Edit: Súp lơ

Beta: Nhan Tịch

Tới ngày anh Sói phải thay thuốc, lúc Phàn Đề vội vàng đi tới thì thấy anh vẫn ngồi y nguyên bên cửa sổ, bộ dạng im lặng giống như đang ngẩn người nhưng Phàn Đề lại có cảm giác không giống lắm.

“Nghe nói cả ngày hôm nay cậu không hề ra khỏi cửa.” Phàn Đề vừa thay băng gạc cho anh vừa nói.

“Ừm.” Anh Sói thản nhiên ừ một tiếng có lệ, ngay cả một cái liếc mắt cũng không thèm nhìn Phàn Đề.

Phàn Đề đã quen với kiểu lạnh lùng của anh, động tác thay băng gạc cực nhanh, y như không thèm lo lắng hành động của mình có thể làm cho anh Sói đau, bởi mấy ngày nay khi anh ta thay băng, ngay cả một tiếng kêu đau Sói ca cũng chưa từng nói.

Có lẽ người này không biết đau là gì chăng, Phàn Đề suy nghĩ, ma xui quỷ khiến không biết thế nào, tự nhiên vươn một ngón tay chọc chọc vào vị trí vết bỏng của anh Sói.

Anh Sói nhíu mày, quay đầu nhìn anh ta một cái.

“Phục hồi cũng nhanh đó, ha ha ha…” Phàn Đề chột dạ cười cười, tiếp tục lấy cồn rửa vết thương cho anh: “Những người bệnh khác gặp phải vết thương như cậu vậy, mỗi lần thay băng đều phải dùng cồn rửa sạch một lần. Lúc đó, bọn họ ai cũng gào khóc thảm thiết lắm, chỉ hận sao tôi không châm cho họ một liều thuốc tê. Đến lượt cậu thì ngược lại, hệt như người sống thực vật vậy, một chút phản ứng cũng không có.”

“Nếu cậu cảm thấy không thoải mái thì có thể chọc cho tôi một liều thuốc tê.” Anh Sói nói: “Tôi không phản đối.”

“Tôi có điên đâu, tự nhiên đi so sánh làm gì thế không biết, người bị đau cũng không phải là tôi.” Phàn Đề quát lên.

“Vậy cậu ồn ào cái gì?”

“Cậu… Nói chuyện phiếm, nói chuyện phiếm, hiểu không? Tôi đang tám chuyện với cậu đó đại ca, tôi khen ngợi cậu!”

“À, tuy rằng không nghe ra nhưng…” Anh Sói giống như dỗ đứa trẻ bình thường: “Cảm ơn đã khích lệ.”

Cha nhà cậu, cũng không còn nhỏ nhắn gì lắm, ông đây còn lâu mới thèm quản cậu.

“Nghe nói bác sĩ tâm lí kia của cậu trông coi cậu cả một ngày?” Phàn Đề im lặng trong chốc lát rồi lại bắt đầu đặt câu hỏi.

“Ừm.”

“Cậu rất ít khi ở chung cùng với ai trong một thời gian dài như vậy, hai người ở trong phòng làm gì vậy?” Phàn Đề hiếu kì hỏi.

“Điều trị.”

“Điều trị thì cũng không cần dùng cả một ngày chứ.” Trong bệnh viện của anh ta cũng có bác sĩ tâm lí, thời gian tâm lí trị liệu chỉ kéo dài khoảng hai giờ.

“Ngủ.”

“Ngủ!!!” Phàn Đề khiếp sợ ngã lăn xuống ghế, sau đó lại nhanh chóng bò lên: “Tiến hành… Thôi miên chắc.”

Thật ra Huy Lãng có một tật xấu đó là mất ngủ, nghiêm trọng đến nỗi ngay cả thuốc ngủ cũng không có tác dụng gì. Xem ra bị bác sĩ tâm lí chú Huy tìm về này quả thật có tài, thế mà có thể làm cho Huy Lãng ngủ suốt một ngày.

“Đổi thuốc xong chưa?” Anh Sói không kiên nhẫn hỏi.

“Sắp xong rồi.”

Thật ra thuốc đã đổi xong rồi, chỉ cần băng lại là xong. Một lúc sau, băng bó xong, Phàn Đề vừa thu dọn đồ vừa nói: “Cậu đang nhìn gì thế, từ lúc tôi tới đã thấy cậu nhìn chằm chằm ra bên ngoài.”

“Đang nhìn đài truyền hình Tinh Thành.” Anh Sói đáp.

“Đài truyền hình thì làm sao?” Phàn Đề liếc mắt nhìn theo ra bên ngoài cửa sổ.

“Cậu không thấy à, nhìn kĩ vào, đài truyền hình Tinh Thành đặc biệt giống một cái áo phát sáng.” Anh Sói nói tiếp: “Cái nghệ thuật của kiến trúc sư thời nay quả thật ngày càng cá tính.”

“…”

“Còn cả đài phun nước ở quảng trường bên kia, mấy vòng quay khổng lồ cao chọc trời liên tiếp nhau. Bên trái là khu vui chơi có sân rộng đối xứng giữa hai bên, như vậy là cả Đông Thành trông giống một khuôn mặt người vậy.”

Mặt người? Phàn Đề tưởng tượng một loạt hình ảnh theo như lời kể của anh Sói, trong đầu hiện ra một khuôn mặt của quái vật mắt to: “Huy Lãng, cậu không sao chứ?”

“Tôi có sao hay không, cậu cũng không biết à?” Anh Sói hỏi ngược lại.

“…” Không, ý tôi là muốn hỏi, não cậu có vấn đề gì không, sao tự nhiên lại trở nên ngây thơ như vậy.

Những lời này Phàn Đề cũng không dám nói ra, yên lặng xách hòm thuốc của mình ra về. Người còn chưa đi ra đến cửa đã nhận được tin nhắn của em trai Phàn Đạt trên nhóm hội dân chơi: (Anh, dạo này anh Sói bị làm sao vậy?)

Phàn Đề: (Anh cũng không biết.)

Phan Đạt: (Anh ấy bỗng nhiên muốn xây một vòng quay khổng lồ cao chọc trời ở giữa đài phun nước trong quảng trường. Còn là một vòng quay cấp A cao chọc trời ở giữa trung tâm?)

Phàn Đề sửng sốt một chút, sau đó nhìn lại tên truy cập của anh Sói trong vòng bạn bè, chỉ thấy mới hơn một phút đồng hồ trước anh đã đăng một bức vẽ cảnh đêm bên ngoài cửa sổ.

[Bỗng nhiên nổi hứng muốn xây một vòng quay khổng lồ tại đài phun nước quảng trường.]

Phàn Đề cạn lời, sau đó nhắn với em trai nhà mình: (Anh ta nói nhìn như vậy rất giống khuôn mặt của một người.)

Phan Đạt: (Không phải anh ấy bị bệnh rồi chứ?)

Phàn Đề: (Anh ta nằm viện ba ngày, em nói xem?)

Mà đúng lúc này, Tiểu Hồng Mạo đã về tới kí túc xá, xem được cảnh đẹp trên vòng bạn bè, lập tức vui vẻ like một cái sau đó bình luận: (Nếu xây thật thì các cô gái có được miễn phí vé vào cửa không?)

Anh Sói trả lời lại rất nhanh: Vì sao? Tiểu Hồng Mạo: Bởi vì vé vào cửa của vòng quay rất quý, tôi còn chưa được đi lần nào đâu.

Anh Sói đáp rất nhanh: Nghèo nàn không đáng sợ, đáng sợ thực sự là keo kiệt.

“Tức chết tôi rồi.” Tiểu Hồng Mạo tức giận lăn vài vòng trên giường: “Anh là tỷ phú, sao có thể hiểu được nỗi chua xót của dân thường.”

Anh Sói thấy Tiểu Hồng Mạo không trả lời mình nữa, đoán là cô nàng bị mình làm cho tức giận đến hôn mê rồi, nhất thời tâm trạng vui sướng, thoải mái cực kỳ.

Anh xoay xoay di động vài vòng, rồi gọi một cuộc cho phó tổng tập đoàn: “Tìm xem khu đất bên quảng trường có chỗ nào, xây một cái vòng quay khổng lồ.”

“Xây thật ạ?” Dĩ nhiên là phó tổng cũng nhìn thấy dòng trạng thái mà anh mới cập nhật.

“Vốn chỉ là nói miệng, nhưng mà vừa rồi tâm trạng tốt, bỗng nhiên lại muốn xây.” Anh Sói tỏ vẻ nói.

“Được, tôi cho người thu xếp thực hiện.” Dù sao anh có tiền anh có thể tùy hứng.

“Sau khi xây xong mở cửa miễn phí.” Sói Ca còn nói thêm.

“Vâng.”

Miễn phí mở cửa? Xung quanh chỗ này ngoài các hàng thư pháp ra chẳng có gì, chẳng lẽ đây là muốn để cho các đồng chí thành phần tri thức mang theo áp lực nặng nề thì lên ngồi quay một vòng? Hay là phương pháp giảm sức ép mới của Sói tổng, để công nhân ngồi vài vòng sau đó tăng ca khi lòng đầy lãng mạn, người độc thân ở chỗ rẽ gặp được tình yêu??

(Phàn Đề: Không, tất cả chỉ vì thoạt nhìn nó giống cái mặt người thôi.)

=

Ngủ một giấc say nồng, sáng sớm hôm sau, Khăn đỏ mang theo một tinh thần xán lạn vào trong phòng bệnh của Sói ta, nhưng mà mặt lại không được đẹp như vậy.

Trải qua hai ngày dưỡng thương, làn da đỏ rực của Tiểu Hồng Mạo sạm đen lại, cũng không trang điểm gì, cởi khăn trùm đầu ra là để lộ khuôn mặt bị năm tháng vô tình chà đạp.

“Sao cô càng ngày càng xấu đi thế?” Mới sáng sớm đã phải nhìn thấy khuôn mặt kinh khủng làm anh Sói có chút mất hứng nhíu mi.

“Xấu? Tôi xấu chỗ nào?” Bà đây vừa nghe được gì cơ, mới sáng sớm ra đã nghe thấy gì.

“Mặt.” Anh Sói thẳng thắn vạch trần.

“Cái này còn trách ai? Đây không phải do anh hại à?” Tiểu Hồng Mạo rít gào, tự mình thuyết phục bản thân không cần phải so đo với tên khốn khiếp này, đã thế hắn ta còn dám chê bai mình xấu??

“Không phải đã nói không ảnh hưởng tới mặt sao?” Thế quái nào ngày càng nghiêm trọng thế.

“Tôi đang trong giai đoạn hồi phục vết thương do phơi nắng, mấy ngày nữa da mới mọc lên hết đến lúc đó tôi sẽ có làn da mềm mại non trẻ.” Tiểu Hồng Mạo nói: “Giống với cây vải tự lột da vậy.”

“Cho nên bây giờ da cô là vỏ cây vải?” Anh Sói tỏ vẻ mình đã hiểu.

“Da anh mới là vỏ cây vải ấy!” Khăn đỏ tức giận tiện tay ném cây bút Mark xuống.

“Khụ…” Có vẻ Anh Sói cũng nhận ra rằng bản thân mình hơi quá đáng nên chủ động yêu cầu: “Chúng ta bắt đầu trị liệu đi.”

“Tôi còn đang giận.” Tiểu Hồng Mạo thở phì phò nói: “Để yên cho tôi tức giận hết 5 phút đồng hồ.”

“Được.” Anh Sói tỏ vẻ đã hiểu, cầm lấy báo chí một bên lên đọc.

Khăn đỏ thở phì phì ngồi xổm cầm bút viết, trong lòng âm thầm mắng anh hết năm phút đồng hồ. Lúc này mới có cảm giác hít thở bình thường lại, một lần nữa vui vẻ thoải mái đứng lên, nói: “Được rồi, hôm nay anh có gì muốn hay không muốn làm không?”

Người này là sinh vật đơn bào sao? Dễ cáu giận rồi cũng dễ dàng vui vẻ đến vậy?

“Có.”

“Lại có hả.” Khăn đỏ có chút nuối tiếc, nói: “Là gì?”

Anh Sói nhìn thoáng qua làn da đen sì của cô, nghĩ một chút rồi nói: “Hôm nay tôi muốn đọc sách.”

“Đọc sách? Lại không ra cửa à?” Khăn đỏ thất vọng rồi, thì ra anh Sói là một tên ru rú ở nhà? Sao lại không thích đi ra ngoài thế chứ.

Đây là đằng đó không thích ở trong phòng?

“Cô chọn một nơi đi.” Anh Sói bỗng nhiên nói.

“Gì cơ?” Tiểu Hồng Mạo có chút không phản ứng kịp.

“Chọn một nơi để đọc sách.” Anh Sói lặp lại một lần nữa

Thế là có thể đi ra ngoài rồi đúng không? Đi đâu được? Đi đâu được? Tiểu Hồng Mạo lật tung suy nghĩ trong bụng, cuối cùng nhớ ra một phòng đọc sách mà Bạch Tuyết đã từng đề cập với cô.

Phòng đọc giấu mình trong khu trung tâm phố xá sầm uất, chỉ có hội viên mới được vào, nghe nói bên trong đó toàn là các nhân vật nổi tiếng và siêu sao, còn có một phòng chứa sách thần bí.

“Chị thích nhất là tới nơi đó, các bức hoạ thiết kế tinh vi, âm nhạc êm tai, cà phê rất ngon. Hơn nữa thường xuyên có thể gặp một số ít ngôi sao điện ảnh.” Bạch Tuyết đã giới thiệu như vậy.

“Vậy chắc thẻ hội viên phải quý giá lắm.” Khăn đỏ hỏi.

“Không quý, năm trăm vạn một năm.” Bạch Tuyết hời hợt nói: “Lần trước lúc chị đến thì gặp diễn viên An Na, cô ấy muốn đặt trang phục thiết kê đi thảm đỏ, chị thuận miệng nói một cái giá năm trăm vạn.”

“Chúng ta đến Thư Các của Thái Thượng Lão Quân đi.” Khăn đỏ đề nghị.

“Cái gì?” Anh Sói tỏ vẻ chính mình hình như không nghe nhầm.

“Đây là tên của một phòng đọc, bên trong có rất nhiều sách nên gọi là Tàng Thư Các của Thái Thượng Lão Quân. Cà phê ở đó ngon lắm, âm nhạc cũng rất êm tai, kiểu gì rồi anh cũng sẽ thích.”

“Đi thôi.” Anh Sói cảm thấy khá là hứng thú nói.

Vệ sĩ AB lái xe đưa hai người tới nơi sau đó đi về luôn. Tiểu Hồng Mạo nhìn cánh cửa khí khái của phòng đọc đột nhiên nhớ ra một chuyện.

“Từ từ…” Khăn đỏ giữ tay anh Sói, nhỏ giọng giải thích: “Tôi quên mất một việc.”

“Việc gì?” Anh Sói hỏi.

“Nơi này có chế độ hội viên, thu năm trăm vạn một năm.” Tiểu Hồng Mạo giải thích: “Kinh phí một ngày của chúng ta có mỗi một vạn hai, không thì chúng ta đổi nơi khác đi. Tôi thấy hình như dưới lầu có quán cà phê.”

Một vạn hai? Anh Sói sửng sốt một hồi rồi mới nhớ ra mấy hôm trước chính mình đã dọa cho Khăn đỏ một trận về vấn đề tiền bạc.

“Xem ra cô không có tự tin rằng sẽ chữa khỏi cho tôi.” Anh Sói cười như không cười, nói.

“Không phải… Tôi không có ý này… Tôi chỉ sợ…” Khăn đỏ giải thích một cách lộn xộn. Cô quả thật không biết nên giải thích như thế nào bởi cô đúng thật là không có lòng tin, nhưng cũng không thể nói toạc trước mặt người bệnh được.

“Yên tâm đi, không cần tiền.” Anh Sói bỗng nhiên nói.

“Anh có thẻ hội viên rồi à?” Đúng vậy, chắc là anh ta đã sớm có thẻ hội viên rồi.

“Không có, thế nhưng mấy tòa nhà này là của tôi.” Anh Sói nói nhẹ tựa lông hồng.

Mấy tòa nhà này đều là của anh? Tiểu Hồng Mạo nhanh chóng phấn chấn lên, đi vài bước tới chỗ quầy tiếp viên trước mặt.

“Mời cô đưa thẻ hội viên ra trước.” Tiếp viên lễ phép yêu cầu.

“Tôi không có thẻ hội viên.”

“Cô đây là?” Cô tiếp viên bị khí thế đúng tình hợp lí của Khăn đỏ làm ngẩn người.

Tiểu Hồng Mạo quay sang nhìn anh Sói, chỉ thấy anh đứng thẳng người, thong dong không nói chuyện.

Tiểu Hồng Mạo hơi bối rối, hình như không có ông chủ nào phải tự mình giới thiệu cả, vì thế cô đặc biệt nịnh hót nói: “Chúng tôi tới là để thu tiền thuê nhà.”

“…”

HẾT CHƯƠNG 26
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện