Edit: Byun

Beta: Nhan Tịch

Hôm nay, bầu trời trong xanh, không khí trong lành, gió thổi phất phơ mây trôi lững lờ, ngẫu nhiên còn có chim bay qua trên bầu trời thành thị. Mặt trời mọc từ đằng Đông, ánh ban mai buông xuống trên ngọn cây, kẽ lá, từng bông hoa, những giọt sương trong suốt lấp lánh.

Nếu nơi này là rừng núi, chắc sẽ có thêm khói bếp lượn lờ theo chiều gió.

Anh Sói đứng trên ban công chung cư, đón ánh sáng mặt trời, quan sát thành phố đang dần thức giấc, lại nhớ tới bức tranh sớm mai ở nơi sơn dã mà anh đã nhìn thấy trong buổi triển lãm hôm qua.

“Thưa ngài, bữa sáng đã được đưa tới rồi ạ.” Vệ sĩ A đi tới nhắc anh Sói.

“Ừ.” Anh Sói thản nhiên lên tiếng, xoay người về phòng.

Lúc đi ngang qua phòng khách, anh Sói vô tình nhìn thấy một bảng kẹp tài liệu cực kỳ không phù hợp với trang trí của căn phòng mà chữ trong đó thì xấu hết sức.

“Sao lúc trước không biết chữ của Khăn Đỏ lại xấu như thế nhỉ?” Anh Sói thầm nghĩ.

Anh Sói lắc lắc đầu, quay người đi đến phòng ăn. Sau khi ăn bữa sáng đơn giản xong lại quay về phòng khách, anh cầm máy tính bảng đọc báo mới trong chốc lát, bỗng nhiên cảm giác có chỗ nào sai sai.

“Ngài có yêu cầu gì ạ?” Vệ sĩ B thấy dáng vẻ anh Sói giống như muốn dặn dò chuyện gì.

“Chuyện tôi xuất viện bác sĩ Tiêu có biết không?” Anh Sói hỏi.

“Ngài quên rồi ạ? Hôm qua bác sĩ Tiêu theo chúng ta về chung cư mà.” Vệ sĩ B nhắc nhở.

“Khụ… Tôi sợ cô ấy ngớ ngẩn rồi lại chạy đến bệnh viện.” Anh Sói nói.

Hầu như mỗi lần Tiểu Hồng Mạo xuất hiện trước mặt anh Sói đều là lúc anh Sói đang ăn bữa sáng, nhưng hôm nay bữa sáng cũng đã ăn xong, anh Sói xem tin tức hết nửa ngày, nhưng vẫn không thấy Tiểu Hồng Mạo xuất hiện, cho nên mới hỏi một câu kỳ lạ như thế.

“Chắc là không đâu ạ.” Vệ sĩ B nói.

“Vậy tại sao bây giờ còn chưa đến?” Anh Sói hỏi.

“Bây giờ vẫn còn sớm, chắc bác sĩ Tiêu đang trên đường đến ạ.”

Còn sớm? Anh Sói nhìn lướt qua đồng hồ, 7 giờ 36 phút. Bệnh viện đưa bữa sáng đến lúc mấy giờ nhỉ? Hình như là 8 giờ? “Nếu không… Tôi gọi điện thoại hỏi một chút?” Vệ sĩ B đề nghị.

“Không cần, các anh ra ngoài đi.” Anh Sói giơ tay ngăn cản lại.

Mà Tiểu Hồng Mạo, người đáng lý là phải đang trên đường tới, lúc này còn chưa tách khỏi Bỉ Ngạn Hoa, cô vẫn đang nói chuyện vô cùng vui vẻ trong bữa họp ăn sáng.

“Không được, tôi không thể tiếp tục như thế này nữa.” Tiểu Hồng Mạo kích động nói.

“Không phải khá tốt sao? Mỗi ngày ăn cơm, uống cà phê, nghe hòa nhạc, xem triển lãm tranh, cuộc sống sang chảnh biết bao nhiêu.” Tào Nặc nói.

“Sang chảnh cái rắm, sang chảnh đến mức nhàm chán.” Tiểu Hồng Mạo cảm thấy không thể nhịn nữa, “10 ngày, suốt 10 ngày, mỗi ngày đều làm mấy cái chuyện buồn tẻ. Chẳng trách anh Sói cảm thấy cuộc sống không có ý nghĩa, ngay cả tôi cũng cảm thấy không có ý nghĩa.”

“Không phải lúc đầu cậu rất vui vẻ à?” Tiểu Minh còn nhớ rõ mấy ngày đầu, Tiểu Hồng Mạo cực kỳ vui vẻ, từng người trong vòng bạn bè đều bình luận hỏi có phải cô ấy vớ được đại gia không.

“Không phải bởi vì nó mới mẻ với tớ sao?” Tiểu Hồng Mạo trào phúng nói, “Ai biết cuộc sống của kẻ có tiền tẻ nhạt như vậy, cái buổi hòa nhạc kia nghe được một chặp tớ đã ngủ mất rồi, lại còn phải mặc lễ phục, chít eo hại tớ không ngủ ngon được.”

“Chuyện đó đâu có liên quan đến lễ phục đâu, là do em mập hơn đấy.” Bạch Tuyết lập tức vạch trần.

“Còn có buổi triển lãm tranh ngày hôm qua, em có xem cũng không hiểu nổi một bức tranh, chị nói mấy cái vẽ đó có cái gì đáng xem. Chỉ là vẽ phong cảnh thôi, có thời gian không bằng tự mình xem đi.” Tiểu Hồng Mạo líu lưỡi nói, “Một bức vẽ lại bán mấy trăm vạn mà một đống người tranh giành để mua, thật là không hiểu được.”

“Cho dù cô hiểu thì cô mua nổi nó à?” Vu Cách đột nhiên hỏi.

“Ơ…” Bỗng nhiên bị dỗi nên Tiểu Hồng Mạo hơi ngạc nhiên.

“Tiểu Hồng Mạo, nói chuyện cho cẩn thận, buổi triển lãm tranh ngày hôm qua em đi xem là do một vị họa sĩ luật sư Vu khá yêu thích tổ chức đó.” Bạch Tuyết nhỏ giọng nhắc nhở, “Anh ta bỏ lỡ buổi triển lãm bởi vì có phiên tòa nên có chút không vui đấy.”

Thì ra là thế, Tiểu Hồng Mạo khiếp sợ nhìn Vu Cách, thì ra bên cạnh hình tượng nghiêm cẩn, độc miệng của Vu Cách lại có thể là một tâm hồn nghệ thuật đầy lãng mạn.

“Thời gian cũng đã qua hơn một nửa rồi, anh Sói của cô còn chưa được cứu rỗi, ngược lại chính cô cũng trở nên hậm hực, đây không phải là dấu hiệu tốt.” Tào Nặc nhắc nhở.

“Đúng thế. Cho nên hôm nay, tôi nhất quyết sẽ không đồng ý tham gia mấy cái hoạt động nhạt toẹt đó.” Tiểu Hồng Mạo kiên quyết.

“Không phải hôm trước em nói anh Sói muốn leo núi sao?” Bạch Tuyết bỗng nhiên nói, “Dù sao bây giờ chỗ bị cháy nắng cũng đỡ rồi, nếu không thì đi leo núi đi, chung quy vẫn thú vị hơn tham gia mấy cái hoạt động buồn chán kia.”

“Có lý!” Được Bạch Tuyết chỉ điểm như thế, Tiểu Hồng Mạo mới nhớ ra lúc đầu anh Sói quả thật có nhắc đến chuyện muốn đi leo núi, có điều lúc đó cô bị cháy nắng nghiêm trọng, cho nên lầm tưởng anh đang châm chọc cô mà bỏ qua. Nhưng mà không sao, bây giờ cũng là cơ hội tốt để đề cập lại chuyện đó lần nữa.

Nói là làm, Tiểu Hồng Mạo về phòng thay một bộ đồ thể thao, bôi kem chống nắng và đeo kính râm rồi phấn chấn đi tới chung cư của anh Sói.

Lúc trước quên nói, sau 2 tuần trị liệu vết bỏng, cuối cùng anh Sói cũng bị viện trưởng đuổi ra bệnh viện. (Phàn Đề: Đã hai tuần còn chưa chịu đi, hay định tái tạo da loại bỏ sẹo rồi mới đi.)

Tiểu Hồng Mạo đến chung cư anh Sói đã là 9 rưỡi, chậm gần một tiếng so với ngày thường.

“Anh Sói, hôm nay chúng ta làm gì?” Bởi vì kẹp tài kiệu ở ngay trong phòng khách, Tiểu Hồng Mạo cực kỳ thành thạo ôm vào trong ngực.

Anh Sói biết Tiểu Hồng Mạo tới, nhưng từ lúc Tiểu Hồng Mạo đi vào, mắt của anh chưa từng ngước lên một chút, rất rõ ràng anh mất hứng: “Cô đến muộn.”

“Ơ…” Tiểu Hồng Mạo ngẫm nghĩ, “Chúng ta có quy định giờ giấc à?”

Anh Sói nhíu mày: “Không có sao?”

“???” Lúc này Tiểu Hồng Mạo cũng coi như có chút hiểu rõ anh Sói, lập tức phản ứng lại, “Có, có, là tôi sai. Do tôi đi trễ, bị kẹt xe trên đường.”

Tất nhiên anh Sói không tin cái cớ Tiểu Hồng Mạo thuận miệng bịa ra, nhưng anh cũng hiểu rõ, anh và Tiểu Hồng Mạo đúng thật chưa hề bàn bạc thời gian trị liệu.

Anh Sói thấy Tiểu Hồng Mạo chủ động nhận sai, anh thấy chuyển biến tốt nên cũng chấp nhận, rồi đặt máy tính bảng trong tay xuống, nhìn thoáng qua Tiểu Hồng Mạo: “Hôm nay cô ăn mặc như thế này là sao?”

“À, là như thế này.” Tiểu Hồng Mạo nhân cơ hội nói, “Tôi nhớ sau hôm thứ hai, anh nói muốn nói đi núi Mạch Nhĩ ngắm mặt trời mọc và mặt trời lặn. Bời vì lúc đó tôi bị cháy nắng vẫn chưa bớt, không nên ra ngoài nên chuyện này phải tạm thời gác lại. Nhưng trong lòng tôi vẫn để ý chuyện này, cứ nhớ mãi không quên, vì thế khi bệnh cháy nắng của tôi đã đỡ, tôi lập tức thay bộ đồ thể thao, dự định đi leo núi với ngài.”

Cháy nắng chưa bớt mới là lạ, trong khoảng thời gian này anh Sói đều chọn các hoạt động không diễn ra ở ngoài trời.

“Tôi cũng quên mất chuyện này, vậy mà cô còn nhớ?” Anh Sói nói.

“Nhớ, nhớ chứ, mỗi ngày tôi đều nhớ, chỉ cần là chuyện anh Sói đề cập qua, tôi đều khắc ghi.” Tiểu Hồng Mạo lập tức nói.

Trái lại tuyệt chiêu nịnh hót đã lên một tầm cao mới.

“Nếu đi leo núi, không sợ lại cháy nắng à?” Anh Sói hỏi.

“Ngài yên tâm, tôi đã chuẩn bị võ trang đầy đủ cả rồi. Vì lần leo núi này, tôi đã mua sắm đồ chuyên dụng để thám hiểm ngoài trời. Mọi người ở Châu Phi  đều khen ngợi năm sao, chỉ số chống nắng gấp 120 lần.” Tiểu Hồng Mạo nói, “Bảo đảm tia tử ngoại không thể làm tôi bị thương được dù chỉ là một chút.”

“Thấy cô để tâm như thế, hôm nay đi leo núi đi.” Anh Sói nói giống như ban ơn.

“Được rồi.” Tiểu Hồng Mạo thấy anh Sói đồng ý thì vui vẻ không thôi, xoay người lấy bút, viết điều thứ 13 lên file kẹp tài liệu: Cùng Tiểu Hồng Mạo đi núi Mạch Nhĩ ngắm mặt trời mọc, mặt trời lặn và cả ngôi sao.

“Anh Sói, anh Sói, trước tiên chúng ta đi đến của hàng đồ dùng ngoài trời một chuyến đi.” Lúc xuất phát Tiểu Hồng Mạo đột nhiên nói.

“Làm gì?”

“Không phải chúng ta muốn ngắm mặt trời mọc à? Chắc chắn buổi tối sẽ phải qua đêm ở trên núi, cho nên đến đó mua lều trại, còn phải mua hai cái nữa.” Tiểu Hồng Mạo nói.

“Hai cái?” Anh Sói không rõ ý tứ lắm nhìn Tiểu Hồng Mạo hỏi, “Cô tính phân chia như thế nào?”

“Đương nhiên là anh một cái, tôi một cái.” Tiểu Hồng Mạo tự nhiên nói.

“Vậy của hai bọn họ đâu? Không cần ngủ trong lều à?” Anh Sói chỉ lái xe và vệ sĩ ở phía trước.

“Ừ nhỉ.” Tiểu Hồng Mạo lúc này mới nhớ ra, “Thiếu chút tôi quên mất, vậy thì mua ba cái, anh một cái, tôi một cái, hai anh vệ sĩ được một cái.”

“Thiếu chút quên mất? Hay là cô giả bộ quên, tính toán đến đỉnh núi thì bỗng nhiên phát hiện không đủ lều, nhân cơ hội ngủ chung một lều với tôi?” Anh Sói hoài nghi.

“Sao có thể? Tôi là loại người này à?” Tiểu Hồng Mạo lớn tiếng phủ nhận.

“Dù sao cũng không phải một lần, hai lần cô mặc áo ngủ lượn qua trước mặt tôi, cho nên bây giờ có cơ hội qua đêm chung với tôi, cô có làm ra vài chuyện gì đó cũng không ngạc nhiên lắm.” Anh Sói nói.

“Tôi không phải thế, tôi có làm cũng sẽ không làm lúc này.” Tiểu Hồng Mạo phản bác.

“À??” Anh Sói bỗng nhiên hào hứng, “Vậy cô dự định khi nào làm?”

“Ờ… cái gì… Không phải chúng ta còn mua túi ngủ nữa sao, đỉnh núi có lạnh hay không? Còn phải mua áo bông nữa, buổi tối nhất định sẽ lạnh.” Tiểu Hồng Mạo mất tự nhiên lái sang chuyện khác.

Anh Sói cười khẩy, cũng không vạch trần Tiểu Hồng Mạo. Nghĩ đến buổi tối có thể phát sinh chuyện tình nào đó, lại chợt có một chút thích thú với hành trình hôm nay.

Nếu nửa đêm Tiểu Hồng Mạo chuồn vào lều của mình, thì rốt cuộc anh có muốn đuổi cô đi không?

Nếu là ngày trước, trực tiếp để vệ sĩ ném xuống núi là được.

Nhưng mà hiện tại cũng hơi quen rồi, có phải nên chừa một chút mặt mũi hay không, nếu không thì ném ở giữa sườn núi cũng được.

Bên kia, Tiểu Hồng Mạo thấy anh Sói cuối cùng cũng không truy vấn mình nữa, lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Mặc dù anh Sói vẫn luôn nằm trong kế hoạch lớn lao của cô, nhưng đó là bước cuối cùng. Ở sâu trong thâm tâm Tiểu Hồng Mạo, đương nhiên vẫn hy vọng anh Sói có thể từ bỏ tự sát, sau đó chính cô cũng có thể thuận lợi được thêm một năm sinh mệnh, vượt qua nguy cơ sinh tử lần này.

Nhưng mà trải qua khoảng thời gian ở chung này, số lần Tiểu Hồng Mạo thấy anh Sói càng nhiều thì càng cảm thấy anh Sói này ngoại trừ bề ngoài có tính cách biến thái, tương đối thích tự sát, nhìn từ giá trị nhan sắc, dáng người đến lời nói, quả thật rất đáng giá để ngủ một đêm.

Tiểu Hồng Mạo nghĩ, lại liếc mắt nhìn trộm nhan sắc mỹ mạo của anh Sói một cái, âm thầm đánh giá: Nếu anh Sói là người đàn ông duy nhất mình ngủ cùng kiếp này, dáng vẻ coi như đủ tư cách.

Haiz, Tiêu Hồng Mạo, quả nhiên mày lại sa đọa, một quý cô ngây thơ, tốt đẹp sao có thể nghĩ đến mấy cái chuyện như thế, nhất định là do đám người Bỉ Ngạn Hoa đó dạy hư.

Đứng trước cái chết rồi, liêm sỉ còn muốn rớt đầy đất nữa à?

HẾT CHƯƠNG 29
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện