Sự tình quả thật giống như Lộ Tiểu Tàn nói, sáng sớm ngày hôm sau, Lộ Băng Hà liền dẫn Lộ Tiểu Tàn ra cung kiểm tra Ma tuyền, nghe nói hai ngày sau mới trở về. Hai vị Thiên vương vừa mới đi, Điền Chân liền nói với chúng ma ra ngoài đi dạo, bởi vì Ma cung thường xuyên có hoạt động này nên không có ai sinh nghi.
Thập Phương Hư Dã nằm phía ngoài Thần giới, là vùng trải dài toàn sông núi, bởi vì từng trải qua công hãm của Ma giới nên địa hình bị phá hủy nghiêm trọng, có cảm giác giống như phế tích.
Điền Chân đừng nhìn xa xa.
Trốn đi trước, so với việc nàng bị đại thiên vương đưa đến nhốt ở một nơi xa lạ thì thà tự trốn đi còn hơn. Bọn Cửu Tử Thương phát hiện nàng mất tích, quay về bẩm báo, hắn ta sẽ không bỏ qua, sợ rằng hiện tại đã âm thầm phái người lùng bắt, vẫn phải mau chóng tìm được Ma thần là tốt nhất.
Nhìn Thiên binh đứng gác, Điền Chân càng thêm sầu.
Vấn đề lớn nhất hiện nay là núi Ưu Bà là đất hoang, gần với Thần giới.
Khi có sức mạnh, muốn đi nơi nào không cần phải nghĩ biện pháp, giống như là Ma thần đại nhân vậy, muốn tiến thì tiến, không ai phát hiện, nếu phát hiện thì thành vật hi sinh, chỉ có kẻ yếu mới sầu lo vấn đề này, biện pháp phổ biến là cải trang thành một người dân lương thiện hoặc là kẻ có quan hệ tốt với tiên giới mà đi qua.
Điền Chân sờ sờ hai cánh, thở dài.
Bởi vì do thể chất, thuật pháp chẳng có tiến bộ chút nào, cứ thế đi ra ngoài chẳng khác nào nói cho mọi người biết “Ta là tội phạm truy nã”, biến lại nguyên hình thành quạ đen để đi lại không qua được kết giới, nhỡ đâu kẻ nào tinh mắt thì càng phiền toái.
Xem ra chỉ ở chỗ này ôm cây đợi thỏ, mong cho người của Lộ đại thiên vương sẽ không đuổi theo kịp.
Nàng còn đang suy nghĩ, bống thấy phía không trung xa xa hiện lên một đám mây màu tía.
Đi từ phía sông Lệ Tử tới, phía trên từ từ hiện một xe ngựa nhỏ, sau một lát, đã hạ xuống bên ngoài Thần giới, có khoảng mấy chục người, quy mô không lớn, cũng không quá hoa lệ, nhưng nhìn cỗ xe kia có dấu hiệu màu tím của tiên giới là biết thân phận của người tới.
Hai giới Thần Tiên trở thành liên mình, thường qua lại cũng không lạ gì. Điền Chân thầm nghĩ, đang tính cách.
Nhưng đúng lúc này trên xe bước xuống một người.
Không còn là trang phục Thiên binh, chỉ là một bộ y phục mặc hàng ngày, hết sức thanh nhã, khuôn mặt tuấn tú, toát lên vẻ ôn hòa như trước, trên đó không còn cảm giác u buồn nhục nhã mà ẩn chứa uy nghiêm cùng quý khí, giơ tay nhấc chân lộ ra vẻ quyết đoán, bọn thị vệ bên cạnh hắn tỏ vẻ cung kính.
Thảo nào không thấy hắn, hóa ra là đi tiên giới! Điền Chân vui vẻ, định chạy ra đón tiếp, bỗng nhiên chợt nhớ tới thân phận hiện nay của mình liền vội vàng nhịn xuống, trốn vào sau một tảng đá.
Một tên thị vệ đưa thiếp tới chỗ Thiên binh, sau một lúc, tướng giữ thành tự mình ra nghênh đón.
Thấy hắn sắp đi vào, Điền Chân trong lúc khó ló cái khôn, cúi đầu xuống kêu lên một tiếng phượng.
Tộc Phượng tộc mặc dù không phồn thịnh hơn, con dân nhưng cũng không ít, ở Thập Phương Hư Dã xuất hiện tiếng chim phượng cũng không kỳ lạ, người kia quay sang bên này nhìn xong, rất nhanh liền một lần nữa quay mặt lại, mỉm cười nói chuyện cùng tướng giữ thành.
Lâu lắm không gặp, cũng không trách hắn không nhận ra nàng, Điền Chân lại kêu lên một tiếng.
Thật vui là, lần này người kia nghe ra tiếng kêu là cố ý, có vẻ như nhớ tới điều gì, ánh mắt một lần nữa nhìn lại, có chút vui mừng.
Điền Chân yên tâm, nín thở lùi về phía sau tảng đá.
Sau một lúc lâu, bên ngoài có tiếng bước chân nhẹ nhàng tới.
“Tiểu phượng hoàng?” Tiếng nói quen thuộc, có chút thăm dò
Điền Chân ho khan.
“Tiểu phượng hoàng, có phải là ngươi hay không? Đi ra đây” Người kia đi về phía sau tảng đá, nhìn thấy nàng trước tiên là ngạc nhiên, rồi rất nhanh khôi phục lại vẻ bình tĩnh “Ngươi…”
“Văn Tê” Điền Chân hiểu hắn để ý đến điều gì, có chút xấu hổ, chỉ vào đôi cánh của nàng nói “Là ta, phượng hoàng có bộ cánh xấu như thế này không nhiều lắm.”
Văn Tê nhìn vào đôi cánh xấu xí một lúc, trong đáy mắt hiện lên ý cười, đánh giá nàng.
“Ngươi đi Tiên giới?” Điền Chân thăm dò vị thị vệ này “Trách không được vẫn không tìm thấy ngươi.”
Văn Tê nói: “Ta vốn là thân Tiên, do ngươi không nhận ra.”
Xưa không bằng nay, Điền Chân quan sát hắn: “Một năm không gặp, nhìn ngươi với cặp mắt khác xưa, thân phận hiện tại của ngươi ta cũng không dám nhận quen biết đâu.”
“Ta hộ tống Tiên đế bệ hạ trở về, lập công lớn, bệ hạ ban thưởng cho ta chức Thiếu cung” Văn Tê cười rộ lên, vỗ nhẹ lên trán nàng, “Ngươi là đang thử thăm dò ta có quên ơn cứu mạng của tiểu phượng hoàng ngươi sao?”
Tâm tư bị nhìn thấu, Điền Chân xấu hổ: “Cứu mạng cái gì, đúng dịp mà thôi, ngươi vốn đã không phải là người thường.”
“Lần trước đến Thiên giới, ta từng gặp được Triều Hoa Quân có hỏi ngươi, hắn nói ngươi bị lạc đường, ta thực lo lắng, vẫn sai người âm thầm tìm kiếm, ai ngờ hôm nay lại gặp ở chỗ này” Văn tê dừng lại một lúc, nhíu mày, “Tiểu phượng hoàng, chúng ta thật sự rất có duyên.”
Thủ Nguyệt Võ cũng từng phong huynh trưởng bên ngoại làm Thiếu Cung, nghĩ tới chức quan thuộc cấp bậc Tể tướng, hỏi sao không được những người kia tôn kính, Điền Chân gặp lại hắn lúc này, cảm thấy không được tự nhiên, không thể tùy tiện giống như lúc trước, dù sao khí chất thay đổi quá lớn, tựa như bạn tốt một năm không gặp, đột nhiên trở thành tổng thống một quốc gia, có cảm giác xa lại lại kính cẩn.
“Kỳ thật ta tìm ngươi, là muốn nhờ ngươi hỗ trợ, mang ta tiến vào Thiên giới.”
Văn tê kéo cánh của nàng: “Dấu hiệu của tộc Vũ, còn cần ta dẫn vào?”
Hiện tại đang đóng dấu là tội phạm truy nã, Điền Chân âm thầm cảnh giác, khi nàng gia nhập Ma giới có nhiều thần tiên chính mắt trông thấy, lại cứu bọn họ, chuyện lớn như vậy không lý do nào lại chưa tới tai Tiên giới.
“Ngươi không biết?”
Văn Tê như nhớ tới chuyện cũ: “Hôm trước, nghe nói trận chiến ở Bắc Nhai có một người chim cứu giúp, nếu không hai giới thần tiên chắc tổn hại rất nhiều tướng sĩ, là ngươi, ngươi ở Ma giới?”
Điền Chân gật đầu.
“Triều Hoa Quân phái ngươi đi?” Văn Tê nhíu mày nói “Trường hợp này không nên liều lĩnh, Ma thần cực kỳ nguy hiểm, ngươi cứu người bên này, sẽ làm cho hắn sinh nghi.”
Người thông minh thường có tật xấu như thế, luôn đem chuyện đơn giản làm cho phức tạp, cũng không phủ nhận, chính nàng lúc đó cũng giống như nằm vùng. Điền Chân thấy hắn hiểu lầm liền nhẹ nhàng thở ra, chuyển sang đề tài khác: “Nguy hiểm cũng đã qua, ta không phải vẫn ổn sao, ngươi nếu có chức vị ở Tiên giới sao lại tới nơi này làm gì?”
“Là Triều Hoa Quân mời đến” Văn Tê cười nói “Vừa vặn, ta mời ngươi đến Tiên giới làm khách, trước đi qua Mạc Vũ Thiên cung nói với hắn một tiếng.”
Thảo nào hắn lại mặc y phục hàng ngày, Điền Chân giữ chặt hắn: “Ta là đang nằm vùng đâu, như vậy đi không được.” Nói xong liền xoay người biến thành một con chim nhỏ, tự động chui vào trong tay áo hắn.
Văn Tê bật cười.
——— ——————-
Thần đế cũng không có lệnh truy nã nàng, Điền Chân vào Thiên giới mới phát hiện ra việc này, lại cũng hiểu được tại sao Văn Tê cho rằng nàng đang nằm vùng. Tất nhiên nàng không cho rằng Thần đế bệ hạ lưu tình với phản đồ mà cũng đoán được nguyên nhân là do Triêu Hoa Quân tưởng thành như vậy. Nghĩ lại Điền Chân có chút áy náy, theo Văn Tê đi Mạc Vũ Thiên cung nếu gặp hắn cũng không hay.
Chưa có lệnh truy nã, có nghĩa có thể tự do ra vào các cửa gác, lại nghĩ khả năng Triều Hoa Quân có âm mưu khác, Điền Chân vẫn trốn ở bên trong xe, không chịu ra mặt.
Xe đi mấy ngày mới tới ven vùng đất hoang, Chiều muộn, Văn Tê hạ lệnh nghỉ ngơi ở dịch quán.
Bóng đêm mờ mịt, vùng đất hoang trước mặt tuy vậy lại không lạnh đáng sợ như tưởng tượng. Điền Chân đứng yên phía trên đài cào, vừa cao hứng lại vừa lo lắng, cao hứng là núi Ưu Bà ngay gần đây, lo lắng là Ma thần liệu có phải đã rời khỏi đó.
“Đang nhìn cái gì?” Sau lưng vang lên tiếng của Văn Tê.
Biết là không dễ dàng giấu diếm được hắn, Điền Chân vội hỏi: “Nghe nói núi Ưu Bà gần đây có hiện tượng khác thường, ta đang tò mò nhìn xem.”
Văn tê quả nhiên không hoài nghi: “Việc này ta cũng nghe nói, mấy ngày gần đây trên đỉnh núi có nhiều màu của thánh quang xuất hiện, núi này là nơi chúng thần thượng cổ ở, vì giận dữ mà oán giận bất bình, thường sinh hiện tượng lạ cũng không kỳ quái, đáng tiếc là trong sáu giới không ai có thể lên được đỉnh núi để tìm xem nguyên nhân từ đâu. “
Điền Chân ra vẻ đã hiểu “Ra thế”.
Ngoại trừ đó Ma thần, hắn là đại thần chính tông có sức mạnh siêu việt.
Văn tê nói: “Ta còn nghĩ tìm linh đan hộ ngươi, không nghĩ ngươi đã biến sang hình người nhanh như vậy, rất lợi hại.”
Điền Chân cười rộ lên: “Không cần an ủi ta, ngươi không nói tới chuyện này là sợ ta khổ sở đi, tộc Thần Vũ đều là mỹ nữ, giờ có một người xấu xí như ta có phải hay không bị dọa?”
“Không, kỳ thật so với dự đoán không khác nhiều” Văn Tê mỉm cười, nhẹ nhàng chụp lên cánh của nàng “Thế này không coi là xấu, là đặc biệt, ta sợ ngươi coi nhẹ mình, nếu ngươi có thể nghĩ như vậy thì tốt lắm.”
Làm chim lại giống quạ đen, làm người thì giống người chim, tâm lý đã được rèn luyện từ lâu, Điền Chân hỏi: “Tiên giới có giống như Thần giới không?”
“Đi sẽ biết, đến lúc đó ta dẫn ngươi đi khắp Tiên giới.”
Đồng học, thực xin lỗi, lợi dụng ngươi lần này coi như ngươi báo ân cứu mạng đi. Điền Chân đi theo hắn đi xuống đài cao, vẻ mặt trong đêm dần dần mơ hồ, trong lòng cảm động, gật đầu nói: “Được, nếu có thể, tương lai ta nhất định đi.”
Văn Tê nghe ra vấn đề: “Vì sao là tương lai, lần này theo ta đi không được?”
Phát hiện mình nói lỡ, Điền Chân ứng biến mau: “Ta là sợ Vương không đáp ứng.”
Văn Tê cười nói: “Lời ta nói, hắn sao lại không đáp ứng.”
Thân phận biến hóa, khẩu khí cũng cuồng vọng rất nhiều, Điền Chân định trêu ghẹo hắn, bỗng nhiên phía bên ngoài truyền đến tiếng cười của nữ tử, nghe thấy rất quen thuộc, nàng không khỏi sửng sốt, lầm bầm lầu bầu: “Tiếng nói này, không biết là ai…”
Văn Tê nghiêng mặt hỏi: “Ai?”
Thị vệ lại đây đáp: “Là con gái Nguyệt Vương, Hằng Nguyệt thần nữ.”
Nàng ta chắc là đi Mạc Vũ Thiên cung gặp Triều Hoa Quân, đi ngang qua nơi này mới tìm nơi ngủ trọ, Điền Chân thầm kêu không ổn, vội hỏi: “Ngày mai còn muốn đi tiếp, ta có hơi mệt, về phòng ngủ trước.”
.
Bóng đêm mênh mang, không có khói lửa giống như ở địa giới, dạ minh châu là thiết bị luôn mang bên người, nhẹ hơn so với đèn lại dễ dàng để mang theo.
Gió vùng đất hoang thổi rất mạnh, Điền Chân bay ở mức thấp nhất có thể, dò tìm phương hướng, khoảng hai đến ba canh giờ sau cũng đã nhìn thấy tòa quái vật to lớn xuất hiện trước tầm mắt, đúng là núi Ưu Bà.
Không ngoài dự đoán, xung quanh núi Ưu Bà không có người canh gác, nguyên nhân chủ yếu là không cần phòng bị, đây là nơi núi cao hiểm ác, ai cũng không thể lên được. Thần đế lại anh minh, biết có phái người tới cũng chỉ thành vật hi sinh, dân cư Thiên giới phát triển cũng cần thời gian, không thể trở thành vật hi sinh hàng ngày.
Tiếng phượng kêu trong trẻo, vang xa không tan trong gió, phá tan đêm tối mịt mờ, vang thẳng tới giữa những đám mây.
Kêu lại mấy lần, vẫn không chút động tĩnh.
Vòng đi vòng lại mấy lần, vẫn không thấy một ai.
Lạnh lẽo và thất vọng đánh úp lại, Điền Chân bắt đầu run run, cuối cùng lại quyết định thử kêu lại lần nữa, nhưng nàng chưa kịp phát ra tiếng đã cảm thấy một cái gì đó lãnh lẽo giống như rắn đang tới gần, vòng lên gáy nàng.
Sau lưng truyền đến tiếng cười quen thuộc.
Nàng ta sao lại đến đây! Điền Chân thầm kêu không ổn, xoay mặt lại nhìn.
Hằng Nguyệt Cơ ngoài cười nhưng trong không cười, đứng ở nơi đó, thị nữ bên cạnh nằm trường tiên trong tay, một đầu roi chính đang quấn trên cổ nàng.
“Tiểu hoàng nhi lại dỗi ai mà chạy loạn đêm nay” Hằng Nguyệt Cơ đi đến trước mặt nàng, giọng điệu ôn nhu, ánh mắt lại cực vì đanh ác “Nếu xảy ra chuyện gì, Triều Hoa Quân sẽ trách ai đây?”
Bị giải quyết lúc này, cũng không ai nghi tới nàng ta. Điền Chân phát hiện nói gì cũng không ổn, bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, cúi đầu nhận sai: “Lúc trước là ta có mắt không tròng, không biết thân phận thần nữ, cầu thần nữ đừng cùng tiểu tỳ so đo.”
“Xem ra ngươi rất khôn lanh, ta là dạng người gì” móng tay lóe lên sát khí, Hằng Nguyệt Cơ nâng mặt nàng lên “Ta cũng không hiểu được, phượng hoàng xấu xí nhưng ngươi sao lại làm cho Triều Hoa Quân để ý.”
“Vương chắc gặp nhiều mỹ nhân đi” Điền Chân vội cười theo nói “Kỳ thật thần nữ xinh đẹp như vậy, thân phận lại cao quý, muốn làm cho Vương thích cũng không phải là chuyện khó.”
“Ngươi giúp ta?”
“Chỉ cần Thần nữ đại nhân không chấp tiểu nhân, ta cam đoan…”
“Thả ngươi trở về, ngươi không nói bậy trước mặt hắn cũng rất tốt lắm, ta làm sao lại dám tin lời ngươi?” Hằng Nguyệt Cơ buông mặt nàng ra, nắm chặt đầu roi, chậm rãi tăng thêm sức “Ngươi xem, ta giống như kẻ hành sự lưu lại mối họa sao.”
Điền Chân bắt đầu cảm thấy khó thở, giãy dụa: “Ta tuyệt sẽ không trở thành mối họa của thần nữ.”
Hằng Nguyệt Cơ thả lỏng roi: “Có cừu tất báo, là việc ta làm, Nguyệt Lâm, không nên chấm dứt quá sớm.”
“Dạ.” Thị nữ lên tiếng trả lời, đem trường tiên thu chặt lại.
Điền Chân vội vàng cất đi viên dạ minh châu, hai tay gắt gao giữ chặt roi, cố làm giảm bớt lực đạo trên cổ, tuy nhiên cả người nàng vẫn bị cuốn lên, ngã thật mạnh trên mặt đất.
Thị nữ đem kéo nàng tới trước mặt, đạp lên lưng nàng.
Một trận đau nhức truyền đến, lưng tựa hồ muốn bẻ gẫy, trên cổ trường tiên càng ngày càng chặt, Điền Chân kêu rên, không thể chịu được nỗi thống khổ hít thở không thông, hai cánh không tự chủ được vẫy loạn, mong người trên lưng bị ngã xuống.
“Chậm đã” Hằng Nguyệt Cơ thấy thế ý bảo thị nữ tạm dừng, nàng đi đến bên cạnh Điền Chân, tùy tiện nhổ xuống mấy cọng lông chim phượng, nói vui vẻ “Bộ cánh này dư thừa xấu xí, hay là làm chuyện tốt, giúp ngươi bỏ đi.”
“Dạ.” Thị nữ nâng tay, không biết từ lúc nào đã rút ra một con dao nhọn.
Hôm nay nằm trong tay mụ Vu Bà này, chết chắc rồi! Biết không còn hy vọng sống, Điền Chân không còn kiêng kị, nín thở chửi ầm lên: “Ta đi… Ta đi XX ngươi! Trách không được vương chướng mắt ngươi, lão… Khụ khụ… Lão nương nguyền rủa ngươi càng… càng ngày càng xấu, khụ… xấu hơn cả ta…”
Bị nói trung chỗ đau, khuôn mặt Hằng Nguyệt Cơ vặn vẹo.
“Chết đến nơi còn già mồm!” Thị nữ dùng thêm sức vào chân.
Như bị tảng đá ngàn cân đè lên, Điền Chân đau quá giãy dụa loạn xạ, phổi dường như không thể thở được.
“Tốt lắm” Hằng Nguyệt Cơ ngăn thị nữ lại, cười lạnh, “Chậm chút, để ta xem nàng ta có thể mạnh miệng đến lúc nào.”
Thị nữ nhe răng cười, dao nhọn giơ lên.
Ngay lúc Điền Chân nghĩ chắc quả này chết rồi, chợt một luồng sát khí cuốn đến, chưa kịp nhìn thấy rõ phía trên đỉnh đầu đã thấy một cơn mưa máu chảy xuống, thân thể thị nữ bay ra xa hai trượng, ngã nhào, không rõ sống chết.
“Đả thương cấp dưới của ta, đáng giận!”
Mùi máu tươi nồng đậm lan tỏa, mang đến hơi thở tử vọng quen thuộc, nghe thấy tiếng nói này, Điền Chân mừng như điên, quả thực muốn khóc ròng, biết rằng nàng đã thoát chết.
“Ngươi…” Hằng Nguyệt Cơ nhận ra hắn, mặt hoa biến sắc.
Tóc dài bay theo gió, tuấn nhan tức giận, sát khí lạnh thấu xương hơn cả cuồng phong.
Cánh tay khẽ nâng.
Hằng Nguyệt Cơ hoảng sợ lui về phía sau.
“Ta, không giết nữ nhân” tiếng nói trầm thấp hết sức rõ ràng, hắn chỉ thẳng vào Hằng Nguyệt Cơ, “Tộc Nguyệt, sẽ chịu tội này.”
Một câu ngắn ngủn, đã tuyên bố vận mệnh của tộc Nguyệt, không ai hoài nghi độ chân thật của nó, cả người Hằng Nguyệt Cơ cứng ngắc, quên cả chạy trốn.
Chợt một tiếng nổ vang lên.
“Bệ hạ cẩn thận!” Điền Chân hô lên tiếng khàn khàn
Ma thần vẫn đứng im tại chỗ, không động đậy, tư thế không thay đổi, tảng đá phía sau vỡ toang, bay lên không trung, có một dải băng kỳ dị hiện ra.
Điền Chân đến lúc nhìn rõ mới biết đó không phải là một dải băng, mà là một còn mãng xà khổng lồ nhiều màu có bộ dạng kinh sợ. Con mãng xà này dài khoảng mấy trượng, to như một con mương, hoa văn toàn thân sặc sỡ, như một ngọn lửa hồng hồng tím tím, nàng chỉ cho rằng tướng mạo của con mãng xà này cực kỳ hung ác, cũng không biết kỳ thật nó là một còn Tiên thiên Thần mãng, không ma vật nào có thể sánh bằng. Ma thần đang đấu cùng nó chợt nghe thấy tiếng phượng kêu nên mới vội vàng phi xuống núi, vừa vặn cứu mạng của nàng.
Mãng xà tấn công thất bại, không hết hi vọng, đầu lắc đi lắc lại, lại phi lên phía trước.
Trong chớp mắt, thân hình Ma thần biến mất, đến khi hiện ra đã ở phía sau con mãng xà, tay phải nhấn xuống một cái.
Mãng xà quay ngược lại, tuy nhiên không tránh kịp đã bị một chưởng mạnh đánh vào trúng đuôi, đau đến run rẩy, lên cơn giận giữ liền đem cái đuôi đảo qua cuốn lại.
Ma thần không né tránh, áo choàng phất lên, một tay nắm vào đuôi mãng xà, vứt lên không trung, đưa đầu mãng xà đến trước mặt.
Khi con mãng xà còn cách mặt đất một chút, cuối cùng cũng hoảng sợ, giãy dụa hết sức.
Dưới tình huống mạo hiểm như vậy, hắn chưa thấy ra chiêu, chắc có ý muốn thu phục mãng xà này. Điền Chân cũng biết con mãng xà này không đơn giản, nếu được hắn thu phục sẽ không kém chiến tướng nào tốt nhất trên Thần giới, nàng vội vàng cố hết sức xoay người ngồi lên, vừa quan sát cuộc chiến, vừa lưu ý đề phòng Hằng Nguyệt Cơ đứng cách đó không xa.
Hằng Nguyệt Cơ dần dần hoàn hồn, đi qua nâng thị nữ dậy.
Thị nữ vẫn hôn mê bất tỉnh.
Vì muốn hại Điền Chân, trong lúc vô ý mang tai nạn tới cho tộc Nguyệt, Hằng Nguyệt Cơ vừa hận vừa sợ.
Đúng lúc này, con mãng xà biết đấu không lại, há mồm phun ra một luồng khói đọc, trong đó có vô số mũi tên màu đen do nọc độc biến thành.
Tiên thiên thần mãng, độc của nó đáng sợ hơn mãng xà bình thường, mang theo công lực mấy ngàn vạn năm. Ma thần không dám sơ sẩy, chuẩn bị tiếp chiêu. Hằng Nguyệt Cơ như muốn chết, nàng tay thấy con mãng xà không phải tầm thường, nếu phun khói sẽ khó phòng bị cho rằng đây là cơ hội tốt, ngón tay liền giơ lên bắn ra hai đạo ánh sáng không tiếng động, một hướng về phía Ma thần, một hướng về phía Điền Chân.
“Bệ hạ cẩn thận!” Điền Chân kêu lên sợ hãi, đồng thời giãy dụa tránh đi.
Kẻ yếu đánh lén, Ma thần thấy thế, công lực mới vận lên được một phần vội chia làm hai hướng!
Chưởng lực ngưng tụ, bên tay phải kết thành một tầm chắn màu đỏ, khói độc kèm tên châm vừa gặp phải tấm chắn này bị va chạm bay ngược trở lại, rơi xuống đất biền mất, con mãng xà cũng bị bay ngược ra mấy trượng, ngã xuống thật mạnh làm cho mặt đất rung động không ngừng.
Cùng lúc đó, chưởng kia của hắn đánh về phía bên kia, nổ lên một tiếng. Điền Chân bị luồng chưởng này bốc lên cao hai trượng, tránh được ám toán của Hằng Nguyệt Cơ, cũng là do Ma thần biết nàng không thể trực tiếp chịu được Thần lực của hắn.
Ứng biến cực nhanh, chỉ trong nháy mắt.
Nhưng lúc này Ma thần cũng ứng phó không nổi, mặc dù không sợ kẻ yếu đánh lén, tuy đánh bại mãng xà, cứu được cấp dưới, bản thân hắn lại không tránh được ám toán, lúc này trên không trung có thêm một luồng ánh sáng đang tiến tới.
Tốc độ luồng ánh sáng này cực nhanh, chắc là dùng hết toàn lực, cả người Điền Chân lạnh như băng, không nhắc nhở kịp!
Thấy né tránh không kịp, Ma thần hừ lạnh, phất tay áo đánh ra một chưởng, đồng thời nghiêng người tránh đi.
Buộc hắn phải né tránh, có nghĩa uy lực của chưởng kia không nhỏ. Đầu Điền Chân muốn choáng váng.
Không ngoài dự đoán, luồng ánh sáng này không bị chưởng lực đánh tan, chỉ lệch khỏi quỹ đạo một chút, sượt qua mặt hắn.
Khuôn mặt xuất hiện một vệt máu.
Không buồn nhìn Hằng Nguyệt Cơ đang bỏ chạy, Điền Chân ngẩng mặt nhìn lên núi Ưu Bà.
Chút năng lực của Hằng Nguyệt Cơ căn bản không đủ uy hiếp với hắn, nàng nhìn thấy rõ ràng, vết thương kia không phải do Hằng Nguyệt Cơ gây ra mà xuất phát từ trên núi Ưu Bà, sát thần Tiên Thiên, chỉ cần năm phần công lực đã đủ làm lui liên quân hai giới, người có cơ hội đánh lén làm hắn bị thương không phải là nhiều.
Ma thần cũng không tỏ vẻ ngạc nhiên, hiển nhiên biết lai lịch của người ra chiêu, thân qua trăm trận chiến, bản thân hắn không sợ, chỉ có điều do Hằng Nguyệt Cơ đánh lén mới làm cho hắn phân tâm, bị thương như vậy.
Đưa tay chạm vào vết thương trên mặt, Ma thần tức giận, hai con mắt hẹp dài nhíu lại, sát khí lạnh như băng.
“Tộc Nguyệt ti tiện, còn muốn chạy?”
Chưởng vừa lật, xuất ra ánh lửa chói mắt, luồng ánh sáng hình cung trong không trung còn chưa đi xa, đã bị ánh lửa này đuổi theo, đánh trúng, hạ xuống như diều đứt dây, tắt ngóm, không còn động tĩnh.
Điền Chân thở dài.
Thần nữ làm việc không lưu mối họa về sau, hiện tại thần nữ người đã chết, nàng cũng không còn mối họa này.
Ma thần thu tay lại, người đã đứng trước mặt nàng.
“Phượng hoàng, không sao chứ?”
“Bệ hạ”
“Phượng hoàng thô lỗ”
Điền Chân nhìn về phía Hằng Nguyệt Cơ, lại nhìn con mãng xà không động tĩnh, trầm mặc.
Là ai thô lỗ, ai bạo lực đây? Ma thần cúi người ôm nàng: “Không nghe lời ta, tự rước lấy họa.”
Điền Chân đã mất hết khí lực, nghe câu này bỗng nhiên mới hiểu ra âm mưu của Lộ Đại thiên vương.
Thập Phương Hư Dã nằm phía ngoài Thần giới, là vùng trải dài toàn sông núi, bởi vì từng trải qua công hãm của Ma giới nên địa hình bị phá hủy nghiêm trọng, có cảm giác giống như phế tích.
Điền Chân đừng nhìn xa xa.
Trốn đi trước, so với việc nàng bị đại thiên vương đưa đến nhốt ở một nơi xa lạ thì thà tự trốn đi còn hơn. Bọn Cửu Tử Thương phát hiện nàng mất tích, quay về bẩm báo, hắn ta sẽ không bỏ qua, sợ rằng hiện tại đã âm thầm phái người lùng bắt, vẫn phải mau chóng tìm được Ma thần là tốt nhất.
Nhìn Thiên binh đứng gác, Điền Chân càng thêm sầu.
Vấn đề lớn nhất hiện nay là núi Ưu Bà là đất hoang, gần với Thần giới.
Khi có sức mạnh, muốn đi nơi nào không cần phải nghĩ biện pháp, giống như là Ma thần đại nhân vậy, muốn tiến thì tiến, không ai phát hiện, nếu phát hiện thì thành vật hi sinh, chỉ có kẻ yếu mới sầu lo vấn đề này, biện pháp phổ biến là cải trang thành một người dân lương thiện hoặc là kẻ có quan hệ tốt với tiên giới mà đi qua.
Điền Chân sờ sờ hai cánh, thở dài.
Bởi vì do thể chất, thuật pháp chẳng có tiến bộ chút nào, cứ thế đi ra ngoài chẳng khác nào nói cho mọi người biết “Ta là tội phạm truy nã”, biến lại nguyên hình thành quạ đen để đi lại không qua được kết giới, nhỡ đâu kẻ nào tinh mắt thì càng phiền toái.
Xem ra chỉ ở chỗ này ôm cây đợi thỏ, mong cho người của Lộ đại thiên vương sẽ không đuổi theo kịp.
Nàng còn đang suy nghĩ, bống thấy phía không trung xa xa hiện lên một đám mây màu tía.
Đi từ phía sông Lệ Tử tới, phía trên từ từ hiện một xe ngựa nhỏ, sau một lát, đã hạ xuống bên ngoài Thần giới, có khoảng mấy chục người, quy mô không lớn, cũng không quá hoa lệ, nhưng nhìn cỗ xe kia có dấu hiệu màu tím của tiên giới là biết thân phận của người tới.
Hai giới Thần Tiên trở thành liên mình, thường qua lại cũng không lạ gì. Điền Chân thầm nghĩ, đang tính cách.
Nhưng đúng lúc này trên xe bước xuống một người.
Không còn là trang phục Thiên binh, chỉ là một bộ y phục mặc hàng ngày, hết sức thanh nhã, khuôn mặt tuấn tú, toát lên vẻ ôn hòa như trước, trên đó không còn cảm giác u buồn nhục nhã mà ẩn chứa uy nghiêm cùng quý khí, giơ tay nhấc chân lộ ra vẻ quyết đoán, bọn thị vệ bên cạnh hắn tỏ vẻ cung kính.
Thảo nào không thấy hắn, hóa ra là đi tiên giới! Điền Chân vui vẻ, định chạy ra đón tiếp, bỗng nhiên chợt nhớ tới thân phận hiện nay của mình liền vội vàng nhịn xuống, trốn vào sau một tảng đá.
Một tên thị vệ đưa thiếp tới chỗ Thiên binh, sau một lúc, tướng giữ thành tự mình ra nghênh đón.
Thấy hắn sắp đi vào, Điền Chân trong lúc khó ló cái khôn, cúi đầu xuống kêu lên một tiếng phượng.
Tộc Phượng tộc mặc dù không phồn thịnh hơn, con dân nhưng cũng không ít, ở Thập Phương Hư Dã xuất hiện tiếng chim phượng cũng không kỳ lạ, người kia quay sang bên này nhìn xong, rất nhanh liền một lần nữa quay mặt lại, mỉm cười nói chuyện cùng tướng giữ thành.
Lâu lắm không gặp, cũng không trách hắn không nhận ra nàng, Điền Chân lại kêu lên một tiếng.
Thật vui là, lần này người kia nghe ra tiếng kêu là cố ý, có vẻ như nhớ tới điều gì, ánh mắt một lần nữa nhìn lại, có chút vui mừng.
Điền Chân yên tâm, nín thở lùi về phía sau tảng đá.
Sau một lúc lâu, bên ngoài có tiếng bước chân nhẹ nhàng tới.
“Tiểu phượng hoàng?” Tiếng nói quen thuộc, có chút thăm dò
Điền Chân ho khan.
“Tiểu phượng hoàng, có phải là ngươi hay không? Đi ra đây” Người kia đi về phía sau tảng đá, nhìn thấy nàng trước tiên là ngạc nhiên, rồi rất nhanh khôi phục lại vẻ bình tĩnh “Ngươi…”
“Văn Tê” Điền Chân hiểu hắn để ý đến điều gì, có chút xấu hổ, chỉ vào đôi cánh của nàng nói “Là ta, phượng hoàng có bộ cánh xấu như thế này không nhiều lắm.”
Văn Tê nhìn vào đôi cánh xấu xí một lúc, trong đáy mắt hiện lên ý cười, đánh giá nàng.
“Ngươi đi Tiên giới?” Điền Chân thăm dò vị thị vệ này “Trách không được vẫn không tìm thấy ngươi.”
Văn Tê nói: “Ta vốn là thân Tiên, do ngươi không nhận ra.”
Xưa không bằng nay, Điền Chân quan sát hắn: “Một năm không gặp, nhìn ngươi với cặp mắt khác xưa, thân phận hiện tại của ngươi ta cũng không dám nhận quen biết đâu.”
“Ta hộ tống Tiên đế bệ hạ trở về, lập công lớn, bệ hạ ban thưởng cho ta chức Thiếu cung” Văn Tê cười rộ lên, vỗ nhẹ lên trán nàng, “Ngươi là đang thử thăm dò ta có quên ơn cứu mạng của tiểu phượng hoàng ngươi sao?”
Tâm tư bị nhìn thấu, Điền Chân xấu hổ: “Cứu mạng cái gì, đúng dịp mà thôi, ngươi vốn đã không phải là người thường.”
“Lần trước đến Thiên giới, ta từng gặp được Triều Hoa Quân có hỏi ngươi, hắn nói ngươi bị lạc đường, ta thực lo lắng, vẫn sai người âm thầm tìm kiếm, ai ngờ hôm nay lại gặp ở chỗ này” Văn tê dừng lại một lúc, nhíu mày, “Tiểu phượng hoàng, chúng ta thật sự rất có duyên.”
Thủ Nguyệt Võ cũng từng phong huynh trưởng bên ngoại làm Thiếu Cung, nghĩ tới chức quan thuộc cấp bậc Tể tướng, hỏi sao không được những người kia tôn kính, Điền Chân gặp lại hắn lúc này, cảm thấy không được tự nhiên, không thể tùy tiện giống như lúc trước, dù sao khí chất thay đổi quá lớn, tựa như bạn tốt một năm không gặp, đột nhiên trở thành tổng thống một quốc gia, có cảm giác xa lại lại kính cẩn.
“Kỳ thật ta tìm ngươi, là muốn nhờ ngươi hỗ trợ, mang ta tiến vào Thiên giới.”
Văn tê kéo cánh của nàng: “Dấu hiệu của tộc Vũ, còn cần ta dẫn vào?”
Hiện tại đang đóng dấu là tội phạm truy nã, Điền Chân âm thầm cảnh giác, khi nàng gia nhập Ma giới có nhiều thần tiên chính mắt trông thấy, lại cứu bọn họ, chuyện lớn như vậy không lý do nào lại chưa tới tai Tiên giới.
“Ngươi không biết?”
Văn Tê như nhớ tới chuyện cũ: “Hôm trước, nghe nói trận chiến ở Bắc Nhai có một người chim cứu giúp, nếu không hai giới thần tiên chắc tổn hại rất nhiều tướng sĩ, là ngươi, ngươi ở Ma giới?”
Điền Chân gật đầu.
“Triều Hoa Quân phái ngươi đi?” Văn Tê nhíu mày nói “Trường hợp này không nên liều lĩnh, Ma thần cực kỳ nguy hiểm, ngươi cứu người bên này, sẽ làm cho hắn sinh nghi.”
Người thông minh thường có tật xấu như thế, luôn đem chuyện đơn giản làm cho phức tạp, cũng không phủ nhận, chính nàng lúc đó cũng giống như nằm vùng. Điền Chân thấy hắn hiểu lầm liền nhẹ nhàng thở ra, chuyển sang đề tài khác: “Nguy hiểm cũng đã qua, ta không phải vẫn ổn sao, ngươi nếu có chức vị ở Tiên giới sao lại tới nơi này làm gì?”
“Là Triều Hoa Quân mời đến” Văn Tê cười nói “Vừa vặn, ta mời ngươi đến Tiên giới làm khách, trước đi qua Mạc Vũ Thiên cung nói với hắn một tiếng.”
Thảo nào hắn lại mặc y phục hàng ngày, Điền Chân giữ chặt hắn: “Ta là đang nằm vùng đâu, như vậy đi không được.” Nói xong liền xoay người biến thành một con chim nhỏ, tự động chui vào trong tay áo hắn.
Văn Tê bật cười.
——— ——————-
Thần đế cũng không có lệnh truy nã nàng, Điền Chân vào Thiên giới mới phát hiện ra việc này, lại cũng hiểu được tại sao Văn Tê cho rằng nàng đang nằm vùng. Tất nhiên nàng không cho rằng Thần đế bệ hạ lưu tình với phản đồ mà cũng đoán được nguyên nhân là do Triêu Hoa Quân tưởng thành như vậy. Nghĩ lại Điền Chân có chút áy náy, theo Văn Tê đi Mạc Vũ Thiên cung nếu gặp hắn cũng không hay.
Chưa có lệnh truy nã, có nghĩa có thể tự do ra vào các cửa gác, lại nghĩ khả năng Triều Hoa Quân có âm mưu khác, Điền Chân vẫn trốn ở bên trong xe, không chịu ra mặt.
Xe đi mấy ngày mới tới ven vùng đất hoang, Chiều muộn, Văn Tê hạ lệnh nghỉ ngơi ở dịch quán.
Bóng đêm mờ mịt, vùng đất hoang trước mặt tuy vậy lại không lạnh đáng sợ như tưởng tượng. Điền Chân đứng yên phía trên đài cào, vừa cao hứng lại vừa lo lắng, cao hứng là núi Ưu Bà ngay gần đây, lo lắng là Ma thần liệu có phải đã rời khỏi đó.
“Đang nhìn cái gì?” Sau lưng vang lên tiếng của Văn Tê.
Biết là không dễ dàng giấu diếm được hắn, Điền Chân vội hỏi: “Nghe nói núi Ưu Bà gần đây có hiện tượng khác thường, ta đang tò mò nhìn xem.”
Văn tê quả nhiên không hoài nghi: “Việc này ta cũng nghe nói, mấy ngày gần đây trên đỉnh núi có nhiều màu của thánh quang xuất hiện, núi này là nơi chúng thần thượng cổ ở, vì giận dữ mà oán giận bất bình, thường sinh hiện tượng lạ cũng không kỳ quái, đáng tiếc là trong sáu giới không ai có thể lên được đỉnh núi để tìm xem nguyên nhân từ đâu. “
Điền Chân ra vẻ đã hiểu “Ra thế”.
Ngoại trừ đó Ma thần, hắn là đại thần chính tông có sức mạnh siêu việt.
Văn tê nói: “Ta còn nghĩ tìm linh đan hộ ngươi, không nghĩ ngươi đã biến sang hình người nhanh như vậy, rất lợi hại.”
Điền Chân cười rộ lên: “Không cần an ủi ta, ngươi không nói tới chuyện này là sợ ta khổ sở đi, tộc Thần Vũ đều là mỹ nữ, giờ có một người xấu xí như ta có phải hay không bị dọa?”
“Không, kỳ thật so với dự đoán không khác nhiều” Văn Tê mỉm cười, nhẹ nhàng chụp lên cánh của nàng “Thế này không coi là xấu, là đặc biệt, ta sợ ngươi coi nhẹ mình, nếu ngươi có thể nghĩ như vậy thì tốt lắm.”
Làm chim lại giống quạ đen, làm người thì giống người chim, tâm lý đã được rèn luyện từ lâu, Điền Chân hỏi: “Tiên giới có giống như Thần giới không?”
“Đi sẽ biết, đến lúc đó ta dẫn ngươi đi khắp Tiên giới.”
Đồng học, thực xin lỗi, lợi dụng ngươi lần này coi như ngươi báo ân cứu mạng đi. Điền Chân đi theo hắn đi xuống đài cao, vẻ mặt trong đêm dần dần mơ hồ, trong lòng cảm động, gật đầu nói: “Được, nếu có thể, tương lai ta nhất định đi.”
Văn Tê nghe ra vấn đề: “Vì sao là tương lai, lần này theo ta đi không được?”
Phát hiện mình nói lỡ, Điền Chân ứng biến mau: “Ta là sợ Vương không đáp ứng.”
Văn Tê cười nói: “Lời ta nói, hắn sao lại không đáp ứng.”
Thân phận biến hóa, khẩu khí cũng cuồng vọng rất nhiều, Điền Chân định trêu ghẹo hắn, bỗng nhiên phía bên ngoài truyền đến tiếng cười của nữ tử, nghe thấy rất quen thuộc, nàng không khỏi sửng sốt, lầm bầm lầu bầu: “Tiếng nói này, không biết là ai…”
Văn Tê nghiêng mặt hỏi: “Ai?”
Thị vệ lại đây đáp: “Là con gái Nguyệt Vương, Hằng Nguyệt thần nữ.”
Nàng ta chắc là đi Mạc Vũ Thiên cung gặp Triều Hoa Quân, đi ngang qua nơi này mới tìm nơi ngủ trọ, Điền Chân thầm kêu không ổn, vội hỏi: “Ngày mai còn muốn đi tiếp, ta có hơi mệt, về phòng ngủ trước.”
.
Bóng đêm mênh mang, không có khói lửa giống như ở địa giới, dạ minh châu là thiết bị luôn mang bên người, nhẹ hơn so với đèn lại dễ dàng để mang theo.
Gió vùng đất hoang thổi rất mạnh, Điền Chân bay ở mức thấp nhất có thể, dò tìm phương hướng, khoảng hai đến ba canh giờ sau cũng đã nhìn thấy tòa quái vật to lớn xuất hiện trước tầm mắt, đúng là núi Ưu Bà.
Không ngoài dự đoán, xung quanh núi Ưu Bà không có người canh gác, nguyên nhân chủ yếu là không cần phòng bị, đây là nơi núi cao hiểm ác, ai cũng không thể lên được. Thần đế lại anh minh, biết có phái người tới cũng chỉ thành vật hi sinh, dân cư Thiên giới phát triển cũng cần thời gian, không thể trở thành vật hi sinh hàng ngày.
Tiếng phượng kêu trong trẻo, vang xa không tan trong gió, phá tan đêm tối mịt mờ, vang thẳng tới giữa những đám mây.
Kêu lại mấy lần, vẫn không chút động tĩnh.
Vòng đi vòng lại mấy lần, vẫn không thấy một ai.
Lạnh lẽo và thất vọng đánh úp lại, Điền Chân bắt đầu run run, cuối cùng lại quyết định thử kêu lại lần nữa, nhưng nàng chưa kịp phát ra tiếng đã cảm thấy một cái gì đó lãnh lẽo giống như rắn đang tới gần, vòng lên gáy nàng.
Sau lưng truyền đến tiếng cười quen thuộc.
Nàng ta sao lại đến đây! Điền Chân thầm kêu không ổn, xoay mặt lại nhìn.
Hằng Nguyệt Cơ ngoài cười nhưng trong không cười, đứng ở nơi đó, thị nữ bên cạnh nằm trường tiên trong tay, một đầu roi chính đang quấn trên cổ nàng.
“Tiểu hoàng nhi lại dỗi ai mà chạy loạn đêm nay” Hằng Nguyệt Cơ đi đến trước mặt nàng, giọng điệu ôn nhu, ánh mắt lại cực vì đanh ác “Nếu xảy ra chuyện gì, Triều Hoa Quân sẽ trách ai đây?”
Bị giải quyết lúc này, cũng không ai nghi tới nàng ta. Điền Chân phát hiện nói gì cũng không ổn, bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, cúi đầu nhận sai: “Lúc trước là ta có mắt không tròng, không biết thân phận thần nữ, cầu thần nữ đừng cùng tiểu tỳ so đo.”
“Xem ra ngươi rất khôn lanh, ta là dạng người gì” móng tay lóe lên sát khí, Hằng Nguyệt Cơ nâng mặt nàng lên “Ta cũng không hiểu được, phượng hoàng xấu xí nhưng ngươi sao lại làm cho Triều Hoa Quân để ý.”
“Vương chắc gặp nhiều mỹ nhân đi” Điền Chân vội cười theo nói “Kỳ thật thần nữ xinh đẹp như vậy, thân phận lại cao quý, muốn làm cho Vương thích cũng không phải là chuyện khó.”
“Ngươi giúp ta?”
“Chỉ cần Thần nữ đại nhân không chấp tiểu nhân, ta cam đoan…”
“Thả ngươi trở về, ngươi không nói bậy trước mặt hắn cũng rất tốt lắm, ta làm sao lại dám tin lời ngươi?” Hằng Nguyệt Cơ buông mặt nàng ra, nắm chặt đầu roi, chậm rãi tăng thêm sức “Ngươi xem, ta giống như kẻ hành sự lưu lại mối họa sao.”
Điền Chân bắt đầu cảm thấy khó thở, giãy dụa: “Ta tuyệt sẽ không trở thành mối họa của thần nữ.”
Hằng Nguyệt Cơ thả lỏng roi: “Có cừu tất báo, là việc ta làm, Nguyệt Lâm, không nên chấm dứt quá sớm.”
“Dạ.” Thị nữ lên tiếng trả lời, đem trường tiên thu chặt lại.
Điền Chân vội vàng cất đi viên dạ minh châu, hai tay gắt gao giữ chặt roi, cố làm giảm bớt lực đạo trên cổ, tuy nhiên cả người nàng vẫn bị cuốn lên, ngã thật mạnh trên mặt đất.
Thị nữ đem kéo nàng tới trước mặt, đạp lên lưng nàng.
Một trận đau nhức truyền đến, lưng tựa hồ muốn bẻ gẫy, trên cổ trường tiên càng ngày càng chặt, Điền Chân kêu rên, không thể chịu được nỗi thống khổ hít thở không thông, hai cánh không tự chủ được vẫy loạn, mong người trên lưng bị ngã xuống.
“Chậm đã” Hằng Nguyệt Cơ thấy thế ý bảo thị nữ tạm dừng, nàng đi đến bên cạnh Điền Chân, tùy tiện nhổ xuống mấy cọng lông chim phượng, nói vui vẻ “Bộ cánh này dư thừa xấu xí, hay là làm chuyện tốt, giúp ngươi bỏ đi.”
“Dạ.” Thị nữ nâng tay, không biết từ lúc nào đã rút ra một con dao nhọn.
Hôm nay nằm trong tay mụ Vu Bà này, chết chắc rồi! Biết không còn hy vọng sống, Điền Chân không còn kiêng kị, nín thở chửi ầm lên: “Ta đi… Ta đi XX ngươi! Trách không được vương chướng mắt ngươi, lão… Khụ khụ… Lão nương nguyền rủa ngươi càng… càng ngày càng xấu, khụ… xấu hơn cả ta…”
Bị nói trung chỗ đau, khuôn mặt Hằng Nguyệt Cơ vặn vẹo.
“Chết đến nơi còn già mồm!” Thị nữ dùng thêm sức vào chân.
Như bị tảng đá ngàn cân đè lên, Điền Chân đau quá giãy dụa loạn xạ, phổi dường như không thể thở được.
“Tốt lắm” Hằng Nguyệt Cơ ngăn thị nữ lại, cười lạnh, “Chậm chút, để ta xem nàng ta có thể mạnh miệng đến lúc nào.”
Thị nữ nhe răng cười, dao nhọn giơ lên.
Ngay lúc Điền Chân nghĩ chắc quả này chết rồi, chợt một luồng sát khí cuốn đến, chưa kịp nhìn thấy rõ phía trên đỉnh đầu đã thấy một cơn mưa máu chảy xuống, thân thể thị nữ bay ra xa hai trượng, ngã nhào, không rõ sống chết.
“Đả thương cấp dưới của ta, đáng giận!”
Mùi máu tươi nồng đậm lan tỏa, mang đến hơi thở tử vọng quen thuộc, nghe thấy tiếng nói này, Điền Chân mừng như điên, quả thực muốn khóc ròng, biết rằng nàng đã thoát chết.
“Ngươi…” Hằng Nguyệt Cơ nhận ra hắn, mặt hoa biến sắc.
Tóc dài bay theo gió, tuấn nhan tức giận, sát khí lạnh thấu xương hơn cả cuồng phong.
Cánh tay khẽ nâng.
Hằng Nguyệt Cơ hoảng sợ lui về phía sau.
“Ta, không giết nữ nhân” tiếng nói trầm thấp hết sức rõ ràng, hắn chỉ thẳng vào Hằng Nguyệt Cơ, “Tộc Nguyệt, sẽ chịu tội này.”
Một câu ngắn ngủn, đã tuyên bố vận mệnh của tộc Nguyệt, không ai hoài nghi độ chân thật của nó, cả người Hằng Nguyệt Cơ cứng ngắc, quên cả chạy trốn.
Chợt một tiếng nổ vang lên.
“Bệ hạ cẩn thận!” Điền Chân hô lên tiếng khàn khàn
Ma thần vẫn đứng im tại chỗ, không động đậy, tư thế không thay đổi, tảng đá phía sau vỡ toang, bay lên không trung, có một dải băng kỳ dị hiện ra.
Điền Chân đến lúc nhìn rõ mới biết đó không phải là một dải băng, mà là một còn mãng xà khổng lồ nhiều màu có bộ dạng kinh sợ. Con mãng xà này dài khoảng mấy trượng, to như một con mương, hoa văn toàn thân sặc sỡ, như một ngọn lửa hồng hồng tím tím, nàng chỉ cho rằng tướng mạo của con mãng xà này cực kỳ hung ác, cũng không biết kỳ thật nó là một còn Tiên thiên Thần mãng, không ma vật nào có thể sánh bằng. Ma thần đang đấu cùng nó chợt nghe thấy tiếng phượng kêu nên mới vội vàng phi xuống núi, vừa vặn cứu mạng của nàng.
Mãng xà tấn công thất bại, không hết hi vọng, đầu lắc đi lắc lại, lại phi lên phía trước.
Trong chớp mắt, thân hình Ma thần biến mất, đến khi hiện ra đã ở phía sau con mãng xà, tay phải nhấn xuống một cái.
Mãng xà quay ngược lại, tuy nhiên không tránh kịp đã bị một chưởng mạnh đánh vào trúng đuôi, đau đến run rẩy, lên cơn giận giữ liền đem cái đuôi đảo qua cuốn lại.
Ma thần không né tránh, áo choàng phất lên, một tay nắm vào đuôi mãng xà, vứt lên không trung, đưa đầu mãng xà đến trước mặt.
Khi con mãng xà còn cách mặt đất một chút, cuối cùng cũng hoảng sợ, giãy dụa hết sức.
Dưới tình huống mạo hiểm như vậy, hắn chưa thấy ra chiêu, chắc có ý muốn thu phục mãng xà này. Điền Chân cũng biết con mãng xà này không đơn giản, nếu được hắn thu phục sẽ không kém chiến tướng nào tốt nhất trên Thần giới, nàng vội vàng cố hết sức xoay người ngồi lên, vừa quan sát cuộc chiến, vừa lưu ý đề phòng Hằng Nguyệt Cơ đứng cách đó không xa.
Hằng Nguyệt Cơ dần dần hoàn hồn, đi qua nâng thị nữ dậy.
Thị nữ vẫn hôn mê bất tỉnh.
Vì muốn hại Điền Chân, trong lúc vô ý mang tai nạn tới cho tộc Nguyệt, Hằng Nguyệt Cơ vừa hận vừa sợ.
Đúng lúc này, con mãng xà biết đấu không lại, há mồm phun ra một luồng khói đọc, trong đó có vô số mũi tên màu đen do nọc độc biến thành.
Tiên thiên thần mãng, độc của nó đáng sợ hơn mãng xà bình thường, mang theo công lực mấy ngàn vạn năm. Ma thần không dám sơ sẩy, chuẩn bị tiếp chiêu. Hằng Nguyệt Cơ như muốn chết, nàng tay thấy con mãng xà không phải tầm thường, nếu phun khói sẽ khó phòng bị cho rằng đây là cơ hội tốt, ngón tay liền giơ lên bắn ra hai đạo ánh sáng không tiếng động, một hướng về phía Ma thần, một hướng về phía Điền Chân.
“Bệ hạ cẩn thận!” Điền Chân kêu lên sợ hãi, đồng thời giãy dụa tránh đi.
Kẻ yếu đánh lén, Ma thần thấy thế, công lực mới vận lên được một phần vội chia làm hai hướng!
Chưởng lực ngưng tụ, bên tay phải kết thành một tầm chắn màu đỏ, khói độc kèm tên châm vừa gặp phải tấm chắn này bị va chạm bay ngược trở lại, rơi xuống đất biền mất, con mãng xà cũng bị bay ngược ra mấy trượng, ngã xuống thật mạnh làm cho mặt đất rung động không ngừng.
Cùng lúc đó, chưởng kia của hắn đánh về phía bên kia, nổ lên một tiếng. Điền Chân bị luồng chưởng này bốc lên cao hai trượng, tránh được ám toán của Hằng Nguyệt Cơ, cũng là do Ma thần biết nàng không thể trực tiếp chịu được Thần lực của hắn.
Ứng biến cực nhanh, chỉ trong nháy mắt.
Nhưng lúc này Ma thần cũng ứng phó không nổi, mặc dù không sợ kẻ yếu đánh lén, tuy đánh bại mãng xà, cứu được cấp dưới, bản thân hắn lại không tránh được ám toán, lúc này trên không trung có thêm một luồng ánh sáng đang tiến tới.
Tốc độ luồng ánh sáng này cực nhanh, chắc là dùng hết toàn lực, cả người Điền Chân lạnh như băng, không nhắc nhở kịp!
Thấy né tránh không kịp, Ma thần hừ lạnh, phất tay áo đánh ra một chưởng, đồng thời nghiêng người tránh đi.
Buộc hắn phải né tránh, có nghĩa uy lực của chưởng kia không nhỏ. Đầu Điền Chân muốn choáng váng.
Không ngoài dự đoán, luồng ánh sáng này không bị chưởng lực đánh tan, chỉ lệch khỏi quỹ đạo một chút, sượt qua mặt hắn.
Khuôn mặt xuất hiện một vệt máu.
Không buồn nhìn Hằng Nguyệt Cơ đang bỏ chạy, Điền Chân ngẩng mặt nhìn lên núi Ưu Bà.
Chút năng lực của Hằng Nguyệt Cơ căn bản không đủ uy hiếp với hắn, nàng nhìn thấy rõ ràng, vết thương kia không phải do Hằng Nguyệt Cơ gây ra mà xuất phát từ trên núi Ưu Bà, sát thần Tiên Thiên, chỉ cần năm phần công lực đã đủ làm lui liên quân hai giới, người có cơ hội đánh lén làm hắn bị thương không phải là nhiều.
Ma thần cũng không tỏ vẻ ngạc nhiên, hiển nhiên biết lai lịch của người ra chiêu, thân qua trăm trận chiến, bản thân hắn không sợ, chỉ có điều do Hằng Nguyệt Cơ đánh lén mới làm cho hắn phân tâm, bị thương như vậy.
Đưa tay chạm vào vết thương trên mặt, Ma thần tức giận, hai con mắt hẹp dài nhíu lại, sát khí lạnh như băng.
“Tộc Nguyệt ti tiện, còn muốn chạy?”
Chưởng vừa lật, xuất ra ánh lửa chói mắt, luồng ánh sáng hình cung trong không trung còn chưa đi xa, đã bị ánh lửa này đuổi theo, đánh trúng, hạ xuống như diều đứt dây, tắt ngóm, không còn động tĩnh.
Điền Chân thở dài.
Thần nữ làm việc không lưu mối họa về sau, hiện tại thần nữ người đã chết, nàng cũng không còn mối họa này.
Ma thần thu tay lại, người đã đứng trước mặt nàng.
“Phượng hoàng, không sao chứ?”
“Bệ hạ”
“Phượng hoàng thô lỗ”
Điền Chân nhìn về phía Hằng Nguyệt Cơ, lại nhìn con mãng xà không động tĩnh, trầm mặc.
Là ai thô lỗ, ai bạo lực đây? Ma thần cúi người ôm nàng: “Không nghe lời ta, tự rước lấy họa.”
Điền Chân đã mất hết khí lực, nghe câu này bỗng nhiên mới hiểu ra âm mưu của Lộ Đại thiên vương.
Danh sách chương