma giới” Ma thần nói, “Nữ chim ngây thơ!”

Điền Chân thừa nhận bản thân nàng thực ngốc, thực ngây thơ, chắc là gần đây sống an ổn quá, nàng nhỏ giọng kháng nghị: “Bệ hạ, ta là phượng hoàng.”

Ma thần liếc nhìn nàng, nói: “Phượng hoàng tính toán chi li!”

Làm thế nào để chuyển sang chuyện khác, vị thần này thực am hiểu phương pháp, cũng không mắc bẫy nàng. Điền Chân cuối cùng phát hiện, lần sau nên nói thẳng với hắn là “Ta là Điền Chân ” mới đúng.

“Ta muốn trở về ở tẩm điện của bệ hạ.”

“Cho phép ngươi.”

.

Trên đường quay về Ma giới, Điền Chân không nhịn được cười, nghĩ lại biểu tình cao cao tại thượng của đại thần, khi không chút khách khí vung tay áo nói “Cho phép ngươi” – thật sự là người rất sĩ diện nha.

Chuyện cũ giải quyết xong, trước mắt còn vấn đề thật sự nguy hiểm.

Từ nay về sau, chín thức trở thành con dân Ma giới, thiên giới thần tiên mà gặp sẽ giết không tha, muốn sống được lâu thì nên phải suy nghĩ cho kỹ, chỗ dựa duy nhất của nàng mà Ma thần đại nhân, thế nhưng có bất lợi là vị thần này tuy thực mạnh, nhưng có lúc lại tốt quá đáng, không chơi trò âm mưu, chỉ biết tự phụ, thích đấu một mình, hơn nữa lại đấu với cả đám người mưu mô kia, nhiều hơn thì mang theo hai con trai đi xuất chiến, người khác thì toàn núp ở sau lưng.

Như vậy không tốt, thật sự không tốt.

Điền Chân yên lặng tính toán, trở lại ma cung, từ xa đã thấy một bóng người nhỏ nhỏ ngồi trên đỉnh núi đá, bầu trời đang mưa, ngọn đèn trong mưa chiếu rõ lên khuôn mặt nhỏ nhắn, thể hiện vẻ cô đơn.

Thấy nàng, Lộ Tiểu Tàn đầu tiên là kinh ngạc, ngay sau đó vẻ mặt tràn đầy sắc vui mừng.

Điền Chân cố ý dừng ở phía sau Ma thần.

Lộ tiểu Tàn quả nhiên chủ động chạy đến, kéo cánh nàng: “Phụ hoàng bảo ta về trước, ta cho rằng ngươi đã đi cùng Điểu Vương rồi.”

“Chuyện hứa với ngươi còn chưa làm được, làm sao có thể đi” Thấy hắn đứng dưới mưa chờ, Điền Chân dâng lên vài phần trìu mến, sờ sờ lên đỉnh đầu ẩm ướt của hắn “Nhìn này, phụ hoàng ngươi luyến tiếc ta, yên tâm, ta sẽ thay ngươi cầu tình.”

Tiểu tử kia lại lộ ra ánh mắt tà ác, khinh thường nói: “Phụ hoàng còn đang nhìn đâu, ngươi cho rằng ngươi thực phản bội Ma giới, còn có thể sống sao?”

Quả thật nguy hiểm, Điền Chân thở dài.

Đại thần này coi trọng nhất là đạo đức, nếu làm kẻ phản bội rất khó cam đoan nàng có thể còn đứng ở chỗ này hay không, may mắn là biết lựa chọn chính xác, có thể thấy được mạnh mẽ đối với đạo đức cũng có tác dụng xúc tiến. Ma giới có vị thần này, đạo đức của mọi người không đề cao cũng không được.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện